Chương 13: Dâu tây
Ngư Sương
14/06/2024
Trên đường về nhà, Hứa Nhược Tinh không mở miệng nữa.
Tô Nghi ngẫu nhiên nói mấy câu, trong xe yên tĩnh, có tiếng của âm nhạc, nên cũng không thấy xấu hổ.
Đến nửa đường, Hứa Nhược Tinh dừng chờ đèn xanh, di động reng reng vang lên, cô cúi đầu xem, màn hình lập loè tên trợ lý, vừa định lấy tai nghe Bluetooth nhận điện thoại, Tô Nghi đã trước một bước cầm di động cho cô: "Em cầm, chị nghe nha?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm."
Tô Nghi cầm lấy điện thoại đặt gần bên tai Hứa Nhược Tinh, khóe mắt Hứa Nhược Tinh nhìn đến ngón tay Tô Nghi, có lẽ là hàng năm cầm bút nhiều, ngón trỏ khớp xương đã hiện lên vết chai dày. Hứa Nhược Tinh cảm thấy đôi tay cô ấy trời sinh vừa thon dài lại tinh tế, khớp xương rất có lực.
Điện thoại kia là giọng nói của trợ lý: "Hứa tổng, em đã gửi tài liệu văn phòng luật sư Nam Bắc cho chị."
"Ừm, chị biết, có phái người đi nói hay không?"
"Ngày hôm qua buổi chiều em đã bảo người của công ty đi liên lạc, mấy văn phòng luật sư sau khi nghe nói là Tô Trường Hòa, đều không quá nguyện ý tìm hiểu sâu thêm vụ án."
Đặc biệt trong trường hợp SX đang nằm trong tình thế bất lợi.
Nhà thiết kế lúc ký hợp đồng thời hạn ba năm, nhận được tiền bồi thường từ Hoài Hải, liền phải thực hiện hứa hẹn, đem tất cả các sản phẩm thiết kế được trong ba năm nộp hết cho Hoài Hải, bao gồm đã sản phẩm hiện tại đã bán hết hàng này.
Lúc trước Hoài Hải gửi cho nhà thiết kế tiền bồi thường cắt hợp đồng sớm cũng không ghi rõ là tiền gì, nhà thiết kế còn tưởng rằng là tiền lương còn chưa trả hết, còn sót lại một phần, liền nhận lấy.
Hiện tại thành ra rơi vào cảnh cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Không có người nào tự nguyện đứng ra nhận vụ án này, Hứa Nhược Tinh không khó lý giải. Huống chi bây giờ có Tô Trường Hòa gia nhập, phần thắng của SX trực tiếp giảm xuống đáy, luật sư khác một khi nhận vụ án chỉ có một kết cục là thua kiện, để trong lí lịch thêm một nét thất bại, ai cũng không vui, cũng có một số ít người vì tiền nên nhận nhưng thực lực không quá kì vọng.
Hứa Nhược Tinh châm chước vài giây: "Không có người nào muốn nhận sao?"
"Nhưng thật ra có hai người đề ra ý kiến cho chúng ta." Tiểu Trịnh nói: "Chỉ là bọn họ nói kiến nghị giải hòa."
Giải hòa, bồi thường cho Hoài Hải, theo cách Hoài Hải công phu sư tử ngoạm, không nói toàn bộ, ít nhất cũng muốn tám phần, nhưng SX bảo vệ được danh dự, đặc biệt là một tháng sau còn phải tham gia show thời trang vĩ độ Bắc, bộ sưu tập mùa hè, Hoài Hải chính là muốn xem các cô hiện tại phân thân ra xử lý, mới cố ý kiếm việc cho các cô làm thêm.
Ngón tay Hứa Nhược Tinh gõ tay lái, nói: "Chị đã biết, chờ chị trở lại lại nói."
Giải hòa là cách ổn thỏa nhất trước mắt, cũng là cách thức nhanh chóng nhất, không ảnh hưởng bất luận tiến độ của hạng mục nào của SX, chỉ cần bồi thường một món tiền vừa ý.
Điện thoại Tiểu Trịnh mới vừa ngắt, Lê Thần liền gọi điện thoại tới, lần này Hứa Nhược Tinh đeo tai nghe Bluetooth, Lê Thần tức giận: "Cái quái gì vậy? Hoài Hải còn có thể làm chút việc giống người được không? Tớ nói cậu nghe này Nhược Tinh, Hoài Hải cứ như vậy không biết đã lừa bao nhiêu sinh viên mới tốt nghiệp. Nếu chúng ta lần này thỏa hiệp, bọn họ càng làm trầm trọng thêm, ở trong giới muốn làm gì thì làm!"
Hứa Nhược Tinh cười: "Như thế nào lại lòng đầy căm phẫn như vậy? Hoài Hải lại làm cái gì?"
Lê Thần một bụng tức giận: "Bọn họ vậy mà đi tìm mấy văn phòng luật sư bên Nam Bắc, hiện tại bên kia nghe nói chúng ta kiện tụng, không ai dám nhận! Nhưng thật ra chủ nhiệm văn phòng luật Bắc Nam gọi điện thoại cho tớ, nói là giải hòa, cái bọn cáo già, hắn còn không phải là bị Hoài Hải thu mua, muốn chúng ta bồi tiền sao?"
Hứa Nhược Tinh đã đoán được, cùng cô dự tính tám chín phần mười, Hoài Hải nếu có thể nhiều lần đào hố bò ra tới như vậy, còn có thể dẫm lên người khác đi lên, liền đủ để thuyết minh thế lực của Hoài Hải không dễ khinh thường. Ban đầu là do Lê Thần đã sơ sót coi khinh đối phương.
"Chuyện này để tớ tới xử lý, cậu giúp tớ hẹn chủ nhiệm bên văn phòng luật sư đi, Hoài Hải kiện tụng để tớ sẽ trực tiếp theo dõi, cậu đi theo hạng mục show thời trang vĩ độ Bắc kia đi."
Lê Thần nghe được lời cô nói gật đầu: "Tớ đã biết."
Nói cho hết lời lại hỏi: "Kia lần này bộ sưu tập mùa hè..."
Các cô vốn dĩ chính là muốn mang bộ sưu tập mùa hè lần này đi, hiện tại xảy ra tranh chấp, Hoài Hải kiện tụng chưa được xác minh, Lê Thần muốn mang đi, nhưng sợ là không thể.
Quả nhiên Hứa Nhược Tinh nói: "Đổi tác phẩm."
Lê Thần đáp: "Được."
Các cô mở công ty tới nay, không phải xuôi gió xuôi nước, luôn gặp được đủ loại vấn đề, có việc có thể giải quyết êm đẹp, cũng có chuyện trao đổi thất bại. Nói đến cùng, cô hiện tại là tổng giám đốc của SX, cần thiết giữ bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào.
Hiện tại trạng thái của Lê Thần, hiển nhiên đã không thể bình tĩnh đi theo vụ kiện tụng này.
Hứa Nhược Tinh buông tai nghe Bluetooth, Tô Nghi bên cạnh không nói chuyện, khi xuống xe cô nghiêng đầu xem, Tô Nghi đang nhìn ngoài cửa số xe, một đàn chim bay qua, trời xanh mây trắng, thật là tự tại.
"Tô Nghi, tới rồi."
Tô Nghi tựa như mới trở lại thực tại, quay đầu nhìn cô, Tô Nghi gật đầu, theo Hứa Nhược Tinh xuống xe.
Nhà tân hôn được mua ở trung tâm thành phố, 150 mét vuông, ba phòng hai sảnh, lúc trước phải làm ra dáng vẻ ân ái, các cô thu dọn một phòng thành phòng ngủ, một cái là thư phòng, còn có một cái để đó không dùng, vốn là coi như phòng cho khách, sau này thời điểm kết hôn nhận được quá nhiều quà, đều để ở trong phòng này, hiện tại thành phòng để một chút đồ dùng thiết yếu như nhà kho.
Tô Nghi đi vào lúc sau thực tự nhiên từ tủ giày cầm ra một đôi dép lê, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Vợ ơi của em là màu nào?"
"Màu lam kia." Hứa Nhược Tinh là màu đỏ, các cô đi dép đôi trong nhà, lúc trước kết hôn được đồng nghiệp tặng, vẫn luôn để đó, không đi nhiều lắm, hiện giờ cũng gần như mới.
Tô Nghi dẫm lên dép lê, bên trong mềm mại, còn có lông tơ, hôm nay thật ra nên đi thôi dép thoáng hơn, nhưng vào mùa hè hai người đều không có trở lại căn nhà này nên cũng không chuẩn bị.
May mắn, Tô Nghi không có hoài nghi.
Tô Nghi đi vào nhìn bốn phía, muốn tìm lại ký ức ngày trước, mỗi một chỗ đứng lại thời gian đều rất dài, phòng khách chính giữa có kê sô pha, trên sô pha có hai cái gối ôm tình yêu, bởi vì mua nhà đã trang trí đầy đủ, cho nên sô pha đều là có sẵn, hình dạng gối ôm bên trên là người bán nhà biết các cô kết hôn, cố ý tặng.
Ngoài ra còn có rất nhiều, cốc đôi, WC cũng đã sửa lại, tất cả đều lấy phòng tân hôn làm cơ sở để trang trí lại.
Tô Nghi ngồi ở trên sô pha, trước mặt là TV, điều khiến từ xa ở trên bàn trà, cô mở TV, trang web nhảy ra tới, là bộ phim các cô lần trước ăn tết cùng nhau ở nơi này xem, Hứa Nhược Tinh không nhớ được là bộ phim nào, Tô Nghi mở ra mới nhớ tới, phòng khách tức khắc vang lên tiếng TV, nhiều ít cho ngôi nhà trống vắng thêm chút ấm cúng của người ở.
Hứa Nhược Tinh thấy di động hiện tin nhắn, là quản lý gửi ảnh thiết kế cho cô, máy tính không ở bên người, không thế nào mở ra file ảnh, cô chỉ đành đi thư phòng, dùng máy tính bàn nhận.
Tô Nghi nhìn cô đi vào trong thư phòng, cũng đi theo vào thư phòng, thư phòng có vẻ so bên ngoài trống vắng hơn rất nhiều, rốt cuộc không ai ở, cũng không có đồ dùng thông thường của các cô, nhưng thật ra quét tước thực sạch sẽ, Tô Nghi kỳ quái: "Chúng ta đều không đọc sách sao?"
Trên kệ sách chỉ có hai ba hàng sách, mấy hàng còn lại đều là trống không, bày biện hai cái bồn hoa, thực vật màu xanh, nhìn trông vẫn tươi tốt. Hứa Nhược Tinh nghe được lời cô nói suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta đều mang sách đi rồi."
"Mang đi?" Tô Nghi nhớ đến nơi ở của chính mình, tám phần là ở bên kia, cô hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị ở gần công ty cũng có mua nhà luôn sao?"
"Ừm." Hứa Nhược Tinh mở ra máy tính, trả lời: "Chị cũng mua một ngôi nhà nhỏ, khi bận thường sẽ ở đó."
Tô Nghi nghe được lời này gương mặt hơi có chút không vui: "Không thể như vậy."
Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu: "Sao?"
"Chúng ta không thể như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
Hứa Nhược Tinh:...
Cô hơi hơi hé miệng, âm thanh máy tính khởi động đánh vỡ nội tâm xấu hổ của cô, nhìn về phía máy tính: "Trước kia đều như vậy, em trở về cũng không nhiều lắm."
"Em từ đây về sau không như vậy." Tô Nghi nói: "Em về sau đều về nhà, chị cũng về nhà được không?"
Hứa Nhược Tinh nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cô ấy gần đây, gật đầu: "Được."
Tô Nghi nghe được câu trả lời chắc chắn mới bình thường lại, trong thư phòng đồ vật rất ít, nhìn một hồi liền đi ra ngoài.
Ngoài cửa nghe được âm thanh đi tới đi lui, Hứa Nhược Tinh ngẫu nhiên ngẩng đầu, có thể thấy bóng dáng Tô Nghi, cô xem xong hai bộ sưu tập thiết kế lúc sau đóng máy tính, đi ra ngoài.
Tô Nghi không ở phòng khách, phòng ngủ đã mở ra, các cô phòng ngủ chủ đạo là màu hồng nhạt, tông màu ấm, lúc trước xem phòng cô còn tưởng rằng Tô Nghi sẽ thích màu lạnh đen trắng, không nghĩ tới cuối cùng mua phòng này, cô đối với nhà ở không có yêu cầu gì khắt khe, cũng không ý kiến.
Tô Nghi đứng ở trong phòng, mở ra tủ quần áo, bên trong quần áo còn rất nhiều, xuân hạ thu đông từ trong ra ngoài đầy đủ hết.
Có lần bà ngoại Tô Nghi đột nhiên nói muốn tới nơi này chơi hai ngày, các cô liền đem một ít quần áo cũ trước kia hay mặc nhét vào, tạo ra biểu hiện giả dối các cô ở cùng với nhau. Chỉ là sau này bà ngoại cô không tới nữa, quần áo cũng không thu dọn trở về.
Tô Nghi xách ra một chiếc: "Vợ ơi, đây là của chị sao?"
Hứa Nhược Tinh nhìn vào, là của cô, áo sơmi kẻ caro, trước kia vào đại học có mặc, tốt nghiệp xong không đụng lại, sau này thu dọn quần áo nghĩ mang lại đây cũng không mặc, liền dứt khoát đưa đến bên này, Tô Nghi nói: "Thật xinh đẹp."
Còn rất quen mắt.
Tô Nghi cười cười: "Em trước kia, thấy chị mặc áo này chưa?"
Hứa Nhược Tinh không hề nghĩ ngợi lắc đầu: "Chưa từng."
Cô vào đại học khi đó, còn không quen biết Tô Nghi.
Tô Nghi gật đầu: "Ồ." Cô cầm quần áo trả trở về, nhìn đến phía dưới có một cái hộp chuyến phát nhanh, cũng không lớn, vuông vức, Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh: "Này là cái gì?"
Hứa Nhược Tinh thò người ra xem, mặt trên có ký tên, là Lê Thần.
Cô đánh giá là quà tặng năm mới của năm nay, nhưng ngày đó nhận được xong cũng không mở, ném nơi này: "Quà tặng."
"Quà tặng?" Tô Nghi hỏi Hứa Nhược Tinh: "Có thể mở được không?"
"Có thể, em mở đi."
Từ tủ dưới đầu giường Tô Nghi cầm lấy dao dọc giấy mở ra thùng chuyển phát nhanh, rạch ra một đường, lộ ra màu hồng phấn một góc, bóc ra lớp đóng gói, Hứa Nhược Tinh thấy rõ ràng đồ vật bên trong.
Tô Nghi cũng hơi giật mình.
Cô còn cầm hộp, tầm mắt ngó Hứa Nhược Tinh liếc mắt một cái, trên mặt trắng nõn biểu cảm khác lạ, trên mặt thoáng chốc ửng đỏ, Hứa Nhược Tinh đưa lên ngón tay chạm vào chóp mũi, nghe được Tô Nghi nói: "Là chị mua à?"
"Chị..."
Lê Thần cái đồ không đáng tin cậy, tặng cái gì không tặng, đi tặng một thùng bao cao su ngón tay!
Hứa Nhược Tinh hiếm khi nói không nên lời.
Tô Nghi cầm cái thùng nhìn xem cô, lại nhìn xem cái thùng, có chút ngượng ngùng nói: "Hóa ra chị thích vị dâu tây."
____
Tô Nghi: Hóa ra chị thích vị dâu tây à.
Hứa Nhược Tinh: Thật ra vị nào cũng được.
Tô Nghi:...
Tô Nghi ngẫu nhiên nói mấy câu, trong xe yên tĩnh, có tiếng của âm nhạc, nên cũng không thấy xấu hổ.
Đến nửa đường, Hứa Nhược Tinh dừng chờ đèn xanh, di động reng reng vang lên, cô cúi đầu xem, màn hình lập loè tên trợ lý, vừa định lấy tai nghe Bluetooth nhận điện thoại, Tô Nghi đã trước một bước cầm di động cho cô: "Em cầm, chị nghe nha?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm."
Tô Nghi cầm lấy điện thoại đặt gần bên tai Hứa Nhược Tinh, khóe mắt Hứa Nhược Tinh nhìn đến ngón tay Tô Nghi, có lẽ là hàng năm cầm bút nhiều, ngón trỏ khớp xương đã hiện lên vết chai dày. Hứa Nhược Tinh cảm thấy đôi tay cô ấy trời sinh vừa thon dài lại tinh tế, khớp xương rất có lực.
Điện thoại kia là giọng nói của trợ lý: "Hứa tổng, em đã gửi tài liệu văn phòng luật sư Nam Bắc cho chị."
"Ừm, chị biết, có phái người đi nói hay không?"
"Ngày hôm qua buổi chiều em đã bảo người của công ty đi liên lạc, mấy văn phòng luật sư sau khi nghe nói là Tô Trường Hòa, đều không quá nguyện ý tìm hiểu sâu thêm vụ án."
Đặc biệt trong trường hợp SX đang nằm trong tình thế bất lợi.
Nhà thiết kế lúc ký hợp đồng thời hạn ba năm, nhận được tiền bồi thường từ Hoài Hải, liền phải thực hiện hứa hẹn, đem tất cả các sản phẩm thiết kế được trong ba năm nộp hết cho Hoài Hải, bao gồm đã sản phẩm hiện tại đã bán hết hàng này.
Lúc trước Hoài Hải gửi cho nhà thiết kế tiền bồi thường cắt hợp đồng sớm cũng không ghi rõ là tiền gì, nhà thiết kế còn tưởng rằng là tiền lương còn chưa trả hết, còn sót lại một phần, liền nhận lấy.
Hiện tại thành ra rơi vào cảnh cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Không có người nào tự nguyện đứng ra nhận vụ án này, Hứa Nhược Tinh không khó lý giải. Huống chi bây giờ có Tô Trường Hòa gia nhập, phần thắng của SX trực tiếp giảm xuống đáy, luật sư khác một khi nhận vụ án chỉ có một kết cục là thua kiện, để trong lí lịch thêm một nét thất bại, ai cũng không vui, cũng có một số ít người vì tiền nên nhận nhưng thực lực không quá kì vọng.
Hứa Nhược Tinh châm chước vài giây: "Không có người nào muốn nhận sao?"
"Nhưng thật ra có hai người đề ra ý kiến cho chúng ta." Tiểu Trịnh nói: "Chỉ là bọn họ nói kiến nghị giải hòa."
Giải hòa, bồi thường cho Hoài Hải, theo cách Hoài Hải công phu sư tử ngoạm, không nói toàn bộ, ít nhất cũng muốn tám phần, nhưng SX bảo vệ được danh dự, đặc biệt là một tháng sau còn phải tham gia show thời trang vĩ độ Bắc, bộ sưu tập mùa hè, Hoài Hải chính là muốn xem các cô hiện tại phân thân ra xử lý, mới cố ý kiếm việc cho các cô làm thêm.
Ngón tay Hứa Nhược Tinh gõ tay lái, nói: "Chị đã biết, chờ chị trở lại lại nói."
Giải hòa là cách ổn thỏa nhất trước mắt, cũng là cách thức nhanh chóng nhất, không ảnh hưởng bất luận tiến độ của hạng mục nào của SX, chỉ cần bồi thường một món tiền vừa ý.
Điện thoại Tiểu Trịnh mới vừa ngắt, Lê Thần liền gọi điện thoại tới, lần này Hứa Nhược Tinh đeo tai nghe Bluetooth, Lê Thần tức giận: "Cái quái gì vậy? Hoài Hải còn có thể làm chút việc giống người được không? Tớ nói cậu nghe này Nhược Tinh, Hoài Hải cứ như vậy không biết đã lừa bao nhiêu sinh viên mới tốt nghiệp. Nếu chúng ta lần này thỏa hiệp, bọn họ càng làm trầm trọng thêm, ở trong giới muốn làm gì thì làm!"
Hứa Nhược Tinh cười: "Như thế nào lại lòng đầy căm phẫn như vậy? Hoài Hải lại làm cái gì?"
Lê Thần một bụng tức giận: "Bọn họ vậy mà đi tìm mấy văn phòng luật sư bên Nam Bắc, hiện tại bên kia nghe nói chúng ta kiện tụng, không ai dám nhận! Nhưng thật ra chủ nhiệm văn phòng luật Bắc Nam gọi điện thoại cho tớ, nói là giải hòa, cái bọn cáo già, hắn còn không phải là bị Hoài Hải thu mua, muốn chúng ta bồi tiền sao?"
Hứa Nhược Tinh đã đoán được, cùng cô dự tính tám chín phần mười, Hoài Hải nếu có thể nhiều lần đào hố bò ra tới như vậy, còn có thể dẫm lên người khác đi lên, liền đủ để thuyết minh thế lực của Hoài Hải không dễ khinh thường. Ban đầu là do Lê Thần đã sơ sót coi khinh đối phương.
"Chuyện này để tớ tới xử lý, cậu giúp tớ hẹn chủ nhiệm bên văn phòng luật sư đi, Hoài Hải kiện tụng để tớ sẽ trực tiếp theo dõi, cậu đi theo hạng mục show thời trang vĩ độ Bắc kia đi."
Lê Thần nghe được lời cô nói gật đầu: "Tớ đã biết."
Nói cho hết lời lại hỏi: "Kia lần này bộ sưu tập mùa hè..."
Các cô vốn dĩ chính là muốn mang bộ sưu tập mùa hè lần này đi, hiện tại xảy ra tranh chấp, Hoài Hải kiện tụng chưa được xác minh, Lê Thần muốn mang đi, nhưng sợ là không thể.
Quả nhiên Hứa Nhược Tinh nói: "Đổi tác phẩm."
Lê Thần đáp: "Được."
Các cô mở công ty tới nay, không phải xuôi gió xuôi nước, luôn gặp được đủ loại vấn đề, có việc có thể giải quyết êm đẹp, cũng có chuyện trao đổi thất bại. Nói đến cùng, cô hiện tại là tổng giám đốc của SX, cần thiết giữ bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào.
Hiện tại trạng thái của Lê Thần, hiển nhiên đã không thể bình tĩnh đi theo vụ kiện tụng này.
Hứa Nhược Tinh buông tai nghe Bluetooth, Tô Nghi bên cạnh không nói chuyện, khi xuống xe cô nghiêng đầu xem, Tô Nghi đang nhìn ngoài cửa số xe, một đàn chim bay qua, trời xanh mây trắng, thật là tự tại.
"Tô Nghi, tới rồi."
Tô Nghi tựa như mới trở lại thực tại, quay đầu nhìn cô, Tô Nghi gật đầu, theo Hứa Nhược Tinh xuống xe.
Nhà tân hôn được mua ở trung tâm thành phố, 150 mét vuông, ba phòng hai sảnh, lúc trước phải làm ra dáng vẻ ân ái, các cô thu dọn một phòng thành phòng ngủ, một cái là thư phòng, còn có một cái để đó không dùng, vốn là coi như phòng cho khách, sau này thời điểm kết hôn nhận được quá nhiều quà, đều để ở trong phòng này, hiện tại thành phòng để một chút đồ dùng thiết yếu như nhà kho.
Tô Nghi đi vào lúc sau thực tự nhiên từ tủ giày cầm ra một đôi dép lê, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Vợ ơi của em là màu nào?"
"Màu lam kia." Hứa Nhược Tinh là màu đỏ, các cô đi dép đôi trong nhà, lúc trước kết hôn được đồng nghiệp tặng, vẫn luôn để đó, không đi nhiều lắm, hiện giờ cũng gần như mới.
Tô Nghi dẫm lên dép lê, bên trong mềm mại, còn có lông tơ, hôm nay thật ra nên đi thôi dép thoáng hơn, nhưng vào mùa hè hai người đều không có trở lại căn nhà này nên cũng không chuẩn bị.
May mắn, Tô Nghi không có hoài nghi.
Tô Nghi đi vào nhìn bốn phía, muốn tìm lại ký ức ngày trước, mỗi một chỗ đứng lại thời gian đều rất dài, phòng khách chính giữa có kê sô pha, trên sô pha có hai cái gối ôm tình yêu, bởi vì mua nhà đã trang trí đầy đủ, cho nên sô pha đều là có sẵn, hình dạng gối ôm bên trên là người bán nhà biết các cô kết hôn, cố ý tặng.
Ngoài ra còn có rất nhiều, cốc đôi, WC cũng đã sửa lại, tất cả đều lấy phòng tân hôn làm cơ sở để trang trí lại.
Tô Nghi ngồi ở trên sô pha, trước mặt là TV, điều khiến từ xa ở trên bàn trà, cô mở TV, trang web nhảy ra tới, là bộ phim các cô lần trước ăn tết cùng nhau ở nơi này xem, Hứa Nhược Tinh không nhớ được là bộ phim nào, Tô Nghi mở ra mới nhớ tới, phòng khách tức khắc vang lên tiếng TV, nhiều ít cho ngôi nhà trống vắng thêm chút ấm cúng của người ở.
Hứa Nhược Tinh thấy di động hiện tin nhắn, là quản lý gửi ảnh thiết kế cho cô, máy tính không ở bên người, không thế nào mở ra file ảnh, cô chỉ đành đi thư phòng, dùng máy tính bàn nhận.
Tô Nghi nhìn cô đi vào trong thư phòng, cũng đi theo vào thư phòng, thư phòng có vẻ so bên ngoài trống vắng hơn rất nhiều, rốt cuộc không ai ở, cũng không có đồ dùng thông thường của các cô, nhưng thật ra quét tước thực sạch sẽ, Tô Nghi kỳ quái: "Chúng ta đều không đọc sách sao?"
Trên kệ sách chỉ có hai ba hàng sách, mấy hàng còn lại đều là trống không, bày biện hai cái bồn hoa, thực vật màu xanh, nhìn trông vẫn tươi tốt. Hứa Nhược Tinh nghe được lời cô nói suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta đều mang sách đi rồi."
"Mang đi?" Tô Nghi nhớ đến nơi ở của chính mình, tám phần là ở bên kia, cô hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị ở gần công ty cũng có mua nhà luôn sao?"
"Ừm." Hứa Nhược Tinh mở ra máy tính, trả lời: "Chị cũng mua một ngôi nhà nhỏ, khi bận thường sẽ ở đó."
Tô Nghi nghe được lời này gương mặt hơi có chút không vui: "Không thể như vậy."
Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu: "Sao?"
"Chúng ta không thể như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
Hứa Nhược Tinh:...
Cô hơi hơi hé miệng, âm thanh máy tính khởi động đánh vỡ nội tâm xấu hổ của cô, nhìn về phía máy tính: "Trước kia đều như vậy, em trở về cũng không nhiều lắm."
"Em từ đây về sau không như vậy." Tô Nghi nói: "Em về sau đều về nhà, chị cũng về nhà được không?"
Hứa Nhược Tinh nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cô ấy gần đây, gật đầu: "Được."
Tô Nghi nghe được câu trả lời chắc chắn mới bình thường lại, trong thư phòng đồ vật rất ít, nhìn một hồi liền đi ra ngoài.
Ngoài cửa nghe được âm thanh đi tới đi lui, Hứa Nhược Tinh ngẫu nhiên ngẩng đầu, có thể thấy bóng dáng Tô Nghi, cô xem xong hai bộ sưu tập thiết kế lúc sau đóng máy tính, đi ra ngoài.
Tô Nghi không ở phòng khách, phòng ngủ đã mở ra, các cô phòng ngủ chủ đạo là màu hồng nhạt, tông màu ấm, lúc trước xem phòng cô còn tưởng rằng Tô Nghi sẽ thích màu lạnh đen trắng, không nghĩ tới cuối cùng mua phòng này, cô đối với nhà ở không có yêu cầu gì khắt khe, cũng không ý kiến.
Tô Nghi đứng ở trong phòng, mở ra tủ quần áo, bên trong quần áo còn rất nhiều, xuân hạ thu đông từ trong ra ngoài đầy đủ hết.
Có lần bà ngoại Tô Nghi đột nhiên nói muốn tới nơi này chơi hai ngày, các cô liền đem một ít quần áo cũ trước kia hay mặc nhét vào, tạo ra biểu hiện giả dối các cô ở cùng với nhau. Chỉ là sau này bà ngoại cô không tới nữa, quần áo cũng không thu dọn trở về.
Tô Nghi xách ra một chiếc: "Vợ ơi, đây là của chị sao?"
Hứa Nhược Tinh nhìn vào, là của cô, áo sơmi kẻ caro, trước kia vào đại học có mặc, tốt nghiệp xong không đụng lại, sau này thu dọn quần áo nghĩ mang lại đây cũng không mặc, liền dứt khoát đưa đến bên này, Tô Nghi nói: "Thật xinh đẹp."
Còn rất quen mắt.
Tô Nghi cười cười: "Em trước kia, thấy chị mặc áo này chưa?"
Hứa Nhược Tinh không hề nghĩ ngợi lắc đầu: "Chưa từng."
Cô vào đại học khi đó, còn không quen biết Tô Nghi.
Tô Nghi gật đầu: "Ồ." Cô cầm quần áo trả trở về, nhìn đến phía dưới có một cái hộp chuyến phát nhanh, cũng không lớn, vuông vức, Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh: "Này là cái gì?"
Hứa Nhược Tinh thò người ra xem, mặt trên có ký tên, là Lê Thần.
Cô đánh giá là quà tặng năm mới của năm nay, nhưng ngày đó nhận được xong cũng không mở, ném nơi này: "Quà tặng."
"Quà tặng?" Tô Nghi hỏi Hứa Nhược Tinh: "Có thể mở được không?"
"Có thể, em mở đi."
Từ tủ dưới đầu giường Tô Nghi cầm lấy dao dọc giấy mở ra thùng chuyển phát nhanh, rạch ra một đường, lộ ra màu hồng phấn một góc, bóc ra lớp đóng gói, Hứa Nhược Tinh thấy rõ ràng đồ vật bên trong.
Tô Nghi cũng hơi giật mình.
Cô còn cầm hộp, tầm mắt ngó Hứa Nhược Tinh liếc mắt một cái, trên mặt trắng nõn biểu cảm khác lạ, trên mặt thoáng chốc ửng đỏ, Hứa Nhược Tinh đưa lên ngón tay chạm vào chóp mũi, nghe được Tô Nghi nói: "Là chị mua à?"
"Chị..."
Lê Thần cái đồ không đáng tin cậy, tặng cái gì không tặng, đi tặng một thùng bao cao su ngón tay!
Hứa Nhược Tinh hiếm khi nói không nên lời.
Tô Nghi cầm cái thùng nhìn xem cô, lại nhìn xem cái thùng, có chút ngượng ngùng nói: "Hóa ra chị thích vị dâu tây."
____
Tô Nghi: Hóa ra chị thích vị dâu tây à.
Hứa Nhược Tinh: Thật ra vị nào cũng được.
Tô Nghi:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.