Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 70: C70: Thưởng
Bất Tài Như Phó
04/03/2024
Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Hôm sau.
Ánh nắng chói chang, một ngày hè nóng nực. Hormone rung động của tuổi dậy thì không thể kiềm lại được, nó thoát ra ngoài như virus trong trường. Dù đi học nhưng trong lòng ai cũng luôn nghĩ về những thứ khác. Không phải những cơn buồn ngủ hết xuân lại hạ đến thu tìm không thì là tâm sự trong lòng mà không thể bày tỏ.
Dù là lớp mũi nhọn của trường như lớp 1 thì cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi trong những ngày hè nóng nực.
Vào thời kỳ nóng nhất trong năm, kỳ thi cuối kỳ lại xuất hiện, mọi người nghiễm nhiên biến thành những cỗ máy học tập, ngày nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến việc làm bài, chữa bài.
Tiết sau là tiết toán, thầy giáo gọi hai bạn đến văn phòng. Cùng với tiếng chuông tan học vang lên, lớp 1 vẫn yên tĩnh không có tiếng động nào như cũ. Các bạn không ngồi ở chỗ làm bài thì nghỉ ngơi, có người thì lặng lẽ đi vệ sinh, cứ như giờ nghỉ là giờ tự học ngắn vậy!
Bách Ngạn cũng ngồi tại chỗ sắp xếp lại tài liệu ôn tập của mình.
Cậu không phải là thiên tài không học chữ nào mà giỏi trong truyền thuyết. Ngược lại, cậu còn chăm chỉ hơn một số các bạn khác.
Cậu chữa vài tờ đề sau đó kẹp trong sách bài tập, lúc chuẩn bị đút vào trong ngăn bàn thì nghe được tiếng xôn xao bên ngoài cửa lớp.
Lớp 1 vốn yên tĩnh vang lên những tiếng thảo luận nho nhỏ.
Mắt thấy tiếng thảo luận ngày càng lớn, lại càng tới gần cậu hơn, Bách Ngạn hơi giật mình. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người cao gầy đứng trước mặt cậu.
Người kia mặc áo đồng phục màu trắng và quần đồng phục màu xanh lam. Một tay người đó đút túi quần, một tay cầm theo một chiếc áo khoác màu vàng nghệ. Cậu ném nó lên bàn như đi vứt rác.
Ra là Bách Nhiên.
Mặt Bách Nhiên vô cảm, cậu nâng cằm lên: "Trả cậu."
Bách Ngạn lập tức hiểu ý Bách Nhiên.
Cậu mỉm cười. Tối qua Kiều Nam Gia đã bảo cậu chuyện này, hơn nữa cô còn liên tục xin lỗi cậu, vì thế Bách Ngạn không giận. Cậu cũng vốn không định lấy lại chiếc áo khoác này từ chỗ Kiều Nam Gia, bởi nếu bị người lạ nào đó nhìn thấy thì sẽ có một số lời đồn không hay.
Bách Ngạn hơi mỉm cười: "Cảm ơn cậu."
Bách Nhiên: "Không có lần sau."
Nếu lần sau cậu mà nhìn thấy Kiều Nam Gia mặc áo khoác Bách Ngạn nữa thì chắc chắn cậu sẽ không tha cho cô một cách dễ dàng.
Sau khi Bách Nhiên buông lại lời tàn nhẫn, Bách Ngạn cũng không đâm đầu vào chỗ chết nữa. Bách Nhiên mang theo gương mặt vô cảm quay đầu rời đi. Trên đường đi, các bạn khác tách ra thành hai bên như muốn nhường đường cho cậu. Cứ như Bách Nhiên đi ở chỗ không người vậy, chẳng có ai nói gì hay ngăn cản cậu.
Mọi người còn đang ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi của Bách Nhiên và Bách Ngạn, tất cả đều nghẹn họng không biết nói gì.
Bách Nhiên, mặc, áo khoác của Bách Ngạn?
Một buổi trưa buồn bã, có hàng trăm, hàng ngàn người khóc lóc thảm thiết. Giờ mọi người đều hy vọng cô gái áo đen trong lời đồn kia là bạn gái của Bách Nhiên thật. Dù sao thì nếu tình địch là nữ thì các bạn nữ trong trường còn tranh được, chứ nếu là nam thì các bạn phải làm như nào bây giờ?
Cả trường truyền nhau câu chuyện về chiếc áo khoác màu vàng nghệ của Bách Ngạn.
Kiều Nam Gia cúi đầu làm bài tập, cô yên lặng nghe mọi người tám chuyện, chỉ kém nước phì cười... Khụ.
Cô cảm thấy rất có lỗi với hai chàng trai họ Bách.
Nhưng có lẽ từ khi lời đồn này xuất hiện thì sẽ không ai nghi ngờ rằng cô có liên quan đến Bách Nhiên nữa.
"Gia Gia, cậu cười cái gì thế?"
"... Tớ nhớ tới mấy chuyện vui."
Chờ buổi chiều, sau khi tan học, Kiều Nam Gia học bù với Bách Nhiên. Cô vừa làm bài, vừa liếc mắt nhìn Bách Nhiên một cái. Cô bổ não ra hình ảnh Bách Nhiên mặc áo Bách Ngạn, vẻ mặt không khỏi ba chấm.
Hình như... Hơi lạ thật.
Bách Nhiên cúi đầu, cắm cúi làm bài tập tính toán. Cậu viết rất nhanh, chỉ thấy ngón tay thon dài của cậu cầm bút viết như rồng bay phượng múa, nén bút sắc bén như những câu nói của cậu vậy, chữ nào chữ nấy đều rất đẹp.
Ánh mắt Kiều Nam Gia dừng trên chữ của cậu.
Kiều Nam Gia nghĩ đến bản thân luyện chữ nhiều năm mà chữ vẫn chưa thể đẹp và ngay ngắn như vậy, chữ Bách Nhiên vừa đẹp vừa có phong cách riêng.
Cô không khỏi ngưỡng mộ, hỏi: "Sao chữ cậu đẹp thế? Cậu từng luyện chữ rồi hả?"
Bách Nhiên đã làm xong một đề. Nghe vậy ngón tay cậu đưa ra một nét chuyển chữ. Cậu nhẹ nhàng, lơ đãng nói: "Trước đó tôi từng luyện viết thư pháp ba năm."
"Ồ." Kiều Nam Gia bất ngờ, "Thảo nào, chữ cậu không giống mấy bảng mẫu luyện chữ tí nào."
Cô chống cằm viết ba chữ "Kiều Nam Gia" to đùng.
Cô viết khá nhanh bởi mấy chữ này vốn khá dễ viết. Cô viết thử tên Bách Nhiên một lần, nhưng viết không được đẹp như vậy. Kiều Nam Gia bất đắc dĩ bĩu môi, cô lật giấy nháp đến trang thứ hai.
Cả quá trình Bách Nhiên đều ngồi nhìn Kiều Nam Gia viết viết vẽ vẽ trên giấy.
"Sắp thi rồi." Giọng nói lạnh lùng của cậu nhẹ nhàng vang lên.
Kiều Nam Gia nhìn về phía cậu.
"Thi xong thưởng cho tôi một thứ đi."
"Thưởng cái gì?"
Chú rồng họ Bách cảm thấy vô cùng tức giận với câu hỏi không não của Kiều Nam Gia. Đôi mắt xinh đẹp của cậu nhếch lên, con ngươi đen láy chứa đầy lửa giận: "Cậu không tự động não được à?"
Kiều Nam Gia vô tội chớp mắt một cái.
Cô chẳng hiểu một nửa cọng lông về Bách Nhiên. Đến cả quà cô cũng chẳng biết nên tặng cái gì.
Đối diện với đôi mắt sáng quắc của Bách Nhiên, Kiều Nam Gia đành yên lặng ngậm đắng nuốt cay, cố gắng gật đầu: "Tớ sẽ cố hết sức."
Còn Bách Nhiên có thích không thì cô không biết.
Lúc này, chú rồng họ Bách mới vừa lòng.
Cậu làm ra vẻ ngầu lòi, nói: "Không cần lấy tiền mua quà."
Kiều Nam Gia: "Ồ..." Sao cậu biết cô định dùng năm vạn tiền học bù cùng cậu mua món quà siêu xịn sò cho cậu được?
Bách Nhiên: "Tôi cảnh cáo trước."
Nếu là người khác đòi quà, có lẽ người đó sẽ làm mất thiện cảm của đối phương, nhưng Bách Nhiên lại làm người ta không tài nào giận được. Cậu làm gì cũng như lẽ đương nhiên, nó lại hợp tình hợp lý đến nỗi Kiều Nam Gia chẳng có lý do gì để bật lại cậu.
Trong lòng cô thầm nghĩ, không tặng mấy cái liên quan đến tiền sao? Chẳng lẽ Bách Nhiên đang áp chỉ cô tặng những thứ liên quan đến sức mạnh tinh thần?
Bạn học Tiểu Kiều đi theo hướng tư duy logic xiên vẹo của Bách Nhiên bắt đầu đi vào con đường sai lầm không thể quay đầu.
...
Sau khi tiễn Kiều Nam Gia, biệt thự lại khôi phục lại sự lạnh lẽo vốn có của nó.
Dì giúp việc làm theo giờ. Bách Nhiên không có thói quen để người khác nấu đồ ăn tối cho mình, cậu cũng không thích có người lắc lư trong căn biệt thự này vào buổi tối. Hiếm dịp như hôm nay Bách Nhiên lại online đánh vài trận với Chu Ngôn Quân. Hẳn là lúc này Chu Ngôn Quân đang ngồi ở quán net ồn ào chơi game.
Chu Ngôn Quân gửi tin nhắn cho Bách Nhiên khoe khoang, khoe rằng tí nữa mình sẽ đưa một bạn nữ xinh đẹp đi ăn khuya.
Nhìn qua Chu Ngôn Quân lăng nhăng, đa tình, đời sống tình cảm cá nhân hỗn loạn nhưng thực tế cậu chỉ là người thích các bạn nữ xinh đẹp thôi. Cậu thích dùng những từ ngữ đẹp để miêu tả các bạn, nhìn các bạn nở rộ một cách xinh đẹp. Cậu chưa bao giờ làm chuyện đi quá giới hạn, vì thế mời đi ăn khuya là ăn khuya thật.
Có thể nói đó là đam mê khá kỳ lạ.
Bách Nhiên nhàn nhạt đáp lời.
Lúc này, đang đánh được nửa trận, điện thoại của Bách Nhiên vang lên. Bách Nhiên nhìn thoáng qua tên người gọi, mày cậu nhíu lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, sau đó cậu mở micro của điện thoại lên.
Khác với bên Bách Nhiên đang ồn ào, chỗ Bách Quốc Minh yên tĩnh không có tiếng động nào.
Mỗi tuần, ông sẽ gọi điện thăm hỏi cậu theo thường lệ. Nếu Bách Nhiên không nhận điện thì chắc chắn sau đó Bách Quốc Minh sẽ phá máy cậu, gọi mười mấy cuộc điện thoại làm cậu phiền chết mới thôi.
Giờ phút này, Bách Quốc Minh đang ngồi ở nhà hàng trên cao, ông hưởng thụ bữa tối một người với rượu vang đỏ. Nhà hàng đã đóng cửa, từ chối tiếp khách từ sớm, chỗ to đủ chứa cho mấy chục người như này chỉ phục vụ một mình Bách Quốc Minh.
Sau khi từ từ lau miệng, Bách Quốc Minh mới chậm rãi hỏi: "Gần đây con như nào?"
"Con muốn cái gì, nói đi để ba xem xét?"
Cả quá trình vẻ mặt Bách Nhiên đều rất hờ hững, tay cậu chưa từng ngừng lại, tiện thể xử thêm vài cái mạng nữa.
Đồng đội đều hùa vào ca ngợi cậu là trùm, có người còn hỏi cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp nào nữa.
Vẻ mặt Bách Nhiên chẳng thay đổi chút nào.
Bách Quốc Minh nghẹn họng. Ông không tức giận mà nói tiếp: "Việc học hành có gì mới không? Nghe nói gần đây con bắt đầu học lại, hay là không có gì thay đổi?"
Từ việc Bách Nhiên nuôi mèo, mua sách ôn tập, cho Kiều Nam Gia vào trong nhà làm gia sư, tất cả chuyện này đều được Bách Quốc Minh tập trung để ý. Lúc bắt đầu ông tò mò, khiếp sợ, sau đó nghẹn họng nhìn trăn trối. Ông không nghĩ ra còn việc bất ngờ nào còn đang chờ mình nữa.
Thậm chí ông đã sử dụng năng lượng AQ để làm mình bình tĩnh.
Dù cho mai Bách Nhiên bảo muốn đính hôn, ông cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Bách Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nói: "Có."
Bách Quốc Minh "Ừ" một tiếng. Ông cắt một miếng bò bít tết ra, cho vào trong miệng thưởng thức, chờ xem Bách Nhiên còn có thể nói ra câu nào kinh khủng nữa.
Bách Nhiên: "Con muốn thi."
Bách Quốc Minh nghĩ thầm, ra là thằng nhóc này muốn học hành hẳn hoi, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình... yêu...
Dừng đã.
Bàn tay cầm dao nĩa của Bách Quốc Minh dừng, mặt ông cứng lại.
"Con... Vừa rồi, con nói gì?"
Bách Nhiên: "Con muốn thi vào lớp mũi nhọn. Ba không cần nhúng tay, con tự xử lý được."
Sống nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên Bách Quốc Minh ngây ra như một người ngốc. Vẻ mặt ông như miếng thịt đọng lại sau khi bi lưỡi dao sắc bén lạnh lùng cắt qua.
Ông không nghe nhầm đó chứ?
Bách Nhiên, muốn thi đến lớp mũi nhọn sao?
Beta: E. Coli
Hôm sau.
Ánh nắng chói chang, một ngày hè nóng nực. Hormone rung động của tuổi dậy thì không thể kiềm lại được, nó thoát ra ngoài như virus trong trường. Dù đi học nhưng trong lòng ai cũng luôn nghĩ về những thứ khác. Không phải những cơn buồn ngủ hết xuân lại hạ đến thu tìm không thì là tâm sự trong lòng mà không thể bày tỏ.
Dù là lớp mũi nhọn của trường như lớp 1 thì cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi trong những ngày hè nóng nực.
Vào thời kỳ nóng nhất trong năm, kỳ thi cuối kỳ lại xuất hiện, mọi người nghiễm nhiên biến thành những cỗ máy học tập, ngày nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến việc làm bài, chữa bài.
Tiết sau là tiết toán, thầy giáo gọi hai bạn đến văn phòng. Cùng với tiếng chuông tan học vang lên, lớp 1 vẫn yên tĩnh không có tiếng động nào như cũ. Các bạn không ngồi ở chỗ làm bài thì nghỉ ngơi, có người thì lặng lẽ đi vệ sinh, cứ như giờ nghỉ là giờ tự học ngắn vậy!
Bách Ngạn cũng ngồi tại chỗ sắp xếp lại tài liệu ôn tập của mình.
Cậu không phải là thiên tài không học chữ nào mà giỏi trong truyền thuyết. Ngược lại, cậu còn chăm chỉ hơn một số các bạn khác.
Cậu chữa vài tờ đề sau đó kẹp trong sách bài tập, lúc chuẩn bị đút vào trong ngăn bàn thì nghe được tiếng xôn xao bên ngoài cửa lớp.
Lớp 1 vốn yên tĩnh vang lên những tiếng thảo luận nho nhỏ.
Mắt thấy tiếng thảo luận ngày càng lớn, lại càng tới gần cậu hơn, Bách Ngạn hơi giật mình. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người cao gầy đứng trước mặt cậu.
Người kia mặc áo đồng phục màu trắng và quần đồng phục màu xanh lam. Một tay người đó đút túi quần, một tay cầm theo một chiếc áo khoác màu vàng nghệ. Cậu ném nó lên bàn như đi vứt rác.
Ra là Bách Nhiên.
Mặt Bách Nhiên vô cảm, cậu nâng cằm lên: "Trả cậu."
Bách Ngạn lập tức hiểu ý Bách Nhiên.
Cậu mỉm cười. Tối qua Kiều Nam Gia đã bảo cậu chuyện này, hơn nữa cô còn liên tục xin lỗi cậu, vì thế Bách Ngạn không giận. Cậu cũng vốn không định lấy lại chiếc áo khoác này từ chỗ Kiều Nam Gia, bởi nếu bị người lạ nào đó nhìn thấy thì sẽ có một số lời đồn không hay.
Bách Ngạn hơi mỉm cười: "Cảm ơn cậu."
Bách Nhiên: "Không có lần sau."
Nếu lần sau cậu mà nhìn thấy Kiều Nam Gia mặc áo khoác Bách Ngạn nữa thì chắc chắn cậu sẽ không tha cho cô một cách dễ dàng.
Sau khi Bách Nhiên buông lại lời tàn nhẫn, Bách Ngạn cũng không đâm đầu vào chỗ chết nữa. Bách Nhiên mang theo gương mặt vô cảm quay đầu rời đi. Trên đường đi, các bạn khác tách ra thành hai bên như muốn nhường đường cho cậu. Cứ như Bách Nhiên đi ở chỗ không người vậy, chẳng có ai nói gì hay ngăn cản cậu.
Mọi người còn đang ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi của Bách Nhiên và Bách Ngạn, tất cả đều nghẹn họng không biết nói gì.
Bách Nhiên, mặc, áo khoác của Bách Ngạn?
Một buổi trưa buồn bã, có hàng trăm, hàng ngàn người khóc lóc thảm thiết. Giờ mọi người đều hy vọng cô gái áo đen trong lời đồn kia là bạn gái của Bách Nhiên thật. Dù sao thì nếu tình địch là nữ thì các bạn nữ trong trường còn tranh được, chứ nếu là nam thì các bạn phải làm như nào bây giờ?
Cả trường truyền nhau câu chuyện về chiếc áo khoác màu vàng nghệ của Bách Ngạn.
Kiều Nam Gia cúi đầu làm bài tập, cô yên lặng nghe mọi người tám chuyện, chỉ kém nước phì cười... Khụ.
Cô cảm thấy rất có lỗi với hai chàng trai họ Bách.
Nhưng có lẽ từ khi lời đồn này xuất hiện thì sẽ không ai nghi ngờ rằng cô có liên quan đến Bách Nhiên nữa.
"Gia Gia, cậu cười cái gì thế?"
"... Tớ nhớ tới mấy chuyện vui."
Chờ buổi chiều, sau khi tan học, Kiều Nam Gia học bù với Bách Nhiên. Cô vừa làm bài, vừa liếc mắt nhìn Bách Nhiên một cái. Cô bổ não ra hình ảnh Bách Nhiên mặc áo Bách Ngạn, vẻ mặt không khỏi ba chấm.
Hình như... Hơi lạ thật.
Bách Nhiên cúi đầu, cắm cúi làm bài tập tính toán. Cậu viết rất nhanh, chỉ thấy ngón tay thon dài của cậu cầm bút viết như rồng bay phượng múa, nén bút sắc bén như những câu nói của cậu vậy, chữ nào chữ nấy đều rất đẹp.
Ánh mắt Kiều Nam Gia dừng trên chữ của cậu.
Kiều Nam Gia nghĩ đến bản thân luyện chữ nhiều năm mà chữ vẫn chưa thể đẹp và ngay ngắn như vậy, chữ Bách Nhiên vừa đẹp vừa có phong cách riêng.
Cô không khỏi ngưỡng mộ, hỏi: "Sao chữ cậu đẹp thế? Cậu từng luyện chữ rồi hả?"
Bách Nhiên đã làm xong một đề. Nghe vậy ngón tay cậu đưa ra một nét chuyển chữ. Cậu nhẹ nhàng, lơ đãng nói: "Trước đó tôi từng luyện viết thư pháp ba năm."
"Ồ." Kiều Nam Gia bất ngờ, "Thảo nào, chữ cậu không giống mấy bảng mẫu luyện chữ tí nào."
Cô chống cằm viết ba chữ "Kiều Nam Gia" to đùng.
Cô viết khá nhanh bởi mấy chữ này vốn khá dễ viết. Cô viết thử tên Bách Nhiên một lần, nhưng viết không được đẹp như vậy. Kiều Nam Gia bất đắc dĩ bĩu môi, cô lật giấy nháp đến trang thứ hai.
Cả quá trình Bách Nhiên đều ngồi nhìn Kiều Nam Gia viết viết vẽ vẽ trên giấy.
"Sắp thi rồi." Giọng nói lạnh lùng của cậu nhẹ nhàng vang lên.
Kiều Nam Gia nhìn về phía cậu.
"Thi xong thưởng cho tôi một thứ đi."
"Thưởng cái gì?"
Chú rồng họ Bách cảm thấy vô cùng tức giận với câu hỏi không não của Kiều Nam Gia. Đôi mắt xinh đẹp của cậu nhếch lên, con ngươi đen láy chứa đầy lửa giận: "Cậu không tự động não được à?"
Kiều Nam Gia vô tội chớp mắt một cái.
Cô chẳng hiểu một nửa cọng lông về Bách Nhiên. Đến cả quà cô cũng chẳng biết nên tặng cái gì.
Đối diện với đôi mắt sáng quắc của Bách Nhiên, Kiều Nam Gia đành yên lặng ngậm đắng nuốt cay, cố gắng gật đầu: "Tớ sẽ cố hết sức."
Còn Bách Nhiên có thích không thì cô không biết.
Lúc này, chú rồng họ Bách mới vừa lòng.
Cậu làm ra vẻ ngầu lòi, nói: "Không cần lấy tiền mua quà."
Kiều Nam Gia: "Ồ..." Sao cậu biết cô định dùng năm vạn tiền học bù cùng cậu mua món quà siêu xịn sò cho cậu được?
Bách Nhiên: "Tôi cảnh cáo trước."
Nếu là người khác đòi quà, có lẽ người đó sẽ làm mất thiện cảm của đối phương, nhưng Bách Nhiên lại làm người ta không tài nào giận được. Cậu làm gì cũng như lẽ đương nhiên, nó lại hợp tình hợp lý đến nỗi Kiều Nam Gia chẳng có lý do gì để bật lại cậu.
Trong lòng cô thầm nghĩ, không tặng mấy cái liên quan đến tiền sao? Chẳng lẽ Bách Nhiên đang áp chỉ cô tặng những thứ liên quan đến sức mạnh tinh thần?
Bạn học Tiểu Kiều đi theo hướng tư duy logic xiên vẹo của Bách Nhiên bắt đầu đi vào con đường sai lầm không thể quay đầu.
...
Sau khi tiễn Kiều Nam Gia, biệt thự lại khôi phục lại sự lạnh lẽo vốn có của nó.
Dì giúp việc làm theo giờ. Bách Nhiên không có thói quen để người khác nấu đồ ăn tối cho mình, cậu cũng không thích có người lắc lư trong căn biệt thự này vào buổi tối. Hiếm dịp như hôm nay Bách Nhiên lại online đánh vài trận với Chu Ngôn Quân. Hẳn là lúc này Chu Ngôn Quân đang ngồi ở quán net ồn ào chơi game.
Chu Ngôn Quân gửi tin nhắn cho Bách Nhiên khoe khoang, khoe rằng tí nữa mình sẽ đưa một bạn nữ xinh đẹp đi ăn khuya.
Nhìn qua Chu Ngôn Quân lăng nhăng, đa tình, đời sống tình cảm cá nhân hỗn loạn nhưng thực tế cậu chỉ là người thích các bạn nữ xinh đẹp thôi. Cậu thích dùng những từ ngữ đẹp để miêu tả các bạn, nhìn các bạn nở rộ một cách xinh đẹp. Cậu chưa bao giờ làm chuyện đi quá giới hạn, vì thế mời đi ăn khuya là ăn khuya thật.
Có thể nói đó là đam mê khá kỳ lạ.
Bách Nhiên nhàn nhạt đáp lời.
Lúc này, đang đánh được nửa trận, điện thoại của Bách Nhiên vang lên. Bách Nhiên nhìn thoáng qua tên người gọi, mày cậu nhíu lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, sau đó cậu mở micro của điện thoại lên.
Khác với bên Bách Nhiên đang ồn ào, chỗ Bách Quốc Minh yên tĩnh không có tiếng động nào.
Mỗi tuần, ông sẽ gọi điện thăm hỏi cậu theo thường lệ. Nếu Bách Nhiên không nhận điện thì chắc chắn sau đó Bách Quốc Minh sẽ phá máy cậu, gọi mười mấy cuộc điện thoại làm cậu phiền chết mới thôi.
Giờ phút này, Bách Quốc Minh đang ngồi ở nhà hàng trên cao, ông hưởng thụ bữa tối một người với rượu vang đỏ. Nhà hàng đã đóng cửa, từ chối tiếp khách từ sớm, chỗ to đủ chứa cho mấy chục người như này chỉ phục vụ một mình Bách Quốc Minh.
Sau khi từ từ lau miệng, Bách Quốc Minh mới chậm rãi hỏi: "Gần đây con như nào?"
"Con muốn cái gì, nói đi để ba xem xét?"
Cả quá trình vẻ mặt Bách Nhiên đều rất hờ hững, tay cậu chưa từng ngừng lại, tiện thể xử thêm vài cái mạng nữa.
Đồng đội đều hùa vào ca ngợi cậu là trùm, có người còn hỏi cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp nào nữa.
Vẻ mặt Bách Nhiên chẳng thay đổi chút nào.
Bách Quốc Minh nghẹn họng. Ông không tức giận mà nói tiếp: "Việc học hành có gì mới không? Nghe nói gần đây con bắt đầu học lại, hay là không có gì thay đổi?"
Từ việc Bách Nhiên nuôi mèo, mua sách ôn tập, cho Kiều Nam Gia vào trong nhà làm gia sư, tất cả chuyện này đều được Bách Quốc Minh tập trung để ý. Lúc bắt đầu ông tò mò, khiếp sợ, sau đó nghẹn họng nhìn trăn trối. Ông không nghĩ ra còn việc bất ngờ nào còn đang chờ mình nữa.
Thậm chí ông đã sử dụng năng lượng AQ để làm mình bình tĩnh.
Dù cho mai Bách Nhiên bảo muốn đính hôn, ông cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Bách Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nói: "Có."
Bách Quốc Minh "Ừ" một tiếng. Ông cắt một miếng bò bít tết ra, cho vào trong miệng thưởng thức, chờ xem Bách Nhiên còn có thể nói ra câu nào kinh khủng nữa.
Bách Nhiên: "Con muốn thi."
Bách Quốc Minh nghĩ thầm, ra là thằng nhóc này muốn học hành hẳn hoi, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình... yêu...
Dừng đã.
Bàn tay cầm dao nĩa của Bách Quốc Minh dừng, mặt ông cứng lại.
"Con... Vừa rồi, con nói gì?"
Bách Nhiên: "Con muốn thi vào lớp mũi nhọn. Ba không cần nhúng tay, con tự xử lý được."
Sống nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên Bách Quốc Minh ngây ra như một người ngốc. Vẻ mặt ông như miếng thịt đọng lại sau khi bi lưỡi dao sắc bén lạnh lùng cắt qua.
Ông không nghe nhầm đó chứ?
Bách Nhiên, muốn thi đến lớp mũi nhọn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.