Chương 45
T/H12
06/02/2024
Nhân ngày Thầy thuốc. Ngành y tế Thành phố tổ chức lễ tuyên dương cán bộ, nhân viên y tế đạt danh hiệu ‘Bàn tay vàng’.
Mười cái tên xuất sắc được xướng lên. Người đầu tiên là Tiến sĩ - Bác sĩ Lý Phương Kiều, Giám đốc Bệnh viện tim thành phố làm Huỳnh Nguyên sửng sốt không thôi.
Anh ta đứng bật lên khỏi hàng ghế, đôi mắt dán chặt vào một bóng hình. Mấy năm không gặp, người cũ trông yêu kiều, đằm thắm hơn.
“Bác sĩ Nguyên! Anh chắn mất tầm nhìn bác sĩ Kiều của tôi!” Một đồng nghiệp trong ngành ngồi ghế sau anh ta nhắc nhở.
Nhắc tám chín lần nhưng xem ra người ở phía trước không hề nghe. Người ấy cầm luôn vạt áo vest anh ta kéo: “Anh chắn hết tầm nhìn bác sĩ Kiều của tôi!”
Huỳnh Nguyên hiểu ra hành động thất thố của mình. Anh ta hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi lặng lẽ ngồi xuống. Mắt nhìn người cũ không hề chớp mi. Thấy cô chuyên nghiệp trình bày kỹ thuật chuyên sâu trong phẫu thuật tim hở, anh ta lòng đầy tự hào như nhìn thần tượng của ngành Y.
Bài trình bày kỹ thuật mới kết thúc trong tiếng vỗ tay tán thưởng rần rần của đồng nghiệp. Huỳnh Nguyên cũng vỗ tay. Nhìn những bó hoa to theo bước chân người lên chúc mừng, anh ta ước gì mình là chúng. Để được người cũ ôm vào lòng dù một chút thôi cũng được.
Ý nghĩ ấy càng lúc càng trỗi mạnh, anh ta bèn gọi đến Cửa hàng hoa: “Ship bó thạch thảo xanh đến Hội trường Y thành phố.”
Ôm bó hoa trong tay Huỳnh Nguyên bỏ buổi lễ, hồi hộp đứng chờ đợi Phương Kiều ở lối ra. Con tim anh ta đập như trống trận quay về những năm tháng theo đuổi hẹn hò.
Mãi chìm đắm vào vùng kí ức, anh ta giật mình khi thấy dòng người tan lễ bước ra từ cửa chính. Đôi mắt Huỳnh Nguyên lập tức dán chặt về đó.
Rồi bóng hình anh ta trông, anh ta đợi cũng xuất hiện trong tầm mắt. Cô đang nói nói cười cười với lão Giám đốc Bệnh viện anh ta và vị sếp Sở Y tế thành phố.
Cơ hội gặp lại người cũ đã đến, anh ta lấy hết can đảm, dẹp xấu hổ, đóng bộ mặt dày ôm hoa tươi cười đi tới. Chỉ còn cách bảy mét nữa thôi, anh ta sẽ đặt bó hoa vào lòng cô nói tiếng chúc mừng và tựa theo bó hoa ôm cô một cái cho thỏa nỗi khát khao.
Vậy mà, một bó hồng đỏ và một người đàn ông đã chắn mất tầm nhìn của anh ta.
“Mừng vợ yêu!” Tiến Phát đặt bó hoa vào lòng vợ. Rồi ôm mặt cô hôn luôn một cái: “Mới nửa ngày không gặp mà nhớ hết chịu nổi.” Anh hôn thêm cái nữa.
Nụ hôn cuồng vợ của vị Đội trưởng Đội Cảnh sát 113 giữa thanh thiên bạch nhật, giữa hàng trăm con mắt khiến ai cũng nổ đầy ánh sao.
“Đồng chí Phát yêu vợ quá nhá!”
Tiếng cười xen cùng tiếng chọc làm Phương Kiều xấu hổ. Cô đấm vào ngực chồng: “Anh không giữ ý gì cả!”
Anh véo yêu chóp mũi vợ, nhướng mày: “Ô hay! Vợ anh, anh muốn hôn lúc nào thì hôn!” Giữ ý với chả tứ. Chỉ sợ không có vợ mà hôn như tên rình mò nào kia. Rồi anh ngoắc tay đồng đội cùng lên hộ giá: “Đồng chí Lâm Tiến Đạt! Mau mang hoa lên chúc mừng phu nhân của papa!”
Một cậu bé con trong bộ trang phục huấn luyện cảnh sát nhí, đầu đội mũ mềm, mắt đeo đôi kính đen, hai tay khệ nệ xách giỏ hoa cẩm chướng đi về phía mẹ: “Mami! Mau tới nhận quà!”
Phương Kiều đi nhanh về phía con: “Bảo bối của mẹ! Mẹ cảm ơn con!” Cô một tay xách giỏ hoa, tay kia ôm con hôn vào đôi má phúng phính sữa.
Thằng bé ôm mặt mẹ hôn chụt chụt liên tiếp vài cái rồi buông ra vì nó nghe tằng hắng của lão già papa.
“Papa thật ích kỉ!” Nó lườm Tiến Phát.
Anh đưa tay bế con rồi đặt nó ngồi lên cổ mình, ngửa mặt nói: “Ba chỉ có mỗi mẹ!”
Thằng bé con phản bác: “Papa còn có Tiến Đạt, có ông bà nội, ông bà ngoại và bác trai, bác gái!”
“Ba chỉ thích hôn mỗi mẹ con! Nên con đừng tranh với ba ha! Con ngoan muốn gì ba cũng chiều!”
“Con muốn tối ôm mẹ ngủ!”
“Mẹ là của ba!”
“Mẹ là của con!”
“Của ba!”
“Của con!”
“Thôi! Mẹ của cả hai!” Phương Kiều tay ôm bó hồng, tay xách giỏ hoa cẩm chướng đi cạnh lên tiếng ngăn cuộc tranh giành của hai cha con.
Ai dè, thằng cha véo má cô đính chính: “Em là bà xã cưng của anh! Mẹ của con trai anh!” Rồi anh nói nhỏ vào tai vợ: “Tối phạt hai hiệp!”
Cô đầm thùm thụp vào lưng anh, mắng yêu: “Đồ háu ăn!”
“Anh thích!” Tiến Phát nghiêng người hôn vợ.
Thằng bé con thấy vậy khoái khoái nên vỗ tay hoan hô: “Papa thích háu ăn mẹ!”
Ui là trời!
Phương Kiều không bịt được miệng con, thẹn đỏ cả mặt.
Còn lão chồng cô thì cười ha hả. Hôn vào hai tay, hai chân con trai: “Đúng đó con! Đời ba chỉ thích ăn mỗi món đó! Ăn hoài ăn mãi vẫn thấy thèm á con.”
Phương Kiều ôm cánh tay chồng. Vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực anh: "Anh nói nhỏ thôi!
Ở đây đâu phải đồn cảnh sát. Cũng đâu phải thao trường. Anh cứ rống to vậy, thiên hạ sẽ đồn ầm lên!"
“Vậy anh càng vui!” Tiến Phát choàng cánh tay phải ôm vợ.
Cảnh gia đình nhỏ nói cười hài hòa, ấm áp lọt hết vào mắt Huỳnh Nguyên đang đứng thất thần ở một nơi.
Trong đầu anh ta. Trong tim anh ta chợt ngộ ra: Hạnh phúc quá đỗi bình dị.
Nhưng đối với anh ta là một niềm khát khao xa xỉ. Khát khao đến cháy bỏng. Anh ta cũng muốn cõng con, muốn ôm vợ như Tiến Phát. Chỉ e là đến hết cuộc đời này, anh ta khó mà toại nguyện.
Bởi, chiếc nhẫn cưới kim cương đôi giờ chỉ còn một chiếc.
Huỳnh Nguyên thò tay vào cổ kéo ra sợi dây chuyền có chiếc nhẫn kim cương. Đây là nhẫn cưới ngày anh ta cùng Phương Kiều về chung một nhà.
Nhẫn cưới kim cương không còn một đôi. Người không cùng chung bước. Cả đời này, anh ta chỉ có hai chữ: Hối tiếc!
Hối tiếc muộn màng! Hối tiếc trong vô vọng!
Mười cái tên xuất sắc được xướng lên. Người đầu tiên là Tiến sĩ - Bác sĩ Lý Phương Kiều, Giám đốc Bệnh viện tim thành phố làm Huỳnh Nguyên sửng sốt không thôi.
Anh ta đứng bật lên khỏi hàng ghế, đôi mắt dán chặt vào một bóng hình. Mấy năm không gặp, người cũ trông yêu kiều, đằm thắm hơn.
“Bác sĩ Nguyên! Anh chắn mất tầm nhìn bác sĩ Kiều của tôi!” Một đồng nghiệp trong ngành ngồi ghế sau anh ta nhắc nhở.
Nhắc tám chín lần nhưng xem ra người ở phía trước không hề nghe. Người ấy cầm luôn vạt áo vest anh ta kéo: “Anh chắn hết tầm nhìn bác sĩ Kiều của tôi!”
Huỳnh Nguyên hiểu ra hành động thất thố của mình. Anh ta hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi lặng lẽ ngồi xuống. Mắt nhìn người cũ không hề chớp mi. Thấy cô chuyên nghiệp trình bày kỹ thuật chuyên sâu trong phẫu thuật tim hở, anh ta lòng đầy tự hào như nhìn thần tượng của ngành Y.
Bài trình bày kỹ thuật mới kết thúc trong tiếng vỗ tay tán thưởng rần rần của đồng nghiệp. Huỳnh Nguyên cũng vỗ tay. Nhìn những bó hoa to theo bước chân người lên chúc mừng, anh ta ước gì mình là chúng. Để được người cũ ôm vào lòng dù một chút thôi cũng được.
Ý nghĩ ấy càng lúc càng trỗi mạnh, anh ta bèn gọi đến Cửa hàng hoa: “Ship bó thạch thảo xanh đến Hội trường Y thành phố.”
Ôm bó hoa trong tay Huỳnh Nguyên bỏ buổi lễ, hồi hộp đứng chờ đợi Phương Kiều ở lối ra. Con tim anh ta đập như trống trận quay về những năm tháng theo đuổi hẹn hò.
Mãi chìm đắm vào vùng kí ức, anh ta giật mình khi thấy dòng người tan lễ bước ra từ cửa chính. Đôi mắt Huỳnh Nguyên lập tức dán chặt về đó.
Rồi bóng hình anh ta trông, anh ta đợi cũng xuất hiện trong tầm mắt. Cô đang nói nói cười cười với lão Giám đốc Bệnh viện anh ta và vị sếp Sở Y tế thành phố.
Cơ hội gặp lại người cũ đã đến, anh ta lấy hết can đảm, dẹp xấu hổ, đóng bộ mặt dày ôm hoa tươi cười đi tới. Chỉ còn cách bảy mét nữa thôi, anh ta sẽ đặt bó hoa vào lòng cô nói tiếng chúc mừng và tựa theo bó hoa ôm cô một cái cho thỏa nỗi khát khao.
Vậy mà, một bó hồng đỏ và một người đàn ông đã chắn mất tầm nhìn của anh ta.
“Mừng vợ yêu!” Tiến Phát đặt bó hoa vào lòng vợ. Rồi ôm mặt cô hôn luôn một cái: “Mới nửa ngày không gặp mà nhớ hết chịu nổi.” Anh hôn thêm cái nữa.
Nụ hôn cuồng vợ của vị Đội trưởng Đội Cảnh sát 113 giữa thanh thiên bạch nhật, giữa hàng trăm con mắt khiến ai cũng nổ đầy ánh sao.
“Đồng chí Phát yêu vợ quá nhá!”
Tiếng cười xen cùng tiếng chọc làm Phương Kiều xấu hổ. Cô đấm vào ngực chồng: “Anh không giữ ý gì cả!”
Anh véo yêu chóp mũi vợ, nhướng mày: “Ô hay! Vợ anh, anh muốn hôn lúc nào thì hôn!” Giữ ý với chả tứ. Chỉ sợ không có vợ mà hôn như tên rình mò nào kia. Rồi anh ngoắc tay đồng đội cùng lên hộ giá: “Đồng chí Lâm Tiến Đạt! Mau mang hoa lên chúc mừng phu nhân của papa!”
Một cậu bé con trong bộ trang phục huấn luyện cảnh sát nhí, đầu đội mũ mềm, mắt đeo đôi kính đen, hai tay khệ nệ xách giỏ hoa cẩm chướng đi về phía mẹ: “Mami! Mau tới nhận quà!”
Phương Kiều đi nhanh về phía con: “Bảo bối của mẹ! Mẹ cảm ơn con!” Cô một tay xách giỏ hoa, tay kia ôm con hôn vào đôi má phúng phính sữa.
Thằng bé ôm mặt mẹ hôn chụt chụt liên tiếp vài cái rồi buông ra vì nó nghe tằng hắng của lão già papa.
“Papa thật ích kỉ!” Nó lườm Tiến Phát.
Anh đưa tay bế con rồi đặt nó ngồi lên cổ mình, ngửa mặt nói: “Ba chỉ có mỗi mẹ!”
Thằng bé con phản bác: “Papa còn có Tiến Đạt, có ông bà nội, ông bà ngoại và bác trai, bác gái!”
“Ba chỉ thích hôn mỗi mẹ con! Nên con đừng tranh với ba ha! Con ngoan muốn gì ba cũng chiều!”
“Con muốn tối ôm mẹ ngủ!”
“Mẹ là của ba!”
“Mẹ là của con!”
“Của ba!”
“Của con!”
“Thôi! Mẹ của cả hai!” Phương Kiều tay ôm bó hồng, tay xách giỏ hoa cẩm chướng đi cạnh lên tiếng ngăn cuộc tranh giành của hai cha con.
Ai dè, thằng cha véo má cô đính chính: “Em là bà xã cưng của anh! Mẹ của con trai anh!” Rồi anh nói nhỏ vào tai vợ: “Tối phạt hai hiệp!”
Cô đầm thùm thụp vào lưng anh, mắng yêu: “Đồ háu ăn!”
“Anh thích!” Tiến Phát nghiêng người hôn vợ.
Thằng bé con thấy vậy khoái khoái nên vỗ tay hoan hô: “Papa thích háu ăn mẹ!”
Ui là trời!
Phương Kiều không bịt được miệng con, thẹn đỏ cả mặt.
Còn lão chồng cô thì cười ha hả. Hôn vào hai tay, hai chân con trai: “Đúng đó con! Đời ba chỉ thích ăn mỗi món đó! Ăn hoài ăn mãi vẫn thấy thèm á con.”
Phương Kiều ôm cánh tay chồng. Vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực anh: "Anh nói nhỏ thôi!
Ở đây đâu phải đồn cảnh sát. Cũng đâu phải thao trường. Anh cứ rống to vậy, thiên hạ sẽ đồn ầm lên!"
“Vậy anh càng vui!” Tiến Phát choàng cánh tay phải ôm vợ.
Cảnh gia đình nhỏ nói cười hài hòa, ấm áp lọt hết vào mắt Huỳnh Nguyên đang đứng thất thần ở một nơi.
Trong đầu anh ta. Trong tim anh ta chợt ngộ ra: Hạnh phúc quá đỗi bình dị.
Nhưng đối với anh ta là một niềm khát khao xa xỉ. Khát khao đến cháy bỏng. Anh ta cũng muốn cõng con, muốn ôm vợ như Tiến Phát. Chỉ e là đến hết cuộc đời này, anh ta khó mà toại nguyện.
Bởi, chiếc nhẫn cưới kim cương đôi giờ chỉ còn một chiếc.
Huỳnh Nguyên thò tay vào cổ kéo ra sợi dây chuyền có chiếc nhẫn kim cương. Đây là nhẫn cưới ngày anh ta cùng Phương Kiều về chung một nhà.
Nhẫn cưới kim cương không còn một đôi. Người không cùng chung bước. Cả đời này, anh ta chỉ có hai chữ: Hối tiếc!
Hối tiếc muộn màng! Hối tiếc trong vô vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.