Chương 1
T/H12
15/01/2024
Nhận điện khẩn của ba mẹ: "Chồng con nuôi tiểu tam!" Phương Kiều cấp tốc về nước.
Việc đầu tiên cô làm khi ra khỏi sân bay là đến thẳng Bệnh viện Mỹ Đức.
Đứng trước cửa phòng có biển chức danh: 'Trưởng khoa ngoại'. Cô cuộn chặt hai bàn tay, hít sâu một hơi. Rồi mở cửa bước vào.
Nghe tiếng động, người đàn ông lịch lãm trên chiếc ghế xoay ngẩng đầu. Phương Kiều nhìn thẳng vào một đôi mắt.
Trong đôi mắt anh, cô bắt gặp nhiều tia hỗn tạp. Có mừng vui, có ngỡ ngàng nhưng nhiều nhất vẫn là sự hoảng hốt. Cô biết vì sao nó phức tạp như thế.
Phương Kiều khẽ hừ lạnh. Không đợi người ấy đứng lên, cô đi nhanh tới trước mặt anh, không do dự đưa ra một tờ giấy.
"Anh kí đơn ly hôn đi!"
"Ly hôn?" Người đàn ông có vẻ khó tin. Anh liếc nhìn tờ đơn.
Bốn chữ 'Đơn xin ly hôn' như ca nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Anh đứng bật lên. Không chút kiên dè hất mạnh chiếc ghế ra phía sau. Rồi nhoài người qua bàn.
"Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho anh nghe?" Anh đưa tay bắt lấy cằm cô.
Phương Kiều gạt mạnh tay anh: "Đừng chạm bàn tay dơ vào người tôi!"
"Dơ sao?" Anh nhìn kĩ vào tay mình. Một đôi tay tài ba thực hiện hàng ngàn, hàng vạn ca phẫu thuật cứu người. Một đôi tay rất biết kiếm tiền để nuôi vợ ăn học tiến sĩ bên trời tây. Vậy mà...
Anh nhìn chằm chằm vào mặt vợ. Tức giận quát lớn: "Em nói tay tôi dơ? Vậy bốn năm nay, tiền em ăn, em mặc, em học ở đâu mà có? Tất cả đều do bàn tay dơ này nuôi em đấy!
Về nước chưa nói câu cảm ơn đã gây sóng gió?
Em mau xin lỗi tôi đi!"
Xin lỗi anh á?
Còn lâu tôi mới xin lỗi một kẻ ngoại tình!
Cô trừng đôi mắt khinh bỉ vào chồng.
Huỳnh Nguyên sấn tới. Bóp mạnh hai vai vợ, ánh mắt đầy tia căm phẫn.
Nhìn vào ánh mắt anh, Phương Kiều chết lòng.
"Xem ra, chưa cho anh xem bằng chứng, anh không biết lí do vì sao?" Cô mở túi xách rút ra một tập ảnh ném thẳng vào ngực chồng. Và không quên quăng trả luôn chiếc thẻ ATM.
"Anh tự xem việc tốt anh làm! Và cầm lại chiếc thẻ! Tôi chưa từng rút ra một xu nào.
Hãy kí đơn! Chúng ta kết thúc tại đây!" Nói xong, cô xoay người ra cửa.
Huỳnh Nguyên để mặc cô đi. Vì anh còn bận xem mớ ảnh vợ vừa ném.
Từng bức ảnh đập vào mắt như từng cây kim châm chọc thẳng vào đôi con ngươi. Rất đau và cũng rất xốn. Khiến Huỳnh Nguyên phải nhắm chặt đôi mắt.
Trong bóng tối, cơn giận dữ của anh phút chốc hóa thành cuồng điên. Huỳnh Nguyên nghiến răng, ánh mắt lộ tia hung ác chạy theo Phương Kiều.
Khi cánh cửa thang máy đi xuống chuẩn bị khép lại, anh chen vào một bàn tay.
"Nói? Vì sao cho người theo dõi tôi?" Huỳnh Nguyên bóp mạnh cổ vợ.
Phương Kiều bất ngờ bị chẹn hết đường thở, cô quờ quạng, cào cào vào anh. Nhưng vô dụng. Gọng tay anh như gọng kìm dần siết chặt, siết chặt.
Phổi không tiếp ôxi. Hệ hô hấp đang dần ngừng hoạt động. Máu dường như ngăn dòng không còn chảy về tim nữa. Sinh mệnh cô cứ như thế này mà tiêu tan ư?
Đã nghĩ tới tình huống xấu nhất nhưng hàng ngàn lần Phương Kiều không ngờ mình chết ngay trong tay Huỳnh Nguyên. Chết khi vừa về nước.
Trong giây phút sắp lâm chung, cô nhớ về ba mẹ: "Con xin lỗi. Con gái bất hiếu, không còn cơ hội phụng dưỡng ba mẹ."
Tầm mắt mờ dần, mờ dần rồi tối tăm một mảng. Thế là hết...Đôi măt cô nhắm lại, hàng lệ chua xót bẽ bàng lăn ra khỏi bờ mi.
Có phải nước mắt cô đánh thức chút lương tri còn xót lại của Huỳnh Nguyên? Anh chợt vung tay.
Một thân ảnh ngã xuống nền thang máy. Phương Kiều nằm đó, khó khăn hít lấy từng ngụm khí nhỏ. Đường thở dường như khai thông.
Huỳnh Nguyên nhìn vợ chật vật khó khăn, không những xót thương cứu người còn nhẫn tâm day nghiến: "Dựa vào ba bức ảnh tào lao mà muốn li hôn?
Phương Kiều, tôi nói cho cô biết: Bỏ ngay trò ghen bóng ghen gió của cô lại. Và đừng ngu ngốc phí tiền vào việc thuê người theo dõi tôi. Cô còn dám xúc phạm đạo đức tôi một lần nữa, đừng trách tôi. Cô nên nhớ bàn tay tôi mổ xẻ cứu người giỏi lắm đấy!
Biết điều ngoan ngoãn chút. Làm tròn vai bà trưởng khoa rồi muốn cái gì tôi cũng chiều."
Thang máy dừng lại. Huỳnh Nguyên chỉnh lại chiếc áo blu trắng. Bỏ mặc vợ nằm thoi thóp như con cá mắc cạn, ung dung rời đi.
Khi bóng anh ta khuất trong tầm mắt, Phương Kiều cuối cùng cũng gắn gượng đứng lên. Cô kéo cao chiếc áo khoát, loạng choạng rời đi.
Đến khi gió tạt, gió thốc vào mặt từng luồng mang hơi muối mằn mặn, Phương Kiều mới biết, mình đang đứng trên một bãi biển.
Giữa mùa đông, từng con sóng dữ đổ ầm ầm vào bờ cát. Biển động. Mà trong lòng cô bão động cũng không ngừng.
Phương Kiều cuộn chặt tay. Một vật vốn nằm yên bao năm giờ phút này chợt đâm vào lòng bàn tay nhức nhối.
Đó là nhẫn cưới. Một chiếc nhẫn kim cương có giá gần nửa tỷ đồng.
Vang trong tai cô một giọng nói thân quen: "Kim cương vĩnh cửu như tình yêu anh dành cho em!"
Vĩnh cửu ư?
Phương Kiều cởi phăng chiếc nhẫn kim cương ném thẳng ra mặt biển đầy con sóng bạc đầu.
Việc đầu tiên cô làm khi ra khỏi sân bay là đến thẳng Bệnh viện Mỹ Đức.
Đứng trước cửa phòng có biển chức danh: 'Trưởng khoa ngoại'. Cô cuộn chặt hai bàn tay, hít sâu một hơi. Rồi mở cửa bước vào.
Nghe tiếng động, người đàn ông lịch lãm trên chiếc ghế xoay ngẩng đầu. Phương Kiều nhìn thẳng vào một đôi mắt.
Trong đôi mắt anh, cô bắt gặp nhiều tia hỗn tạp. Có mừng vui, có ngỡ ngàng nhưng nhiều nhất vẫn là sự hoảng hốt. Cô biết vì sao nó phức tạp như thế.
Phương Kiều khẽ hừ lạnh. Không đợi người ấy đứng lên, cô đi nhanh tới trước mặt anh, không do dự đưa ra một tờ giấy.
"Anh kí đơn ly hôn đi!"
"Ly hôn?" Người đàn ông có vẻ khó tin. Anh liếc nhìn tờ đơn.
Bốn chữ 'Đơn xin ly hôn' như ca nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Anh đứng bật lên. Không chút kiên dè hất mạnh chiếc ghế ra phía sau. Rồi nhoài người qua bàn.
"Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho anh nghe?" Anh đưa tay bắt lấy cằm cô.
Phương Kiều gạt mạnh tay anh: "Đừng chạm bàn tay dơ vào người tôi!"
"Dơ sao?" Anh nhìn kĩ vào tay mình. Một đôi tay tài ba thực hiện hàng ngàn, hàng vạn ca phẫu thuật cứu người. Một đôi tay rất biết kiếm tiền để nuôi vợ ăn học tiến sĩ bên trời tây. Vậy mà...
Anh nhìn chằm chằm vào mặt vợ. Tức giận quát lớn: "Em nói tay tôi dơ? Vậy bốn năm nay, tiền em ăn, em mặc, em học ở đâu mà có? Tất cả đều do bàn tay dơ này nuôi em đấy!
Về nước chưa nói câu cảm ơn đã gây sóng gió?
Em mau xin lỗi tôi đi!"
Xin lỗi anh á?
Còn lâu tôi mới xin lỗi một kẻ ngoại tình!
Cô trừng đôi mắt khinh bỉ vào chồng.
Huỳnh Nguyên sấn tới. Bóp mạnh hai vai vợ, ánh mắt đầy tia căm phẫn.
Nhìn vào ánh mắt anh, Phương Kiều chết lòng.
"Xem ra, chưa cho anh xem bằng chứng, anh không biết lí do vì sao?" Cô mở túi xách rút ra một tập ảnh ném thẳng vào ngực chồng. Và không quên quăng trả luôn chiếc thẻ ATM.
"Anh tự xem việc tốt anh làm! Và cầm lại chiếc thẻ! Tôi chưa từng rút ra một xu nào.
Hãy kí đơn! Chúng ta kết thúc tại đây!" Nói xong, cô xoay người ra cửa.
Huỳnh Nguyên để mặc cô đi. Vì anh còn bận xem mớ ảnh vợ vừa ném.
Từng bức ảnh đập vào mắt như từng cây kim châm chọc thẳng vào đôi con ngươi. Rất đau và cũng rất xốn. Khiến Huỳnh Nguyên phải nhắm chặt đôi mắt.
Trong bóng tối, cơn giận dữ của anh phút chốc hóa thành cuồng điên. Huỳnh Nguyên nghiến răng, ánh mắt lộ tia hung ác chạy theo Phương Kiều.
Khi cánh cửa thang máy đi xuống chuẩn bị khép lại, anh chen vào một bàn tay.
"Nói? Vì sao cho người theo dõi tôi?" Huỳnh Nguyên bóp mạnh cổ vợ.
Phương Kiều bất ngờ bị chẹn hết đường thở, cô quờ quạng, cào cào vào anh. Nhưng vô dụng. Gọng tay anh như gọng kìm dần siết chặt, siết chặt.
Phổi không tiếp ôxi. Hệ hô hấp đang dần ngừng hoạt động. Máu dường như ngăn dòng không còn chảy về tim nữa. Sinh mệnh cô cứ như thế này mà tiêu tan ư?
Đã nghĩ tới tình huống xấu nhất nhưng hàng ngàn lần Phương Kiều không ngờ mình chết ngay trong tay Huỳnh Nguyên. Chết khi vừa về nước.
Trong giây phút sắp lâm chung, cô nhớ về ba mẹ: "Con xin lỗi. Con gái bất hiếu, không còn cơ hội phụng dưỡng ba mẹ."
Tầm mắt mờ dần, mờ dần rồi tối tăm một mảng. Thế là hết...Đôi măt cô nhắm lại, hàng lệ chua xót bẽ bàng lăn ra khỏi bờ mi.
Có phải nước mắt cô đánh thức chút lương tri còn xót lại của Huỳnh Nguyên? Anh chợt vung tay.
Một thân ảnh ngã xuống nền thang máy. Phương Kiều nằm đó, khó khăn hít lấy từng ngụm khí nhỏ. Đường thở dường như khai thông.
Huỳnh Nguyên nhìn vợ chật vật khó khăn, không những xót thương cứu người còn nhẫn tâm day nghiến: "Dựa vào ba bức ảnh tào lao mà muốn li hôn?
Phương Kiều, tôi nói cho cô biết: Bỏ ngay trò ghen bóng ghen gió của cô lại. Và đừng ngu ngốc phí tiền vào việc thuê người theo dõi tôi. Cô còn dám xúc phạm đạo đức tôi một lần nữa, đừng trách tôi. Cô nên nhớ bàn tay tôi mổ xẻ cứu người giỏi lắm đấy!
Biết điều ngoan ngoãn chút. Làm tròn vai bà trưởng khoa rồi muốn cái gì tôi cũng chiều."
Thang máy dừng lại. Huỳnh Nguyên chỉnh lại chiếc áo blu trắng. Bỏ mặc vợ nằm thoi thóp như con cá mắc cạn, ung dung rời đi.
Khi bóng anh ta khuất trong tầm mắt, Phương Kiều cuối cùng cũng gắn gượng đứng lên. Cô kéo cao chiếc áo khoát, loạng choạng rời đi.
Đến khi gió tạt, gió thốc vào mặt từng luồng mang hơi muối mằn mặn, Phương Kiều mới biết, mình đang đứng trên một bãi biển.
Giữa mùa đông, từng con sóng dữ đổ ầm ầm vào bờ cát. Biển động. Mà trong lòng cô bão động cũng không ngừng.
Phương Kiều cuộn chặt tay. Một vật vốn nằm yên bao năm giờ phút này chợt đâm vào lòng bàn tay nhức nhối.
Đó là nhẫn cưới. Một chiếc nhẫn kim cương có giá gần nửa tỷ đồng.
Vang trong tai cô một giọng nói thân quen: "Kim cương vĩnh cửu như tình yêu anh dành cho em!"
Vĩnh cửu ư?
Phương Kiều cởi phăng chiếc nhẫn kim cương ném thẳng ra mặt biển đầy con sóng bạc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.