Chương 4
Tùy Hầu Châu
23/05/2020
Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Cửa hàng thực phẩm rực rỡ muôn màu, nhưng mà, mỗi ngày cô đều phải ăn chay……
Đây là tổng kết lại trong cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của Nhan Nghệ và Cố Gia Thuỵ sau khi chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân, đây cũng không phải lần đầu tiên cô bước chân vào hôn nhân, nhưng giống cô có thể may mắn gả cho một hoà thượng đã hoàn tục hơn nữa đối phương lại là đại sư sắp tu thành Phật, cũng là phi thường khó được
Bởi vì sách của bạn tốt Đa Ninh cũng đã xuất bản đưa ra thị trường, Nhan Nghệ cũng bớt chút thời gian ghi chép lại cuộc sống sau hôn nhân của bản thân, nói không chừng có một ngày nào đó cũng có thế viết thành sách, dù sao tên cô lấy cũng rất hay, vậy gọi là 《 viết một trăm bức thư tình gửi đại sư 》, chờ xuất bản đưa ra thị trường, hoà thượng Cố nhà cô cũng có thể viết một cái tương tự cho cô, cô lại tìm Đa Ninh vẽ mấy bức tranh đáng yêu, nhẹ nhàng lên làm nữ tác gia……
Quả thực, không cần quá nice!
Không nghĩ tới, cô vừa mới tự do tưởng tượng một vài phút, đã bị hòa thượng Cố nhà cô phá tan, dùng ánh mắt “nhân ái” lại có chút “bất đắc dĩ” liếc xéo cô một cái rồi nói: “Nhan nhan, em không được xằng bậy.”
Nhan Nghệ không chịu nổi được cái gì nhất, chính là ánh mắt như vậy của hòa thượng Cố, nhân ái mang theo tình cảm, tình cảm mang theo dung túng, hơn nữa giọng điệu ôn nhu giọng nói trầm thấp, mặc dù hiện giờ trên đầu đã mọc tóc nhưng vẫn như cũ có ánh hào quang trên đỉnh đầu.(các độc giả vào trang chính chủ đọc để ủng hộ editor nha)
Nhưng cô như thế nào là xằng bậy!
Trong sách nhiều người ân ái như vậy, lại không phải một mình cô, hay là tên sách của cô không hay lắm, hay không đủ khuôn cách? Hoặc đặt tên là 《 yêu thương biến thành nhớ mong, yêu anh moah moah 》 hoặc là 《 Trong thế giời yên tĩnh chỉ yêu mình anh》《 biển khổ vô biên quay đầu lại là yêu 》 đợi chút……?
Đương nhiên, Nhan Nghệ cũng cảm thấy các tên đó có chút khó nghe.
Cuối cùng Cố Gia Thụy lắc đầu, đưa tay lên xoa đầu phu nhân nhà mình: “Nhan Nhan, ý của anh là anh vốn đã khác người khác, lại ra quyển sách, khả năng thật sự anh sẽ bị những tăng hữu (bằng hữu nhà sư)trước kia trừng phạt.”
Nhan Nghệ: “……” Ừm.
Không nghĩ tới, hóa ra trong lòng Cố Gia Thụy vẫn để ý một chút đến thân phận của anh như vậy, có một số việc cô đã quá tùy tiện rồi.
“…… Lão công, nếu có một ngày anh muốn trở về miếu hòa thượng, vậy trở về đi, không liên quan cũng không cần phải em xen vào.” Đột nhiên Nhan Nghệ nói những câu như vậy, hào phóng thản nhiên lại không giống với phong cách của cô.
“Khụ……”
Cố Gia Thụy luôn luôn am hiểu dò xét lòng người nhất thời có chút khó hiểu lời nói phu nhân nhà mình có ý gì, suy nghĩ một hồi lâu lại cảm thấy mình thông minh lại bị thông minh hại.
Theo bản năng niệm một câu thiện tai thiện tai, trong lòng lại có chút đắc ý.
Nhan Nghệ nói như vậy, nghĩ như vậy, thật sự rất yêu anh, Cố Gia Thụy xuất gia năm thứ ba thật sự cảm thấy anh yêu Phật, Phật cũng yêu anh,
Cửa hàng thực phẩm rực rỡ muôn màu, nhưng mà, mỗi ngày cô đều phải ăn chay……
Đây là tổng kết lại trong cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của Nhan Nghệ và Cố Gia Thuỵ sau khi chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân, đây cũng không phải lần đầu tiên cô bước chân vào hôn nhân, nhưng giống cô có thể may mắn gả cho một hoà thượng đã hoàn tục hơn nữa đối phương lại là đại sư sắp tu thành Phật, cũng là phi thường khó được
Bởi vì sách của bạn tốt Đa Ninh cũng đã xuất bản đưa ra thị trường, Nhan Nghệ cũng bớt chút thời gian ghi chép lại cuộc sống sau hôn nhân của bản thân, nói không chừng có một ngày nào đó cũng có thế viết thành sách, dù sao tên cô lấy cũng rất hay, vậy gọi là 《 viết một trăm bức thư tình gửi đại sư 》, chờ xuất bản đưa ra thị trường, hoà thượng Cố nhà cô cũng có thể viết một cái tương tự cho cô, cô lại tìm Đa Ninh vẽ mấy bức tranh đáng yêu, nhẹ nhàng lên làm nữ tác gia……
Quả thực, không cần quá nice!
Không nghĩ tới, cô vừa mới tự do tưởng tượng một vài phút, đã bị hòa thượng Cố nhà cô phá tan, dùng ánh mắt “nhân ái” lại có chút “bất đắc dĩ” liếc xéo cô một cái rồi nói: “Nhan nhan, em không được xằng bậy.”
Nhan Nghệ không chịu nổi được cái gì nhất, chính là ánh mắt như vậy của hòa thượng Cố, nhân ái mang theo tình cảm, tình cảm mang theo dung túng, hơn nữa giọng điệu ôn nhu giọng nói trầm thấp, mặc dù hiện giờ trên đầu đã mọc tóc nhưng vẫn như cũ có ánh hào quang trên đỉnh đầu.(các độc giả vào trang chính chủ đọc để ủng hộ editor nha)
Nhưng cô như thế nào là xằng bậy!
Trong sách nhiều người ân ái như vậy, lại không phải một mình cô, hay là tên sách của cô không hay lắm, hay không đủ khuôn cách? Hoặc đặt tên là 《 yêu thương biến thành nhớ mong, yêu anh moah moah 》 hoặc là 《 Trong thế giời yên tĩnh chỉ yêu mình anh》《 biển khổ vô biên quay đầu lại là yêu 》 đợi chút……?
Đương nhiên, Nhan Nghệ cũng cảm thấy các tên đó có chút khó nghe.
Cuối cùng Cố Gia Thụy lắc đầu, đưa tay lên xoa đầu phu nhân nhà mình: “Nhan Nhan, ý của anh là anh vốn đã khác người khác, lại ra quyển sách, khả năng thật sự anh sẽ bị những tăng hữu (bằng hữu nhà sư)trước kia trừng phạt.”
Nhan Nghệ: “……” Ừm.
Không nghĩ tới, hóa ra trong lòng Cố Gia Thụy vẫn để ý một chút đến thân phận của anh như vậy, có một số việc cô đã quá tùy tiện rồi.
“…… Lão công, nếu có một ngày anh muốn trở về miếu hòa thượng, vậy trở về đi, không liên quan cũng không cần phải em xen vào.” Đột nhiên Nhan Nghệ nói những câu như vậy, hào phóng thản nhiên lại không giống với phong cách của cô.
“Khụ……”
Cố Gia Thụy luôn luôn am hiểu dò xét lòng người nhất thời có chút khó hiểu lời nói phu nhân nhà mình có ý gì, suy nghĩ một hồi lâu lại cảm thấy mình thông minh lại bị thông minh hại.
Theo bản năng niệm một câu thiện tai thiện tai, trong lòng lại có chút đắc ý.
Nhan Nghệ nói như vậy, nghĩ như vậy, thật sự rất yêu anh, Cố Gia Thụy xuất gia năm thứ ba thật sự cảm thấy anh yêu Phật, Phật cũng yêu anh,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.