Chương 36: Tiểu Chi ngoan, mở cửa ra
Vinh Tiểu Hiên
26/03/2018
Lần so tài này cũng không thay đổi hạng mục nhiều, phân biệt là luyện
đan, luyện khí, thuần thú, võ đấu và tông môn thí luyện. Nhưng khác với
ngày xưa là, hạn chế tuổi nâng thêm năm tuổi so với trước kia, Thương
Lan tông giải thích rằng, bí cảnh lần này nguy cơ bốn phía, cần người
thực sự có thực lực, mà không phải là người có thiên phú mà chưa lớn
lên.
Hiện thời Thanh Đan Môn cũng được cho là nhân tài mới xuất hiện, nhân vật thiên tài trẻ tuổi không ít, nhưng người thật sự có thực lực nghiền ép lại không nhiều.
"Mật nhi, luyện đan tỷ thí sơ cấp giao cho con, lấy thiên phú và thực lực của con bây giờ đoạt giải nhất không thành vấn đề, con đừng làm vi sư thất vọng." Trong lòng Thanh Tuế Nguyên cân nhắc người được chọn, Thanh Đan Môn mạnh nhất ở luyện đan, chỉ có thể đặt mục tiêu ở hạng mục này.
"Tiểu sư muội? Muội có nghe không?" Chờ giây lát cũng không đợi được Giải Mật Nhi trả lời, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện Giải Mật Nhi rõ ràng đang thất thần. Thanh Dung Anh lập tức thấy hả hê, Giải Mật Nhi này mới đến tông môn vài năm ngắn ngủi, đã được sư phụ tán thành, còn được đông đảo đồng môn yêu thích.
Giận nhất là, thiên phú Giải Mật Nhi vô cùng tốt, bây giờ đã thuần thục nắm giữ cách luyện chế sơ cấp đan dược, phẩm chất đan dược luyện chế ra đều là thượng cấp, cũng không lãng phí mộc hỏa thiên linh căn của nàng ta.
Giải Mật Nhi mới hoàn hồn, thấy thần sắc Thanh Tuế Nguyên có phần không hài lòng lập tức cúi đầu nhận sai."Sư phụ thứ tội, đồ nhi vừa nãy đang suy tư trừ phương diện luyện đan, chúng ta liệu có thể tỷ thí hạng mục nào nữa không."
Thanh Tuế Nguyên nhướng mày, cảm thấy hứng thú cười nói."Mật nhi có ý gì?"
"Luyện khí, thuần thú và võ đấu chúng ta yếu thế, nhưng địa điểm tông môn thí luyện ở đại trận Cửu Trọng thí luyện, nghe nói đại trận Cửu Trọng thí luyện là trận pháp thất truyền còn sót lại từ thời kỳ thượng cổ, nghe nói là trận pháp độc lập đặc biệt, thậm chí có danh xưng là Cửu Trọng tiểu thế giới..."
"Tiểu sư muội từ lúc nào đã dong dài như thế? Những việc này còn cần ngươi nói cho sư phụ nghe sao?" Nghe nửa ngày cũng không nghe ra trọng điểm, Thanh Dung Anh không kiên nhẫn cắt đứt Giải Mật Nhi.
Giải Mật Nhi bị cắt đứt, ngẩng đầu ngoan ngoãng cười một tiếng."Là Mật nhi sai rồi, khiến sư phụ hao tâm tốn sức."
"Không sao, vi sư biết con thông minh lại thận trọng, nói như thế nhất định có đạo lý của con, Dung Anh, con lớn hơn Mật nhi mấy tuổi, lại không có dáng vẻ sư tỷ chút nào, sau này phải tu tâm nhiều." Thanh Tuế Nguyên khoát khoát tay, ý bảo Giải Mật Nhi tiếp tục.
"Dung Anh xin nghe khuyên bảo." Thanh Dung Anh không dám ngỗ nghịch Thanh Tuế Nguyên, chỉ có thể cúi đầu nghe lời.
Giải Mật Nhi mới tiếp tục nói."Đại trận Cửu Trọng thí luyện diện tích rộng lớn, tiểu đội tông môn tiến vào trong đại trận cơ bản mất đi liên lạc với bên ngoài, những kiếm tu thực lực cường đại kia mặc dù dễ sinh tồn, lại không có linh lực ổn định cung ứng, nếu như chúng ta liên thủ với một kiếm môn mạnh mẽ, đến cuối cùng cho dù không thể đoạt giải nhất, cũng có thể có thứ bậc rất tốt."
"Mật nhi biết phương pháp này cũng không đáng tin, kỳ trân dị bảo trong đại trận rất nhiều, hơn nữa liên quan đến thứ tự tông môn Nam Cảnh, hai bên hợp tác cũng không thể tín nhiệm lẫn nhau, thậm chí có thể vì cơ duyên mà trở mặt thành thù, nhưng lần này thì khác, chỉ cần chúng ta bảo vệ bản tâm, lấy được thứ bậc, vậy lẽ nào trân bảo trong bí cảnh Thương Lan lại ít hơn đại trận Cửu Trọng thí luyện mỗi mười năm mở ra một lần sao?"
Thanh Tuế Nguyên trầm tư một lát, như lơ đãng hỏi thăm."Mật nhi có biết, mặc dù làm như vậy không bị cấm đoán rõ ràng, nhưng cũng sẽ bị khinh thường?"
"Mật nhi chỉ biết là, vì Thanh Đan Môn, làm gì cũng chính xác."
"Ha ha ha! Không hổ là trò ngoan của ta, tông môn thí luyện vốn cũng không công, giờ lại giảm tuổi hạn chế, rõ ràng là bắt nạt chúng ta không người, đã như vậy, động tác một chút cũng không sao." Thanh Tuế Nguyên cười ra tiếng, tán thưởng liên tục, hiển nhiên hết sức bất mãn với quy tắc tỷ thí.
Nghe thấy tiếng cười của Thanh Tuế Nguyên, Giải Mật Nhi mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi Vân Khuyết tông, nàng ta mới biết không phải tất cả sư phụ đều bao dung ôn hòa như Hiên Khâu Thiên Giác, cũng không phải là tất cả sư huynh sư tỷ giống như người Vân Khuyết tông nâng nàng ta trong lòng bàn tay.
"Trong lòng Mật nhi có lựa chọn chưa? Không có cũng không sao, vi sư tự mình xử lý." Thanh Tuế Nguyên nói tiếp.
"Bẩm sư phụ, Mật nhi ngược lại có một lựa chọn tuyệt hả, là Vân Khuyết tông. Thực lực tông môn này tuyệt đối ở mười hạng đầu, quan trọng nhất là, danh tiếng không hiện, cũng ít có người chú ý, hơn nữa không có nhân tài phương diện luyện đan."
Lúc Giải Mật Nhi chưa ra đời, cũng không rõ ràng thực lực Vân Khuyết tông, giờ nhìn thấy nhiều, tự nhiên có so sánh, không nói Hiên Khâu Thiên Giác chưa bao giờ bày ra thực lực, chỉ Nguyễn Thanh Tuyết đã không đơn giản, còn có một đại sư huynh thần bí khó lường, ngay cả Hoa Vũ Lâu, một khi cầm linh kiếm cũng như biến thành một người khác.
"Sao Mật nhi quen thuộc Vân Khuyết tông như thế?" Thanh Tuế Nguyên nhấp một ngụm trà, tựa như lơ đãng hỏi một câu.
"Nói rất dài dòng, nghĩa huynh Mật nhi ở Vân Khuyết tông, sau khi Mật nhi gặp rủi ro từng sinh sống ba năm ở Vân Khuyết tông, nghĩa huynh đã từng khuyên Mật nhi vào Vân Khuyết tông, nhưng Mật nhi chỉ muốn học luyện đan, về sau gặp mấy người sư huynh, mới có may mắn xếp thành học trò sư phụ."
Trên mặt Giải Mật Nhi không hiện bối rối, theo ý nàng ta, các sư huynh Vân Khuyết từng xem mình như bảo bối trong lòng bàn tay, nhận thức một vị nghĩa huynh thì có gì khó.
"Vậy chuyện này cứ giao cho Mật nhi đi làm, đương nhiên, nếu đối phương không muốn cũng không nên cưỡng cầu." Mặc dù Thanh Tuế Nguyên nói vậy, lại hết sức lơ đễnh, một kiếm tông chẳng lẽ còn cự tuyệt cơ hội làm quen Thanh Đan Môn chủ động ném ra sao? Trong Nam Cảnh này có tông môn nào không muốn kết thiện duyên với Thanh Đan Môn chứ?
"Dạ, Mật nhi lĩnh mệnh!" Mặc dù Giải Mật Nhi muốn nói tốt hơn chút nữa, nhưng cuối cùng cũng không biết lòng Hiên Khâu Thiên Giác thế nào.
Nghĩ tới đây, Giải Mật Nhi lại vô thức nhớ tới hai bóng dáng một đỏ một trắng trên quảng trường trước đây không lâu, sư phụ vẫn dịu dàng như vậy, ôn nhu như nước, người kia vẫn khoe khoang như cũ, nhiệt tình như lửa.
Lần đầu tiên Giải Mật Nhi gặp Thủy Khinh Hồn là ở bên ngoài sơn mạch Hằng Đoạn, cũng vì lần đó, làm cho nàng ta quyết định rời khỏi Vân Khuyết tông, bởi vì nàng ta muốn đứng trên chỗ cao, muốn người kia nhìn thấy mình.
Khi đó nàng ta lần đầu gặp tiểu đội rèn luyện của Thanh Đan Môn, bị một con Thiên Túc trùng* to lớn công kích, Thiên Túc trùng có vô số chân rậm rạp khiến nó hành động linh hoạt vô cùng, hơn nữa một khi bị bắt hoặc là bị cắn thì nhất định trúng độc, mất đi năng lực hành động.
*côn trùng ngàn chân
Bên ngoài Sơn mạch Hằng Đoạn có rất ít linh thú nguy hiểm như thế, đoàn người bọn họ tu vi không cao, cơ hồ bị đẩy vào tuyệt cảnh, lúc mất hết niềm tin, cho rằng phải bỏ mình thời khắc, một bóng dáng như lửa chậm rãi mà đến từ chỗ sâu trong sơn mạch Hằng Đoạnở.
Có lẽ là bởi vì có rừng rậm tĩnh mịch làm bối cảnh, bóng dáng đỏ như lửa kia vô cùng khiến người chú ý, cho dù là đi trong sơn mạch Hằng Đoạn nguy cơ không ngừng, cũng như bước chậm dạo chơi trong hoa viên, không đếm xỉa tới.
Lần đầu tiên Giải Mật Nhi nhìn thấy nam nhân thế này, dường như thiên địa vạn vật đều dưới chân hắn, loại cao quý và ngông cuồng đó khiến người gặp qua không thể quên.
Thiên Túc trùng trước đó cơ hồ là đang đùa bỡn bọn họ, thế nhưng trong lúc hắn từng bước ép sát phải khiếp đảm, nó phát run, phủ phục trên mặt đất, như một con bò sát không có chút sức phản kháng nào.
Nam tử áo đỏ nhìn nhìn Thiên Túc trùng, tựa hồ rất hài lòng vì chân nó, nhẹ nhàng chém rơi đầu nó, rồi mang Thiên Túc trùng mấy ngàn cân đi, chỉ là khi đó nàng lại không biết tên hắn.
Thanh Tuế Nguyên sắp xếp những người khác, cho mọi người lui, ra khỏi phòng Thanh Tuế Nguyên, Giải Mật Nhi lập tức yếu thế, xin lỗi Thanh Dung Anh."Tam sư tỷ, vừa nãy Mật nhi không hiểu chuyện, còn mong sư tỷ đừng so đo Mật nhi."
Sắc mặt Thanh Dung Anh hết sức khó coi, hừ lạnh một tiếng, làm bộ như không nghe thấy trực tiếp rời khỏi. Những người khác thấy thế, tự nhiên tiến lên an ủi Giải Mật Nhi mặt lộ vẻ ấm ức và bất an.
Kỳ thật Nguyễn Thanh Tuyết nhìn người rất chuẩn, bản tính Giải Mật Nhi không thể nói là xấu xa, chỉ là tâm tư nàng ta phức tạp, là người trời sinh mưu quyền, dạng người này phần lớn là không cam lòng với hiện tại nhàn nhã.
Tranh đoạt ích lợi và trình độ phức tạp Thanh Đan Môn ghê gớm hơn Vân Khuyết tông nhiều, Giải Mật Nhi muốn đứng vững gót chân, chỉ có thể thay đổi, còn sau này nàng ta sẽ ra sao, không thể xác định.
Lĩnh sư mệnh, Giải Mật Nhi cũng không sốt ruột, cho đến ngày thứ hai, mới hỏi nơi ở Vân Khuyết tông, một mình đi, gần đến trước sân, Giải Mật Nhi có vài phân thấp thỏm, nhớ tới lời Hiên Khâu Thiên Giác nói lúc mình rời khỏi.
Đang lúc do dự, trong sân đột nhiên bay ra một trận hừ hừ trẻ con, tựa hồ là có người đang ca hát, nhưng rõ ràng nhất có chút ít lệch tuyến. Nhưng người hát lại không phát hiện, có chút vẻ thoải mái vui vẻ.
Trong lòng Giải Mật Nhi không hiểu sao đau xót, nghĩ đến nguyên nhân hai người kia giằng co trên quảng trường hôm qua, là tiểu yêu tử điệp kia sao? Tiểu yêu kia có thân phận gì? Chẳng lẽ là đồ đệ mới của Hiên Khâu Thiên Giác ?
Không do dự nữa, đưa tay gõ cửa gỗ, tiếng gõ cửa mới vang lên, tiếng ngâm nga trong sân im bặt, nhưng lại cũng không có người tới mở cửa.
Cùng lúc đó trên nóc nhà nội viện, người nào đó nghe có chút say mê nhướng mày, cuối cùng bóng đỏ chợt lóe, biến mất.
Giải Mật Nhi gõ cửa lần nữa, yên lặng chờ một hồi, trong nội viện vẫn không có tiếng vang, Giải Mật Nhi không khỏi nhăn mày lại."Có người không? Có thể mở cửa không?"
Cách một hồi lâu, trong sân mới truyền đến giọng nói mềm mại trả lời."Không được."
Giọng nói nghe hết sức nghiêm túc, Giải Mật Nhi lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dịu dàng nói."Vì sao? Ta không có ác ý, chỉ là đến thăm Hiên Khâu tông chủ."
Giải Mật Nhi không có da mặt dày gọi sư phụ, huống chi hiện thời lắm thầy nhiều ma, việc nhỏ cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, miễn cho bị người ta bắt được nhược điểm.
Giọng nói trong viện vang lên rất nhanh."Sư phụ không ở đây, không cho mở cửa, ngươi qua một lát hẵng đến."
Sau đó không tiếng gì nữa, làm sao Giải Mật Nhi có thể trở về như thế, nhưng mặc kệ nàng nói thế nào, trong viện cũng không có động tĩnh.
Thời gian tới gần giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, mặc dù thành Tư Thủy nhiều mưa, nhưng cũng không chịu nổi nóng bức, ánh mặt trời giữa trưa vô tình làm bốc hơi tất cả hơi nước, vạn vật đều có chút phờ phạc.
Đột nhiên Giải Mật Nhi cười cười, đứng ở trước cửa chờ, thậm chí ngay cả linh lực cũng không cần, rất nhanh, mồ hôi chảy ra trên trán.
Dưới ánh mặt trời chói chang, ngoài cửa lớn đóng chặt, một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu có vẻ vô cùng đáng thương, mồ hôi cơ hồ ướt nhẹp quần áo, khiến người ta hoài nghi nàng có phải sẽ lập tức ngã xuống hay không.
Hiện thời Thanh Đan Môn cũng được cho là nhân tài mới xuất hiện, nhân vật thiên tài trẻ tuổi không ít, nhưng người thật sự có thực lực nghiền ép lại không nhiều.
"Mật nhi, luyện đan tỷ thí sơ cấp giao cho con, lấy thiên phú và thực lực của con bây giờ đoạt giải nhất không thành vấn đề, con đừng làm vi sư thất vọng." Trong lòng Thanh Tuế Nguyên cân nhắc người được chọn, Thanh Đan Môn mạnh nhất ở luyện đan, chỉ có thể đặt mục tiêu ở hạng mục này.
"Tiểu sư muội? Muội có nghe không?" Chờ giây lát cũng không đợi được Giải Mật Nhi trả lời, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện Giải Mật Nhi rõ ràng đang thất thần. Thanh Dung Anh lập tức thấy hả hê, Giải Mật Nhi này mới đến tông môn vài năm ngắn ngủi, đã được sư phụ tán thành, còn được đông đảo đồng môn yêu thích.
Giận nhất là, thiên phú Giải Mật Nhi vô cùng tốt, bây giờ đã thuần thục nắm giữ cách luyện chế sơ cấp đan dược, phẩm chất đan dược luyện chế ra đều là thượng cấp, cũng không lãng phí mộc hỏa thiên linh căn của nàng ta.
Giải Mật Nhi mới hoàn hồn, thấy thần sắc Thanh Tuế Nguyên có phần không hài lòng lập tức cúi đầu nhận sai."Sư phụ thứ tội, đồ nhi vừa nãy đang suy tư trừ phương diện luyện đan, chúng ta liệu có thể tỷ thí hạng mục nào nữa không."
Thanh Tuế Nguyên nhướng mày, cảm thấy hứng thú cười nói."Mật nhi có ý gì?"
"Luyện khí, thuần thú và võ đấu chúng ta yếu thế, nhưng địa điểm tông môn thí luyện ở đại trận Cửu Trọng thí luyện, nghe nói đại trận Cửu Trọng thí luyện là trận pháp thất truyền còn sót lại từ thời kỳ thượng cổ, nghe nói là trận pháp độc lập đặc biệt, thậm chí có danh xưng là Cửu Trọng tiểu thế giới..."
"Tiểu sư muội từ lúc nào đã dong dài như thế? Những việc này còn cần ngươi nói cho sư phụ nghe sao?" Nghe nửa ngày cũng không nghe ra trọng điểm, Thanh Dung Anh không kiên nhẫn cắt đứt Giải Mật Nhi.
Giải Mật Nhi bị cắt đứt, ngẩng đầu ngoan ngoãng cười một tiếng."Là Mật nhi sai rồi, khiến sư phụ hao tâm tốn sức."
"Không sao, vi sư biết con thông minh lại thận trọng, nói như thế nhất định có đạo lý của con, Dung Anh, con lớn hơn Mật nhi mấy tuổi, lại không có dáng vẻ sư tỷ chút nào, sau này phải tu tâm nhiều." Thanh Tuế Nguyên khoát khoát tay, ý bảo Giải Mật Nhi tiếp tục.
"Dung Anh xin nghe khuyên bảo." Thanh Dung Anh không dám ngỗ nghịch Thanh Tuế Nguyên, chỉ có thể cúi đầu nghe lời.
Giải Mật Nhi mới tiếp tục nói."Đại trận Cửu Trọng thí luyện diện tích rộng lớn, tiểu đội tông môn tiến vào trong đại trận cơ bản mất đi liên lạc với bên ngoài, những kiếm tu thực lực cường đại kia mặc dù dễ sinh tồn, lại không có linh lực ổn định cung ứng, nếu như chúng ta liên thủ với một kiếm môn mạnh mẽ, đến cuối cùng cho dù không thể đoạt giải nhất, cũng có thể có thứ bậc rất tốt."
"Mật nhi biết phương pháp này cũng không đáng tin, kỳ trân dị bảo trong đại trận rất nhiều, hơn nữa liên quan đến thứ tự tông môn Nam Cảnh, hai bên hợp tác cũng không thể tín nhiệm lẫn nhau, thậm chí có thể vì cơ duyên mà trở mặt thành thù, nhưng lần này thì khác, chỉ cần chúng ta bảo vệ bản tâm, lấy được thứ bậc, vậy lẽ nào trân bảo trong bí cảnh Thương Lan lại ít hơn đại trận Cửu Trọng thí luyện mỗi mười năm mở ra một lần sao?"
Thanh Tuế Nguyên trầm tư một lát, như lơ đãng hỏi thăm."Mật nhi có biết, mặc dù làm như vậy không bị cấm đoán rõ ràng, nhưng cũng sẽ bị khinh thường?"
"Mật nhi chỉ biết là, vì Thanh Đan Môn, làm gì cũng chính xác."
"Ha ha ha! Không hổ là trò ngoan của ta, tông môn thí luyện vốn cũng không công, giờ lại giảm tuổi hạn chế, rõ ràng là bắt nạt chúng ta không người, đã như vậy, động tác một chút cũng không sao." Thanh Tuế Nguyên cười ra tiếng, tán thưởng liên tục, hiển nhiên hết sức bất mãn với quy tắc tỷ thí.
Nghe thấy tiếng cười của Thanh Tuế Nguyên, Giải Mật Nhi mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi Vân Khuyết tông, nàng ta mới biết không phải tất cả sư phụ đều bao dung ôn hòa như Hiên Khâu Thiên Giác, cũng không phải là tất cả sư huynh sư tỷ giống như người Vân Khuyết tông nâng nàng ta trong lòng bàn tay.
"Trong lòng Mật nhi có lựa chọn chưa? Không có cũng không sao, vi sư tự mình xử lý." Thanh Tuế Nguyên nói tiếp.
"Bẩm sư phụ, Mật nhi ngược lại có một lựa chọn tuyệt hả, là Vân Khuyết tông. Thực lực tông môn này tuyệt đối ở mười hạng đầu, quan trọng nhất là, danh tiếng không hiện, cũng ít có người chú ý, hơn nữa không có nhân tài phương diện luyện đan."
Lúc Giải Mật Nhi chưa ra đời, cũng không rõ ràng thực lực Vân Khuyết tông, giờ nhìn thấy nhiều, tự nhiên có so sánh, không nói Hiên Khâu Thiên Giác chưa bao giờ bày ra thực lực, chỉ Nguyễn Thanh Tuyết đã không đơn giản, còn có một đại sư huynh thần bí khó lường, ngay cả Hoa Vũ Lâu, một khi cầm linh kiếm cũng như biến thành một người khác.
"Sao Mật nhi quen thuộc Vân Khuyết tông như thế?" Thanh Tuế Nguyên nhấp một ngụm trà, tựa như lơ đãng hỏi một câu.
"Nói rất dài dòng, nghĩa huynh Mật nhi ở Vân Khuyết tông, sau khi Mật nhi gặp rủi ro từng sinh sống ba năm ở Vân Khuyết tông, nghĩa huynh đã từng khuyên Mật nhi vào Vân Khuyết tông, nhưng Mật nhi chỉ muốn học luyện đan, về sau gặp mấy người sư huynh, mới có may mắn xếp thành học trò sư phụ."
Trên mặt Giải Mật Nhi không hiện bối rối, theo ý nàng ta, các sư huynh Vân Khuyết từng xem mình như bảo bối trong lòng bàn tay, nhận thức một vị nghĩa huynh thì có gì khó.
"Vậy chuyện này cứ giao cho Mật nhi đi làm, đương nhiên, nếu đối phương không muốn cũng không nên cưỡng cầu." Mặc dù Thanh Tuế Nguyên nói vậy, lại hết sức lơ đễnh, một kiếm tông chẳng lẽ còn cự tuyệt cơ hội làm quen Thanh Đan Môn chủ động ném ra sao? Trong Nam Cảnh này có tông môn nào không muốn kết thiện duyên với Thanh Đan Môn chứ?
"Dạ, Mật nhi lĩnh mệnh!" Mặc dù Giải Mật Nhi muốn nói tốt hơn chút nữa, nhưng cuối cùng cũng không biết lòng Hiên Khâu Thiên Giác thế nào.
Nghĩ tới đây, Giải Mật Nhi lại vô thức nhớ tới hai bóng dáng một đỏ một trắng trên quảng trường trước đây không lâu, sư phụ vẫn dịu dàng như vậy, ôn nhu như nước, người kia vẫn khoe khoang như cũ, nhiệt tình như lửa.
Lần đầu tiên Giải Mật Nhi gặp Thủy Khinh Hồn là ở bên ngoài sơn mạch Hằng Đoạn, cũng vì lần đó, làm cho nàng ta quyết định rời khỏi Vân Khuyết tông, bởi vì nàng ta muốn đứng trên chỗ cao, muốn người kia nhìn thấy mình.
Khi đó nàng ta lần đầu gặp tiểu đội rèn luyện của Thanh Đan Môn, bị một con Thiên Túc trùng* to lớn công kích, Thiên Túc trùng có vô số chân rậm rạp khiến nó hành động linh hoạt vô cùng, hơn nữa một khi bị bắt hoặc là bị cắn thì nhất định trúng độc, mất đi năng lực hành động.
*côn trùng ngàn chân
Bên ngoài Sơn mạch Hằng Đoạn có rất ít linh thú nguy hiểm như thế, đoàn người bọn họ tu vi không cao, cơ hồ bị đẩy vào tuyệt cảnh, lúc mất hết niềm tin, cho rằng phải bỏ mình thời khắc, một bóng dáng như lửa chậm rãi mà đến từ chỗ sâu trong sơn mạch Hằng Đoạnở.
Có lẽ là bởi vì có rừng rậm tĩnh mịch làm bối cảnh, bóng dáng đỏ như lửa kia vô cùng khiến người chú ý, cho dù là đi trong sơn mạch Hằng Đoạn nguy cơ không ngừng, cũng như bước chậm dạo chơi trong hoa viên, không đếm xỉa tới.
Lần đầu tiên Giải Mật Nhi nhìn thấy nam nhân thế này, dường như thiên địa vạn vật đều dưới chân hắn, loại cao quý và ngông cuồng đó khiến người gặp qua không thể quên.
Thiên Túc trùng trước đó cơ hồ là đang đùa bỡn bọn họ, thế nhưng trong lúc hắn từng bước ép sát phải khiếp đảm, nó phát run, phủ phục trên mặt đất, như một con bò sát không có chút sức phản kháng nào.
Nam tử áo đỏ nhìn nhìn Thiên Túc trùng, tựa hồ rất hài lòng vì chân nó, nhẹ nhàng chém rơi đầu nó, rồi mang Thiên Túc trùng mấy ngàn cân đi, chỉ là khi đó nàng lại không biết tên hắn.
Thanh Tuế Nguyên sắp xếp những người khác, cho mọi người lui, ra khỏi phòng Thanh Tuế Nguyên, Giải Mật Nhi lập tức yếu thế, xin lỗi Thanh Dung Anh."Tam sư tỷ, vừa nãy Mật nhi không hiểu chuyện, còn mong sư tỷ đừng so đo Mật nhi."
Sắc mặt Thanh Dung Anh hết sức khó coi, hừ lạnh một tiếng, làm bộ như không nghe thấy trực tiếp rời khỏi. Những người khác thấy thế, tự nhiên tiến lên an ủi Giải Mật Nhi mặt lộ vẻ ấm ức và bất an.
Kỳ thật Nguyễn Thanh Tuyết nhìn người rất chuẩn, bản tính Giải Mật Nhi không thể nói là xấu xa, chỉ là tâm tư nàng ta phức tạp, là người trời sinh mưu quyền, dạng người này phần lớn là không cam lòng với hiện tại nhàn nhã.
Tranh đoạt ích lợi và trình độ phức tạp Thanh Đan Môn ghê gớm hơn Vân Khuyết tông nhiều, Giải Mật Nhi muốn đứng vững gót chân, chỉ có thể thay đổi, còn sau này nàng ta sẽ ra sao, không thể xác định.
Lĩnh sư mệnh, Giải Mật Nhi cũng không sốt ruột, cho đến ngày thứ hai, mới hỏi nơi ở Vân Khuyết tông, một mình đi, gần đến trước sân, Giải Mật Nhi có vài phân thấp thỏm, nhớ tới lời Hiên Khâu Thiên Giác nói lúc mình rời khỏi.
Đang lúc do dự, trong sân đột nhiên bay ra một trận hừ hừ trẻ con, tựa hồ là có người đang ca hát, nhưng rõ ràng nhất có chút ít lệch tuyến. Nhưng người hát lại không phát hiện, có chút vẻ thoải mái vui vẻ.
Trong lòng Giải Mật Nhi không hiểu sao đau xót, nghĩ đến nguyên nhân hai người kia giằng co trên quảng trường hôm qua, là tiểu yêu tử điệp kia sao? Tiểu yêu kia có thân phận gì? Chẳng lẽ là đồ đệ mới của Hiên Khâu Thiên Giác ?
Không do dự nữa, đưa tay gõ cửa gỗ, tiếng gõ cửa mới vang lên, tiếng ngâm nga trong sân im bặt, nhưng lại cũng không có người tới mở cửa.
Cùng lúc đó trên nóc nhà nội viện, người nào đó nghe có chút say mê nhướng mày, cuối cùng bóng đỏ chợt lóe, biến mất.
Giải Mật Nhi gõ cửa lần nữa, yên lặng chờ một hồi, trong nội viện vẫn không có tiếng vang, Giải Mật Nhi không khỏi nhăn mày lại."Có người không? Có thể mở cửa không?"
Cách một hồi lâu, trong sân mới truyền đến giọng nói mềm mại trả lời."Không được."
Giọng nói nghe hết sức nghiêm túc, Giải Mật Nhi lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dịu dàng nói."Vì sao? Ta không có ác ý, chỉ là đến thăm Hiên Khâu tông chủ."
Giải Mật Nhi không có da mặt dày gọi sư phụ, huống chi hiện thời lắm thầy nhiều ma, việc nhỏ cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, miễn cho bị người ta bắt được nhược điểm.
Giọng nói trong viện vang lên rất nhanh."Sư phụ không ở đây, không cho mở cửa, ngươi qua một lát hẵng đến."
Sau đó không tiếng gì nữa, làm sao Giải Mật Nhi có thể trở về như thế, nhưng mặc kệ nàng nói thế nào, trong viện cũng không có động tĩnh.
Thời gian tới gần giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, mặc dù thành Tư Thủy nhiều mưa, nhưng cũng không chịu nổi nóng bức, ánh mặt trời giữa trưa vô tình làm bốc hơi tất cả hơi nước, vạn vật đều có chút phờ phạc.
Đột nhiên Giải Mật Nhi cười cười, đứng ở trước cửa chờ, thậm chí ngay cả linh lực cũng không cần, rất nhanh, mồ hôi chảy ra trên trán.
Dưới ánh mặt trời chói chang, ngoài cửa lớn đóng chặt, một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu có vẻ vô cùng đáng thương, mồ hôi cơ hồ ướt nhẹp quần áo, khiến người ta hoài nghi nàng có phải sẽ lập tức ngã xuống hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.