Chương 26: Tên xui xẻo
Nhất Niệm
25/08/2020
Vừa vào bí cảnh Lâm Vũ liền tách ra, chọn một phương hướng tiến lên. Hắc cẩu thì đi theo đằng sau hắn dùng thần thức hỏi “Sao ngươi không đi chung với tên Hoa Dương đó hay là đi cùng với Lưu Ly Lan Linh, dù sao cô ta cũng là một đại mỹ nữ”
“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao”
Lâm Vũ một mặt khinh thường nhìn hắc cẩu. Tên Bách Hoa Dương đó vốn không phải người tốt lành gì, ngoài mặt thì ấm áp, hiền hòa nhưng trong lòng thì lại vô cùng nham hiểm, độc ác.
Chỉ cần dùng cái đầu nghĩ liền rõ, tại sao tên Bách Hoa Dương đó lại muốn dẫn toàn luyện khí cảnh đi theo hắn, mà không phải thông kinh cảnh, tẩy cốt cảnh. Vì bảo vệ những người đó sao, nếu muốn bảo vệ những người đó, dẫn thêm càng nhiều thông kinh cảnh, tẩy cốt cảnh chẳng phải càng an toàn sao, vậy mà hắn chỉ chọn luyện khí cảnh đi theo hắn.
Chưa kể, nếu ngươi là cao thủ, ngươi nguyện ý dẫn theo một tên gà mờ xông phó bản với ngươi sao, một tên đã không được, đừng nói là một đám,đây rõ ràng là mua dây buộc mình, tạo gánh nặng cho bản thân. Bách Hoa Dương đây là cần người đi thay hắn dò đường, đi thay hắn chịu chết nên mới làm vậy.
Về sau, Lâm Vũ càng thêm khẳng định tên Bách Hoa Dương đó chẳng phải loại người tốt lành gì. Có câu “ chủ nào tớ đấy” quả nhiên không sai. Nhìn trò mèo mà chủ tớ hai người dựng lên, Lâm Vũ chỉ muốn ra tay tiễn bọn hắn lên đường. Đừng nghĩ rằng, tên cẩu nô tài đó do nóng giận mà ra tay với hắn. Cẩu nô tài có nguyên tắc của cẩu nô tài. Một tên cẩu nô tài không bao giờ được phép tự ý hành động khi chưa có lệnh của chủ nhân. Đây là một điều cấm kỵ tuyệt đối không được phạm vào. Tên đó rõ ràng là nghe theo lệnh của Bách Hoa Dương, cố ý làm vậy để thăm dò thực lực của hắn. Không thể công nhận, tên Bách Hoa Dương đó không chỉ âm hiểm, xảo trá, mà còn vô cùng cận thận. Vì không nhìn ra được tu vi của hắn, lại không tin hắn là người bình thường nên đã cử một tên cẩu nô tài thăm dò thực lực của hắn.
Tất nhiên,Lâm Vũ cũng tương kế tựu kế, vốn dĩ một quyền của Lâm Vũ có thể giết chết tên cẩu nô tài đó, nhưng Lâm Vũ không làm vậy, mà hắn cố ý ẩn dấu thực lực. Chỉ biểu hiện ra đủ thực lực để Bách Hoa Dương không kiêng kỵ hắn, nhưng cũng không dám động đến hắn.
Còn về Lưu Ly Lan Linh,càng không đơn giản. Cô ta đã sớm nhìn ra bản chất thật sự của Bách Hoa Dương nhưng mặt không đổi sắc, vẫn tươi cười nói chuyện như không với hắn. Khi hắn cố ý dò hỏi cô ta về Bách Hoa Dương,cô ta cũng đang dò hỏi lại hắn. Cả hai cùng ăn ý hiểu đối phương biết rõ tất cả, đối phương đều là người không đơn giản nhưng không ai nói ra. Đi theo cô ta, có ngày bị đâm sau lưng cũng không biết. Tốt nhất vẫn là tránh xa thì tốt hơn.
Quả đúng như Lâm Vũ suy đoán,vừa đến bí cảnh không bao lâu Bách Hoa Dương liền nói “ các vị, bí cảnh vô cùng nguy hiểm chúng ta nên phân thành ba tổ, hai tổ là luyện khí cảnh đi phía trước và phía sau. Còn ở giữa là thông kinh cảnh trở lên”
Bách Hoa Dương vừa nói xong, lập tức có người lên tiếng phản đối “ Hoa Dương công tử,đây là muốn chúng ta đi chịu chết sao, ta không phục, ta muốn rời...”
Chưa để hắn nói xong, một chiếc phi tiêu đã đâm xuyên cổ hắn, khiến hắn lập tức tắt thở bỏ mình.
Bách Hoa Dương lúc này đâu còn khuôn mặt hiền hòa, nụ cười ấm áp như trước nữa, mà khuôn mặt hắn dữ tợn như ác quỷ, nụ cười đầy nham hiểm, đôi mắt ánh lên vẻ tàn độc vô nhân tính.
Lâm Vũ nhìn xem tấm bản đồ. Vừa xem vừa tìm vị trí thích hợp. Theo tấm bản đồ ghi chép cách hắn không xa có một gốc tử tinh thảo xem như một loại linh dược tu luyện không tệ. vượt qua một đoạn cây cối xanh tươi, rất nhanh dưới một gốc cổ thụ già có một cây thảo dược như thủy tinh màu tím đang lấp lánh. Không sai đây chính là tử tinh thảo, một loại thượng phẩm linh dược. Linh dược chia thành Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, thần cấp, thánh cấp linh dược. Nhìn tử tinh thảo cách đó không xa, Lâm Vũ bình tĩnh nói
“ Hắc cẩu, ngươi đi đến hái tử tinh thảo về đây được không, bữa sau ta đãi ngươi thịt yêu thú thế nào”
Hắc cẩu một mặt khinh bỉ nhìn Lâm Vũ “ Ngươi nghĩ ta ngu sao, vậy sao ngươi không đi hái nó”
Lâm Vũ tức giận “ ngươi ăn của ta, tiêu tiền của ta, đến lúc cần ngươi làm việc ngươi lại từ chối, ngươi đi hay không thì bảo”
“ Không đi”
Một người một chó rất nhanh lao vào ẩu đả, đánh nhau càng lúc càng dữ dội, không ai chịu nhường ai.
Tên ta là Tiểu Ca Vô Danh, đây là lần đầu tiên ta xông bí cảnh. Ta rất trông đợi vào lần này, đây sẽ là cơ hội để ta nhất phi trùng thiên từ đó bước lên con đường vô địch thiên hạ. Cầm tấm bản đồ trên tay,mục tiêu đầu tiên của ta là tử tinh thảo. Khi vừa đến nơi, ta liền nhìn thấy một tên khuôn mặt anh tuấn cương nghị, đang đánh nhau với một con hắc cẩu. Ta nhận ra bọn họ, nhưng ta không hiểu vì sao bọn họ lại trở mặt thành thù mà lao vào đánh nhau. Nhưng ai quan tâm chuyện đó. Tử tinh thảo đang ở trước mắt,ta có ngu mới không lao đến lấy. Dùng hết tốc lực bình sinh vốn có, ta lao đến hái tử tinh thảo. Khi sắp hái được nó đến nơi bỗng dưng xung quanh ta tối sầm lại.
Lâm Vũ cùng hắc cẩu dừng đánh nhau. Nhìn xem tên xui xẻo trước mắt bị tàng hoa xà nuốt chửng, không sai là bị nuốt chửng. Tàng hoa xà vô cùng xảo trá, tàng hình trên ngọn cây cao chỉ chờ tu sĩ đến hái tử tinh thảo liền lao xuống nuốt chửng họ vào bụng.
Điểm lợi hại nhất của tàng hoa xà chính là tàng hình phục kích, cho dù là tẩy tủy cảnh nếu không cẩn thận cũng sẽ bị tàng hoa xà giết chết, nhưng nếu tàng hoa xà đã mất ẩn thân thì một tên thông kinh cảnh cũng có thể dễ dàng giết nó.
Một tay cầm mật rắn, khuôn mặt vui cười rạng rỡ, Lâm Vũ liền cất kỹ nó vào túi trữ vật. Hắc Cẩu thì đang miệt mài cắt thịt rắn. Còn tên xui xẻo kia vô phương cứu chữa, trúng độc quá nặng mà chết.
Đi đến dưới gốc cổ thụ, rất nhanh tử tinh thảo được Lâm Vũ đào lên.Nhưng Lâm Vũ đột nhiên phát hiện phía dưới gốc tử tinh thảo có một chiếc hộp gỗ nhỏ đen như mực. Sờ vào hộp gỗ,một cảm giác âm lãnh truyền đến,trên hộp gỗ có một dòng chữ nhìn kỹ sẽ thấy “ thánh vật hỗn độn châu”
Lâm Vũ nhịn không được bật cười lớn, cười không ngừng nghỉ, sau đó ném chiếc hộp đi. Chiếc hộp đập vào thân cây vỡ tan tành, một chiếc kim độc nhanh như chớp cắm xuyên qua thân cây. Tốc độ chiếc kim độc nhanh đến mức dù là tẩy tủy cảnh cũng vô pháp tránh né. Đây là một cạm bẫy tất sát không thể nghi ngờ, mở ra là chết, vô pháp cứu chữa.
Tất nhiên bên trong chiếc là hộp trống không, ngoài cây kim độc ra bên trong không còn gì cả. Nghĩ Lâm Vũ hắn là kẻ ngu sao. Thánh vật dễ như vậy tới tay. Thánh vật là rau cải trắng sao. Đừng nhìn cạm bẫy này có vẻ ngu ngốc. Thực chất nó vô cùng thông minh, đánh sau vào lòng người. Trên đời này có bao nhiêu tu sĩ thấy từ “thánh vật” mà giữ được tỉnh táo, không mừng rỡ như điên hận không thể ngay lập tức mở nó ra, lấy bảo vật mới là lạ. Giống như người bạn yêu đang mời chào bạn vậy, bạn có thể từ chối được sao. Kết quả là chín thành chín tu sĩ đều phải chết nếu đụng phải cạm bẫy này. Một cạm bẫy thâm hiểm.
Thu hồi suy nghĩ, Lâm Vũ mở xem bản đồ. Mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là mỏ linh thạch. Đi đào mỏ là một lựa chọn không tệ. Nhưng trước hết phải xử lý tàng hoa xà đã. Đối với tu sĩ, cả người yêu thú đều là vật đại bổ cho nên Lâm Vũ không thể lãng phí. Một ngọn lửa lớn được thổi lên, giữa khu rừng yên tĩnh, một người một cẩu đang yên lặng bên nhau cùng nhau thưởng thức bữa ăn của mình, cảnh tượng vô cùng ấm áp,cảm động lòng người.
“ cmn, Hắc cẩu ngươi là chó thật sao”
“ ngươi mới nhìn lại mình đi,đồ mặt dầy vô liêm sỉ”
“ ai mới không biết xấu hổ, ta vừa cắn một miếng ngươi đã nuốt chửng cả tàng hoa xà vào bụng, đồ cẩu vô dụng nhà ngươi, ta nuôi ngươi làm được gì chứ”
“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao”
Lâm Vũ một mặt khinh thường nhìn hắc cẩu. Tên Bách Hoa Dương đó vốn không phải người tốt lành gì, ngoài mặt thì ấm áp, hiền hòa nhưng trong lòng thì lại vô cùng nham hiểm, độc ác.
Chỉ cần dùng cái đầu nghĩ liền rõ, tại sao tên Bách Hoa Dương đó lại muốn dẫn toàn luyện khí cảnh đi theo hắn, mà không phải thông kinh cảnh, tẩy cốt cảnh. Vì bảo vệ những người đó sao, nếu muốn bảo vệ những người đó, dẫn thêm càng nhiều thông kinh cảnh, tẩy cốt cảnh chẳng phải càng an toàn sao, vậy mà hắn chỉ chọn luyện khí cảnh đi theo hắn.
Chưa kể, nếu ngươi là cao thủ, ngươi nguyện ý dẫn theo một tên gà mờ xông phó bản với ngươi sao, một tên đã không được, đừng nói là một đám,đây rõ ràng là mua dây buộc mình, tạo gánh nặng cho bản thân. Bách Hoa Dương đây là cần người đi thay hắn dò đường, đi thay hắn chịu chết nên mới làm vậy.
Về sau, Lâm Vũ càng thêm khẳng định tên Bách Hoa Dương đó chẳng phải loại người tốt lành gì. Có câu “ chủ nào tớ đấy” quả nhiên không sai. Nhìn trò mèo mà chủ tớ hai người dựng lên, Lâm Vũ chỉ muốn ra tay tiễn bọn hắn lên đường. Đừng nghĩ rằng, tên cẩu nô tài đó do nóng giận mà ra tay với hắn. Cẩu nô tài có nguyên tắc của cẩu nô tài. Một tên cẩu nô tài không bao giờ được phép tự ý hành động khi chưa có lệnh của chủ nhân. Đây là một điều cấm kỵ tuyệt đối không được phạm vào. Tên đó rõ ràng là nghe theo lệnh của Bách Hoa Dương, cố ý làm vậy để thăm dò thực lực của hắn. Không thể công nhận, tên Bách Hoa Dương đó không chỉ âm hiểm, xảo trá, mà còn vô cùng cận thận. Vì không nhìn ra được tu vi của hắn, lại không tin hắn là người bình thường nên đã cử một tên cẩu nô tài thăm dò thực lực của hắn.
Tất nhiên,Lâm Vũ cũng tương kế tựu kế, vốn dĩ một quyền của Lâm Vũ có thể giết chết tên cẩu nô tài đó, nhưng Lâm Vũ không làm vậy, mà hắn cố ý ẩn dấu thực lực. Chỉ biểu hiện ra đủ thực lực để Bách Hoa Dương không kiêng kỵ hắn, nhưng cũng không dám động đến hắn.
Còn về Lưu Ly Lan Linh,càng không đơn giản. Cô ta đã sớm nhìn ra bản chất thật sự của Bách Hoa Dương nhưng mặt không đổi sắc, vẫn tươi cười nói chuyện như không với hắn. Khi hắn cố ý dò hỏi cô ta về Bách Hoa Dương,cô ta cũng đang dò hỏi lại hắn. Cả hai cùng ăn ý hiểu đối phương biết rõ tất cả, đối phương đều là người không đơn giản nhưng không ai nói ra. Đi theo cô ta, có ngày bị đâm sau lưng cũng không biết. Tốt nhất vẫn là tránh xa thì tốt hơn.
Quả đúng như Lâm Vũ suy đoán,vừa đến bí cảnh không bao lâu Bách Hoa Dương liền nói “ các vị, bí cảnh vô cùng nguy hiểm chúng ta nên phân thành ba tổ, hai tổ là luyện khí cảnh đi phía trước và phía sau. Còn ở giữa là thông kinh cảnh trở lên”
Bách Hoa Dương vừa nói xong, lập tức có người lên tiếng phản đối “ Hoa Dương công tử,đây là muốn chúng ta đi chịu chết sao, ta không phục, ta muốn rời...”
Chưa để hắn nói xong, một chiếc phi tiêu đã đâm xuyên cổ hắn, khiến hắn lập tức tắt thở bỏ mình.
Bách Hoa Dương lúc này đâu còn khuôn mặt hiền hòa, nụ cười ấm áp như trước nữa, mà khuôn mặt hắn dữ tợn như ác quỷ, nụ cười đầy nham hiểm, đôi mắt ánh lên vẻ tàn độc vô nhân tính.
Lâm Vũ nhìn xem tấm bản đồ. Vừa xem vừa tìm vị trí thích hợp. Theo tấm bản đồ ghi chép cách hắn không xa có một gốc tử tinh thảo xem như một loại linh dược tu luyện không tệ. vượt qua một đoạn cây cối xanh tươi, rất nhanh dưới một gốc cổ thụ già có một cây thảo dược như thủy tinh màu tím đang lấp lánh. Không sai đây chính là tử tinh thảo, một loại thượng phẩm linh dược. Linh dược chia thành Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, thần cấp, thánh cấp linh dược. Nhìn tử tinh thảo cách đó không xa, Lâm Vũ bình tĩnh nói
“ Hắc cẩu, ngươi đi đến hái tử tinh thảo về đây được không, bữa sau ta đãi ngươi thịt yêu thú thế nào”
Hắc cẩu một mặt khinh bỉ nhìn Lâm Vũ “ Ngươi nghĩ ta ngu sao, vậy sao ngươi không đi hái nó”
Lâm Vũ tức giận “ ngươi ăn của ta, tiêu tiền của ta, đến lúc cần ngươi làm việc ngươi lại từ chối, ngươi đi hay không thì bảo”
“ Không đi”
Một người một chó rất nhanh lao vào ẩu đả, đánh nhau càng lúc càng dữ dội, không ai chịu nhường ai.
Tên ta là Tiểu Ca Vô Danh, đây là lần đầu tiên ta xông bí cảnh. Ta rất trông đợi vào lần này, đây sẽ là cơ hội để ta nhất phi trùng thiên từ đó bước lên con đường vô địch thiên hạ. Cầm tấm bản đồ trên tay,mục tiêu đầu tiên của ta là tử tinh thảo. Khi vừa đến nơi, ta liền nhìn thấy một tên khuôn mặt anh tuấn cương nghị, đang đánh nhau với một con hắc cẩu. Ta nhận ra bọn họ, nhưng ta không hiểu vì sao bọn họ lại trở mặt thành thù mà lao vào đánh nhau. Nhưng ai quan tâm chuyện đó. Tử tinh thảo đang ở trước mắt,ta có ngu mới không lao đến lấy. Dùng hết tốc lực bình sinh vốn có, ta lao đến hái tử tinh thảo. Khi sắp hái được nó đến nơi bỗng dưng xung quanh ta tối sầm lại.
Lâm Vũ cùng hắc cẩu dừng đánh nhau. Nhìn xem tên xui xẻo trước mắt bị tàng hoa xà nuốt chửng, không sai là bị nuốt chửng. Tàng hoa xà vô cùng xảo trá, tàng hình trên ngọn cây cao chỉ chờ tu sĩ đến hái tử tinh thảo liền lao xuống nuốt chửng họ vào bụng.
Điểm lợi hại nhất của tàng hoa xà chính là tàng hình phục kích, cho dù là tẩy tủy cảnh nếu không cẩn thận cũng sẽ bị tàng hoa xà giết chết, nhưng nếu tàng hoa xà đã mất ẩn thân thì một tên thông kinh cảnh cũng có thể dễ dàng giết nó.
Một tay cầm mật rắn, khuôn mặt vui cười rạng rỡ, Lâm Vũ liền cất kỹ nó vào túi trữ vật. Hắc Cẩu thì đang miệt mài cắt thịt rắn. Còn tên xui xẻo kia vô phương cứu chữa, trúng độc quá nặng mà chết.
Đi đến dưới gốc cổ thụ, rất nhanh tử tinh thảo được Lâm Vũ đào lên.Nhưng Lâm Vũ đột nhiên phát hiện phía dưới gốc tử tinh thảo có một chiếc hộp gỗ nhỏ đen như mực. Sờ vào hộp gỗ,một cảm giác âm lãnh truyền đến,trên hộp gỗ có một dòng chữ nhìn kỹ sẽ thấy “ thánh vật hỗn độn châu”
Lâm Vũ nhịn không được bật cười lớn, cười không ngừng nghỉ, sau đó ném chiếc hộp đi. Chiếc hộp đập vào thân cây vỡ tan tành, một chiếc kim độc nhanh như chớp cắm xuyên qua thân cây. Tốc độ chiếc kim độc nhanh đến mức dù là tẩy tủy cảnh cũng vô pháp tránh né. Đây là một cạm bẫy tất sát không thể nghi ngờ, mở ra là chết, vô pháp cứu chữa.
Tất nhiên bên trong chiếc là hộp trống không, ngoài cây kim độc ra bên trong không còn gì cả. Nghĩ Lâm Vũ hắn là kẻ ngu sao. Thánh vật dễ như vậy tới tay. Thánh vật là rau cải trắng sao. Đừng nhìn cạm bẫy này có vẻ ngu ngốc. Thực chất nó vô cùng thông minh, đánh sau vào lòng người. Trên đời này có bao nhiêu tu sĩ thấy từ “thánh vật” mà giữ được tỉnh táo, không mừng rỡ như điên hận không thể ngay lập tức mở nó ra, lấy bảo vật mới là lạ. Giống như người bạn yêu đang mời chào bạn vậy, bạn có thể từ chối được sao. Kết quả là chín thành chín tu sĩ đều phải chết nếu đụng phải cạm bẫy này. Một cạm bẫy thâm hiểm.
Thu hồi suy nghĩ, Lâm Vũ mở xem bản đồ. Mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là mỏ linh thạch. Đi đào mỏ là một lựa chọn không tệ. Nhưng trước hết phải xử lý tàng hoa xà đã. Đối với tu sĩ, cả người yêu thú đều là vật đại bổ cho nên Lâm Vũ không thể lãng phí. Một ngọn lửa lớn được thổi lên, giữa khu rừng yên tĩnh, một người một cẩu đang yên lặng bên nhau cùng nhau thưởng thức bữa ăn của mình, cảnh tượng vô cùng ấm áp,cảm động lòng người.
“ cmn, Hắc cẩu ngươi là chó thật sao”
“ ngươi mới nhìn lại mình đi,đồ mặt dầy vô liêm sỉ”
“ ai mới không biết xấu hổ, ta vừa cắn một miếng ngươi đã nuốt chửng cả tàng hoa xà vào bụng, đồ cẩu vô dụng nhà ngươi, ta nuôi ngươi làm được gì chứ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.