Chương 86: Tháp Không Cảnh
Vinh Tiểu Hiên
09/07/2018
Bầu trời trên tháp Không Cảnh của thành Linh Tịch hấp dẫn sự chú ý của
rất nhiều dân chúng, tháp Không Cảnh thân là chỗ cho tộc Linh Tịch lên
cấp, thuộc tính bản thân tự nhiên thế gian ít có, hơn nữa phẩm cấp cực
cao, dù là thuộc tính phòng ngự, tụ linh, dẫn linh đều đạt tới cấp thánh phẩm.
Chính vì như thế, Hiên Khâu Thiên Giác mới mang Long Tiểu Chi đến tháp Không Cảnh, bởi vì Hiên Khâu Thiên Giác đã mơ hồ cảm thấy, bản thể Long Tiểu Chi phi phàm, một khi người Thương Lan tông đến, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, để Long Tiểu Chi ở chỗ này, hắn mới dễ dàng ra ngoài ứng chiến.
Long Tiểu Chi tiến vào trạng thái tu luyện, linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển tích lũy, từ thay đổi lượng đến thay đổi chất chỉ là vấn đề thời gian. Hiên Khâu Thiên Giác ngồi trên một cái bồ đoàn khác canh giữ cho bé con trước mặt.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, xung quanh bé con mặc áo trắng ngồi xếp bằng bắt đầu tràn ra nhạt ánh sáng màu tím nhàn nhạt, hơn nữa còn càng lúc càng dặm lên, sau đó thậm chí thành sợi tơ màu tím, vờn quanh Long Tiểu Chi, trên đệm cói không lớn đã tràn đầy ánh sáng tím lộng lẫy.
Dù là Hiên Khâu Thiên Giác kiến thức rộng rãi thấy vậy cũng khó tránh khỏi sững sờ một lát, Hiên Khâu Thiên Giác chậm rãi vươn tay, ngón tay thon dài khẽ đến gần ánh sáng tím kia, quả nhiên truyền đến một luồng linh lực chữa khỏi quen thuộc.
Linh lực chữa khỏi này khác với hoa sen mà Long Tiểu Chi sử dụng kiếm ý tung ra, không dung hợp kiếm ý, là linh lực hoàn toàn tự nhiên, tác dụng của lực chữa khỏi cũng càng mạnh, chỉ có thể đến từ yêu linh có thiên phú chữa khỏi, mà trình độ chữa khỏi như vậy, Hiên Khâu Thiên Giác chỉ có thể nghĩ đến một loại.
Khóe môi Hiên Khâu Thiên Giác không tự chủ được khẽ cong lên, hắn thật không nghĩ tới, thân phận của bé con này lại hiếm thấy như thế, thậm chí có thể nói tuyệt thế!
Nếu như không phải là Long Tiểu Chi đang lên cấp, Hiên Khâu Thiên Giác cơ hồ muốn bật cười, hoặc là muốn trực tiếp nâng bé con lên xoa nắn hai cái.
Mặc dù Hiên Khâu Thiên Giác từng suy đoán thân phận của Long Tiểu Chi, cũng đoán được có khả năng Long Tiểu Chi là tiên thảo hiếm có nào đấy, nhưng chưa từng nghĩ tới, Long Tiểu Chi lại là linh chi, hơn nữa còn là Tử Chi.
Thật ra Hiên Khâu Thiên Giác cũng không có quá mức để ý chủng tộc của Long Tiểu Chi, dù sao bản thân Hiên Khâu Thiên Giác cũng đã là thiên tài địa bảo, hơn nữa còn là Nhân Sâm bách thảo vương, kinh nghiệm và lịch duyệt của một cây tiên thảo nhân sâm có thể trưởng thành đến lúc khiến tầm mắt hắn cao xa hơn người thường rất nhiều.
Đã vài ngàn năm rồi, Hiên Khâu Thiên Giác chưa từng động tình, việc này ngoại trừ kinh nghiệm bản thâ củan hắn, cũng bởi vì thân phận của hắn quá đặc biệt.
Dù sao, nếu như có một ngày, ngay cả nước miếng của ngươi cũng thành thuốc bổ cực tốt khiến người khác ngấp nghé, thì nói chuyện yêu đương chỉ là một chuyện lừa mình dối người sự, trước đến giờ Hiên Khâu Thiên Giác luôn luôn lý trí, sự lạnh nhạt của hắn vì chuyện này.
Nhưng đột nhiên có một ngày, vào lúc ngươi động tâm, phát hiện cô nương mình định cưới lại là một loài tiên thảo trình độ quý giá không kém mình chút nào, niềm vui bất ngờ này đến quá đột ngột, mà trừ ngạc nhiên mừng rỡ, càng nhiều vui vẻ đến từ việc, bé con này là ta nuôi dưỡng thành.
Cũng may lúc này toàn bộ tâm thần của Long Tiểu Chi tập trung trong việc lên cấp, nếu không hẳn sẽ tan chảy trong ánh mắt của Hiên Khâu Thiên Giác, lúc hai thầy trò hai lên cấp, cuối cùng Tần Tông Nguy cũng chạy tới thành Linh Tịch.
Tần Tông Nguy đứng dưới thành Linh Tịch, có thể đoán được rung động trong lòng, đã qua vài ngàn năm, cuối cùng ông ta lại lần nữa đứng dưới tòa thành này, mặc dù lúc này trong lòng ngàn vạn cảm khái, nhưng dù sao không có quá nhiều thời gian cho ông ta dừng lại, Tần Tông Nguy lập tức cất bước đi vào thành, nhưng chân vừa muốn cất bước, lại mạnh mẽ dừng lại.
Phương hướng Tần Tông Nguy vào thành giống với Long Tiểu Chi, cho nên không ngoài ý muốn nhìn thấy nam tử áo lam canh giữ nơi cửa thành, nam tử áo lam vẫn không nhúc nhích, giống như tượng đá, Tần Tông Nguy lại như gặp đại địch, không dám hành động.
Nhan Uyên! Linh Tịch chi chủ Nhan Uyên! Nam nhân dựa vào sức một người càn quét cả Thương Lan tông, sao hắn lại còn sống! Trong lòng Tần Tông Nguy vô cùng kinh hãi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Nhan Uyên, Tần Tông Nguy quả thật bị hù dọa đến ngẩn ngơ.
Qua một hồi lâu, Tần Tông Nguy mới phản ứng lại, Nhan Uyên không thể nào còn sống, đừng nói thân thể, ngay cả hồn phách cũng đã không tồn tại, huống chi ánh mắt người ngày dại ra, rõ ràng không thích hợp.
Phát hiện điểm này, nhưng Tần Tông Nguy vẫn không dám tùy tiện tiến lên, thật sự là ấn tượng nam nhân này để lại cho ông ta quá sâu, sử dụng một thanh Phương Thiên Họa Kích xuất thần nhập hóa, lẻ loi một mình đơn độc đấu tất cả tu sĩ thượng tầng của Thương Lan tông, khi lượng linh lực khổng lồ bị tiêu hao, lại lấy việc tự bạo đánh bị thương nặng mạch Phượng Trì thực lực mạnh mẽ nhất khi đó.
Có thể nói, trận đại chiến vạn năm trước, mặc dù các tông môn lấy Thương Lan tông cầm đầu lấy được thắng lợi cuối cùng, nhưng vẫn có vài người như vậy, dựa vào thực lực khủng bố và ý niệm của bản thân, cứng rắn bẻ gãy cánh của các tông môn mạnh mẽ của đại lục Hoàn Thần, khiến thắng lợi của bọn họ phải trả một cái giá quá đắt.
Trong lúc Tần Tông Nguy ngừng ngay cửa thành, cũng mơ hồ nhìn thấy khung cảnh trong thành, cảnh tượng náo nhiệt an lành của thành Linh Tịch lại kích thích Tần Tông Nguy, tộc Linh Tịch quá mạnh mẽ, mỗi người bọn họ đều có linh căn, hơn nữa phần lớn đều là thiên linh căn tuyệt hảo, trong thành Linh Tịch, mỗi một dân chúng, cho dù là trẻ con, cũng là chiến sĩ trời sinh.
Ngay lúc thấy cảnh tượng phồn thịnh trong thành, Tần Tông Nguy đã có thể khẳng định, những thứ trước mắt đều là ảo giác, Linh Tịch đã diệt tộc, không thể nào có nhiều người như vậy.
Cơ hồ không do dự, trực tiếp lấy Hồi Vọng kính chiếu qua, quả nhiên, trong ánh sáng màu xanh của Hồi Vọng kính, bóng người trong Linh Tịch thành dần dần mơ hồ không rõ, giống như hư ảo.
Cuối cùng Tần Tông Nguy yên lòng, nhanh chóng lướt qua cửa thành, đi vào trong thành, căn cứ vị trí thế thân phù phát động tìm được Tần Tỳ Nghiên bị đánh về nguyên hình.
"Sư huynh, cuối cùng ngươi đã đến." Tần Tỳ Nghiên lập tức dùng linh đan Tần Tông Nguy mang đến, bổ sung linh lực trong cơ thể.
Tần Tông Nguy nhíu mày, sao Tần Tỳ Nghiên lại biến thành thế này, mặc dù thực lực của Tần Tỳ Nghiên yếu hơn kiếm tu bình thường một chút, nhưng dù sao tu vi còn đó, hơn nữa Tần Tỳ Nghiên trời sinh nhát gan, bản lĩnh chạy trốn có thể nói đã đạt tới đỉnh cao, tại sao lại bị đánh tới mức phải dùng con rối thế thân.
"Sư huynh, ta phát hiện con tiểu yêu tử điệp của Vân Khuyết tông kia rất không tầm thường, hương vị trên người rất tốt, ta chỉ từng ngửi thấy trên Thiên Sơn tuyết liên thôi, con tiểu yêu kia tuyệt đối không phải chỉ tử điệp."
Không đợi Tần Tông Nguy hỏi thăm, Tần Tỳ Nghiên đã không thể chờ đợi được nói ra phát hiện của mình, trong mắt vô cùng hưng phấn, làm một con chuột tìm bảo vật, tìm bảo vật là thiên tính, cũng là bản năng, phát hiện và thu thập trân bảo, đối với bọn họ mà nói là một chuyện rất có sức hấp dẫn.
Mắt Tần Tông Nguy sáng lên, quả nhiên Vân Khuyết tông có vấn đề."Bọn họ đâu? Ở cái kia hả?" Tần Tông Nguy chỉ về phía tháp Không Cảnh, vòng xoáy linh lực trên bầu trời tháp Không Cảnh đã hết sức rõ ràng, không thể nào bị bỏ qua.
"Ta không dám đi theo, nhưng hình như con tiểu yêu sắp tiến giai, nếu không linh lực sẽ không tràn ra ngoài, chắc hẳn là ở đó, lúc này đang lên cấp." Tần Tỳ Nghiên lại nói lại chuyện Hiên Khâu Thiên Giác đột nhiên hạ sát thủ với ông ta, mặc dù giọng nói tràn trề phẫn hận, lại không dám lẻ loi một mình đến gần tháp Không Cảnh, chế tác con rối thế thân vô cùng phiền toái.
Con rối phải bồi dưỡng từ nhỏ, thông qua phù triện mà gán vào nó máu trong tim để Uẩn Dưỡng, trong quá trình này con rối không thể chết, hơn nữa cũng không thể phát hiện và phản khác, dưới rất nhiều hạn chế, muốn luyện chế ra phù triện thế thân lần nữa, không dùng vài chục năm là không được.
Không có con rối phù triện bảo vệ, Tần Tỳ Nghiên sợ bị Hiên Khâu Thiên Giác phát hiện, lại một kiếm không hề báo trước bổ qua.
Tần Tông Nguy rất rõ tật xấu bó tay bó chân của Tần Tỳ Nghiên, cũng không có tiếp tục dong dài, đi thẳng đến tháp Không Cảnh.
Tốc độ của Tần Tông Nguy rất nhanh, lúc tu sĩ lên cấp là lúc phòng bị kém nhất, nếu như con tiểu yêu kia đang lên cấp, lúc này chính là thời cơ tuyệt hảo."Ngươi núp trong bóng tối, chờ ta và Hiên Khâu Thiên Giác đánh nhau, thì đi tìm kia tiểu yêu, nếu không thể bắt sống, thì chết cũng được."
"Ta hiểu rõ." Tần Tỳ Nghiên theo sát phía sau, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, vì sắp tới tìm bảo vật mà hưng phấn.
Tần Tông Nguy không cố hết sức giấu giếm hơi thở của mình, Hiên Khâu Thiên Giác trong tháp Không Cảnh phát hiện Tần Tông Nguy rất nhanh, con mắt sắc bén khẽ trầm xuống, lại cúi đầu nhìn nhìn Long Tiểu Chi giữa đệm cói, lên cấp mới chỉ tiến hành đến một nửa, muốn kết thúc, lấy trình độ hiếm có của linh chi, nhu cầu linh lực tự nhiên vô cùng khổng lồ, sợ là còn phải lại chờ thêm một thời gian.
Tần Tông Nguy vốn định tiến vào trong tháp, lại phát hiện tháp bị đóng từ bên trong, chỉ có thể ngự kiếm bay đến giữa không trung, dừng ở tầng chín của tháp Không Cảnh."Hiên Khâu tông chủ, chẳng lẽ ngươi không dự định đi ra gặp mặt một lần sao? Ngươi đả thương đệ tử tông ta, có phải nên giải thích không?"
Mỗi một tầng của Tháp Không Cảnh có một cánh cửa có thể mở ra bên ngoài, Tần Tông Nguy dừng trước cánh cửa này, trong lòng còn đang mưu đồ phải nói gì để kích thích Hiên Khâu Thiên Giác hiện thân, dù sao tháp Không Cảnh thuộc tính phòng ngự cực cao, muốn phá vỡ hết sức khó khăn.
Nhưng không đợi Tần Tông Nguy mở miệng lần nữa, của tầng chín tháp của Không Cảnh bị đẩy ra từ bên trong, một nam tử áo trắng động tác ưu nhã mà nhanh chóng đi ra nhanh như gió, lúc Tần Tông Nguy còn chưa thấy rõ tình huống trong tháp đã đóng cửa tháp.
Sở dĩ Hiên Khâu Thiên Giác lựa chọn đi ra, cũng là bởi vì hắn biết rõ Tần Tông Nguy sống vài ngàn năm có không ít lá bài tẩy, hơn nữa thực lực không kém, nếu như mạnh mẽ công kích, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn tháp Không Cảnh sẽ không bị công phá, nhưng nhất định sẽ rung chuyển, như thế thì nhất định sẽ quấy rầy đến Long Tiểu Chi lên cấp, cho nên dứt khoát đi ra.
"Tần Tông chủ muốn giải thích cái gì?" Hiên Khâu Thiên Giác bay lơ lửng giữa không trung, cười thong dong.
"Tự nhiên lời giải thích về việc ra tay với tông ta." Tần Tông Nguy cảnh giác, không đoán ra vì sao Hiên Khâu Thiên Giác lạnh nhạt như thế.
Hiên Khâu Thiên Giác nghe vậy thì lộ vẻ mặt nghi ngờ."Bản tôn làm cái gì sao? Tần Tông chủ nói chuyện thì nên cầm chứng cứ ra, nếu không, tội danh vu oan Vân Khuyết tông ta là thoát không khỏi."
Tần Tông Nguy nghẹn, bởi vì tâm trạng chưa bình phục từ lúc vừa tiến vào thành Linh Tịch, không ông ta suýt nữa thì quên, con rối thế thân không thể hiện ra trước mặt người đời, nói cách khác lần này Tần Tỳ Nghiên nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chính vì như thế, Hiên Khâu Thiên Giác mới mang Long Tiểu Chi đến tháp Không Cảnh, bởi vì Hiên Khâu Thiên Giác đã mơ hồ cảm thấy, bản thể Long Tiểu Chi phi phàm, một khi người Thương Lan tông đến, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, để Long Tiểu Chi ở chỗ này, hắn mới dễ dàng ra ngoài ứng chiến.
Long Tiểu Chi tiến vào trạng thái tu luyện, linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển tích lũy, từ thay đổi lượng đến thay đổi chất chỉ là vấn đề thời gian. Hiên Khâu Thiên Giác ngồi trên một cái bồ đoàn khác canh giữ cho bé con trước mặt.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, xung quanh bé con mặc áo trắng ngồi xếp bằng bắt đầu tràn ra nhạt ánh sáng màu tím nhàn nhạt, hơn nữa còn càng lúc càng dặm lên, sau đó thậm chí thành sợi tơ màu tím, vờn quanh Long Tiểu Chi, trên đệm cói không lớn đã tràn đầy ánh sáng tím lộng lẫy.
Dù là Hiên Khâu Thiên Giác kiến thức rộng rãi thấy vậy cũng khó tránh khỏi sững sờ một lát, Hiên Khâu Thiên Giác chậm rãi vươn tay, ngón tay thon dài khẽ đến gần ánh sáng tím kia, quả nhiên truyền đến một luồng linh lực chữa khỏi quen thuộc.
Linh lực chữa khỏi này khác với hoa sen mà Long Tiểu Chi sử dụng kiếm ý tung ra, không dung hợp kiếm ý, là linh lực hoàn toàn tự nhiên, tác dụng của lực chữa khỏi cũng càng mạnh, chỉ có thể đến từ yêu linh có thiên phú chữa khỏi, mà trình độ chữa khỏi như vậy, Hiên Khâu Thiên Giác chỉ có thể nghĩ đến một loại.
Khóe môi Hiên Khâu Thiên Giác không tự chủ được khẽ cong lên, hắn thật không nghĩ tới, thân phận của bé con này lại hiếm thấy như thế, thậm chí có thể nói tuyệt thế!
Nếu như không phải là Long Tiểu Chi đang lên cấp, Hiên Khâu Thiên Giác cơ hồ muốn bật cười, hoặc là muốn trực tiếp nâng bé con lên xoa nắn hai cái.
Mặc dù Hiên Khâu Thiên Giác từng suy đoán thân phận của Long Tiểu Chi, cũng đoán được có khả năng Long Tiểu Chi là tiên thảo hiếm có nào đấy, nhưng chưa từng nghĩ tới, Long Tiểu Chi lại là linh chi, hơn nữa còn là Tử Chi.
Thật ra Hiên Khâu Thiên Giác cũng không có quá mức để ý chủng tộc của Long Tiểu Chi, dù sao bản thân Hiên Khâu Thiên Giác cũng đã là thiên tài địa bảo, hơn nữa còn là Nhân Sâm bách thảo vương, kinh nghiệm và lịch duyệt của một cây tiên thảo nhân sâm có thể trưởng thành đến lúc khiến tầm mắt hắn cao xa hơn người thường rất nhiều.
Đã vài ngàn năm rồi, Hiên Khâu Thiên Giác chưa từng động tình, việc này ngoại trừ kinh nghiệm bản thâ củan hắn, cũng bởi vì thân phận của hắn quá đặc biệt.
Dù sao, nếu như có một ngày, ngay cả nước miếng của ngươi cũng thành thuốc bổ cực tốt khiến người khác ngấp nghé, thì nói chuyện yêu đương chỉ là một chuyện lừa mình dối người sự, trước đến giờ Hiên Khâu Thiên Giác luôn luôn lý trí, sự lạnh nhạt của hắn vì chuyện này.
Nhưng đột nhiên có một ngày, vào lúc ngươi động tâm, phát hiện cô nương mình định cưới lại là một loài tiên thảo trình độ quý giá không kém mình chút nào, niềm vui bất ngờ này đến quá đột ngột, mà trừ ngạc nhiên mừng rỡ, càng nhiều vui vẻ đến từ việc, bé con này là ta nuôi dưỡng thành.
Cũng may lúc này toàn bộ tâm thần của Long Tiểu Chi tập trung trong việc lên cấp, nếu không hẳn sẽ tan chảy trong ánh mắt của Hiên Khâu Thiên Giác, lúc hai thầy trò hai lên cấp, cuối cùng Tần Tông Nguy cũng chạy tới thành Linh Tịch.
Tần Tông Nguy đứng dưới thành Linh Tịch, có thể đoán được rung động trong lòng, đã qua vài ngàn năm, cuối cùng ông ta lại lần nữa đứng dưới tòa thành này, mặc dù lúc này trong lòng ngàn vạn cảm khái, nhưng dù sao không có quá nhiều thời gian cho ông ta dừng lại, Tần Tông Nguy lập tức cất bước đi vào thành, nhưng chân vừa muốn cất bước, lại mạnh mẽ dừng lại.
Phương hướng Tần Tông Nguy vào thành giống với Long Tiểu Chi, cho nên không ngoài ý muốn nhìn thấy nam tử áo lam canh giữ nơi cửa thành, nam tử áo lam vẫn không nhúc nhích, giống như tượng đá, Tần Tông Nguy lại như gặp đại địch, không dám hành động.
Nhan Uyên! Linh Tịch chi chủ Nhan Uyên! Nam nhân dựa vào sức một người càn quét cả Thương Lan tông, sao hắn lại còn sống! Trong lòng Tần Tông Nguy vô cùng kinh hãi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Nhan Uyên, Tần Tông Nguy quả thật bị hù dọa đến ngẩn ngơ.
Qua một hồi lâu, Tần Tông Nguy mới phản ứng lại, Nhan Uyên không thể nào còn sống, đừng nói thân thể, ngay cả hồn phách cũng đã không tồn tại, huống chi ánh mắt người ngày dại ra, rõ ràng không thích hợp.
Phát hiện điểm này, nhưng Tần Tông Nguy vẫn không dám tùy tiện tiến lên, thật sự là ấn tượng nam nhân này để lại cho ông ta quá sâu, sử dụng một thanh Phương Thiên Họa Kích xuất thần nhập hóa, lẻ loi một mình đơn độc đấu tất cả tu sĩ thượng tầng của Thương Lan tông, khi lượng linh lực khổng lồ bị tiêu hao, lại lấy việc tự bạo đánh bị thương nặng mạch Phượng Trì thực lực mạnh mẽ nhất khi đó.
Có thể nói, trận đại chiến vạn năm trước, mặc dù các tông môn lấy Thương Lan tông cầm đầu lấy được thắng lợi cuối cùng, nhưng vẫn có vài người như vậy, dựa vào thực lực khủng bố và ý niệm của bản thân, cứng rắn bẻ gãy cánh của các tông môn mạnh mẽ của đại lục Hoàn Thần, khiến thắng lợi của bọn họ phải trả một cái giá quá đắt.
Trong lúc Tần Tông Nguy ngừng ngay cửa thành, cũng mơ hồ nhìn thấy khung cảnh trong thành, cảnh tượng náo nhiệt an lành của thành Linh Tịch lại kích thích Tần Tông Nguy, tộc Linh Tịch quá mạnh mẽ, mỗi người bọn họ đều có linh căn, hơn nữa phần lớn đều là thiên linh căn tuyệt hảo, trong thành Linh Tịch, mỗi một dân chúng, cho dù là trẻ con, cũng là chiến sĩ trời sinh.
Ngay lúc thấy cảnh tượng phồn thịnh trong thành, Tần Tông Nguy đã có thể khẳng định, những thứ trước mắt đều là ảo giác, Linh Tịch đã diệt tộc, không thể nào có nhiều người như vậy.
Cơ hồ không do dự, trực tiếp lấy Hồi Vọng kính chiếu qua, quả nhiên, trong ánh sáng màu xanh của Hồi Vọng kính, bóng người trong Linh Tịch thành dần dần mơ hồ không rõ, giống như hư ảo.
Cuối cùng Tần Tông Nguy yên lòng, nhanh chóng lướt qua cửa thành, đi vào trong thành, căn cứ vị trí thế thân phù phát động tìm được Tần Tỳ Nghiên bị đánh về nguyên hình.
"Sư huynh, cuối cùng ngươi đã đến." Tần Tỳ Nghiên lập tức dùng linh đan Tần Tông Nguy mang đến, bổ sung linh lực trong cơ thể.
Tần Tông Nguy nhíu mày, sao Tần Tỳ Nghiên lại biến thành thế này, mặc dù thực lực của Tần Tỳ Nghiên yếu hơn kiếm tu bình thường một chút, nhưng dù sao tu vi còn đó, hơn nữa Tần Tỳ Nghiên trời sinh nhát gan, bản lĩnh chạy trốn có thể nói đã đạt tới đỉnh cao, tại sao lại bị đánh tới mức phải dùng con rối thế thân.
"Sư huynh, ta phát hiện con tiểu yêu tử điệp của Vân Khuyết tông kia rất không tầm thường, hương vị trên người rất tốt, ta chỉ từng ngửi thấy trên Thiên Sơn tuyết liên thôi, con tiểu yêu kia tuyệt đối không phải chỉ tử điệp."
Không đợi Tần Tông Nguy hỏi thăm, Tần Tỳ Nghiên đã không thể chờ đợi được nói ra phát hiện của mình, trong mắt vô cùng hưng phấn, làm một con chuột tìm bảo vật, tìm bảo vật là thiên tính, cũng là bản năng, phát hiện và thu thập trân bảo, đối với bọn họ mà nói là một chuyện rất có sức hấp dẫn.
Mắt Tần Tông Nguy sáng lên, quả nhiên Vân Khuyết tông có vấn đề."Bọn họ đâu? Ở cái kia hả?" Tần Tông Nguy chỉ về phía tháp Không Cảnh, vòng xoáy linh lực trên bầu trời tháp Không Cảnh đã hết sức rõ ràng, không thể nào bị bỏ qua.
"Ta không dám đi theo, nhưng hình như con tiểu yêu sắp tiến giai, nếu không linh lực sẽ không tràn ra ngoài, chắc hẳn là ở đó, lúc này đang lên cấp." Tần Tỳ Nghiên lại nói lại chuyện Hiên Khâu Thiên Giác đột nhiên hạ sát thủ với ông ta, mặc dù giọng nói tràn trề phẫn hận, lại không dám lẻ loi một mình đến gần tháp Không Cảnh, chế tác con rối thế thân vô cùng phiền toái.
Con rối phải bồi dưỡng từ nhỏ, thông qua phù triện mà gán vào nó máu trong tim để Uẩn Dưỡng, trong quá trình này con rối không thể chết, hơn nữa cũng không thể phát hiện và phản khác, dưới rất nhiều hạn chế, muốn luyện chế ra phù triện thế thân lần nữa, không dùng vài chục năm là không được.
Không có con rối phù triện bảo vệ, Tần Tỳ Nghiên sợ bị Hiên Khâu Thiên Giác phát hiện, lại một kiếm không hề báo trước bổ qua.
Tần Tông Nguy rất rõ tật xấu bó tay bó chân của Tần Tỳ Nghiên, cũng không có tiếp tục dong dài, đi thẳng đến tháp Không Cảnh.
Tốc độ của Tần Tông Nguy rất nhanh, lúc tu sĩ lên cấp là lúc phòng bị kém nhất, nếu như con tiểu yêu kia đang lên cấp, lúc này chính là thời cơ tuyệt hảo."Ngươi núp trong bóng tối, chờ ta và Hiên Khâu Thiên Giác đánh nhau, thì đi tìm kia tiểu yêu, nếu không thể bắt sống, thì chết cũng được."
"Ta hiểu rõ." Tần Tỳ Nghiên theo sát phía sau, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, vì sắp tới tìm bảo vật mà hưng phấn.
Tần Tông Nguy không cố hết sức giấu giếm hơi thở của mình, Hiên Khâu Thiên Giác trong tháp Không Cảnh phát hiện Tần Tông Nguy rất nhanh, con mắt sắc bén khẽ trầm xuống, lại cúi đầu nhìn nhìn Long Tiểu Chi giữa đệm cói, lên cấp mới chỉ tiến hành đến một nửa, muốn kết thúc, lấy trình độ hiếm có của linh chi, nhu cầu linh lực tự nhiên vô cùng khổng lồ, sợ là còn phải lại chờ thêm một thời gian.
Tần Tông Nguy vốn định tiến vào trong tháp, lại phát hiện tháp bị đóng từ bên trong, chỉ có thể ngự kiếm bay đến giữa không trung, dừng ở tầng chín của tháp Không Cảnh."Hiên Khâu tông chủ, chẳng lẽ ngươi không dự định đi ra gặp mặt một lần sao? Ngươi đả thương đệ tử tông ta, có phải nên giải thích không?"
Mỗi một tầng của Tháp Không Cảnh có một cánh cửa có thể mở ra bên ngoài, Tần Tông Nguy dừng trước cánh cửa này, trong lòng còn đang mưu đồ phải nói gì để kích thích Hiên Khâu Thiên Giác hiện thân, dù sao tháp Không Cảnh thuộc tính phòng ngự cực cao, muốn phá vỡ hết sức khó khăn.
Nhưng không đợi Tần Tông Nguy mở miệng lần nữa, của tầng chín tháp của Không Cảnh bị đẩy ra từ bên trong, một nam tử áo trắng động tác ưu nhã mà nhanh chóng đi ra nhanh như gió, lúc Tần Tông Nguy còn chưa thấy rõ tình huống trong tháp đã đóng cửa tháp.
Sở dĩ Hiên Khâu Thiên Giác lựa chọn đi ra, cũng là bởi vì hắn biết rõ Tần Tông Nguy sống vài ngàn năm có không ít lá bài tẩy, hơn nữa thực lực không kém, nếu như mạnh mẽ công kích, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn tháp Không Cảnh sẽ không bị công phá, nhưng nhất định sẽ rung chuyển, như thế thì nhất định sẽ quấy rầy đến Long Tiểu Chi lên cấp, cho nên dứt khoát đi ra.
"Tần Tông chủ muốn giải thích cái gì?" Hiên Khâu Thiên Giác bay lơ lửng giữa không trung, cười thong dong.
"Tự nhiên lời giải thích về việc ra tay với tông ta." Tần Tông Nguy cảnh giác, không đoán ra vì sao Hiên Khâu Thiên Giác lạnh nhạt như thế.
Hiên Khâu Thiên Giác nghe vậy thì lộ vẻ mặt nghi ngờ."Bản tôn làm cái gì sao? Tần Tông chủ nói chuyện thì nên cầm chứng cứ ra, nếu không, tội danh vu oan Vân Khuyết tông ta là thoát không khỏi."
Tần Tông Nguy nghẹn, bởi vì tâm trạng chưa bình phục từ lúc vừa tiến vào thành Linh Tịch, không ông ta suýt nữa thì quên, con rối thế thân không thể hiện ra trước mặt người đời, nói cách khác lần này Tần Tỳ Nghiên nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.