Chương 198: Linh thạch
Nhất Niệm
25/04/2021
“Hạ Vân cô nương, Lâm Vũ hắn vì có ý định cướp của giết người, phá hoại
Thần Bảo Các cho nên phải bồi thường ba trăm vạn thượng phẩm linh thạch, nếu không giao nộp kịp thời e rằng tính mạng của Lâm Vũ khó mà sống
nổi”
Hạ Vân Nhu Nhược nghe Lục Bảo Mộc nói đến đây nhịn không được oà khóc, nước mắt như mưa rơi xuống, đầy hoảng sợ nức nở nói.
“Lục công tử, vậy…vậy…vậy phải làm sao bây giời, cầu xin công tử hãy cứu phu quân ta hức hức…”
Lục Bảo Mộc ngoài mặt thì một bộ suy nghĩ khó sử, nhưng trong lòng thì mừng như điên, cá cuối cùng cũng cắn câu, cạm bẫy của hắn chính là đánh sâu vào tâm lý con người, “khi một người đang đau khổ tuyệt vọng, họ sẽ không do dự cố gắng bám lấy bất cứ thứ gì đưa về phía mình, mà không cần suy nghĩ, hay phân biệt nó là tốt hay xấu”. Cho nên những người có thể tỉnh táo trong lúc khó khăn là vô cùng ít ỏi.
Lục Bảo Mộc không do dự từ trong ngực lôi ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, đầy chân thành nói.
“Hạ Vân cô nương chớ lo lắng, ta sẽ tạm thời giúp Lâm Vũ trả nợ, nhưng cô nương phải ký vào tờ giấy nợ này. Cô nương thấy sao”
Hạ Vân Nhu Nhược nghe tới đây như thấy được hi vọng, lập tức vội vàng gật đầu, không hề do dự hay suy nghĩ mà ký vào tờ giấy trước mặt. Mặc dù điều khoản ghi rõ lãi xuất là 1000% một tháng. Lục Bảo Mộc cầm tờ giấy trong tay không khỏi ha hả mỉn cười,vội vàng cất tờ giấy vào trong ngực, vui vẻ cáo từ rời đi, bỏ lại sau lưng là Hạ Vân Nhu Nhược đang hai mắt tràn đầy cảm động, rối rít cảm ơn lòng tốt của hắn.
Lâm Vũ đang bán rau ngoài chợ, chợt nhíu mày, hắn cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra với hắn. Ngay lúc Lâm Vũ còn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì Lục Bảo Mộc cũng xuất hiện, đầy hài hước, trêu tức nhìn Lâm Vũ, đưa một tờ giấy ra trước mặt Lâm Vũ sảng khoái nói.
“Lâm Vũ, ngươi mau nhìn xem đây là cái gì”
Lâm Vũ hai mắt trừng lớn, không dám tin nhìn vào thực tại. Hắn mắc nợ Lục Bảo Mộc ba trăm tỷ thượng phẩm linh thạch, lãi xuất 1000% một tháng. Ký Tên: Hạ Vân Nhu Nhược. Lâm Vũ cảm giác hắn đang nằm mơ đi, đúng vậy, chắc chắn là như vậy, đây chẳng qua chỉ là giắc mộng của hắn mà thôi. Nhưng hiện thực đã vả mặt Lâm Vũ quay về thực tại, Lâm Vũ cầm tờ giấy nợ trong tay mà không biết nói gì phải. Lục Bảo Mộc thấy Lâm Vũ im lặng như vậy không khỏi bật cười, nghênh ngang rời đi nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu nói đầy trêu tức Lâm Vũ.
“Ha ha Lâm Vũ ngươi có thể thoải mái xé tờ giấy đó, đó cũng chỉ là bản sao mà thôi, ta còn có rất nhiều ha ha…”
Lâm Vũ nhìn vào tờ giấy nợ trước mắt, ba trăm tỷ thượng phẩm linh thạch đối với người khác là một con số vô cùng lớn còn đối với hắn nó chỉ là một số lớn đến trên trời mà thôi. Lâm Vũ im lặng, từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc quạt sơn hà, kính mắt chân long, y phục chí tôn. Đây là bộ y phục Vạn Bảo Nhi tặng hắn, giá trị gần một trăm ngàn vạn chí tôn linh thạch, nếu bán nó đi, hắn đủ sống một đời giàu sang phú quý, ba trăm tỷ thượng phẩm linh thạch đối với hắn cũng chẳng là gì. Lâm Vũ suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng lắc đầu, cất bộ y phục lại túi trữ vật, hắn không muốn bán bộ y phục này, Lâm Vũ đứng dậy, hắn đi kiếm một công việc khác để trả nợ.
Lâm Vũ lau đi vệt mồ hôi trên khuôn mặt, vác từng thùng hàng to lớn vào kho, những vật này đều là những vật vô cùng quý giá, cho nên đây đã là công việc có thể kiếm nhiều tiền nhất hắn có thể làm lúc này. Lâm Vũ làm việc không ngừng nghỉ thâu đêm, suốt sáng cố gắng kiếm được nhiều tiền nhất có thể. Nhưng số tiền hắn nhận được chỉ là mười viên hạ phẩm linh thạch. Lâm Vũ nhịn không được đưa ngón tay nên tính. Một ngày hắn làm được mười viên hạ phẩm linh thạch, còn lãi suất một tháng hắn phải trả là ba nghìn tỷ thượng phẩm linh thạch. Vậy hai tháng sẽ là hơn ba mươi nghìn tỷ thượng phẩm linh thạch. Còn sau đó…Lâm Vũ không do dự kết luận hắn có làm cả đời cũng không trả hết nợ.
Lâm Vũ có chút buồn bã quay trở về nhà, nhìn Hạ Vân Nhu Nhược đang một bộ chu đáo, khéo léo dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị sẵn một bàn cơm đợi hắn trở về. Hạ Vân Nhu Nhược vừa nhìn thấy Lâm Vũ trở về liền mỉn cười, bước tới dìu Lâm Vũ xuống bàn cơm, gắp thức ăn cho Lâm Vũ nhiệt tình hỏi.
“Phu quân, ngươi có chuyện gì không vui sao, nhìn sắc mặt phu quân không được tốt cho lắm”
Còn không phải do ngươi sao, lòng thì nói vậy nhưng Lâm Vũ vẫn im lặng mỉn cười.
“Ha ha…Không có gì đâu”
Mặt trăng dần treo cao qua khung cửa sổ, Lâm Vũ nhẹ nhàng bước ra khỏi cánh cửa nhìn vào vầng hạo nguyệt đang toả sáng không khỏi thở dài. Trên đời này thứ từ trên trời rơi xuống chỉ có nước mưa mà thôi, hắn không hiểu mục đích của Hạ Vân Nhu Nhược là gì, Hạ Vân Nhu Nhược mang tới cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, dường như hắn đã gặp nàng ta rất nhiều lần, nhưng là ai thì hắn lại tạm thời không nghĩ ra được.
Lâm Vũ không khỏi thở dài, lững thững một mình dạo bước quanh các con phố Bạch Dạ thành trong màn đêm u tối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ đã đi sâu vào trong núi rừng hoang vắng săn yêu thú. Muốn trả hết nợ hắn cũng chỉ có cách này mà thôi. Dưới chân Lâm Vũ là vô số xác chết của muôn vàn yêu thú, mùi máu tươi nồng nặc toả khắp núi rừng, càng làm cho yêu thú điên cuồng kéo tới vị trí của Lâm Vũ.
Bất chợt, đất đá dưới chân Lâm Vũ bỗng rung chuyển dữ dội, liên tục sụp đổ. Từ dưới mặt đất, một luồng uy áp khổng lồ xuất hiện. Một con giao long dài hàng ngàn mét đâm thẳng qua thương khung, hai mắt tràn đầy dữ tợn, nhìn thẳng vào người Lâm Vũ gầm thét, khiến mặt đất rung chuyển, cây cối sụp đổ. Cả người con giao long dài hàng ngàn mét đầy mạnh mẽ mang theo lực lượng kinh khủng lao về phía trước, há to miệng máu như muốn nuốt chửng Lâm Vũ vào bụng.
Trước uy thế kinh khủng đang lao tới, trước sức mạnh huỷ thiên diệt địa đang tới gần. Lâm Vũ không khỏi hai mắt toả sáng, hắn thấy gì, hắn nhìn thấy cả đống linh thạch khổng lồ đang mời chào, lao về phía hắn. Lâm Vũ không do dự lao về phía trước, vui vẻ đón lấy linh thạch.
“Rầm…”
“Bảo Mộc công tử, dạo gần đây không hiểu vì sao tên Lâm Vũ đó bán được rất nhiều yêu thú, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ kiếm đủ số tiền trả nợ”
Lục Bảo Môc đang ung dung ngồi trên nghế, nghe tên thuộc hạ báo cáo xong không khỏi nhíu mày, xem ra kế hoạch của hắn có chút không ổn, hắn phải nghĩ biện pháp danh chính ngôn thuận cướp lấy số linh thạch đó của Lâm Vũ, còn dùng cách nào. Đương nhiên phải nhờ đến Hạ Vân Nhu Nhược rồi. Nghĩ tới đây Lục Bảo Mộc không do dự tìm tới Hạ Vân Nhu Nhược một bộ đau lòng nói.
“Hạ Vân cô nương, Lâm Vũ vì trả nợ mà đã làm vô số chuyện trái lương tâm, hắn đã xông vào ngân khố của Thần Bảo Các cướp lấy rất nhiều linh thạch”
Hạ Vân Nhu Nhược nghe Lục Bảo Mộc nói xong, nước mắt lại không kìm chế được như mưa chảy xuống, không nhịn được ôm mặt khóc nứt nở nghẹn ngào nói.
“Hức…Hức…Bảo Mộc công tử, vậy ta phải làm sao bây giờ…hức hức…Xin công tử hãy giúp ta…”
Lục Bảo Mộc làm một bộ đắn đo suy nghĩ, thở dài nói.
“Nhân lúc mọi người vẫn chưa phát hiện ra chuyện này, cô nương hãy nghĩ cách lấy tất cả số linh thạch Lâm Vũ đã trộm được giao cho ta, phần còn lại ta sẽ tự thu xếp ổn thoả”
Hạ Vân Nhu Nhược nghe xong không khỏi cảm động, nước mắt rung rưng rơi xuống, cảm động nói.
“Đa tạ Lục Bảo Mộc công tử, công tử thật là người tốt, giúp đỡ phu quân ta rất nhiều”
Lục Bảo Mộc không khỏi mỉn cười ha hả, cáo từ rời đi. Hắn làm sao có thể để Lâm Vũ dễ dàng trả hết nợ như vậy được ha ha…
Lâm Vũ cả người lấm lem quay trở về nhà, thu hoạch hôm nay không tệ, hắn đã săn được rất nhiều yêu thú. Cuối cùng hắn cũng có thể trả hết nợ, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Chợt một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Lâm Vũ.
“Phu quân, thiếp đã chuẩn bị sẵn bồn tắm, phu quân mau đi thay đồ đi”
Hạ Vân Nhu Nhược vừa thấy Lâm Vũ trở về liền nhiệt tình hơn thường ngày, chuẩn bị sẵn bồn tắm cho Lâm Vũ. Dù cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng Lâm Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, tinh thần hắn có chút mệt mỏi, người hắn cũng lấm lem bùn đất cho nên hắn cũng có ý định này.
Hạ Vân Nhu Nhược nhìn Lâm Vũ đang nằm trong bồn tắm, không do dự lấy đi toàn bộ số linh thạch có trong túi trữ vật của hắn, lén lút rời đi, âm thầm giao cho Lục Bảo Mộc. Lục Bảo Mộc cầm túi linh thạch trên tay không khỏi bật cười đắc chí. Ha ha… Lâm Vũ, để xem ngươi còn có cách gì để chống đối ta ha ha
Hạ Vân Nhu Nhược nghe Lục Bảo Mộc nói đến đây nhịn không được oà khóc, nước mắt như mưa rơi xuống, đầy hoảng sợ nức nở nói.
“Lục công tử, vậy…vậy…vậy phải làm sao bây giời, cầu xin công tử hãy cứu phu quân ta hức hức…”
Lục Bảo Mộc ngoài mặt thì một bộ suy nghĩ khó sử, nhưng trong lòng thì mừng như điên, cá cuối cùng cũng cắn câu, cạm bẫy của hắn chính là đánh sâu vào tâm lý con người, “khi một người đang đau khổ tuyệt vọng, họ sẽ không do dự cố gắng bám lấy bất cứ thứ gì đưa về phía mình, mà không cần suy nghĩ, hay phân biệt nó là tốt hay xấu”. Cho nên những người có thể tỉnh táo trong lúc khó khăn là vô cùng ít ỏi.
Lục Bảo Mộc không do dự từ trong ngực lôi ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, đầy chân thành nói.
“Hạ Vân cô nương chớ lo lắng, ta sẽ tạm thời giúp Lâm Vũ trả nợ, nhưng cô nương phải ký vào tờ giấy nợ này. Cô nương thấy sao”
Hạ Vân Nhu Nhược nghe tới đây như thấy được hi vọng, lập tức vội vàng gật đầu, không hề do dự hay suy nghĩ mà ký vào tờ giấy trước mặt. Mặc dù điều khoản ghi rõ lãi xuất là 1000% một tháng. Lục Bảo Mộc cầm tờ giấy trong tay không khỏi ha hả mỉn cười,vội vàng cất tờ giấy vào trong ngực, vui vẻ cáo từ rời đi, bỏ lại sau lưng là Hạ Vân Nhu Nhược đang hai mắt tràn đầy cảm động, rối rít cảm ơn lòng tốt của hắn.
Lâm Vũ đang bán rau ngoài chợ, chợt nhíu mày, hắn cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra với hắn. Ngay lúc Lâm Vũ còn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì Lục Bảo Mộc cũng xuất hiện, đầy hài hước, trêu tức nhìn Lâm Vũ, đưa một tờ giấy ra trước mặt Lâm Vũ sảng khoái nói.
“Lâm Vũ, ngươi mau nhìn xem đây là cái gì”
Lâm Vũ hai mắt trừng lớn, không dám tin nhìn vào thực tại. Hắn mắc nợ Lục Bảo Mộc ba trăm tỷ thượng phẩm linh thạch, lãi xuất 1000% một tháng. Ký Tên: Hạ Vân Nhu Nhược. Lâm Vũ cảm giác hắn đang nằm mơ đi, đúng vậy, chắc chắn là như vậy, đây chẳng qua chỉ là giắc mộng của hắn mà thôi. Nhưng hiện thực đã vả mặt Lâm Vũ quay về thực tại, Lâm Vũ cầm tờ giấy nợ trong tay mà không biết nói gì phải. Lục Bảo Mộc thấy Lâm Vũ im lặng như vậy không khỏi bật cười, nghênh ngang rời đi nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu nói đầy trêu tức Lâm Vũ.
“Ha ha Lâm Vũ ngươi có thể thoải mái xé tờ giấy đó, đó cũng chỉ là bản sao mà thôi, ta còn có rất nhiều ha ha…”
Lâm Vũ nhìn vào tờ giấy nợ trước mắt, ba trăm tỷ thượng phẩm linh thạch đối với người khác là một con số vô cùng lớn còn đối với hắn nó chỉ là một số lớn đến trên trời mà thôi. Lâm Vũ im lặng, từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc quạt sơn hà, kính mắt chân long, y phục chí tôn. Đây là bộ y phục Vạn Bảo Nhi tặng hắn, giá trị gần một trăm ngàn vạn chí tôn linh thạch, nếu bán nó đi, hắn đủ sống một đời giàu sang phú quý, ba trăm tỷ thượng phẩm linh thạch đối với hắn cũng chẳng là gì. Lâm Vũ suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng lắc đầu, cất bộ y phục lại túi trữ vật, hắn không muốn bán bộ y phục này, Lâm Vũ đứng dậy, hắn đi kiếm một công việc khác để trả nợ.
Lâm Vũ lau đi vệt mồ hôi trên khuôn mặt, vác từng thùng hàng to lớn vào kho, những vật này đều là những vật vô cùng quý giá, cho nên đây đã là công việc có thể kiếm nhiều tiền nhất hắn có thể làm lúc này. Lâm Vũ làm việc không ngừng nghỉ thâu đêm, suốt sáng cố gắng kiếm được nhiều tiền nhất có thể. Nhưng số tiền hắn nhận được chỉ là mười viên hạ phẩm linh thạch. Lâm Vũ nhịn không được đưa ngón tay nên tính. Một ngày hắn làm được mười viên hạ phẩm linh thạch, còn lãi suất một tháng hắn phải trả là ba nghìn tỷ thượng phẩm linh thạch. Vậy hai tháng sẽ là hơn ba mươi nghìn tỷ thượng phẩm linh thạch. Còn sau đó…Lâm Vũ không do dự kết luận hắn có làm cả đời cũng không trả hết nợ.
Lâm Vũ có chút buồn bã quay trở về nhà, nhìn Hạ Vân Nhu Nhược đang một bộ chu đáo, khéo léo dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị sẵn một bàn cơm đợi hắn trở về. Hạ Vân Nhu Nhược vừa nhìn thấy Lâm Vũ trở về liền mỉn cười, bước tới dìu Lâm Vũ xuống bàn cơm, gắp thức ăn cho Lâm Vũ nhiệt tình hỏi.
“Phu quân, ngươi có chuyện gì không vui sao, nhìn sắc mặt phu quân không được tốt cho lắm”
Còn không phải do ngươi sao, lòng thì nói vậy nhưng Lâm Vũ vẫn im lặng mỉn cười.
“Ha ha…Không có gì đâu”
Mặt trăng dần treo cao qua khung cửa sổ, Lâm Vũ nhẹ nhàng bước ra khỏi cánh cửa nhìn vào vầng hạo nguyệt đang toả sáng không khỏi thở dài. Trên đời này thứ từ trên trời rơi xuống chỉ có nước mưa mà thôi, hắn không hiểu mục đích của Hạ Vân Nhu Nhược là gì, Hạ Vân Nhu Nhược mang tới cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, dường như hắn đã gặp nàng ta rất nhiều lần, nhưng là ai thì hắn lại tạm thời không nghĩ ra được.
Lâm Vũ không khỏi thở dài, lững thững một mình dạo bước quanh các con phố Bạch Dạ thành trong màn đêm u tối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ đã đi sâu vào trong núi rừng hoang vắng săn yêu thú. Muốn trả hết nợ hắn cũng chỉ có cách này mà thôi. Dưới chân Lâm Vũ là vô số xác chết của muôn vàn yêu thú, mùi máu tươi nồng nặc toả khắp núi rừng, càng làm cho yêu thú điên cuồng kéo tới vị trí của Lâm Vũ.
Bất chợt, đất đá dưới chân Lâm Vũ bỗng rung chuyển dữ dội, liên tục sụp đổ. Từ dưới mặt đất, một luồng uy áp khổng lồ xuất hiện. Một con giao long dài hàng ngàn mét đâm thẳng qua thương khung, hai mắt tràn đầy dữ tợn, nhìn thẳng vào người Lâm Vũ gầm thét, khiến mặt đất rung chuyển, cây cối sụp đổ. Cả người con giao long dài hàng ngàn mét đầy mạnh mẽ mang theo lực lượng kinh khủng lao về phía trước, há to miệng máu như muốn nuốt chửng Lâm Vũ vào bụng.
Trước uy thế kinh khủng đang lao tới, trước sức mạnh huỷ thiên diệt địa đang tới gần. Lâm Vũ không khỏi hai mắt toả sáng, hắn thấy gì, hắn nhìn thấy cả đống linh thạch khổng lồ đang mời chào, lao về phía hắn. Lâm Vũ không do dự lao về phía trước, vui vẻ đón lấy linh thạch.
“Rầm…”
“Bảo Mộc công tử, dạo gần đây không hiểu vì sao tên Lâm Vũ đó bán được rất nhiều yêu thú, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ kiếm đủ số tiền trả nợ”
Lục Bảo Môc đang ung dung ngồi trên nghế, nghe tên thuộc hạ báo cáo xong không khỏi nhíu mày, xem ra kế hoạch của hắn có chút không ổn, hắn phải nghĩ biện pháp danh chính ngôn thuận cướp lấy số linh thạch đó của Lâm Vũ, còn dùng cách nào. Đương nhiên phải nhờ đến Hạ Vân Nhu Nhược rồi. Nghĩ tới đây Lục Bảo Mộc không do dự tìm tới Hạ Vân Nhu Nhược một bộ đau lòng nói.
“Hạ Vân cô nương, Lâm Vũ vì trả nợ mà đã làm vô số chuyện trái lương tâm, hắn đã xông vào ngân khố của Thần Bảo Các cướp lấy rất nhiều linh thạch”
Hạ Vân Nhu Nhược nghe Lục Bảo Mộc nói xong, nước mắt lại không kìm chế được như mưa chảy xuống, không nhịn được ôm mặt khóc nứt nở nghẹn ngào nói.
“Hức…Hức…Bảo Mộc công tử, vậy ta phải làm sao bây giờ…hức hức…Xin công tử hãy giúp ta…”
Lục Bảo Mộc làm một bộ đắn đo suy nghĩ, thở dài nói.
“Nhân lúc mọi người vẫn chưa phát hiện ra chuyện này, cô nương hãy nghĩ cách lấy tất cả số linh thạch Lâm Vũ đã trộm được giao cho ta, phần còn lại ta sẽ tự thu xếp ổn thoả”
Hạ Vân Nhu Nhược nghe xong không khỏi cảm động, nước mắt rung rưng rơi xuống, cảm động nói.
“Đa tạ Lục Bảo Mộc công tử, công tử thật là người tốt, giúp đỡ phu quân ta rất nhiều”
Lục Bảo Mộc không khỏi mỉn cười ha hả, cáo từ rời đi. Hắn làm sao có thể để Lâm Vũ dễ dàng trả hết nợ như vậy được ha ha…
Lâm Vũ cả người lấm lem quay trở về nhà, thu hoạch hôm nay không tệ, hắn đã săn được rất nhiều yêu thú. Cuối cùng hắn cũng có thể trả hết nợ, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Chợt một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Lâm Vũ.
“Phu quân, thiếp đã chuẩn bị sẵn bồn tắm, phu quân mau đi thay đồ đi”
Hạ Vân Nhu Nhược vừa thấy Lâm Vũ trở về liền nhiệt tình hơn thường ngày, chuẩn bị sẵn bồn tắm cho Lâm Vũ. Dù cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng Lâm Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, tinh thần hắn có chút mệt mỏi, người hắn cũng lấm lem bùn đất cho nên hắn cũng có ý định này.
Hạ Vân Nhu Nhược nhìn Lâm Vũ đang nằm trong bồn tắm, không do dự lấy đi toàn bộ số linh thạch có trong túi trữ vật của hắn, lén lút rời đi, âm thầm giao cho Lục Bảo Mộc. Lục Bảo Mộc cầm túi linh thạch trên tay không khỏi bật cười đắc chí. Ha ha… Lâm Vũ, để xem ngươi còn có cách gì để chống đối ta ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.