Chương 239: Săn bắt
Nhất Niệm
06/09/2021
Bạch Lãng đứng trước mặt Lâm Vũ, tay nắm thành quyền, liên tục đánh về phía Lâm Vũ. Lâm Vũ chỉ nhàn nhạt né tránh. Bạch Lãng không tin mình không thể đánh trúng Lâm Vũ, càng thêm gia sức, tốc độ càng lúc càng nhanh, vừa đánh vừa chạy xung quanh Lâm Vũ, điên cuồng tấn công dồn dập không ngừng nghỉ nhưng Lâm Vũ vẫn chỉ nhàn nhạt né tránh. Đến chạm vào sợi tóc của Lâm Vũ. Bạch Lãng cũng không làm được.
Sau một hồi điên cuồng tấn công, Bạch Lãng nhịn không được thở nặng nhọc vì mệt mỏi, nằm trên mặt đất thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi, nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao không khỏi ngây ngô hỏi Lâm Vũ.
“Lâm Ca, huynh nói xem võ công mạnh nhất trong thiên hạ là như thế nào”
Lâm Vũ im lặng, bản thân hắn cho rằng, võ công mạnh nhất trong thiên hạ là võ công có thể giết chết kẻ địch trước mắt. Lâm Vũ nhìn Bạch Lãng đang ngây ngô, mong chờ câu trả lời của mình không khỏi bật cười nói.
“Võ công mạnh nhất trong thiên hạ là võ công có thể bảo vệ được bản thân cùng những người thân xung quanh mình trước mọi khó khăn thử thách”
Bạch Lãng ngây ngô mỉn cười.
“Lâm Ca, ta thấy huynh nói rất đúng.”
Bạch Lãng lúc nàỳ mới đứng dậy, hào hứng đi tới bên cạnh Lâm Vũ, tò mò hỏi.
“Lâm Ca, huynh nói đã đi rất nhiều nơi, vậy huynh đã gặp tu sĩ bao giờ chưa, họ có mạnh như lời đồn không, họ sống như thế nào”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói.
“Ta cũng thường xuyên gặp tu sĩ, họ rất mạnh, một quyền có thể phá hủy một ngọn núi, linh thạch, tiền tài tiêu không hết, có thể bay lượn trên bầu trời tự do tự tại một cách dễ dàng”
Bạch Lãng hai mắt tỏa sáng, như một đứa trẻ nắm lấy tay Lâm Vũ, hào hứng nói.
“Lâm Ca, huynh kể thêm cho đệ nghe được không, đệ rất tò mò về thế giới bên ngoài, đặc biệt là tu sĩ”
“Ha ha...Được.”
Ngay lúc Bạch Lãng đang say sưa nghe Lâm Vũ kể về thế giới bên ngoài, Bạch Linh đã đi tới, cốc đầu đệ đệ quay ra nhìn Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Lâm huynh, nước tắm ta vừa chuẩn bị xong , huynh dùng trước đi, đừng ngại...”
Bạch Lãng cả người đầy mồ hôi cùng bụi đất. Nghe tỷ tỷ nói nước tắm đã chuẩn bị xong không khỏi vui vẻ hét lớn.
“Tỷ tỷ thật tốt, vừa hay ta đang muốn đi tắm, vậy ta liền...Aaaaa”
Bạch Linh nhéo mạnh tay Đệ Đệ, miệng cười nhưng hai mắt không cười nhìn Bạch Lãng nói.— QUẢNG CÁO —
“Đệ Đệ, sân vườn đệ còn chưa quyét. Quyét xong mới được tắm. Nghe chưa”
Bạch Lãng tủi thân cầm lấy chiếc chổi, ngơ ngác phủi lá cây trên sân nhà. Nhìn tỷ tỷ Bạch Linh đang giặt quần áo giúp Lâm Vũ, cẩn thận phơi quần áo trên giá đỡ. Không khỏi mỉn cười, đi đến bên cạnh tỷ tỷ, trêu ghẹo nói.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ tỷ thích Lâm Ca rồi đấy chứ...Cũng đúng, Lâm Ca tính cách ôn hòa, lại vô cùng mạnh mẽ, võ công cũng cao cường...”
Bạch Linh nghe đệ đệ nói xong, hai má không khỏi đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ nói.
“Làm...Làm gì có...”
Bạch Lãng mỉn cười.
“Ha ha...Vậy sao...Vậy ta sẽ đi nói với Lâm Ca là tỷ không thích huynh ấy ha ha...”
Bạch Linh thẹn quá hóa giận, vội vàng cầm lấy cây chổi đánh vào mông Bạch Lãng, nhưng Bạch Lãng đã nhanh nhẹn dễ dàng né tránh. Bạch Linh nhịn không được giận hờn nói.
“Tên đệ đệ thối, có gan thì đừng chạy, đứng lại cho ta...”
Bạch Lãng lè lưỡi, tiếp tục trêu trêu ghẹo tỷ tỷ.
“Ha ha...Tỷ tỷ không bắt được đệ đâu, đệ sẽ đi nói với Lâm Ca ha ha...”
Bạch Linh thẹn quá vội đuổi theo Bạch Lãng hét lớn.
“Đứng lại. Tên đệ đê ngốc...Ta đánh Đệ”
“Ha ha...”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ như mọi ngày ra cánh đồng phụ giúp Bạch Lãng, sau đó mang theo hắc cẩu cùng heo mập đi tuần tra xung quanh khu rừng gần thôn. Nhà Lão Nông cũng không khá giả, bữa ăn cũng rất đạm bạc. Cho nên hắn quyết định vào rừng, săn chút thú hoang. Coi như báo đáp một chút ân tình Nông Lão những ngày qua.
Lâm Vũ cầm trong tay cây cung tự chế, bắt đầu chuyến đi săn bắt.
Một con hươu rừng đang gặm lá cây, nhìn thấy Lâm Vũ chợt giật mình, nhanh nhẹn bỏ chạy. Lâm Vũ dương cung, nhắm thẳng con hươu rừng đang bỏ trốn.
— QUẢNG CÁO —
“Phập...”
Một mũi tên gim chuẩn xác vào cổ con hươu rừng, khiến nó lảo đảo ngã lăn trên mặt đất. Lâm Vũ cất cây cung trên tay, vội vàng đi tới thu hoạch chiến lợi phẩm. Bỗng từ bụi cây chợt xuất hiện một con hổ yêu vô cùng to lớn. Chảy nước dãi dòng dòng nhìn chằm chằm Lâm Vũ. Trong mắt nó Lâm Vũ như một con gà quay béo mập, đang nhảy múa trước mắt nó. Đặc biệt là con heo mập trắng trẻo, hồng hào ở phía xa như một con heo quay siêu to siêu khổng lồ trước mắt nó, khiến nó không ngừng chảy nước miếng. Hổ Yêu không do dự một mặt sung sướng, hai mắt vui vẻ, bàn tay to lớn, móng vuốt sắc bén vả thẳng mặt Lâm Vũ.
“Bốp...”
“Trời ơi...Mọi người mau nhìn xem...”
Một thanh niên trai tráng vội vàng chạy vào trong làng, hoảng hốt hét lớn. Khiến mọi người xung quanh không khỏi tò mò. Kéo nhau về phía đám đông đang tụ tập. Nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Vũ vác trên lưng một con hổ lớn, một con hươu rừng khiến những người dân xung quanh không khỏi sợ hãi bàn tán. Đám đông vây xung quanh hắn càng lúc càng nhiều. Vô số ánh mắt tò mò, chỉ trỏ về phía Lâm Vũ.
Một số người bạo gan còn sờ lên lông hổ nhịn không được hét lớn.
“Trời ơi...Đây là hổ thật, hổ thật đấy...”
“Thật sao...Con hổ này thật lớn...”
“Lâm Vũ, sao ngươi giết được nó vậy...”
Vô số người tò mò nói chuyện, hỏi Lâm Vũ vô số câu hỏi, khiến Lâm Vũ rất lâu sau mới về tới nhà Nông Lão.
Bạch Linh thấy người dân cả thôn bao vây trước cửa nhà nàng không khỏi tò mò, sau đó thấy Lâm Vũ vác một con hổ lớn trên lưng không khỏi hoảng sợ, sau đó lại xấu hổ dụt dè nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ ném con hổ, cùng con hươu rừng lên mặt đất, nhìn Nông Lão vui vẻ nói.
“Nông Lão, ta tặng người làm vật tẩm bổ.”
Nông Lão không khỏi mỉn cười nói.
“Nhiều như này một mình ta dùng cũng không hết, chi bằng chia cho thôn dân trong làng mỗi người một ít. Công tử thấy sao.”
Lâm Vũ không do dự gật đầu đông ý. Dưới sự giúp sức của người dân trong thôn. Rất nhanh mọi chuyện đều được xử lý gọn gàng, mỗi người trong thôn đều được một ít thịt đem về làm quà tặng.
Bữa tối rất nhanh liền tới. Bạch Linh vui vẻ đem ra một đĩa thịt hươu rừng xào cùng với rau dại. Cả năm người vui vẻ cùng nhau trò chuyện thoải mái bên mân cơm. Bạch Lãng không khỏi vui vẻ nói.— QUẢNG CÁO —
“Lâm Ca, huynh từng một quyền đánh bại người đứng đầu Đại Hội Tranh Bá. Vậy Đại Hội Tranh Bá là gì, có lớn không vậy”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói.
“Đại hội tranh bá cũng chỉ là cuộc thi võ thuật nhỏ mà thôi. Không có gì lớn lắm...”
Bạch Lãng hứng khởi nói.
“Ta hiểu rồi, nó cũng giống như cuộc thi đấu vật trong làng chúng ta đúng không Lâm Ca.”
Lâm Vũ không do dự gật đầu.
“Đúng vậy...”
“Vậy Lâm Ca, đám người Kiếm Si tấu hài huynh nói tới có mạnh không, có thể đánh bại một con heo rừng không”
Lâm Vũ nghe xong không nhịn được bật cười. Đám người Kiếm Si mà biết có người hỏi bọn hắn có mạnh bằng con heo rừng không. Chắc chắn bọn hắn sẽ xấu hổ mà chết.
“Ha ha...Bọn hắn rất mạnh, mạnh hơn cả một con heo rừng ha ha...”
Bạch Linh không khỏi nhéo tai đệ đệ nói.
“Đệ hỏi nhiều như vậy để làm gì. Không cho Lâm huynh ăn cơm sao.”
“Lâm Vũ, đừng để ý tới đệ đệ ngốc của ta. Huynh mau thử xem món hươu rừng ta nấu có ngon không”
Lâm Vũ thử cắn một miếng thịt hươu rừng, không khỏi vui vẻ nói.
“Rất ngon, Bạch Linh cô nương thật khéo tay”
Bạch Linh nghe xong không khỏi cúi đầu, mỉn cười xấu hổ, bắt đầu từ tốn ăn nhỏ nhẹ. Thi thoảng lại nhìn Lâm Vũ rồi vội vàng cúi đầu mỉn cười. Một ngày như vậy, rất nhanh liền kết thúc.
Sau một hồi điên cuồng tấn công, Bạch Lãng nhịn không được thở nặng nhọc vì mệt mỏi, nằm trên mặt đất thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi, nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao không khỏi ngây ngô hỏi Lâm Vũ.
“Lâm Ca, huynh nói xem võ công mạnh nhất trong thiên hạ là như thế nào”
Lâm Vũ im lặng, bản thân hắn cho rằng, võ công mạnh nhất trong thiên hạ là võ công có thể giết chết kẻ địch trước mắt. Lâm Vũ nhìn Bạch Lãng đang ngây ngô, mong chờ câu trả lời của mình không khỏi bật cười nói.
“Võ công mạnh nhất trong thiên hạ là võ công có thể bảo vệ được bản thân cùng những người thân xung quanh mình trước mọi khó khăn thử thách”
Bạch Lãng ngây ngô mỉn cười.
“Lâm Ca, ta thấy huynh nói rất đúng.”
Bạch Lãng lúc nàỳ mới đứng dậy, hào hứng đi tới bên cạnh Lâm Vũ, tò mò hỏi.
“Lâm Ca, huynh nói đã đi rất nhiều nơi, vậy huynh đã gặp tu sĩ bao giờ chưa, họ có mạnh như lời đồn không, họ sống như thế nào”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói.
“Ta cũng thường xuyên gặp tu sĩ, họ rất mạnh, một quyền có thể phá hủy một ngọn núi, linh thạch, tiền tài tiêu không hết, có thể bay lượn trên bầu trời tự do tự tại một cách dễ dàng”
Bạch Lãng hai mắt tỏa sáng, như một đứa trẻ nắm lấy tay Lâm Vũ, hào hứng nói.
“Lâm Ca, huynh kể thêm cho đệ nghe được không, đệ rất tò mò về thế giới bên ngoài, đặc biệt là tu sĩ”
“Ha ha...Được.”
Ngay lúc Bạch Lãng đang say sưa nghe Lâm Vũ kể về thế giới bên ngoài, Bạch Linh đã đi tới, cốc đầu đệ đệ quay ra nhìn Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Lâm huynh, nước tắm ta vừa chuẩn bị xong , huynh dùng trước đi, đừng ngại...”
Bạch Lãng cả người đầy mồ hôi cùng bụi đất. Nghe tỷ tỷ nói nước tắm đã chuẩn bị xong không khỏi vui vẻ hét lớn.
“Tỷ tỷ thật tốt, vừa hay ta đang muốn đi tắm, vậy ta liền...Aaaaa”
Bạch Linh nhéo mạnh tay Đệ Đệ, miệng cười nhưng hai mắt không cười nhìn Bạch Lãng nói.— QUẢNG CÁO —
“Đệ Đệ, sân vườn đệ còn chưa quyét. Quyét xong mới được tắm. Nghe chưa”
Bạch Lãng tủi thân cầm lấy chiếc chổi, ngơ ngác phủi lá cây trên sân nhà. Nhìn tỷ tỷ Bạch Linh đang giặt quần áo giúp Lâm Vũ, cẩn thận phơi quần áo trên giá đỡ. Không khỏi mỉn cười, đi đến bên cạnh tỷ tỷ, trêu ghẹo nói.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ tỷ thích Lâm Ca rồi đấy chứ...Cũng đúng, Lâm Ca tính cách ôn hòa, lại vô cùng mạnh mẽ, võ công cũng cao cường...”
Bạch Linh nghe đệ đệ nói xong, hai má không khỏi đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ nói.
“Làm...Làm gì có...”
Bạch Lãng mỉn cười.
“Ha ha...Vậy sao...Vậy ta sẽ đi nói với Lâm Ca là tỷ không thích huynh ấy ha ha...”
Bạch Linh thẹn quá hóa giận, vội vàng cầm lấy cây chổi đánh vào mông Bạch Lãng, nhưng Bạch Lãng đã nhanh nhẹn dễ dàng né tránh. Bạch Linh nhịn không được giận hờn nói.
“Tên đệ đệ thối, có gan thì đừng chạy, đứng lại cho ta...”
Bạch Lãng lè lưỡi, tiếp tục trêu trêu ghẹo tỷ tỷ.
“Ha ha...Tỷ tỷ không bắt được đệ đâu, đệ sẽ đi nói với Lâm Ca ha ha...”
Bạch Linh thẹn quá vội đuổi theo Bạch Lãng hét lớn.
“Đứng lại. Tên đệ đê ngốc...Ta đánh Đệ”
“Ha ha...”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ như mọi ngày ra cánh đồng phụ giúp Bạch Lãng, sau đó mang theo hắc cẩu cùng heo mập đi tuần tra xung quanh khu rừng gần thôn. Nhà Lão Nông cũng không khá giả, bữa ăn cũng rất đạm bạc. Cho nên hắn quyết định vào rừng, săn chút thú hoang. Coi như báo đáp một chút ân tình Nông Lão những ngày qua.
Lâm Vũ cầm trong tay cây cung tự chế, bắt đầu chuyến đi săn bắt.
Một con hươu rừng đang gặm lá cây, nhìn thấy Lâm Vũ chợt giật mình, nhanh nhẹn bỏ chạy. Lâm Vũ dương cung, nhắm thẳng con hươu rừng đang bỏ trốn.
— QUẢNG CÁO —
“Phập...”
Một mũi tên gim chuẩn xác vào cổ con hươu rừng, khiến nó lảo đảo ngã lăn trên mặt đất. Lâm Vũ cất cây cung trên tay, vội vàng đi tới thu hoạch chiến lợi phẩm. Bỗng từ bụi cây chợt xuất hiện một con hổ yêu vô cùng to lớn. Chảy nước dãi dòng dòng nhìn chằm chằm Lâm Vũ. Trong mắt nó Lâm Vũ như một con gà quay béo mập, đang nhảy múa trước mắt nó. Đặc biệt là con heo mập trắng trẻo, hồng hào ở phía xa như một con heo quay siêu to siêu khổng lồ trước mắt nó, khiến nó không ngừng chảy nước miếng. Hổ Yêu không do dự một mặt sung sướng, hai mắt vui vẻ, bàn tay to lớn, móng vuốt sắc bén vả thẳng mặt Lâm Vũ.
“Bốp...”
“Trời ơi...Mọi người mau nhìn xem...”
Một thanh niên trai tráng vội vàng chạy vào trong làng, hoảng hốt hét lớn. Khiến mọi người xung quanh không khỏi tò mò. Kéo nhau về phía đám đông đang tụ tập. Nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Vũ vác trên lưng một con hổ lớn, một con hươu rừng khiến những người dân xung quanh không khỏi sợ hãi bàn tán. Đám đông vây xung quanh hắn càng lúc càng nhiều. Vô số ánh mắt tò mò, chỉ trỏ về phía Lâm Vũ.
Một số người bạo gan còn sờ lên lông hổ nhịn không được hét lớn.
“Trời ơi...Đây là hổ thật, hổ thật đấy...”
“Thật sao...Con hổ này thật lớn...”
“Lâm Vũ, sao ngươi giết được nó vậy...”
Vô số người tò mò nói chuyện, hỏi Lâm Vũ vô số câu hỏi, khiến Lâm Vũ rất lâu sau mới về tới nhà Nông Lão.
Bạch Linh thấy người dân cả thôn bao vây trước cửa nhà nàng không khỏi tò mò, sau đó thấy Lâm Vũ vác một con hổ lớn trên lưng không khỏi hoảng sợ, sau đó lại xấu hổ dụt dè nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ ném con hổ, cùng con hươu rừng lên mặt đất, nhìn Nông Lão vui vẻ nói.
“Nông Lão, ta tặng người làm vật tẩm bổ.”
Nông Lão không khỏi mỉn cười nói.
“Nhiều như này một mình ta dùng cũng không hết, chi bằng chia cho thôn dân trong làng mỗi người một ít. Công tử thấy sao.”
Lâm Vũ không do dự gật đầu đông ý. Dưới sự giúp sức của người dân trong thôn. Rất nhanh mọi chuyện đều được xử lý gọn gàng, mỗi người trong thôn đều được một ít thịt đem về làm quà tặng.
Bữa tối rất nhanh liền tới. Bạch Linh vui vẻ đem ra một đĩa thịt hươu rừng xào cùng với rau dại. Cả năm người vui vẻ cùng nhau trò chuyện thoải mái bên mân cơm. Bạch Lãng không khỏi vui vẻ nói.— QUẢNG CÁO —
“Lâm Ca, huynh từng một quyền đánh bại người đứng đầu Đại Hội Tranh Bá. Vậy Đại Hội Tranh Bá là gì, có lớn không vậy”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói.
“Đại hội tranh bá cũng chỉ là cuộc thi võ thuật nhỏ mà thôi. Không có gì lớn lắm...”
Bạch Lãng hứng khởi nói.
“Ta hiểu rồi, nó cũng giống như cuộc thi đấu vật trong làng chúng ta đúng không Lâm Ca.”
Lâm Vũ không do dự gật đầu.
“Đúng vậy...”
“Vậy Lâm Ca, đám người Kiếm Si tấu hài huynh nói tới có mạnh không, có thể đánh bại một con heo rừng không”
Lâm Vũ nghe xong không nhịn được bật cười. Đám người Kiếm Si mà biết có người hỏi bọn hắn có mạnh bằng con heo rừng không. Chắc chắn bọn hắn sẽ xấu hổ mà chết.
“Ha ha...Bọn hắn rất mạnh, mạnh hơn cả một con heo rừng ha ha...”
Bạch Linh không khỏi nhéo tai đệ đệ nói.
“Đệ hỏi nhiều như vậy để làm gì. Không cho Lâm huynh ăn cơm sao.”
“Lâm Vũ, đừng để ý tới đệ đệ ngốc của ta. Huynh mau thử xem món hươu rừng ta nấu có ngon không”
Lâm Vũ thử cắn một miếng thịt hươu rừng, không khỏi vui vẻ nói.
“Rất ngon, Bạch Linh cô nương thật khéo tay”
Bạch Linh nghe xong không khỏi cúi đầu, mỉn cười xấu hổ, bắt đầu từ tốn ăn nhỏ nhẹ. Thi thoảng lại nhìn Lâm Vũ rồi vội vàng cúi đầu mỉn cười. Một ngày như vậy, rất nhanh liền kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.