Chương 12
T/H12
15/01/2024
Người tình của anh ta được hai người lớn bảo kê đưa vào nhà. Họ vừa ngồi yên vị, ả đã quỳ xuống năn nỉ ỉ ôi: "Xin hai bác cứu lấy con trai con, ảnh bảo con không xứng để mang con của ảnh. Và ép con ngày mai phải đi phá thai." Nói xong, cô ta khóc.
Huỳnh Nguyên thấy mà ngứa con mắt, muốn lao tới một khắc bóp chết cô ta: "Tiểu tam đúng là tiểu tam!" Anh ta tự nhiên nhận xét: "Leo cưỡi được rồi lại bắt đầu toan tính cướp chồng người ta!
Nói cho cô khỏi kì vọng, cô đừng ỷ có ba mẹ tôi ở đây mà làm càn! Thằng này không dễ gì bị ai uy hiếp đâu!"
Lập tức anh ta bị ba mẹ mắng: "Con có học, có chức, có quyền, sao mở miệng nói lời thất học thế con?
Dù sao cũng máu mủ nhà họ Huỳnh. Con Kiều không mang được thì để người khác mang. Con không nghĩ tới thân mình cũng nghĩ đến hai thân già này sắp gần đất xa trời, muốn có mụn cháu nội để nối dõi tông đường!"
Huỳnh Nguyên đứng lên: "Ba mẹ! Chuyện của vợ chồng con ba mẹ đừng có can dự vào! Phương Kiều không phải là không sinh, mà do vợ con bận học. Rồi chúng con sẽ có hai ba đứa cháu kháu khỉnh cho ba mẹ vui.
Còn cái thai cô ta mang, nhất định phải bỏ!
Vợ con đã về nước, mấy chuyện động trời như thế này sẽ phá nát cuộc hôn nhân của chúng con!"
Lẽ ra, nghe anh ta nói vậy, ả nhân tình nên thức thời biết thân, biết phận. Nhưng cô ta nào phải dạng vừa.
Để danh chính ngôn thuận làm bà Trưởng khoa ngoại, bốn năm nay, cô ta đã rắp tâm muốn có đứa con để hất chân bà chị ham công danh sự nghiệp thế chỗ làm bà Huỳnh. Nhưng trời xanh không có mắt. Hay nói đúng hơn, người tình bao nuôi cô ta quá cao thâm. Anh ta ham mê đàn bà, đam mê trò vận động xxxx nhưng vẫn giữ vợ ở vị trí đặc biệt trong tim.
Nên mỗi lần gần cô, dù đã cẩn thận dùng bao nhưng anh ta vẫn bắt cô uống thêm thuốc.
"Uống vào cho an toàn! Khỏe thân cô mà cũng khỏi mang nghiệp. Chứ đợi ễnh bụng ra làm phiền tôi thì đừng có trách thằng này sao tuyệt tình!"
Nuốt ba thứ thuốc tránh thai đó suốt thời gian dài, cô ta những tưởng đời mình mất khả năng làm mẹ.
Vậy mà, chỉ mấy tháng, ngậm lại không nuốt xuống và lén đâm kim nhọn vào bao anh ta trước giờ hành sự, cô ta đã được như ý.
Hơn một tháng trễ kinh, cô ta thử que mới biết mình có thai. Dù chỉ mới bốn tuần nhưng để chắc ăn, cô ta hô lên ba tháng.
Một mặt khai gian, mặt khác tìm gặp ba mẹ anh ta để cầu cứu, biến hai người già đang ham cháu kia thành cặp phao cứu sinh nhằm thực hiện cuộc soán ngôi, biến chồng bà chị họ thành chồng mình.
Nên dễ gì cô ta chịu lui.
"Anh Nguyên, con đã ba tháng, em không bỏ đâu!" Cô ta lại khóc. Ba thứ nước mắt cá sấu này, không mảy may chạm vào trái tim băng lạnh của Huỳnh Nguyên. Nó chỉ đánh vào tâm lí hai người già kia.
"Thôi! Không việc gì con phải khóc! Thằng Nguyên nó không nuôi thì để ba mẹ nuôi cháu nội!
Con nín đi! Khóc không tốt cho thai nhi đâu!"
Hai ông bà già, một người lau nước mắt, một người vuốt vuốt lưng dỗ dành.
Huỳnh Nguyên không muốn nói qua nói lại làm ba mẹ buồn lòng thêm nữa. Anh ta đứng dậy: "Cô muốn lấy của tôi bao nhiêu tiền thì cho một con số! Chứ đừng mong dùng đứa nhỏ chưa thành hình phá nát gia đình và sự nghiệp tôi!"
Nói xong, anh ta bỏ lên tầng.
"Kệ nó! Con đừng để ý! Lo tĩnh dưỡng cho thằng bé khỏe mạnh! Mọi việc cứ để ba mẹ làm chủ cho!"
"Dạ!" Cô ta tỏ ra ngoan ngoãn.
Nhưng khi ra khỏi cổng, cô ta bĩu môi: "Chờ hai người làm chủ chắc con này hóa kiếp!"
Chờ người không bằng tự mình.
Cô ta quyết định đi tìm chính thất.
Nhưng ngoại trừ Tiến Phát thì không một ai biết chỗ ở của Phương Kiều.
Cô ta đành mặt dày đến nhà hai bác.
"Dạ! Lâu rồi, con mới đến thăm, hai bác khỏe không ạ?"
Ba mẹ Phương Kiều nhìn đứa cháu gái, họ muốn thay mặt con mình đập cho nó vài cán chổi cho hả dạ. Nhưng nghĩ đến tình anh em, nghĩ đến vợ chồng chú thím quanh năm một nắng hai sương cày cấy nuôi con, hai ông bà lại thôi.
"Về đi! Từ giờ đừng bác cháu gì nữa cả!" Nghe giả tạo, không ngấm vô.
"Nhưng cháu có chút chuyện muốn gặp chị Kiều! Hai bác cho cháu địa chỉ hay số điện thoại được không ạ?"
"Khỏi! Con gái tôi không rảnh để nghe chuyện cô giựt chồng nó!"
"Dạ, vậy hai bác chuyển lời giúp con: Nói với chị, con đã mang thai con của anh Nguyên, nếu chị có lòng tự trọng hãy ly hôn với ảnh gấp!
Chứ để con trai của con nó khinh cho!"
"Cút!" Ba Phương Kiều không nể nang ai được nữa. Ông phang cây chổi đang cầm chuẩn bị đi quét chuồng gà vào cô cháu gái mất dạy: "Nhà họ Lý không biết sao hạ sinh đứa mất nhân phẩm như mày!"
"Nè..nè..tôi nể hai ông bà là người lớn trong họ nên không chửi bậy nhé! Chứ ngữ như hai người con này hắt thau nước lạnh à!"
Huỳnh Nguyên thấy mà ngứa con mắt, muốn lao tới một khắc bóp chết cô ta: "Tiểu tam đúng là tiểu tam!" Anh ta tự nhiên nhận xét: "Leo cưỡi được rồi lại bắt đầu toan tính cướp chồng người ta!
Nói cho cô khỏi kì vọng, cô đừng ỷ có ba mẹ tôi ở đây mà làm càn! Thằng này không dễ gì bị ai uy hiếp đâu!"
Lập tức anh ta bị ba mẹ mắng: "Con có học, có chức, có quyền, sao mở miệng nói lời thất học thế con?
Dù sao cũng máu mủ nhà họ Huỳnh. Con Kiều không mang được thì để người khác mang. Con không nghĩ tới thân mình cũng nghĩ đến hai thân già này sắp gần đất xa trời, muốn có mụn cháu nội để nối dõi tông đường!"
Huỳnh Nguyên đứng lên: "Ba mẹ! Chuyện của vợ chồng con ba mẹ đừng có can dự vào! Phương Kiều không phải là không sinh, mà do vợ con bận học. Rồi chúng con sẽ có hai ba đứa cháu kháu khỉnh cho ba mẹ vui.
Còn cái thai cô ta mang, nhất định phải bỏ!
Vợ con đã về nước, mấy chuyện động trời như thế này sẽ phá nát cuộc hôn nhân của chúng con!"
Lẽ ra, nghe anh ta nói vậy, ả nhân tình nên thức thời biết thân, biết phận. Nhưng cô ta nào phải dạng vừa.
Để danh chính ngôn thuận làm bà Trưởng khoa ngoại, bốn năm nay, cô ta đã rắp tâm muốn có đứa con để hất chân bà chị ham công danh sự nghiệp thế chỗ làm bà Huỳnh. Nhưng trời xanh không có mắt. Hay nói đúng hơn, người tình bao nuôi cô ta quá cao thâm. Anh ta ham mê đàn bà, đam mê trò vận động xxxx nhưng vẫn giữ vợ ở vị trí đặc biệt trong tim.
Nên mỗi lần gần cô, dù đã cẩn thận dùng bao nhưng anh ta vẫn bắt cô uống thêm thuốc.
"Uống vào cho an toàn! Khỏe thân cô mà cũng khỏi mang nghiệp. Chứ đợi ễnh bụng ra làm phiền tôi thì đừng có trách thằng này sao tuyệt tình!"
Nuốt ba thứ thuốc tránh thai đó suốt thời gian dài, cô ta những tưởng đời mình mất khả năng làm mẹ.
Vậy mà, chỉ mấy tháng, ngậm lại không nuốt xuống và lén đâm kim nhọn vào bao anh ta trước giờ hành sự, cô ta đã được như ý.
Hơn một tháng trễ kinh, cô ta thử que mới biết mình có thai. Dù chỉ mới bốn tuần nhưng để chắc ăn, cô ta hô lên ba tháng.
Một mặt khai gian, mặt khác tìm gặp ba mẹ anh ta để cầu cứu, biến hai người già đang ham cháu kia thành cặp phao cứu sinh nhằm thực hiện cuộc soán ngôi, biến chồng bà chị họ thành chồng mình.
Nên dễ gì cô ta chịu lui.
"Anh Nguyên, con đã ba tháng, em không bỏ đâu!" Cô ta lại khóc. Ba thứ nước mắt cá sấu này, không mảy may chạm vào trái tim băng lạnh của Huỳnh Nguyên. Nó chỉ đánh vào tâm lí hai người già kia.
"Thôi! Không việc gì con phải khóc! Thằng Nguyên nó không nuôi thì để ba mẹ nuôi cháu nội!
Con nín đi! Khóc không tốt cho thai nhi đâu!"
Hai ông bà già, một người lau nước mắt, một người vuốt vuốt lưng dỗ dành.
Huỳnh Nguyên không muốn nói qua nói lại làm ba mẹ buồn lòng thêm nữa. Anh ta đứng dậy: "Cô muốn lấy của tôi bao nhiêu tiền thì cho một con số! Chứ đừng mong dùng đứa nhỏ chưa thành hình phá nát gia đình và sự nghiệp tôi!"
Nói xong, anh ta bỏ lên tầng.
"Kệ nó! Con đừng để ý! Lo tĩnh dưỡng cho thằng bé khỏe mạnh! Mọi việc cứ để ba mẹ làm chủ cho!"
"Dạ!" Cô ta tỏ ra ngoan ngoãn.
Nhưng khi ra khỏi cổng, cô ta bĩu môi: "Chờ hai người làm chủ chắc con này hóa kiếp!"
Chờ người không bằng tự mình.
Cô ta quyết định đi tìm chính thất.
Nhưng ngoại trừ Tiến Phát thì không một ai biết chỗ ở của Phương Kiều.
Cô ta đành mặt dày đến nhà hai bác.
"Dạ! Lâu rồi, con mới đến thăm, hai bác khỏe không ạ?"
Ba mẹ Phương Kiều nhìn đứa cháu gái, họ muốn thay mặt con mình đập cho nó vài cán chổi cho hả dạ. Nhưng nghĩ đến tình anh em, nghĩ đến vợ chồng chú thím quanh năm một nắng hai sương cày cấy nuôi con, hai ông bà lại thôi.
"Về đi! Từ giờ đừng bác cháu gì nữa cả!" Nghe giả tạo, không ngấm vô.
"Nhưng cháu có chút chuyện muốn gặp chị Kiều! Hai bác cho cháu địa chỉ hay số điện thoại được không ạ?"
"Khỏi! Con gái tôi không rảnh để nghe chuyện cô giựt chồng nó!"
"Dạ, vậy hai bác chuyển lời giúp con: Nói với chị, con đã mang thai con của anh Nguyên, nếu chị có lòng tự trọng hãy ly hôn với ảnh gấp!
Chứ để con trai của con nó khinh cho!"
"Cút!" Ba Phương Kiều không nể nang ai được nữa. Ông phang cây chổi đang cầm chuẩn bị đi quét chuồng gà vào cô cháu gái mất dạy: "Nhà họ Lý không biết sao hạ sinh đứa mất nhân phẩm như mày!"
"Nè..nè..tôi nể hai ông bà là người lớn trong họ nên không chửi bậy nhé! Chứ ngữ như hai người con này hắt thau nước lạnh à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.