Nhân Gian Nổi Sóng

Chương 96: "Vũ khí" diệt quỷ

Brandy Tran

15/09/2022

Thực Phẩn Quỷ là một loài quỷ rất xa xưa, cho dù khi còn sống chúng mang tội nặng nhưng ở Địa Phủ trên cơ bản đã chịu đủ hình phạt mà đi đầu thai chuyển thế rồi, không biết chỗ này vì sao lại xuất hiện một con.Có điều nếu đã xuất hiện thì không thể lơ là, con quỷ này hiển nhiên không có ý thức, cũng chẳng giống oan hồn vừa mới chết còn giữ nguyên ý thức để có thể giao tiếp, sẵn lòng nghe khuyên nhủ. Mà con quỷ này rõ ràng là trốn từ địa ngục ra, bỗng có một nghi vấn xuất hiện trong đầu Thiên Tú: các ngục nhốt tội hồn dưới Địa phủ vốn được canh gác rất chặt chẽ, vì cớ nào con quỷ trốn thoát được? Phải chăng có kẻ thả nó ra để nó phục vụ mưu đồ mờ ám của hắn?

Lúc này Thiên Tú chỉ muốn diệt nhanh con quỷ, chuyện đó điều tra sau cũng được. Thực Phẩn Quỷ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là làm cho người sống nôn mửa hoặc mất khống chế sau đó nó ăn hết thứ bẩn thỉu. Nếu nó không thỏa mãn, người bị nó nhìn chằm chặp có khả năng sẽ vì nôn mửa không ngừng và mất khống chế mà dẫn đến tử vong.

Thiên Tú không biết vì sao nó lại chăm chăm vào Thảo Nguyên, hơn nữa giết nó cũng không phải là việc khó với cậu, tuy nhiên cậu lại muốn xem Thảo Nguyên "xả hàng" thế nào nên giục cô bé: "Mau động thủ đi."

Thảo Nguyên hoảng sợ, nhìn con ác quỷ đáng sợ rồi lại liếc Tú đang sốt ruột ở trước mắt, làm cho nàng hai bên đều khó xử, cuối cùng nàng cắn răng, cởi bỏ quần lót đang mặc bên trong chiếc váy ra, ngồi chồm hổm một tay vén váy, một tay banh hai mép môi âm hộ căng mọng ra, tập trung rặn nước tiểu.

Thiên Tú cũng không bỏ lỡ cơ hội muốn chiêm ngưỡng âm hộ của mỹ nữ, trong căn phòng tối om không ánh sáng này buộc cậu rút smartphone bật chế độ đèn pin chiếu sáng chỗ đó của Thảo Nguyên đang rặn tiểu, giả vờ giục: "Xong chưa?"

Hành động của Tú khiến nàng tức nghẹn giọng, rít lên: "Anh làm cái trò gì vậy?"

Tú thản nhiên: "Xem cô có cần tôi trợ giúp không? Có vẻ cô không tiểu được."

Thảo Nguyên đáp trả: "Thế chứ anh nghĩ gì mà trong tình huống này người ta tiểu được chứ?"

Mặc kệ nàng nói, Tú vẫn chiêm ngưỡng âm hộ nàng. Wow, nó thật đẹp! Muốn biết rõ hơn thì phải sờ và cảm nhận, thế là Tú quyết định ra tay nghĩa hiệp: "Để tôi giúp cô."

Thảo Nguyên hoảng kinh: "Anh... nói cái gì?"

Nàng chưa kịp phản ứng thì Thiên Tú bước tới lấy cái ly trên bàn hội nghị đặt xuống đất nói: "Cô hãy xả vô cái ly này trước đã."

Thảo Nguyên còn đang lắp bắp chưa hiểu ý Thiên Tú: "Anh... anh..."

Ngay lập tức, Tú gạt tay Thảo Nguyên đang che âm hộ của nàng ra để bàn tay cậu vào thế chỗ, đặt tay vào âm hộ nàng để yên một lúc, những ngón tay Thiên Tú bắt đầu mò thám hiểm âm hộ bé Nguyên và truyền tín hiệu về não bộ của cậu để xử lý thông tin. Mò mẫm một lúc cậu cảm nhận được âm hộ của nàng đáng xếp vào hàng tuyệt phẩm: mu âm hộ vun cao trắng mịn màng trong khi âm hạch lại đỏ hỏn nổi cộm trên mu, chùm lông đen rậm của nàng được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ theo hình chữ nhật dọc hai bên mép môi âm hộ trên cái mu âm hộ vun cao, hai mép môi âm hộ mũm mĩm nõn nà như đóa hoa vừa hé nở đầy hồng hào, ở giữa hai mép là lỗ âm đạo hồng hào đang phập phồng, dâm thủy bên trong đang ứa ra.



Tú cứ sờ mó âm hộ Thảo Nguyên như thế khiến cô bé luống cuống rít lên: "Anh làm gì vậy hả? Bỏ bàn tay anh ra khỏi đó ngay."

Nàng dùng sức cố đẩy cậu ra nhưng điều đó không có tác dụng gì, Tú chán nản nói: "Thư giãn đi, tôi đang giúp cả hai chúng ta, chỉ có nước tiểu của ngọc nữ thánh khiết như cô mới có thể diệt con quỷ kia."

Thảo Nguyên choáng váng: "Gì cơ?"

Con quỷ đang bò tới một lúc một gần, Thiên Tú chà xát lên âm hạch cô bé để nàng có thể bắn ra dâm thủy, Tú làm thật nhanh thật mạnh làm âm hạch nhảy qua nhảy lại hai bên ngón tay. Chỉ hai mươi giây sau nàng đã cong người, thở hắt ra. Thấy vậy, Tú tăng tốc chà xát mạnh lên âm hạch Thảo Nguyên thêm nữa đến nỗi tay cậu muốn rã rời. Tiếp theo sau đó cậu thấy mắt nàng trợn trắng và miệng không thể ngậm lại, tay chân quíu lại.

"Aaaaaaaa... aaaaaaa... aaa”. Thảo Nguyên la lên, cơ thể co giật chứng tỏ nàng đang lên đỉnh. Đã thế Tú lại chẳng tha cho nàng, vục mặt xuống bú mút chỗ âm hạch liên hồi, làm cô bé chịu không nổi và... một dòng nước bắn ra xối xả từ lỗ âm đạo cô bé làm ướt cả mặt Tú, cậu liền há miệng ra đón uống thứ nước đó ngon lành, cột nước bắn ra yếu dần, Tú liền lấy cái ly hứng lấy.

Thiên Tú để nàng nằm nghỉ ngơi, nhìn nàng giờ thật tội, cơ thể vẫn còn co giật vì cơn sướng vẫn còn trong người nàng, lỗ âm đạo của nàng cứ thoi thóp, nước thì chảy nhẹp xuống cả thảm.

Thiên Tú không dám chậm trễ, cầm ly chứa "nước thánh" lên, nhìn vũ khí "công nghệ cao" trong vắt như nước suối kia hắt thẳng về phía con quỷ.

Con quỷ ngẩng đầu, há to miệng, hai chiếc răng nanh trắng ởn đáng sợ, nó vô ý thức muốn nuốt thứ dơ bẩn kia vào trong mồm, nhưng vừa vào mồm nhất thời truyền tới tiếng vang xèo xèo, hệt như mỡ nóng đổ lên da. Trong họng con quỷ kia kêu lên oa oa, mặt bốc lên từng luồng khói đen, khuôn mặt đáng sợ của nó đang thối rữa, tan chảy nhanh chóng.

Không lâu sau nó liền hóa thành một bãi nước đặc. Mây đen che khuất mặt trời tản đi, ánh mắt trời chiếu rọi vào trong, nước đặc toàn bộ tan chảy chỉ còn lại một chiếc váy trắng tinh lẻ loi rơi trên tấm thảm màu đỏ thẫm, thoạt nhìn thật rợn người.

Thiên Tú gãi đầu, đây rốt cuộc là thế nào? Lúc nãy cậu cũng "xả hàng", con quỷ này uống rất sung sướng, vì sao nước tiểu của Thảo Nguyên thì lại sánh ngang với Axit Sunfuric?

Rồi Thiên Tú lấy smartphone chụp lại dáng vẻ đang nằm lộ hàng của Thảo Nguyên, âm hộ trinh nguyên của cô bé được cậu chụp rất nhiều tấm, mốt có nhu cầu thì lấy ra "thẩm du", chụp xong cậu thở dài lấy quần lót mặc lại cho nàng.

Rất lâu sau không có động tĩnh, cơn sướng qua đi và Thảo Nguyên tỉnh lại, nàng ngồi dậy lấy tay thò bên trong váy, mặt đỏ ửng thẹn thùng hỏi: "Là anh mặc lại cho tôi à?"

Thiên Tú lẳng lặng nhìn nàng gật đầu: "Ừa, nhưng tôi không giở trò đồi bại với cô đâu nên cứ yên tâm."

Thảo Nguyên cau mày: "Chứ hồi nãy không phải anh đã chạm chỗ kín của tôi sao?"



Thiên Tú gãi đầu, cười nói: "Lúc đó đang gấp quá nên tôi mới... mong cô thứ lỗi. Lúc mặc lại quần lót cho cô tôi quên phải lấy gì đó chùi âm hộ cô cho sạch, chỗ đó ướt nhẹp."

"Cút! Lưu manh!" Mặt Thảo Nguyên nóng như lửa, mắng một tiếng rồi cô bé quay lưng về phía hắn, ôm đầu gối ngồi bệt xuống đất.

Bờ vai Thảo Nguyên hơi rung rung, không biết là đang cười hay đang tức giận, tóm lại vẫn không xoay người sang, giống như một bé con đang giận dỗi. Nom bộ dạng đáng yêu chất phác của cô nàng khiến Thiên Tú chỉ lắc đầu cười trừ.

Bỗng nàng cất tiếng hỏi: "Con quỷ kia đâu?"

Thiên Tú trả lời: "Bị nước tiểu của cô diệt rồi." Rồi ngẫm lại uy lực của nước tiểu khi nãy, chợt ý thức được điều gì đó, cậu vội hỏi: "Cô vẫn là xử nữ à?"

Thảo Nguyên đương nhiên sẽ không đáp lời cậu, Tú lầm bầm: "Nhất định là như thế, nước đái ngọc nữ có uy lực lớn nhất với loại ác quỷ này, nhất là với loại nữ quỷ đối xử độc ác với chồng khi nãy, gặp phải cô gái thuần khiết giữ thân như ngọc giống cô, quả thực đúng là thiên địch, khắc tinh."

Thiên Tú nói như vậy Thảo Nguyên càng không dám ra ngoài, một cô bé non tơ ngồi tiểu trước mắt một gã đàn ông, điều này khiến nàng không dám lộ mặt.

May mà lúc này cửa phòng hội nghị bị gõ vang, ngoài cửa truyền tới thanh âm hùng hồn của vệ sĩ: "Tiểu thư Thảo Nguyên, cô không sao chứ?"

Nàng vốn đã xấu hổ lắm rồi, nhưng không muốn để vệ sĩ lại xông vào chứng kiến bộ dạng xấu hổ của mình, vội hô to: "Tôi không sao cả."

Vệ sĩ ngoài cửa nói: "Không sao là tốt, lúc nãy tôi nhìn thấy ngoài cửa bốc khói đen, có cần gọi cứu hỏa hay không?"

"Không sao đâu, không có việc gì cả đâu." Thảo Nguyên hô to.

Vệ sĩ ngoài cửa im lặng, Thiên Tú lại nhướng mày, sao lúc nãy ngoài cửa lại có khói đen chứ? Còn nữa, lúc nãy Thảo Nguyên hét toáng trong phòng hội nghị rất lâu, với tính cảnh giác của vệ sĩ không có khả năng không nghe thấy, vì sao lúc đó họ không phản ứng nhỉ?

Lẽ nào có người bày pháp trận kết giới gì ở bên ngoài, ngăn cách hết thảy âm thanh ở bên trong? Tú cảm thấy rất có khả năng. Cậu biết trên thế giới kỳ nhân dị sĩ có rất nhiều, chỉ là kẻ nào nhằm vào Thảo Nguyên? Là gã áo đen hào hoa phong nhã lúc nãy chăng? Y quả thật cho người ta một thứ cảm giác quỷ dị nhưng Tú vẫn không tin một tên công tử nhà giàu siêu cấp lại biết thuật sĩ gì đó kia.​

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Nổi Sóng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook