Chương 183: Một mình
Nhất Niệm
10/03/2021
Hiện tại, Lâm Vũ cùng ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang đi tuần tra xung quanh Tiêu Lâm thôn, truy tìm tung tích bọn quái vật. Đã vài ngày trôi qua, nhưng bọn hắn vẫn không hề phát hiện một chút dấu tích nào của bọn quái vật. Cả Tiêu Lâm thôn thì vẫn như bình thường sinh hoạt, mỗi ngày đều mang thức ăn tới cho bọn hắn, mới đầu Lâm Vũ còn nghi ngờ phòng bị, nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng Lâm Vũ cũng có thể yên tâm thoái mái cùng ba vị huynh đệ chấp nhận thiện trí từ người dân. Đồ ăn tuy không phải rất ngon nhưng hương vị vô cùng phong phú.
Lâm Vũ nhìn mặt trời đang toả nắng oi ả, lại nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam, mồ hôi đầy mặt, dẫm từng bước chân trên mặt đất, tìm kiếm khắp xung quanh nhịn không được hỏi.
“Ba vị huynh đệ vẫn không đồng ý kế hoạch ôm cây đợi thỏ của ta sao, chỉ cần đợi lũ quái vật xuất hiện, bám theo bọn chúng là có thể tìm được hang ổ của bọn quái vật, chúng ta tìm kiếm như này không phải rất tốn công vô ích sao”
Chính Nhất nghe Lâm Vũ nói vậy, không khỏi mỉn cười lau đi mồ hôi trên khuôn mặt nói.
“Chúng ta biết chứ, nhưng nếu ôm cây đợi thỏ, đợi lũ quái vật xuất hiện thì sẽ có thêm nhiều người dân vô tội phải chết, sẽ có thêm nhiều cảnh mất mát đau thương xảy ra. Còn dùng cách này, tuy cực khổ phải tìm kiếm như mò kim đáy biển nhưng đây đã là cách tốt nhất chúng ta có thể nghĩ ra được”
Lâm Vũ im lặng, cách của hắn tuy rất hiệu quả nhưng đi kèm với nó là sự hi sinh, mất mát, cách của ba huynh đệ nghe thì rất ngốc nhưng cái mất đi cũng chỉ là thời gian và công sức mà thôi. Hắn không biết là hắn ngốc hay ba vị huynh đệ đây ngốc. Có những lúc, thông minh và ngu ngốc chẳng thể nào phân biệt nổi. Đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất, danh giới của nó thật sự quá mơ hồ.
Thời gian dần dần trôi qua. Bầu trời đã về khuya, mặt trăng đã treo cao. Cả bốn vị huynh đệ lại một lần nữa ủ rũ quay trở về, lại thêm một ngày nữa bọn hắn không hề có chút manh mối nào. Chính Nhất nhìn người dân Tiêu Lâm thôn đang đứng chờ đợi bọn hắn bên ngoài cửa thôn, khuôn mặt tràn đầy chờ mong, không khỏi thở dài cảm thấy vô cùng áy náy, xấu hổ nhịn không được nói.
“Xin lỗi”
Vị thôn trưởng nghe xong cũng không khỏi thở dài, ánh mắt đầy buồn bã, nhưng vẫn nở một nụ cười vỗ vai bốn vị huynh đệ, mỉn cười nói.
“Ha ha…không sao, cả bốn vị huynh đệ có lòng trợ giúp chúng ta, là chúng ta đã vô cùng came kích các vị, cả Tiêu Lâm thôn mang nợ các vị rất nhiều”
Lâm Vũ thở dài, một mình quay trở về gian phòng, ngồi trong bồn tắm lớn nghĩ về những việc đã xảy ra. Theo những gì hắn quan sát, rõ ràng người dân Tiêu Lâm thôn hoàn toàn bình thường, nhưng chính sự bình thường này lại tạo nên những xung đột rất lớn, tạo nên những điều rất không bình thường, việc này khiến Lâm Vũ vô cùng khó hiểu.
Ngay lúc Lâm Vũ còn đang mải mê suy nghĩ, thì một giọt nước đã rơi từ trên cao xuống, rơi bụp xuống mặt nước, tạo nên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn xung quanh người Lâm Vũ, Lâm Vũ ngẩng đầu, một cái miệng rộng đầy sắc nhọn, lao thẳng từ trên cao xuống, muốn cắn đứt đầu hắn.
Lâm Vũ không do dự một quyền đánh con quái vật tan thành tro bụi. Lâm Vũ bình tĩnh mặc lên quần áo, bước ra bên ngoài. Cả Tiêu Lâm thôn vẫn yên bình một cách kỳ lạ.
“Rầm…”
Lâm Vũ quay đầu, nhìn ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang vội vã xông ra bên ngoài. Ba vị huynh đệ vừa nhìn thấy Lâm Vũ liền hét lớn.
“Huynh đệ, hãy cận thận. Chúng ta vừa bị quái vật bất ngờ tấn công”
Sau đó ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam không do dự lao vút vào bên trong thôn làng, kiểm tra sự an toàn của người dân. Lâm Vũ cũng bình tĩnh bước đi theo sau, cả thôn làng đều bình thường, không có bất kỳ người dân nào bị tấn công cả, nói cách khác, bốn người bọn hắn là những người duy nhất đụng độ quái vật. Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nói.
“Tại sao mỗi bốn huynh đệ chúng ta là người duy nhất bị quái vật tấn công, hơn nữa bọn quái vật tại sao có thể biết được vị trí của chúng ta ở đâu để tấn công bất ngờ. Các huynh không cảm thấy điều này rất kỳ lạ sao”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nhìn nhau, nhịn không được thở dài nhìn Lâm Vũ nói.
“Chúng ta biết ý huynh đệ muốn nói gì, chúng ta cũng biết Tiêu Lâm thôn có nhiều điểm không bình thường, nhưng đây chỉ là những suy đoán vô căn cứ, chúng ta không thể đổ oan cho người khác vì những suy nghĩ không có căn cứ đó được”
Lâm Vũ im lặng, hắn đúng thật không có chứng cứ chứng minh Tiêu Lâm thôn thông đồng với bọn quái vật, hãm hại bọn hắn, tất cả cũng chỉ là những suy đoán của hắn mà thôi. Lâm Vũ cảm thấy thời gian càng kéo dài, bọn hắn sẽ càng gặp phải nhiều điều bất lợi. Lâm Vũ khuôn mặt lạnh lại, ngày mai hắn nhất định phải giải quyết vấn đề này, càng sớm càng tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ một mình đứng giữa núi rừng hoang vắng. Cầm con dao cứa đứt cổ tay, lạnh lùng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy trên mặt đất, lại đưa mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, từng cơn gió mang theo mùi tanh loan toả khắp bốn phương tám hướng, dòng máu đỏ tươi chảy trên mặt đất hấp dẫn vô số dã thú xung quanh, từng con dã thú đầy dữ tợn từng bước tiến tới. Lâm Vũ lạnh lùng nhìn đám dã thú, cả đám dã thú bỗng run rẩy sợ hãi nằm rạp trên mặt đất sau đó sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy. Lâm Vũ tiếp tục chờ đợi. Một tiếng, hai tiếng đi qua. Cuối cùng điều Lâm Vũ chờ đợi đã tới, một đám quái vật đang lần theo mùi máu tươi tìm tới vị trí của hắn. Lâm Vũ im lặng ẩn thân theo dõi bọn quái vật.
Đám quái vật sau khi đến nơi, không phát hiện được gì liền lập tức trở về hang ổ, cả đám quái vật đi xuyên qua một thân cây cổ thụ có vẻ bình thường sau đó liền biến mất. Lâm Vũ đưa tay, chạm nhẹ vào thân cây, cả thân cây như mặt nước thoảng lên từng gợn sóng. Lâm Vũ lạnh lùng đeo lên chiếc mặt nạ sói, một mình bước vào bên trong hang ổ bọn quái vật, một mình hắn sẽ giải quyết việc này, một mình hắn sẽ giải quyết tất cả.
“Rầm…”
Lâm Vũ nằm lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, cả người bị đánh tơi tả, bị đấm lăn lộn từ đông sang tây. Vài tiếng đã trôi qua, nhưng Lâm Vũ vẫn bị bọn quái vật đánh cho lăn lộn trên mặt đất. Không phải do Lâm Vũ yếu, mà do bọn quái vật quá đông quá nguy hiểm. Kiến đủ nhiều đến chân long còn bị cắn chết. huống hồ là thân cô thế cô Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn con quái vật cả người đen kịt, cao đến hàng nghìn mét, cả người như ngọn núi lớn đang không ngừng sản sinh ra số lượng lớn bọn quái vật như vô tận, không khỏi tuyệt vọng. Bọn quái vật như vô tận giết mãi không hết, điên cuồng bảo vệ con chúa của bọn chúng, khiến hắn không thể tiếp cận, nếu cứ tiếp tục thì người chết sẽ là hắn.
Lâm Vũ gầm lên một tiếng, đánh bay hàng nghìn con quái vật đang đè lên người hắn, Cả nghìn con quái vật lập tức nổ tung tan thành cho bụi, chưa để Lâm Vũ thở lấy một hơi, cả nghìn con chết đi lại có thêm hàng vạn con quái vật lao tới, đè lên người hắn, đấm đá túi bụi. Không cho hắn bất kỳ một chút thời gian thở dốc.
Lâm Vũ ngã khuỵ xuống mặt đất, cả người tràn đầy máu tươi, hai tay run rẩy, tê dại mất đi tri giác, Lâm Vũ miệng đầy máu tươi, thở dốc mỉn cười cay đắng nhìn lũ quái vật như thuỷ triều lao tới, hắn gục ngã, thất bại một cách thảm hại vì quá tự tin vào bản thân.
“Rầm…”
Cả đám quái vật bị đánh bay tứ phía, tan thành tro bụi, cả một khu vực rộng lớn xung quanh Lâm Vũ bị san thành bình địa.
“Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”
“Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”
“Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”
Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang mỉn cười vươn tay về phía hắn. Lâm Vũ nhịn không được hỏi.
“Tại sao..”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam không hề do dự trả lời.
“Chúng ta có thể không tìm thấy cái ác để tiêu diệt. Nhưng chúng ta nhất định sẽ có mặt khi huynh đệ của chúng ta gặp khó khăn”
Lâm Vũ nghe xong nhịn không được bật cười, đưa tay nắm lấy tay ba vị huynh đệ, hét lớn.
“Huynh đệ”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cũng bật cười nắm lấy tay Lâm Vũ hét lớn.
“Huynh đệ”
Cả bốn người nhìn đám quái vật như thuỷ triều đang lao tới, không do dự hét lớn.
“Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”
“Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”
“Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”
“Ở đâu có…, ở đó có…”
“Chúng ta là biệt đội chính nghĩa, siêu nhân chiến giáp”
“Bùm”
Chính Nhất cả người bao chùm bộ chiến giáp đỏ tươi, Chính Nhị khoác lên mình bộ chiến giáp vàng óng, Chính Tam khoác lên mình bộ chiến giáp xanh lam, Lâm Vũ khoác lên mình bộ chiến giáp đen kịt, hùng dũng nhìn đám quái vật đang lao tới, bốn người đưa mắt nhìn nhau không do dự hét lớn.
“Huynh đệ, Xông lên”
Trận chiến vừa bắt đầu, ngay lập tức Chính Tam đã nhanh như tia chớp luồn qua tất cả bọn quái vật bắt lấy Lâm Vũ, ném thẳng Lâm Vũ về phía Chính Nhị. Chính Nhị cả người như ngọn núi lớn, bay thẳng lên không trung, nện mạnh một búa kinh khủng nên mặt đất, khiến mặt đất nổ tung, cả không gian đều rung chuyển. Chính Nhị nện mạnh cây búa lên mặt đất, bắt lấy Lâm Vũ, ném mạnh Lâm Vũ bay thẳng tới chỗ con quái vật cao hàng nghìn mét. Chính Nhất gầm lên một tiếng, một đao chém bay toàn bộ bọn quái vật, một đao chạy dọc, phá tung tất cả, bay thẳng đến chỗ con quái vật cao hàng nghìn mét, phá huỷ mọi vật cản đường, phá huỷ tất cả. Mở một con đường cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ cả người lao đi như xé gió, ánh mắt lạnh lùng nhìn con quái vật cao hàng ngàn mét, cả người linh lực bùng nổ như vũ bão, vặn xoắn cả không gian, tay phải nắm thành quyền nổ tung, lao về phía trước.
Con quái vật cao hàng nghìn mét nhìn Lâm Vũ đang lao tới, cả bàn tay như rắn chắc, to lớn như ngọn núi đấm mạnh về phía Lâm Vũ, muốn Lâm Vũ tan xương nát thịt.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn bàn tay to lớn, như một ngọn núi đang lao tới, lao về phía hắn, không do dự hét lớn, tung ra một quyền mạnh nhất của hắn, một quyền mang theo tất cả những gì hắn có.
“Rầm…”
Hai quyền kinh khủng va trạm vào nhau, khiến không gian nổ tung. Chiến giáp trên người Lâm Vũ vỡ vụn, tan thành từng mảng, vỡ tan rồi biến mất, Lâm Vũ như đạn pháo bay ngược về sau, đâm xầm trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi, cánh tay phải nổ tung be bét máu. Nhìn con quái vật cao hàng ngàn mét đang gầm rú điên loạn, từ từ biến mất. Đám quái vật con cũng đã mất đi hành động, tan biến thành tro bụi theo sự biến mất của con chúa. Lâm Vũ nhìn lũ quái vật đang biến mất, điều này làm hắn nhớ đến cái tổ chức điên loạn trước kia hắn gặp phải, không biết bọn chúng có liên quan gì đến nhau không.
“Bộp…”
Ngay lúc Lâm Vũ còn đang suy nghĩ, một bàn tay đã vỗ lên vai hắn. Lâm Vũ ngẩng đầu. Ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đã kéo hắn đứng dậy, mỉn cười nói.
“Huynh đệ, làm tốt lắm. Chúng ta nên về thôi”
Lâm Vũ cũng mỉn cười, có lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Lâm Vũ nhìn mặt trời đang toả nắng oi ả, lại nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam, mồ hôi đầy mặt, dẫm từng bước chân trên mặt đất, tìm kiếm khắp xung quanh nhịn không được hỏi.
“Ba vị huynh đệ vẫn không đồng ý kế hoạch ôm cây đợi thỏ của ta sao, chỉ cần đợi lũ quái vật xuất hiện, bám theo bọn chúng là có thể tìm được hang ổ của bọn quái vật, chúng ta tìm kiếm như này không phải rất tốn công vô ích sao”
Chính Nhất nghe Lâm Vũ nói vậy, không khỏi mỉn cười lau đi mồ hôi trên khuôn mặt nói.
“Chúng ta biết chứ, nhưng nếu ôm cây đợi thỏ, đợi lũ quái vật xuất hiện thì sẽ có thêm nhiều người dân vô tội phải chết, sẽ có thêm nhiều cảnh mất mát đau thương xảy ra. Còn dùng cách này, tuy cực khổ phải tìm kiếm như mò kim đáy biển nhưng đây đã là cách tốt nhất chúng ta có thể nghĩ ra được”
Lâm Vũ im lặng, cách của hắn tuy rất hiệu quả nhưng đi kèm với nó là sự hi sinh, mất mát, cách của ba huynh đệ nghe thì rất ngốc nhưng cái mất đi cũng chỉ là thời gian và công sức mà thôi. Hắn không biết là hắn ngốc hay ba vị huynh đệ đây ngốc. Có những lúc, thông minh và ngu ngốc chẳng thể nào phân biệt nổi. Đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất, danh giới của nó thật sự quá mơ hồ.
Thời gian dần dần trôi qua. Bầu trời đã về khuya, mặt trăng đã treo cao. Cả bốn vị huynh đệ lại một lần nữa ủ rũ quay trở về, lại thêm một ngày nữa bọn hắn không hề có chút manh mối nào. Chính Nhất nhìn người dân Tiêu Lâm thôn đang đứng chờ đợi bọn hắn bên ngoài cửa thôn, khuôn mặt tràn đầy chờ mong, không khỏi thở dài cảm thấy vô cùng áy náy, xấu hổ nhịn không được nói.
“Xin lỗi”
Vị thôn trưởng nghe xong cũng không khỏi thở dài, ánh mắt đầy buồn bã, nhưng vẫn nở một nụ cười vỗ vai bốn vị huynh đệ, mỉn cười nói.
“Ha ha…không sao, cả bốn vị huynh đệ có lòng trợ giúp chúng ta, là chúng ta đã vô cùng came kích các vị, cả Tiêu Lâm thôn mang nợ các vị rất nhiều”
Lâm Vũ thở dài, một mình quay trở về gian phòng, ngồi trong bồn tắm lớn nghĩ về những việc đã xảy ra. Theo những gì hắn quan sát, rõ ràng người dân Tiêu Lâm thôn hoàn toàn bình thường, nhưng chính sự bình thường này lại tạo nên những xung đột rất lớn, tạo nên những điều rất không bình thường, việc này khiến Lâm Vũ vô cùng khó hiểu.
Ngay lúc Lâm Vũ còn đang mải mê suy nghĩ, thì một giọt nước đã rơi từ trên cao xuống, rơi bụp xuống mặt nước, tạo nên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn xung quanh người Lâm Vũ, Lâm Vũ ngẩng đầu, một cái miệng rộng đầy sắc nhọn, lao thẳng từ trên cao xuống, muốn cắn đứt đầu hắn.
Lâm Vũ không do dự một quyền đánh con quái vật tan thành tro bụi. Lâm Vũ bình tĩnh mặc lên quần áo, bước ra bên ngoài. Cả Tiêu Lâm thôn vẫn yên bình một cách kỳ lạ.
“Rầm…”
Lâm Vũ quay đầu, nhìn ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang vội vã xông ra bên ngoài. Ba vị huynh đệ vừa nhìn thấy Lâm Vũ liền hét lớn.
“Huynh đệ, hãy cận thận. Chúng ta vừa bị quái vật bất ngờ tấn công”
Sau đó ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam không do dự lao vút vào bên trong thôn làng, kiểm tra sự an toàn của người dân. Lâm Vũ cũng bình tĩnh bước đi theo sau, cả thôn làng đều bình thường, không có bất kỳ người dân nào bị tấn công cả, nói cách khác, bốn người bọn hắn là những người duy nhất đụng độ quái vật. Lâm Vũ nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nói.
“Tại sao mỗi bốn huynh đệ chúng ta là người duy nhất bị quái vật tấn công, hơn nữa bọn quái vật tại sao có thể biết được vị trí của chúng ta ở đâu để tấn công bất ngờ. Các huynh không cảm thấy điều này rất kỳ lạ sao”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam nhìn nhau, nhịn không được thở dài nhìn Lâm Vũ nói.
“Chúng ta biết ý huynh đệ muốn nói gì, chúng ta cũng biết Tiêu Lâm thôn có nhiều điểm không bình thường, nhưng đây chỉ là những suy đoán vô căn cứ, chúng ta không thể đổ oan cho người khác vì những suy nghĩ không có căn cứ đó được”
Lâm Vũ im lặng, hắn đúng thật không có chứng cứ chứng minh Tiêu Lâm thôn thông đồng với bọn quái vật, hãm hại bọn hắn, tất cả cũng chỉ là những suy đoán của hắn mà thôi. Lâm Vũ cảm thấy thời gian càng kéo dài, bọn hắn sẽ càng gặp phải nhiều điều bất lợi. Lâm Vũ khuôn mặt lạnh lại, ngày mai hắn nhất định phải giải quyết vấn đề này, càng sớm càng tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ một mình đứng giữa núi rừng hoang vắng. Cầm con dao cứa đứt cổ tay, lạnh lùng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy trên mặt đất, lại đưa mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, từng cơn gió mang theo mùi tanh loan toả khắp bốn phương tám hướng, dòng máu đỏ tươi chảy trên mặt đất hấp dẫn vô số dã thú xung quanh, từng con dã thú đầy dữ tợn từng bước tiến tới. Lâm Vũ lạnh lùng nhìn đám dã thú, cả đám dã thú bỗng run rẩy sợ hãi nằm rạp trên mặt đất sau đó sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy. Lâm Vũ tiếp tục chờ đợi. Một tiếng, hai tiếng đi qua. Cuối cùng điều Lâm Vũ chờ đợi đã tới, một đám quái vật đang lần theo mùi máu tươi tìm tới vị trí của hắn. Lâm Vũ im lặng ẩn thân theo dõi bọn quái vật.
Đám quái vật sau khi đến nơi, không phát hiện được gì liền lập tức trở về hang ổ, cả đám quái vật đi xuyên qua một thân cây cổ thụ có vẻ bình thường sau đó liền biến mất. Lâm Vũ đưa tay, chạm nhẹ vào thân cây, cả thân cây như mặt nước thoảng lên từng gợn sóng. Lâm Vũ lạnh lùng đeo lên chiếc mặt nạ sói, một mình bước vào bên trong hang ổ bọn quái vật, một mình hắn sẽ giải quyết việc này, một mình hắn sẽ giải quyết tất cả.
“Rầm…”
Lâm Vũ nằm lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, cả người bị đánh tơi tả, bị đấm lăn lộn từ đông sang tây. Vài tiếng đã trôi qua, nhưng Lâm Vũ vẫn bị bọn quái vật đánh cho lăn lộn trên mặt đất. Không phải do Lâm Vũ yếu, mà do bọn quái vật quá đông quá nguy hiểm. Kiến đủ nhiều đến chân long còn bị cắn chết. huống hồ là thân cô thế cô Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn con quái vật cả người đen kịt, cao đến hàng nghìn mét, cả người như ngọn núi lớn đang không ngừng sản sinh ra số lượng lớn bọn quái vật như vô tận, không khỏi tuyệt vọng. Bọn quái vật như vô tận giết mãi không hết, điên cuồng bảo vệ con chúa của bọn chúng, khiến hắn không thể tiếp cận, nếu cứ tiếp tục thì người chết sẽ là hắn.
Lâm Vũ gầm lên một tiếng, đánh bay hàng nghìn con quái vật đang đè lên người hắn, Cả nghìn con quái vật lập tức nổ tung tan thành cho bụi, chưa để Lâm Vũ thở lấy một hơi, cả nghìn con chết đi lại có thêm hàng vạn con quái vật lao tới, đè lên người hắn, đấm đá túi bụi. Không cho hắn bất kỳ một chút thời gian thở dốc.
Lâm Vũ ngã khuỵ xuống mặt đất, cả người tràn đầy máu tươi, hai tay run rẩy, tê dại mất đi tri giác, Lâm Vũ miệng đầy máu tươi, thở dốc mỉn cười cay đắng nhìn lũ quái vật như thuỷ triều lao tới, hắn gục ngã, thất bại một cách thảm hại vì quá tự tin vào bản thân.
“Rầm…”
Cả đám quái vật bị đánh bay tứ phía, tan thành tro bụi, cả một khu vực rộng lớn xung quanh Lâm Vũ bị san thành bình địa.
“Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”
“Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”
“Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”
Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đang mỉn cười vươn tay về phía hắn. Lâm Vũ nhịn không được hỏi.
“Tại sao..”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam không hề do dự trả lời.
“Chúng ta có thể không tìm thấy cái ác để tiêu diệt. Nhưng chúng ta nhất định sẽ có mặt khi huynh đệ của chúng ta gặp khó khăn”
Lâm Vũ nghe xong nhịn không được bật cười, đưa tay nắm lấy tay ba vị huynh đệ, hét lớn.
“Huynh đệ”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cũng bật cười nắm lấy tay Lâm Vũ hét lớn.
“Huynh đệ”
Cả bốn người nhìn đám quái vật như thuỷ triều đang lao tới, không do dự hét lớn.
“Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa”
“Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương”
“Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng”
“Ở đâu có…, ở đó có…”
“Chúng ta là biệt đội chính nghĩa, siêu nhân chiến giáp”
“Bùm”
Chính Nhất cả người bao chùm bộ chiến giáp đỏ tươi, Chính Nhị khoác lên mình bộ chiến giáp vàng óng, Chính Tam khoác lên mình bộ chiến giáp xanh lam, Lâm Vũ khoác lên mình bộ chiến giáp đen kịt, hùng dũng nhìn đám quái vật đang lao tới, bốn người đưa mắt nhìn nhau không do dự hét lớn.
“Huynh đệ, Xông lên”
Trận chiến vừa bắt đầu, ngay lập tức Chính Tam đã nhanh như tia chớp luồn qua tất cả bọn quái vật bắt lấy Lâm Vũ, ném thẳng Lâm Vũ về phía Chính Nhị. Chính Nhị cả người như ngọn núi lớn, bay thẳng lên không trung, nện mạnh một búa kinh khủng nên mặt đất, khiến mặt đất nổ tung, cả không gian đều rung chuyển. Chính Nhị nện mạnh cây búa lên mặt đất, bắt lấy Lâm Vũ, ném mạnh Lâm Vũ bay thẳng tới chỗ con quái vật cao hàng nghìn mét. Chính Nhất gầm lên một tiếng, một đao chém bay toàn bộ bọn quái vật, một đao chạy dọc, phá tung tất cả, bay thẳng đến chỗ con quái vật cao hàng nghìn mét, phá huỷ mọi vật cản đường, phá huỷ tất cả. Mở một con đường cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ cả người lao đi như xé gió, ánh mắt lạnh lùng nhìn con quái vật cao hàng ngàn mét, cả người linh lực bùng nổ như vũ bão, vặn xoắn cả không gian, tay phải nắm thành quyền nổ tung, lao về phía trước.
Con quái vật cao hàng nghìn mét nhìn Lâm Vũ đang lao tới, cả bàn tay như rắn chắc, to lớn như ngọn núi đấm mạnh về phía Lâm Vũ, muốn Lâm Vũ tan xương nát thịt.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn bàn tay to lớn, như một ngọn núi đang lao tới, lao về phía hắn, không do dự hét lớn, tung ra một quyền mạnh nhất của hắn, một quyền mang theo tất cả những gì hắn có.
“Rầm…”
Hai quyền kinh khủng va trạm vào nhau, khiến không gian nổ tung. Chiến giáp trên người Lâm Vũ vỡ vụn, tan thành từng mảng, vỡ tan rồi biến mất, Lâm Vũ như đạn pháo bay ngược về sau, đâm xầm trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi, cánh tay phải nổ tung be bét máu. Nhìn con quái vật cao hàng ngàn mét đang gầm rú điên loạn, từ từ biến mất. Đám quái vật con cũng đã mất đi hành động, tan biến thành tro bụi theo sự biến mất của con chúa. Lâm Vũ nhìn lũ quái vật đang biến mất, điều này làm hắn nhớ đến cái tổ chức điên loạn trước kia hắn gặp phải, không biết bọn chúng có liên quan gì đến nhau không.
“Bộp…”
Ngay lúc Lâm Vũ còn đang suy nghĩ, một bàn tay đã vỗ lên vai hắn. Lâm Vũ ngẩng đầu. Ba huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam đã kéo hắn đứng dậy, mỉn cười nói.
“Huynh đệ, làm tốt lắm. Chúng ta nên về thôi”
Lâm Vũ cũng mỉn cười, có lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.