Chương 119: Tư thế đọc sách chính xác
Vinh Tiểu Hiên
17/08/2018
Mặc dù ngẫu nhiên gặp tiểu đội Thương Lăng ở thành Phương Cầm, nhưng nếu mục đích giống nhau, gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn, tiểu đội Thương
Lăng nóng lòng đi thành Thương An, nên không dừng lại ở thành Phương
Cầm, sở dĩ đến đây dinh thự tể tướng, chỉ muốn dò la xem lá bài tẩy của
Đường gia.
Không lâu sau đó, Long Tiểu Chi tìm được Hiên Khâu Thiên Giác ở thành bắc, Mặc Bạch còn trong thành chưa xuất hiện, chắc hẳn không lột sạch thành Phương Cầm, Mặc Bạch sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Ba người Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nóng nảy gấp rút lên đường, dù sao bọn họ không có gì hiểu rõ Thành Thương An, cho dù đến Thành Thương An trước mọi người, cũng không chiếm đoạt tiên cơ và ưu thế quá lớn, dứt khoát chờ thêm một chút, chờ tất cả mọi người tập trung đông đủ hết, rồi lại vào Thành Thương An cũng không muộn.
Nhìn Long Tiểu Chi vừa gặm lá cây răng rắc răng rắc vừa vỗ cánh, Hiên Khâu Thiên Giác thuần thục mở bàn tay ra, Long Tiểu Chi vững vàng hạ cánh trên lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác.
"Sư phụ." Bé con vừa mới hạ xuống, lập tức mềm mại gọi một tiếng sư phụ.
Hiên Khâu Thiên Giác đáp một tiếng, đưa thay sờ sờ đầu nhỏ của Long Tiểu Chi." Sao Tiểu Chi về nhanh vậy, có phải có phát hiện gì không?"
Long Tiểu Chi gật gật đầu, kể lại chuyện mình gặp phải Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên.
"Nghe bọn họ lời nói, Đường gia quả thực là quyền quý của Thương An quốc, hơn nữa địa vị cực cao, vậy Lạc gia thì sao? Nếu đã tam đại thế lực có quan hệ với Thương An quốc, vậy Lạc gia ở vào vị trí của Thương Lăng quốc?" Long Tiểu Chi nhớ lại cuộc trò chuyện của Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên, hiển nhiên hai người hiểu về lịch sử Thương An quốc.
Y theo tình huống trước mắt, Thương Lăng quốc là huyết mạch truyền thừa của hoàng thất Thương An, Đường gia là truyền thừa của quyền quý đương triều Thương An quốc, mà Lạc gia thì không tìm ra manh mối, nhưng vậy thì mâu thuẫn, đó chính vì sao điều kiện đi qua Long Quyển đại trận lại liên quan tới hai nhà Đường Lạc, lại không liên quan Thương Lăng quốc?
"Đúng, con còn phát hiện đồ trong thư phòng Đường gia." Long Tiểu Chi nói, lấy thư tịch và ngọc giản mình thu của thư phòng Đường gia ra, còn có vài mảnh ngọc giản màu đỏ và tộc phổ trong hốc tối.
Bởi vì phải đợi Mặc Bạch, hai thầy trò vừa vặn dùng thời gian này lật xem thư tịch và ngọc giản, ánh mặt trời sau giờ ngọ vô cùng sáng rỡ, bởi vì ở trong ốc đảo, ánh mặt trời của đất bồi Nam Cực chẳng hề nóng rực, ấm áp và mát lạnh lúc xế chiều cân sức ngang tài với bên ngoài, dưới nắng ấm, một lớn một nhỏ trầm mê vào biển sách không thể tự kiềm chế.
Lúc Mặc Bạch vừa lòng thỏa mãn xuất hiện ở thành bắc thì thời gian đã đến hoàng hôn, Mặc Bạch liếc mắt thì thấy Hiên Khâu Thiên Giác, còn Long Tiểu Chi, thì đang ngủ say trên đầu Hiên Khâu Thiên Giác.
"Sư phụ, chúng ta nghỉ một đêm ở thành Phương Cầm hay vẫn là đi suốt đêm?" Sắc trời đã dần dần tối, nếu như rời đi lúc này, bọn họ không thể tới Thành Thương An trước lúc trời tối.
Hiên Khâu Thiên Giác đưa tay đỡ Long Tiểu Chi xuống, tiện tay lấy một chén ngọc trong không gian ra, trong chén ngọc trải sẵn sợi bông, xem ra vô cùng mềm mại, Hiên Khâu Thiên Giác thả Long Tiểu Chi vào trong, bé con ngủ rất say, vào trong chén cũng chỉ trở mình mà không có tỉnh lại.
Thuận tay đắp chăn gấm cho Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác mở miệng."Tối nay ở lại thành Phương Cầm, sợ là Thành Thương An không đơn giản."
Rời đi hoặc ở lại không ảnh hưởng tới Mặc Bạch, dù sao thời gian một buổi trưa đã đủ cho hắn thu thập mọi thứ mình muốn.
Nếu đã quyết định ở lại, đương nhiên hai người phải tìm một chỗ đặt chân, bây giờ cũng không ở dã ngoại, tài nguyên đã có sẵn không cần chẳng phải là lãng phí sao, vì vậy hai người tìm tòa nhà gần đó ở lại.
Chủ nhân lúc đầu của trạch viện sớm đã không còn ở đây, sân nhỏ lại bảo tồn vô cùng hoàn hảo, trừ đại trận thành Phương Cầm, trong sân nhỏ cũng có đặt trận pháp, chắc hẳn chủ nhân của sân nhỏ cũng là nhân vật không giàu thì sang.
Chọn xong phòng, Mặc Bạch trở về phòng cho Kim Cát tằm ăn, mà Hiên Khâu Thiên Giác nâng Long Tiểu Chi vào phòng, bóng đêm đã lặng lẽ phủ xuống ngoài cửa sổ, trong phòng thắp đèn lưu ly, Hiên Khâu Thiên Giác ngồi cạnh bàn rất lâu, cho đến lúc xem hết mảnh ngọc giản cuối cùng, lại lật gia phả Đường gia một lần, rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Long Tiểu Chi ngủ vô cùng thoải mái buồn ngủ mông lung leo ra khỏi chén ngọc, đã rất lâu nàng không ngủ trong chén ngọc nữa, có điều cảm giác vẫn thoải mái như xưa.
Tiểu nhân xoa xoa con mắt, mơ mơ màng màng gọi sư phụ, Hiên Khâu Thiên Giác đứng cạnh bàn, lấy khăn ướt ra lau mặt và bàn tay cho Long Tiểu Chi, lúc này Long Tiểu Chi mới hoàn toàn tỉnh táo, biến thành thiếu niên, tự mình rửa mặt.
"Bản thể Tiểu Chi không lớn, duy trì hình thể nhỏ rất thoải mái, nếu như Tiểu Chi không thích thành lớn, sư phụ có thể dẫn con đồng hành." Mặc dù Long Tiểu Chi lên cấp đã lâu, nhưng chịu thiên tính ảnh hưởng, yêu linh càng ưa thích biến ảo thành hình thể không kém bản thể nhiều, vậy sẽ khiến bọn họ càng thêm thoải mái tự nhiên, cũng vì như thế, Long Tiểu Chi mới vô thức thu nhỏ lại lúckinh hãi.
"Không cần, Tiểu Chi sẽ quen, Tiểu Chi lớn rồi. Sư phụ, ngày hôm qua có phát hiện gì trong thư tịch không?" Long Tiểu Chi cự tuyệt đề nghị của Hiên Khâu Thiên Giác, dù sao nàng không thể nào mãi duy trì hình thái vị thành niên, cần dung nhập xã hội loài người, thích ứng là điều không thể tránh được.
Hiên Khâu Thiên Giác đang muốn nói chuyện, Mặc Bạch gian phòng đối diện đã chuẩn bị thỏa đáng, đẩy cửa ra. Hiên Khâu Thiên Giác thấy vậy nói."Quả thật có phát hiện, chúng ta vừa đi vừa nói, dù sao rớt lại phía sau quá muộn cũng không tốt."
Tia nắng ban mai khá mát mẻ, ba người đã tu chỉnh một đêm lên đường lần nữa, rời khỏi thành Phương Cầm, tiếp tục đi dọc theo bờ sông, đi vào trung tâm Phỉ Thúy Châu, dọc đường đi, Hiên Khâu Thiên Giác cũng nói phát hiện của mình ra.
Thư tịch Long Tiểu Chi mang về ngày hôm qua, phần lớn nói về phong tục dân tình, lịch sử qua lại của Thương An quốc, ghi lại tương đối toàn diện, mà năm mảnh ngọc giản màu đỏ kia có thiết lập điều kiện huyết mạch mới sử dụng được, Hiên Khâu Thiên Giác không thể dò xét tin tức trong ngọc giản, bản tộc phổ kia lại khiến Hiên Khâu Thiên Giác lưu ý.
Đối với nhất gia tộc mà nói, tầm quan trọng của gia phả không cần nói cũng biết, Đường gia cơ hồ mang đi tất cả vật tư, lại bỏ sót gia phả, khả năng này cao bao nhiêu?
Kết hợp với điều Long Tiểu Chi nghe được, hẳn là Đường gia sớm biết Thương An quốc sắp bị diệt, bởi vậy dời đi huyết mạch tuổi còn bé và vật tư trong nhà, đã có thời gian thu thập vật tư, mang đi một bản tộc phổ chắc hẳn không phải là việc khó gì, nhưng Đường gia lại không mang. Đây là vạn bất đắc dĩ, hay là có ẩn tình khác?
Còn Đường Quán mà Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên nhắc tới, căn cứ theo gia phả, khi đó Đường Quán là gia chủ Đường gia, cũng là tể tướng Thương An quốc. Mà trong gia phả, còn có một cái tên vô cùng bắt mắt, Đường Cầm. Cái tên này rời rạc ở bên ngoài tên gia tộc, được ghi riêng trên một trang giấy.
Gia phả cũng có đánh dấu thân phận người này, thân phận của người này thế nhưng vô cùng phức tạp, Đường Cầm đã là con gái cưng của gia chủ Đường gia Đường Quán, cũng là hoàng phi của Thương An đế, sau khi chết được phong làm hoàng hậu, đằng sau còn đánh dấu chữ gia chủ kế tiếp.
Từ những tài liệu này thì hẳn Đường Quán là một người vô cùng tỉ mỉ, vật phẩm để lại, khiến người ngoài khó có thu hoạch, hiện thời Hiên Khâu Thiên Giác chỉ có thể gửi hy vọng tìm được tiểu đội Đường gia, như vậy thì có thể biết được tin tức trong ngọc giản màu đỏ.
Bởi vì vấn vương Thành Thương An, tốc độ ba người không chậm, giữa trưa, bọn họ đã mơ hồ thấy bóng Thành Thương An, Thành Thương An cũng xây dọc theo bờ sông, trải qua thời gian tích lũy, lúc này đã bị rừng rậm vờn quanh, xa xa nhìn lại, vô cùng hài hòa.
Ba người liên tục thuận lợi không trở ngại lập tức tăng nhanh bước chân, lại chưa từng nghĩ, lần này bọn họ còn chưa vào thành, đã bị rung động một phen, trong rừng rậm cách Thành Thương An rất xa, bắt đầu xuất hiện thi thể thành núi, những thi hài này bị năm tháng bào mòn, đã hóa thành từng chồng bạch cốt, nhưng số lượng quá mức khổng lồ, một mảnh trắng hếu cơ hồ ngăn cản tất cả màu xanh biếc.
Càng đến gần Thành Thương An, xương trắng càng chất cao, đợi đến dưới cửa thành, xương trắng chồng chất lên gần như cao ngang tường thành, hơn nữa nhìn kỹ lại, tất cả các bộ xương đều không có đầu, cả Thành Thương An, bốn phía một mảnh xương cốt dày đặc.
"Tại sao lại có nhiều hài cốt như thế, hơn nữa còn không có đầu, xem hài cốt, có lớn có nhỏ, thậm chí còn trẻ con chưa đầy tuổi, nhiều thi thể như thế, rất khó tưởng tượng đến tột cùng có bao nhiêu người đã chết." Long Tiểu Chi thân là yêu linh, khá lạnh nhạt với sống chết của con người, nhưng nhiều hài cốt như thế, vẫn khiến nàng thấy bi thương.
Bốn phía Thành Thương An căn bản không lối đi, trong vòng ngàn dặm cơ hồ đã bị xương trắng bao trùm, chỉ có một con đường nhỏ vào cửa thành là không có thi hài, hẳn là cố ý bị dọn dẹp ra để đi vào.
Thuận theo hài cốt chất thành núi, ba người dần dần đi vào Thành Thương An, đứng ở dưới cửa thành, đã nhìn không thấy tường thành, bốn phía đều là thi hài trắng hếu, cửa thành Thành Thương An mở rộng ra, nhìn từ vị trí này, khá giống các di tích trước kia, Thành Thương An được bảo tồn rất hoàn mỹ.
Ba người Hiên Khâu Thiên Giác thoáng dừng lại một chút, rảo bước tiến vào Thành Thương An, vừa bước vào phạm vi Thành Thương An một bước, ba người đã cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, hình như trong chớp mắt đã rảo bước tiến vào đầm băng mùa đông, hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt ăn vào cơ thể.
Kể từ khi Long Tiểu Chi sinh ra, đã sống trong đại lục Nam Cảnh ấm áp quanh năm, chưa từng trải qua nhiệt độ thấp thế này, lập tức khó chịu hắt hơi một cái, lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể để chống đỡ giá lạnh.
Còn Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch, mặc dù hai người cũng hơi ngừng, nhưng khôi phục rất nhanh, hiển nhiên nhiệt độ này cũng không ảnh hưởng bọn họ.
"Tiểu Chi có sao không?" Hiên Khâu Thiên Giác dắt Long Tiểu Chi, truyền linh lực của mình qua."Tiểu Chi đừng cậy mạnh, Thành Thương An này vô cùng quỷ dị, để vi sư mang con đi."
Tu sĩ dùng linh lực của mình để chống đỡ hoàn cảnh ngoại giới cũng cần tiêu hao linh lực, Hiên Khâu Thiên Giác dắt mình thế này quả thật khá bất tiện, Long Tiểu Chi cân nhắc một cái, cuối cùng vẫn biến nhỏ lại, bò vào trong vạt Hiên Khâu Thiên Giác áo.
Sau khi không khí lạnh như băng bị ngăn cản hoàn toàn, Long Tiểu Chi làm tổ trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, hai tay níu lấy tà áo bao kín mình, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ bên ngoài để quan sát tình huống.
Không lâu sau đó, Long Tiểu Chi tìm được Hiên Khâu Thiên Giác ở thành bắc, Mặc Bạch còn trong thành chưa xuất hiện, chắc hẳn không lột sạch thành Phương Cầm, Mặc Bạch sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Ba người Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nóng nảy gấp rút lên đường, dù sao bọn họ không có gì hiểu rõ Thành Thương An, cho dù đến Thành Thương An trước mọi người, cũng không chiếm đoạt tiên cơ và ưu thế quá lớn, dứt khoát chờ thêm một chút, chờ tất cả mọi người tập trung đông đủ hết, rồi lại vào Thành Thương An cũng không muộn.
Nhìn Long Tiểu Chi vừa gặm lá cây răng rắc răng rắc vừa vỗ cánh, Hiên Khâu Thiên Giác thuần thục mở bàn tay ra, Long Tiểu Chi vững vàng hạ cánh trên lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác.
"Sư phụ." Bé con vừa mới hạ xuống, lập tức mềm mại gọi một tiếng sư phụ.
Hiên Khâu Thiên Giác đáp một tiếng, đưa thay sờ sờ đầu nhỏ của Long Tiểu Chi." Sao Tiểu Chi về nhanh vậy, có phải có phát hiện gì không?"
Long Tiểu Chi gật gật đầu, kể lại chuyện mình gặp phải Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên.
"Nghe bọn họ lời nói, Đường gia quả thực là quyền quý của Thương An quốc, hơn nữa địa vị cực cao, vậy Lạc gia thì sao? Nếu đã tam đại thế lực có quan hệ với Thương An quốc, vậy Lạc gia ở vào vị trí của Thương Lăng quốc?" Long Tiểu Chi nhớ lại cuộc trò chuyện của Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên, hiển nhiên hai người hiểu về lịch sử Thương An quốc.
Y theo tình huống trước mắt, Thương Lăng quốc là huyết mạch truyền thừa của hoàng thất Thương An, Đường gia là truyền thừa của quyền quý đương triều Thương An quốc, mà Lạc gia thì không tìm ra manh mối, nhưng vậy thì mâu thuẫn, đó chính vì sao điều kiện đi qua Long Quyển đại trận lại liên quan tới hai nhà Đường Lạc, lại không liên quan Thương Lăng quốc?
"Đúng, con còn phát hiện đồ trong thư phòng Đường gia." Long Tiểu Chi nói, lấy thư tịch và ngọc giản mình thu của thư phòng Đường gia ra, còn có vài mảnh ngọc giản màu đỏ và tộc phổ trong hốc tối.
Bởi vì phải đợi Mặc Bạch, hai thầy trò vừa vặn dùng thời gian này lật xem thư tịch và ngọc giản, ánh mặt trời sau giờ ngọ vô cùng sáng rỡ, bởi vì ở trong ốc đảo, ánh mặt trời của đất bồi Nam Cực chẳng hề nóng rực, ấm áp và mát lạnh lúc xế chiều cân sức ngang tài với bên ngoài, dưới nắng ấm, một lớn một nhỏ trầm mê vào biển sách không thể tự kiềm chế.
Lúc Mặc Bạch vừa lòng thỏa mãn xuất hiện ở thành bắc thì thời gian đã đến hoàng hôn, Mặc Bạch liếc mắt thì thấy Hiên Khâu Thiên Giác, còn Long Tiểu Chi, thì đang ngủ say trên đầu Hiên Khâu Thiên Giác.
"Sư phụ, chúng ta nghỉ một đêm ở thành Phương Cầm hay vẫn là đi suốt đêm?" Sắc trời đã dần dần tối, nếu như rời đi lúc này, bọn họ không thể tới Thành Thương An trước lúc trời tối.
Hiên Khâu Thiên Giác đưa tay đỡ Long Tiểu Chi xuống, tiện tay lấy một chén ngọc trong không gian ra, trong chén ngọc trải sẵn sợi bông, xem ra vô cùng mềm mại, Hiên Khâu Thiên Giác thả Long Tiểu Chi vào trong, bé con ngủ rất say, vào trong chén cũng chỉ trở mình mà không có tỉnh lại.
Thuận tay đắp chăn gấm cho Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác mở miệng."Tối nay ở lại thành Phương Cầm, sợ là Thành Thương An không đơn giản."
Rời đi hoặc ở lại không ảnh hưởng tới Mặc Bạch, dù sao thời gian một buổi trưa đã đủ cho hắn thu thập mọi thứ mình muốn.
Nếu đã quyết định ở lại, đương nhiên hai người phải tìm một chỗ đặt chân, bây giờ cũng không ở dã ngoại, tài nguyên đã có sẵn không cần chẳng phải là lãng phí sao, vì vậy hai người tìm tòa nhà gần đó ở lại.
Chủ nhân lúc đầu của trạch viện sớm đã không còn ở đây, sân nhỏ lại bảo tồn vô cùng hoàn hảo, trừ đại trận thành Phương Cầm, trong sân nhỏ cũng có đặt trận pháp, chắc hẳn chủ nhân của sân nhỏ cũng là nhân vật không giàu thì sang.
Chọn xong phòng, Mặc Bạch trở về phòng cho Kim Cát tằm ăn, mà Hiên Khâu Thiên Giác nâng Long Tiểu Chi vào phòng, bóng đêm đã lặng lẽ phủ xuống ngoài cửa sổ, trong phòng thắp đèn lưu ly, Hiên Khâu Thiên Giác ngồi cạnh bàn rất lâu, cho đến lúc xem hết mảnh ngọc giản cuối cùng, lại lật gia phả Đường gia một lần, rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Long Tiểu Chi ngủ vô cùng thoải mái buồn ngủ mông lung leo ra khỏi chén ngọc, đã rất lâu nàng không ngủ trong chén ngọc nữa, có điều cảm giác vẫn thoải mái như xưa.
Tiểu nhân xoa xoa con mắt, mơ mơ màng màng gọi sư phụ, Hiên Khâu Thiên Giác đứng cạnh bàn, lấy khăn ướt ra lau mặt và bàn tay cho Long Tiểu Chi, lúc này Long Tiểu Chi mới hoàn toàn tỉnh táo, biến thành thiếu niên, tự mình rửa mặt.
"Bản thể Tiểu Chi không lớn, duy trì hình thể nhỏ rất thoải mái, nếu như Tiểu Chi không thích thành lớn, sư phụ có thể dẫn con đồng hành." Mặc dù Long Tiểu Chi lên cấp đã lâu, nhưng chịu thiên tính ảnh hưởng, yêu linh càng ưa thích biến ảo thành hình thể không kém bản thể nhiều, vậy sẽ khiến bọn họ càng thêm thoải mái tự nhiên, cũng vì như thế, Long Tiểu Chi mới vô thức thu nhỏ lại lúckinh hãi.
"Không cần, Tiểu Chi sẽ quen, Tiểu Chi lớn rồi. Sư phụ, ngày hôm qua có phát hiện gì trong thư tịch không?" Long Tiểu Chi cự tuyệt đề nghị của Hiên Khâu Thiên Giác, dù sao nàng không thể nào mãi duy trì hình thái vị thành niên, cần dung nhập xã hội loài người, thích ứng là điều không thể tránh được.
Hiên Khâu Thiên Giác đang muốn nói chuyện, Mặc Bạch gian phòng đối diện đã chuẩn bị thỏa đáng, đẩy cửa ra. Hiên Khâu Thiên Giác thấy vậy nói."Quả thật có phát hiện, chúng ta vừa đi vừa nói, dù sao rớt lại phía sau quá muộn cũng không tốt."
Tia nắng ban mai khá mát mẻ, ba người đã tu chỉnh một đêm lên đường lần nữa, rời khỏi thành Phương Cầm, tiếp tục đi dọc theo bờ sông, đi vào trung tâm Phỉ Thúy Châu, dọc đường đi, Hiên Khâu Thiên Giác cũng nói phát hiện của mình ra.
Thư tịch Long Tiểu Chi mang về ngày hôm qua, phần lớn nói về phong tục dân tình, lịch sử qua lại của Thương An quốc, ghi lại tương đối toàn diện, mà năm mảnh ngọc giản màu đỏ kia có thiết lập điều kiện huyết mạch mới sử dụng được, Hiên Khâu Thiên Giác không thể dò xét tin tức trong ngọc giản, bản tộc phổ kia lại khiến Hiên Khâu Thiên Giác lưu ý.
Đối với nhất gia tộc mà nói, tầm quan trọng của gia phả không cần nói cũng biết, Đường gia cơ hồ mang đi tất cả vật tư, lại bỏ sót gia phả, khả năng này cao bao nhiêu?
Kết hợp với điều Long Tiểu Chi nghe được, hẳn là Đường gia sớm biết Thương An quốc sắp bị diệt, bởi vậy dời đi huyết mạch tuổi còn bé và vật tư trong nhà, đã có thời gian thu thập vật tư, mang đi một bản tộc phổ chắc hẳn không phải là việc khó gì, nhưng Đường gia lại không mang. Đây là vạn bất đắc dĩ, hay là có ẩn tình khác?
Còn Đường Quán mà Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên nhắc tới, căn cứ theo gia phả, khi đó Đường Quán là gia chủ Đường gia, cũng là tể tướng Thương An quốc. Mà trong gia phả, còn có một cái tên vô cùng bắt mắt, Đường Cầm. Cái tên này rời rạc ở bên ngoài tên gia tộc, được ghi riêng trên một trang giấy.
Gia phả cũng có đánh dấu thân phận người này, thân phận của người này thế nhưng vô cùng phức tạp, Đường Cầm đã là con gái cưng của gia chủ Đường gia Đường Quán, cũng là hoàng phi của Thương An đế, sau khi chết được phong làm hoàng hậu, đằng sau còn đánh dấu chữ gia chủ kế tiếp.
Từ những tài liệu này thì hẳn Đường Quán là một người vô cùng tỉ mỉ, vật phẩm để lại, khiến người ngoài khó có thu hoạch, hiện thời Hiên Khâu Thiên Giác chỉ có thể gửi hy vọng tìm được tiểu đội Đường gia, như vậy thì có thể biết được tin tức trong ngọc giản màu đỏ.
Bởi vì vấn vương Thành Thương An, tốc độ ba người không chậm, giữa trưa, bọn họ đã mơ hồ thấy bóng Thành Thương An, Thành Thương An cũng xây dọc theo bờ sông, trải qua thời gian tích lũy, lúc này đã bị rừng rậm vờn quanh, xa xa nhìn lại, vô cùng hài hòa.
Ba người liên tục thuận lợi không trở ngại lập tức tăng nhanh bước chân, lại chưa từng nghĩ, lần này bọn họ còn chưa vào thành, đã bị rung động một phen, trong rừng rậm cách Thành Thương An rất xa, bắt đầu xuất hiện thi thể thành núi, những thi hài này bị năm tháng bào mòn, đã hóa thành từng chồng bạch cốt, nhưng số lượng quá mức khổng lồ, một mảnh trắng hếu cơ hồ ngăn cản tất cả màu xanh biếc.
Càng đến gần Thành Thương An, xương trắng càng chất cao, đợi đến dưới cửa thành, xương trắng chồng chất lên gần như cao ngang tường thành, hơn nữa nhìn kỹ lại, tất cả các bộ xương đều không có đầu, cả Thành Thương An, bốn phía một mảnh xương cốt dày đặc.
"Tại sao lại có nhiều hài cốt như thế, hơn nữa còn không có đầu, xem hài cốt, có lớn có nhỏ, thậm chí còn trẻ con chưa đầy tuổi, nhiều thi thể như thế, rất khó tưởng tượng đến tột cùng có bao nhiêu người đã chết." Long Tiểu Chi thân là yêu linh, khá lạnh nhạt với sống chết của con người, nhưng nhiều hài cốt như thế, vẫn khiến nàng thấy bi thương.
Bốn phía Thành Thương An căn bản không lối đi, trong vòng ngàn dặm cơ hồ đã bị xương trắng bao trùm, chỉ có một con đường nhỏ vào cửa thành là không có thi hài, hẳn là cố ý bị dọn dẹp ra để đi vào.
Thuận theo hài cốt chất thành núi, ba người dần dần đi vào Thành Thương An, đứng ở dưới cửa thành, đã nhìn không thấy tường thành, bốn phía đều là thi hài trắng hếu, cửa thành Thành Thương An mở rộng ra, nhìn từ vị trí này, khá giống các di tích trước kia, Thành Thương An được bảo tồn rất hoàn mỹ.
Ba người Hiên Khâu Thiên Giác thoáng dừng lại một chút, rảo bước tiến vào Thành Thương An, vừa bước vào phạm vi Thành Thương An một bước, ba người đã cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, hình như trong chớp mắt đã rảo bước tiến vào đầm băng mùa đông, hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt ăn vào cơ thể.
Kể từ khi Long Tiểu Chi sinh ra, đã sống trong đại lục Nam Cảnh ấm áp quanh năm, chưa từng trải qua nhiệt độ thấp thế này, lập tức khó chịu hắt hơi một cái, lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể để chống đỡ giá lạnh.
Còn Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch, mặc dù hai người cũng hơi ngừng, nhưng khôi phục rất nhanh, hiển nhiên nhiệt độ này cũng không ảnh hưởng bọn họ.
"Tiểu Chi có sao không?" Hiên Khâu Thiên Giác dắt Long Tiểu Chi, truyền linh lực của mình qua."Tiểu Chi đừng cậy mạnh, Thành Thương An này vô cùng quỷ dị, để vi sư mang con đi."
Tu sĩ dùng linh lực của mình để chống đỡ hoàn cảnh ngoại giới cũng cần tiêu hao linh lực, Hiên Khâu Thiên Giác dắt mình thế này quả thật khá bất tiện, Long Tiểu Chi cân nhắc một cái, cuối cùng vẫn biến nhỏ lại, bò vào trong vạt Hiên Khâu Thiên Giác áo.
Sau khi không khí lạnh như băng bị ngăn cản hoàn toàn, Long Tiểu Chi làm tổ trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, hai tay níu lấy tà áo bao kín mình, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ bên ngoài để quan sát tình huống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.