Chương 3
T/H12
15/01/2024
Phương Kiều nhìn bàn tay tê cứng của mình đặt trên chiếc chuông cửa, cô cười. Một nụ cười chua xót.
Mình thật ngu ngốc!
Vì cớ gì anh ta ôm người tình ngủ. Còn mình nhịn đói, nhịn khát đứng chịu lạnh ở bên ngoài?
Chờ đợi để bắt gian? Hay đợi chờ hai cây gai nhọn phóng đâm vào mắt?
Đàng nào người tổn thương cũng chỉ có mình cô! Ăn no còn có sức.
Cô quay về phòng, gọi tạm một suất ăn nhanh. Rồi lấy ghế ngồi ngay cửa đợi một cánh cửa khác mở ra.
Cô muốn tận mắt xem đôi nam nữ kia chơi trò lén lút quấn nhau đến khi nào? Muốn nhìn rõ bộ mặt thật của chồng. Và nghe anh ta nêu một lí do vì sao không chịu kí đơn ly hôn?
Khi đồng hồ điểm mười một giờ đêm. Cuối cùng cánh cửa cô đợi cũng rục rịch. Phương Kiều đứng bật lên, mắt nhìn chằm chằm vào phòng đối diện.
Hai bóng người dìu nhau bước ra. Ánh mắt cô lập tức khóa chặt vào tiểu tam.
Quấn nhau mấy tiếng đồng hồ, trên khuôn mặt ả hiện rõ vẻ thỏa mãn. Cô ta cười. Một nụ cười hạnh phúc. Nụ cười này, cô không thấy gì lạ. Bởi, cô cũng từng cười như thế khi được gả cho Huỳnh Nguyên, khi được anh lồng vào ngón áp út chiếc nhẫn cưới kim cương vĩnh cửu minh chứng cho tình yêu bất biến của anh ta.
Lẽ ra, Phương Kiều thấy hận nụ cười của ả. Kẻ đã cướp chồng cô. Nhưng chính giây phút bắt gặp, cô lại bàng hoàng. Cô cứ thế nhìn sững vào mặt ả hồ ly.
Mà cô ta và gã chồng phản bội cũng vừa phát hiện ra cô ở cửa phòng đối diện.
Sáu mắt đối nhau. Trong lòng cô trào dâng uất ức.
"Hai người qua lại sau lưng tôi bao lâu rồi?" Phương Kiều phá tan bầu không khí ngượng ngập.
Phía bên kia cả đôi im lặng.
"Anh không dám nói chứ gì?" Cô nhìn chồng muốn cười mà nhích không nổi khóe môi.
"..." Huỳnh Nguyên ánh mắt đề phòng chưa từng rời gương mặt cô. Miệng tuyệt nhiên không nói.
Cô cười khẩy, đưa mắt nhìn con giáp thứ mười ba: "Chồng chị ảnh không nhớ! Có thể là thời gian quá lâu? Cũng có khi vì bện hơi quá nên quên luôn ngày tháng? Vậy...em nói đi...cô em họ thân thiết!"
Bốn từ 'em họ thân thiết' gọi lên nghe gần gũi biết bao! Chính vì tình thân máu mủ đó nên cô mới đồng ý với chú thím cho em ấy ở lại nhà cô các ngày có tiết học.
Những tưởng em xa quê lên ở học cho gần trường. Cứ tưởng em giúp mình canh chừng anh rể dan díu với người đàn bà khác khi cô vắng nhà.
Ai mà ngờ...đứa em họ cô thương như em ruột lại là tiểu tam.
Như thế này thì cô đánh ghen làm sao đây? Chửi mắng ả hồ ly kia như thế nào?
Bất lực nên Phương Kiều cười. Cười như điên dại.
Chắc tiếng cười của cô nghe man rợ lắm. Nên cô nghe em gái họ nói: "Chị...Kiều! Chị đừng làm em sợ!"
Em sợ ư?
Sợ cái gì?
"Sợ chị nhào tới ăn thịt em? Sợ chị đánh ghen cấu xé em giữa bàn dân thiên hạ? Hay sợ chị không chịu nhường chồng cho em?"
Cô ta không biết nói sao khi ba câu hỏi Phương Kiều đưa ra quá đúng! Cô ta lúng túng, ấp úng: "Em..em...!"
"Em rất muốn cướp chồng chị, đúng không?" Phương Kiều đi guốc trong bụng cô em họ, nói thẳng ý muốn trong lòng cô ta.
"Cướp chồng chị? Người cô đang nói là tôi đó hử?" Huỳnh Nguyên bất ngờ chất vấn: "Cô nghĩ tôi là gì mà ai muốn cướp thì cướp?" Anh ta sấn tới trước mặt cô, trừng cặp mắt lạnh tra khảo như kiểu anh ta mới là kẻ bị vợ cắm sừng: "Phương Kiều! Không có ai cướp chồng cô cả! Hay nói đúng hơn, họ không có bản lĩnh để cướp! Nên cô đừng ở đây nói mấy câu tầm phào!" Anh ta bất ngờ nắm lấy tay cô: "Tôi tìm cô cả chiều nay, giờ gặp ở đây thì cùng tôi về nhà!"
"Về nhà nào? Tôi không còn nhà để về!"
"Cô xa nhà lâu nên lẫn rồi hử?" Anh ta kéo mạnh cổ tay Phương Kiều: "Về nhà!"
Phương Kiều giằng mạnh tay, hét lớn vào mặt Huỳnh Nguyên: "Tôi không về! Từ giờ chúng ta ly thân! Anh coi kí đơn rồi gửi lên Tòa án!"
"Kí đơn à?" Huỳnh Nguyên đôi mắt sắc lạnh: "Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ: Thằng này không ly hôn!". truyện kiếm hiệp hay
"Không phải anh muốn là được đâu! Tôi với anh tình đã hết mà nghĩa cũng đã cạn. Nên gặp nhau ở Tòa là phương án tốt nhất!" Nói xong, Phương Kiều đi nhanh về phòng.
Huỳnh Nguyên hấp tấp chạy theo.
Rầm!
Cánh cửa phòng đóng chặt ngăn bước chân muốn làm càn của Huỳnh Nguyên. Anh ta điên tiết nện nấm đấm rầm rầm vào cánh cửa: "Mở ra! Cô mau mở ra cho tôi!"
Thật là phiền.
Phương Kiều xoay lưng. Cô hé mở cánh cửa phòng, co chân đạp mạnh vào đùi Huỳnh Nguyên một cái. Rồi nói với con giáp thứ mười ba: "Đã đau đầu nghĩ cách cướp chồng người thì nhớ tìm cách giữ chặt! Đưa người tình của cô đi! Tôi đã gọi điện cho nhân viên an ninh khách sạn. Còn ở đây phá rối, đừng trách tôi tuyệt tình!"
Nói xong, cô đóng mạnh cửa.
"Phương Kiều! Cô về nhà cho tôi!" Huỳnh Nguyên cố chấp. Anh ta tiếp tục đấm vào cửa.
"Anh à, chị Kiều đã nói vậy...thì chúng ta về thôi!"
Huỳnh Nguyên quay sang gạt mạnh tay người tình: "Cô biến đi! Cô là cái thá gì dám ngăn tôi đưa vợ về nhà? "
Mình thật ngu ngốc!
Vì cớ gì anh ta ôm người tình ngủ. Còn mình nhịn đói, nhịn khát đứng chịu lạnh ở bên ngoài?
Chờ đợi để bắt gian? Hay đợi chờ hai cây gai nhọn phóng đâm vào mắt?
Đàng nào người tổn thương cũng chỉ có mình cô! Ăn no còn có sức.
Cô quay về phòng, gọi tạm một suất ăn nhanh. Rồi lấy ghế ngồi ngay cửa đợi một cánh cửa khác mở ra.
Cô muốn tận mắt xem đôi nam nữ kia chơi trò lén lút quấn nhau đến khi nào? Muốn nhìn rõ bộ mặt thật của chồng. Và nghe anh ta nêu một lí do vì sao không chịu kí đơn ly hôn?
Khi đồng hồ điểm mười một giờ đêm. Cuối cùng cánh cửa cô đợi cũng rục rịch. Phương Kiều đứng bật lên, mắt nhìn chằm chằm vào phòng đối diện.
Hai bóng người dìu nhau bước ra. Ánh mắt cô lập tức khóa chặt vào tiểu tam.
Quấn nhau mấy tiếng đồng hồ, trên khuôn mặt ả hiện rõ vẻ thỏa mãn. Cô ta cười. Một nụ cười hạnh phúc. Nụ cười này, cô không thấy gì lạ. Bởi, cô cũng từng cười như thế khi được gả cho Huỳnh Nguyên, khi được anh lồng vào ngón áp út chiếc nhẫn cưới kim cương vĩnh cửu minh chứng cho tình yêu bất biến của anh ta.
Lẽ ra, Phương Kiều thấy hận nụ cười của ả. Kẻ đã cướp chồng cô. Nhưng chính giây phút bắt gặp, cô lại bàng hoàng. Cô cứ thế nhìn sững vào mặt ả hồ ly.
Mà cô ta và gã chồng phản bội cũng vừa phát hiện ra cô ở cửa phòng đối diện.
Sáu mắt đối nhau. Trong lòng cô trào dâng uất ức.
"Hai người qua lại sau lưng tôi bao lâu rồi?" Phương Kiều phá tan bầu không khí ngượng ngập.
Phía bên kia cả đôi im lặng.
"Anh không dám nói chứ gì?" Cô nhìn chồng muốn cười mà nhích không nổi khóe môi.
"..." Huỳnh Nguyên ánh mắt đề phòng chưa từng rời gương mặt cô. Miệng tuyệt nhiên không nói.
Cô cười khẩy, đưa mắt nhìn con giáp thứ mười ba: "Chồng chị ảnh không nhớ! Có thể là thời gian quá lâu? Cũng có khi vì bện hơi quá nên quên luôn ngày tháng? Vậy...em nói đi...cô em họ thân thiết!"
Bốn từ 'em họ thân thiết' gọi lên nghe gần gũi biết bao! Chính vì tình thân máu mủ đó nên cô mới đồng ý với chú thím cho em ấy ở lại nhà cô các ngày có tiết học.
Những tưởng em xa quê lên ở học cho gần trường. Cứ tưởng em giúp mình canh chừng anh rể dan díu với người đàn bà khác khi cô vắng nhà.
Ai mà ngờ...đứa em họ cô thương như em ruột lại là tiểu tam.
Như thế này thì cô đánh ghen làm sao đây? Chửi mắng ả hồ ly kia như thế nào?
Bất lực nên Phương Kiều cười. Cười như điên dại.
Chắc tiếng cười của cô nghe man rợ lắm. Nên cô nghe em gái họ nói: "Chị...Kiều! Chị đừng làm em sợ!"
Em sợ ư?
Sợ cái gì?
"Sợ chị nhào tới ăn thịt em? Sợ chị đánh ghen cấu xé em giữa bàn dân thiên hạ? Hay sợ chị không chịu nhường chồng cho em?"
Cô ta không biết nói sao khi ba câu hỏi Phương Kiều đưa ra quá đúng! Cô ta lúng túng, ấp úng: "Em..em...!"
"Em rất muốn cướp chồng chị, đúng không?" Phương Kiều đi guốc trong bụng cô em họ, nói thẳng ý muốn trong lòng cô ta.
"Cướp chồng chị? Người cô đang nói là tôi đó hử?" Huỳnh Nguyên bất ngờ chất vấn: "Cô nghĩ tôi là gì mà ai muốn cướp thì cướp?" Anh ta sấn tới trước mặt cô, trừng cặp mắt lạnh tra khảo như kiểu anh ta mới là kẻ bị vợ cắm sừng: "Phương Kiều! Không có ai cướp chồng cô cả! Hay nói đúng hơn, họ không có bản lĩnh để cướp! Nên cô đừng ở đây nói mấy câu tầm phào!" Anh ta bất ngờ nắm lấy tay cô: "Tôi tìm cô cả chiều nay, giờ gặp ở đây thì cùng tôi về nhà!"
"Về nhà nào? Tôi không còn nhà để về!"
"Cô xa nhà lâu nên lẫn rồi hử?" Anh ta kéo mạnh cổ tay Phương Kiều: "Về nhà!"
Phương Kiều giằng mạnh tay, hét lớn vào mặt Huỳnh Nguyên: "Tôi không về! Từ giờ chúng ta ly thân! Anh coi kí đơn rồi gửi lên Tòa án!"
"Kí đơn à?" Huỳnh Nguyên đôi mắt sắc lạnh: "Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ: Thằng này không ly hôn!". truyện kiếm hiệp hay
"Không phải anh muốn là được đâu! Tôi với anh tình đã hết mà nghĩa cũng đã cạn. Nên gặp nhau ở Tòa là phương án tốt nhất!" Nói xong, Phương Kiều đi nhanh về phòng.
Huỳnh Nguyên hấp tấp chạy theo.
Rầm!
Cánh cửa phòng đóng chặt ngăn bước chân muốn làm càn của Huỳnh Nguyên. Anh ta điên tiết nện nấm đấm rầm rầm vào cánh cửa: "Mở ra! Cô mau mở ra cho tôi!"
Thật là phiền.
Phương Kiều xoay lưng. Cô hé mở cánh cửa phòng, co chân đạp mạnh vào đùi Huỳnh Nguyên một cái. Rồi nói với con giáp thứ mười ba: "Đã đau đầu nghĩ cách cướp chồng người thì nhớ tìm cách giữ chặt! Đưa người tình của cô đi! Tôi đã gọi điện cho nhân viên an ninh khách sạn. Còn ở đây phá rối, đừng trách tôi tuyệt tình!"
Nói xong, cô đóng mạnh cửa.
"Phương Kiều! Cô về nhà cho tôi!" Huỳnh Nguyên cố chấp. Anh ta tiếp tục đấm vào cửa.
"Anh à, chị Kiều đã nói vậy...thì chúng ta về thôi!"
Huỳnh Nguyên quay sang gạt mạnh tay người tình: "Cô biến đi! Cô là cái thá gì dám ngăn tôi đưa vợ về nhà? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.