Chương 2
Đông trùng
25/01/2017
Có người đang truyền dưỡng khí vào miệng cậu.
Hải Thiên Lam cảm thấy khỏe hơn một chút. Vừa mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt to màu lam, một bé con xinh đẹp đang miệng dán miệng chuyển dưỡng khí qua cho cậu. Bé con kia kéo cậu định lôi cậu lên mặt nước, chỉ là dáng người quá nhỏ khí lực không lớn, làm sao cũng không nhúc nhích nổi cậu, đành ra hiệu bảo cậu tự bơi.
Hải Thiên Lam dùng cả tay lẫn chân gắng trồi lên mặt biển, chờ khi da mặt rốt cục cảm nhận được sự tiếp xúc của không khí, đứa bé kia mới đem miệng mình dời khỏi miệng cậu.
“Anh có sao không?”
“Tạm ổn, nhưng chúng ta hiện giờ phải làm gì? Bé con, tại sao em lại xuất hiện ở đây?”
“Câu này nên là em hỏi anh mới đúng, nơi này đâu phải đất liền, tại sao anh lại ở đây?”
“Anh bị người ta đẩy xuống thuyền, đất liền ở đâu vậy, cách nơi đây không xa chứ?”
Hải Thiên Lam nghĩ đứa bé trước mắt là con nhà ngư dân sống ở phụ cận, chắc là đến từ bờ biển cách đó không xa.
Bé con chĩa một ngón tay về hướng Bắc.
“Bên kia, nhưng là rất xa, em không muốn qua đó, về nhà muộn sẽ bị mẹ la.”
“Nhà em không ở bên đó sao?”
Bé con lắc đầu.
“Nhà của em ở phía dưới.”
“Đừng đùa, bạn nhỏ, chúng ta vẫn là mau chóng tìm đường về bờ biển đi.”
Hải Thiên Lam kéo đứa bé kia muốn đi, đứa bé kia quýnh lên.
“Em không có lừa anh, nhà của em thật sự ở dưới nước mà, em là nhân ngư, không tin anh xem.”
Một cái đuôi cá phát sáng màu lam rất to trồi lên mặt nước, vẩy bọt biển sau lại hạ xuống trước mắt Hải Thiên Lam.
“Trời ạ! Trên thế gian thật sự có mỹ nhân ngư.”
Hải Thiên Lam kinh ngạc tán thán một chút, trách không được bé con trước mắt này lại xinh đẹp đến vậy, bất quá hiện tại không phải lúc thất kinh, anh phải mau chóng trở lại trên đất bằng.
“Vậy lục địa cách nơi này còn xa lắm không?”
Tiểu nhân ngư nhìn lên không trung.
“Nếu là em, đến lúc trời tối có thể sẽ nhìn thấy lục địa.”
Hải Thiên Lam cảm thấy khỏe hơn một chút. Vừa mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt to màu lam, một bé con xinh đẹp đang miệng dán miệng chuyển dưỡng khí qua cho cậu. Bé con kia kéo cậu định lôi cậu lên mặt nước, chỉ là dáng người quá nhỏ khí lực không lớn, làm sao cũng không nhúc nhích nổi cậu, đành ra hiệu bảo cậu tự bơi.
Hải Thiên Lam dùng cả tay lẫn chân gắng trồi lên mặt biển, chờ khi da mặt rốt cục cảm nhận được sự tiếp xúc của không khí, đứa bé kia mới đem miệng mình dời khỏi miệng cậu.
“Anh có sao không?”
“Tạm ổn, nhưng chúng ta hiện giờ phải làm gì? Bé con, tại sao em lại xuất hiện ở đây?”
“Câu này nên là em hỏi anh mới đúng, nơi này đâu phải đất liền, tại sao anh lại ở đây?”
“Anh bị người ta đẩy xuống thuyền, đất liền ở đâu vậy, cách nơi đây không xa chứ?”
Hải Thiên Lam nghĩ đứa bé trước mắt là con nhà ngư dân sống ở phụ cận, chắc là đến từ bờ biển cách đó không xa.
Bé con chĩa một ngón tay về hướng Bắc.
“Bên kia, nhưng là rất xa, em không muốn qua đó, về nhà muộn sẽ bị mẹ la.”
“Nhà em không ở bên đó sao?”
Bé con lắc đầu.
“Nhà của em ở phía dưới.”
“Đừng đùa, bạn nhỏ, chúng ta vẫn là mau chóng tìm đường về bờ biển đi.”
Hải Thiên Lam kéo đứa bé kia muốn đi, đứa bé kia quýnh lên.
“Em không có lừa anh, nhà của em thật sự ở dưới nước mà, em là nhân ngư, không tin anh xem.”
Một cái đuôi cá phát sáng màu lam rất to trồi lên mặt nước, vẩy bọt biển sau lại hạ xuống trước mắt Hải Thiên Lam.
“Trời ạ! Trên thế gian thật sự có mỹ nhân ngư.”
Hải Thiên Lam kinh ngạc tán thán một chút, trách không được bé con trước mắt này lại xinh đẹp đến vậy, bất quá hiện tại không phải lúc thất kinh, anh phải mau chóng trở lại trên đất bằng.
“Vậy lục địa cách nơi này còn xa lắm không?”
Tiểu nhân ngư nhìn lên không trung.
“Nếu là em, đến lúc trời tối có thể sẽ nhìn thấy lục địa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.