Chương 91
Tùy Hầu Châu
22/11/2019
Anh họ cùng Diệp Tư Tư ly hôn, bởi vì nhà họ Hứa không thể bị Diệp Tư Tư liên lụy, cũng liên quan đến một ít nguyên nhân khác. Lúc Đa Ninh nhận
được điện thoại của anh họ, cô đang ở trong trung tâm thương mại Bách
Gia ăn cơm cùng Nhan Nghệ và hai nhân viên bán hàng.
Trong di động, giọng nói của anh họ có phần mất mát, còn có một chút bất đắc dĩ, bởi vì anh đưa ra lựa chọn ly hôn: "Thật ra nếu anh là Chu Diệu, hoặc là nói anh không làm việc dựa vào ba mẹ anh. . . Có lẽ anh sẽ không ly hôn với Tư Tư."
Đa Ninh yên lặng nghe, bây giờ sự trấn an lớn nhất của cô dành cho anh họ, chính là không đánh giá gì cả.
"Nói trắng ra là, vẫn là không yêu đến thế." Anh họ nói thêm một câu, cuối cùng lúc cúp điện thoại chế giễu một tiếng: “Đa Ninh, may mắn em không quá giống nhà họ Hứa."
Không giống anh bởi vì dựa vào cha mẹ, không có quyền lựa chọn; cũng bởi vì yêu nhiều quá, không muốn phản kháng.
Cho nên yêu là cái gì? Nó có quan trọng lắm không. . . Trong xã hội càng ngày càng coi trọng vật chất này, tình yêu vào lúc mà người ta cần nó mới càng đáng quý.
Slogan quý đầu tiên mà Alice đưa ra là "Tình yêu đích thực", nghe thì có vẻ tục bạch, nhưng lại giống như không có lời nào thích hợp hơn để biểu đạt tâm ý của cô.
Sau đó ngày mai chính là lễ Noel, cửa hàng Alice đầu tiên ở Bách Gia sẽ chính thức được khai trương. Đêm đó Chu Diệu gọi điện thoại cho cô, việc thu mua cổ phần bên Mỹ xảy ra một chút vấn đề, ngày mai anh không trở về kịp.
Tiếc nuối, nhưng mà không có cách nào cả.
Ngày hôm sau, Đa Ninh gửi hình cắt băng cho Chu Diệu, hôm nay hai người đến ủng hộ đều cắt băng khai trương cho Alice. Một người chính là chú Tạ tự mình đến cắt băng; một người khác chính là Lưu Hi, thật sự đến với Alice.
Khụ. . . Lưu Hi không sao cả.
Tạ Tư Nguy nể tình như vậy, Nhan Nghệ đối mặt với Tạ Tư Nguy vẫn có phần không được tự nhiên. May mắn Tạ Tư Nguy là ân nhân lớn, cắt băng xong đã sớm rời đi, bởi vì liên quan đến lợi ích Nhan Nghệ không thể xem như chưa xảy ra cái gì, ngay sau đó khom lưng đưa Tạ Tư Nguy lên xe.
"Cảm ơn hôm nay Tạ tổng đại giá quang lâm. . . Tạ tổng hẹn gặp lại. . . Tạ tổng đi nhé. . ." Toàn bộ quá trình Nhan Nghệ đều làm bộ khách khí.
Xe hơi của Bách Gia dừng ở cửa sau của bách hóa Bách Gia, Tạ Tư Nguy dừng bước chân lại.
Nhan Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Tạ Tư Nguy: . . .
"Trịnh tiểu thư, tuy rằng chú rất tiếc cháu không thể làm con dâu của chú, nhưng chú cũng có thể hiểu được người trẻ các cháu theo đuổi những thứ khác nhau. Cháu thật không cần để ý gì hết. . ." Tạ Tư Nguy đứng ở trước cửa xe, mở miệng nói.
Cái gì? Nhan Nghệ bối rối. . . Chẳng lẽ là con dâu sao?
Tạ Tư Nguy vỗ bả vai Nhan Nghệ hai cái, bất đắc dĩ vui đùa nói: "Nhìn thoáng qua chú hẳn không phải là trưởng bối vô cùng cổ hủ chứ!"
Nói xong, Tạ Tư Nguy lên xe.
Tầm mắt Nhan Nghệ kinh ngạc đi theo Tạ Tư Nguy lên xe. Trên ghế sau, còn có một mỹ nữ trẻ tuổi, đúng là cô "Bạn gái" hôm trước nhìn thấy ở nhà họ Tạ. Cô bạn gái mặt lộ ý cười, nhìn cô rồi chào một tiếng, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Nhan Nghệ chớp chớp mắt: . . .
Cửa xe đóng lại, cửa kính xe cũng khép lại, Nhan Nghệ vẫn đang đứng ở cửa sau của Bách Gia không nhúc nhích, cảm thấy hình như mình bỏ qua một triệu rồi. Không, không chỉ là một triệu, còn hơn cả mười triệu đấy. Hôm nay Lưu Hi tới ủng hộ, cô còn mừng thầm kiếm được cho Alice ít nhất một trăm vạn cơ mà.
Kết quả này xem như nhặt hạt vừng quăng dưa hấu sao?
Bây giờ cô đuổi theo nói cho Tạ Tư Nguy biết cô muốn thay đổi quyết định. . . Còn kịp sao?
Kính cẩn đưa Tạ Tư Nguy về, Nhan Nghệ khó tránh khỏi có phần mất hồn mất vía. Khách hàng cứ lũ lượt người nọ người kia, mãi đến lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Đa Ninh mới có thời gian hỏi Nhan Nghệ làm sao vậy. Nhan Nghệ chép miệng với Đa Ninh, thiếu chút nữa khóc òa ra.
Nhưng mà, căn bản không mặt mũi nói cô sắp đẩy mình vào đường chết. . .
Sau đêm đó, cô cùng Cố Gia Thụy vẫn liên hệ như trước, nội dung nói chuyện phiếm đại khái chính là cô hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó. Trong đó có hai câu đối thoại là ——
"Nếu có một ngày anh quyết định hoàn tục, có thể cho em biết đầu tiên không?"
"Được."
Cho nên, trong khoảng thời gian này tâm tình của Nhan Nghệ vẫn không tệ, cảm giác chính mình loáng thoáng bắt được ngọn lửa hy vọng nhỏ, kết quả là hình như sau đó ngọn lửa nhỏ bùng cháy, nhưng lại có nguy cơ bị dập tắt.
Bởi vì hình như Tạ Tư Nguy tin rằng, cô thật sự là người les. . .
Cửa hàng Alice khai trương đạt được hiệu quả vô cùng tốt.
Bởi vì đêm nay vẫn là đêm Noel, mười giờ tối Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đi ra khỏi Bách Gia, thương lượng hai người sẽ cùng nhau đi chơi như thế nào. Buổi tối Lưu Hi còn phải đi sự kiện, tiếc nuối không thể cùng các cô trải qua Noel. Cũng bởi vì Chu Diệu không trở về ngay được, đến ngày kia Thiểm Thiểm mới có thể về nước, Đa Ninh cũng không có người ở cùng đêm Noel.
Giống với Nhan Nghệ, cô là người cô đơn. Nhưng mà cô và Nhan Nghệ đã bàn bạc xong xuôi, lát nữa sẽ cùng nhau ăn Noel khuya.
"Đêm Noel năm ấy cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu, là lễ Noel mà mình khó quên nhất." Lúc Nhan Nghệ đi ra khỏi Bách Gia, hoài niệm nói với cô.
Đa Ninh gật đầu, đúng vậy, cô cũng rất hoài niệm! Khi đó lão đại cùng Trương Khởi Dương vẫn là một đôi tình lữ kiểu mẫu, Miêu Miêu một lòng nghĩ đến Ô Giang, theo đuổi kiên trì không ngừng; Nhan Nghệ thì sao, tùy tiện, mỗi ngày đều có tiểu thuyết đọc không hết, phim chưa xem xong; mà cô cũng hiểu được tình cảm của mình với Chu Diệu, trái tim giống như một cô tiên nhỏ mỗi ngày đều sẽ làm phép, mỗi ngày cầm một quả cầu thủy tinh trong suốt, ghi lại những thứ ngọt ngào của thiếu nữ.
Bên ngoài gió quá lớn, còn mang theo những hạt tuyết nho nhỏ, Đa Ninh đội mũ rồi quàng khăn quàng cổ, sau đó lấy điện thoại ra tìm thấy đánh giá của cửa hàng ăn khuya kia tương đối cao, Nhan Nghệ đứng bên cạnh đột nhiên nói với cô: "Đa Ninh. . . Mình . . Mình . ."
Nhan Nghệ cầm di động, bộ dáng khẩn trương đến mức nói không nên lời.
Đa Ninh nhìn màn hình di động của Nhan Nghệ, chỉ nhìn thấy đầu đề, đã hiểu được gật đầu nói: "Mau đi đi. . . Mình sẽ gọi xe để về.”
Nhan Nghệ kích động ôm lấy cô: "Đa Ninh, mình yêu cậu!"
2 phút trước, trong di động của Nhan Nghệ có một tin nhắn Cố Gia Thụy gửi tới —— "Tôi hoàn tục."
Anh thật sự nói cho cô đầu tiên, thật sự nói cho cô đầu tiên! Nhan Nghệ ngẩng mặt, vui vẻ đến mức nước mắt sắp chảy ra rồi.
"Cố lên!" Đa Ninh giơ nắm tay lên với Nhan Nghệ.
Nhan Nghệ gật đầu, mặc áo bành tô màu vỏ quýt chạy về phía chiếc Macan ở khu đỗ xe lộ thiên, trước khi mở cửa xe thì quay đầu lại, hô lên với bạn tốt đang chuẩn bị gọi xe ở phía trước: "Đa Ninh. . . Noel vui vẻ!"
"Noel vui vẻ. . ." Đa Ninh mấp máy môi đáp lại Nhan Nghệ, mặt cười khanh khách.
Thật tốt, vào ngày Noel này, Nhan Nghệ có thể nhận được một tin nhắn làm cho mình hạnh phúc. Đa Ninh ngăn một chiếc xe, di động kêu một chút, cô phỏng đoán là tin nhắn Chu Diệu gửi đến.
. . . Kết quả không phải là Chu Diệu.
Miêu Miêu gửi một tin nhắn chúc phúc trong nhóm, dùng một số điện thoại mới, cuối lời chúc có ghi chú hai chữ Miêu Miêu. Đa Ninh cúi đầu, ngón tay nhẹ chạm màn hình, cũng gửi một tin nhắn chúc Noel trong nhóm thiếu nữ 606.
Đêm nay, không biết ông già Noel đáng yêu có thể đưa lễ vật tới không. . .
Đa Ninh ngồi trên xe taxi, nhìn đèn màu ngày lễ sáng lên, vẫn chủ động nhắn cho Chu Diệu một tin nhắn chúc phúc. Tích tích hai cái, anh "Hồi âm" cho cô.
Không phải hồi âm, là cùng một thời điểm, anh cũng gửi tin nhắn cho cô.
". . . Bác tài à, ngại quá, tôi không đến Tinh Hải Loan nữa." Đa Ninh nhìn thấy tin nhắn của Chu Diệu, nói với người lái taxi ở phía trước, giọng điệu cũng có chút kích động, giống Nhan Nghệ hồi nãy vậy: “Đổi lại đến sân bay."
"Sân bay quốc tế sao?" Lái xe cười hỏi.
Đa Ninh gật đầu: "Đúng."
"Người yêu vội trở về nghỉ lễ với cô à?" Chú lái xe cười cười, bắt đầu chủ động hàn huyên.
Đa Ninh nhìn di động, trả lời chú lái xe: "Đúng vậy."
"Các ngày lễ bây giờ, thật ra đều là vì mọi người có thể gặp nhau, người trẻ các cháu cần ngày lễ để tạo cơ hội, người già chúng tôi cũng góp vui theo." Chú lái xe vui vẻ từ từ mở miệng nói: “Đưa cháu đến sân bay xong, chú cũng về nhà nghỉ lễ."
Nửa giờ sau, xe taxi dừng ở sảnh đón khách của sân bay quốc tế. Sở dĩ Đa Ninh nhất định phải đến đón Chu Diệu, bởi vì cô biết rõ 11 giờ đêm nay căn bản không có chuyến bay đến từ New York của nước Mỹ, chỉ có chuyến bay từ Toronto đến.
Trong di động, Chu Diệu lại gửi cho cô một tin nhắn: "Đa Ninh, anh mang theo quà Noel về cho em; còn năm phút nữa sẽ đến nơi, đợi lát nữa dang hai tay ra nhé."
Đa Ninh nhìn di động, che miệng nở nụ cười.
Sau đó, cô nhìn cổng ra phía trước, chờ một giây một giây lại một giây. . . Mãi đến khi, phía trước có cô bé mặc áo lông đỏ chạy đến.
". . . Đa Ninh!" Thiểm Thiểm ở phía trước kêu cô, phấn chấn như là lần đầu tiên về nước vậy, trong lòng còn ôm một hộp quà; vui vẻ sắp nhảy dựng lên.
Đa Ninh cúi người xuống, dang hai tay ra như Chu Diệu nói trong di động vậy.
Thiểm Thiểm vội chạy mà đến, vững vàng rơi vào trong lòng cô."Merry Christmas." Thiểm Thiểm nói bên tai cô, đưa quà mà mình mang về cho cô.
Sau đó há há miệng, cho dù luyện tập trên máy bay nhiều lần, nhưng vẫn thẹn thùng không gọi mẹ. Làm sao bây giờ nha! Thiểm Thiểm cười hì hì ôm cổ Đa Ninh, làm bộ như không biết có ước định này.
Phía trước, Chu Diệu đẩy hành lý đến, mặc áo bành tô phẳng, nhìn hai người đang ôm nhau ở phía trước, nhếch khóe môi.
Lần trước ở sân bay đưa Thiểm Thiểm về Toronto anh đã nghĩ, sau này anh phải tự mình đưa Thiểm Thiểm về. . . Ngẩng đầu, Chu Diệu nhìn về phía cửa sổ sát đất của sân bay, bên ngoài trời đã khuya rồi.
Nhưng mà, vẫn không tính là quá muộn ——
Nếu ngày mai tuyết rơi, anh cùng Đa Ninh còn có thể mang theo Thiểm Thiểm đắp người tuyết.
. . .
Nghe nói, nếu đêm Noel xảy ra chuyện tốt, chính là lễ vật mà ông già Noel đưa tới.
Lúc Nhan Nghệ nhìn thấy Cố Gia Thụy, anh mặc áo lông dày, đầu đội mũ lưỡi trai, sau đó mặt mày mỉm cười nhìn cô chào hỏi: "Bạn học Trịnh, chào em."
Trịnh thí chủ lại biến thành bạn học Trịnh. . .
"Cố Gia Thụy, bây giờ anh đã không còn là hòa thượng nữa đúng không?" Nhan Nghệ đứng cách hai mét đặt câu hỏi.
"Đúng, không phải." Cố Gia Thụy gật đầu trả lời.
"Vậy bây giờ anh chính là một người đàn ông có thể cảm nhận thất tình lục dục bình thường?"
Khuôn mặt Cố Gia Thụy cứng lại, sau đó tiếp tục trả lời: "Đúng, hiện tại đúng rồi."
"Không có nam nữ thụ thụ bất thân?"
"Không có."
"Không có thiện tai thiện tai?"
"Không có."
"Cũng không có a di đà phật?"
"Không có."
"Vậy có thể ôm em một chút không?" Nhan Nghệ đi tới, đột nhiên giương ra nụ cười vô sỉ, yêu cầu nói: “Coi như là quà Noel."
"Được. . . Có thể." Cố Gia Thụy lấy tay từ túi áo lông ra, chỉ có điều anh còn chưa chủ động ôm người phụ nữ trước mắt, cô đã nhảy lên người anh.
. . . Thì ra muốn ôm kiểu này sao? Thật sự là vô sỉ quá mà!
. . . Vô sỉ sao? Không phải anh đã đón được cô sao?
Vừa rồi Nhan Nghệ cá cược, kết quả cô cược thắng, xem ra tối nay vận may của cô không tệ! Nếu vậy, cược một lần nữa, Nhan Nghệ nâng đầu Cố Gia Thụy lên. Heo yêu cũng là yêu, yêu tinh am hiểu nhất cái gì, chủ động quyến rũ có hay không?
Nhan Nghệ cúi đầu, chậm rãi đưa mặt tới gần Cố Gia Thụy.
"Thiện. . ." Người đàn ông vừa hoàn tục đêm nay đang định niệm bốn chữ quen thuộc, Nhan Nghệ đã dùng đôi môi ngăn chặn ba chữ còn lại.
. . .
Em yêu anh, thanh xuân từng trôi qua, chúng ta từng như thế. Miêu Miêu quyết định rời khỏi thành phố A, trước khi quyết định vẫn dùng số mới gửi một tin nhắn chúc phúc vào trong nhóm.
Trên thế gian này, không có tình yêu giống như trong truyện cổ tích, thậm chí trong phim truyền hình người ta phải đi một vòng nữa rồi mới lại yêu nhau. Không có người đàn ông nào hoàn mỹ giống như vương tử, cũng không có cuộc đời nào mãi êm trôi, càng không có khoảnh khắc lãng mạn muốn gặp nhau nơi đầu đường thì gặp được ngay.
Miêu Miêu dùng thời gian dài mới hiểu ra, cô không phải người được ông trời thiên vị.
Nam nữ hai người hạnh phúc, vĩnh viễn cần duỗi tay nắm lấy nó. Nó giống như là khí cầu rực rỡ rồi sẽ bay đi, không cẩn thận sẽ nhẹ nhàng lướt qua; người bắt được rồi thì phải nắm chặt tay giữ lấy; còn người không bắt được, nhất định phải ngẩng đầu nhìn xem trên không trung khí cầu đang bay nào là cái mà mình thích nhất, sau đó lại duỗi tay bắt lấy nó. . .
Nếu bắt được, cũng đừng dễ dàng buông tay, bằng không hạnh phúc sẽ lại bay đi.
Lúc ký túc xá 606 đoàn tụ, cô cùng Đa Ninh Nhan Nghệ, cùng nhau nói những chuyện mà năm năm vừa rồi mình đã trải qua cho lão đại, thì ra cô từng cho rằng Đa Ninh may mắn nhất, cũng đã xảy ra bi thương cùng bất đắc dĩ.
Ngược lại, cô lại là người kém dũng cảm nhất.
Di động đột nhiên kêu lên, Miêu Miêu nhìn dãy số hiện lên trên màn hình. Di động kêu nặng trịch trong tay, cô chậm rãi trượt rồi nghe.
"Miêu Miêu. . . Anh là Ô Giang." Trong di động, truyền đến âm thanh quen thuộc kia.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Còn có năm phút, đêm Noel sẽ đi qua. Đa Ninh cùng Chu Diệu trở lại Tinh Hải Loan, Thiểm Thiểm nằm ngủ ở giữa. Chu Diệu đưa ra một bàn tay, dừng trên bả vai cô, cô nghiêng đầu nhìn những bông tuyết lớn bay tán loạn bên ngoài.
Xem ra ngày mai, cô cùng Chu Diệu thật sự có thể đưa Thiểm Thiểm đi đắp người tuyết.
Đa Ninh lại cúi đầu nhìn Thiểm Thiểm đang ngủ ngoan ngoãn, duỗi tay vuốt mái tóc của Thiểm Thiểm, định bảo Chu Diệu tắt đi ánh đèn ngủ cuối cùng, một tiếng nỉ non nhẹ nhàng từ bên miệng Thiểm Thiểm phát ra.
"Mẹ. . ."
Nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, Đa Ninh cúi người hôn lên trán Thiểm Thiểm.
Lúc rạng sáng, Nhất Thành Đại Sư thông báo tin tức hoàn tục trong vòng bạn bè, chỉ có tám chữ đơn giản ——
"Nhân gian vui mừng, không bằng trở về."
Tốt nhất nhân gian, không gì hơn, anh và em bên nhau để nhân gian vui mừng.
Hoàn chính văn
Trong di động, giọng nói của anh họ có phần mất mát, còn có một chút bất đắc dĩ, bởi vì anh đưa ra lựa chọn ly hôn: "Thật ra nếu anh là Chu Diệu, hoặc là nói anh không làm việc dựa vào ba mẹ anh. . . Có lẽ anh sẽ không ly hôn với Tư Tư."
Đa Ninh yên lặng nghe, bây giờ sự trấn an lớn nhất của cô dành cho anh họ, chính là không đánh giá gì cả.
"Nói trắng ra là, vẫn là không yêu đến thế." Anh họ nói thêm một câu, cuối cùng lúc cúp điện thoại chế giễu một tiếng: “Đa Ninh, may mắn em không quá giống nhà họ Hứa."
Không giống anh bởi vì dựa vào cha mẹ, không có quyền lựa chọn; cũng bởi vì yêu nhiều quá, không muốn phản kháng.
Cho nên yêu là cái gì? Nó có quan trọng lắm không. . . Trong xã hội càng ngày càng coi trọng vật chất này, tình yêu vào lúc mà người ta cần nó mới càng đáng quý.
Slogan quý đầu tiên mà Alice đưa ra là "Tình yêu đích thực", nghe thì có vẻ tục bạch, nhưng lại giống như không có lời nào thích hợp hơn để biểu đạt tâm ý của cô.
Sau đó ngày mai chính là lễ Noel, cửa hàng Alice đầu tiên ở Bách Gia sẽ chính thức được khai trương. Đêm đó Chu Diệu gọi điện thoại cho cô, việc thu mua cổ phần bên Mỹ xảy ra một chút vấn đề, ngày mai anh không trở về kịp.
Tiếc nuối, nhưng mà không có cách nào cả.
Ngày hôm sau, Đa Ninh gửi hình cắt băng cho Chu Diệu, hôm nay hai người đến ủng hộ đều cắt băng khai trương cho Alice. Một người chính là chú Tạ tự mình đến cắt băng; một người khác chính là Lưu Hi, thật sự đến với Alice.
Khụ. . . Lưu Hi không sao cả.
Tạ Tư Nguy nể tình như vậy, Nhan Nghệ đối mặt với Tạ Tư Nguy vẫn có phần không được tự nhiên. May mắn Tạ Tư Nguy là ân nhân lớn, cắt băng xong đã sớm rời đi, bởi vì liên quan đến lợi ích Nhan Nghệ không thể xem như chưa xảy ra cái gì, ngay sau đó khom lưng đưa Tạ Tư Nguy lên xe.
"Cảm ơn hôm nay Tạ tổng đại giá quang lâm. . . Tạ tổng hẹn gặp lại. . . Tạ tổng đi nhé. . ." Toàn bộ quá trình Nhan Nghệ đều làm bộ khách khí.
Xe hơi của Bách Gia dừng ở cửa sau của bách hóa Bách Gia, Tạ Tư Nguy dừng bước chân lại.
Nhan Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Tạ Tư Nguy: . . .
"Trịnh tiểu thư, tuy rằng chú rất tiếc cháu không thể làm con dâu của chú, nhưng chú cũng có thể hiểu được người trẻ các cháu theo đuổi những thứ khác nhau. Cháu thật không cần để ý gì hết. . ." Tạ Tư Nguy đứng ở trước cửa xe, mở miệng nói.
Cái gì? Nhan Nghệ bối rối. . . Chẳng lẽ là con dâu sao?
Tạ Tư Nguy vỗ bả vai Nhan Nghệ hai cái, bất đắc dĩ vui đùa nói: "Nhìn thoáng qua chú hẳn không phải là trưởng bối vô cùng cổ hủ chứ!"
Nói xong, Tạ Tư Nguy lên xe.
Tầm mắt Nhan Nghệ kinh ngạc đi theo Tạ Tư Nguy lên xe. Trên ghế sau, còn có một mỹ nữ trẻ tuổi, đúng là cô "Bạn gái" hôm trước nhìn thấy ở nhà họ Tạ. Cô bạn gái mặt lộ ý cười, nhìn cô rồi chào một tiếng, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Nhan Nghệ chớp chớp mắt: . . .
Cửa xe đóng lại, cửa kính xe cũng khép lại, Nhan Nghệ vẫn đang đứng ở cửa sau của Bách Gia không nhúc nhích, cảm thấy hình như mình bỏ qua một triệu rồi. Không, không chỉ là một triệu, còn hơn cả mười triệu đấy. Hôm nay Lưu Hi tới ủng hộ, cô còn mừng thầm kiếm được cho Alice ít nhất một trăm vạn cơ mà.
Kết quả này xem như nhặt hạt vừng quăng dưa hấu sao?
Bây giờ cô đuổi theo nói cho Tạ Tư Nguy biết cô muốn thay đổi quyết định. . . Còn kịp sao?
Kính cẩn đưa Tạ Tư Nguy về, Nhan Nghệ khó tránh khỏi có phần mất hồn mất vía. Khách hàng cứ lũ lượt người nọ người kia, mãi đến lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Đa Ninh mới có thời gian hỏi Nhan Nghệ làm sao vậy. Nhan Nghệ chép miệng với Đa Ninh, thiếu chút nữa khóc òa ra.
Nhưng mà, căn bản không mặt mũi nói cô sắp đẩy mình vào đường chết. . .
Sau đêm đó, cô cùng Cố Gia Thụy vẫn liên hệ như trước, nội dung nói chuyện phiếm đại khái chính là cô hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó. Trong đó có hai câu đối thoại là ——
"Nếu có một ngày anh quyết định hoàn tục, có thể cho em biết đầu tiên không?"
"Được."
Cho nên, trong khoảng thời gian này tâm tình của Nhan Nghệ vẫn không tệ, cảm giác chính mình loáng thoáng bắt được ngọn lửa hy vọng nhỏ, kết quả là hình như sau đó ngọn lửa nhỏ bùng cháy, nhưng lại có nguy cơ bị dập tắt.
Bởi vì hình như Tạ Tư Nguy tin rằng, cô thật sự là người les. . .
Cửa hàng Alice khai trương đạt được hiệu quả vô cùng tốt.
Bởi vì đêm nay vẫn là đêm Noel, mười giờ tối Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đi ra khỏi Bách Gia, thương lượng hai người sẽ cùng nhau đi chơi như thế nào. Buổi tối Lưu Hi còn phải đi sự kiện, tiếc nuối không thể cùng các cô trải qua Noel. Cũng bởi vì Chu Diệu không trở về ngay được, đến ngày kia Thiểm Thiểm mới có thể về nước, Đa Ninh cũng không có người ở cùng đêm Noel.
Giống với Nhan Nghệ, cô là người cô đơn. Nhưng mà cô và Nhan Nghệ đã bàn bạc xong xuôi, lát nữa sẽ cùng nhau ăn Noel khuya.
"Đêm Noel năm ấy cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu, là lễ Noel mà mình khó quên nhất." Lúc Nhan Nghệ đi ra khỏi Bách Gia, hoài niệm nói với cô.
Đa Ninh gật đầu, đúng vậy, cô cũng rất hoài niệm! Khi đó lão đại cùng Trương Khởi Dương vẫn là một đôi tình lữ kiểu mẫu, Miêu Miêu một lòng nghĩ đến Ô Giang, theo đuổi kiên trì không ngừng; Nhan Nghệ thì sao, tùy tiện, mỗi ngày đều có tiểu thuyết đọc không hết, phim chưa xem xong; mà cô cũng hiểu được tình cảm của mình với Chu Diệu, trái tim giống như một cô tiên nhỏ mỗi ngày đều sẽ làm phép, mỗi ngày cầm một quả cầu thủy tinh trong suốt, ghi lại những thứ ngọt ngào của thiếu nữ.
Bên ngoài gió quá lớn, còn mang theo những hạt tuyết nho nhỏ, Đa Ninh đội mũ rồi quàng khăn quàng cổ, sau đó lấy điện thoại ra tìm thấy đánh giá của cửa hàng ăn khuya kia tương đối cao, Nhan Nghệ đứng bên cạnh đột nhiên nói với cô: "Đa Ninh. . . Mình . . Mình . ."
Nhan Nghệ cầm di động, bộ dáng khẩn trương đến mức nói không nên lời.
Đa Ninh nhìn màn hình di động của Nhan Nghệ, chỉ nhìn thấy đầu đề, đã hiểu được gật đầu nói: "Mau đi đi. . . Mình sẽ gọi xe để về.”
Nhan Nghệ kích động ôm lấy cô: "Đa Ninh, mình yêu cậu!"
2 phút trước, trong di động của Nhan Nghệ có một tin nhắn Cố Gia Thụy gửi tới —— "Tôi hoàn tục."
Anh thật sự nói cho cô đầu tiên, thật sự nói cho cô đầu tiên! Nhan Nghệ ngẩng mặt, vui vẻ đến mức nước mắt sắp chảy ra rồi.
"Cố lên!" Đa Ninh giơ nắm tay lên với Nhan Nghệ.
Nhan Nghệ gật đầu, mặc áo bành tô màu vỏ quýt chạy về phía chiếc Macan ở khu đỗ xe lộ thiên, trước khi mở cửa xe thì quay đầu lại, hô lên với bạn tốt đang chuẩn bị gọi xe ở phía trước: "Đa Ninh. . . Noel vui vẻ!"
"Noel vui vẻ. . ." Đa Ninh mấp máy môi đáp lại Nhan Nghệ, mặt cười khanh khách.
Thật tốt, vào ngày Noel này, Nhan Nghệ có thể nhận được một tin nhắn làm cho mình hạnh phúc. Đa Ninh ngăn một chiếc xe, di động kêu một chút, cô phỏng đoán là tin nhắn Chu Diệu gửi đến.
. . . Kết quả không phải là Chu Diệu.
Miêu Miêu gửi một tin nhắn chúc phúc trong nhóm, dùng một số điện thoại mới, cuối lời chúc có ghi chú hai chữ Miêu Miêu. Đa Ninh cúi đầu, ngón tay nhẹ chạm màn hình, cũng gửi một tin nhắn chúc Noel trong nhóm thiếu nữ 606.
Đêm nay, không biết ông già Noel đáng yêu có thể đưa lễ vật tới không. . .
Đa Ninh ngồi trên xe taxi, nhìn đèn màu ngày lễ sáng lên, vẫn chủ động nhắn cho Chu Diệu một tin nhắn chúc phúc. Tích tích hai cái, anh "Hồi âm" cho cô.
Không phải hồi âm, là cùng một thời điểm, anh cũng gửi tin nhắn cho cô.
". . . Bác tài à, ngại quá, tôi không đến Tinh Hải Loan nữa." Đa Ninh nhìn thấy tin nhắn của Chu Diệu, nói với người lái taxi ở phía trước, giọng điệu cũng có chút kích động, giống Nhan Nghệ hồi nãy vậy: “Đổi lại đến sân bay."
"Sân bay quốc tế sao?" Lái xe cười hỏi.
Đa Ninh gật đầu: "Đúng."
"Người yêu vội trở về nghỉ lễ với cô à?" Chú lái xe cười cười, bắt đầu chủ động hàn huyên.
Đa Ninh nhìn di động, trả lời chú lái xe: "Đúng vậy."
"Các ngày lễ bây giờ, thật ra đều là vì mọi người có thể gặp nhau, người trẻ các cháu cần ngày lễ để tạo cơ hội, người già chúng tôi cũng góp vui theo." Chú lái xe vui vẻ từ từ mở miệng nói: “Đưa cháu đến sân bay xong, chú cũng về nhà nghỉ lễ."
Nửa giờ sau, xe taxi dừng ở sảnh đón khách của sân bay quốc tế. Sở dĩ Đa Ninh nhất định phải đến đón Chu Diệu, bởi vì cô biết rõ 11 giờ đêm nay căn bản không có chuyến bay đến từ New York của nước Mỹ, chỉ có chuyến bay từ Toronto đến.
Trong di động, Chu Diệu lại gửi cho cô một tin nhắn: "Đa Ninh, anh mang theo quà Noel về cho em; còn năm phút nữa sẽ đến nơi, đợi lát nữa dang hai tay ra nhé."
Đa Ninh nhìn di động, che miệng nở nụ cười.
Sau đó, cô nhìn cổng ra phía trước, chờ một giây một giây lại một giây. . . Mãi đến khi, phía trước có cô bé mặc áo lông đỏ chạy đến.
". . . Đa Ninh!" Thiểm Thiểm ở phía trước kêu cô, phấn chấn như là lần đầu tiên về nước vậy, trong lòng còn ôm một hộp quà; vui vẻ sắp nhảy dựng lên.
Đa Ninh cúi người xuống, dang hai tay ra như Chu Diệu nói trong di động vậy.
Thiểm Thiểm vội chạy mà đến, vững vàng rơi vào trong lòng cô."Merry Christmas." Thiểm Thiểm nói bên tai cô, đưa quà mà mình mang về cho cô.
Sau đó há há miệng, cho dù luyện tập trên máy bay nhiều lần, nhưng vẫn thẹn thùng không gọi mẹ. Làm sao bây giờ nha! Thiểm Thiểm cười hì hì ôm cổ Đa Ninh, làm bộ như không biết có ước định này.
Phía trước, Chu Diệu đẩy hành lý đến, mặc áo bành tô phẳng, nhìn hai người đang ôm nhau ở phía trước, nhếch khóe môi.
Lần trước ở sân bay đưa Thiểm Thiểm về Toronto anh đã nghĩ, sau này anh phải tự mình đưa Thiểm Thiểm về. . . Ngẩng đầu, Chu Diệu nhìn về phía cửa sổ sát đất của sân bay, bên ngoài trời đã khuya rồi.
Nhưng mà, vẫn không tính là quá muộn ——
Nếu ngày mai tuyết rơi, anh cùng Đa Ninh còn có thể mang theo Thiểm Thiểm đắp người tuyết.
. . .
Nghe nói, nếu đêm Noel xảy ra chuyện tốt, chính là lễ vật mà ông già Noel đưa tới.
Lúc Nhan Nghệ nhìn thấy Cố Gia Thụy, anh mặc áo lông dày, đầu đội mũ lưỡi trai, sau đó mặt mày mỉm cười nhìn cô chào hỏi: "Bạn học Trịnh, chào em."
Trịnh thí chủ lại biến thành bạn học Trịnh. . .
"Cố Gia Thụy, bây giờ anh đã không còn là hòa thượng nữa đúng không?" Nhan Nghệ đứng cách hai mét đặt câu hỏi.
"Đúng, không phải." Cố Gia Thụy gật đầu trả lời.
"Vậy bây giờ anh chính là một người đàn ông có thể cảm nhận thất tình lục dục bình thường?"
Khuôn mặt Cố Gia Thụy cứng lại, sau đó tiếp tục trả lời: "Đúng, hiện tại đúng rồi."
"Không có nam nữ thụ thụ bất thân?"
"Không có."
"Không có thiện tai thiện tai?"
"Không có."
"Cũng không có a di đà phật?"
"Không có."
"Vậy có thể ôm em một chút không?" Nhan Nghệ đi tới, đột nhiên giương ra nụ cười vô sỉ, yêu cầu nói: “Coi như là quà Noel."
"Được. . . Có thể." Cố Gia Thụy lấy tay từ túi áo lông ra, chỉ có điều anh còn chưa chủ động ôm người phụ nữ trước mắt, cô đã nhảy lên người anh.
. . . Thì ra muốn ôm kiểu này sao? Thật sự là vô sỉ quá mà!
. . . Vô sỉ sao? Không phải anh đã đón được cô sao?
Vừa rồi Nhan Nghệ cá cược, kết quả cô cược thắng, xem ra tối nay vận may của cô không tệ! Nếu vậy, cược một lần nữa, Nhan Nghệ nâng đầu Cố Gia Thụy lên. Heo yêu cũng là yêu, yêu tinh am hiểu nhất cái gì, chủ động quyến rũ có hay không?
Nhan Nghệ cúi đầu, chậm rãi đưa mặt tới gần Cố Gia Thụy.
"Thiện. . ." Người đàn ông vừa hoàn tục đêm nay đang định niệm bốn chữ quen thuộc, Nhan Nghệ đã dùng đôi môi ngăn chặn ba chữ còn lại.
. . .
Em yêu anh, thanh xuân từng trôi qua, chúng ta từng như thế. Miêu Miêu quyết định rời khỏi thành phố A, trước khi quyết định vẫn dùng số mới gửi một tin nhắn chúc phúc vào trong nhóm.
Trên thế gian này, không có tình yêu giống như trong truyện cổ tích, thậm chí trong phim truyền hình người ta phải đi một vòng nữa rồi mới lại yêu nhau. Không có người đàn ông nào hoàn mỹ giống như vương tử, cũng không có cuộc đời nào mãi êm trôi, càng không có khoảnh khắc lãng mạn muốn gặp nhau nơi đầu đường thì gặp được ngay.
Miêu Miêu dùng thời gian dài mới hiểu ra, cô không phải người được ông trời thiên vị.
Nam nữ hai người hạnh phúc, vĩnh viễn cần duỗi tay nắm lấy nó. Nó giống như là khí cầu rực rỡ rồi sẽ bay đi, không cẩn thận sẽ nhẹ nhàng lướt qua; người bắt được rồi thì phải nắm chặt tay giữ lấy; còn người không bắt được, nhất định phải ngẩng đầu nhìn xem trên không trung khí cầu đang bay nào là cái mà mình thích nhất, sau đó lại duỗi tay bắt lấy nó. . .
Nếu bắt được, cũng đừng dễ dàng buông tay, bằng không hạnh phúc sẽ lại bay đi.
Lúc ký túc xá 606 đoàn tụ, cô cùng Đa Ninh Nhan Nghệ, cùng nhau nói những chuyện mà năm năm vừa rồi mình đã trải qua cho lão đại, thì ra cô từng cho rằng Đa Ninh may mắn nhất, cũng đã xảy ra bi thương cùng bất đắc dĩ.
Ngược lại, cô lại là người kém dũng cảm nhất.
Di động đột nhiên kêu lên, Miêu Miêu nhìn dãy số hiện lên trên màn hình. Di động kêu nặng trịch trong tay, cô chậm rãi trượt rồi nghe.
"Miêu Miêu. . . Anh là Ô Giang." Trong di động, truyền đến âm thanh quen thuộc kia.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Còn có năm phút, đêm Noel sẽ đi qua. Đa Ninh cùng Chu Diệu trở lại Tinh Hải Loan, Thiểm Thiểm nằm ngủ ở giữa. Chu Diệu đưa ra một bàn tay, dừng trên bả vai cô, cô nghiêng đầu nhìn những bông tuyết lớn bay tán loạn bên ngoài.
Xem ra ngày mai, cô cùng Chu Diệu thật sự có thể đưa Thiểm Thiểm đi đắp người tuyết.
Đa Ninh lại cúi đầu nhìn Thiểm Thiểm đang ngủ ngoan ngoãn, duỗi tay vuốt mái tóc của Thiểm Thiểm, định bảo Chu Diệu tắt đi ánh đèn ngủ cuối cùng, một tiếng nỉ non nhẹ nhàng từ bên miệng Thiểm Thiểm phát ra.
"Mẹ. . ."
Nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, Đa Ninh cúi người hôn lên trán Thiểm Thiểm.
Lúc rạng sáng, Nhất Thành Đại Sư thông báo tin tức hoàn tục trong vòng bạn bè, chỉ có tám chữ đơn giản ——
"Nhân gian vui mừng, không bằng trở về."
Tốt nhất nhân gian, không gì hơn, anh và em bên nhau để nhân gian vui mừng.
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.