Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 71

Tùy Hầu Châu

27/09/2018

"Cố Gia Thụy, em thích anh."

Nhan Nghệ không nghĩ tới lúc sinh thời, cô còn có thể nói những lời này với Cố Gia Thụy; như là trò đùa dai của ông trời, người đàn ông hoa tâm từng dụ dỗ cô thuê phòng lại biến thành hòa thượng hiền lành nhìn chúng sinh trước mắt.

Cũng thật sự là không đếm xỉa tới tất cả, cô mới có thể thổ lộ với một hòa thượng.

"Thiện tai thiện tai." Cố Gia Thụy đáp lại cô, một tiếng lạnh lùng tĩnh lặng.

"Em nghiêm túc." Nhan Nghệ quay đầu, nhìn về phía Cố Gia Thụy đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí phó lái.

"Thiện tai thiện tai." Cố Gia Thụy vẫn là những lời này.

"Cố Gia Thụy, anh đang nói đùa em sao?" Nhan Nghệ không nhịn được cất tiếng hỏi, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Cố Gia Thụy chỉ nghiêng đầu, qua một lúc, nói cho cô một chuyện thật, có ý tương đồng với hai câu trên: "Nhan Nghệ, tôi đã xuất gia."

Nhan Nghệ hơi cúi đầu, đột nhiên rất biết ơn, vừa rồi những lời này Cố Gia Thụy không dùng cách xưng hô Trịnh thí chủ với cô, mà là kêu tên cô. Không tiếp tục dùng bộ dáng của hòa thượng.

". . . Anh không có suy nghĩ hoàn tục sao?" Nhan Nghệ mở miệng hỏi, không đợi Cố Gia Thụy đáp lời, đã hỏi rõ vấn đề: "Về sau cũng không suy nghĩ sao?"

Về sau, đã lâu rồi anh không nghĩ tới về sau. Cố Gia Thụy nhất thời không đáp lại. Không phải có câu, làm hòa thượng một ngày rung chuông một ngày; được chăng hay chớ, mới là bản tính của hòa thượng.

Nhan Nghệ hít một hơi thật sâu, đáy mắt hơi xuất hiện màu hồng. Cố Gia Thụy trầm mặc là không đành lòng trả lời cô? Hay là suy nghĩ biện pháp cự tuyệt cô như thế nào?

Nhan Nghệ chưa bao giờ là loại con gái huệ chất lan tâm, sau đấy cô phải tìm cho mình bậc thang đi xuống, có lẽ cô còn có thể lấy lùi để tiến. Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều bức người đến cuối đường, lúc ly hôn như thế này, hiện tại cũng thế.

Trò chơi nam nữ chơi vui lắm, chơi không tốt thì kết quả sẽ là công dã tràng. Cô là một người phàm, mọi sự đều cầu kết quả.

"Mẹ em nói hoàn tục rồi cũng có thể kết hôn. . ." Lúc Nhan Nghệ nói ra những lời này, cảm thấy ngực mình hơi nhói đau một chút, sau đó cô lấy dũng khí đối diện với đôi mắt từ bi sâu thẳm của Cố Gia Thụy.

Nếu có thể, cô cảm thấy sau này người bầu bạn với mình là một hòa thượng. . . Cũng không sao cả. Anh gõ mõ niệm Phật, tay áo đỏ của cô có mùi thơm, lúc đó chẳng phải là một đôi rất đẹp hay sao?

". . ."

Người chủ động dời ánh mắt đi là Cố Gia Thụy, nhìn về phía trước nói: "Nhan Nghệ, cô cần gì ôm chấp niệm như vậy."

"Bởi vì em không có xuất gia!" Bỗng nhiên Nhan Nghệ trả lời Cố Gia Thụy với giọng nói to hơn, sau đó hỏi lại: "Không phải người thường cũng có chấp niệm sao? Theo đuổi tiền, nhà, xe, người trong lòng. . ."

"Đúng." Cố Gia Thụy đồng ý với cô, giọng điệu trở nên càng thêm xác định, âm thanh trút xuống nặng trĩu giống như nước lạnh: "Nhưng tôi không ở cùng một chỗ với cô, không chỉ là vì thân phận hiện tại của tôi."

"Chúng ta không thích hợp." Cố Gia Thụy tiếp tục mở miệng, nói rõ ý tứ: "Dù tôi không phải hòa thượng, chúng ta cũng không thích hợp."

Bắt đầu từ khi nếm thử □□, Cố Gia Thụy không ngừng cự tuyệt cũng như dụ dỗ con gái, mãi đến khi xuất gia. Cho dù làm hòa thượng, phụ nữ hi vọng anh hoàn tục để thông đồng cũng không ít, Trịnh thí chủ không phải người thứ nhất, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Vừa rồi một câu thích của Trịnh thí chủ làm anh cảm nhận được sức nặng của hai phần tình cảm, nhưng mà không hơn.

. . .

Ngày hôm sau, Đa Ninh đang trong phòng làm việc thấy được Nhan Nghệ, đôi mắt sưng đỏ ngồi trước máy tính, gõ gõ đánh đánh. Đa Ninh một mình đến chỗ làm, trận bóng ngày hôm qua giành được thành tích tốt Chu Diệu cho nhân viên tham gia thi đấu nghỉ nửa ngày, bao gồm cả anh.

Sáng nay Chu Diệu không phải làm việc, ở trên giường cuốn chặt lấy cô, cũng không để cô rời giường.

Đa Ninh mất cả buổi mới rời khỏi giường, dùng phòng bếp của Chu Diệu làm ba phần bữa sáng; chính mình ăn một phần, để cho anh một phần, còn lại một phần mang đi cho Nhan Nghệ.

Cô lái xe ô tô chung đến khu phòng làm việc, thời gian không đến chín giờ.

Nhưng mà, Nhan Nghệ còn sớm hơn cả cô.

"Đa Ninh. . . Lại đây để mình ôm một cái." Nhan Nghệ ngẩng đầu khỏi máy tính, nói với cô đang đứng trước cửa thủy tinh.

Đa Ninh tiến lên, Nhan Nghệ lập tức ôm lấy thắt lưng của cô.

"Làm sao vậy?" Đa Ninh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì." Nhan Nghệ lắc đầu, trả lời cô nói: "Chỉ là một đêm không thấy cậu, nhớ cậu."

Đa Ninh không quá tin tưởng, sờ sờ tóc Nhan Nghệ có phần xúc động, mở miệng nói: "Có chuyện gì không vui, hãy nói ra."

Nhan Nghệ gật đầu, cúi đầu nói: ". . . Mình chỉ đột nhiên nghĩ, về sau mình sẽ sẽ tìm một người đàn ông như nào sống cùng với mình nửa đời còn lại."

Đa Ninh cười trả lời Nhan Nghệ: "Nhất định sẽ là một người tốt."

"Thật sự?"

"Thật sự!"

"Còn tốt hơn Chu Diệu của cậu?" Nhan Nghệ vui đùa hỏi.

Đa Ninh gật đầu, càng thêm xác định: "Đương nhiên, nhất định là tốt hơn Chu Diệu."

Sự thật Chu Diệu có cái gì tốt, chủ nghĩa đàn ông lớn nhất vũ trụ, khuyết điểm một đống lớn. Nếu không phải cô và Chu Diệu cùng lớn lên, bên người lại không có đối tượng để lựa chọn, cô có thể thích anh sao?

Tối hôm qua cô cùng Chu Diệu thiếu chút nữa lại cãi nhau, chuyện xin lỗi Dương tiểu thư Chu Diệu mắng cô một trận kinh hãi, cô bảo Chu Diệu anh thì không đáng sợ à, một con gấu chó lớn. Chuyện của cô và Dương tiểu thư, chỉ như cô không cẩn thận giẫm phải một con chó kiêu ngạo của khách quý, chó của khách quý đến nhà sủa, cô còn phải sủa lại sao?

Chu Diệu còn nói: "Vậy em cũng không nên xin lỗi con chó của khách quý."

"Không ăn năn thì nó vẫn sủa làm sao bây giờ?"

"Mắt em mù sao, không nhìn ra anh ở ngay cạnh em à?"

Cô chính là nhìn thấy anh ở bên cạnh, xung quanh lại là phóng viên truyền thông mới nhanh chóng xin lỗi nhân nhượng cho đỡ phiền, không muốn lý luận đúng sai với Dương tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy. Hai lần vô tình tiếp xúc, cô rất rõ ràng vị Dương tiểu thư kia chính là một người phụ nữ không coi ai ra gì lại cuồng vọng tự đại.

Cũng biết đối phó với cái loại người phụ nữ này, phương thức tốt nhất chính là thỏa hiệp cùng thoái nhượng.

"Chẳng lẽ em muốn anh giúp em sủa lại?" Giận quá, cô phản bác Chu Diệu như vậy.

Chu Diệu nghiến răng muốn cắn cô, thở hồng hộc nói: ". . . Hứa Đa Dương, ở chỗ của anh em to lắm nhỉ!"



"Đúng vậy, sao thế? Em thấy thật ra anh với vị Dương tiểu thư kia rất xứng, cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì giống nhau."

"Hứa Đa Dương, em có thể mắng anh, nhưng em không thể vũ nhục anh như vậy!"

". . ."

Sự thật cô là có chút kinh hãi, nhưng có người trách móc xong lại không biết xấu hổ, sau khi ầm ỹ xong còn bắt cô bổ sung nụ hôn còn chưa hoàn thành —— Đa Ninh ngồi bên bàn làm việc vỗ trán, khóe miệng lơ đãng mím lại. Tối hôm qua cô cùng Chu Diệu khắc khẩu, hình như là cô thắng?

Trong khoảng thời gian này, Đa Ninh may thủ công rất nhiều thú bông, cô đặt chúng chỉnh tề lên cái giá trong góc phòng làm việc. Cô còn muốn làm rất nhiều thú bông hình động vật ở xung quanh, biến thành một phòng triển lãm càng thêm đáng yêu.

Lúc Đa Ninh thương lượng với Nhan Nghệ, Nhan Nghệ nâng cằm ngáp một cái.

"Tối hôm qua không ngủ ngon sao?" Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ, trong mắt viết quan tâm.

Không phải không ngủ ngon, là hoàn toàn không ngủ. Đêm qua Nhan Nghệ không trở về hoa viên Lam Thiên, bốc đồng trực tiếp trở về phòng làm việc xem kế hoạch Đa Ninh sửa sang lại nhãn hiệu.

Mười sáu tuổi lúc thất tình, Nhan Nghệ còn tránh ở ổ chăn vụng trộm khóc, thậm chí ghét học không muốn đi trường học.

Hiện tại cô đã sắp đến tuổi hai sáu, phải thành thục lý trí lên; so sánh với chuyện gia đình sự nghiệp, thất tình thật sự là chuyện râu ria. Nói trắng ra tình yêu nam nữ cũng chỉ là một đoạn phong hoa tuyết nguyệt nhìn có vẻ đẹp, Cố Gia Thụy luôn luôn khôn ngoan, cô thất tình lại thất tình, thậm chí đã trải qua một cuộc hôn nhân.

Nên sớm hiểu được.

Tình yêu không nên là mạng của người phụ nữ, có linh hồn độc lập mới đúng.

"Đa Ninh, cậu viết con đường thành lập quỹ tuyên truyền, mình cảm thấy vô cùng cần thiết." Nhan Nghệ nói với Đa Ninh: "Chúng ta phải tìm một trung tâm mua sắm tốt nhất trong thành phố, bắn phát súng đầu tiên của thương hiệu thú bông Alice."

Tiến vào thị trường, chuyện này, Đa Ninh cũng muốn thương lượng cẩn thận với Nhan Nghệ.

Cô cùng Nhan Nghệ không thể chỉ trông vào việc nhận đơn hàng để duy trì phòng làm việc, phí tổn hoạt động hàng ngày của phòng làm việc rất cao, cộng thêm Chu Diệu giúp các cô thành lập trang web chính, nền tảng như vậy phải mở rộng quy mô tiếp thị tương ứng.

Hình thức tiếp thị tốt nhất —— hoạt động trực tuyến và ngoại tuyến.

Có lẽ bây giờ chỉ cần mở một cửa hàng hoặc 1 showcase trong trung tâm mua sắm lớn bậc nhất thành phố A, để Alice dần dần trở thành nhãn hiệu thú bông của công chúng.

Đối với tình huống thị trường của thành phố A, Nhan Nghệ hiểu biết hơn cô.

"Đa Ninh, mình cảm thấy bách hóa Bách Gia không tệ." Nhan Nghệ đề nghị.

"Bách Gia?" Đa Ninh suy nghĩ, đương nhiên cô biết rõ Bách Gia, chuỗi bách hóa móc xích hàng hóa trên cả nước, rất nổi tiếng. Cả thành phố A có 3 bách hóa Bách Gia. Nếu có thể vào được Bách Gia, cũng tốt với việc mở rộng sau này.

Không phải, sở dĩ Nhan Nghệ đề nghị Bách Gia, nguyên nhân ngoại trừ Bách Gia nổi tiếng, mấu chốt là các cô đều quen biết lão tổng của Bách Gia. Xã hội này, người lập nghiệp giống cô cùng Đa Ninh quan trọng nhất là lợi dụng tất cả quan hệ nhân mạch có được.

"Tạ Tư Nguy." Nhan Nghệ nói tên lão tổng của Bách Gia.

"Tạ tiên sinh?" Đa Ninh chớp mắt một chút, khách hàng lớn của các cô, nhà từ thiện lớn kia? Đa Ninh gật đầu, không nghĩ tới cả nước có nhiều bách hóa siêu thị Bách Gia như vậy, đều là sản nghiệp của Tạ tiên sinh.

"Mình cảm thấy lần trước ấn tượng của Tạ tiên sinh với chúng ta không tệ. . . Nếu chúng ta tìm ông ấy, Alice tiến vào Bách Gia cơ bản không bất kì vấn đề gì, dù cho có ở vị trí xấu nhất cũng được."

Nhan Nghệ am hiểu việc kết giao với người khác; quả thực đề nghị bách hóa Bách Gia của Nhan Nghệ cũng là một lựa chọn tốt, nhưng Đa Ninh còn có chút khó xử.

"Đa Ninh, xã hội này cầu người là việc rất bình thường, dù Chu tổng có lợi hại, cũng có lúc phải cầu người." Nhan Nghệ nói với cô, miệng có phần giảng đạo lí.

Đa Ninh nở nụ cười, không phải cô kiêng kị cầu người. Nhưng trong kinh doanh, Tạ tiên sinh là nhà từ thiện, cũng là người làm ăn. Các cô dựa vào cái gì mà muốn lấy một vị trí dù là xấu nhất trong chuỗi bách hóa của Tạ tiên sinh?

Bằng sự nổi tiếng của Alice?

"Không phải Tạ tiên sinh nói chất lượng thú bông của chúng ta tốt sao?" Nhan Nghệ nói.

Muốn gặp Tạ tiên sinh thì phải hẹn. Lần các cô hợp tác với Tạ tiên sinh sản xuất thú bông, một vạn con thỏ kia giao sớm cho bên Tạ tiên sinh, tất cả các công việc còn lại Tạ tiên sinh đều sắp xếp quản lí gọi cho các cô.

Lại hẹn gặp mặt, Nhan Nghệ chỉ có thể liên hệ với vị quản lí lần trước.

Quản lí nói chuyện với các cô rất dễ, nửa giờ đã gọi lại cho các cô. Buổi chiều hai giờ Tạ tiên sinh bay sang Hong Kong, nếu thời gian của các cô không thành vấn đề, lại không ngại ăn chay, Tạ tiên sinh mời các cô cùng ăn cơm trưa.

"Không ngại không ngại, chúng tôi vô cùng thích ăn chay." Nhan Nghệ vui vẻ đáp lời vị quản lí kia.

Đa Ninh nghe được mà mắt trợn tròn, không phải có người nói không ăn thịt thì không chịu được sao?

Nhan Nghệ cười ha ha cúp điện thoại, xác định Tạ Tư Nguy là người tin Phật, kết quả càng thêm chắc chắc với thương vụ hợp tác đàm phán (cầu người làm việc) này. Lần trước gặp mặt, cô đã nhìn thấy cổ tay Tạ Tư Nguy đeo một chuỗi phật châu, hơn nữa hôm nay mời các cô ăn đồ chay, không thể nghi ngờ Tạ tiên sinh là một người thành kính tin Phật. Tán gẫu với người tin Phật cái gì, trong khoảng thời gian này Nhan Nghệ nghiên cứu không ít sách Phật, hoàn toàn không thiếu đề tài.

Cho nên nói, dù là theo đuổi đàn ông hay là theo đuổi sự nghiệp, phụ nữ đều đừng quên đọc nhiều sách; cho dù đuổi không kịp đàn ông, thời điểm mấu chốt còn có thể giả bộ chút.

Về chuyện Alice vào Bách Gia, Đa Ninh thật không nghĩ tới Tạ tiên sinh sẽ đáp ứng sảng khoái đến như vậy, thậm chí cười cười nói nói với các cô: "Chú vẫn luôn đợi các cháu đề cập chuyện này."

Tầng 26 của tập đoàn Tạ thị, có phòng làm đồ chay riêng, Tạ tiên sinh tiếp đãi các cô ở nhã gian cổ kính. Cái bàn là gỗ đàn hương được điêu khắc mà thành, ở trên giá trúc có đặt một chậu thủy tiên.

Hương xa thanh sạch, duyên dáng yêu kiều.

Năm món chay được bày chỉnh tề, Tạ Tư Nguy nhẹ nhàng cầm lấy đũa, nói với các cô: "Đều thử xem, có hợp khẩu vị không."

"Hợp khẩu vị, chúng cháu cũng thường ăn chay." Nhan Nghệ không chớp mắt đáp lại Tạ tiên sinh.

"Thật không?" Tạ tiên sinh cười cười, đoán nói: "Con gái các cháu, có lẽ vì giảm béo?"

"Không phải đâu." Nhan Nghệ lắc đầu, nghiêm túc trả lời Tạ tiên sinh: "Chủ yếu là hồi đại học chúng cháu có quen một học trưởng, tốt nghiệp đại học lập tức một lòng hướng Phật xuất gia, chúng cháu là chịu ảnh hưởng từ anh ấy thường xuyên ăn chay. Ăn chay tốt, không chỉ có tích phúc dưỡng sinh, còn tĩnh tâm tịnh lòng."

"Thật tốt, hiếm có người trẻ tuổi như các cháu có ý nghĩ như vậy." Mặt mày Tạ tiên sinh đều là ý cười, nhìn cô cùng Nhan Nghệ.

Khụ. . .

Đa Ninh không thốt ra được câu nào yên lặng cầm lấy đũa, kiên trì thừa nhận lời nói này của Nhan Nghệ.

Ngay tại tối hôm qua, cô còn cùng Chu Diệu ăn thận dê nướng. . . Thật không nghĩ tới, Nhan Nghệ có thể nói chuyện của học trưởng Cố để bàn chuyện làm ăn với Tạ tiên sinh.

Còn nói lưu loát như vậy.

"Các cháu tốt nghiệp đại học A đúng không?" Đột nhiên Tạ tiên sinh hỏi bọn cô.



Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đều gật đầu: ". . . Đúng."

"Chú nghĩ. . . Có lẽ chú cũng biết vị học trưởng mà các cháu nói." Tạ tiên sinh lại mở miệng, hỏi bọn cô: "Cậu ấy tên là Cố Gia Thụy, đúng hay không?"

Đa Ninh cùng Nhan Nghệ cùng ngẩng đầu, đồng thời, kinh ngạc tiếp tục gật đầu.

"Cậu ấy là con chú." Tạ tiên sinh nói.

Đa Ninh cùng Nhan Nghệ: ". . ."

"Cố là họ mẹ cậu ấy." Tạ tiên sinh lại nói thêm một câu, như hiểu rõ các cô thấy gì ngoài ý muốn.

Đa Ninh cùng Nhan Nghệ vẫn là: ". . ."

Qua một lúc, Đa Ninh mở miệng: "Thật khéo, chú Tạ."

. . .

Nhan Nghệ cũng không nghĩ tới thời điểm mấu chốt, Đa Ninh có thể cơ trí như vậy, nịnh nọt như vậy, một tiếng chú Tạ này nháy mắt kéo gần quan hệ hai bên. Trên đường trở về, Nhan Nghệ khen ngợi câu chú Tạ kia của Đa Ninh đủ kiểu, khen đến hai má Đa Ninh đỏ ửng.

Sự xấu hổ bắt đầu tăng lên.

Đa Ninh đỏ mặt, cô cũng không nghĩ tới chính mình có thể nịnh nọt như vậy. . .

Lúc ấy đầu óc chuyển động, cảm thấy nếu học trưởng Cố là con trai của Tạ tiên sinh, như vậy hẳn là cô có thể gọi một tiếng chú Tạ.

Sau đó chuyện Alice mở cửa hàng ở Bách Gia được xác định, lập tức tính đến chuyện cửa hàng chuyên doanh ( chỉ bán một loại đồ). Đồng thời cần thiết kế hàng mẫu để đặt lên kệ trưng bày.

Thế nhưng, khai trương như thế nào mới có thể mang lại tiếng tăm một cách tốt nhất?

Lúc Đa Ninh ngồi trong phòng làm việc sửa sang lại thú bông đang thiết kế dở, nhìn thấy ông chủ Hoàng chủ của công ty xuất bản sách báo đi từ xe BMW xuống, ông chủ Hoàng cười rạng rỡ Hoàng tầm mắt nhẹ lướt qua chỗ các cô, mỉm cười chào hỏi với các cô.

Lướt nhẹ bước chân, có vẻ tâm trạng không tệ.

. . . Môi giới qua giấy tờ cũng là một loại truyền thông, truyền thông chính là môi giới truyền bá, cũng chỉ là tuyên truyền quảng cáo.

Quảng cáo tuyên truyền tốt nhất chính là để cho những con thú bông của các cô trở nên có ý nghĩa, để các bạn nhỏ nhận biết chúng, thích chúng.

Biến thú bông thành chuyện xưa, là phương thức để các bạn nhỏ nhận thức chúng một cách tốt nhất.

Cho nên, có phải cô có thể vẽ những con thú bông này hay không? Xuất bản đưa ra thị trường, để việc tuyên truyền thương hiệu thú bông Alice sớm nóng thì sao?

Ý nghĩ này, Đa Ninh nâng đầu nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ cảm thấy có thể có tác dụng không tệ, mấu chốt cô còn thật sự động tâm. Dù sao cô cũng thật sự thích vẽ thú bông, càng hy vọng đồ cô thiết kế bằng máy tính biến thành “Người đồng hành” mà các bạn nhỏ thích.

Cùng bọn họ trưởng thành.

Như là giống Thiểm Thiểm vậy.

Nhưng chuyện này, cô cần thương lượng với Chu Diệu một chút. Nếu xuất bản truyện tranh về thú bông, chắc chắn số tiền này không thể để Nhan Nghệ bỏ chung với cô, cần cô tự xuất tiền túi.

Như là ôm một giấc mộng "Thật lớn" lại "Rất giỏi", Đa Ninh nhắn tin cho Chu Diệu: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không? Em có chuyện thương lượng với anh."

Ngoại trừ việc xuất bản truyện tranh về thú bông, Đa Ninh còn muốn hỏi Chu Diệu về chuyện của học trưởng Cố một chút. Dù sao hôm nay cô cùng Nhan Nghệ chó ngáp phải ruồi đi cửa sau chỗ Tạ tiên sinh, cần sớm nói cho Chu Diệu.

Sợ sau này một khi xuất hiện tình huống nào đó xấu hổ. Rốt cuộc vì sao học trưởng Cố lại mang họ Cố, vì sao lại xuất gia.

Sau đó, Chu Diệu trả lời cô: "Buổi tối tới nhà của anh ăn cơm nhé, hai người già thúc giục."

Chu Diệu không nói dối, từ khi Thiểm Thiểm bay trở về Toronto, ba anh mẹ anh hiểu rõ Thiểm Thiểm là cháu gái ruột của bọn họ, trừ bỏ hung hãn đánh anh một trận; còn gần như ngày nào cũng gọi điện thoại, thúc giục anh các kiểu.

Muốn đưa Thiểm Thiểm về.

Chu Diệu gần như chặn tất cả sự thúc giục của ba mẹ, mới giữ lại vấn đề anh cùng Đa Ninh không có cách nào nói cụ thể —— rốt cuộc khi nào dì ở Toronto mới nguyện ý trả lại Thiểm Thiểm cho nhà họ Chu.

Biết rõ Thiểm Thiểm là cháu gái ruột của bọn họ, trước tiên ba Chu cô giáo Đỗ cũng đi tìm Đa Ninh. Bọn họ nói với cô thật xin lỗi, Đa Ninh cũng đáp lại bọn họ một tiếng thật xin lỗi.

Thiểm Thiểm bị dì đột ngột đưa về Toronto, trong lòng cô có hổ thẹn.

Buổi tối tới nhà họ Chu ăn cơm, áp lực trong lòng Đa Ninh không nhỏ.

Cơm chiều, ba Chu và cô giáo Đỗ am hiểu lòng người không nói thêm đến vấn đề Thiểm Thiểm về nước. diên$dàn%l3quy*đôn ^Nhưng mà, trong mắt bọn họ đã viết hết lời muốn nói.

"Đa Ninh. . . Chúng ta muốn nhìn bộ dáng Thiểm Thiểm hồi nhỏ một chút." Cô giáo Đỗ mở miệng với cô.

"Thật xin lỗi." Đa Ninh mở miệng xin lỗi, việc này là cô sơ sót. Nhưng ảnh chụp từ lúc sinh ra đến bốn tuổi của Thiểm Thiểm cô đều cho Chu Diệu, Chu Diệu chưa đưa cho ba Chu và cô giáo Đỗ sao?

"Anh quên mất." Chu Diệu ho khan một tiếng, ăn nói với ba mẹ mình: "Ảnh chụp Đa Ninh đều cho con rồi, con quên đưa cho hai người."

"Chu Diệu, con muốn tức chết hai người này sao!" Cô giáo Đỗ nâng tay lên, đánh Chu Diệu một cái, trừng mắt nói: “Ảnh chụp của Thiểm Thiểm con cũng có thể quên cho chúng ta. . . Con làm con kiểu gì. . . Giấu riêng ảnh chụp của Thiểm Thiểm không cho chúng ta xem. . ."

Cô giáo Đỗ nói xong, mắt hồng.

Đa Ninh thấy vậy trong lòng lại hơi khó chịu, nhanh chóng mở di động, gửi vài tấm ảnh chụp của Thiểm Thiểm cho cô giáo Đỗ.

"Đa Ninh, con có WeChat của ta không?" Chú Chu ngồi một bên sốt ruột hỏi cô.

Hình như không có. . . Đa Ninh lắc đầu.

Ba Chu đã mở mã QR: "Nhanh quét quét."

Add thêm chú Chu, Đa Ninh xem thời gian, lúc này Thiểm Thiểm đã rời giường, cô nói với chú Chu cô giáo Đỗ: "Con để Thiểm Thiểm gọi video với hai người, được không?"

"Được chứ!"

"Được!"

Cô giáo Đỗ cùng chú Chu trăm miệng một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Hoan Hỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook