Chương 14: Cạm bẫy
Nhất Niệm
25/08/2020
Dưới cơn mưa tầm tã, Ma ảnh rất nhanh chạy tới phàm nhân vực. Do Lâm Vũ hấp thu sáng thế thần tinh huyết và hỗn độn hỏa diễm, mà phàm nhân vực đã không còn khả năng làm cho khai pháp cảnh cường giả trở lên, không thể sử dụng được linh lực trong cơ thể như trước nữa.
Nhờ có tra huyết, Ma ảnh dễ dàng tìm được nơi Lâm Vũ lẩn trốn, dưới chân Ma Ảnh chính là một vòng xoáy đen như mực, cách đó không xa là một cô gái và một con hắc cẩu đang nằm thoi thót thở. Nhưng Ma Ảnh đối với người chết không có hứng thú, là một sát thủ chi vương trong tương lai, hắn cần tập trung vào mục tiêu ám sát của mình. Nhìn vòng xoáy đen kịt dưới chân, ma ảnh không do dự nhảy vào trong đó,trong đầu thầm nghĩ “Lâm Vũ, giờ chết của ngươi đến rồi”
Ma ảnh mở mắt, hắn liền lập tức kích hoạt hộ thân phù đã sớm bị hắn nắm trong tay, trên lưng còn cõng một một cái mai rùa, đầu đội một chiếc mũ sắt, bàn chân thì gắn gia tốc phù, trước ngực đeo kim thạch hộ giáp. Đừng nghe bọn chúng có vẻ nhược kê, tất cả bọn chúng đều là thượng phẩm pháp bảo, giá trị đều vô cùng to lớn, có tiền cũng không mua được.
Ma Ảnh lúc này mới đánh giá xung quanh, làm một sát thủ chi vương trong tương lai, hắn không chỉ tinh thông ám sát người khác, mà hắn còn phải biết đề phòng người khác ám sát mình.
Nhìn phía trước hành lang dài dằng dặc, Ma Ảnh không vội vã tiến lên. Hắn lấy từ ngực ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt hình trụ nhỏ, bên trong có một chiếc kim bạc được gắn vào trong đó. Đây là một món thượng phẩm pháp bảo dùng để kiểm tra độc tính, nếu có độc cây kim sẽ biến thành màu đen.
Sau một hồi đã thử đi thử lại,xác định xung quanh không có độc về sau, Ma Ảnh lại lấy ra một chiếc gương nhỏ, nhìn có vẻ đây là một chiếc gương bình thường nhưng nó thực chất là một món thượng phẩm pháp bảo phá vọng kính, chuyên dùng để phá bỏ các huyễn thuật, ảo cảnh...
Xác định hắn không có rơi vào huyễn thuật về sau, Ma Ảnh lại móc ra một quả cầu màu xanh, thả xuống mặt đất rất nhanh,mặt đất xuất hiện rất nhiều dấu chân màu xanh lá cây. Đây chính là dấu chân của Lâm Vũ, để càng thêm chắc chắn, Ma Ảnh đã dùng truy tung cầu cũng là một kiện thượng phẩm pháp bảo,có thể hiện lên dấu chân kẻ mình muốn truy tung.
Nhưng làm một sát thủ chi vương trong tương lai, Ma Ảnh hắn sẽ không ngu ngốc tin rằng đi theo dấu chân Lâm Vũ để lại sẽ an toàn.
Phá kết phù nháy mắt được hắn ném về phía trước, trong không khí rất nhanh truyền đến một tiếng vỡ vụn như miếng thủy tinh trong suốt vỡ vụn ra vậy.
Ma Ảnh thoải mái cười “ha ha, tiểu nhân bỉ ổi Lâm Vũ, ngươi tưởng ta không nghĩ ra được ngươi đã sớm bố trí kết giới sao”
Nhanh như chớp Ma Ảnh lao về phía trước
“RẦM”
Ma Ảnh cả người đâm sầm mặt vào một bức tường vô hình, đây tất nhiên là tầng kết giới thứ hai. Ma Ảnh nộ hỏa công tâm lớn tiếng hét “tiểu nhân vô sỉ”
Linh lực nháy mắt bạo phát, liên hoàn chưởng đánh lên tầng kết giới thứ hai. Chẳng chịu được bao lâu, tầng kết giới thứ hai rất nhanh vỡ tan tành hóa thành tro bụi. Không do dự, Ma Ảnh lao hết tốc lực về phía trước hét lớn “Lâm Vũ chịu...”
“RẦM”
Cả người Ma Ảnh lần nữa đâm sầm mặt vào tầng kết giới thứ ba, Ma Ảnh triệt để điên rồi. Như vũ bão quyền cước đánh lên kết giới
“RẦM, RẦM, RẦM.....RẦM...”
“Một ngàn một trăm chín mươi chín... tầng kết giới”
Ma Ảnh thở hổn hển, thì thào nói. Cả người hắn đã mệt mỏi không chịu nổi, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt thâm cuồng như gấu trúc. Linh lực trong cơ thể đã bị hắn sử dụng hầu như không còn, cả người hắn trống rỗng, bước đi lảo đảo về phía trước.
“Tiểu nhân hèn hạ”
Ma Ảnh mệt mỏi cố gắng lấy ra từ trong ngữc một lọ thủy tinh, bên trong chứa một loại chất lỏng trong suốt kỳ lạ. Đây là khôi linh thủy, có thể trong nháy mắt khôi phục toàn bộ linh lực, thể lực cho người sử dụng nó.
Đây cũng là một trong những bảo vật quý giá nhất Ma Ảnh có được, dù đau lòng nhưng Ma Ảnh vẫn không do dự, mở nắp thủy tinh một hơi uống cạn sạch khôi linh thủy.
Nháy mắt,cả cơ thể Ma Ảnh khôi phục lại như trước, linh lực,thể lực cũng đã được khôi phục hoàn toàn. Vừa đi Ma Ảnh vừa đưa tay lên phía trước mò đường, ai biết được tiểu nhân bỉ ổi Lâm Vũ còn hay không bố trí thêm kết giới.
Sau một thời gian, trước mặt ma ảnh hiển lên một con đường hành lang dài,đang được lít nha lít nhít sấm sét tạo ra từ trận pháp điên cuồng bổ xuống phía dưới con đường đó.
Nhìn con đường phía trước được bao trùm sấm sét như mưa rơi xuống, Ma Ảnh một mặt bình tĩnh vô cùng lạnh nhạt. Là một sát thủ chi vương trong tương lai, chạy dưới mưa bom, bão đạn là một điều hết sức bình thường.
Dưới sự nỗ lực, ngày đêm khổ luyện. Thân pháp của hắn đã đạt tới trình độ một giọt mưa cũng không rơi trúng hắn, đi dưới mưa tên cũng như đi bộ trên đất bằng. Con đường phía trước há có thể cản được bước chân của hắn, vua sát thù trong tương lai. Thổi ngưu bức nửa ngày, thật ra con đường phía trước đã sớm bố trí cấm phi hành trận pháp. Nếu không Ma Ảnh đã sớm bay qua.
Ma Ảnh nhẹ nhàng khoan khoái, ung dung đi bộ xuyên qua từng tia sấm sét. “RẦM RẦM RẦM”
Cả người Ma Ảnh cháy đen như than nướng, miệng bốc khói trắng cố gắng phun ra một câu “tiểu nhân vô sỉ”
Một chiếc vỏ chuối không biết từ bao giờ xuất hiện dưới chân Ma Ảnh, chính vì chiếc vỏ chuối này đã khiến hắn trượt chân mà thất thủ thật đáng hận.
Nhưng thất bại không làm Ma Ảnh hắn gục ngã, thất bại chỉ làm cho hắn càng thêm mạnh mẽ. Lần này, Ma Ảnh không chỉ chú ý trên đầu sấm sét, mà còn chú ý dưới chân hắn nữa. Rất nhanh, Ma Ảnh thấy được dưới chân hắn lại xuất hiện một chiếc vỏ chuối khác.
Ma Ảnh điên cuồng cười lớn “hắc hắc, ngốc bức Lâm Vũ ngươi tưởng ta sẽ bị mắc lừa lần hai sao”
Cả người Ma Ảnh vặn lại,lần nữa nhảy lên không trung, tránh đi vỏ chuối, không kiềm chế được cười càng thoải mái “ ha ha, ngốc bức Lâm Vũ...”
Nhưng nháy mắt, Ma Ảnh trừng lớn hai mắt, hắn thấy cái gì, vỏ chuối biết đi, hơn nữa còn đi đến nơi hắn đáp xuống,không những vậy vỏ chuối còn có thể vẫy vẫy tay gọi hắn.
“RẦM RẦM RẦM”
Ma Ảnh lần nữa cháy đen như than, miệng bốc khói trắng “tiểu nhân vô sỉ”
Lúc này, Ma ảnh đang đứng nhìn ba chiếc bậc thang đang lên xuống trên không trung, phía trước hắn giờ đã là ngõ cụt, chỉ có thể nhảy lên những chiếc bậc thang này,từ đó trèo lên bức tường kia,hắn mới có thể tiến về phía trước.
Vừa đứng nhìn ba chiếc bậc thang lên xuống, vừa tránh đi những tia sét. Ma Ảnh trong lòng kiên định, Lần này hắn chắc chắn sẽ không mắc lừa một lần nữa.
Dồn sức vào chân, cả người Ma Ảnh dùng hết tốc lực nhảy về phía trước. Khi Ma Ảnh đang định đặt chân vào chiếc bậc thang thứ nhất, nháy mắt chiếc bậc thang thứ nhất biến mất vô ảnh vô tung. Ma Ảnh đã sớm dự liệu được việc này, cả người hắn vặn lại, lần nữa nhảy lên không trung.
Khi hắn sắp nhảy lên chiếc bậc thang thứ hai, nháy mắt cả chiếc bậc thang thứ hai mọc ra đầy gai nhọn sắc bén như nhím vậy.
Ma Ảnh cười lớn, hắn đã sớm dự đoán được bậc thang thứ hai cũng chả tốt lành gì. Không do dự, Ma Ảnh liền kích hoạt gia tốc phù ở dưới chân, nháy mắt hắn liền vượt bậc thang thứ hai.
Đến với bậc thang thứ ba, nháy mắt bậc thang thứ ba nổ tung. Ma Ảnh càng cuồng tiếu, từ trong ngực lấy ra một tấm trọng lực phù, nháy mắt cả người Ma Ảnh nhẹ tựa lông hồng, dễ dàng vượt qua bậc thang thứ ba. Rất nhanh Ma Ảnh liền có thể đặt chân lên bức tường phía trước. Ma Ảnh cuồng tiếu càng đậm. “ha ha, ngốc bức Lâm Vũ, ngươi có thể thông minh hơn ta sao”
Trên không trung,Ma Ảnh cuồng tiếu bỗng nhiên im bặt mà dừng.
Ma Ảnh một mặt chết lặng, nhìn bức tường đang cao lên một cách nhanh chóng.
“RẦM” Cả người Ma Ảnh đâm sầm mặt vào bức tường một lần nữa, cố gắng phun ra một chữ “tiểu nhân hèn hạ”
Giờ trước mặt Ma Ảnh hắn là hai con đường, một xanh một đỏ. Trên con đường màu xanh hiện lên chữ an toàn to đùng được viết lên trên đó. Còn con đường màu đỏ thì xuất hiện từ nguy hiểm đang nhấp nháy liên tục.
Người bình thường sẽ chọn màu xanh, thông minh chọn màu đỏ. Nhưng Ma Ảnh hắn là ai, hắn là tuyệt thế thiên tài, là kỳ tài ngút trời, Lâm Vũ đây là xem thường trí thông minh của hắn. Không do dự Ma Ảnh bước vào ô màu đỏ. Nháy mắt cả người hắn biến mất.
Ma Ảnh một lần nữa mở mắt, phía trước hắn là một hành lang dài dằng dặc. Hắn trở về điểm xuất phát ban đầu.
Ma Ảnh một mặt mộng bức.
Nhờ có tra huyết, Ma ảnh dễ dàng tìm được nơi Lâm Vũ lẩn trốn, dưới chân Ma Ảnh chính là một vòng xoáy đen như mực, cách đó không xa là một cô gái và một con hắc cẩu đang nằm thoi thót thở. Nhưng Ma Ảnh đối với người chết không có hứng thú, là một sát thủ chi vương trong tương lai, hắn cần tập trung vào mục tiêu ám sát của mình. Nhìn vòng xoáy đen kịt dưới chân, ma ảnh không do dự nhảy vào trong đó,trong đầu thầm nghĩ “Lâm Vũ, giờ chết của ngươi đến rồi”
Ma ảnh mở mắt, hắn liền lập tức kích hoạt hộ thân phù đã sớm bị hắn nắm trong tay, trên lưng còn cõng một một cái mai rùa, đầu đội một chiếc mũ sắt, bàn chân thì gắn gia tốc phù, trước ngực đeo kim thạch hộ giáp. Đừng nghe bọn chúng có vẻ nhược kê, tất cả bọn chúng đều là thượng phẩm pháp bảo, giá trị đều vô cùng to lớn, có tiền cũng không mua được.
Ma Ảnh lúc này mới đánh giá xung quanh, làm một sát thủ chi vương trong tương lai, hắn không chỉ tinh thông ám sát người khác, mà hắn còn phải biết đề phòng người khác ám sát mình.
Nhìn phía trước hành lang dài dằng dặc, Ma Ảnh không vội vã tiến lên. Hắn lấy từ ngực ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt hình trụ nhỏ, bên trong có một chiếc kim bạc được gắn vào trong đó. Đây là một món thượng phẩm pháp bảo dùng để kiểm tra độc tính, nếu có độc cây kim sẽ biến thành màu đen.
Sau một hồi đã thử đi thử lại,xác định xung quanh không có độc về sau, Ma Ảnh lại lấy ra một chiếc gương nhỏ, nhìn có vẻ đây là một chiếc gương bình thường nhưng nó thực chất là một món thượng phẩm pháp bảo phá vọng kính, chuyên dùng để phá bỏ các huyễn thuật, ảo cảnh...
Xác định hắn không có rơi vào huyễn thuật về sau, Ma Ảnh lại móc ra một quả cầu màu xanh, thả xuống mặt đất rất nhanh,mặt đất xuất hiện rất nhiều dấu chân màu xanh lá cây. Đây chính là dấu chân của Lâm Vũ, để càng thêm chắc chắn, Ma Ảnh đã dùng truy tung cầu cũng là một kiện thượng phẩm pháp bảo,có thể hiện lên dấu chân kẻ mình muốn truy tung.
Nhưng làm một sát thủ chi vương trong tương lai, Ma Ảnh hắn sẽ không ngu ngốc tin rằng đi theo dấu chân Lâm Vũ để lại sẽ an toàn.
Phá kết phù nháy mắt được hắn ném về phía trước, trong không khí rất nhanh truyền đến một tiếng vỡ vụn như miếng thủy tinh trong suốt vỡ vụn ra vậy.
Ma Ảnh thoải mái cười “ha ha, tiểu nhân bỉ ổi Lâm Vũ, ngươi tưởng ta không nghĩ ra được ngươi đã sớm bố trí kết giới sao”
Nhanh như chớp Ma Ảnh lao về phía trước
“RẦM”
Ma Ảnh cả người đâm sầm mặt vào một bức tường vô hình, đây tất nhiên là tầng kết giới thứ hai. Ma Ảnh nộ hỏa công tâm lớn tiếng hét “tiểu nhân vô sỉ”
Linh lực nháy mắt bạo phát, liên hoàn chưởng đánh lên tầng kết giới thứ hai. Chẳng chịu được bao lâu, tầng kết giới thứ hai rất nhanh vỡ tan tành hóa thành tro bụi. Không do dự, Ma Ảnh lao hết tốc lực về phía trước hét lớn “Lâm Vũ chịu...”
“RẦM”
Cả người Ma Ảnh lần nữa đâm sầm mặt vào tầng kết giới thứ ba, Ma Ảnh triệt để điên rồi. Như vũ bão quyền cước đánh lên kết giới
“RẦM, RẦM, RẦM.....RẦM...”
“Một ngàn một trăm chín mươi chín... tầng kết giới”
Ma Ảnh thở hổn hển, thì thào nói. Cả người hắn đã mệt mỏi không chịu nổi, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt thâm cuồng như gấu trúc. Linh lực trong cơ thể đã bị hắn sử dụng hầu như không còn, cả người hắn trống rỗng, bước đi lảo đảo về phía trước.
“Tiểu nhân hèn hạ”
Ma Ảnh mệt mỏi cố gắng lấy ra từ trong ngữc một lọ thủy tinh, bên trong chứa một loại chất lỏng trong suốt kỳ lạ. Đây là khôi linh thủy, có thể trong nháy mắt khôi phục toàn bộ linh lực, thể lực cho người sử dụng nó.
Đây cũng là một trong những bảo vật quý giá nhất Ma Ảnh có được, dù đau lòng nhưng Ma Ảnh vẫn không do dự, mở nắp thủy tinh một hơi uống cạn sạch khôi linh thủy.
Nháy mắt,cả cơ thể Ma Ảnh khôi phục lại như trước, linh lực,thể lực cũng đã được khôi phục hoàn toàn. Vừa đi Ma Ảnh vừa đưa tay lên phía trước mò đường, ai biết được tiểu nhân bỉ ổi Lâm Vũ còn hay không bố trí thêm kết giới.
Sau một thời gian, trước mặt ma ảnh hiển lên một con đường hành lang dài,đang được lít nha lít nhít sấm sét tạo ra từ trận pháp điên cuồng bổ xuống phía dưới con đường đó.
Nhìn con đường phía trước được bao trùm sấm sét như mưa rơi xuống, Ma Ảnh một mặt bình tĩnh vô cùng lạnh nhạt. Là một sát thủ chi vương trong tương lai, chạy dưới mưa bom, bão đạn là một điều hết sức bình thường.
Dưới sự nỗ lực, ngày đêm khổ luyện. Thân pháp của hắn đã đạt tới trình độ một giọt mưa cũng không rơi trúng hắn, đi dưới mưa tên cũng như đi bộ trên đất bằng. Con đường phía trước há có thể cản được bước chân của hắn, vua sát thù trong tương lai. Thổi ngưu bức nửa ngày, thật ra con đường phía trước đã sớm bố trí cấm phi hành trận pháp. Nếu không Ma Ảnh đã sớm bay qua.
Ma Ảnh nhẹ nhàng khoan khoái, ung dung đi bộ xuyên qua từng tia sấm sét. “RẦM RẦM RẦM”
Cả người Ma Ảnh cháy đen như than nướng, miệng bốc khói trắng cố gắng phun ra một câu “tiểu nhân vô sỉ”
Một chiếc vỏ chuối không biết từ bao giờ xuất hiện dưới chân Ma Ảnh, chính vì chiếc vỏ chuối này đã khiến hắn trượt chân mà thất thủ thật đáng hận.
Nhưng thất bại không làm Ma Ảnh hắn gục ngã, thất bại chỉ làm cho hắn càng thêm mạnh mẽ. Lần này, Ma Ảnh không chỉ chú ý trên đầu sấm sét, mà còn chú ý dưới chân hắn nữa. Rất nhanh, Ma Ảnh thấy được dưới chân hắn lại xuất hiện một chiếc vỏ chuối khác.
Ma Ảnh điên cuồng cười lớn “hắc hắc, ngốc bức Lâm Vũ ngươi tưởng ta sẽ bị mắc lừa lần hai sao”
Cả người Ma Ảnh vặn lại,lần nữa nhảy lên không trung, tránh đi vỏ chuối, không kiềm chế được cười càng thoải mái “ ha ha, ngốc bức Lâm Vũ...”
Nhưng nháy mắt, Ma Ảnh trừng lớn hai mắt, hắn thấy cái gì, vỏ chuối biết đi, hơn nữa còn đi đến nơi hắn đáp xuống,không những vậy vỏ chuối còn có thể vẫy vẫy tay gọi hắn.
“RẦM RẦM RẦM”
Ma Ảnh lần nữa cháy đen như than, miệng bốc khói trắng “tiểu nhân vô sỉ”
Lúc này, Ma ảnh đang đứng nhìn ba chiếc bậc thang đang lên xuống trên không trung, phía trước hắn giờ đã là ngõ cụt, chỉ có thể nhảy lên những chiếc bậc thang này,từ đó trèo lên bức tường kia,hắn mới có thể tiến về phía trước.
Vừa đứng nhìn ba chiếc bậc thang lên xuống, vừa tránh đi những tia sét. Ma Ảnh trong lòng kiên định, Lần này hắn chắc chắn sẽ không mắc lừa một lần nữa.
Dồn sức vào chân, cả người Ma Ảnh dùng hết tốc lực nhảy về phía trước. Khi Ma Ảnh đang định đặt chân vào chiếc bậc thang thứ nhất, nháy mắt chiếc bậc thang thứ nhất biến mất vô ảnh vô tung. Ma Ảnh đã sớm dự liệu được việc này, cả người hắn vặn lại, lần nữa nhảy lên không trung.
Khi hắn sắp nhảy lên chiếc bậc thang thứ hai, nháy mắt cả chiếc bậc thang thứ hai mọc ra đầy gai nhọn sắc bén như nhím vậy.
Ma Ảnh cười lớn, hắn đã sớm dự đoán được bậc thang thứ hai cũng chả tốt lành gì. Không do dự, Ma Ảnh liền kích hoạt gia tốc phù ở dưới chân, nháy mắt hắn liền vượt bậc thang thứ hai.
Đến với bậc thang thứ ba, nháy mắt bậc thang thứ ba nổ tung. Ma Ảnh càng cuồng tiếu, từ trong ngực lấy ra một tấm trọng lực phù, nháy mắt cả người Ma Ảnh nhẹ tựa lông hồng, dễ dàng vượt qua bậc thang thứ ba. Rất nhanh Ma Ảnh liền có thể đặt chân lên bức tường phía trước. Ma Ảnh cuồng tiếu càng đậm. “ha ha, ngốc bức Lâm Vũ, ngươi có thể thông minh hơn ta sao”
Trên không trung,Ma Ảnh cuồng tiếu bỗng nhiên im bặt mà dừng.
Ma Ảnh một mặt chết lặng, nhìn bức tường đang cao lên một cách nhanh chóng.
“RẦM” Cả người Ma Ảnh đâm sầm mặt vào bức tường một lần nữa, cố gắng phun ra một chữ “tiểu nhân hèn hạ”
Giờ trước mặt Ma Ảnh hắn là hai con đường, một xanh một đỏ. Trên con đường màu xanh hiện lên chữ an toàn to đùng được viết lên trên đó. Còn con đường màu đỏ thì xuất hiện từ nguy hiểm đang nhấp nháy liên tục.
Người bình thường sẽ chọn màu xanh, thông minh chọn màu đỏ. Nhưng Ma Ảnh hắn là ai, hắn là tuyệt thế thiên tài, là kỳ tài ngút trời, Lâm Vũ đây là xem thường trí thông minh của hắn. Không do dự Ma Ảnh bước vào ô màu đỏ. Nháy mắt cả người hắn biến mất.
Ma Ảnh một lần nữa mở mắt, phía trước hắn là một hành lang dài dằng dặc. Hắn trở về điểm xuất phát ban đầu.
Ma Ảnh một mặt mộng bức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.