Chương 71
CQ520944
22/09/2024
Tôi từ trong nhà đi ra, được một đoạn thì bắt gặp một bóng đen từ hướng phía bắc đang lao nhanh tới.
"Sao rồi? Bắt được chưa?"
Người đến chính là Thiệu Tử Long, trên mặt đầy bùn đất vô cùng nhếch nhác.
"Anh..vẫn ổn chứ?" Tôi nhìn anh ta một vòng từ trên xuống dưới.
"Không sao. Quần nhau với thứ đó một trận, để nó chạy thoát rồi!" Thiệu Tử Long chửi thể, lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho tôi, nói: "Cậu xem!"
Tôi nhìn kỹ thì thấy một miếng vảy hình bầu dục, cầm nó trên tay có cảm giác lạnh lẽo như kim loại, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, tôi hơi ngạc nhiên, hỏi "Anh...dùng tay bóc ra à?"
Phải biết rằng Thẩm Thanh Dao cầm dùi sắt toàn lực đánh ra cũng không hề làm xơ xước gì lớp vỏ của thứ đó.
"Tôn vốn muốn bắt nó lại, nhưng không ngờ nó trơn quá, giống như cá trạch, đến cuối cùng chỉ bóc được một miếng vảy." Vẻ mặt Thiệu Tử Long đầy tiếc nuối, lại hỏi tôi chuyện phía tôi thế nào.
"Tôi cũng không bắt được, bị mấy con tiểu quỷ ăn rồi." Tôi lắc đầu.
"Tiểu quỷ?" Thiệu Tử Long kinh ngạc, "Ai nuôi? Chẳng lẽ là bà đỡ?"
"Anh đoán đúng rồi đấy..."
Vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ hướng cổng thôn, hình như có rất nhiều người đang nhanh chóng đi đến.
"Nửa đêm nửa hôm còn giả thần lộng quỷ, là kẻ nào?" Thiệu Tử Long cũng nhanh chóng nhận ra cau có hỏi nhỏ.
Hai chúng tôi lặng lẽ đi về phía cổng. Mặc dù đã tảng sáng nhưng vẫn chưa đến bình minh, cả ngôi làng vẫn chìm trong im lặng.
Trước cổng thôn lóe lên mấy tia sáng, sau đó một nhóm người vội vã từ bên ngoài lao về.
"Không phải mấy tên oắt kia sao?" Thiệu Tử Long hỏi.
Anh ta cố ý không hạ thấp giọng, trong đêm đen yên tĩnh đối phương tự nhiên nghe thấy, lập tức chạy về phía phát ra thanh âm.
"Sao hai người lại ở đây?" Ngụy Đông Đình cau mày hỏi.
"Lời ngươi nói có còn là lời của con người không? Đại thiếu gia việc lớn chóng quên không phải chính ngài bảo huynh đệ chúng tôi ở lại canh thôn sao?" Thiệu Tử Long hỏi.
Sắc mặt Ngụy Đông Đình trầm xuống, nói: "Y ta là, đêm hôm khuya khoắt các ngươi còn lén lút đi lại trong thôn làm gì?"
"Tuẩn tra!" Tôi đáp.
Những người đi theo Ngụy Đông Đình đã tập hợp gần đủ, cũng không có ai bị thương, xem ra không gặp chuyện gì bất thường.
"Đúng vậy, huynh đệ chúng ta vất vả tuần đêm vào miệng ngươi lại thành lén lút, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi". Thiệu Tử Long dài giọng: "Nhưng sao các người lại quay lại giờ này? Quái vật đâu?"
Ngụy Động Đình cứng đờ, lạnh lùng đáp: "Chúng ta giăng lưới tìm kiếm khắp nơi, sau đó phát hiện vật đó bị thứ gì đó dọa sợ, có thể đã chạy về thôn, nên chúng ta vội vàng quay về!"
"Nghe thật lợi hại!" Thiệu Tử Long tặc lưỡi: "Nói như vậy đến một cọng râu của nó ngươi vẫn chưa sờ được phải không?"
"Ngươi..." Ngụy Đông Đình nghẹn đến muốn thổ huyết, hung hăng trừng mắt nhìn hai chúng tôi: "Nói như hai người các ngươi đã làm bắt được nó vậy?"
"Không phải để chúng ta canh thôn sao? Nhiệm vụ hoàn thành." Tôi đưa miếng vảy cho Thiệu Tử Long, anh ta nhận lấy, vấy vẫy trước mặt Ngụy Đông Đình, lười biếng nói: "Râu thì không sờ được nhưng giật được một miếng vảy."
Ngụy Đông Đình và những người khác vốn đã nghẹn họng lúc này nhìn thấy miếng vảy trên tay Thiệu Tử Long lại
cang duoi ly.
"Các người đã gặp thứ đó sao?" Lão Mạnh lo lắng hỏi.
"Có thêm hai người chết, ngươi nghĩ sao?" Thiệu Tử Long tức giận hỏi ngược lại.
Sắc mặt Ngụy Đông Đình đại biến, cao giọng hỏi: "Ở đâu?"
Chúng tôi dẫn nhóm người đến nơi xảy ra tai nạn thì thấy thi thể chết khô vẫn nằm im lìm ở đó. Ngụy Đông Đình và đám người vây quanh xem xét hồi lâu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Không phải ngươi nói có hai người sao? Còn có một người đâu?" Ngụy Đông Đình hỏi.
"Trốn rồi." Tôi trả lời.
Thiệu Tử Long ngạc nhiên liếc nhìn tôi nhưng cũng không nói gì.
Ngụy Đông Đình nhìn chằm chằm hai chúng tôi, cẩn thận hỏi tình huống lúc đó, vừa hỏi mấy câu, liền có người chạy tới nói: "Có xe tới từ cổng thôn!"
"Qua xem!" Ngụy Đông Đình để lại hai người canh gác thi thể rồi dẫn những người còn lại hướng cổng thôn chạy đì.
Tôi và Thiệu Tử Long cũng chậm rãi đi theo.
Vừa đến cổng liền bắt gặp một nhóm người khác, cũng không phải ai xa lạ, Tào Quân Vũ đi đầu cả nhóm.
"Sư huynh, chị Thanh Dao, có chuyện gì vậy?" Nhìn rõ người tới, Ngụy Động Đình kêu lên, vội vàng chào hỏi.
Tôi và Thiệu Tử Long kinh ngạc nhìn nhau, bộ dáng của nhóm người này cũng quá thảm hại đi.
Hai mắt Thẩm Thanh Dao đỏ hoe, vẻ mặt đờ đẫn, quần áo lấm tấm máu, tóc tai rối bù bết dính vào mặt và cổ.
Bộ dạng Tào Quân Vũ cũng không khá hơn là mấy, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng tốt hơn không ít, chỉ là vẫn luôn cau có, vẻ mặt u ám.
Về phần nhóm người đi phía sau, tình thế còn thảm hại hơn nhiều, hầu như ai cũng bị thương.
"Sư huynh, chị Thanh Dao, rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy? Sư huynh có bị thương ở đâu không?" Ngụy Đông Đình vô cùng lo lẳng hấp tấp hỏi.
"Đừng quấy rầy Dao Dao nữa." Tào Quân Vũ cau mày.
"Vâng." Ngụy Đông Đình vội vàng kêu người tới giúp đỡ, băng bó, trị thương cho những người khác.
Tổng cộng có bảy người trở lại cùng Thẩm Thanh Dao và Tào Quân Vũ, đều là người của Hiệp hội Phong thủy, tức là người được Thầm Thanh Dao đưa đến đây..
"Tôn sư huynh, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Ngụy Đông Đình đi đến bên cạnh một người đàn ông có mái tóc hơi hói khoảng ba mươi tuổi hỏi.
Toàn thân vị Tôn sư huynh đầy máu, quần áo tả tơi, tuy nhiên vết thương không nặng lắm, hắn đấm mạnh vào tường, hai mắt đỏ hoe lảm bẩm: "Vừa đến Ngũ Dương Tự, Đã xảy ra chuyện, các huynh đệ hai chết, ba trọng thương đã được đưa vào bệnh viện, tình hình không mấy khả quan!
"Cái gì?" Ngụy Đông Đình giật mình.
Tôi và Thiệu Tử Long cũng kinh ngạc đến há hốc miệng vội vàng đi tới: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Lồng ngực Tôn sư huynh phập phồng, giọng nói có chút run rẩy: "Chúng ta...Sau khi tới Ngũ Dương Sơn liền tốn nửa ngày mới tìm được Ngũ Dương Tự."
"Ngôi đền Ngũ Dương Tự này được xây dựng trong núi sâu, ẩn giấu rất kỹ, có chút...hơi kỳ quặc, nhưng lúc đó chúng tôi quá để tâm. Chúng tôi đông người như vậy, một đạo quán nhỏ còn có thể điên đảo hắc bạch."
"Lúc đó trời vẫn còn sáng, nhưng bên trong Ngũ Dương Tự cực kỳ tối tăm u ám, đặc biệt...nhất là những bức tượng được thờ phụng thật khiến người ta nhìn một lần liền dựng tóc gáy."
"Bức tượng nào?" Ngụy Đông Đình nhịn không được ngắt lời hỏi.
"Không biết là cái gì, chưa từng thấy qua, nhìn qua cũng không phải thần, mà càng giống quỷ." Tôn huynh nuốt nước bọt nói.
"Sao rồi? Bắt được chưa?"
Người đến chính là Thiệu Tử Long, trên mặt đầy bùn đất vô cùng nhếch nhác.
"Anh..vẫn ổn chứ?" Tôi nhìn anh ta một vòng từ trên xuống dưới.
"Không sao. Quần nhau với thứ đó một trận, để nó chạy thoát rồi!" Thiệu Tử Long chửi thể, lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho tôi, nói: "Cậu xem!"
Tôi nhìn kỹ thì thấy một miếng vảy hình bầu dục, cầm nó trên tay có cảm giác lạnh lẽo như kim loại, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, tôi hơi ngạc nhiên, hỏi "Anh...dùng tay bóc ra à?"
Phải biết rằng Thẩm Thanh Dao cầm dùi sắt toàn lực đánh ra cũng không hề làm xơ xước gì lớp vỏ của thứ đó.
"Tôn vốn muốn bắt nó lại, nhưng không ngờ nó trơn quá, giống như cá trạch, đến cuối cùng chỉ bóc được một miếng vảy." Vẻ mặt Thiệu Tử Long đầy tiếc nuối, lại hỏi tôi chuyện phía tôi thế nào.
"Tôi cũng không bắt được, bị mấy con tiểu quỷ ăn rồi." Tôi lắc đầu.
"Tiểu quỷ?" Thiệu Tử Long kinh ngạc, "Ai nuôi? Chẳng lẽ là bà đỡ?"
"Anh đoán đúng rồi đấy..."
Vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ hướng cổng thôn, hình như có rất nhiều người đang nhanh chóng đi đến.
"Nửa đêm nửa hôm còn giả thần lộng quỷ, là kẻ nào?" Thiệu Tử Long cũng nhanh chóng nhận ra cau có hỏi nhỏ.
Hai chúng tôi lặng lẽ đi về phía cổng. Mặc dù đã tảng sáng nhưng vẫn chưa đến bình minh, cả ngôi làng vẫn chìm trong im lặng.
Trước cổng thôn lóe lên mấy tia sáng, sau đó một nhóm người vội vã từ bên ngoài lao về.
"Không phải mấy tên oắt kia sao?" Thiệu Tử Long hỏi.
Anh ta cố ý không hạ thấp giọng, trong đêm đen yên tĩnh đối phương tự nhiên nghe thấy, lập tức chạy về phía phát ra thanh âm.
"Sao hai người lại ở đây?" Ngụy Đông Đình cau mày hỏi.
"Lời ngươi nói có còn là lời của con người không? Đại thiếu gia việc lớn chóng quên không phải chính ngài bảo huynh đệ chúng tôi ở lại canh thôn sao?" Thiệu Tử Long hỏi.
Sắc mặt Ngụy Đông Đình trầm xuống, nói: "Y ta là, đêm hôm khuya khoắt các ngươi còn lén lút đi lại trong thôn làm gì?"
"Tuẩn tra!" Tôi đáp.
Những người đi theo Ngụy Đông Đình đã tập hợp gần đủ, cũng không có ai bị thương, xem ra không gặp chuyện gì bất thường.
"Đúng vậy, huynh đệ chúng ta vất vả tuần đêm vào miệng ngươi lại thành lén lút, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi". Thiệu Tử Long dài giọng: "Nhưng sao các người lại quay lại giờ này? Quái vật đâu?"
Ngụy Động Đình cứng đờ, lạnh lùng đáp: "Chúng ta giăng lưới tìm kiếm khắp nơi, sau đó phát hiện vật đó bị thứ gì đó dọa sợ, có thể đã chạy về thôn, nên chúng ta vội vàng quay về!"
"Nghe thật lợi hại!" Thiệu Tử Long tặc lưỡi: "Nói như vậy đến một cọng râu của nó ngươi vẫn chưa sờ được phải không?"
"Ngươi..." Ngụy Đông Đình nghẹn đến muốn thổ huyết, hung hăng trừng mắt nhìn hai chúng tôi: "Nói như hai người các ngươi đã làm bắt được nó vậy?"
"Không phải để chúng ta canh thôn sao? Nhiệm vụ hoàn thành." Tôi đưa miếng vảy cho Thiệu Tử Long, anh ta nhận lấy, vấy vẫy trước mặt Ngụy Đông Đình, lười biếng nói: "Râu thì không sờ được nhưng giật được một miếng vảy."
Ngụy Đông Đình và những người khác vốn đã nghẹn họng lúc này nhìn thấy miếng vảy trên tay Thiệu Tử Long lại
cang duoi ly.
"Các người đã gặp thứ đó sao?" Lão Mạnh lo lắng hỏi.
"Có thêm hai người chết, ngươi nghĩ sao?" Thiệu Tử Long tức giận hỏi ngược lại.
Sắc mặt Ngụy Đông Đình đại biến, cao giọng hỏi: "Ở đâu?"
Chúng tôi dẫn nhóm người đến nơi xảy ra tai nạn thì thấy thi thể chết khô vẫn nằm im lìm ở đó. Ngụy Đông Đình và đám người vây quanh xem xét hồi lâu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Không phải ngươi nói có hai người sao? Còn có một người đâu?" Ngụy Đông Đình hỏi.
"Trốn rồi." Tôi trả lời.
Thiệu Tử Long ngạc nhiên liếc nhìn tôi nhưng cũng không nói gì.
Ngụy Đông Đình nhìn chằm chằm hai chúng tôi, cẩn thận hỏi tình huống lúc đó, vừa hỏi mấy câu, liền có người chạy tới nói: "Có xe tới từ cổng thôn!"
"Qua xem!" Ngụy Đông Đình để lại hai người canh gác thi thể rồi dẫn những người còn lại hướng cổng thôn chạy đì.
Tôi và Thiệu Tử Long cũng chậm rãi đi theo.
Vừa đến cổng liền bắt gặp một nhóm người khác, cũng không phải ai xa lạ, Tào Quân Vũ đi đầu cả nhóm.
"Sư huynh, chị Thanh Dao, có chuyện gì vậy?" Nhìn rõ người tới, Ngụy Động Đình kêu lên, vội vàng chào hỏi.
Tôi và Thiệu Tử Long kinh ngạc nhìn nhau, bộ dáng của nhóm người này cũng quá thảm hại đi.
Hai mắt Thẩm Thanh Dao đỏ hoe, vẻ mặt đờ đẫn, quần áo lấm tấm máu, tóc tai rối bù bết dính vào mặt và cổ.
Bộ dạng Tào Quân Vũ cũng không khá hơn là mấy, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng tốt hơn không ít, chỉ là vẫn luôn cau có, vẻ mặt u ám.
Về phần nhóm người đi phía sau, tình thế còn thảm hại hơn nhiều, hầu như ai cũng bị thương.
"Sư huynh, chị Thanh Dao, rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy? Sư huynh có bị thương ở đâu không?" Ngụy Đông Đình vô cùng lo lẳng hấp tấp hỏi.
"Đừng quấy rầy Dao Dao nữa." Tào Quân Vũ cau mày.
"Vâng." Ngụy Đông Đình vội vàng kêu người tới giúp đỡ, băng bó, trị thương cho những người khác.
Tổng cộng có bảy người trở lại cùng Thẩm Thanh Dao và Tào Quân Vũ, đều là người của Hiệp hội Phong thủy, tức là người được Thầm Thanh Dao đưa đến đây..
"Tôn sư huynh, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Ngụy Đông Đình đi đến bên cạnh một người đàn ông có mái tóc hơi hói khoảng ba mươi tuổi hỏi.
Toàn thân vị Tôn sư huynh đầy máu, quần áo tả tơi, tuy nhiên vết thương không nặng lắm, hắn đấm mạnh vào tường, hai mắt đỏ hoe lảm bẩm: "Vừa đến Ngũ Dương Tự, Đã xảy ra chuyện, các huynh đệ hai chết, ba trọng thương đã được đưa vào bệnh viện, tình hình không mấy khả quan!
"Cái gì?" Ngụy Đông Đình giật mình.
Tôi và Thiệu Tử Long cũng kinh ngạc đến há hốc miệng vội vàng đi tới: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Lồng ngực Tôn sư huynh phập phồng, giọng nói có chút run rẩy: "Chúng ta...Sau khi tới Ngũ Dương Sơn liền tốn nửa ngày mới tìm được Ngũ Dương Tự."
"Ngôi đền Ngũ Dương Tự này được xây dựng trong núi sâu, ẩn giấu rất kỹ, có chút...hơi kỳ quặc, nhưng lúc đó chúng tôi quá để tâm. Chúng tôi đông người như vậy, một đạo quán nhỏ còn có thể điên đảo hắc bạch."
"Lúc đó trời vẫn còn sáng, nhưng bên trong Ngũ Dương Tự cực kỳ tối tăm u ám, đặc biệt...nhất là những bức tượng được thờ phụng thật khiến người ta nhìn một lần liền dựng tóc gáy."
"Bức tượng nào?" Ngụy Đông Đình nhịn không được ngắt lời hỏi.
"Không biết là cái gì, chưa từng thấy qua, nhìn qua cũng không phải thần, mà càng giống quỷ." Tôn huynh nuốt nước bọt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.