Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 64: C64 Xinh Đẹp
Bất Tài Như Phó
04/03/2024
Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Theo như lời Chu Ngôn Quân nói, gần như Bách Nhiên chưa từng bị cảm bao giờ. Thế mà giờ lại bị ốm, điều này làm cậu cảm thấy rất lạ.
Hẳn là Bách Nhiên ốm nặng lắm.
Còn cậu bị cảm như nào, kết hợp với thời gian chuyện ở quán net bị phanh phui, theo như suy đoán của rất nhiều bạn nữ: Lúc ở quán net Bách Nhiên bị cảm nặng, cả người chẳng có sức, đầu óc không tỉnh táo nên mới bị bạn nữ không rõ tên tuổi kia sàm sỡ.
Không phải cậu không muốn đẩy ra mà do cậu ốm nặng quá nên không có sức đẩy ra.
Cái này phù hợp với lời đồn Bách Nhiên không gần phái nữ. Hơn nữa mọi người cũng không muốn tin vào chuyện Bách Nhiên có bạn gái nên tin đồn dần dần trở thành thật.
Đó là Bách Nhiên bị cảm nặng sau đó bị người khác sàm sỡ. Tuy vậy, không ai biết đầu sỏ gây tội là ai.
Buổi trưa, lúc ăn cơm, nhắc đến chuyện này, Thư Ấu cảm thấy rất tò mò.
"Cậu nghĩ rằng việc ở quán net chấm dứt rồi hả? Không nha. Có bạn trong trường muốn tới đó để trích xuất camera ra xem đấy!"
"Hả?!" Kiều Nam Gia sợ suýt nữa sặc cơm mà chết.
"Cậu yên tâm, các thầy cô trong trường nghe thấy chuyện này đã ngăn cản mấy bạn ấy rồi."
"... Ồ."
Kiều Nam Gia nuốt miếng cơm xuống, vội uống nước trái cây cho đỡ sợ.
"Kết quả trường muốn biết có bao nhiêu học sinh trong trường tới quán net chơi nên cũng muốn kiểm tra camera."
"Khụ khụ khụ..."
Nước trái cây còn trong miệng chui vào khí quản làm Kiều Nam Gia sặc. Cô ho khan liên tục. Kiều Nam Gia vừa bất ngờ vừa sợ hãi, mặt cô trắng bệch. Cả đầu cô toàn là hình ảnh mình sắp xong đời!
Thư Ấu bỏ đũa xuống vuốt lưng Kiều Nam Gia, khó hiểu hỏi: "Sao cậu kích động vậy? Tớ còn chưa nói xong mà. Quán net đó sợ bị đóng cửa nên thẳng tay phá hỏng camera, sau đó còn bảo là dữ liệu trong đó không khôi phục lại được."
"May là họ làm thế, nếu không làm vậy thì còn ai dám tới quán họ nữa?"
Kiều Nam Gia thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: "Cậu không nói liền trong một câu được à?"
Thư Ấu bĩu môi: "Bình thường cậu có hứng nghe mấy cái này đâu, tớ còn đang cho cậu thời gian để tiếp nhận thông tin nữa đó. Xem ra nghệ thuật kể chuyện của tớ đã lên một tầng cao mới rồi, làm người nghe vô cùng hồi hộp."
"Không chỉ hồi hộp thôi đâu?" Kiều Nam Gia yên lặng bổ sung trong lòng: Là muốn cái mạng già này của tớ luôn đấy!
Làm sao cô ngờ được Bách Nhiên sẽ bị cảm thật.
Nhìn sức khỏe cậu tốt, cao to, thế mà bị lạnh chút thôi đã ốm rồi!
"......" Niềm khao khát được sống khiến cô phải cố trốn tránh một chút trách nhiệm.
Dù sao.
Người luân phiên làm Bách Nhiên giận hết lần này đến lần khác cũng chỉ có mình Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia lại thả một giọt lệ bay theo gió.
Sao mà cô xui thế được thế nhỉ?
Buổi tối, về đến nhà, Kiều Nam Gia nghiêm túc học bài đến hết 11 giờ mới xong phần bài của ngày. Dạo này cô không chỉ nhập tâm và còn nhập thân vào phần ôn tập. Trong bài thi xếp lớp, cô tuyệt đối không được phạm bất cứ sai lầm nào.
Kiều Nam Gia rửa mặt xong, nằm lên giường. Cô định đọc sách giải trí một chút rồi ngủ.
Lương tâm Kiều Nam Gia trỗi dậy, nhớ tới Bách Nhiên giờ phút này đang nằm trên giường không biết sức khỏe ra sao, trong lòng cô trào lên cảm giác áy náy. Nói thế nào thì cô cũng có một chút trách nhiệm trong chuyện Bách Nhiên bị cảm. Cô không hỏi thăm cậu một chút thì cũng không hay lắm.
Kiều Nam Gia do dự một lát rồi mở Weibo nhắn tin cho Bách Nhiên: "Hôm nay cậu khỏe không? Ngày mai cậu cứ nghỉ ngơi hẳn hoi đi, không cần phải học bù đâu!"
Chỉ vài giây sau đối phương đã trả lời.
"Có thời gian. Có thể học bù."
Kiều Nam Gia: "......"
Tuy rằng Kiều Nam Gia đã không còn nghi ngờ Bách Nhiên sẽ đấm cô, nhưng giờ phút này, dưới tình huống liên tục chọc giận Bách Nhiên, trái tim nhỏ của Kiều Nam Gia không khỏi run lên.
Kiều Nam Gia tiếp tục dụ dỗ cậu: "Cậu vẫn nên nghỉ ngơi hẳn hoi đi. Cơ thể phải khỏe mạnh mới có thể học tập được chứ!"
Bách Nhiên: "Không cần."
Kiều Nam Gia: "......"
Kiều Nam Gia đã bổ não ra cảnh bạn nam đang mang khuôn mặt tái nhợt ngồi trên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm màn hình, dáng vẻ không ai dám đụng vào. Nói cho cùng, làm gì có ai có thể phản lại lời Bách Nhiên được cơ chứ?
Kiều Nam Gia chỉ đành đồng ý.
Nhưng mà.
Kiều Nam Gia: "Địa chỉ nhà cậu như nào? Có xa lắm không? Tớ không thể về nhà quá muộn được."
Địa chỉ nhà Bách Nhiên là một điều bi ẩn. Ngay cả việc làm sao cậu có thể vào trường cũng là một điều được người ta đồn đoán linh tinh. Dù cho có nhiều bạn nữ theo dõi, hỏi thăm nhưng chưa ai biết địa chỉ nhà Bách Nhiên.
Nghe nói Bách Nhiên rất thích gọi xe về nhà.
Nghe nói nhà cậu không phải nhà có tiền, có một số bạn nam chê cậu "nghèo còn làm giá".
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, nếu cô ngày nào cũng bị một đám bạn nữ bám đuôi cả ngày, cô cũng thà dùng số tiền lớn thuê tài xế chứ cũng không muốn người ta đuổi đến tận nhà.
Bách Nhiên tặng cho Kiều Nam Gia một câu trả lời đơn giản: "Có xe."
Bí ẩn như vậy, Kiều Nam Gia cho rằng cậu muốn bắt chước mấy cảnh trong TV, cho tài xế bịt mắt Kiều Nam Gia lại, tránh cho cô biết địa chỉ nhà cậu.
Kiều Nam Gia mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Bách Nhiên là người thừa kế của một ông trùm xã hội đen, bên ngoài thì hai ba con cậu là công dân tốt của đất nước, nhưng thực tế lại dấn thân vào các thế lực đen tối, không chuyện ác nào không làm.
Kiều Nam Gia mơ mình bị Bách Nhiên bắt cóc. Cậu hung dữ hỏi cô sao cứ muốn chọc giận cậu, nói rồi, cậu cầm một khẩu súng dí ngay trán cô.
"Đoàng" một cái, Kiều Nam Gia đổ đầy mồ hôi lạnh, bừng tỉnh từ trong mơ.
"Haizz..." Giấc mơ này đúng là chẳng ra cái gì.
Cả ngày đắm mình vào bầu không khí học tập, trong lòng Kiều Nam Gia chẳng còn thứ gì khác, cô làm xong một đề thi. Lúc này chỉ cách lúc chuông vang học reo lên chừng vài phút. Cô thu dọn đồ đạc vào trong ba lô, bỗng nhiên nhớ tới thứ sáu là ngày học bù của mình và Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia còn không biết đường đến nhà Bách Nhiên.
Nhân lúc cô giáo không để ý, Kiều Nam Gia lén mở Weibo ra, sau đó thấy tin nhắn Bách Nhiên gửi cô.
Là một biển số của một chiếc xe, màu sắc cùng kiểu dáng xe.
Kiều Nam Gia được yêu mến mà lo sợ. Cô cũng muốn trải nghiệm phương thức đi xe tới căn nhà bí ẩn của Bách Nhiên.
Tan học, sau khi chào các bạn xong, Kiều Nam Gia vội vàng đi ra ngoài. Tới cổng trường cô liền nhìn ngang nhìn dọc, tìm chỗ Bách Nhiên hẹn.
Quả nhiên ở phía đối diện đường có một chiếc xe tư nhân màu bạc trông khá bình thường.
Hẳn đó là xe của Bách Nhiên gọi tới.
Kiều Nam Gia sợ tài xế chờ lâu tính thêm tiền, cô lên xe liền nói lời xin lỗi: "Cháu xin lỗi ạ. Cháu ra hơi muộn. Phí tính thêm cháu sẽ trả ạ."
Tài xế là một ông chú trung niên có gương mặt hiền từ.
Ông nhìn qua kính chiếu hậu sau đó cười hiền lành: "Cháu nói đùa, cần gì trả tiền chứ?"
Chủ tịch đã từng nhắc tới cô bé này. Làm tài xế cho nhà họ Bách mười mấy năm, làm sao ông có thể không hiểu sức nặng của cô bé này được?
Kiều Nam Gia ngồi ngay ngắn ở hàng sau, kiên nhẫn chờ tài xế chở cô đến nhà Bách Nhiên. Nhưng cô trơ mắt nhìn chiếc xe từ từ chạy ra khỏi nội thành đến vùng ngoại thành mà ít khi Kiều Nam Gia đặt chân tới.
Cô đang mải ngắm cảnh. Nhìn nhìn, tiếng chuông cảnh giác trong lòng cô không khỏi vang lên.
Từ từ, chú ấy định đưa cô đi đâu vậy?1
Sao lại ra tận ngoại thành thế này?
Kiều Nam Gia nhanh chóng mở một nửa cửa sổ xe ra. Lần đầu tiên cô gặp tình huống ngoài ý muốn như này, dù cho có tự an ủi bản thân nhưng cô vẫn không tránh được việc sợ hãi. Kiều Nam Gia nhanh chóng nhắn tin cho Bách Nhiên kể mọi chuyện, đồng thời cũng chuẩn bị báo cảnh sát.
Sau đó Bách Nhiên nhắn lại cho cô.
Bách Nhiên: "Tôi ở ngoại thành."
Kiều Nam Gia: "... Hả?"
Đang lúc cô ngây người, chiếc xe tư nhân từ từ dừng lại. Trước mặt cô là một biệt thự tư nhân được trang trí rất đẹp, ở cửa có hàng rào chặn lại. Sau khi bảo vệ mở cửa cho đi vào thì chiếc xe từ từ chạy đến trước cửa biệt thự.
Kiều Nam Gia sợ ngây người.
Cô nghĩ rằng mình đã bất cẩn đi vào trường quay một bộ phim. Cô thấp thỏm xuống xe, không chắc chắn nhìn về phía tài xế.
Chú tài xế cười cười với cô rồi lái xe chạy đến gara. Kiều Nam Gia nhìn cửa gara mở ra, nhìn qua bên trong có ít nhất chừng mười mấy chiếc xe đang đỗ.
Kiều Nam Gia ngơ ngác.
Cô quay đầu lại thì thấy mình đang đứng ở bậc thang chỗ cửa biệt thự. Ở đó có thể nhìn thấy cái bể bơi rất lớn, đình nghỉ cùng cả rừng nhỏ có nhiều cây xanh. Thậm chí còn có người đang chăm sóc cho một cái cây vô cùng to.
Kiều Nam Gia đứng tại chỗ. Không hiểu sao cô cảm thấy ngay cả gạch men sứ dưới chân cũng vô cùng đắt đỏ.
Cô túm quai cặp, không biết nói gì, phản ứng như nào cho phải.
Chỗ này là... nhà Bách Nhiên?
Lúc này, phía trên bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng khàn hơn so với ngày thường: "Còn chưa lên à?"
Kiều Nam Gia nhìn theo chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy một cái cửa sổ sát đất được mở ra. Trên ban công lộ thiên có một bóng hình cao gầy đang yên lặng đứng. Cậu đứng trước lan can, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống nhìn Kiều Nam Gia.
Ánh sáng của buổi chiều tà phủ lên người cậu. Cậu hơi mím môi, màu da tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm một lớp ánh sáng hiện lên, da cậu trắng sáng, trông vô cùng đẹp mắt.
Kiều Nam Gia cứ hoảng hốt đứng yên tại chỗ vài giây.
Bỗng nhiên cô hơi hoảng hốt, nghĩ tới lời kịch trong vở "Romeo và Juliet" mà đội kịch nói từng diễn. Chẳng ai có thể diễn ra được cái thần trong vở kịch đó cả, nhưng lúc này, tại đây, Bách Nhiên lại thể hiện được khí chất đó một cách rõ ràng.
Có lẽ tâm trạng của dân thường ngẩng đầu nhìn Romeo, của người Hy Lạp ngước nhìn thần Apollo cũng như này nhỉ?
"Hắt xì!"
Một tiếng hắt xì ngắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Nam Gia. Thần Mặt Trời lập tức rơi xuống trần gian biến thành một người bình thường, còn là một người đang trong cơn cảm nữa.
Kiều Nam Gia: "......"
Bách Nhiên đen mặt: "... Cho cậu ba giây!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Nhiên: Tôi là Apollo bản gốc đấy!
Kiều Nam Gia: Ừ, là bản bị cảm được ấy!
Bách Nhiên: "......"
*Minh An: Siêu cảm ơn chị Tha from Tuu Tuuu () đã support em vô cùng nhiệt tình trong quá trình tìm ra nghĩa của phần lời tác giả ạ!!
Beta: E. Coli
Theo như lời Chu Ngôn Quân nói, gần như Bách Nhiên chưa từng bị cảm bao giờ. Thế mà giờ lại bị ốm, điều này làm cậu cảm thấy rất lạ.
Hẳn là Bách Nhiên ốm nặng lắm.
Còn cậu bị cảm như nào, kết hợp với thời gian chuyện ở quán net bị phanh phui, theo như suy đoán của rất nhiều bạn nữ: Lúc ở quán net Bách Nhiên bị cảm nặng, cả người chẳng có sức, đầu óc không tỉnh táo nên mới bị bạn nữ không rõ tên tuổi kia sàm sỡ.
Không phải cậu không muốn đẩy ra mà do cậu ốm nặng quá nên không có sức đẩy ra.
Cái này phù hợp với lời đồn Bách Nhiên không gần phái nữ. Hơn nữa mọi người cũng không muốn tin vào chuyện Bách Nhiên có bạn gái nên tin đồn dần dần trở thành thật.
Đó là Bách Nhiên bị cảm nặng sau đó bị người khác sàm sỡ. Tuy vậy, không ai biết đầu sỏ gây tội là ai.
Buổi trưa, lúc ăn cơm, nhắc đến chuyện này, Thư Ấu cảm thấy rất tò mò.
"Cậu nghĩ rằng việc ở quán net chấm dứt rồi hả? Không nha. Có bạn trong trường muốn tới đó để trích xuất camera ra xem đấy!"
"Hả?!" Kiều Nam Gia sợ suýt nữa sặc cơm mà chết.
"Cậu yên tâm, các thầy cô trong trường nghe thấy chuyện này đã ngăn cản mấy bạn ấy rồi."
"... Ồ."
Kiều Nam Gia nuốt miếng cơm xuống, vội uống nước trái cây cho đỡ sợ.
"Kết quả trường muốn biết có bao nhiêu học sinh trong trường tới quán net chơi nên cũng muốn kiểm tra camera."
"Khụ khụ khụ..."
Nước trái cây còn trong miệng chui vào khí quản làm Kiều Nam Gia sặc. Cô ho khan liên tục. Kiều Nam Gia vừa bất ngờ vừa sợ hãi, mặt cô trắng bệch. Cả đầu cô toàn là hình ảnh mình sắp xong đời!
Thư Ấu bỏ đũa xuống vuốt lưng Kiều Nam Gia, khó hiểu hỏi: "Sao cậu kích động vậy? Tớ còn chưa nói xong mà. Quán net đó sợ bị đóng cửa nên thẳng tay phá hỏng camera, sau đó còn bảo là dữ liệu trong đó không khôi phục lại được."
"May là họ làm thế, nếu không làm vậy thì còn ai dám tới quán họ nữa?"
Kiều Nam Gia thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: "Cậu không nói liền trong một câu được à?"
Thư Ấu bĩu môi: "Bình thường cậu có hứng nghe mấy cái này đâu, tớ còn đang cho cậu thời gian để tiếp nhận thông tin nữa đó. Xem ra nghệ thuật kể chuyện của tớ đã lên một tầng cao mới rồi, làm người nghe vô cùng hồi hộp."
"Không chỉ hồi hộp thôi đâu?" Kiều Nam Gia yên lặng bổ sung trong lòng: Là muốn cái mạng già này của tớ luôn đấy!
Làm sao cô ngờ được Bách Nhiên sẽ bị cảm thật.
Nhìn sức khỏe cậu tốt, cao to, thế mà bị lạnh chút thôi đã ốm rồi!
"......" Niềm khao khát được sống khiến cô phải cố trốn tránh một chút trách nhiệm.
Dù sao.
Người luân phiên làm Bách Nhiên giận hết lần này đến lần khác cũng chỉ có mình Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia lại thả một giọt lệ bay theo gió.
Sao mà cô xui thế được thế nhỉ?
Buổi tối, về đến nhà, Kiều Nam Gia nghiêm túc học bài đến hết 11 giờ mới xong phần bài của ngày. Dạo này cô không chỉ nhập tâm và còn nhập thân vào phần ôn tập. Trong bài thi xếp lớp, cô tuyệt đối không được phạm bất cứ sai lầm nào.
Kiều Nam Gia rửa mặt xong, nằm lên giường. Cô định đọc sách giải trí một chút rồi ngủ.
Lương tâm Kiều Nam Gia trỗi dậy, nhớ tới Bách Nhiên giờ phút này đang nằm trên giường không biết sức khỏe ra sao, trong lòng cô trào lên cảm giác áy náy. Nói thế nào thì cô cũng có một chút trách nhiệm trong chuyện Bách Nhiên bị cảm. Cô không hỏi thăm cậu một chút thì cũng không hay lắm.
Kiều Nam Gia do dự một lát rồi mở Weibo nhắn tin cho Bách Nhiên: "Hôm nay cậu khỏe không? Ngày mai cậu cứ nghỉ ngơi hẳn hoi đi, không cần phải học bù đâu!"
Chỉ vài giây sau đối phương đã trả lời.
"Có thời gian. Có thể học bù."
Kiều Nam Gia: "......"
Tuy rằng Kiều Nam Gia đã không còn nghi ngờ Bách Nhiên sẽ đấm cô, nhưng giờ phút này, dưới tình huống liên tục chọc giận Bách Nhiên, trái tim nhỏ của Kiều Nam Gia không khỏi run lên.
Kiều Nam Gia tiếp tục dụ dỗ cậu: "Cậu vẫn nên nghỉ ngơi hẳn hoi đi. Cơ thể phải khỏe mạnh mới có thể học tập được chứ!"
Bách Nhiên: "Không cần."
Kiều Nam Gia: "......"
Kiều Nam Gia đã bổ não ra cảnh bạn nam đang mang khuôn mặt tái nhợt ngồi trên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm màn hình, dáng vẻ không ai dám đụng vào. Nói cho cùng, làm gì có ai có thể phản lại lời Bách Nhiên được cơ chứ?
Kiều Nam Gia chỉ đành đồng ý.
Nhưng mà.
Kiều Nam Gia: "Địa chỉ nhà cậu như nào? Có xa lắm không? Tớ không thể về nhà quá muộn được."
Địa chỉ nhà Bách Nhiên là một điều bi ẩn. Ngay cả việc làm sao cậu có thể vào trường cũng là một điều được người ta đồn đoán linh tinh. Dù cho có nhiều bạn nữ theo dõi, hỏi thăm nhưng chưa ai biết địa chỉ nhà Bách Nhiên.
Nghe nói Bách Nhiên rất thích gọi xe về nhà.
Nghe nói nhà cậu không phải nhà có tiền, có một số bạn nam chê cậu "nghèo còn làm giá".
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, nếu cô ngày nào cũng bị một đám bạn nữ bám đuôi cả ngày, cô cũng thà dùng số tiền lớn thuê tài xế chứ cũng không muốn người ta đuổi đến tận nhà.
Bách Nhiên tặng cho Kiều Nam Gia một câu trả lời đơn giản: "Có xe."
Bí ẩn như vậy, Kiều Nam Gia cho rằng cậu muốn bắt chước mấy cảnh trong TV, cho tài xế bịt mắt Kiều Nam Gia lại, tránh cho cô biết địa chỉ nhà cậu.
Kiều Nam Gia mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Bách Nhiên là người thừa kế của một ông trùm xã hội đen, bên ngoài thì hai ba con cậu là công dân tốt của đất nước, nhưng thực tế lại dấn thân vào các thế lực đen tối, không chuyện ác nào không làm.
Kiều Nam Gia mơ mình bị Bách Nhiên bắt cóc. Cậu hung dữ hỏi cô sao cứ muốn chọc giận cậu, nói rồi, cậu cầm một khẩu súng dí ngay trán cô.
"Đoàng" một cái, Kiều Nam Gia đổ đầy mồ hôi lạnh, bừng tỉnh từ trong mơ.
"Haizz..." Giấc mơ này đúng là chẳng ra cái gì.
Cả ngày đắm mình vào bầu không khí học tập, trong lòng Kiều Nam Gia chẳng còn thứ gì khác, cô làm xong một đề thi. Lúc này chỉ cách lúc chuông vang học reo lên chừng vài phút. Cô thu dọn đồ đạc vào trong ba lô, bỗng nhiên nhớ tới thứ sáu là ngày học bù của mình và Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia còn không biết đường đến nhà Bách Nhiên.
Nhân lúc cô giáo không để ý, Kiều Nam Gia lén mở Weibo ra, sau đó thấy tin nhắn Bách Nhiên gửi cô.
Là một biển số của một chiếc xe, màu sắc cùng kiểu dáng xe.
Kiều Nam Gia được yêu mến mà lo sợ. Cô cũng muốn trải nghiệm phương thức đi xe tới căn nhà bí ẩn của Bách Nhiên.
Tan học, sau khi chào các bạn xong, Kiều Nam Gia vội vàng đi ra ngoài. Tới cổng trường cô liền nhìn ngang nhìn dọc, tìm chỗ Bách Nhiên hẹn.
Quả nhiên ở phía đối diện đường có một chiếc xe tư nhân màu bạc trông khá bình thường.
Hẳn đó là xe của Bách Nhiên gọi tới.
Kiều Nam Gia sợ tài xế chờ lâu tính thêm tiền, cô lên xe liền nói lời xin lỗi: "Cháu xin lỗi ạ. Cháu ra hơi muộn. Phí tính thêm cháu sẽ trả ạ."
Tài xế là một ông chú trung niên có gương mặt hiền từ.
Ông nhìn qua kính chiếu hậu sau đó cười hiền lành: "Cháu nói đùa, cần gì trả tiền chứ?"
Chủ tịch đã từng nhắc tới cô bé này. Làm tài xế cho nhà họ Bách mười mấy năm, làm sao ông có thể không hiểu sức nặng của cô bé này được?
Kiều Nam Gia ngồi ngay ngắn ở hàng sau, kiên nhẫn chờ tài xế chở cô đến nhà Bách Nhiên. Nhưng cô trơ mắt nhìn chiếc xe từ từ chạy ra khỏi nội thành đến vùng ngoại thành mà ít khi Kiều Nam Gia đặt chân tới.
Cô đang mải ngắm cảnh. Nhìn nhìn, tiếng chuông cảnh giác trong lòng cô không khỏi vang lên.
Từ từ, chú ấy định đưa cô đi đâu vậy?1
Sao lại ra tận ngoại thành thế này?
Kiều Nam Gia nhanh chóng mở một nửa cửa sổ xe ra. Lần đầu tiên cô gặp tình huống ngoài ý muốn như này, dù cho có tự an ủi bản thân nhưng cô vẫn không tránh được việc sợ hãi. Kiều Nam Gia nhanh chóng nhắn tin cho Bách Nhiên kể mọi chuyện, đồng thời cũng chuẩn bị báo cảnh sát.
Sau đó Bách Nhiên nhắn lại cho cô.
Bách Nhiên: "Tôi ở ngoại thành."
Kiều Nam Gia: "... Hả?"
Đang lúc cô ngây người, chiếc xe tư nhân từ từ dừng lại. Trước mặt cô là một biệt thự tư nhân được trang trí rất đẹp, ở cửa có hàng rào chặn lại. Sau khi bảo vệ mở cửa cho đi vào thì chiếc xe từ từ chạy đến trước cửa biệt thự.
Kiều Nam Gia sợ ngây người.
Cô nghĩ rằng mình đã bất cẩn đi vào trường quay một bộ phim. Cô thấp thỏm xuống xe, không chắc chắn nhìn về phía tài xế.
Chú tài xế cười cười với cô rồi lái xe chạy đến gara. Kiều Nam Gia nhìn cửa gara mở ra, nhìn qua bên trong có ít nhất chừng mười mấy chiếc xe đang đỗ.
Kiều Nam Gia ngơ ngác.
Cô quay đầu lại thì thấy mình đang đứng ở bậc thang chỗ cửa biệt thự. Ở đó có thể nhìn thấy cái bể bơi rất lớn, đình nghỉ cùng cả rừng nhỏ có nhiều cây xanh. Thậm chí còn có người đang chăm sóc cho một cái cây vô cùng to.
Kiều Nam Gia đứng tại chỗ. Không hiểu sao cô cảm thấy ngay cả gạch men sứ dưới chân cũng vô cùng đắt đỏ.
Cô túm quai cặp, không biết nói gì, phản ứng như nào cho phải.
Chỗ này là... nhà Bách Nhiên?
Lúc này, phía trên bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng khàn hơn so với ngày thường: "Còn chưa lên à?"
Kiều Nam Gia nhìn theo chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy một cái cửa sổ sát đất được mở ra. Trên ban công lộ thiên có một bóng hình cao gầy đang yên lặng đứng. Cậu đứng trước lan can, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống nhìn Kiều Nam Gia.
Ánh sáng của buổi chiều tà phủ lên người cậu. Cậu hơi mím môi, màu da tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm một lớp ánh sáng hiện lên, da cậu trắng sáng, trông vô cùng đẹp mắt.
Kiều Nam Gia cứ hoảng hốt đứng yên tại chỗ vài giây.
Bỗng nhiên cô hơi hoảng hốt, nghĩ tới lời kịch trong vở "Romeo và Juliet" mà đội kịch nói từng diễn. Chẳng ai có thể diễn ra được cái thần trong vở kịch đó cả, nhưng lúc này, tại đây, Bách Nhiên lại thể hiện được khí chất đó một cách rõ ràng.
Có lẽ tâm trạng của dân thường ngẩng đầu nhìn Romeo, của người Hy Lạp ngước nhìn thần Apollo cũng như này nhỉ?
"Hắt xì!"
Một tiếng hắt xì ngắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Nam Gia. Thần Mặt Trời lập tức rơi xuống trần gian biến thành một người bình thường, còn là một người đang trong cơn cảm nữa.
Kiều Nam Gia: "......"
Bách Nhiên đen mặt: "... Cho cậu ba giây!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Nhiên: Tôi là Apollo bản gốc đấy!
Kiều Nam Gia: Ừ, là bản bị cảm được ấy!
Bách Nhiên: "......"
*Minh An: Siêu cảm ơn chị Tha from Tuu Tuuu () đã support em vô cùng nhiệt tình trong quá trình tìm ra nghĩa của phần lời tác giả ạ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.