Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi
Chương 16: Ta đến thăm sư phụ
Quy Hồng Lạc Tuyết
30/03/2024
Vệ Phong sống ở Dương Hoa tông gần mười bảy năm, chưa bao giờ gặp cha mẹ, cũng chưa từng có sư phụ.
Trí nhớ của hắn không tốt, bảy tám tuổi mới bắt đầu nhớ được sự việc, hắn cùng các tiểu đệ tử nhỏ tuổi sống ở ký túc xá cho đệ tử, lúc rảnh rỗi sẽ chạy khắp núi đồi, thời gian còn lại cùng các đệ tử khác đi Bạch Ngọc Phong học. Chỉ là tính tình Vệ Phong bướng bỉnh khiến người ta không thích, các trưởng lão giảng gì hắn cũng không hiểu nổi, nhìn đám bạn chơi cùng đều có sư phụ và chỗ ở riêng của mình, hắn cũng không phải chưa từng hâm mộ suy nghĩ về nó.
Trong tông môn có rất nhiều trưởng lão nhưng không có người nào nguyện ý nhận hắn làm đồ đệ, tông chủ thấy vậy cũng từng nghĩ đến việc nhận hắn, nhưng lúc ấy Vệ Phong lại gây đại họa cho nên chuyện này liền bị bỏ qua, sau đó tông chủ đưa cho Vệ Phong gia sản và ngọn núi của cha mẹ hắn để lại rồi kệ hắn luôn.
Không có người quản giáo lại còn có vô số linh thạch cho hắn tiêu, Vệ Phong sống rất sung sướng tự tại.
Nhưng đối với việc có sư phụ hắn vẫn có chút lúng túng
“Vậy sao ngươi đồng ý vui vẻ thế?” Huyền Chi Diễn nhìn Vệ Phong đang ngồi xiêu vẹo trên phi thuyền, lẩm bẩm nói: “Tiếng nguyện ý của ngươi to đến mức phó tông chủ còn tức đến tái xanh mặt.”
“Ý ta là...” Vệ Phong đứng dậy, trừng mắt nhìn Huyền Chi Diễn hồi lâu, có chút chột dạ quay mặt đi: “Ai bảo ngài ấy đẹp như vậy.”
So với đám bằng hữu sư tỷ sư muội của hắn còn đẹp hơn rất nhiều.
“Được rồi.” Huyền Chi Diễn ôm tay bất đắc dĩ nói: “Vệ Phong, kỳ thật ngươi cũng rất muốn có sư phụ đúng không?”
“Ta không có!” Vệ Phong tức tối nói: “Ta điên rồi mới muốn có sư phụ!”
Huyền Chi Diễn nhìn đôi tai Vệ Phong hơi đỏ lên vì kích động quá mức, hắn không muốn khiêu chiến lòng tự trọng yếu ớt của huynh đệ mình nữa, dù sao sư phụ có đẹp mắt đến đâu cũng chỉ có thể là sư phụ. Trước đây mỗi lần trong tông môn có nghi thức bái sư Vệ Phong đều sẽ không đi, nhưng sau đó thường trốn trong phòng xem lại buổi lễ qua bích ảnh thạch, ôm chăn ngẩn người hồi lâu.
Sư phụ như thầy như cha, ở Tu Chân giới họ thậm chí còn quan trọng hơn người nhà, mà Vệ Phong từ nhỏ đã không có người thân, đương nhiên cũng sẽ hy vọng mình có sư phụ.
Chỉ là chờ rất nhiều năm cũng không thể đợi được một vị trưởng lão nào thật lòng yêu thích hắn.
“Ta biết, ta biết.” Huyền Chi Diễn ôm lấy cổ Vệ Phong nói “Nhưng trước khi phát điên người phải chuẩn bị tốt những thứ cho lễ bái sư đã.”
“Cái này ta biết” Vệ Phong lập tức tỉnh táo, vuốt cằm nói: “Ta sẽ cho người đi Vân Thường Các đặt một kiện áo cà sa mới, mười ngày sau mới là lễ bái sư, gấp rút làm vẫn kịp. Sau đó phải kính trà dập đầu, sư phụ sẽ ban tự cho ta, còn có gì nữa nhỉ? Đúng rồi, sư phụ còn cài trâm cho ta, ta phải gội đầu sạch sẽ chút... Đúng rồi Chi Diễn, ngươi có muốn cùng ta đi đặt may riêng một bộ áo cà sa cho sư phụ không? Nhưng ta lại không biết số đo của ngài ấy, có bắt mắt quá không nếu ta chuẩn bị buổi lễ bái sư hoành tráng như vậy? Ngươi nói thử xem sư phụ sẽ tặng lễ vật gì cho ta? Y thật sự đã nhận ta làm đệ tử.”
“...” Huyền Chi Diễn nhìn bạn tốt hai mắt sáng bừng nói không ngừng nghỉ, chế nhạo nói: “Đến lúc đó tất cả trưởng lão trên đại điện đều thu đồ đệ, không ai để ý ngươi mặc cái gì cả.”
“Sư phụ ta thấy là được rồi.” Vệ Phong cười nói: “Ngài ấy thật sáng suốt, ta nhất định sẽ để lễ bái sư của ta vẻ vang nhất ở đó!”
Huyền Chi Diễn vỗ vai hắn, “Ngươi vui là được rồi.”
So với Vệ Phong đang kích động, Giang Cố bên này cảm xúc không hề gợn sóng.
Ô Thác nhìn đỉnh núi đầy cây hoa trước mặt, bất mãn nói: “Dương Hoa tông quá coi thường người đi, sao lại phân cho chúng ta ở nơi như này, ngay cả một cung điện cũng không có.”
“Ta tự chọn.” Giang Cố nói.
Ô Thác trầm mặc trong chớp mắt, “Phong cảnh thật đẹp, cũng khá tốt.”
“Ở dưới mảnh đất này có một đoạn linh mạch dày, cách khá xa ngọn núi chính lại còn khá hẻo lánh.” Giang Cố dừng lại trước vách núi, tiện tay mở ra một sơn động. “Nơi này thích hợp để tu luyện.”
Hắn chắp tay đi vào, Ô Thác vội vàng đuổi theo, “Chủ nhân, ngài không định xây động phủ sao?”
“Những đồ vật chết đó thì có tác dụng gì?” Giang Cố tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, thiết lập vài kết giới, “Còn không bằng ở trong Tử Phủ tích thêm linh mạch.”
Đoạn linh mạch này cũng rất tốt.
Ô Thác tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của Giang Cố, nó cẩn thận nói: “Chủ nhân, ngài còn nhớ rõ chúng ta tới đây làm gì không?”
Giang Cố lạnh lùng liếc nó một cái: “Đương nhiên ta biết.”
“Khi Vệ Phong tới, ngài định cho hắn sống ở đây à?” Ô Thác nhỏ giọng nói: “Ta ở trong tông có hỏi thăm hồi lâu, nghe nói vị tiểu công tử này rất kiêu căng, sàn nhà trong phòng đều làm bằng ngọc trắng, đệm chăn đều là trải gấm tơ lụa, cực kỳ coi trọng việc ăn mặc.”
“Lúc hắn sắp chết cũng không chú ý nhiều vậy.” Giang Cố lạnh lùng nói: “Mười sáu năm chỉ tu đến Luyện Khí, ta ngược lại muốn xem hắn tu luyện như thế nào.”
“Chủ nhân, hắn là đạo lữ của ngài.” Ô Thác nhất thời đau đầu, dưới ánh mắt lạnh như băng của Giang Cố nó bổ sung thêm “Tương lai.”
Giang Cố cười lạnh.
Tiếng cười làm nó lạnh cả sống lưng, nó luôn cảm thấy Giang Cố không phải đang nghĩ đến tình cảm sâu đậm với đạo lữ tương lai của mình mà đang nghĩ đến cách sát thê chứng đạo.
Đáng tiếc Giang Cố không cho nó thời gian tán gẫu, nhanh chóng chìm đắm trong tu luyện.
——
Vệ Phong ngẩng đầu nhìn con đường núi gập ghềnh trước mặt, vươn tay búng nhẹ mặt dây chuyền trên tai, thông âm phù lóe lên ánh hồng hai lần.
“Tổ tông.” Huyền Chi Diễn thở dài thật sâu.
Vệ Phong dùng sức gãi tóc, “Hay là ta chờ đến ngày bái sư.”
“Ngươi đã trì hoãn sáu ngày rồi.” Huyền Chi Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư phụ ta bây giờ đã bắt đầu dạy cách đột phá tu luyện, ngay cả đệ tử mới cũng đã bắt đầu làm bài tập, ngươi còn chưa chịu đi tìm sư phụ, hay ngươi thật sự định đợi trưởng bối đích thân xuống núi tìm ngươi? Vệ công tử, xin hãy tỉnh lại đi!”
“Ta biết.” Vệ Phong dùng sức lau mặt, “Không phải, đỉnh núi này của y cũng quá rách nát đi? Ngay cả một con đường ra hồn cũng không có, tốt nhất vẫn nên quay về lái phi thuyền–”
“Bò lên đi.”
“Cái gì!?” Vệ Phong kinh ngạc nói.
“Ngươi mới Luyện Khí tầng một, cầm kiếm còn không vững làm sao có thể điều khiển phi thuyền?” Huyền Chi Diễn nói.
“Núi này quá cao.” Vệ Phong cau mày ngẩng đầu, “Hơn nữa...”
Hơi mất mặt.
“Mất mặt đúng không? Lúc ngươi không chịu tu luyện sao không ngại mất mặt? Sư phụ ngươi tu vi cao như vậy làm sao có thể không biết tu vi thật của ngươi.” Huyền Chi Diễn tàn nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, leo lên đi.”
Thông âm phù bị dập tắt.
Vệ Phong hít sâu một hơi, cam chịu mà leo lên.
Đường núi này vừa dốc vừa gập ghềnh, vài đoạn còn là vách đá, Vệ Phong bị ngã mấy lần liền, trang phục đệ tử mới trên người cũng bị cành cây cắt rách, hắn nhiều lần có ý nghĩ muốn từ bỏ việc bái sư nhưng cuối cùng vẫn cắn răng leo lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi mây trôi mù sương, cây cổ thụ tươi tốt, có tiếng chim hót cùng hương hoa thơm.
Chỉ là không có ai cả.
Vệ Phong nhìn đỉnh núi hoang vắng trước mặt, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nghi hoặc hỏi: “Người đâu?”
Hắn lấy bản đồ ra, lại càng thêm khó hiểu, “Chỗ này là Thanh Bình Phong mà.... nhỉ?”
Vệ Phong lật tấm bản đồ, lẩm bẩm: “Mà lật ngược lại thì vẫn ở đây.”
Từ thời điểm Vệ Phong ở dưới chân núi Giang Cố đã cảm nhận được hơi thở của hắn, chỉ là đợi đến khi trời sắp tối rồi thằng nhãi này mới mặt mày xám tro bò lên... và bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
“Sư phụ— sư phụ ngài có ở đó không?” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên từ bên ngoài truyền đến, “Ta là Vệ Phong—”
Giang Cố nhắm mắt lại, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
“Chủ nhân.” Ô Thác kéo vạt áo y lại, lo lắng nói: “Ngài không được đánh hắn.”
Trên mặt Giang Cố hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên.”
Ô Thác lúc này mới buông móng vuốt.
“Sư phụ, đồ đệ tới tìm–” Vệ Phong đang ra sức hô thì trước mặt thình lình xuất hiện một bóng trắng, hắn nhất thời sợ tới mức nhảy ra xa ba thước.
Đại khái vì phải leo núi nên bây giờ cả mặt lẫn người hắn đều xám tro, lại bởi vì Giang Cố đột nhiên xuất hiện trước mặt làm thiếu niên sợ tới mức trợn tròn mắt, sợi tơ đỏ quấn quanh cổ bay lủng lẳng trong gió, giống như một con chó không có nhà về.
“Chuyện gì?” Giang Cố nhìn sợi tơ đỏ có chút không vừa mắt, ngữ khí cũng không ôn hòa.
Vệ Phong bị giọng nói lạnh lùng cứng rắn của y làm cho hoảng sợ, nuốt nước miếng nói: “Có phải ta quấy rầy ngài không?”
“Không.” Giang Cố xoay người đi về phía sơn động.
Vệ Phong do dự chút rồi lập tức đi theo, sau khi nhìn thấy sơn động trụi lủi lại sửng sốt một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo lại. Mãi cho đến khi nhìn thấy Giang Cố khoanh chân ngồi xuống mới ý thức được nơi này không phải cửa vào động phủ gì, sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Nghi thức bái sư bốn ngày sau mới diễn ra, ngươi tới làm gì?” Giang Cố bị cắt ngang khi đang tu luyện, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Vệ Phong có chút xấu hổ chà xát tay áo, căng thẳng đến trán ướt đẫm mồ hôi, “Ta đến thăm sư phụ.”
“..... Ừ.” Giang Cố không mặn không nhạt đáp.
Thấy y không phản bác lại cái xưng hô “sư phụ” này trong lòng Vệ Phong lập tức trở nên vui vẻ, hắn vội vàng lấy từ trong túi ra rất nhiều thứ, ngọt ngào nói: “Sư phụ, đây là bộ áo bào do ta đặt ở Vân Thượng Các may cho ngài, ta không biết số đo của ngài nên chiếc áo này tùy theo vóc dáng ngài mà sẽ tự điều chỉnh. Đúng rồi đây là tứ bảo vật của Mặc Vũ Hiên, chúng không có giá trị lắm ngài mang trưng bày cũng được, còn đây là dược liệu mới ra của Tụ Vân thành....”
Hắn nhiệt tình giới thiệu những gì mình mang đến, gương mặt trắng nõn như ngọc cũng vì vui vẻ mà hơi phiếm hồng, đôi mắt hơi rũ xuống sáng lên lấp lánh, thỉnh thoảng lại giả vờ ngước lên đánh giá biểu tình của Giang Cố, nếu lúc này sau lưng Vệ Phong mọc đuôi thể nào nó cũng đang vẫy qua vẫy lại rất nhanh.
“... Sư phụ, nếu ngài cần gì nữa có thể bảo ta mua bất cứ lúc nào.” Vệ Phong ngoan ngoãn cung kính nói.
“Để đó đi.” Giang Cố nhẫn nại nghe Vệ Phong nói dông dài xong, nếu không có Ô Thác ngăn lại hắn đã dùng tay áo vứt hết đống đồ này ra ngoài.
“Vâng thưa sư phụ!” Vệ Phong cười rạng rỡ, bên phải lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ.
Nói là răng nanh thì cũng không giống, càng giống như phiên bản thu nhỏ của răng nanh giao nhân hơn, bên trái lại không có, Giang Cố mơ hồ nhớ ra chiếc răng nanh bên kia đã bị hắn chém đứt ở bí cảnh Triều Long.
Nhưng Vệ Phong giống như hoàn toàn không phát hiện ra.
Giang Cố miễn cưỡng kiên nhẫn, vụng về bắt chước bộ dáng thân thiện dễ gần của sư trưởng trong ấn tượng hắn, mở miệng hỏi: “Tu vi của ngươi đến đâu rồi?”
“Luyện Khí tầng thứ nhất.” Vệ Phong chột dạ nói, sợ sư phụ ghét bỏ mình thế là bổ sung thêm: “Vốn là Luyện Khí tầng sáu.”
Nếu không phải do lão biến thái chết tiệt kia tu vi của hắn đã không thấp như vậy.
Giang Cố có chút kinh ngạc ngước mắt lên, “Luyện Khí tầng một?”
Giang Cố biết tu vi của Vệ Phong sẽ giảm xuống sau khi rời khỏi bí cảnh, nhưng hắn không ngờ Vệ Phong vậy mà cứ để nguyên ngay cả sau khi tu vi đã tụt xuống. Về phần tại sao y không nhận ra Vệ Phong là Luyện Khí tầng mấy vì đối với Giang Cố mà nói, tầng một với tầng sáu cũng không khác nhau là bao.
Vệ Phong chỉ nhìn y cười ngây ngốc.
Giang Cố nhìn hắn cười đến nhức mắt: “Đưa tay ra.”
Một bàn tay bẩn thỉu xòe ra trước mặt y, trên đó có hai vết phồng rộp, vết xước do đá cứa vào, Giang Cố thực sự không muốn chạm vào nên khép hai ngón tay lại đặt ở cổ tay Vệ Phong, rót vào chút linh lực để dò xét.
Hắn có thức hải lớn hơn hạt óc chó một chút, đan điền lỏng lẻo, còn có song linh căn phong hỏa nhỏ yếu đến không tưởng tượng được, nhưng nhìn chung tư chất vẫn khá tốt.
“Tư chất của ngươi cũng được, vì sao tu vi lại thấp như vậy?” Giang Cố hỏi thẳng, Vệ phong chưa kịp mở miệng thì y đã tự trả lời “Âm hư dương kháng, nhiều tâm tư dâm tà, linh lực trong cơ thể bị ngưng trệ, thêm vào đó là gần nửa năm qua chưa bao giờ tu luyện.”
Vệ Phong xấu hổ há miệng thở dốc, khuôn mặt tuấn tú liền đỏ bừng, “Ta, ta không....”
Giang Cố lạnh lùng nhìn Vệ Phong.
Vệ Phong không dám ngụy biện nữa, loại cảm giác xấu hổ này giống như bị lột trần truồng rồi vứt đi diễu hành trên đường, hắn ước gì mình có thể tìm một cái hố để chui vào, đáng lẽ ngay từ đầu không nên tới đây!
“Nhưng nguyên dương vẫn còn ở đây, cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.” Giang Cố rút tay lại.
Vệ Phong nghe xong hận không thể vùi mặt xuống đất, ừm một tiếng yếu ớt.
Đừng nói nữa mà mau giết hắn luôn đi!!!
Giang Cố nói: “Pháp quyết Luyện Khí cơ bản nhất ngươi có biết không?
“Có” Vệ Phong buồn bực gật đầu.
“Bắt đầu từ hôm nay cho đến buổi lễ bái sư ngươi phải tu đến Luyện khí tầng hai.” Giang Cố nói.
“Vâng....khoan!?” Vệ Phong khiếp sợ ngẩng đầu lên, “Bốn ngày tới Luyện Khí tầng hai!?”
Giang Cố mặt không chút thay đổi nhìn hắn, “Tư chất ngươi không tệ, linh căn đan điền thức hải đều có, sao lại không thể?”
“Nhưng... nhưng ta...” Vệ Phong khô khan nói: “Ta chưa từng tu luyện ra một tầng trong bốn ngày.”
Đừng nói bốn ngày một tầng Luyện Khí, bốn năm hắn có thể tu ra đã không tệ rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy do dự của Vệ Phong, Giang Cố tức giận nói: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay.”
Từ lúc vào sơn động đến bây giờ không đến mười lăm phút ngắn ngủn mà tâm tình Vệ Phong đã lên xuống liên tục, ngay cả dung mạo Giang Cố cũng trở nên đáng sợ, hắn thận trọng hỏi: “Sư phụ, liệu có thể bắt đầu sau lễ bái sư không?”
Giang Cố cười lạnh một tiếng.
Vệ Phong trong tức khắc không dám cò kè mặc cả nữa “Vâng sư phụ, vậy ta về trước còn tu–”
Bùm!
Sau một loạt tiếng nổ một hang động cỡ nhỏ chỉ có thể chứa vừa một người liền xuất hiện giữa cát bụi bay tứ tung, Vệ Phong kinh hãi nuốt nước bọt.
“Từ giờ trở đi.” Giang Cố tựa hồ như đã nhìn thấu bàn tính nhỏ của hắn “Ngươi tu luyện ở đây.”
“...Vâng.” Vệ Phong quay người nhìn cái hang đơn sơ hỗn độn trước mặt, khóc không ra nước mắt, hắn chậm rãi bước vào, lòng bàn chân bị sỏi đá đâm đến đau nhức.
Sư phụ không hề dịu dàng chút nào!
Còn hung dữ nữa!
Lẽ ra hắn không nên đập đầu đồng ý bái sư!
Ô Thác nhìn Vệ Phong ngồi xổm trong sơn động uất ức đào đá vụn lên, nó ở trong thức hải trầm tư nhắc nhở: “Chủ nhân, dù sao hắn cũng là một tiểu công tử sống trong an nhàn nhung lụa, ta nghe nói tôi tớ của hắn ở trên núi cũng đã có bảy tám chục người rồi.”
“Nuông chiều từ bé, khó thành đại sự.” Giang Cố hơi nhíu mày, “Người ở Dương Hoa tông làm ăn kiểu gì thế?”
Ô Thác nhất thời không dám nói gì.
Vệ Phong vất vả lắm mới dọn được cho mình một chỗ ngồi, lại cần cù vận chuyển tất cả đá vụn ra khỏi sơn động. Nhân lúc Giang Cố đang đả tọa, hắn ở ngoài sơn động mở thông âm phù lên, “Chi Diễn, ngươi mau nghĩ cách giúp ta...”
“Vệ Phong.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Vệ Phong xoay cái cổ cứng đơ lại liền nhìn thấy Giang Cố cao hơn hắn một cái đầu, cười khổ nói “Sư phụ.”
Giang Cố rũ mắt nhìn dây chuyền ngọc bên tai hắn, giơ tay tháo nó ra dưới ánh nhìn nghi hoặc của Vệ Phong, có thể là do động tác quá mức thô bạo mà vành tai trắng nõn của thiếu niên bị kéo đến đỏ bừng.
Ánh mắt Giang Cố rời khỏi vành tai Vệ Phong “Trở về tu luyện.”
Vệ Phong ủ rũ trở lại sơn động nhỏ.
Sự khác biệt giữa hiện thực với những gì hắn tưởng tượng thực sự rất lớn, vốn sau khi biết hắn mang đến nhiều quà như vậy lẽ ra sư phụ phải vui mừng và khen ngợi hắn vài lời. Sau đó hắn sẽ quay trở về vui chơi vài ngày chuẩn bị cho lễ bái sư của mình. Cuối cùng, sư phụ sẽ kiên nhẫn và nhẹ nhàng bắt đầu dạy hắn từng chút một.
Chứ không phải thô bạo ép hắn tu luyện!
Vệ Phong bất đắc dĩ hờn dỗi hồi lâu, cố gắng nhớ lại khẩu quyết Luyện Khí, ý thức hắn dần trở nên mơ hồ, tối hôm qua vị Tiên Tôn trong thoại bản kia rốt cuộc có đột phá Kim Tiên hay không...
Ô Thác lặng lẽ từ trong thức hải của Giang Cố đi ra, ngẩng đầu nhìn Vệ Phong, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, tại sao khi tu luyện linh lực của hắn lại yên tĩnh như vậy?”
“Bởi vì hắn ngủ rồi.” Giang Cố lạnh lùng nói.
Khóe miệng Ô Thác giật giật, “Ta sẽ đánh thức hắn.”
“Không cần.” Linh lực trên đầu ngón tay Giang Cố di chuyển, đem sợi tơ hồng được làm bằng máu đầu tim trên cổ Vệ Phong buộc lại, lần này không còn sợi dây chướng mắt nữa mà là một vòng dây vừa vặn hoàn chỉnh.
Vệ Phong đang ngủ say bỗng nhiên trên cổ truyền đến một trận ngứa ngáy, khó chịu đến mức hắn lập tức mở mắt ra.
Mà bên kia Giang Cố đang nhắm mắt đả tọa.
Vệ Phong yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng việc mình lười biếng ngủ gật không bị phát hiện, sau khi tu luyện đoàng hoàng một lát hắn lại bắt đầu mệt rã rời, vừa muốn ngủ thì cơn đau ngứa trên cổ lại quay lại, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Vệ Phong có chút hoảng sợ tự sờ cổ mình, thử mấy lần liền phát hiện ra quy luật chỉ cần hắn ngủ gật thì cổ sẽ cảm thấy đau nhức ngứa ngáy, nhưng khi tỉnh dậy thì sẽ trở lại bình thường.
Cái quái gì đây!?
“Sẽ không hại đến thân thể ngươi.” Giang Cố nhắm mắt nói: “Tiếp tục tu luyện.”
“...Ồ.” Vệ Phong gãi mạnh cổ, đôi mắt xoay hai vòng, đưa tay lấy túi đồ bên hông.
Chỗ này không nên ở lâu.
Sư phụ này cũng không thể bái được!
Trí nhớ của hắn không tốt, bảy tám tuổi mới bắt đầu nhớ được sự việc, hắn cùng các tiểu đệ tử nhỏ tuổi sống ở ký túc xá cho đệ tử, lúc rảnh rỗi sẽ chạy khắp núi đồi, thời gian còn lại cùng các đệ tử khác đi Bạch Ngọc Phong học. Chỉ là tính tình Vệ Phong bướng bỉnh khiến người ta không thích, các trưởng lão giảng gì hắn cũng không hiểu nổi, nhìn đám bạn chơi cùng đều có sư phụ và chỗ ở riêng của mình, hắn cũng không phải chưa từng hâm mộ suy nghĩ về nó.
Trong tông môn có rất nhiều trưởng lão nhưng không có người nào nguyện ý nhận hắn làm đồ đệ, tông chủ thấy vậy cũng từng nghĩ đến việc nhận hắn, nhưng lúc ấy Vệ Phong lại gây đại họa cho nên chuyện này liền bị bỏ qua, sau đó tông chủ đưa cho Vệ Phong gia sản và ngọn núi của cha mẹ hắn để lại rồi kệ hắn luôn.
Không có người quản giáo lại còn có vô số linh thạch cho hắn tiêu, Vệ Phong sống rất sung sướng tự tại.
Nhưng đối với việc có sư phụ hắn vẫn có chút lúng túng
“Vậy sao ngươi đồng ý vui vẻ thế?” Huyền Chi Diễn nhìn Vệ Phong đang ngồi xiêu vẹo trên phi thuyền, lẩm bẩm nói: “Tiếng nguyện ý của ngươi to đến mức phó tông chủ còn tức đến tái xanh mặt.”
“Ý ta là...” Vệ Phong đứng dậy, trừng mắt nhìn Huyền Chi Diễn hồi lâu, có chút chột dạ quay mặt đi: “Ai bảo ngài ấy đẹp như vậy.”
So với đám bằng hữu sư tỷ sư muội của hắn còn đẹp hơn rất nhiều.
“Được rồi.” Huyền Chi Diễn ôm tay bất đắc dĩ nói: “Vệ Phong, kỳ thật ngươi cũng rất muốn có sư phụ đúng không?”
“Ta không có!” Vệ Phong tức tối nói: “Ta điên rồi mới muốn có sư phụ!”
Huyền Chi Diễn nhìn đôi tai Vệ Phong hơi đỏ lên vì kích động quá mức, hắn không muốn khiêu chiến lòng tự trọng yếu ớt của huynh đệ mình nữa, dù sao sư phụ có đẹp mắt đến đâu cũng chỉ có thể là sư phụ. Trước đây mỗi lần trong tông môn có nghi thức bái sư Vệ Phong đều sẽ không đi, nhưng sau đó thường trốn trong phòng xem lại buổi lễ qua bích ảnh thạch, ôm chăn ngẩn người hồi lâu.
Sư phụ như thầy như cha, ở Tu Chân giới họ thậm chí còn quan trọng hơn người nhà, mà Vệ Phong từ nhỏ đã không có người thân, đương nhiên cũng sẽ hy vọng mình có sư phụ.
Chỉ là chờ rất nhiều năm cũng không thể đợi được một vị trưởng lão nào thật lòng yêu thích hắn.
“Ta biết, ta biết.” Huyền Chi Diễn ôm lấy cổ Vệ Phong nói “Nhưng trước khi phát điên người phải chuẩn bị tốt những thứ cho lễ bái sư đã.”
“Cái này ta biết” Vệ Phong lập tức tỉnh táo, vuốt cằm nói: “Ta sẽ cho người đi Vân Thường Các đặt một kiện áo cà sa mới, mười ngày sau mới là lễ bái sư, gấp rút làm vẫn kịp. Sau đó phải kính trà dập đầu, sư phụ sẽ ban tự cho ta, còn có gì nữa nhỉ? Đúng rồi, sư phụ còn cài trâm cho ta, ta phải gội đầu sạch sẽ chút... Đúng rồi Chi Diễn, ngươi có muốn cùng ta đi đặt may riêng một bộ áo cà sa cho sư phụ không? Nhưng ta lại không biết số đo của ngài ấy, có bắt mắt quá không nếu ta chuẩn bị buổi lễ bái sư hoành tráng như vậy? Ngươi nói thử xem sư phụ sẽ tặng lễ vật gì cho ta? Y thật sự đã nhận ta làm đệ tử.”
“...” Huyền Chi Diễn nhìn bạn tốt hai mắt sáng bừng nói không ngừng nghỉ, chế nhạo nói: “Đến lúc đó tất cả trưởng lão trên đại điện đều thu đồ đệ, không ai để ý ngươi mặc cái gì cả.”
“Sư phụ ta thấy là được rồi.” Vệ Phong cười nói: “Ngài ấy thật sáng suốt, ta nhất định sẽ để lễ bái sư của ta vẻ vang nhất ở đó!”
Huyền Chi Diễn vỗ vai hắn, “Ngươi vui là được rồi.”
So với Vệ Phong đang kích động, Giang Cố bên này cảm xúc không hề gợn sóng.
Ô Thác nhìn đỉnh núi đầy cây hoa trước mặt, bất mãn nói: “Dương Hoa tông quá coi thường người đi, sao lại phân cho chúng ta ở nơi như này, ngay cả một cung điện cũng không có.”
“Ta tự chọn.” Giang Cố nói.
Ô Thác trầm mặc trong chớp mắt, “Phong cảnh thật đẹp, cũng khá tốt.”
“Ở dưới mảnh đất này có một đoạn linh mạch dày, cách khá xa ngọn núi chính lại còn khá hẻo lánh.” Giang Cố dừng lại trước vách núi, tiện tay mở ra một sơn động. “Nơi này thích hợp để tu luyện.”
Hắn chắp tay đi vào, Ô Thác vội vàng đuổi theo, “Chủ nhân, ngài không định xây động phủ sao?”
“Những đồ vật chết đó thì có tác dụng gì?” Giang Cố tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, thiết lập vài kết giới, “Còn không bằng ở trong Tử Phủ tích thêm linh mạch.”
Đoạn linh mạch này cũng rất tốt.
Ô Thác tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của Giang Cố, nó cẩn thận nói: “Chủ nhân, ngài còn nhớ rõ chúng ta tới đây làm gì không?”
Giang Cố lạnh lùng liếc nó một cái: “Đương nhiên ta biết.”
“Khi Vệ Phong tới, ngài định cho hắn sống ở đây à?” Ô Thác nhỏ giọng nói: “Ta ở trong tông có hỏi thăm hồi lâu, nghe nói vị tiểu công tử này rất kiêu căng, sàn nhà trong phòng đều làm bằng ngọc trắng, đệm chăn đều là trải gấm tơ lụa, cực kỳ coi trọng việc ăn mặc.”
“Lúc hắn sắp chết cũng không chú ý nhiều vậy.” Giang Cố lạnh lùng nói: “Mười sáu năm chỉ tu đến Luyện Khí, ta ngược lại muốn xem hắn tu luyện như thế nào.”
“Chủ nhân, hắn là đạo lữ của ngài.” Ô Thác nhất thời đau đầu, dưới ánh mắt lạnh như băng của Giang Cố nó bổ sung thêm “Tương lai.”
Giang Cố cười lạnh.
Tiếng cười làm nó lạnh cả sống lưng, nó luôn cảm thấy Giang Cố không phải đang nghĩ đến tình cảm sâu đậm với đạo lữ tương lai của mình mà đang nghĩ đến cách sát thê chứng đạo.
Đáng tiếc Giang Cố không cho nó thời gian tán gẫu, nhanh chóng chìm đắm trong tu luyện.
——
Vệ Phong ngẩng đầu nhìn con đường núi gập ghềnh trước mặt, vươn tay búng nhẹ mặt dây chuyền trên tai, thông âm phù lóe lên ánh hồng hai lần.
“Tổ tông.” Huyền Chi Diễn thở dài thật sâu.
Vệ Phong dùng sức gãi tóc, “Hay là ta chờ đến ngày bái sư.”
“Ngươi đã trì hoãn sáu ngày rồi.” Huyền Chi Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư phụ ta bây giờ đã bắt đầu dạy cách đột phá tu luyện, ngay cả đệ tử mới cũng đã bắt đầu làm bài tập, ngươi còn chưa chịu đi tìm sư phụ, hay ngươi thật sự định đợi trưởng bối đích thân xuống núi tìm ngươi? Vệ công tử, xin hãy tỉnh lại đi!”
“Ta biết.” Vệ Phong dùng sức lau mặt, “Không phải, đỉnh núi này của y cũng quá rách nát đi? Ngay cả một con đường ra hồn cũng không có, tốt nhất vẫn nên quay về lái phi thuyền–”
“Bò lên đi.”
“Cái gì!?” Vệ Phong kinh ngạc nói.
“Ngươi mới Luyện Khí tầng một, cầm kiếm còn không vững làm sao có thể điều khiển phi thuyền?” Huyền Chi Diễn nói.
“Núi này quá cao.” Vệ Phong cau mày ngẩng đầu, “Hơn nữa...”
Hơi mất mặt.
“Mất mặt đúng không? Lúc ngươi không chịu tu luyện sao không ngại mất mặt? Sư phụ ngươi tu vi cao như vậy làm sao có thể không biết tu vi thật của ngươi.” Huyền Chi Diễn tàn nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, leo lên đi.”
Thông âm phù bị dập tắt.
Vệ Phong hít sâu một hơi, cam chịu mà leo lên.
Đường núi này vừa dốc vừa gập ghềnh, vài đoạn còn là vách đá, Vệ Phong bị ngã mấy lần liền, trang phục đệ tử mới trên người cũng bị cành cây cắt rách, hắn nhiều lần có ý nghĩ muốn từ bỏ việc bái sư nhưng cuối cùng vẫn cắn răng leo lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi mây trôi mù sương, cây cổ thụ tươi tốt, có tiếng chim hót cùng hương hoa thơm.
Chỉ là không có ai cả.
Vệ Phong nhìn đỉnh núi hoang vắng trước mặt, giơ tay lau mồ hôi trên trán, nghi hoặc hỏi: “Người đâu?”
Hắn lấy bản đồ ra, lại càng thêm khó hiểu, “Chỗ này là Thanh Bình Phong mà.... nhỉ?”
Vệ Phong lật tấm bản đồ, lẩm bẩm: “Mà lật ngược lại thì vẫn ở đây.”
Từ thời điểm Vệ Phong ở dưới chân núi Giang Cố đã cảm nhận được hơi thở của hắn, chỉ là đợi đến khi trời sắp tối rồi thằng nhãi này mới mặt mày xám tro bò lên... và bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
“Sư phụ— sư phụ ngài có ở đó không?” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên từ bên ngoài truyền đến, “Ta là Vệ Phong—”
Giang Cố nhắm mắt lại, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
“Chủ nhân.” Ô Thác kéo vạt áo y lại, lo lắng nói: “Ngài không được đánh hắn.”
Trên mặt Giang Cố hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên.”
Ô Thác lúc này mới buông móng vuốt.
“Sư phụ, đồ đệ tới tìm–” Vệ Phong đang ra sức hô thì trước mặt thình lình xuất hiện một bóng trắng, hắn nhất thời sợ tới mức nhảy ra xa ba thước.
Đại khái vì phải leo núi nên bây giờ cả mặt lẫn người hắn đều xám tro, lại bởi vì Giang Cố đột nhiên xuất hiện trước mặt làm thiếu niên sợ tới mức trợn tròn mắt, sợi tơ đỏ quấn quanh cổ bay lủng lẳng trong gió, giống như một con chó không có nhà về.
“Chuyện gì?” Giang Cố nhìn sợi tơ đỏ có chút không vừa mắt, ngữ khí cũng không ôn hòa.
Vệ Phong bị giọng nói lạnh lùng cứng rắn của y làm cho hoảng sợ, nuốt nước miếng nói: “Có phải ta quấy rầy ngài không?”
“Không.” Giang Cố xoay người đi về phía sơn động.
Vệ Phong do dự chút rồi lập tức đi theo, sau khi nhìn thấy sơn động trụi lủi lại sửng sốt một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo lại. Mãi cho đến khi nhìn thấy Giang Cố khoanh chân ngồi xuống mới ý thức được nơi này không phải cửa vào động phủ gì, sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Nghi thức bái sư bốn ngày sau mới diễn ra, ngươi tới làm gì?” Giang Cố bị cắt ngang khi đang tu luyện, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Vệ Phong có chút xấu hổ chà xát tay áo, căng thẳng đến trán ướt đẫm mồ hôi, “Ta đến thăm sư phụ.”
“..... Ừ.” Giang Cố không mặn không nhạt đáp.
Thấy y không phản bác lại cái xưng hô “sư phụ” này trong lòng Vệ Phong lập tức trở nên vui vẻ, hắn vội vàng lấy từ trong túi ra rất nhiều thứ, ngọt ngào nói: “Sư phụ, đây là bộ áo bào do ta đặt ở Vân Thượng Các may cho ngài, ta không biết số đo của ngài nên chiếc áo này tùy theo vóc dáng ngài mà sẽ tự điều chỉnh. Đúng rồi đây là tứ bảo vật của Mặc Vũ Hiên, chúng không có giá trị lắm ngài mang trưng bày cũng được, còn đây là dược liệu mới ra của Tụ Vân thành....”
Hắn nhiệt tình giới thiệu những gì mình mang đến, gương mặt trắng nõn như ngọc cũng vì vui vẻ mà hơi phiếm hồng, đôi mắt hơi rũ xuống sáng lên lấp lánh, thỉnh thoảng lại giả vờ ngước lên đánh giá biểu tình của Giang Cố, nếu lúc này sau lưng Vệ Phong mọc đuôi thể nào nó cũng đang vẫy qua vẫy lại rất nhanh.
“... Sư phụ, nếu ngài cần gì nữa có thể bảo ta mua bất cứ lúc nào.” Vệ Phong ngoan ngoãn cung kính nói.
“Để đó đi.” Giang Cố nhẫn nại nghe Vệ Phong nói dông dài xong, nếu không có Ô Thác ngăn lại hắn đã dùng tay áo vứt hết đống đồ này ra ngoài.
“Vâng thưa sư phụ!” Vệ Phong cười rạng rỡ, bên phải lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ.
Nói là răng nanh thì cũng không giống, càng giống như phiên bản thu nhỏ của răng nanh giao nhân hơn, bên trái lại không có, Giang Cố mơ hồ nhớ ra chiếc răng nanh bên kia đã bị hắn chém đứt ở bí cảnh Triều Long.
Nhưng Vệ Phong giống như hoàn toàn không phát hiện ra.
Giang Cố miễn cưỡng kiên nhẫn, vụng về bắt chước bộ dáng thân thiện dễ gần của sư trưởng trong ấn tượng hắn, mở miệng hỏi: “Tu vi của ngươi đến đâu rồi?”
“Luyện Khí tầng thứ nhất.” Vệ Phong chột dạ nói, sợ sư phụ ghét bỏ mình thế là bổ sung thêm: “Vốn là Luyện Khí tầng sáu.”
Nếu không phải do lão biến thái chết tiệt kia tu vi của hắn đã không thấp như vậy.
Giang Cố có chút kinh ngạc ngước mắt lên, “Luyện Khí tầng một?”
Giang Cố biết tu vi của Vệ Phong sẽ giảm xuống sau khi rời khỏi bí cảnh, nhưng hắn không ngờ Vệ Phong vậy mà cứ để nguyên ngay cả sau khi tu vi đã tụt xuống. Về phần tại sao y không nhận ra Vệ Phong là Luyện Khí tầng mấy vì đối với Giang Cố mà nói, tầng một với tầng sáu cũng không khác nhau là bao.
Vệ Phong chỉ nhìn y cười ngây ngốc.
Giang Cố nhìn hắn cười đến nhức mắt: “Đưa tay ra.”
Một bàn tay bẩn thỉu xòe ra trước mặt y, trên đó có hai vết phồng rộp, vết xước do đá cứa vào, Giang Cố thực sự không muốn chạm vào nên khép hai ngón tay lại đặt ở cổ tay Vệ Phong, rót vào chút linh lực để dò xét.
Hắn có thức hải lớn hơn hạt óc chó một chút, đan điền lỏng lẻo, còn có song linh căn phong hỏa nhỏ yếu đến không tưởng tượng được, nhưng nhìn chung tư chất vẫn khá tốt.
“Tư chất của ngươi cũng được, vì sao tu vi lại thấp như vậy?” Giang Cố hỏi thẳng, Vệ phong chưa kịp mở miệng thì y đã tự trả lời “Âm hư dương kháng, nhiều tâm tư dâm tà, linh lực trong cơ thể bị ngưng trệ, thêm vào đó là gần nửa năm qua chưa bao giờ tu luyện.”
Vệ Phong xấu hổ há miệng thở dốc, khuôn mặt tuấn tú liền đỏ bừng, “Ta, ta không....”
Giang Cố lạnh lùng nhìn Vệ Phong.
Vệ Phong không dám ngụy biện nữa, loại cảm giác xấu hổ này giống như bị lột trần truồng rồi vứt đi diễu hành trên đường, hắn ước gì mình có thể tìm một cái hố để chui vào, đáng lẽ ngay từ đầu không nên tới đây!
“Nhưng nguyên dương vẫn còn ở đây, cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.” Giang Cố rút tay lại.
Vệ Phong nghe xong hận không thể vùi mặt xuống đất, ừm một tiếng yếu ớt.
Đừng nói nữa mà mau giết hắn luôn đi!!!
Giang Cố nói: “Pháp quyết Luyện Khí cơ bản nhất ngươi có biết không?
“Có” Vệ Phong buồn bực gật đầu.
“Bắt đầu từ hôm nay cho đến buổi lễ bái sư ngươi phải tu đến Luyện khí tầng hai.” Giang Cố nói.
“Vâng....khoan!?” Vệ Phong khiếp sợ ngẩng đầu lên, “Bốn ngày tới Luyện Khí tầng hai!?”
Giang Cố mặt không chút thay đổi nhìn hắn, “Tư chất ngươi không tệ, linh căn đan điền thức hải đều có, sao lại không thể?”
“Nhưng... nhưng ta...” Vệ Phong khô khan nói: “Ta chưa từng tu luyện ra một tầng trong bốn ngày.”
Đừng nói bốn ngày một tầng Luyện Khí, bốn năm hắn có thể tu ra đã không tệ rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy do dự của Vệ Phong, Giang Cố tức giận nói: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay.”
Từ lúc vào sơn động đến bây giờ không đến mười lăm phút ngắn ngủn mà tâm tình Vệ Phong đã lên xuống liên tục, ngay cả dung mạo Giang Cố cũng trở nên đáng sợ, hắn thận trọng hỏi: “Sư phụ, liệu có thể bắt đầu sau lễ bái sư không?”
Giang Cố cười lạnh một tiếng.
Vệ Phong trong tức khắc không dám cò kè mặc cả nữa “Vâng sư phụ, vậy ta về trước còn tu–”
Bùm!
Sau một loạt tiếng nổ một hang động cỡ nhỏ chỉ có thể chứa vừa một người liền xuất hiện giữa cát bụi bay tứ tung, Vệ Phong kinh hãi nuốt nước bọt.
“Từ giờ trở đi.” Giang Cố tựa hồ như đã nhìn thấu bàn tính nhỏ của hắn “Ngươi tu luyện ở đây.”
“...Vâng.” Vệ Phong quay người nhìn cái hang đơn sơ hỗn độn trước mặt, khóc không ra nước mắt, hắn chậm rãi bước vào, lòng bàn chân bị sỏi đá đâm đến đau nhức.
Sư phụ không hề dịu dàng chút nào!
Còn hung dữ nữa!
Lẽ ra hắn không nên đập đầu đồng ý bái sư!
Ô Thác nhìn Vệ Phong ngồi xổm trong sơn động uất ức đào đá vụn lên, nó ở trong thức hải trầm tư nhắc nhở: “Chủ nhân, dù sao hắn cũng là một tiểu công tử sống trong an nhàn nhung lụa, ta nghe nói tôi tớ của hắn ở trên núi cũng đã có bảy tám chục người rồi.”
“Nuông chiều từ bé, khó thành đại sự.” Giang Cố hơi nhíu mày, “Người ở Dương Hoa tông làm ăn kiểu gì thế?”
Ô Thác nhất thời không dám nói gì.
Vệ Phong vất vả lắm mới dọn được cho mình một chỗ ngồi, lại cần cù vận chuyển tất cả đá vụn ra khỏi sơn động. Nhân lúc Giang Cố đang đả tọa, hắn ở ngoài sơn động mở thông âm phù lên, “Chi Diễn, ngươi mau nghĩ cách giúp ta...”
“Vệ Phong.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Vệ Phong xoay cái cổ cứng đơ lại liền nhìn thấy Giang Cố cao hơn hắn một cái đầu, cười khổ nói “Sư phụ.”
Giang Cố rũ mắt nhìn dây chuyền ngọc bên tai hắn, giơ tay tháo nó ra dưới ánh nhìn nghi hoặc của Vệ Phong, có thể là do động tác quá mức thô bạo mà vành tai trắng nõn của thiếu niên bị kéo đến đỏ bừng.
Ánh mắt Giang Cố rời khỏi vành tai Vệ Phong “Trở về tu luyện.”
Vệ Phong ủ rũ trở lại sơn động nhỏ.
Sự khác biệt giữa hiện thực với những gì hắn tưởng tượng thực sự rất lớn, vốn sau khi biết hắn mang đến nhiều quà như vậy lẽ ra sư phụ phải vui mừng và khen ngợi hắn vài lời. Sau đó hắn sẽ quay trở về vui chơi vài ngày chuẩn bị cho lễ bái sư của mình. Cuối cùng, sư phụ sẽ kiên nhẫn và nhẹ nhàng bắt đầu dạy hắn từng chút một.
Chứ không phải thô bạo ép hắn tu luyện!
Vệ Phong bất đắc dĩ hờn dỗi hồi lâu, cố gắng nhớ lại khẩu quyết Luyện Khí, ý thức hắn dần trở nên mơ hồ, tối hôm qua vị Tiên Tôn trong thoại bản kia rốt cuộc có đột phá Kim Tiên hay không...
Ô Thác lặng lẽ từ trong thức hải của Giang Cố đi ra, ngẩng đầu nhìn Vệ Phong, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, tại sao khi tu luyện linh lực của hắn lại yên tĩnh như vậy?”
“Bởi vì hắn ngủ rồi.” Giang Cố lạnh lùng nói.
Khóe miệng Ô Thác giật giật, “Ta sẽ đánh thức hắn.”
“Không cần.” Linh lực trên đầu ngón tay Giang Cố di chuyển, đem sợi tơ hồng được làm bằng máu đầu tim trên cổ Vệ Phong buộc lại, lần này không còn sợi dây chướng mắt nữa mà là một vòng dây vừa vặn hoàn chỉnh.
Vệ Phong đang ngủ say bỗng nhiên trên cổ truyền đến một trận ngứa ngáy, khó chịu đến mức hắn lập tức mở mắt ra.
Mà bên kia Giang Cố đang nhắm mắt đả tọa.
Vệ Phong yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng việc mình lười biếng ngủ gật không bị phát hiện, sau khi tu luyện đoàng hoàng một lát hắn lại bắt đầu mệt rã rời, vừa muốn ngủ thì cơn đau ngứa trên cổ lại quay lại, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Vệ Phong có chút hoảng sợ tự sờ cổ mình, thử mấy lần liền phát hiện ra quy luật chỉ cần hắn ngủ gật thì cổ sẽ cảm thấy đau nhức ngứa ngáy, nhưng khi tỉnh dậy thì sẽ trở lại bình thường.
Cái quái gì đây!?
“Sẽ không hại đến thân thể ngươi.” Giang Cố nhắm mắt nói: “Tiếp tục tu luyện.”
“...Ồ.” Vệ Phong gãi mạnh cổ, đôi mắt xoay hai vòng, đưa tay lấy túi đồ bên hông.
Chỗ này không nên ở lâu.
Sư phụ này cũng không thể bái được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.