Chương 29
T/H12
22/01/2024
Nghe anh nói vậy, Phương Kiều mở to mắt nhìn sững vào anh, miệng hả cả
buổi mà chẳng nói được một lời nào. Mãi một lúc lâu cô ‘hừ’ một tiếng,
hai tay vỗ vào má anh: “Lần đầu sao?”
Tiến Phát vẻ mặt đầy ấm ức như cô gái nhà lành bị cường hào ác bá đè ra chén sạch rồi thẳng tay đuổi đi. Anh áp má vào bụng cô, vòng tay ôm chặt eo ăn vạ: “Hàng mới chất lượng còn nguyên tem!”
“Chất lượng nguyên tem?” Phương Kiều khó mà tin: "Nguyên tem…mà siêu đỉnh vậy sao?
Tiến Phát! Chị đây không tin…tem chú là do chị bóc!
Ngược lại, chú đã được chị ban đặc ân gỡ tem chị phong kín hai năm nay. Nên chú biết điều chút ha!"
Nói xong, cô dùng sức gỡ đôi vòng tay thép. Nhưng càng cố thì vòng tay như loài dây thủy quái trong rừng sâu càng siết chặt: "Anh không buông đâu!
Em phải hứa cho anh cơ hội bảo vệ em, anh mới buông!"
“Tiến Phát!”
“Có anh!” Anh ngẩng gương mặt chờ mong nhìn cô.
Nhìn vào gương mặt đẹp trai menly ấy, Phương Kiều không nỡ lòng xua đuổi, đành nói: “Tôi sắp trễ hẹn rồi!”
Anh lập tức cười tươi, hôn vào bụng cô vài cái. Rồi đứng lên giơ tay nghiêm chân: “Anh sẽ hộ tống em yêu đến đó đúng giờ!”
Trước khi lượn vào phòng vệ sinh, anh còn tranh thủ hôn trộm đôi môi mọng đỏ kia một cái thật kêu.
“Nè! Tiến Phát!”
Anh trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ: “Tại em câu dẫn làm anh mất sức đề kháng!” Sau đó cười hì hì biến nhanh như gió.
Lạ thay!
Nhìn theo bóng lưng màu đồng săn chắt, hiên ngang, Phương Kiều không giận mà phì cười. Cô quay lại bàn, trang điểm tí phấn son rồi thay một bộ váy đẹp tôn ba vòng kiều diễm.
Lúc Tiến Phát bước ra từ phòng tắm, mắt anh như bị cô hút hồn dán chặt vào người ta.
“Cậu mà còn chậm chạp…tôi đi không chờ!” Anh cứ nhìn như vậy cô cũng thấy nóng bèn hạ lệnh.
Tiến Phát lập tức nói: “Không chậm! Không chậm! Em đừng bỏ rơi anh! Cho anh hai phút.”
Tích tắc trước mặt Phương Kiều bước ra một anh chàng chuẩn soái, ngầu lòi trong đôi kính đen có nụ cười sát gái: “Đi thôi em yêu!”
“Ai là em yêu của cậu?” Cô đội chiếc mũ vành, đeo vào đôi kính to che gần nửa khuôn mặt thanh tú rồi ngoe nguẩy bỏ đi trước.
Tiến Phát cười. Đôi mắt sói trong đôi kính đen nhìn theo bóng lưng yêu kiều không chớp. Rồi sải đôi chân dài bước theo cùng người đẹp sánh vai.
Chàng thì khí chất phi phàm, nàng thì yểu điệu thục nữ. Hai người đi bên nhau thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ.
Nên khi cả hai xuống xe, bước vào Văn phòng luật, các em gái không khỏi trầm trồ khen: “Wao! Cậu ba! Hôm nay, cậu trông oai phong nhỉ?” Các cô gái nhìn theo bóng lưng Phương Kiều rồi nói nhỏ: “Cậu trông người đẹp cẩn thận kẻo bị ông Thành cuỗm!”
“Ổng bít cửa!”
“Bít cửa? Cậu ba đừng chủ quan. Mấy ông luật sư thả thính dữ lắm!”
“Ồ!” Mém chút nữa thì anh quên, ông anh mình có tài ăn nói.
Thế là, thay vì đứng bên ngoài tán gẫu với mấy em, Tiến Phát bước luôn vào phòng vị luật sư giữ người cho chắc.
Bên trong.
“Mọi giấy tờ thủ tục đã hoàn tất. Em coi lại lần nữa rồi kí tên, anh nộp luôn sáng nay!”
“Cảm ơn anh luật sư Thành!” Phương Kiều thật sự cảm động: “Vì em mà tình bạn hai người xảy ra xích mích.” Cô biết, Huỳnh Nguyên sẽ không dễ gì bỏ qua cho Tiến Thành.
“Em đừng lo vớ vẩn! Anh thụ lí án theo đúng chuyên môn! Vì nghề mà làm! Cậu ta hiểu được thì hiểu còn không thì thôi! Anh cũng chẳng cần một thằng bạn mất chất như vậy!” Đến em gái vợ cũng ăn: "Gặp anh, anh thổ đá thẳng vào bộ mặt hai đứa nó!
Đã làm chuyện sai trái thúi quắc còn trơ ra coi như mình thơm.
Em yên tâm! Anh sẽ lấy lại đủ phần tài sản cho em! Một xu cũng không bỏ xót."
Nghe những lời Tiến Thành nói. Phương Kiều cầm lấy tay anh ấy: “Được anh làm người đại diện, em như tu bảy kiếp.”
Tiến Thành cầm bàn tay mềm thật không nỡ buông. Rõ ràng đây là một đôi tay rất đáng để yêu chiều, nâng niu. Vậy mà, thằng nào đó ăn gì mà ngu thế không biết: “Người ta bỏ tép bắt tôm. Còn thằng Nguyên thì ngược lại!” Thôi nó ngu thì cho anh em cơ hội: “Cho phép anh được làm bạn em nhé?” Một người vừa đẹp vừa dịu dàng như thế này bỏ qua cơ hội làm quen là rất phí.
Phương Kiều còn bất ngờ trước câu hỏi của vị luật sư thì rất nhanh có người thay cô trả lời: “Xin lỗi anh trai! Cô ấy đã có người đợi!” Tiến Phát đi vào chỗ hai người. Rồi tự nhiên gỡ lấy tay anh trai mình ra khỏi đôi tay mềm của Phương Kiều.
Trước khi đưa cô đi. Còn ngoái đầu dặn thêm: "Anh Hai tốt! Nhớ tập trung thắng vụ kiện.
Em nghe nói, tay bạn thân của anh thuê thằng luật sư giỏi từ thành phố lớn về!"
Tiến Thành nghe vậy phì cười: "Đừng nói một thằng, mời mười thằng anh cũng chả ngán!
Lo là lo cho Phương Kiều thôi! Trước thềm li hôn, anh nghi ngờ, Huỳnh Nguyên sẽ tìm gây khó dễ tiếp!"
“Em sẽ bảo vệ cô ấy!”
“Cảnh sát 113 gần đây rảnh lắm hả? Em cứ lo việc cơ quan. Cổ để anh!”
Để anh?
“Anh Hai! Làm anh thất vọng rồi! Em đây năm năm chưa nghỉ phép!”
Tiến Phát vẻ mặt đầy ấm ức như cô gái nhà lành bị cường hào ác bá đè ra chén sạch rồi thẳng tay đuổi đi. Anh áp má vào bụng cô, vòng tay ôm chặt eo ăn vạ: “Hàng mới chất lượng còn nguyên tem!”
“Chất lượng nguyên tem?” Phương Kiều khó mà tin: "Nguyên tem…mà siêu đỉnh vậy sao?
Tiến Phát! Chị đây không tin…tem chú là do chị bóc!
Ngược lại, chú đã được chị ban đặc ân gỡ tem chị phong kín hai năm nay. Nên chú biết điều chút ha!"
Nói xong, cô dùng sức gỡ đôi vòng tay thép. Nhưng càng cố thì vòng tay như loài dây thủy quái trong rừng sâu càng siết chặt: "Anh không buông đâu!
Em phải hứa cho anh cơ hội bảo vệ em, anh mới buông!"
“Tiến Phát!”
“Có anh!” Anh ngẩng gương mặt chờ mong nhìn cô.
Nhìn vào gương mặt đẹp trai menly ấy, Phương Kiều không nỡ lòng xua đuổi, đành nói: “Tôi sắp trễ hẹn rồi!”
Anh lập tức cười tươi, hôn vào bụng cô vài cái. Rồi đứng lên giơ tay nghiêm chân: “Anh sẽ hộ tống em yêu đến đó đúng giờ!”
Trước khi lượn vào phòng vệ sinh, anh còn tranh thủ hôn trộm đôi môi mọng đỏ kia một cái thật kêu.
“Nè! Tiến Phát!”
Anh trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ: “Tại em câu dẫn làm anh mất sức đề kháng!” Sau đó cười hì hì biến nhanh như gió.
Lạ thay!
Nhìn theo bóng lưng màu đồng săn chắt, hiên ngang, Phương Kiều không giận mà phì cười. Cô quay lại bàn, trang điểm tí phấn son rồi thay một bộ váy đẹp tôn ba vòng kiều diễm.
Lúc Tiến Phát bước ra từ phòng tắm, mắt anh như bị cô hút hồn dán chặt vào người ta.
“Cậu mà còn chậm chạp…tôi đi không chờ!” Anh cứ nhìn như vậy cô cũng thấy nóng bèn hạ lệnh.
Tiến Phát lập tức nói: “Không chậm! Không chậm! Em đừng bỏ rơi anh! Cho anh hai phút.”
Tích tắc trước mặt Phương Kiều bước ra một anh chàng chuẩn soái, ngầu lòi trong đôi kính đen có nụ cười sát gái: “Đi thôi em yêu!”
“Ai là em yêu của cậu?” Cô đội chiếc mũ vành, đeo vào đôi kính to che gần nửa khuôn mặt thanh tú rồi ngoe nguẩy bỏ đi trước.
Tiến Phát cười. Đôi mắt sói trong đôi kính đen nhìn theo bóng lưng yêu kiều không chớp. Rồi sải đôi chân dài bước theo cùng người đẹp sánh vai.
Chàng thì khí chất phi phàm, nàng thì yểu điệu thục nữ. Hai người đi bên nhau thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ.
Nên khi cả hai xuống xe, bước vào Văn phòng luật, các em gái không khỏi trầm trồ khen: “Wao! Cậu ba! Hôm nay, cậu trông oai phong nhỉ?” Các cô gái nhìn theo bóng lưng Phương Kiều rồi nói nhỏ: “Cậu trông người đẹp cẩn thận kẻo bị ông Thành cuỗm!”
“Ổng bít cửa!”
“Bít cửa? Cậu ba đừng chủ quan. Mấy ông luật sư thả thính dữ lắm!”
“Ồ!” Mém chút nữa thì anh quên, ông anh mình có tài ăn nói.
Thế là, thay vì đứng bên ngoài tán gẫu với mấy em, Tiến Phát bước luôn vào phòng vị luật sư giữ người cho chắc.
Bên trong.
“Mọi giấy tờ thủ tục đã hoàn tất. Em coi lại lần nữa rồi kí tên, anh nộp luôn sáng nay!”
“Cảm ơn anh luật sư Thành!” Phương Kiều thật sự cảm động: “Vì em mà tình bạn hai người xảy ra xích mích.” Cô biết, Huỳnh Nguyên sẽ không dễ gì bỏ qua cho Tiến Thành.
“Em đừng lo vớ vẩn! Anh thụ lí án theo đúng chuyên môn! Vì nghề mà làm! Cậu ta hiểu được thì hiểu còn không thì thôi! Anh cũng chẳng cần một thằng bạn mất chất như vậy!” Đến em gái vợ cũng ăn: "Gặp anh, anh thổ đá thẳng vào bộ mặt hai đứa nó!
Đã làm chuyện sai trái thúi quắc còn trơ ra coi như mình thơm.
Em yên tâm! Anh sẽ lấy lại đủ phần tài sản cho em! Một xu cũng không bỏ xót."
Nghe những lời Tiến Thành nói. Phương Kiều cầm lấy tay anh ấy: “Được anh làm người đại diện, em như tu bảy kiếp.”
Tiến Thành cầm bàn tay mềm thật không nỡ buông. Rõ ràng đây là một đôi tay rất đáng để yêu chiều, nâng niu. Vậy mà, thằng nào đó ăn gì mà ngu thế không biết: “Người ta bỏ tép bắt tôm. Còn thằng Nguyên thì ngược lại!” Thôi nó ngu thì cho anh em cơ hội: “Cho phép anh được làm bạn em nhé?” Một người vừa đẹp vừa dịu dàng như thế này bỏ qua cơ hội làm quen là rất phí.
Phương Kiều còn bất ngờ trước câu hỏi của vị luật sư thì rất nhanh có người thay cô trả lời: “Xin lỗi anh trai! Cô ấy đã có người đợi!” Tiến Phát đi vào chỗ hai người. Rồi tự nhiên gỡ lấy tay anh trai mình ra khỏi đôi tay mềm của Phương Kiều.
Trước khi đưa cô đi. Còn ngoái đầu dặn thêm: "Anh Hai tốt! Nhớ tập trung thắng vụ kiện.
Em nghe nói, tay bạn thân của anh thuê thằng luật sư giỏi từ thành phố lớn về!"
Tiến Thành nghe vậy phì cười: "Đừng nói một thằng, mời mười thằng anh cũng chả ngán!
Lo là lo cho Phương Kiều thôi! Trước thềm li hôn, anh nghi ngờ, Huỳnh Nguyên sẽ tìm gây khó dễ tiếp!"
“Em sẽ bảo vệ cô ấy!”
“Cảnh sát 113 gần đây rảnh lắm hả? Em cứ lo việc cơ quan. Cổ để anh!”
Để anh?
“Anh Hai! Làm anh thất vọng rồi! Em đây năm năm chưa nghỉ phép!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.