Chương 40
T/H12
01/02/2024
Trước giờ G, mèo cướp lại được con cá thơm ngon và khư khư giữ lấy.
Thành ra, hôm ấy trên chuyến bay lúc 10 giờ 35 phút không có cô bác sĩ
Lý Phương Kiều. Cô sang Anh trên một chuyến bay khác. Trễ hơn chuyến
trước bốn tiếng nhưng bù lại cô được mèo cho ngồi hạng thương gia và
chăm sóc từng li từng tí trên suốt chặng đường bay.
Có mặt tại Anh quốc lần này, cô không cô đơn lẻ bóng như bốn năm trước. Bên cạnh cô còn có thêm một người đồng hành.
Tiến Phát nói: “Anh đã nói sẽ làm vệ sĩ cho em thì đời này Tiến Phát anh phải giữ lời.” Anh ôm hai má cô nhìn sâu vào đôi mắt đầy luyến ái, bày ra vẻ mặt người đàn ông tương tư sầu khổ, giọng trầm khàn vấn vương: “Em ngoan đừng từ chối…tội nghiệp anh nha! Xa em…anh điên tình mất!”
Nhìn người đàn ông chuẩn soái ngầu lòi. Thân cao mét tám, ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi, lực sĩ cường tráng, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, Phương Kiều thấy thương và tiếc nếu một ngày nào anh trở nên ngớ ngẩn do bộ máy trung ương vì cô mà chập mạch.
Cô cười ngọt ngào như mật tháng Ba nói đúng một từ: “Duyệt!”
Sau từ đó, anh nhấc bổng cô lên, quay vài vòng cho đã rồi ôm lấy mặt người ta hôn ngấu nghiến. Vừa hôn vừa khen: “Ngon quá!”
Món ngon mỗi lần nếm là mỗi lần thèm. Thèm là phải ăn. Mà ăn là nghiện là say. Đã say thì phải làm cho tỉnh. Nên sau màn lăn lộn chào nhà mới, anh bế cô đi tắm. Rồi bế trả lại chiếc giường êm: “Em ngủ một chút cho lại sức. Anh làm bữa sáng tình yêu cho em.” Anh hôn thêm cái, kéo chăn ủ ấm kĩ cho con cá rồi mới yên tâm ra khỏi phòng.
Phương Kiều nhắm mắt mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ muộn.
Cá ngủ nhưng mèo thì không. Anh khoác thêm chiếc áo lông rồi mở cửa ra ngoài đi chợ sớm. Gần một tiếng sau anh tay xách nách mang trở về nhà mang tạp dề nấu nướng.
Nhìn bữa ăn đơn sơ đậm vị nước nhà, anh hài lòng đi gọi con cá cưng.
“Em yêu! Dậy ăn sáng rồi đến trường nào!”
“Mấy giờ rồi anh?” Phương Kiều trở mình, đưa tay choàng luôn lên cổ anh kéo xuống.
Tiến Phát được hời. Anh chui luôn vào chăn ôm con cá không xương, hôn khắp mặt mũi: “7 giờ!”
"Còn sớm! 8 rưỡi em mới tới trường.
Anh ôm em ngủ thêm tí đi!"
Hì hì…được vậy thì còn gì bằng. Anh đây cầu còn không kịp!
Trong chiếc chăn ấm. Hai chiếc gối có đôi có cặp. Cá gối đầu lên cánh tay màu đồng cứng cáp, rúc vào ngực mèo bình an nhắm mắt ngủ thêm. Còn mèo thì hí ha hí hửng nghiêng người ôm chặt con cá. Anh hôn lên tóc nó, lên trán, lên mũi, lên má, lên môi.
Cô mơ màng đưa tay chặn miệng anh: “Tiến Phát! Anh đừng cơ hội được không? Để em ngủ, cả đêm em chẳng ngủ được tẹo nào!”
Anh cười, vừa hôn vừa mặt dày hỏi: “Em làm gì mà không ngủ, hửm?”
“Làm món ăn!”
Tiến Phát khóe môi kéo căng một vòng cung: “Tội không! Ai biểu em ngon quá xá! Kích thích mọi tế bào khứu giác, vị giác người ta chi!”
“Thế…anh thích không?”
Anh cười gian, dùng miệng chứng minh: “Không biết thích không? Mà lúc nào cũng muốn ăn!” Vừa nói vừa luồn tay vào chiếc váy ngủ đi tìm những gì anh mê.
Bàn tay chai sần của người chiến sĩ không vì thế mà mất dịu dàng. Nó chạm vào da thịt cô êm ái hơn bất kì thứ lông nhung nào. Thậm chí Phương Kiều còn có ảo giác đó là con rắn trườn lên người cô.
Cảm giác mơn man, lướt đi làm cô nổi cả lớp lông tơ. Cô ưỡn ngực ‘ưm’ lên một tiếng.
Tiến Phát nghe như ngàn tiếng reo hò cổ vũ, anh lật người ăn sáng.
Màn ăn sáng ngốn mất một tiếng đồng hồ, khi dừng lại kim giờ đã điểm đúng số tám.
Cô lật đật xuống giường, quên luôn mình vừa bị cạo mất lớp vảy cứ thế chạy thẳng vào phòng tắm.
Tiến Phát ngây người nhìn theo. Trong đầu anh, trong bụng anh chỉ có chữ: Đói. Cho dù mới ăn xong.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ánh mắt nhìn theo bữa sáng thơm ngon. Anh phì cười với tay lên chiếc bàn con.
“John!”
“Tiến Phát! Cậu đến rồi chứ?”
“Ừm!”
“9 giờ tớ đón cậu ở cổng Đại học Cảnh sát Luân Đôn!”
“Hẹn gặp cậu ở đó! Bye!”
Anh tắt cuộc gọi, xuống giường, nhẹ nhàng chen chân vào phòng tắm.
Cô đang nhắm mắt thư giãn chút nước ấm, giật mình vì có người áp sát vào lưng: “Anh làm gì vậy?”
“Tắm uyên ương!”
“Tiến Phát! Chúng ta sẽ muộn giờ mất!”
“Để anh giúp em kì cọ cho mau!”
“Thôi khỏi! Em xong rồi! Anh tự kì cọ mình đi ha!”
Phương Kiều chuồn nhanh ra khỏi nhà tắm cho lành. Cứ dây dưa quấn quýt mãi, cô e đến mặc quần áo cũng không có thời gian, đừng nói chi ăn bữa sáng tình yêu do mèo nấu.
Phương Kiều mặc chiếc váy trắng, chiếc áo khoác cùng màu thanh lịch nhưng không kém phần kiêu sa. Đây là màu sắc cô yêu thích. Vì đơn giản nó giúp cô tiện tay chạm bộ nào là lấy luôn bộ đó. Và khoát đại chiếc áo ngoài cô treo ở tủ kế bên.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng tô thêm nét rạng ngời trên khuôn mặt yêu kiều. Cô hí hửng ngồi vào bàn ăn đợi anh.
Có mặt tại Anh quốc lần này, cô không cô đơn lẻ bóng như bốn năm trước. Bên cạnh cô còn có thêm một người đồng hành.
Tiến Phát nói: “Anh đã nói sẽ làm vệ sĩ cho em thì đời này Tiến Phát anh phải giữ lời.” Anh ôm hai má cô nhìn sâu vào đôi mắt đầy luyến ái, bày ra vẻ mặt người đàn ông tương tư sầu khổ, giọng trầm khàn vấn vương: “Em ngoan đừng từ chối…tội nghiệp anh nha! Xa em…anh điên tình mất!”
Nhìn người đàn ông chuẩn soái ngầu lòi. Thân cao mét tám, ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi, lực sĩ cường tráng, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, Phương Kiều thấy thương và tiếc nếu một ngày nào anh trở nên ngớ ngẩn do bộ máy trung ương vì cô mà chập mạch.
Cô cười ngọt ngào như mật tháng Ba nói đúng một từ: “Duyệt!”
Sau từ đó, anh nhấc bổng cô lên, quay vài vòng cho đã rồi ôm lấy mặt người ta hôn ngấu nghiến. Vừa hôn vừa khen: “Ngon quá!”
Món ngon mỗi lần nếm là mỗi lần thèm. Thèm là phải ăn. Mà ăn là nghiện là say. Đã say thì phải làm cho tỉnh. Nên sau màn lăn lộn chào nhà mới, anh bế cô đi tắm. Rồi bế trả lại chiếc giường êm: “Em ngủ một chút cho lại sức. Anh làm bữa sáng tình yêu cho em.” Anh hôn thêm cái, kéo chăn ủ ấm kĩ cho con cá rồi mới yên tâm ra khỏi phòng.
Phương Kiều nhắm mắt mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ muộn.
Cá ngủ nhưng mèo thì không. Anh khoác thêm chiếc áo lông rồi mở cửa ra ngoài đi chợ sớm. Gần một tiếng sau anh tay xách nách mang trở về nhà mang tạp dề nấu nướng.
Nhìn bữa ăn đơn sơ đậm vị nước nhà, anh hài lòng đi gọi con cá cưng.
“Em yêu! Dậy ăn sáng rồi đến trường nào!”
“Mấy giờ rồi anh?” Phương Kiều trở mình, đưa tay choàng luôn lên cổ anh kéo xuống.
Tiến Phát được hời. Anh chui luôn vào chăn ôm con cá không xương, hôn khắp mặt mũi: “7 giờ!”
"Còn sớm! 8 rưỡi em mới tới trường.
Anh ôm em ngủ thêm tí đi!"
Hì hì…được vậy thì còn gì bằng. Anh đây cầu còn không kịp!
Trong chiếc chăn ấm. Hai chiếc gối có đôi có cặp. Cá gối đầu lên cánh tay màu đồng cứng cáp, rúc vào ngực mèo bình an nhắm mắt ngủ thêm. Còn mèo thì hí ha hí hửng nghiêng người ôm chặt con cá. Anh hôn lên tóc nó, lên trán, lên mũi, lên má, lên môi.
Cô mơ màng đưa tay chặn miệng anh: “Tiến Phát! Anh đừng cơ hội được không? Để em ngủ, cả đêm em chẳng ngủ được tẹo nào!”
Anh cười, vừa hôn vừa mặt dày hỏi: “Em làm gì mà không ngủ, hửm?”
“Làm món ăn!”
Tiến Phát khóe môi kéo căng một vòng cung: “Tội không! Ai biểu em ngon quá xá! Kích thích mọi tế bào khứu giác, vị giác người ta chi!”
“Thế…anh thích không?”
Anh cười gian, dùng miệng chứng minh: “Không biết thích không? Mà lúc nào cũng muốn ăn!” Vừa nói vừa luồn tay vào chiếc váy ngủ đi tìm những gì anh mê.
Bàn tay chai sần của người chiến sĩ không vì thế mà mất dịu dàng. Nó chạm vào da thịt cô êm ái hơn bất kì thứ lông nhung nào. Thậm chí Phương Kiều còn có ảo giác đó là con rắn trườn lên người cô.
Cảm giác mơn man, lướt đi làm cô nổi cả lớp lông tơ. Cô ưỡn ngực ‘ưm’ lên một tiếng.
Tiến Phát nghe như ngàn tiếng reo hò cổ vũ, anh lật người ăn sáng.
Màn ăn sáng ngốn mất một tiếng đồng hồ, khi dừng lại kim giờ đã điểm đúng số tám.
Cô lật đật xuống giường, quên luôn mình vừa bị cạo mất lớp vảy cứ thế chạy thẳng vào phòng tắm.
Tiến Phát ngây người nhìn theo. Trong đầu anh, trong bụng anh chỉ có chữ: Đói. Cho dù mới ăn xong.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ánh mắt nhìn theo bữa sáng thơm ngon. Anh phì cười với tay lên chiếc bàn con.
“John!”
“Tiến Phát! Cậu đến rồi chứ?”
“Ừm!”
“9 giờ tớ đón cậu ở cổng Đại học Cảnh sát Luân Đôn!”
“Hẹn gặp cậu ở đó! Bye!”
Anh tắt cuộc gọi, xuống giường, nhẹ nhàng chen chân vào phòng tắm.
Cô đang nhắm mắt thư giãn chút nước ấm, giật mình vì có người áp sát vào lưng: “Anh làm gì vậy?”
“Tắm uyên ương!”
“Tiến Phát! Chúng ta sẽ muộn giờ mất!”
“Để anh giúp em kì cọ cho mau!”
“Thôi khỏi! Em xong rồi! Anh tự kì cọ mình đi ha!”
Phương Kiều chuồn nhanh ra khỏi nhà tắm cho lành. Cứ dây dưa quấn quýt mãi, cô e đến mặc quần áo cũng không có thời gian, đừng nói chi ăn bữa sáng tình yêu do mèo nấu.
Phương Kiều mặc chiếc váy trắng, chiếc áo khoác cùng màu thanh lịch nhưng không kém phần kiêu sa. Đây là màu sắc cô yêu thích. Vì đơn giản nó giúp cô tiện tay chạm bộ nào là lấy luôn bộ đó. Và khoát đại chiếc áo ngoài cô treo ở tủ kế bên.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng tô thêm nét rạng ngời trên khuôn mặt yêu kiều. Cô hí hửng ngồi vào bàn ăn đợi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.