Chương 78: Thiên Tú ra tay
Brandy Tran
15/09/2022
"Hai vị đại sư đừng kích động, ông bạn này là fan của các vị, chỉ muốn chụp ảnh với các vị mà thôi." Thiên Tú ở bên cười hềnh hệch nói, còn lấy smartphone ra, chụp thật một tấm, nhưng khi cậu đưa ảnh chụp cho họ xem, thì nhất thời dọa bay ba hồn bảy vía của họ. Tấm ảnh kia rõ ràng chụp lại ảnh hai người họ nhưng trong bức ảnh lại hoàn toàn không có con quỷ này…
"À, đúng rồi, hai vị đại sư, ông bạn này nói muốn lấy vali trong tay các vị làm quà tặng, không biết các vị có chịu tặng cho cậu ấy hay không?" Thiên Tú nói.
Rầm rầm… Hai người đều sợ choáng váng, không nói hai lời ném vali xuống như sợ bỏng tay vậy. Ngay sau đó, con quỷ nhìn về phía Thảo Nguyên khiến cô bé hét toáng như nổi điên, người đẹp trợ lý lộ hàng nằm trên mặt đất được đánh thức bởi tiếng hét của Thảo Nguyên tỉnh lại lồm cồm bò dậy, thần sứ bị dọa vãi đái ra quần, bốc mùi gắt mũi, hòa thượng dập đầu đến chảy cả máu trán,...
Hết thảy những điều này đã chứng tỏ con quỷ kia thật sự xuất hiện!
"A… Người đâu, cứu mạng, quỷ muốn hại người rồi!" Trong phòng, Thảo Nguyên tinh thần vốn đã cực kỳ suy nhược hét lên điên cuồng, thậm chí đều quên chạy trốn. Con người trong cơn sợ hãi cực độ, lời gì đều dám nói. Giống như Thảo Nguyên, dường như muốn một hơi nói ra sự tiếc nuối của cả cuộc đời mình: "Tôi với ông không oán không thù vì sao muốn tới hại tôi chứ, tôi xây trường học, cất bệnh viện, làm đều là việc thiện, không cầu ghi danh sử sách chỉ cầu không thẹn với lòng. Tôi chưa từng hại người bao giờ, trong nhà tôi còn có cha mẹ đang ở nhà, tôi còn chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa kết hôn, chưa có nam nhân, tôi không muốn chết đâu!"
Wow! Trong mắt Thiên Tú ánh lên sao nhỏ. Không ngờ rằng, cô bé nhà giàu cực phẩm này lại vẫn chưa nói chuyện yêu đương. Ngó nàng co ro trên ghế sô pha, mặc một bộ áo váy màu lam đậm, lúc này vạt váy cuộn vào đùi, đôi chân dài thon dài đẹp mê người, cổ áo buông thấp, lộ ra một vệt trắng muốt, khiến người ta hoa cả mắt. Cho dù là muôn vàn sợ hãi vẫn không che nổi vẻ quyến rũ trời sinh của nàng.
Con quỷ cười rợn người, nói: "Đừng lo, ta sẽ là nam nhân của em, sẽ là người yêu và là chồng của em. Chấp nhận ta nhé."
Dứt lời, con quỷ đi tới chỗ Thảo Nguyên khiến nàng run cầm cập không nói nên lời. Thấy thế Thiên Tú rất kích động, nói lớn: "Đủ rồi, giờ thì mày nên kiếm chỗ khác chơi đi con quỷ kia."
Con quỷ dâm dục tức khí lên, nó lớn giọng: "Mày là ai, sao lại dám cản đường tao?"
Thiên Tú nhếch mép: "Đâu cần phải biết, mày chỉ cần biết lát nữa là mày về Địa phủ là được."
Con quỷ hét lớn: "Đừng có tự cao thằng nhóc. Xem đây."
Nói xong, con quỷ lao tới Thiên Tú, lúc này sau lưng cậu không gian như bị nứt ra tạo thành hình tròn phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, từ trong lỗ không gian nứt ra đẩy ra một vật giống như chuôi kiếm, Thiên Tú với tay ra sau cầm chuôi kiếm kéo ra một thanh kiếm. Ánh mắt cậu chứa đầy sát khí khiến Thảo Nguyên, nữ trợ lý, đám vệ sĩ và bọn thần côn cảm thấy sợ dựng tóc gáy, cậu cất tiếng: "Đồ sâu bọ, chớ có lớn tiếng. Máu thịt của ngươi chắc cũng đáng để Thiên Hoa Thần Kiếm của ta nếm thử."
Con quỷ nghe nói đến Thiên Hoa Thần Kiếm vội khựng lại, nó sợ hãi lắp bắp: "Phải... phải chăng... ngươi... ngươi... chính là... Ngài King of Heroes..."
Thiên Tú cầm kiếm đằng đằng sát khí tiến tới: "Nếu đúng... thì đã sao?"
Con quỷ sợ hãi, nó quỳ xuống xin Thiên Tú tha mạng, cậu tiến tới vung kiếm xuống chặt đầu con quỷ không ngần ngại, cái đầu con quỷ rụng xuống, trên mặt nó còn hằn nỗi sợ hãi, thân quỷ ngã xuống, máu từ cổ nó phun ra như suối. Ai thấy cũng đều xám mặt, đơ người, mắt mở to. Giây lát, thân thể con quỷ và máu của nó tan biến đi không để lại vết tích gì. Thanh kiếm trong tay Thiên Tú hóa thành những bụi vàng lấp lánh và biến mất đi.
Rồi Tú đi tới, vỗ nhẹ Thảo Nguyên đôi mắt vô thần, đang thì thào lẩm bẩm, nói: "Được rồi, không ai nói muốn làm chuyện đó với cô đâu."
"Người không nói nhưng quỷ nói." Thảo Nguyên vô ý thức nói.
Thiên Tú cười khổ nói: "Được rồi, cô đừng kêu nữa, con quỷ đã bị tôi giết rồi, có chút hiểu lầm với cô mới quấn quýt lấy cô thôi!"
"Vì sao phải quấn lấy tôi, tôi lại chẳng hại ai bao giờ…" Thảo Nguyên sợ hãi thét.
"Không phải đã nói rồi sao, vì cô đẹp và có tấm lòng nhân hậu nên con quỷ đó mới quấn lấy, ai mà chả muốn có một cô gái như vậy làm vợ chứ?" Thiên Tú kiên nhẫn giải thích cho nàng hiểu.
"Vì sao tôi phải tin anh, anh rốt cuộc là ai?" Thảo Nguyên hơi bình tĩnh lại, trong mắt khôi phục một ít sắc thái, ngờ vực hỏi.
Thiên Tú sửa sang lại quần áo của mình, nghiêm trang nói: "Hôm qua chẳng phải đã nói cho cô rồi mà, tôi là một nhà tư vấn tâm lý, không chỉ tư vấn cho người, thỉnh thoảng còn khuyên bảo cho một vài quỷ hồn chết oan!"
"Tôi không tin, tôi không tin, nào có ai có thể tư vấn tâm lý cho quỷ, anh nhất định đang lừa tôi, anh không phải cũng là quỷ đấy chứ?" Thảo Nguyên sợ hãi đến cực điểm, hoài nghi hết thảy.
Thiên Tú chán nản nói: "Tôi là người sống sờ sờ, cô xem xem, tôi có chân có bóng còn có nhiệt độ, không tin cô sờ đi!"
Nói xong, Thiên Tú vươn tay ra, kéo bàn tay lạnh buốt của Thảo Nguyên đặt lên bụng mình, chỉ kém hai, ba cm liền chạm đến côn thịt của cậu, hơn nữa là cậu cố ý.
Tú chỉ mặc một chiếc T-shirt thuần vải, thoáng cái gần như da thịt dán sát vào nhau, cảm giác bàn tay mịn màng lạnh buốt đặt lên bụng, khó có thể diễn tả bằng lời á.
Thảo Nguyên cảm nhận được sự ấm áp đến từ Thiên Tú, hơn nữa là mang tới sự ấm áp vào lúc nàng sợ hãi tuyệt vọng đến cực điểm, điều này khiến nàng tin lời cậu, thậm chí nhìn thấy nơi sờ đến nàng vẫn còn e thẹn, dùng sức rút tay về, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng đáng thương nhìn cậu, yếu ớt nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."
Thiên Tú mỉm cười đáp: "Không có chi."
Thảo Nguyên nhìn vào đôi mắt chân thành của Thiên Tú, khuôn mặt trắng bệch của nàng không nhịn được đỏ lên và đôi môi mọng hơi mấp máy của cô bé khiến Thiên Tú không nhịn được phải hôn lên môi nàng một cái. Bị bất ngờ nên Thảo Nguyên vội vàng đẩy cậu ra. Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát, hít sâu một hơi, gật đầu với Thiên Tú…
Sau đó, Tú quay lại nhìn bọn thần côn. Hiện giờ cậu trong mắt hai tên thần côn hệt như ma quỷ, Tú cất bước, họ lập tức chạy điên cuồng, khóc như cha chết mẹ chết, đái cả ra quần. Họ giống như cơn gió lao vụt ra khỏi cửa, suýt nữa đâm chết hai vệ sĩ vạm vỡ ngoài cửa, uy lực không hề thua kém xe thể thao của họ.
Cậu "hừ" một tiếng, cậu cầm hai vali trả lại cho Thảo Nguyên, nàng cảm ơn vì cậu đã vạch trần bản chất lừa đảo của bọn thần côn, nàng định tặng cậu một cái vali nhưng Tú nhã nhặn từ chối, chỉ cười nói: "Chỉ cần cô đến tắm rửa thường xuyên ở nhà tắm của tôi thì coi như đã đền ơn tôi rồi đấy."
Thảo Nguyên cười ngượng: "Ha ha... khi nào có nhu cầu tôi sẽ tới đó."
Rồi Thiên Tú mỉm cười gật đầu chào nàng rồi cất bước rời khỏi...
"À, đúng rồi, hai vị đại sư, ông bạn này nói muốn lấy vali trong tay các vị làm quà tặng, không biết các vị có chịu tặng cho cậu ấy hay không?" Thiên Tú nói.
Rầm rầm… Hai người đều sợ choáng váng, không nói hai lời ném vali xuống như sợ bỏng tay vậy. Ngay sau đó, con quỷ nhìn về phía Thảo Nguyên khiến cô bé hét toáng như nổi điên, người đẹp trợ lý lộ hàng nằm trên mặt đất được đánh thức bởi tiếng hét của Thảo Nguyên tỉnh lại lồm cồm bò dậy, thần sứ bị dọa vãi đái ra quần, bốc mùi gắt mũi, hòa thượng dập đầu đến chảy cả máu trán,...
Hết thảy những điều này đã chứng tỏ con quỷ kia thật sự xuất hiện!
"A… Người đâu, cứu mạng, quỷ muốn hại người rồi!" Trong phòng, Thảo Nguyên tinh thần vốn đã cực kỳ suy nhược hét lên điên cuồng, thậm chí đều quên chạy trốn. Con người trong cơn sợ hãi cực độ, lời gì đều dám nói. Giống như Thảo Nguyên, dường như muốn một hơi nói ra sự tiếc nuối của cả cuộc đời mình: "Tôi với ông không oán không thù vì sao muốn tới hại tôi chứ, tôi xây trường học, cất bệnh viện, làm đều là việc thiện, không cầu ghi danh sử sách chỉ cầu không thẹn với lòng. Tôi chưa từng hại người bao giờ, trong nhà tôi còn có cha mẹ đang ở nhà, tôi còn chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa kết hôn, chưa có nam nhân, tôi không muốn chết đâu!"
Wow! Trong mắt Thiên Tú ánh lên sao nhỏ. Không ngờ rằng, cô bé nhà giàu cực phẩm này lại vẫn chưa nói chuyện yêu đương. Ngó nàng co ro trên ghế sô pha, mặc một bộ áo váy màu lam đậm, lúc này vạt váy cuộn vào đùi, đôi chân dài thon dài đẹp mê người, cổ áo buông thấp, lộ ra một vệt trắng muốt, khiến người ta hoa cả mắt. Cho dù là muôn vàn sợ hãi vẫn không che nổi vẻ quyến rũ trời sinh của nàng.
Con quỷ cười rợn người, nói: "Đừng lo, ta sẽ là nam nhân của em, sẽ là người yêu và là chồng của em. Chấp nhận ta nhé."
Dứt lời, con quỷ đi tới chỗ Thảo Nguyên khiến nàng run cầm cập không nói nên lời. Thấy thế Thiên Tú rất kích động, nói lớn: "Đủ rồi, giờ thì mày nên kiếm chỗ khác chơi đi con quỷ kia."
Con quỷ dâm dục tức khí lên, nó lớn giọng: "Mày là ai, sao lại dám cản đường tao?"
Thiên Tú nhếch mép: "Đâu cần phải biết, mày chỉ cần biết lát nữa là mày về Địa phủ là được."
Con quỷ hét lớn: "Đừng có tự cao thằng nhóc. Xem đây."
Nói xong, con quỷ lao tới Thiên Tú, lúc này sau lưng cậu không gian như bị nứt ra tạo thành hình tròn phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, từ trong lỗ không gian nứt ra đẩy ra một vật giống như chuôi kiếm, Thiên Tú với tay ra sau cầm chuôi kiếm kéo ra một thanh kiếm. Ánh mắt cậu chứa đầy sát khí khiến Thảo Nguyên, nữ trợ lý, đám vệ sĩ và bọn thần côn cảm thấy sợ dựng tóc gáy, cậu cất tiếng: "Đồ sâu bọ, chớ có lớn tiếng. Máu thịt của ngươi chắc cũng đáng để Thiên Hoa Thần Kiếm của ta nếm thử."
Con quỷ nghe nói đến Thiên Hoa Thần Kiếm vội khựng lại, nó sợ hãi lắp bắp: "Phải... phải chăng... ngươi... ngươi... chính là... Ngài King of Heroes..."
Thiên Tú cầm kiếm đằng đằng sát khí tiến tới: "Nếu đúng... thì đã sao?"
Con quỷ sợ hãi, nó quỳ xuống xin Thiên Tú tha mạng, cậu tiến tới vung kiếm xuống chặt đầu con quỷ không ngần ngại, cái đầu con quỷ rụng xuống, trên mặt nó còn hằn nỗi sợ hãi, thân quỷ ngã xuống, máu từ cổ nó phun ra như suối. Ai thấy cũng đều xám mặt, đơ người, mắt mở to. Giây lát, thân thể con quỷ và máu của nó tan biến đi không để lại vết tích gì. Thanh kiếm trong tay Thiên Tú hóa thành những bụi vàng lấp lánh và biến mất đi.
Rồi Tú đi tới, vỗ nhẹ Thảo Nguyên đôi mắt vô thần, đang thì thào lẩm bẩm, nói: "Được rồi, không ai nói muốn làm chuyện đó với cô đâu."
"Người không nói nhưng quỷ nói." Thảo Nguyên vô ý thức nói.
Thiên Tú cười khổ nói: "Được rồi, cô đừng kêu nữa, con quỷ đã bị tôi giết rồi, có chút hiểu lầm với cô mới quấn quýt lấy cô thôi!"
"Vì sao phải quấn lấy tôi, tôi lại chẳng hại ai bao giờ…" Thảo Nguyên sợ hãi thét.
"Không phải đã nói rồi sao, vì cô đẹp và có tấm lòng nhân hậu nên con quỷ đó mới quấn lấy, ai mà chả muốn có một cô gái như vậy làm vợ chứ?" Thiên Tú kiên nhẫn giải thích cho nàng hiểu.
"Vì sao tôi phải tin anh, anh rốt cuộc là ai?" Thảo Nguyên hơi bình tĩnh lại, trong mắt khôi phục một ít sắc thái, ngờ vực hỏi.
Thiên Tú sửa sang lại quần áo của mình, nghiêm trang nói: "Hôm qua chẳng phải đã nói cho cô rồi mà, tôi là một nhà tư vấn tâm lý, không chỉ tư vấn cho người, thỉnh thoảng còn khuyên bảo cho một vài quỷ hồn chết oan!"
"Tôi không tin, tôi không tin, nào có ai có thể tư vấn tâm lý cho quỷ, anh nhất định đang lừa tôi, anh không phải cũng là quỷ đấy chứ?" Thảo Nguyên sợ hãi đến cực điểm, hoài nghi hết thảy.
Thiên Tú chán nản nói: "Tôi là người sống sờ sờ, cô xem xem, tôi có chân có bóng còn có nhiệt độ, không tin cô sờ đi!"
Nói xong, Thiên Tú vươn tay ra, kéo bàn tay lạnh buốt của Thảo Nguyên đặt lên bụng mình, chỉ kém hai, ba cm liền chạm đến côn thịt của cậu, hơn nữa là cậu cố ý.
Tú chỉ mặc một chiếc T-shirt thuần vải, thoáng cái gần như da thịt dán sát vào nhau, cảm giác bàn tay mịn màng lạnh buốt đặt lên bụng, khó có thể diễn tả bằng lời á.
Thảo Nguyên cảm nhận được sự ấm áp đến từ Thiên Tú, hơn nữa là mang tới sự ấm áp vào lúc nàng sợ hãi tuyệt vọng đến cực điểm, điều này khiến nàng tin lời cậu, thậm chí nhìn thấy nơi sờ đến nàng vẫn còn e thẹn, dùng sức rút tay về, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng đáng thương nhìn cậu, yếu ớt nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."
Thiên Tú mỉm cười đáp: "Không có chi."
Thảo Nguyên nhìn vào đôi mắt chân thành của Thiên Tú, khuôn mặt trắng bệch của nàng không nhịn được đỏ lên và đôi môi mọng hơi mấp máy của cô bé khiến Thiên Tú không nhịn được phải hôn lên môi nàng một cái. Bị bất ngờ nên Thảo Nguyên vội vàng đẩy cậu ra. Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát, hít sâu một hơi, gật đầu với Thiên Tú…
Sau đó, Tú quay lại nhìn bọn thần côn. Hiện giờ cậu trong mắt hai tên thần côn hệt như ma quỷ, Tú cất bước, họ lập tức chạy điên cuồng, khóc như cha chết mẹ chết, đái cả ra quần. Họ giống như cơn gió lao vụt ra khỏi cửa, suýt nữa đâm chết hai vệ sĩ vạm vỡ ngoài cửa, uy lực không hề thua kém xe thể thao của họ.
Cậu "hừ" một tiếng, cậu cầm hai vali trả lại cho Thảo Nguyên, nàng cảm ơn vì cậu đã vạch trần bản chất lừa đảo của bọn thần côn, nàng định tặng cậu một cái vali nhưng Tú nhã nhặn từ chối, chỉ cười nói: "Chỉ cần cô đến tắm rửa thường xuyên ở nhà tắm của tôi thì coi như đã đền ơn tôi rồi đấy."
Thảo Nguyên cười ngượng: "Ha ha... khi nào có nhu cầu tôi sẽ tới đó."
Rồi Thiên Tú mỉm cười gật đầu chào nàng rồi cất bước rời khỏi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.