Chương 74: Thảo Nguyên bị quỷ ám
Brandy Tran
15/09/2022
Tên đàn ông lúc nãy rất rõ ràng là một con quỷ, hơn nữa nó còn áp chế người Thảo Nguyên đang ngủ, người trong nghề thông thường gọi tình huống này là "bóng đè"!
Bóng đè, cũng chính là người ta đang ngủ đột nhiên cảm thấy dường như có vật nặng ngàn cân đè lên người mông mông lung lung không thể thở nổi, như tỉnh mà không phải tỉnh, như ngủ mà không phải ngủ, muốn hô hô không ra, muốn động động không nổi. Dường như loáng thoáng có thể nhìn thấy thứ gì đó, đương nhiên rất nhiều người không nhìn thấy thứ gì cả.
Song rất hiển nhiên lúc nãy Thảo Nguyên và Thiên Tú đều nhìn thấy con quỷ ngồi trên người nàng. Thiên Tú thì bởi cậu vốn là á thần chuyển sinh có đôi mắt của Thần, mà Thảo Nguyên là bởi vì quá suy yếu.
Con người vào lúc suy yếu thường xuyên sẽ nhìn thấy một vài thứ kỳ quái, rất nhiều người cho rằng đó chỉ là ảo giác, thực ra không phải. Những người từng trải qua muôn vàn sinh tử kia, hầu như mỗi người đều nói vào lúc sinh tử trong phút chốc, họ nhìn thấy vài thứ kỳ quái nào đó. Có người nhìn thấy Thiên Đường, có người nhìn thấy linh hồn mình, có người nhìn thấy những việc trải qua trong cả cuộc đời, nhưng càng nhiều người nhìn thấy quỷ!
Mà cho dù có suy yếu hay không thì lúc bình thường Thảo Nguyên cũng thấy quỷ ma vì kiếp trước nàng là một nữ thần sống ở cõi trời thứ sáu thuộc Dục giới có tên Tha Hóa Tự Tại.
"Anh, anh lúc nãy có nhìn thấy không?" Thảo Nguyên dồn dập hỏi Thiên Tú.
Trong ngực Thiên Tú, nghe tiếng tim đập của cậu, cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay cậu, cô bé dần bình tĩnh lại, lúc nãy nàng còn nói đàn ông chẳng ra thể thống gì, bây giờ lại cần tìm chút ấm áp và an toàn từ đàn ông.
Thảo Nguyên yếu ớt hỏi, còn chỉ vào vị trí con quỷ xuất hiện lúc nãy, Thiên Tú mặt không chút biểu cảm gật đầu, ánh mắt hướng về con quỷ vẫn đang ở đây, nó đang trừng mắt nhìn cậu đầy căm tức như thể Tú đang cướp người yêu của nó vậy, chỉ có điều Thảo Nguyên không nhìn thấy nó nữa mà thôi vì tâm của nàng không muốn để ý nữa nên Thần lực tự động ẩn đi trong người nàng.
"Đó là cái gì? Xin anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc là cái gì?" Thảo Nguyên kích động nói. Nàng vô cùng sợ hãi, hận không thể chui vào khe tường tìm sự che chở.
Thiên Tú chẳng biết từ lúc nào đã ôm bờ vai nàng, nàng mặc chiếc đầm hai dây, bờ vai trần mềm như lụa, làn da đẹp như trứng gà bóc, khiến người ta yêu thích không buông tay, cậu trầm giọng nói: "Tôi nghĩ đó hẳn là một con quỷ."
"Á…" Thảo Nguyên nghe xong, chứng thực ý nghĩ trong lòng lại càng thêm khủng hoảng, nàng một hơi chui vào trong ngực Thiên Tú, hai tay ôm chặt vòng qua hông cậu, trọn nửa người trên đều nằm trong ngực cậu. Cảm giác kia, hương vị kia, chẹp chẹp, cảm ơn ngươi, con quỷ!
Thảo Nguyên ôm chặt một hồi mới phát hiện không hề có chuyện đáng sợ gì xảy ra, ngược lại Thiên Tú đỏ mặt, gần như còn có nước miếng sắp nhễu ra, hơn nữa bàn tay vốn chỉ ôm bờ vai cũng đang di chuyển.
Thảo Nguyên tốt xấu gì cũng là người trong giới xã hội thượng lưu, từng tiếp nhận tri thức nữ tính giáo dục bậc cao, đối với cách nói thần quỷ vẫn không tin tưởng cho lắm. Cho dù tự mình trải qua nhưng so sánh với việc Thiên Tú thừa cơ sỗ sàng, nàng vẫn tin rằng cậu còn đáng sợ hơn ác quỷ.
Nàng vươn tay đẩy Thiên Tú ra, ngờ vực hỏi: "Anh xác định vừa rồi là quỷ? Nhưng quỷ chẳng phải vô hình sao? Sao anh có thể nhìn thấy?"
"Sao cô lại có thể nhìn thấy quỷ?" Tú hỏi ngược lại nàng.
Thảo Nguyên im lặng, đôi mắt thấy Tú vẫn không thành thực. Nàng cẩn thận ngẫm lại, chuyện lúc nãy vẫn khiến cõi lòng nàng sợ hãi, nàng lắc đầu nói: "Tôi, tôi không biết, từ nhỏ đến lớn tôi đã luôn gặp phải chuyện lạ như thế này. Vài ngày gần đây, buổi tối mỗi ngày đều cảm thấy bị thứ gì đó đè lên, làm tôi khó thở, không thể động đậy, lại có cảm giác ai đó sờ mó, hôn hít khắp thân thể khi tôi cố gắng mở mắt thì loáng thoáng nhìn thấy một tên đàn ông nằm lên người tôi, đó là quỷ thật sao? Lúc nãy anh cũng nhìn thấy à?"
"Ừm, tôi nhìn thấy." Thiên Tú xòe hai tay, rất ung dung nói: "Đó là một gã đàn ông tầm u40, để tóc húi cua, chỉ là sắc mặt xanh mét khá là dâm dê."
Nghe Tú miêu tả, Thảo Nguyên hoàn toàn tin, đồng thời thái độ ung dung của Tú cũng khiến nàng không còn sợ hãi như vậy nữa. Nàng yếu ớt hỏi: "Đó rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại quấn lấy tôi? Tôi nên làm gì bây giờ? Hắn sẽ không muốn hại chết tôi chứ, tôi không làm cái gì cả, càng chưa bao giờ hại người mà!"
"Theo tôi được biết, bình thường du hồn dã quỷ sẽ không tìm người sống, cho dù là quỷ chết oan lệ quỷ thông thường cũng sẽ không vô duyên vô cớ tìm người, trừ phi chúng có oan khuất gì đó, hoặc có thù hận gì với người kia." Trên vấn đề này, câu trả lời của Thiên Tú là có uy tín nhất trong cả thế gian.
Thảo Nguyên vừa nghe liền quýnh lên, lớn tiếng nói: "Nhưng tôi thật sự không làm gì cả, thậm chí ngay cả con quỷ đó tôi đều không quen, vì sao nó lại tìm tôi chứ? Còn nữa, vì sao tôi phải tin anh, anh nói nhất định phải là thật sao? Những việc thần tiên quỷ quái này ai có thể nói rõ?"
"Không sao, tôi cũng không yêu cầu cô tin tôi." Thiên Tú vô tư cười nói: "Cô cũng thấy đấy, tôi chỉ là một người trông nhà tắm, thuận tiện tư vấn tâm lý giúp khách hàng của tôi thôi."
Lời Tú chưa nói hết, cậu giúp khách hàng nữ trong nhà tắm tư vấn tâm lý là vì tán gái, thực ra cậu học Tâm lý học chủ yếu là giúp những oan hồn ác quỷ kia làm tư vấn tâm lý, hy vọng chúng cao hứng xuống Âm Phủ, bình an đi đầu thai.
"Hứ, tôi còn khuya mới tin lời anh, tôi thấy anh chính là một kẻ háo sắc muốn chịch người khác!" Thảo Nguyên đứng phắt dậy, thoáng cái từ kẻ nhát gan biến thành nữ anh hùng, điều này chủ yếu là vì Thiên Tú lúc nãy quá nóng vội, lúc men từ vai nàng tuột xuống dưới không cẩn thận chạm vào bầu vú của nàng, cho nên Thảo Nguyên mới nổi đóa với cậu.
Sau đó nàng mau đứng dậy, sửa sang y phục lại không khỏi nghĩ đến con quỷ lúc nãy, sự kiện quỷ dị này không phải vừa mới xảy ra hôm nay, từ vài ngày trước đã xuất hiện rồi. Hôm nay nàng cố ý tới nhà tắm tắm rửa chính là muốn rửa đi thứ bẩn thỉu và vận xui trên người, đâu ai hay sau khi tắm xong nằm ở phòng nghỉ ngơi lại vô tình ngủ thiếp đi, cảm giác nghẹt thở đáng sợ kia lại xuất hiện, lúc đó xung quanh không có một ai, nàng sợ hãi cho nên mới rúc vào trong tủ áo.
Lúc nãy ngủ thiếp con quỷ lại xuất hiện, sự việc quá khó tin. Thân là một cô gái truyền thống, bảo thủ, thuần khiết, Thảo Nguyên vẫn cảm thấy con quỷ đó quả thật đáng sợ. Cho nên ăn mặc chỉnh tề, cầm hết quần áo của mình, không hề chùn bước xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Cùng lúc đó, con quỷ ở góc tường kia cũng đi theo nàng, Thiên Tú chỉ nhìn theo nó chứ chẳng có hành động gì. Chờ nó đi xong, cậu rút smartphone siêu đặc biệt chỉ mình cậu sở hữu dò số trong danh bạ, chọn cái tên Phi Cường Đại Đế rồi bấm nút call. Ít lát sau, đầu dây bên kia hỏi: "Có chuyện gì à?"
Thiên Tú: "Ừm, vừa có một con quỷ đang quậy phá ở chỗ anh, tính hỏi chú về lai lịch của nó đấy?"
Phi Cường: "Tôi đang bận xử án dưới Địa phủ, cần gì thì tới phủ Minh Quân Đại Đế ấy."
Nói xong thì tắt máy.
Thiên Tú gãi đầu: "Chà, căng nhỉ!"
Bóng đè, cũng chính là người ta đang ngủ đột nhiên cảm thấy dường như có vật nặng ngàn cân đè lên người mông mông lung lung không thể thở nổi, như tỉnh mà không phải tỉnh, như ngủ mà không phải ngủ, muốn hô hô không ra, muốn động động không nổi. Dường như loáng thoáng có thể nhìn thấy thứ gì đó, đương nhiên rất nhiều người không nhìn thấy thứ gì cả.
Song rất hiển nhiên lúc nãy Thảo Nguyên và Thiên Tú đều nhìn thấy con quỷ ngồi trên người nàng. Thiên Tú thì bởi cậu vốn là á thần chuyển sinh có đôi mắt của Thần, mà Thảo Nguyên là bởi vì quá suy yếu.
Con người vào lúc suy yếu thường xuyên sẽ nhìn thấy một vài thứ kỳ quái, rất nhiều người cho rằng đó chỉ là ảo giác, thực ra không phải. Những người từng trải qua muôn vàn sinh tử kia, hầu như mỗi người đều nói vào lúc sinh tử trong phút chốc, họ nhìn thấy vài thứ kỳ quái nào đó. Có người nhìn thấy Thiên Đường, có người nhìn thấy linh hồn mình, có người nhìn thấy những việc trải qua trong cả cuộc đời, nhưng càng nhiều người nhìn thấy quỷ!
Mà cho dù có suy yếu hay không thì lúc bình thường Thảo Nguyên cũng thấy quỷ ma vì kiếp trước nàng là một nữ thần sống ở cõi trời thứ sáu thuộc Dục giới có tên Tha Hóa Tự Tại.
"Anh, anh lúc nãy có nhìn thấy không?" Thảo Nguyên dồn dập hỏi Thiên Tú.
Trong ngực Thiên Tú, nghe tiếng tim đập của cậu, cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay cậu, cô bé dần bình tĩnh lại, lúc nãy nàng còn nói đàn ông chẳng ra thể thống gì, bây giờ lại cần tìm chút ấm áp và an toàn từ đàn ông.
Thảo Nguyên yếu ớt hỏi, còn chỉ vào vị trí con quỷ xuất hiện lúc nãy, Thiên Tú mặt không chút biểu cảm gật đầu, ánh mắt hướng về con quỷ vẫn đang ở đây, nó đang trừng mắt nhìn cậu đầy căm tức như thể Tú đang cướp người yêu của nó vậy, chỉ có điều Thảo Nguyên không nhìn thấy nó nữa mà thôi vì tâm của nàng không muốn để ý nữa nên Thần lực tự động ẩn đi trong người nàng.
"Đó là cái gì? Xin anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc là cái gì?" Thảo Nguyên kích động nói. Nàng vô cùng sợ hãi, hận không thể chui vào khe tường tìm sự che chở.
Thiên Tú chẳng biết từ lúc nào đã ôm bờ vai nàng, nàng mặc chiếc đầm hai dây, bờ vai trần mềm như lụa, làn da đẹp như trứng gà bóc, khiến người ta yêu thích không buông tay, cậu trầm giọng nói: "Tôi nghĩ đó hẳn là một con quỷ."
"Á…" Thảo Nguyên nghe xong, chứng thực ý nghĩ trong lòng lại càng thêm khủng hoảng, nàng một hơi chui vào trong ngực Thiên Tú, hai tay ôm chặt vòng qua hông cậu, trọn nửa người trên đều nằm trong ngực cậu. Cảm giác kia, hương vị kia, chẹp chẹp, cảm ơn ngươi, con quỷ!
Thảo Nguyên ôm chặt một hồi mới phát hiện không hề có chuyện đáng sợ gì xảy ra, ngược lại Thiên Tú đỏ mặt, gần như còn có nước miếng sắp nhễu ra, hơn nữa bàn tay vốn chỉ ôm bờ vai cũng đang di chuyển.
Thảo Nguyên tốt xấu gì cũng là người trong giới xã hội thượng lưu, từng tiếp nhận tri thức nữ tính giáo dục bậc cao, đối với cách nói thần quỷ vẫn không tin tưởng cho lắm. Cho dù tự mình trải qua nhưng so sánh với việc Thiên Tú thừa cơ sỗ sàng, nàng vẫn tin rằng cậu còn đáng sợ hơn ác quỷ.
Nàng vươn tay đẩy Thiên Tú ra, ngờ vực hỏi: "Anh xác định vừa rồi là quỷ? Nhưng quỷ chẳng phải vô hình sao? Sao anh có thể nhìn thấy?"
"Sao cô lại có thể nhìn thấy quỷ?" Tú hỏi ngược lại nàng.
Thảo Nguyên im lặng, đôi mắt thấy Tú vẫn không thành thực. Nàng cẩn thận ngẫm lại, chuyện lúc nãy vẫn khiến cõi lòng nàng sợ hãi, nàng lắc đầu nói: "Tôi, tôi không biết, từ nhỏ đến lớn tôi đã luôn gặp phải chuyện lạ như thế này. Vài ngày gần đây, buổi tối mỗi ngày đều cảm thấy bị thứ gì đó đè lên, làm tôi khó thở, không thể động đậy, lại có cảm giác ai đó sờ mó, hôn hít khắp thân thể khi tôi cố gắng mở mắt thì loáng thoáng nhìn thấy một tên đàn ông nằm lên người tôi, đó là quỷ thật sao? Lúc nãy anh cũng nhìn thấy à?"
"Ừm, tôi nhìn thấy." Thiên Tú xòe hai tay, rất ung dung nói: "Đó là một gã đàn ông tầm u40, để tóc húi cua, chỉ là sắc mặt xanh mét khá là dâm dê."
Nghe Tú miêu tả, Thảo Nguyên hoàn toàn tin, đồng thời thái độ ung dung của Tú cũng khiến nàng không còn sợ hãi như vậy nữa. Nàng yếu ớt hỏi: "Đó rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại quấn lấy tôi? Tôi nên làm gì bây giờ? Hắn sẽ không muốn hại chết tôi chứ, tôi không làm cái gì cả, càng chưa bao giờ hại người mà!"
"Theo tôi được biết, bình thường du hồn dã quỷ sẽ không tìm người sống, cho dù là quỷ chết oan lệ quỷ thông thường cũng sẽ không vô duyên vô cớ tìm người, trừ phi chúng có oan khuất gì đó, hoặc có thù hận gì với người kia." Trên vấn đề này, câu trả lời của Thiên Tú là có uy tín nhất trong cả thế gian.
Thảo Nguyên vừa nghe liền quýnh lên, lớn tiếng nói: "Nhưng tôi thật sự không làm gì cả, thậm chí ngay cả con quỷ đó tôi đều không quen, vì sao nó lại tìm tôi chứ? Còn nữa, vì sao tôi phải tin anh, anh nói nhất định phải là thật sao? Những việc thần tiên quỷ quái này ai có thể nói rõ?"
"Không sao, tôi cũng không yêu cầu cô tin tôi." Thiên Tú vô tư cười nói: "Cô cũng thấy đấy, tôi chỉ là một người trông nhà tắm, thuận tiện tư vấn tâm lý giúp khách hàng của tôi thôi."
Lời Tú chưa nói hết, cậu giúp khách hàng nữ trong nhà tắm tư vấn tâm lý là vì tán gái, thực ra cậu học Tâm lý học chủ yếu là giúp những oan hồn ác quỷ kia làm tư vấn tâm lý, hy vọng chúng cao hứng xuống Âm Phủ, bình an đi đầu thai.
"Hứ, tôi còn khuya mới tin lời anh, tôi thấy anh chính là một kẻ háo sắc muốn chịch người khác!" Thảo Nguyên đứng phắt dậy, thoáng cái từ kẻ nhát gan biến thành nữ anh hùng, điều này chủ yếu là vì Thiên Tú lúc nãy quá nóng vội, lúc men từ vai nàng tuột xuống dưới không cẩn thận chạm vào bầu vú của nàng, cho nên Thảo Nguyên mới nổi đóa với cậu.
Sau đó nàng mau đứng dậy, sửa sang y phục lại không khỏi nghĩ đến con quỷ lúc nãy, sự kiện quỷ dị này không phải vừa mới xảy ra hôm nay, từ vài ngày trước đã xuất hiện rồi. Hôm nay nàng cố ý tới nhà tắm tắm rửa chính là muốn rửa đi thứ bẩn thỉu và vận xui trên người, đâu ai hay sau khi tắm xong nằm ở phòng nghỉ ngơi lại vô tình ngủ thiếp đi, cảm giác nghẹt thở đáng sợ kia lại xuất hiện, lúc đó xung quanh không có một ai, nàng sợ hãi cho nên mới rúc vào trong tủ áo.
Lúc nãy ngủ thiếp con quỷ lại xuất hiện, sự việc quá khó tin. Thân là một cô gái truyền thống, bảo thủ, thuần khiết, Thảo Nguyên vẫn cảm thấy con quỷ đó quả thật đáng sợ. Cho nên ăn mặc chỉnh tề, cầm hết quần áo của mình, không hề chùn bước xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Cùng lúc đó, con quỷ ở góc tường kia cũng đi theo nàng, Thiên Tú chỉ nhìn theo nó chứ chẳng có hành động gì. Chờ nó đi xong, cậu rút smartphone siêu đặc biệt chỉ mình cậu sở hữu dò số trong danh bạ, chọn cái tên Phi Cường Đại Đế rồi bấm nút call. Ít lát sau, đầu dây bên kia hỏi: "Có chuyện gì à?"
Thiên Tú: "Ừm, vừa có một con quỷ đang quậy phá ở chỗ anh, tính hỏi chú về lai lịch của nó đấy?"
Phi Cường: "Tôi đang bận xử án dưới Địa phủ, cần gì thì tới phủ Minh Quân Đại Đế ấy."
Nói xong thì tắt máy.
Thiên Tú gãi đầu: "Chà, căng nhỉ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.