Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 23
Bất Tài Như Phó
04/03/2024
Mỗi năm, tiệc tối Nguyên Đán đều mang lại rất nhiều bất ngờ cho mọi người.
Tuy rằng năm nay khác với mọi năm, không phải mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục mà là mỗi một câu lạc bộ sẽ biểu diễn một tiết mục. Nhưng cũng vì thế mà các tiết mục càng được chuẩn bị chu đáo, càng đáng xem hơn.
Mỗi tiết mục kết thúc đều có tiếng vỗ tay như sấm của học sinh nổi lên phía dưới. Trên sân khấu các bạn diễn hăng say, dưới sân khấu mọi người cũng vô cùng sôi nổi xem và hưởng hứng.
Tay Kiều Nam Gia do chụp nhiều ảnh quá mà đỏ hết cả lên.
Cô tập trung suốt một thời gian dài để chụp ảnh, không rảnh để chú ý đến xung quanh.
Đến cả bên cạnh mình là người hay là cún ngồi cô cũng không biết.
Bách Nhiên khoanh tay, mặt vô cảm nhìn mấy tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu. Các bạn nữ trong câu lạc bộ nhảy nhảy vô cùng nhiệt tình, tràn trề sức sống thanh xuân. Kéo theo đó là một đợt hoan hô dài ở phía dưới.
Kiều Nam Gia ngồi bên cạnh dùng sức vỗ tay, tiếng vang “bốp bốp bốp” liên tục không dứt. Bách Nhiên không biết tay cô được làm bằng gỗ hay bằng sắt mà vỗ như vậy không cảm thấy đau.
Kiều Nam Gia: “Hay!”
Bách Nhiên: “……”
Kiều Nam Gia: “A a a a a!”
Bách Nhiên: “……”
Không định để tôi được yên đúng không?
Cô quá ồn ào làm cậu đau hết cả tai, nhưng cố tình cô lại hoàn toàn không biết gì cả. Tuy rằng hai người đang ngồi cạnh nhau nhưng cứ như ở hai thế giới khác nhau vậy.
Tiết mục tiếp theo là của câu lạc bộ kịch nói, chính là 《 Lương Chúc* 》.
*Lương Chúc: Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài là một truyền thuyết Trung Quốc về chuyện tình đẹp nhưng đầy bi kịch của một đôi trai gái, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay còn được viết tắt là Lương Chúc (Nguồn Wikipedia)
Kịch bản của tiết mục này do câu lạc bộ kịch nói tự mình biên soạn, kể câu chuyện xưa của Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài qua bối cảnh vườn trường hiện đại. Bọn họ đã luyện tập trong một khoảng thời gian dài, động tác ăn khớp với nhau, lời thoại hài hước, động tác mang theo vài phần ngây thơ trong sáng đáng yêu.
Bách Ngạn sắm vai “Lương Sơn Bá” chững chạc nghiêm túc, diễn cùng cậu là Thư Ấu sắm vai “Chúc Anh Đài”. Hai người diễn qua diễn lại làm mọi người ngồi dưới cười vang không ngừng.
Kiều Nam Gia cười sắp chảy hết cả nước mắt.
Cô bất chấp lau lau khóe mắt sau đó vội vàng cầm camera chụp ảnh. Dáng người Bách Ngạn cao gầy, nghiêm túc trưởng thành. Kiều Nam Gia chụp như điên không để lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Thư Ấu đứng trên sân khấu vừa nhìn mọi người, vừa nhớ lại lời kịch. Ánh mắt cô dừng ở dưới sân khấu, chuẩn xác tìm được vị trí của Kiều Nam Gia.
Sau đó.
Biểu tình của Thư Ấu đột nhiên khiếp sợ.
Cô nhìn tới Kiều Nam Gia đang cầm camera. Nhưng mấu chốt chính là, bên cạnh Kiều Nam Gia chính là Bách Nhiên! Trời ơi, thật ghen tỵ quá!
Kiều Nam Gia chụp mấy chục tấm, cuối cùng chỗ lương tâm ít ỏi còn sót lại làm cô nhớ tới Thư Ấu, chỉnh máy ảnh về phía cô nàng.
Trong màn ảnh thì đôi mắt Thư Ấu đang trừng lớn nhìn thẳng về phía mình.
Ngay lập tức Kiều Nam Gia cảm thấy chột dạ. Cô cho rằng Thư Ấu phát hiện hành vi hai lòng của mình. Vì thế Kiều Nam Gia vội vàng ngồi ngay ngắn lại, bày ra tư thế nghiêm túc chụp cho Thư Ấu mấy tấm.
Không biết có phải do ảo giác không nhưng cô vẫn cảm thấy Thư Ấu thường liếc mắt nhìn qua chỗ này.
Mãi cho đến khi kết thúc tiết mục đi xuống sân khấu.
Toàn bộ quá trình ánh mắt của Thư Ấu đều dừng ở xung quanh cô.
Kiều Nam Gia buồn bực. Chẳng lẽ cô là loại người chỉ lo chụp nam thần mà bỏ quên bạn bè sao? Không có khả năng.
Tuyệt đối là Thư Ấu đã hiểu lầm cô rồi!
Ánh đèn ở chỗ này khá tối, Kiều Nam Gia ngồi tại chỗ nhìn thoáng qua điện thoại, thời gian vẫn còn khá sớm.
Bách Nhiên bị ánh sáng của điện thoại chiếu vào hơi nheo mắt, dần có chút không kiên nhẫn.
Cậu nhìn về phía Kiều Nam Gia, dùng ánh mắt ý bảo cô thu liễm lại một chút.
Trên sân khấu các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ đã lên sân khấu. Trong tay bọn họ ôm bóng rổ, dáng người lại cao lớn đĩnh bạc, đứng dưới ánh đèn càng đẹp trai bức người.
Đoàn người bước ra làm trái tim mấy bạn nữ dưới đài rung động, thét chói tai.
Cái tên được gọi nhiều nhất không phải là của Chu Ngôn Quân mà là của Bách Nhiên.
Mấy thành viên của đội bóng rổ vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng hưởng thụ tiếng hoan hô của mọi người. Cho tới khi nghe được hơn nửa số bạn nữ kêu tên của Bách Nhiên thì không khỏi cảm thấy bi thương.
Cực cực khổ khổ huấn luyện một vòng vẫn không thắng nổi đội trưởng không lên sân khấu sao?
Ánh đèn đủ màu sắc chiếu trên sân khấu, âm nhạc mở lớn vang lên. Bóng rổ trong tay mấy người bọn họ chuyển động một vòng, sau đó lại truyền cho người khác làm người xem hoa hết cả mắt.
Kiều Nam Gia giơ điện thoại lên định quay lại một đoạn video.
Cô mở camera ra thì trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt lớn của mình cùng với một khuôn mặt đẹp đến nỗi người thần đều phẫn nộ, mặt vô cảm nhìn chằm chằm cô.
“……”
“!!!”
Thấy quỷ rồi!
Kiều Nam Gia sợ tới mức hồn phi phách tán, run tay lên, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất, vừa lúc rơi đúng dưới chân Bách Nhiên. Kiều Nam Gia còn chưa kịp nhặt thì Bách Nhiên đã giúp cô nhặt lên.
Cô cảm kích vươn tay ra nhận, chờ Bách Nhiên đưa điện thoại trả mình.
Trong lòng Kiều Nam Gia không khỏi nói thầm. Thế nhưng Bách Nhiên lại ngồi bên cạnh mình. Cô cũng hơi ngại, định chờ Thư Ấu quay lại sau đó chạy nhanh rời đi.
Nhưng cô không nghĩ tới động tác của Bách Nhiên lại dừng lại một chút.
Bách Nhiên lạnh mặt nhặt điện thoại lên sau đó lại nhìn thoáng qua ảnh nền điện thoại của Kiều Nam Gia. Là bức ảnh chụp cậu đang vu0t ve mèo con.
“……”
Bách Nhiên sửng sốt một chút.
Thế nhưng cô lại dùng bức ảnh này làm hình nền.
Cậu ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa cong cong nhìn chằm chằm Kiều Nam Gia, bỗng nhiên khó có thể dời mắt được. Cậu nhìn thấy sắc mặt Kiều Nam Gia hơi kinh hoàng thất thố lại thẹn thùng. Làn da trắng nõn của cô hơi hồng hồng một chút, lông mi chớp chớp động động giống như con vật nhỏ mềm mại đang sợ hãi.
Cô muốn nói lại thôi, môi đỏ khẽ nhếch, gương mặt xinh đẹp làm người ta muốn chọc nhẹ một cái.
Đột nhiên tim Bách Nhiên đập nhanh hơn hai nhịp.
Kiều Nam Gia lại mờ mịt nhìn Bách Nhiên. Hai người bốn mắt chạm nhau, Bách Nhiên còn cầm điện thoại của cô trong tay chậm chạp không trả cho cô, ánh mắt còn hơi là lạ.
Bạn học Bách Nhiên tính tình không tốt, nhìn người khác cứ giống như trừng người ta. Bị cậu nhìn chằm chằm, trái tim nhỏ của Kiều Nam Gia run rẩy.
Cổ họng cô khô khốc, thanh âm nho nhỏ cứ như chìm trong tiếng âm nhạc ồn ào.
“Cái đó…… Xin hỏi, cậu có thể trả lại điện thoại cho tớ không?”
Bách Nhiên nghĩ giờ phút này chắc chắn tâm trạng của Kiều Nam Gia vô cùng thấp thỏm, sợ cậu nhìn thấy hình nền điện thoại của cô. Tâm trạng của cậu bỗng nhiên có chút vui sướng kỳ lạ, giống như vạch trần được một sự thật bí ẩn nào đó.
Giống như cậu biết Kiều Nam Gia thích cậu.
Cậu vươn tay đưa điện thoại cho Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia nhận lấy, nhìn thấy điện thoại không bị rơi hỏng thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết là trong mắt người nào đó thì hành động này của cô thể hiện cô sợ bị phát hiện mình yêu thầm cậu nên lúc này mới lén lút xác nhận.
Bách Nhiên ngước mắt nhìn lên trên sân khấu, khóe môi hơi nhếch lên nhưng chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
Vì Thư Ấu có việc, không thể trở về chỗ ngồi nên Kiều Nam Gia ngồi xem biểu diễn cùng Bách Nhiên suốt tiệc tối cho đến tận lúc ra về. Về đến nhà, Thư Ấu ngồi vừa hâm mộ, ghen tỵ vừa oán hận Kiều Nam Gia không có tình người, ngồi gần Bách Nhiên như vậy mà không chụp lén cậu được một bức nào cả.
Kiều Nam Gia: “Chụp lén người khác không phải là một hành động vô duyên sao?”
Thư Ấu: “Cậu đừng giả vờ! Tớ không tin cậu không chụp lén Bách Ngạn!”
Kiều Nam Gia: “Khụ khụ khụ……”
Cô nằm trên giường mở camera ra, chăm chú xem những bức ảnh chụp được trong tiệc tối, định chọn vài bức gửi qua cho Thư Ấu. Nam thần quả nhiên là nam thần, ngồi cũng đẹp như vậy, ngay cả nói chuyện cũng phát ra ánh sáng của trí tuệ!
Kiều Nam Gia xem mà nở hoa trong lòng.
Cô vỗ mặt rồi lăn lộn một lúc mới dừng lại.
Kiều Nam Gia không biết là ba Kiều đang định vào trong nói chuyện với cô. Ông đứng trước cửa phòng cô, đập vào mắt là hình ảnh này. Con gái bảo bối của ông lăn lộn trên giường vài vòng, kêu ra những tiếng kêu kỳ quái.
Ba Kiều: “……”
Ông chậm rãi lùi lại, thong thả rời đi theo hướng mà mình đến.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng hưng phấn kia, ngoài yêu sớm ra thì còn gì nữa?
Xong rồi, đóa hoa nhỏ hai người bọn họ nuôi dưỡng mười mấy năm lại bị một đống cứt trâu không biết tên tới từ nơi nào đó cướp đi?
Trong lúc nhất thời, ba Kiều bi thương ngược dòng thành sông.
Kiều Nam Gia không biết là đêm nay bố mẹ mình trải qua một đêm vô cùng khó khăn. Hai người nằm trên giường không thể ngủ được, thở ngắn than dài không ngừng.
Ai.
Nuôi con thật nhọc lòng nha!
Tuy rằng năm nay khác với mọi năm, không phải mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục mà là mỗi một câu lạc bộ sẽ biểu diễn một tiết mục. Nhưng cũng vì thế mà các tiết mục càng được chuẩn bị chu đáo, càng đáng xem hơn.
Mỗi tiết mục kết thúc đều có tiếng vỗ tay như sấm của học sinh nổi lên phía dưới. Trên sân khấu các bạn diễn hăng say, dưới sân khấu mọi người cũng vô cùng sôi nổi xem và hưởng hứng.
Tay Kiều Nam Gia do chụp nhiều ảnh quá mà đỏ hết cả lên.
Cô tập trung suốt một thời gian dài để chụp ảnh, không rảnh để chú ý đến xung quanh.
Đến cả bên cạnh mình là người hay là cún ngồi cô cũng không biết.
Bách Nhiên khoanh tay, mặt vô cảm nhìn mấy tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu. Các bạn nữ trong câu lạc bộ nhảy nhảy vô cùng nhiệt tình, tràn trề sức sống thanh xuân. Kéo theo đó là một đợt hoan hô dài ở phía dưới.
Kiều Nam Gia ngồi bên cạnh dùng sức vỗ tay, tiếng vang “bốp bốp bốp” liên tục không dứt. Bách Nhiên không biết tay cô được làm bằng gỗ hay bằng sắt mà vỗ như vậy không cảm thấy đau.
Kiều Nam Gia: “Hay!”
Bách Nhiên: “……”
Kiều Nam Gia: “A a a a a!”
Bách Nhiên: “……”
Không định để tôi được yên đúng không?
Cô quá ồn ào làm cậu đau hết cả tai, nhưng cố tình cô lại hoàn toàn không biết gì cả. Tuy rằng hai người đang ngồi cạnh nhau nhưng cứ như ở hai thế giới khác nhau vậy.
Tiết mục tiếp theo là của câu lạc bộ kịch nói, chính là 《 Lương Chúc* 》.
*Lương Chúc: Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài là một truyền thuyết Trung Quốc về chuyện tình đẹp nhưng đầy bi kịch của một đôi trai gái, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay còn được viết tắt là Lương Chúc (Nguồn Wikipedia)
Kịch bản của tiết mục này do câu lạc bộ kịch nói tự mình biên soạn, kể câu chuyện xưa của Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài qua bối cảnh vườn trường hiện đại. Bọn họ đã luyện tập trong một khoảng thời gian dài, động tác ăn khớp với nhau, lời thoại hài hước, động tác mang theo vài phần ngây thơ trong sáng đáng yêu.
Bách Ngạn sắm vai “Lương Sơn Bá” chững chạc nghiêm túc, diễn cùng cậu là Thư Ấu sắm vai “Chúc Anh Đài”. Hai người diễn qua diễn lại làm mọi người ngồi dưới cười vang không ngừng.
Kiều Nam Gia cười sắp chảy hết cả nước mắt.
Cô bất chấp lau lau khóe mắt sau đó vội vàng cầm camera chụp ảnh. Dáng người Bách Ngạn cao gầy, nghiêm túc trưởng thành. Kiều Nam Gia chụp như điên không để lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Thư Ấu đứng trên sân khấu vừa nhìn mọi người, vừa nhớ lại lời kịch. Ánh mắt cô dừng ở dưới sân khấu, chuẩn xác tìm được vị trí của Kiều Nam Gia.
Sau đó.
Biểu tình của Thư Ấu đột nhiên khiếp sợ.
Cô nhìn tới Kiều Nam Gia đang cầm camera. Nhưng mấu chốt chính là, bên cạnh Kiều Nam Gia chính là Bách Nhiên! Trời ơi, thật ghen tỵ quá!
Kiều Nam Gia chụp mấy chục tấm, cuối cùng chỗ lương tâm ít ỏi còn sót lại làm cô nhớ tới Thư Ấu, chỉnh máy ảnh về phía cô nàng.
Trong màn ảnh thì đôi mắt Thư Ấu đang trừng lớn nhìn thẳng về phía mình.
Ngay lập tức Kiều Nam Gia cảm thấy chột dạ. Cô cho rằng Thư Ấu phát hiện hành vi hai lòng của mình. Vì thế Kiều Nam Gia vội vàng ngồi ngay ngắn lại, bày ra tư thế nghiêm túc chụp cho Thư Ấu mấy tấm.
Không biết có phải do ảo giác không nhưng cô vẫn cảm thấy Thư Ấu thường liếc mắt nhìn qua chỗ này.
Mãi cho đến khi kết thúc tiết mục đi xuống sân khấu.
Toàn bộ quá trình ánh mắt của Thư Ấu đều dừng ở xung quanh cô.
Kiều Nam Gia buồn bực. Chẳng lẽ cô là loại người chỉ lo chụp nam thần mà bỏ quên bạn bè sao? Không có khả năng.
Tuyệt đối là Thư Ấu đã hiểu lầm cô rồi!
Ánh đèn ở chỗ này khá tối, Kiều Nam Gia ngồi tại chỗ nhìn thoáng qua điện thoại, thời gian vẫn còn khá sớm.
Bách Nhiên bị ánh sáng của điện thoại chiếu vào hơi nheo mắt, dần có chút không kiên nhẫn.
Cậu nhìn về phía Kiều Nam Gia, dùng ánh mắt ý bảo cô thu liễm lại một chút.
Trên sân khấu các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ đã lên sân khấu. Trong tay bọn họ ôm bóng rổ, dáng người lại cao lớn đĩnh bạc, đứng dưới ánh đèn càng đẹp trai bức người.
Đoàn người bước ra làm trái tim mấy bạn nữ dưới đài rung động, thét chói tai.
Cái tên được gọi nhiều nhất không phải là của Chu Ngôn Quân mà là của Bách Nhiên.
Mấy thành viên của đội bóng rổ vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng hưởng thụ tiếng hoan hô của mọi người. Cho tới khi nghe được hơn nửa số bạn nữ kêu tên của Bách Nhiên thì không khỏi cảm thấy bi thương.
Cực cực khổ khổ huấn luyện một vòng vẫn không thắng nổi đội trưởng không lên sân khấu sao?
Ánh đèn đủ màu sắc chiếu trên sân khấu, âm nhạc mở lớn vang lên. Bóng rổ trong tay mấy người bọn họ chuyển động một vòng, sau đó lại truyền cho người khác làm người xem hoa hết cả mắt.
Kiều Nam Gia giơ điện thoại lên định quay lại một đoạn video.
Cô mở camera ra thì trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt lớn của mình cùng với một khuôn mặt đẹp đến nỗi người thần đều phẫn nộ, mặt vô cảm nhìn chằm chằm cô.
“……”
“!!!”
Thấy quỷ rồi!
Kiều Nam Gia sợ tới mức hồn phi phách tán, run tay lên, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất, vừa lúc rơi đúng dưới chân Bách Nhiên. Kiều Nam Gia còn chưa kịp nhặt thì Bách Nhiên đã giúp cô nhặt lên.
Cô cảm kích vươn tay ra nhận, chờ Bách Nhiên đưa điện thoại trả mình.
Trong lòng Kiều Nam Gia không khỏi nói thầm. Thế nhưng Bách Nhiên lại ngồi bên cạnh mình. Cô cũng hơi ngại, định chờ Thư Ấu quay lại sau đó chạy nhanh rời đi.
Nhưng cô không nghĩ tới động tác của Bách Nhiên lại dừng lại một chút.
Bách Nhiên lạnh mặt nhặt điện thoại lên sau đó lại nhìn thoáng qua ảnh nền điện thoại của Kiều Nam Gia. Là bức ảnh chụp cậu đang vu0t ve mèo con.
“……”
Bách Nhiên sửng sốt một chút.
Thế nhưng cô lại dùng bức ảnh này làm hình nền.
Cậu ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa cong cong nhìn chằm chằm Kiều Nam Gia, bỗng nhiên khó có thể dời mắt được. Cậu nhìn thấy sắc mặt Kiều Nam Gia hơi kinh hoàng thất thố lại thẹn thùng. Làn da trắng nõn của cô hơi hồng hồng một chút, lông mi chớp chớp động động giống như con vật nhỏ mềm mại đang sợ hãi.
Cô muốn nói lại thôi, môi đỏ khẽ nhếch, gương mặt xinh đẹp làm người ta muốn chọc nhẹ một cái.
Đột nhiên tim Bách Nhiên đập nhanh hơn hai nhịp.
Kiều Nam Gia lại mờ mịt nhìn Bách Nhiên. Hai người bốn mắt chạm nhau, Bách Nhiên còn cầm điện thoại của cô trong tay chậm chạp không trả cho cô, ánh mắt còn hơi là lạ.
Bạn học Bách Nhiên tính tình không tốt, nhìn người khác cứ giống như trừng người ta. Bị cậu nhìn chằm chằm, trái tim nhỏ của Kiều Nam Gia run rẩy.
Cổ họng cô khô khốc, thanh âm nho nhỏ cứ như chìm trong tiếng âm nhạc ồn ào.
“Cái đó…… Xin hỏi, cậu có thể trả lại điện thoại cho tớ không?”
Bách Nhiên nghĩ giờ phút này chắc chắn tâm trạng của Kiều Nam Gia vô cùng thấp thỏm, sợ cậu nhìn thấy hình nền điện thoại của cô. Tâm trạng của cậu bỗng nhiên có chút vui sướng kỳ lạ, giống như vạch trần được một sự thật bí ẩn nào đó.
Giống như cậu biết Kiều Nam Gia thích cậu.
Cậu vươn tay đưa điện thoại cho Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia nhận lấy, nhìn thấy điện thoại không bị rơi hỏng thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết là trong mắt người nào đó thì hành động này của cô thể hiện cô sợ bị phát hiện mình yêu thầm cậu nên lúc này mới lén lút xác nhận.
Bách Nhiên ngước mắt nhìn lên trên sân khấu, khóe môi hơi nhếch lên nhưng chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
Vì Thư Ấu có việc, không thể trở về chỗ ngồi nên Kiều Nam Gia ngồi xem biểu diễn cùng Bách Nhiên suốt tiệc tối cho đến tận lúc ra về. Về đến nhà, Thư Ấu ngồi vừa hâm mộ, ghen tỵ vừa oán hận Kiều Nam Gia không có tình người, ngồi gần Bách Nhiên như vậy mà không chụp lén cậu được một bức nào cả.
Kiều Nam Gia: “Chụp lén người khác không phải là một hành động vô duyên sao?”
Thư Ấu: “Cậu đừng giả vờ! Tớ không tin cậu không chụp lén Bách Ngạn!”
Kiều Nam Gia: “Khụ khụ khụ……”
Cô nằm trên giường mở camera ra, chăm chú xem những bức ảnh chụp được trong tiệc tối, định chọn vài bức gửi qua cho Thư Ấu. Nam thần quả nhiên là nam thần, ngồi cũng đẹp như vậy, ngay cả nói chuyện cũng phát ra ánh sáng của trí tuệ!
Kiều Nam Gia xem mà nở hoa trong lòng.
Cô vỗ mặt rồi lăn lộn một lúc mới dừng lại.
Kiều Nam Gia không biết là ba Kiều đang định vào trong nói chuyện với cô. Ông đứng trước cửa phòng cô, đập vào mắt là hình ảnh này. Con gái bảo bối của ông lăn lộn trên giường vài vòng, kêu ra những tiếng kêu kỳ quái.
Ba Kiều: “……”
Ông chậm rãi lùi lại, thong thả rời đi theo hướng mà mình đến.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng hưng phấn kia, ngoài yêu sớm ra thì còn gì nữa?
Xong rồi, đóa hoa nhỏ hai người bọn họ nuôi dưỡng mười mấy năm lại bị một đống cứt trâu không biết tên tới từ nơi nào đó cướp đi?
Trong lúc nhất thời, ba Kiều bi thương ngược dòng thành sông.
Kiều Nam Gia không biết là đêm nay bố mẹ mình trải qua một đêm vô cùng khó khăn. Hai người nằm trên giường không thể ngủ được, thở ngắn than dài không ngừng.
Ai.
Nuôi con thật nhọc lòng nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.