Chương 83
Tùy Hầu Châu
14/09/2019
"Cô Hứa, muốn đi qua uống hai chén không!" Dương Vi nói, áo da quần da,
dáng vẻ ngợi cảm hai tay chống ở đầu xe, màu tóc vàng đã nhuộm trở về
màu đen, cằm nâng cao nở nụ cười về phía cô.
Đa Ninh lại quét mắt nhìn hai người đàn ông phía trước, rất rõ ràng, bọn họ đều là bạn của cái cô Dương này. Phỏng chừng đêm nay bọn họ và Dương Vi muốn đến quán bar vui chơi, cô không may gặp đúng dịp rồi.
Quần áo trên người đều là hàng hiệu, thế mà lời nói ra đều là cặn bã?
Trên đời này luôn không thiếu kẻ ác bá, nhưng không phải kẻ ác nào cũng là đàn ông. Đa Ninh từ chỗ trợ lý biết được cái cô Dương này từ thời đại học đã có tiếng là nữ ma đầu rồi, bạn khác giới cũng rất nhiều, vì bọn họ mua này mua kia, xưng anh gọi em.
Hư danh ở ngoài. Qua hai lần kết hôn, chủ động theo đàn ông, lại khinh thường đàn ông. Hiện tại đã ba mươi, bản tính vẫn không thay đổi.
Về mặt ác bá, thời học sinh Đa Ninh đã từng thấy, tự cho là đúng, phản kháng giáo viên ức hiếp bạn học, khinh thường điều này chướng mắt điều kia, bên người có mấy người đi theo lại cảm thấy bản thân là trung tâm thế giới...
Không ngờ, hiện tại cô còn có thể gặp phải chuyện như vậy, cùng người như vậy.
Nhưng mà, so với học sinh ác bá thời sơ trung, cái cô Dương này quả thật cũng có cậy thế hành hung. Đa Ninh thật sự thật hối hận khi ở trung tâm thể thao lúc trước đắc tội với người này. Lúc đó cô nên nhắm mắt làm ngơ, phải tránh xa một chút.
Không không không, Dương Vi rất không vừa mắt với Đa Ninh cũng không chỉ là vì bản thân cô, mà là vì cô ta bị Chu Diệu sỉ nhục rất nhiều lần. Nhưng mà cô sẽ không thực sự ra tay với Đa Ninh, sẽ như mèo bắt được chuột trắng nhỏ, hù dọa một chút thôi.
Dù sao vừa khéo gặp phải, người ra tay cũng không phải là cô.
Đối mặt với sự hù dọa, Đa Ninh không tỏ ra sợ hãi. Tuy rằng bây giờ là đêm khuya, nhưng chỉ cần cô kêu lên một tiếng, cô có thể gọi toàn bộ đội trang trí đến. Chu Diệu cũng đang trên đường đến...
Lo lắng duy nhất là, chỉ sợ bản bóng dáng hưởng đến Chu Diệu và Nhất Nguyên.
Thật sự không ngờ cái cô Dương này dây dưa quá dai, Đa Ninh từ chối lời mời: "Không cần." Sau đó, thừa dịp một người trong đó không chú ý, cô giựt mạnh áo khoác về, nắm thật chặt trong tay.
Đang muốn đi qua bọn họ về cửa bắc, bả vai bị đè lại, cô lại bị kéo về trước cửa xe Macan.
"Cô Hứa đây là chướng mắt chúng tôi sao?" Ra tay với cô vẫn là cùng một người.
Đương nhiên, cô chướng mắt bọn họ, phi thường chướng mắt. Đa Ninh trầm mặc không trả lời, trong lòng cân nhắc đợi lát nữa cô nên gọi người, hay là gọi điện thoại.
"Ai, đến lời mời tử tế cũng không có, khó trách các người bị người ghét bỏ." Dương Vi đi tới, cầm điện thoại trong tay, sau đó mở camera ra quay về phía Đa Ninh.
"Các người lại mời một lần nữa nào, giọng nhẹ nhàng một chút đi hả?" Dương Vi vừa quay vừa nói, dáng vẻ trêu tức.
"Nhớ quay tôi đẹp trai một chút." Phỏng chừng không phải lần đầu tiên chơi như vậy, tên đàn ông cười tùy tiện với Dương Vi, Dương Vi trực tiếp đá hắn một đá: "Còn không mau mời cô hứa."
Tên đàn ông lập tức phối hợp với Dương Vi, "Nhẹ nhàng" mời: "Cô Hứa, có thể cho chúng tôi chút mặt mũi không, cùng nhau đến quán bar đối diện uống một ly?"
Đối mặt với loại trò chơi khinh người nhàm chán này, Đa Ninh một chữ cũng không muốn nhiều lời.
Nhưng Dương Vi lại nói với cô: "Có thể cô Hứa không biết, sau này Thiên Tín sẽ khống chế cổ phần của Nhất Nguyên, đến lúc đó Thiên Tín sẽ mời Chu tổng và cô cùng tham gia tiệc rượu chúc mừng, tất cả mọi người là bạn bè, trước làm quen trước."
Đa Ninh: "..."
"Xem ra Chu Diệu còn chưa nói việc này với cô sao?" Dương Vi cười khẽ một tiếng.
"Phải, Chu Diệu còn chưa nói với tôi, có lẽ cảm thấy không quan trọng." Đa Ninh ngẩng đầu, nhìn Dương Vi nhắc nhở nói: "Bây giờ Thiên Tín hẳn là còn chưa có cổ phần để khống chế Nhất Nguyên nhỉ?"
Giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt căng ngạo, phảng phất như đang xem một chuyện cười.
Thật sự, Dương Vi đặc biệt không thích ánh mắt như vậy, cô ta đã từng thấy ở Chu Diệu, ở Ô Giang, hôm nay lại thấy trên người Đa Ninh, chẳng lẽ mọi người tốt nghiệp đại học A đặc biệt có ngạo khí.
Nhưng có ngạo khí thì thế nào, Ô Giang vẫn là làm việc cho Thiên Tín; Nhất Nguyên có nhân viên giỏi phát triển tốt thì sao, vẫn chạy không khỏi việc bị Thiên Tín thu mua; hiện tại cô ta (ĐN) cũng chỉ có cậy mạnh mà thôi.
"Nào, lại mời cô Hứa lần nữa nào, lấy ra hết chiêu bài cưa phụ nữ của các người đi..." Dương Vi giơ di động lên, muốn tiếp tục quay, di động bị giựt mạnh từ phía sau; cô ta còn chưa quay đầu, di động đã bị ném rơi trên đất, màn hình nát vụn, thân máy gãy thành hai nửa.
Chu Diệu đứng sau Dương Vi, đoạt di động ném đi đồng thời hung hăng đẩy Dương Vi ra, trực tiếp đẩy người ngã trên đất.
...
Chu Diệu thật sự đã lâu không có động thủ đánh người rồi, vì là phụ nữ, anh có thể nhịn thì sẽ nhịn. Nhưng đêm nay thì khác, ai cho cô ta động người không nên động.
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông có phong độ tốt, càng không phải là người đàn ông hay sợ sệt.
Sau đó, Chu Diệu trước giải quyết hai tên dàn ông vừa mới "Mời" Đa Ninh, không đợi bọn họ đến đỡ Dương Vi, không lưu tình chút nào bẻ gãy tay bọn họ. Đều là những tên nhà giàu du thủ du thực có chút tiền, cặn bã xã hội, Chu Diệu đánh càng thêm không khách khí. Anh không phải người hay hận đời, nhưng nhân phẩm và gia cảnh bối cảnh không quan hệ, đối với bọn người này càng dễ dàng nảy sinh ra đại sâu mọt.
Tỷ như vị Dương Vi này, rõ ràng là một cái sâu mọt, cố tình còn làm độc xà.
Thời trung học Chu Diệu rất nổi tiếng về đánh nhau, lúc đó cũng có vài thanh niên lêu lổng ở trên đường ngăn chặn Đa Ninh, anh đạp xe đạp xông tới, vì thế anh có một cái danh xưng "A trung nhất ca".
Bởi vì chỉ muốn động thủ, anh sẽ không lưu đường sống. Nhất là đối mặt với tình huống Đa Dương bị ức hiếp.
...
Đêm nay, anh đánh mấy người này, ngoại trừ phát tiết lửa giận và tì khí, càng thêm là để Dương Vi nhớ kỹ: Trên đời này không phải chuyện gì đều có thể tùy ý cô ta muốn làm gì thì làm, cũng có rất nhiều người cô ta không thể trêu vào, càng không thể chọc.
Về sau gặp phải, sẽ chủ động tránh đi. Đi đêm nhiều, thì sẽ gặp ma, đụng vào không chỉ là ma nhỏ, còn có thể là Diêm Vương!
"Chu tổng, chúng tôi chỉ muốn mời cô Hứa đi chơi thôi! Anh có cần phải như vậy sao..." Dương Vi hô to gọi nhỏ, cô ta muốn lấy điện thoại gọi người, nhưng mà di động đã bị đập vỡ rồi.
Được, chơi đùa! Vậy anh và Đa Ninh cũng "Mời" Dương Vi chơi đùa như vậy. Chu Diệu hung hăng liếc mắt nhìn Dương Vi một cái, trực tiếp kéo Dương Vi đi đến trước chiếc Ferrari của cô ta.
Giống với lúc Đa Ninh bị để đến cửa xe, Dương Vi bị chu diệu đẩy lên trước chiếc Ferrari màu đỏ của cô ta."Đa Ninh, lấy di động của em ra, chúng ta cũng quay phim." Chu Diệu nói với Đa Ninh ở phía sau.
Đa ninh: ... Được.
Đối với Dương Vi này, ban đầu Đa Ninh hơi băn khoăn thân phận của cô ta, sợ cô sẽ ngáng chân Chu Diệu; nhưng người bình tâm như Đa Ninh cũng xác định đối phó kẻ ác cũng không thể một mặt nhún nhường và thỏa hiệp, huống chi kẻ đắc tội với mọi người. Cô cũng muốn nhìn xem, đến cùng là Dương Vi sợ sự việc bị nháo lớn, hay sợ cô và Chu Diệu.
Ở bên kia, Nhan Nghệ vừa khéo gọi một cuộc gọi nhưng bị nhỡ, nghe được tiếng kêu của Dương Vi mới phát hiện, cả người phi chạy tới, sau đó thì thấy chu diệu và Đa Ninh một khối giằng co với Dương Vi.
Đến gần xem, cái vị họ Dương này cùng với ảnh chụp trên mạng thực không quá giống. Tướng từ tâm sinh, cho dù ngũ quan diễm lệ có mũi có mắt, thấy thế nào đều là diện mạo không tương xứng. Mỗi ngày khoe giường khoe túi khoe xe trên weibo, dựa vào là một bán bạch phú mỹ mà công kích người khác... Sự thật không phải là có chút tiền sao, không phải là có ông bố có tiền, có quyền đại bá sao?
Dương Vi này, cô ta thì có được cái gì chứ?
Nhan Nghệ đột nhiên có được tự tin trước nay chưa từng có, ai nói cô ngực to não nhỏ, là phú nhị đại vô dụng dựa vào cha mẹ để qua ngày, chỉ đơn giản so đầu óc bọn họ có thể dễ dàng miểu sát Dương Vi này! Đừng nói là nhân phẩm và giá trị xã hội.
Cùng là phụ nữ từng ly hôn, cái cô Dương Vi này sao không có một chút tự giác nào vậy!
Khụ! Nhan Nghệ cũng lấy điện thoại ra, đưa đến gần mặt Dương Vi "Răng rắc" hai lần; chụp hai tấm thảm hại của cô ta, nhan nghệ lấy di động đe dọa nói: "Cô Dương, bây giờ trong tay tôi có ảnh chụp chưa qua photoshop của cô đó!"
Dương Vi nghiến răng nghiến lợi: "..."
Đa Ninh nhìn Dương Vi, đại khái đây là người từ đầu tới đuôi chỉ còn có cậy mạnh!
...
Trong khu thương mại công nhân đã làm xong, thời điểm Đa Ninh Chu Diệu Nhan Nghệ trở về, Nhan Nghệ còn đang cảm khái cảnh tượng ở khu đậu xe, đối với Chu Diệu biểu đạt loại tình cảm sùng bái: "Chu tổng, cậu thật sự rất đẹp trai rồi!"
Chu Diệu giật nhẹ môi, nhìn về phía Đa Ninh, lặp lại xác nhận mấy lần: "Thực không bị ức hiếp gì chứ?"
Không có! Đa Ninh nhìn về phía chu diệu, sau đó chậm rãi từ quần áo lao động lấy ra một cái kềm... Lúc chuyển dụng cụ trang trí, cái kềm này vẫn luôn đặt trong túi cô.
Nếu vừa rồi Chu Diệu không đến, cô sẽ lấy nó ra. Huống chi, cô hoàn toàn không có gì phải sợ hãi, ngoại trừ bỏ lúc áo khoác bị bất ngờ không phòng ngự bị giựt mất, mới bị giật mình.
Chu Diệu không nói gì, ôm Đa Ninh, cô không sợ, nhưng mà anh sợ.
Giờ này phút này, Nhan Nghệ chưa từng hâm mộ Đa Ninh như vậy, ngoài hâm mộ còn mang theo sự yêu thích về tình cảm dịu dàng của Chu Diệu dành cho Đa Ninh. Đại khái chính là người tốt, tình cảm cũng tốt, làm cho người ta cảm thấy thế giới này đặc biệt ấm áp tốt đẹp.
Cho dù đôi lúc cũng sẽ gặp phải một ít người ác lẫn chuyện xấu.
Tóm lại Nhan Nghệ đặc biệt thật tình nở nụ cười hai tiếng, sau đó nhớ tới thời đại học Đa Ninh nói cô ấy và Chu Diệu không thích hợp, chỗ nào không thích hợp rồi hả? !
Đây là muốn cô ghen tị chết sao!
Lúc ra khỏi khu thương mại, Nhan Nghệ tỏ ý đêm nay phải về nhà chị, để Chu Diệu trực tiếp dẫn Đa Ninh đi. Đa Ninh lo lắng, nhất định phải đưa Nhan Nghệ về nhà chị cô ấy trước. Chu Diệu tuy rằng cảm thấy sẽ không có tình huống gì, cô nàng Dương Vi có bao nhiêu năng lực anh biết rõ, không đến mức đêm nay còn năng lực làm ra chuyện trả thù, nhưng vẫn nói với Nhan Nghệ: "Tôi và Đa Ninh đưa cậu về trước."
Chu Diệu hai tay cho vào túi, nói qua không chút để ý, nhưng nói cũng không có lệ.
Cảm động... Lần đầu tiên Nhan Nghệ không nhìn Chu Diệu bằng ánh mắt ghét bỏ.
Trở về trong đêm khuya, Đa Ninh Nhan Nghệ một chiếc xe; theo sau là xe Chu Diệu, hộ tống hai người.
"Đa Ninh, cậu có nhận được tin nhắn của Cố Gia Thụy không?" Xe đi ngang qua một loạt đèn đường, Nhan Nghệ nhắc tới tin nhắn chuyển tiền kia. Biết rõ có thể □□ là kẻ lừa đảo, vẫn là muốn xác nhận Đa Ninh có nhận được tin nhắn vậy không.
"Tin nhắn của Cố học trưởng sao?" Đa Ninh lấy điện thoại ra, cũng thấy được Cố học trưởng nhắn tin tới trước đó nửa tiếng, nói anh mất điện thoại, để cô gửi hai ngàn...
"Xem ra thật sự là bị trộm điện thoại." Nhan Nghệ nói.
Đa Ninh gật đầu, cúi xuống nói: "Đợi lát nữa mình nói Chu Diệu liên hệ một chút, có thể liên lạc với Cố học trưởng không."
"Không cần, lo lắng làm gì." Nhan Nghệ đột nhiên cười cười, nói đùa, "Đừng quên Cố Gia Thụy là một hòa thượng, cho dù đã mất bóp tiền di động, anh ta cũng có thể dựa vào việc hoá duyên mà về."
Lời nói của Nhan Nghệ, Đa Ninh thấy có chút buồn cười, lại có chút khổ sở. Toàn bộ quá trình Nhan Nghệ đều thoải mái mà nói chuyện, thẳng đến trước cửa tiểu khu nhà chị cô, nói với chỗ ghế phụ: "Xuống xe đi, mau trở lại xe Chu tổng đi."
Bóng đêm nặng nề, trong không khí phảng phất lan sương mù mỏng manh. Trong kính chiếu hậu xe Chu Diệu một đường đi theo Nhan Nghệ, sau đó nhẫn nại đứng phía sau; mở đèn trước, tựa hồ chờ cô xuống xe.
"... Ngày mai gặp." Đa Ninh cởi giây an toàn ra.
"Đa Ninh, nếu mình muốn tranh thủ một chút, có phải sẽ bị ghét không." Nhan Nghệ bỗng nhiên nghiêm túc mở miệng nói chuyện, quay đầu nhìn Đa Ninh, trưng cầu ý kiến bạn tốt nhất.
Nếu cô còn muốn tranh thủ một chút với Cố Gia Thụy, còn muốn vì tình yêu của bản thân tùy hứng một chút; không lo lắng ánh mắt của người khác, cũng không quản Cố Gia Thụy có quan hệ với Bách Gia, lấy thân phận một người đã ly hôn theo đuổi một người đàn ông đang tu hành, có phải cũng giống cái cô Dương kia, bị người ghê tởm.
"Sẽ không!" Đa Ninh cơ hồ thốt ra.
"Sẽ không... Làm sao có thể chứ?" Đa Ninh dịu dàng nhìn về phía Nhan Nghệ, dừng một chút, cô quyết định nói cho Nhan Nghệ một sự việc. Chuyện này cũng là hai ngày trước Chu Diệu trong lúc vô tình tiết lộ cho cô chút chuyện cũ, căn bản cô không muốn nói cho Nhan Nghệ, chủ yếu sợ Nhan Nghệ càng hãm càng sâu, hơn nữa thân phận của Cố học trưởng, ngược lại làm Nhan Nghệ càng thêm thống khổ.
Nhưng chuyện đau khổ nhất là đến cơ hội tranh thủ cũng không có sao?
Thời đại học ký túc xá của Chu Diệu từng có một lần thảo luận nhàm chán, nghị luận phòng 606 của ký túc xá các cô."Cố học trưởng nhắc tới cậu, anh ấy vẫn cảm thấy cậu rất đáng yêu." Đa Ninh nói cho Nhan Nghệ.
"Còn nhớ rõ lần sinh nhật đó của mình không? Kỳ thực người đứng ra tổ chức không phải Miêu Miêu, mà là Cố học trưởng."
"Đêm đó anh ấy vốn định để Chu Diệu hỗ trợ giật dây cho cậu làm bạn gái anh ấy."
... Kết quả Chu Diệu không phải là một người bạn đáng tin, lúc đó có việc, đêm đó anh dẫn cô từ KTV đi về trước.
Nhan Nghệ thần sắc kinh ngạc, không dám tin nhìn Đa Ninh nói: "Đa Ninh, cậu gạt mình."
"Vì sao mình phải gạt cậu?" Đa Ninh lắc đầu, mím môi ăn ngay nói thật, "Thật ra mình còn không muốn nói cho cậu biết, cảm thấy cậu đã buông Cố học trưởng, nói lời này sẽ chỉ làm cậu sinh ra tiếc nuối thôi."
Không không không, hoàn toàn không có! Nhan Nghệ đã kích động khó có thể bình tĩnh nữa, hận không thể ôm lấy Đa Ninh hung hăng hôn hai cái. Cái gì là tro tàn lại cháy, cái gì là tâm thiếu phụ đột nhiên quay về thời thiếu nữ, giờ khắc này Nhan Nghệ chính là như vậy.
Ban đầu cô bó tay bó chân chủ yếu cảm thấy Cố Gia Thụy đối với cô một chút cảm giác cũng không có, năm đó "KTV tình duyên" chỉ cảm thấy Cố Gia Thụy uống nhiều, nhìn heo mẹ thành Điêu Thuyền.
Không không không, cô không phải nói bản thân là heo mẹ, chính là có người con trai nào lại khen một cô gái mập đáng yêu chứ...
Tim Nhan Nghệ đập nhanh hơn, hít sâu vào, chỉ cảm thấy chờ Cố Gia Thụy hoá duyên trở về, cô hoàn toàn có thể buông tay rồi !
Đa Ninh lại quét mắt nhìn hai người đàn ông phía trước, rất rõ ràng, bọn họ đều là bạn của cái cô Dương này. Phỏng chừng đêm nay bọn họ và Dương Vi muốn đến quán bar vui chơi, cô không may gặp đúng dịp rồi.
Quần áo trên người đều là hàng hiệu, thế mà lời nói ra đều là cặn bã?
Trên đời này luôn không thiếu kẻ ác bá, nhưng không phải kẻ ác nào cũng là đàn ông. Đa Ninh từ chỗ trợ lý biết được cái cô Dương này từ thời đại học đã có tiếng là nữ ma đầu rồi, bạn khác giới cũng rất nhiều, vì bọn họ mua này mua kia, xưng anh gọi em.
Hư danh ở ngoài. Qua hai lần kết hôn, chủ động theo đàn ông, lại khinh thường đàn ông. Hiện tại đã ba mươi, bản tính vẫn không thay đổi.
Về mặt ác bá, thời học sinh Đa Ninh đã từng thấy, tự cho là đúng, phản kháng giáo viên ức hiếp bạn học, khinh thường điều này chướng mắt điều kia, bên người có mấy người đi theo lại cảm thấy bản thân là trung tâm thế giới...
Không ngờ, hiện tại cô còn có thể gặp phải chuyện như vậy, cùng người như vậy.
Nhưng mà, so với học sinh ác bá thời sơ trung, cái cô Dương này quả thật cũng có cậy thế hành hung. Đa Ninh thật sự thật hối hận khi ở trung tâm thể thao lúc trước đắc tội với người này. Lúc đó cô nên nhắm mắt làm ngơ, phải tránh xa một chút.
Không không không, Dương Vi rất không vừa mắt với Đa Ninh cũng không chỉ là vì bản thân cô, mà là vì cô ta bị Chu Diệu sỉ nhục rất nhiều lần. Nhưng mà cô sẽ không thực sự ra tay với Đa Ninh, sẽ như mèo bắt được chuột trắng nhỏ, hù dọa một chút thôi.
Dù sao vừa khéo gặp phải, người ra tay cũng không phải là cô.
Đối mặt với sự hù dọa, Đa Ninh không tỏ ra sợ hãi. Tuy rằng bây giờ là đêm khuya, nhưng chỉ cần cô kêu lên một tiếng, cô có thể gọi toàn bộ đội trang trí đến. Chu Diệu cũng đang trên đường đến...
Lo lắng duy nhất là, chỉ sợ bản bóng dáng hưởng đến Chu Diệu và Nhất Nguyên.
Thật sự không ngờ cái cô Dương này dây dưa quá dai, Đa Ninh từ chối lời mời: "Không cần." Sau đó, thừa dịp một người trong đó không chú ý, cô giựt mạnh áo khoác về, nắm thật chặt trong tay.
Đang muốn đi qua bọn họ về cửa bắc, bả vai bị đè lại, cô lại bị kéo về trước cửa xe Macan.
"Cô Hứa đây là chướng mắt chúng tôi sao?" Ra tay với cô vẫn là cùng một người.
Đương nhiên, cô chướng mắt bọn họ, phi thường chướng mắt. Đa Ninh trầm mặc không trả lời, trong lòng cân nhắc đợi lát nữa cô nên gọi người, hay là gọi điện thoại.
"Ai, đến lời mời tử tế cũng không có, khó trách các người bị người ghét bỏ." Dương Vi đi tới, cầm điện thoại trong tay, sau đó mở camera ra quay về phía Đa Ninh.
"Các người lại mời một lần nữa nào, giọng nhẹ nhàng một chút đi hả?" Dương Vi vừa quay vừa nói, dáng vẻ trêu tức.
"Nhớ quay tôi đẹp trai một chút." Phỏng chừng không phải lần đầu tiên chơi như vậy, tên đàn ông cười tùy tiện với Dương Vi, Dương Vi trực tiếp đá hắn một đá: "Còn không mau mời cô hứa."
Tên đàn ông lập tức phối hợp với Dương Vi, "Nhẹ nhàng" mời: "Cô Hứa, có thể cho chúng tôi chút mặt mũi không, cùng nhau đến quán bar đối diện uống một ly?"
Đối mặt với loại trò chơi khinh người nhàm chán này, Đa Ninh một chữ cũng không muốn nhiều lời.
Nhưng Dương Vi lại nói với cô: "Có thể cô Hứa không biết, sau này Thiên Tín sẽ khống chế cổ phần của Nhất Nguyên, đến lúc đó Thiên Tín sẽ mời Chu tổng và cô cùng tham gia tiệc rượu chúc mừng, tất cả mọi người là bạn bè, trước làm quen trước."
Đa Ninh: "..."
"Xem ra Chu Diệu còn chưa nói việc này với cô sao?" Dương Vi cười khẽ một tiếng.
"Phải, Chu Diệu còn chưa nói với tôi, có lẽ cảm thấy không quan trọng." Đa Ninh ngẩng đầu, nhìn Dương Vi nhắc nhở nói: "Bây giờ Thiên Tín hẳn là còn chưa có cổ phần để khống chế Nhất Nguyên nhỉ?"
Giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt căng ngạo, phảng phất như đang xem một chuyện cười.
Thật sự, Dương Vi đặc biệt không thích ánh mắt như vậy, cô ta đã từng thấy ở Chu Diệu, ở Ô Giang, hôm nay lại thấy trên người Đa Ninh, chẳng lẽ mọi người tốt nghiệp đại học A đặc biệt có ngạo khí.
Nhưng có ngạo khí thì thế nào, Ô Giang vẫn là làm việc cho Thiên Tín; Nhất Nguyên có nhân viên giỏi phát triển tốt thì sao, vẫn chạy không khỏi việc bị Thiên Tín thu mua; hiện tại cô ta (ĐN) cũng chỉ có cậy mạnh mà thôi.
"Nào, lại mời cô Hứa lần nữa nào, lấy ra hết chiêu bài cưa phụ nữ của các người đi..." Dương Vi giơ di động lên, muốn tiếp tục quay, di động bị giựt mạnh từ phía sau; cô ta còn chưa quay đầu, di động đã bị ném rơi trên đất, màn hình nát vụn, thân máy gãy thành hai nửa.
Chu Diệu đứng sau Dương Vi, đoạt di động ném đi đồng thời hung hăng đẩy Dương Vi ra, trực tiếp đẩy người ngã trên đất.
...
Chu Diệu thật sự đã lâu không có động thủ đánh người rồi, vì là phụ nữ, anh có thể nhịn thì sẽ nhịn. Nhưng đêm nay thì khác, ai cho cô ta động người không nên động.
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông có phong độ tốt, càng không phải là người đàn ông hay sợ sệt.
Sau đó, Chu Diệu trước giải quyết hai tên dàn ông vừa mới "Mời" Đa Ninh, không đợi bọn họ đến đỡ Dương Vi, không lưu tình chút nào bẻ gãy tay bọn họ. Đều là những tên nhà giàu du thủ du thực có chút tiền, cặn bã xã hội, Chu Diệu đánh càng thêm không khách khí. Anh không phải người hay hận đời, nhưng nhân phẩm và gia cảnh bối cảnh không quan hệ, đối với bọn người này càng dễ dàng nảy sinh ra đại sâu mọt.
Tỷ như vị Dương Vi này, rõ ràng là một cái sâu mọt, cố tình còn làm độc xà.
Thời trung học Chu Diệu rất nổi tiếng về đánh nhau, lúc đó cũng có vài thanh niên lêu lổng ở trên đường ngăn chặn Đa Ninh, anh đạp xe đạp xông tới, vì thế anh có một cái danh xưng "A trung nhất ca".
Bởi vì chỉ muốn động thủ, anh sẽ không lưu đường sống. Nhất là đối mặt với tình huống Đa Dương bị ức hiếp.
...
Đêm nay, anh đánh mấy người này, ngoại trừ phát tiết lửa giận và tì khí, càng thêm là để Dương Vi nhớ kỹ: Trên đời này không phải chuyện gì đều có thể tùy ý cô ta muốn làm gì thì làm, cũng có rất nhiều người cô ta không thể trêu vào, càng không thể chọc.
Về sau gặp phải, sẽ chủ động tránh đi. Đi đêm nhiều, thì sẽ gặp ma, đụng vào không chỉ là ma nhỏ, còn có thể là Diêm Vương!
"Chu tổng, chúng tôi chỉ muốn mời cô Hứa đi chơi thôi! Anh có cần phải như vậy sao..." Dương Vi hô to gọi nhỏ, cô ta muốn lấy điện thoại gọi người, nhưng mà di động đã bị đập vỡ rồi.
Được, chơi đùa! Vậy anh và Đa Ninh cũng "Mời" Dương Vi chơi đùa như vậy. Chu Diệu hung hăng liếc mắt nhìn Dương Vi một cái, trực tiếp kéo Dương Vi đi đến trước chiếc Ferrari của cô ta.
Giống với lúc Đa Ninh bị để đến cửa xe, Dương Vi bị chu diệu đẩy lên trước chiếc Ferrari màu đỏ của cô ta."Đa Ninh, lấy di động của em ra, chúng ta cũng quay phim." Chu Diệu nói với Đa Ninh ở phía sau.
Đa ninh: ... Được.
Đối với Dương Vi này, ban đầu Đa Ninh hơi băn khoăn thân phận của cô ta, sợ cô sẽ ngáng chân Chu Diệu; nhưng người bình tâm như Đa Ninh cũng xác định đối phó kẻ ác cũng không thể một mặt nhún nhường và thỏa hiệp, huống chi kẻ đắc tội với mọi người. Cô cũng muốn nhìn xem, đến cùng là Dương Vi sợ sự việc bị nháo lớn, hay sợ cô và Chu Diệu.
Ở bên kia, Nhan Nghệ vừa khéo gọi một cuộc gọi nhưng bị nhỡ, nghe được tiếng kêu của Dương Vi mới phát hiện, cả người phi chạy tới, sau đó thì thấy chu diệu và Đa Ninh một khối giằng co với Dương Vi.
Đến gần xem, cái vị họ Dương này cùng với ảnh chụp trên mạng thực không quá giống. Tướng từ tâm sinh, cho dù ngũ quan diễm lệ có mũi có mắt, thấy thế nào đều là diện mạo không tương xứng. Mỗi ngày khoe giường khoe túi khoe xe trên weibo, dựa vào là một bán bạch phú mỹ mà công kích người khác... Sự thật không phải là có chút tiền sao, không phải là có ông bố có tiền, có quyền đại bá sao?
Dương Vi này, cô ta thì có được cái gì chứ?
Nhan Nghệ đột nhiên có được tự tin trước nay chưa từng có, ai nói cô ngực to não nhỏ, là phú nhị đại vô dụng dựa vào cha mẹ để qua ngày, chỉ đơn giản so đầu óc bọn họ có thể dễ dàng miểu sát Dương Vi này! Đừng nói là nhân phẩm và giá trị xã hội.
Cùng là phụ nữ từng ly hôn, cái cô Dương Vi này sao không có một chút tự giác nào vậy!
Khụ! Nhan Nghệ cũng lấy điện thoại ra, đưa đến gần mặt Dương Vi "Răng rắc" hai lần; chụp hai tấm thảm hại của cô ta, nhan nghệ lấy di động đe dọa nói: "Cô Dương, bây giờ trong tay tôi có ảnh chụp chưa qua photoshop của cô đó!"
Dương Vi nghiến răng nghiến lợi: "..."
Đa Ninh nhìn Dương Vi, đại khái đây là người từ đầu tới đuôi chỉ còn có cậy mạnh!
...
Trong khu thương mại công nhân đã làm xong, thời điểm Đa Ninh Chu Diệu Nhan Nghệ trở về, Nhan Nghệ còn đang cảm khái cảnh tượng ở khu đậu xe, đối với Chu Diệu biểu đạt loại tình cảm sùng bái: "Chu tổng, cậu thật sự rất đẹp trai rồi!"
Chu Diệu giật nhẹ môi, nhìn về phía Đa Ninh, lặp lại xác nhận mấy lần: "Thực không bị ức hiếp gì chứ?"
Không có! Đa Ninh nhìn về phía chu diệu, sau đó chậm rãi từ quần áo lao động lấy ra một cái kềm... Lúc chuyển dụng cụ trang trí, cái kềm này vẫn luôn đặt trong túi cô.
Nếu vừa rồi Chu Diệu không đến, cô sẽ lấy nó ra. Huống chi, cô hoàn toàn không có gì phải sợ hãi, ngoại trừ bỏ lúc áo khoác bị bất ngờ không phòng ngự bị giựt mất, mới bị giật mình.
Chu Diệu không nói gì, ôm Đa Ninh, cô không sợ, nhưng mà anh sợ.
Giờ này phút này, Nhan Nghệ chưa từng hâm mộ Đa Ninh như vậy, ngoài hâm mộ còn mang theo sự yêu thích về tình cảm dịu dàng của Chu Diệu dành cho Đa Ninh. Đại khái chính là người tốt, tình cảm cũng tốt, làm cho người ta cảm thấy thế giới này đặc biệt ấm áp tốt đẹp.
Cho dù đôi lúc cũng sẽ gặp phải một ít người ác lẫn chuyện xấu.
Tóm lại Nhan Nghệ đặc biệt thật tình nở nụ cười hai tiếng, sau đó nhớ tới thời đại học Đa Ninh nói cô ấy và Chu Diệu không thích hợp, chỗ nào không thích hợp rồi hả? !
Đây là muốn cô ghen tị chết sao!
Lúc ra khỏi khu thương mại, Nhan Nghệ tỏ ý đêm nay phải về nhà chị, để Chu Diệu trực tiếp dẫn Đa Ninh đi. Đa Ninh lo lắng, nhất định phải đưa Nhan Nghệ về nhà chị cô ấy trước. Chu Diệu tuy rằng cảm thấy sẽ không có tình huống gì, cô nàng Dương Vi có bao nhiêu năng lực anh biết rõ, không đến mức đêm nay còn năng lực làm ra chuyện trả thù, nhưng vẫn nói với Nhan Nghệ: "Tôi và Đa Ninh đưa cậu về trước."
Chu Diệu hai tay cho vào túi, nói qua không chút để ý, nhưng nói cũng không có lệ.
Cảm động... Lần đầu tiên Nhan Nghệ không nhìn Chu Diệu bằng ánh mắt ghét bỏ.
Trở về trong đêm khuya, Đa Ninh Nhan Nghệ một chiếc xe; theo sau là xe Chu Diệu, hộ tống hai người.
"Đa Ninh, cậu có nhận được tin nhắn của Cố Gia Thụy không?" Xe đi ngang qua một loạt đèn đường, Nhan Nghệ nhắc tới tin nhắn chuyển tiền kia. Biết rõ có thể □□ là kẻ lừa đảo, vẫn là muốn xác nhận Đa Ninh có nhận được tin nhắn vậy không.
"Tin nhắn của Cố học trưởng sao?" Đa Ninh lấy điện thoại ra, cũng thấy được Cố học trưởng nhắn tin tới trước đó nửa tiếng, nói anh mất điện thoại, để cô gửi hai ngàn...
"Xem ra thật sự là bị trộm điện thoại." Nhan Nghệ nói.
Đa Ninh gật đầu, cúi xuống nói: "Đợi lát nữa mình nói Chu Diệu liên hệ một chút, có thể liên lạc với Cố học trưởng không."
"Không cần, lo lắng làm gì." Nhan Nghệ đột nhiên cười cười, nói đùa, "Đừng quên Cố Gia Thụy là một hòa thượng, cho dù đã mất bóp tiền di động, anh ta cũng có thể dựa vào việc hoá duyên mà về."
Lời nói của Nhan Nghệ, Đa Ninh thấy có chút buồn cười, lại có chút khổ sở. Toàn bộ quá trình Nhan Nghệ đều thoải mái mà nói chuyện, thẳng đến trước cửa tiểu khu nhà chị cô, nói với chỗ ghế phụ: "Xuống xe đi, mau trở lại xe Chu tổng đi."
Bóng đêm nặng nề, trong không khí phảng phất lan sương mù mỏng manh. Trong kính chiếu hậu xe Chu Diệu một đường đi theo Nhan Nghệ, sau đó nhẫn nại đứng phía sau; mở đèn trước, tựa hồ chờ cô xuống xe.
"... Ngày mai gặp." Đa Ninh cởi giây an toàn ra.
"Đa Ninh, nếu mình muốn tranh thủ một chút, có phải sẽ bị ghét không." Nhan Nghệ bỗng nhiên nghiêm túc mở miệng nói chuyện, quay đầu nhìn Đa Ninh, trưng cầu ý kiến bạn tốt nhất.
Nếu cô còn muốn tranh thủ một chút với Cố Gia Thụy, còn muốn vì tình yêu của bản thân tùy hứng một chút; không lo lắng ánh mắt của người khác, cũng không quản Cố Gia Thụy có quan hệ với Bách Gia, lấy thân phận một người đã ly hôn theo đuổi một người đàn ông đang tu hành, có phải cũng giống cái cô Dương kia, bị người ghê tởm.
"Sẽ không!" Đa Ninh cơ hồ thốt ra.
"Sẽ không... Làm sao có thể chứ?" Đa Ninh dịu dàng nhìn về phía Nhan Nghệ, dừng một chút, cô quyết định nói cho Nhan Nghệ một sự việc. Chuyện này cũng là hai ngày trước Chu Diệu trong lúc vô tình tiết lộ cho cô chút chuyện cũ, căn bản cô không muốn nói cho Nhan Nghệ, chủ yếu sợ Nhan Nghệ càng hãm càng sâu, hơn nữa thân phận của Cố học trưởng, ngược lại làm Nhan Nghệ càng thêm thống khổ.
Nhưng chuyện đau khổ nhất là đến cơ hội tranh thủ cũng không có sao?
Thời đại học ký túc xá của Chu Diệu từng có một lần thảo luận nhàm chán, nghị luận phòng 606 của ký túc xá các cô."Cố học trưởng nhắc tới cậu, anh ấy vẫn cảm thấy cậu rất đáng yêu." Đa Ninh nói cho Nhan Nghệ.
"Còn nhớ rõ lần sinh nhật đó của mình không? Kỳ thực người đứng ra tổ chức không phải Miêu Miêu, mà là Cố học trưởng."
"Đêm đó anh ấy vốn định để Chu Diệu hỗ trợ giật dây cho cậu làm bạn gái anh ấy."
... Kết quả Chu Diệu không phải là một người bạn đáng tin, lúc đó có việc, đêm đó anh dẫn cô từ KTV đi về trước.
Nhan Nghệ thần sắc kinh ngạc, không dám tin nhìn Đa Ninh nói: "Đa Ninh, cậu gạt mình."
"Vì sao mình phải gạt cậu?" Đa Ninh lắc đầu, mím môi ăn ngay nói thật, "Thật ra mình còn không muốn nói cho cậu biết, cảm thấy cậu đã buông Cố học trưởng, nói lời này sẽ chỉ làm cậu sinh ra tiếc nuối thôi."
Không không không, hoàn toàn không có! Nhan Nghệ đã kích động khó có thể bình tĩnh nữa, hận không thể ôm lấy Đa Ninh hung hăng hôn hai cái. Cái gì là tro tàn lại cháy, cái gì là tâm thiếu phụ đột nhiên quay về thời thiếu nữ, giờ khắc này Nhan Nghệ chính là như vậy.
Ban đầu cô bó tay bó chân chủ yếu cảm thấy Cố Gia Thụy đối với cô một chút cảm giác cũng không có, năm đó "KTV tình duyên" chỉ cảm thấy Cố Gia Thụy uống nhiều, nhìn heo mẹ thành Điêu Thuyền.
Không không không, cô không phải nói bản thân là heo mẹ, chính là có người con trai nào lại khen một cô gái mập đáng yêu chứ...
Tim Nhan Nghệ đập nhanh hơn, hít sâu vào, chỉ cảm thấy chờ Cố Gia Thụy hoá duyên trở về, cô hoàn toàn có thể buông tay rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.