Chương 13: Ủy thác
Vinh Tiểu Hiên
07/01/2018
Long Tiểu Chi ngồi
trên tay Nguyễn Thanh Tuyết, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ân cần của ba
người thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng không cố hạ thấp."Ta nhìn thấy
một đôi mắt, màu tím, đồng tử dựng thẳng, lớn như thế, tuyệt đối không
phải là mắt cá."
Nói xong, còn tận lực mở bàn tay nhỏ của mình, vẽ một vòng tròn lớn."Hơn nữa có cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như, giống như mắt vương giả thượng vị lạnh lẽo nhìn những con kiến hôi dưới chân mình vậy, nhưng chỉ một cái nháy mắt thì không thấy nữa."
Tu sĩ nghe thấy hai mặt nhìn nhau, lại cúi đầu quan sát Kính Đàm, đã thấy Kính Đàm bình tĩnh an bình trước sau như một, trong suốt như vừa rửa sạch.
Y Vũ đang bị nôn nóng tìm không được một cây linh thực vây quanh, nghe thấy ngôn luận của Long Tiểu Chi không khỏi mở miệng bác bỏ."Con mắt gì chứ, không phải là ngươi bịa ra đe dọa mọi người sao, để mình an tâm tìm kiếm Cửu Cảnh Kim Liên đi, ngươi ăn nói lung tung như vậy, thật khiến người ta chán ghét!"
Tu sĩ trung, có người để lời nói của Long Tiểu Chi ở trong lòng, dần dần rời xa tâm đầm, trong lòng cảnh giác. Cũng có người giống Y Vũ, cảm thấy tiểu tử điệp này lòng dạ khó lường.
Không khí cứng ngắc cũng không duy trì quá lâu, bởi vì đã có người lặn xuống nước, mặc dù không thể xâm nhập tới đáy đầm, nhưng cũng có thể thăm dò tình huống trong nước. Kết quả tự nhiên là cũng không có chuyện gì xảy ra, Kính Đàm bình tĩnh như lúc đầu.
Những người khác không thèm để ý, ba người Nguyễn Thanh Tuyết lại không thể không để ý. Hoa Vũ Lâu trấn an Long Tiểu Chi."Đừng sợ, có chúng ta mà."
Long Tiểu Chi lại có chút bất an như cũ, dưới đáy đầm này tuyệt đối có thứ gì, hơn nữa có thể sinh ra uy áp với Tử Chi nàng , chẳng lẽ là linh thực? Nhưng vì cái gì lại có con mắt? Hơn nữa linh thực gì có thể áp đảo phía trên Tử Chi ? Hay là đẳng cấp chênh lệch quá nhiều? Dù là loại suy đoán nào, hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt.
Vào lúc giữa trưa, hoa sen trong Kính Đàm đã đến độ nở rộ phồn thịnh nhất, đệ tử Mặc Đan Môn sớm đã chờ lâu dùng linh lực truyền giọng nói khắp xung quanh Kính Đàm."Chư vị đạo hữu, thời gian đã đến, còn mong người có ý tiếp nhận ủy thác giúp Mặc Đan Môn ta một tay."
Đệ tử truyền lời nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhưng có thể truyền giọng nói rõ ràng khắp Kính Đàm mấy trăm dặm, thực lực rõ ràng không thấp. Lại nhìn đệ tử Mặc Đan Môn còn lại, đều là hơi thở nhẹ nhàng, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ đến Kim Đan hậu kỳ, thậm chí có một vị trưởng giả Xuất Khiếu kỳ áp trận. Đội hình như thế, cho dù trong lòng mọi người bất mãn, cũng không dám đơn giản mở miệng chất vấn.
"Mặc Vân lão nhân, người khác không hỏi, Lạc Phong Tử ta lại muốn hỏi một câu, Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu này đến cùng là thật hay giả!" Giọng nói vang dội mà hùng hậu vang dội Kính Đàm trước khi chủ nhân nó lên bờ.
Dám chất vấn một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ như thế , thấy rõ người này cũng có chỗ cậy vào, tìm nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một nam tử trung niên quần áo thô sơ, sau lưng cõng một thanh trọng kiếm dung mạo chẳng mấy đặc biệt lên bờ, long hành hổ bộ vượt đến trước Mặc Vân. "Trong Kính Đàm này cả một linh vật cũng tìm không thấy, sợ là năm còn thấp, nếu ngươi là lừa gạt lão phu, tính tình lão phu ngươi cũng biết."
"Lạc tiền bối, Mặc Vân có thể lấy tâm ma thề, Kính Đàm này có ít nhất ngàn năm lịch sử, trong đàm thật sự có Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu." Mặc Vân đã tóc bạc, lại khom lưng chắp tay thi lễ một cái, giọng nói cũng vô cùng cung kính.
Lạc Phong Tử vốn tên gì sớm đã không ai biết được, chỉ là nghe nói hắn tu đạo không vì thành tiên, chỉ vì tìm kiếm phương pháp bổ hồn, nghe nói đạo lữ của hắn là hắn thê tử kết tóc lúc phàm trần, sau gặp phải biến cố, bởi vì cứu hắn mà chết, chỉ để lại một hồn một phách.
Lạc Phong Tử đến vì Cửu Cảnh Kim Liên, bởi vì liên hoa đài của Cửu Cảnh Kim Liên có công hiệu Uẩn Dưỡng* hồn phách , Lạc Phong Tử bình thường còn tốt, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến đạo lữ của hắn, thì vô cùng điên cuồng, làm việc bất kể hậu quả. Về phần tu vi của hắn, ở trăm năm trước đã là Xuất Khiếu hậu kỳ .
*chứa đựng, nuôi nấng.
"Tốt, vậy thì thề đi, lão phu nghe đây." Lạc Phong Tử khí thế bức người mở miệng. Bình thường thì, một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đã có thể khai sơn tự lập tông môn, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, thọ nguyên thấp nhất là năm nghìn năm. Bởi vì vậy, cho dù là tu sĩ cao cấp, thấy tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng sẽ để lại vài phần tình mọn, dù sao năm tháng vô tình, chuyện đời vô thường, dù ai cũng không cách nào dự liệu nhiều năm sau đó, mình có còn ngồi ở vị trí cao hay không.
Mặc Vân ngẩn người một chút, tuy hắn là Xuất Khiếu kỳ, nhưng chỉ là sơ kỳ mà thôi, tu sĩ tu vi càng cao, thăng cấp lại càng khó, sau Nguyên Anh kỳ, khác biệt rất nhỏ của từng đẳng cấp đều là trí mạng .
Tỷ như một Trúc Cơ sơ kì và Trúc Cơ hậu kỳ cũng tồn tại thực lực khác biệt, nhưng khác biệt này không tính quá lớn, nhưng nếu là một Nguyên Anh sơ kì và Nguyên Anh hậu kỳ, vậy cũng là khoảng cách không cách nào vượt qua, mà khoảng cách này theo đẳng cấp càng kéo càng lớn, cho nên cho dù Lạc Phong Tử vẫn chỉ là Xuất Khiếu hậu kỳ, Mặc Vân cũng không dám đắc tội hắn, đành phải lập lời thề.
Thấy Mặc Vân thề, các tu sĩ lòng còn hoài nghi cũng không khỏi bỏ hiểu lầm xuống, tâm ma thề sẽ ứng nghiệm lúc độ kiếp, trừ phi Mặc Vân không muốn sống. Lạc Phong Tử thấy vậy cũng không cắn chặt Mặc Vân nữa, ánh mắt quay lại Kính Đàm, trầm mặc không nói.
Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu không thấy dấu vết, tu sĩ tự nhiên đặt sự chú ý trên ủy thác Mặc Đan Môn, chỉ cần hoàn thành thì có thể đạt được một món bảo vật trong Trân Bảo các Mặc Đan Môn, thù lao như thế cũng tương đối mê người.
Mặc Vân đi đến bên bờ, vừa phất tay, trên Kính Đàm xuất hiện một bè trúc màu xanh biếc, diện tích bè trúc không lớn, chỉ có thể chứa mười mấy người, bốn góc bè trúc bay bổng nổi lơ lửng chén Lưu Ly Đăng nhỏ, chỉ là chưa thắp sáng.
"Chư vị đạo hữu, bè trúc này có khả năng đi xuống đáy đầm , có một chút tác dụng khắc chế nước hồ Kính Đàm, bốn chén Lưu Ly Đăng nhỏ bốn góc này cần linh lực thắp sáng, cũng là mấu chốt vận hành của bè trúc, yêu cầu của tông môn ta rất đơn giản, chỉ cần có thể đứng lên bè trúc này, hơn nữa thắp sáng Lưu Ly Đăng, giúp đệ tử môn ta đi vào đáy đầm Kính Đàm là được."
Mặc Vân vừa dứt lời, có người đã đề ra nghi vấn."Mặc tiền bối, bè trúc này xem ra nhiều nhất chỉ có thể chứa mười mấy người, mà số lượng tu sĩ lại vô cùng đông đảo, chẳng lẽ phải từng nhóm vào nước sao?"
"Cũng không phải là như thế, bè trúc này là khai sơn thuỷ tổ của Mặc Đan Môn sáng chế, đến giờ đã có vạn năm năm, linh trúc sẽ tự chủ lựa chọn ra người được chọn thích hợp nhất, đệ tử Mặc Đan Môn cũng chỉ vẻn vẹn có ba người có thể leo lên bè trúc, những đệ tử còn lại sẽ chờ trên bờ."
Mọi người bán tín bán nghi, bè trúc nhìn như bình thường này lẽ nào có ý thức bản thân sao? Đây chẳng phải là đã hình thành khí linh? Truyền thuyết linh khí có được khí linh trưởng thành đến cuối cùng thậm chí có thể hóa thành hình người, có năng lựchành động và suy tư độc lập, nhưng đây cũng vẻn vẹn là truyền thuyết mà thôi, bởi vì thật sự có khí linh, hơn nữa linh khí có tiềm lực trưởng thành ai cũng chưa từng gặp qua.
"Chư vị đạo hữu, còn mời theo thứ tự lên bè trúc." Ba đệ tử Mặc Đan Môn đạp lên bè trúc trước, mà Mặc Vân chờ trên bờ như cũ.
Có tu sĩ chân đạp mặt nước, đã bay về phía bè trúc, kết quả lại ngoài dự đoán mọi người, trên không bè trúc xuất hiện nửa vòng tròn màu xanh biếc làm thành bình phong che chở, chắn người văng ra.
Có người mở đầu, tu sĩ bắt đầu lục tục thăm dò, có người không thể bước lên bè trúc, có người không thể thắp sáng Lưu Ly Đăng, người có thể ở lại thật là lác đác lơ thơ.
Mặc dù đa phần tu sĩ vấp phải trắc trở, lại không càn quấy, huống chi hoa kỳ kim liên chưa qua, ở trên bờ cũng có thể tiếp tục tìm kiếm Cửu Cảnh Kim Liên.
Theo nguyên một đám thất tu sĩ bại, chúng tu sĩ mới hiểu muốn leo lên bè trúc này có bao nhiêu khó khăn, hơn nữa xem ra, Mặc Đan Môn cũng không cách nào biết tiêu chuẩnbè trúc nhắm người , thật đúng là một vật hiếm thấy .
"Có người thành công !"
"Là hoa mẫu đơnỶ Nguyệt Môn kia ."
"Ta cũng là linh tu, vì cái gì thắp không sáng Lưu Ly Đăng?"
Đối với người thành công đầu tiên, tu sĩ khó tránh khỏi nhiều chú ý một phen. Mặc dù Lưu Ly Đăng chỉ sáng một chiếc, nhưng cũng là lần đầu tiên sáng lên.
Y Vũ đang vấp phải trắc trở trên tìm kiếm Cửu Cảnh Kim Liên, tự giác có thể dựa vào ủy thác Mặc Đan Môn đền bù, hiện thời có thể thành công, cũng coi như hãnh diện, ánh mắt đảo qua, tìm kiếm chỗ Long Tiểu Chi, hiện tại nàng rất muốn nhìn một chút, tiểu yêu tử điệp quý khí kia có dám nói gì không.
Hành động của các tu sĩ đều hết sức nhanh chóng, không đến hai khắc đồng hồ, khảo nghiệm bè trúc đã chuẩn bị kết thúc, trong đó lại có một vị tán tu thành công thắp sáng Lưu Ly Đăng.
Y Vũ thấy đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết chậm chạp không có hành động, cho rằng mấy người muốn buông tay, trong nội tâm lập tức dâng lên một trận khoái ý, vì vậy dùng linh lực nâng cao giọng nói nói với mấy người.
"Hiện thời ta đứng ở chỗ này, chắc hẳn các ngươi thất vọng đến cực điểm đi, vẫn là đang cảm thán trong lòng, linh trúc này cũng có lúc mắt mù, thế nhưng cho phép ta thắp sáng chén nhỏ. Vài vị đến đều đến, vì cái gì không lên thử một lần, vẫn là sợ mất mặt mũi?"
Khúc mắc giữa Y Vũ và mấy người Nguyễn Thanh Tuyết có không ít người nhìn trong mắt, giờ lời Y Vũ vừa ra khỏi miệng, mấy người Nguyễn Thanh Tuyết tự nhiên là bị chú ý. Trước đây không lâu, tử điệp kia còn nói chuẩn xác, hoa mẫu đơn mất phẩm tính, bị hoa sen khiển trách, hiện thời người ta lại leo lên bè trúc có linh trúc danh xưng tứ quân tử.
Long Tiểu Chi cũng không hiểu Y Vũ leo lên bè trúc như thế nào, trúc sở dĩ được gọi là tứ quân tử, tự nhiên có phẩm tính và cốt khí, bè trúc có thể tự chủ quyết định người được chọn, giải thích rõ nó có trí khôn và tư duy nhất định.
Hoang mang như Long Tiểu Chi có khối người, dù sao chỉ cần tu sĩ có chút lịch duyệt và tu vi cũng có thể nhìn ra được Y Vũ này tu cũng không phải là con đường sáng sủa gì.
Ngược lại là Phàm Tâm, niệm câu ngã phật từ bi, trong mắt trong suốt, tựa như hiểu gì đó, giọng nói có vài phần cảm khái và thương cảm.
Mặc kệ thế nào, mấy người cuối cùng là phải thử một lần. Vì vậy, dưới ánh mắt hoặc mong đợi, hoặc đùa cợt của mọi người , Phàm Tâm, Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu, còn có một con tiểu yêu tử điệp, dần dần dựa vào gần bè trúc.
Phàm Tâm dẫn đầu hành động, thoải mái bước lên bè trúc, Lưu Ly Đăng cũng đồng thời sáng lên toàn bộ, bốn chén Lưu Ly Đăng nhỏ bao phủ bè trúc, tỏ ra u tĩnh đến cực điểm.
Chúng tu sĩ thấy vậy ào ào cảm khái không hổ là Phàm Tâm, đồng thời cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thân là phật tu, dù là khí chất hay là phẩm chất của Phàm Tâm đều không thể bắt bẻ, lại có công đức kim quang hộ thể, có thể được linh trúc công nhận không gì đáng trách.
Theo sát phía sau, Nguyễn Thanh Tuyết cũng bước lên bè trúc, nhưng khiến người ta mở rộng tầm mắt là, bốn chén nhỏ Lưu Ly Đăng chẳng những thắp sáng toàn bộ, hơn nữa hào quang tỏa sáng, ánh sáng lung linh, chiếu sáng nửa bên Kính Đàm.
Hào quang Lưu Ly Đăng vừa mới dập tắt, lại theo Hoa Vũ Lâu đi lên mà thắp sáng toàn bộ lần nữa, theo sát phía sau, tiểu yêu tử điệp cũng bay vào bình phong bè trúc, bốn chén nhỏ Lưu Ly Đăng cũng tỏa hào quang bốn phía.
Chúng tu sĩ đã bị nghi vấn làm hồ đồ, tiêu chuẩn bè trúc này chọn người quả nhiên là hay thay đổi, khiến người ta tìm không thấy quy luật.
_Hết chương 13_
p/s: tiêu chuẩn chọn đồ đệ của Hiên Khâu Thiên Giác khá là đáng khen ngợi chứ nhỉ? Mỗi người đều được trúc - một trong tứ quân tử - công nhận hết kìa.
Trúc
Trúc đại diện cho mùa hạ. Trúc trong tiếng Hán chỉ loài tre nói chung chứ không phải cây tre ở Việt Nam. Cây trúc là một cây có thể sống nơi khô cằn, quanh năm xanh tốt, đốt ngay thẳng từ bé. Đốt thân cây tre thì đốt than của nó vẫn thẳng chữ không cong gãy.
Trúc là biểu tượng của mẫu người quân từ bởi loài cây này tuy cứng mà vẫn mềm mại, đổ mà không gãy, rỗng ruột như tinh thần an nhiên tự tại. Cũng như một người quân tử, hoa trúc chết đứng chứ không rũ xuống như những loài hoa khác. Đây là hình ảnh hiếm thấy giữa đất trời.
Nói xong, còn tận lực mở bàn tay nhỏ của mình, vẽ một vòng tròn lớn."Hơn nữa có cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như, giống như mắt vương giả thượng vị lạnh lẽo nhìn những con kiến hôi dưới chân mình vậy, nhưng chỉ một cái nháy mắt thì không thấy nữa."
Tu sĩ nghe thấy hai mặt nhìn nhau, lại cúi đầu quan sát Kính Đàm, đã thấy Kính Đàm bình tĩnh an bình trước sau như một, trong suốt như vừa rửa sạch.
Y Vũ đang bị nôn nóng tìm không được một cây linh thực vây quanh, nghe thấy ngôn luận của Long Tiểu Chi không khỏi mở miệng bác bỏ."Con mắt gì chứ, không phải là ngươi bịa ra đe dọa mọi người sao, để mình an tâm tìm kiếm Cửu Cảnh Kim Liên đi, ngươi ăn nói lung tung như vậy, thật khiến người ta chán ghét!"
Tu sĩ trung, có người để lời nói của Long Tiểu Chi ở trong lòng, dần dần rời xa tâm đầm, trong lòng cảnh giác. Cũng có người giống Y Vũ, cảm thấy tiểu tử điệp này lòng dạ khó lường.
Không khí cứng ngắc cũng không duy trì quá lâu, bởi vì đã có người lặn xuống nước, mặc dù không thể xâm nhập tới đáy đầm, nhưng cũng có thể thăm dò tình huống trong nước. Kết quả tự nhiên là cũng không có chuyện gì xảy ra, Kính Đàm bình tĩnh như lúc đầu.
Những người khác không thèm để ý, ba người Nguyễn Thanh Tuyết lại không thể không để ý. Hoa Vũ Lâu trấn an Long Tiểu Chi."Đừng sợ, có chúng ta mà."
Long Tiểu Chi lại có chút bất an như cũ, dưới đáy đầm này tuyệt đối có thứ gì, hơn nữa có thể sinh ra uy áp với Tử Chi nàng , chẳng lẽ là linh thực? Nhưng vì cái gì lại có con mắt? Hơn nữa linh thực gì có thể áp đảo phía trên Tử Chi ? Hay là đẳng cấp chênh lệch quá nhiều? Dù là loại suy đoán nào, hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt.
Vào lúc giữa trưa, hoa sen trong Kính Đàm đã đến độ nở rộ phồn thịnh nhất, đệ tử Mặc Đan Môn sớm đã chờ lâu dùng linh lực truyền giọng nói khắp xung quanh Kính Đàm."Chư vị đạo hữu, thời gian đã đến, còn mong người có ý tiếp nhận ủy thác giúp Mặc Đan Môn ta một tay."
Đệ tử truyền lời nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhưng có thể truyền giọng nói rõ ràng khắp Kính Đàm mấy trăm dặm, thực lực rõ ràng không thấp. Lại nhìn đệ tử Mặc Đan Môn còn lại, đều là hơi thở nhẹ nhàng, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ đến Kim Đan hậu kỳ, thậm chí có một vị trưởng giả Xuất Khiếu kỳ áp trận. Đội hình như thế, cho dù trong lòng mọi người bất mãn, cũng không dám đơn giản mở miệng chất vấn.
"Mặc Vân lão nhân, người khác không hỏi, Lạc Phong Tử ta lại muốn hỏi một câu, Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu này đến cùng là thật hay giả!" Giọng nói vang dội mà hùng hậu vang dội Kính Đàm trước khi chủ nhân nó lên bờ.
Dám chất vấn một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ như thế , thấy rõ người này cũng có chỗ cậy vào, tìm nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một nam tử trung niên quần áo thô sơ, sau lưng cõng một thanh trọng kiếm dung mạo chẳng mấy đặc biệt lên bờ, long hành hổ bộ vượt đến trước Mặc Vân. "Trong Kính Đàm này cả một linh vật cũng tìm không thấy, sợ là năm còn thấp, nếu ngươi là lừa gạt lão phu, tính tình lão phu ngươi cũng biết."
"Lạc tiền bối, Mặc Vân có thể lấy tâm ma thề, Kính Đàm này có ít nhất ngàn năm lịch sử, trong đàm thật sự có Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu." Mặc Vân đã tóc bạc, lại khom lưng chắp tay thi lễ một cái, giọng nói cũng vô cùng cung kính.
Lạc Phong Tử vốn tên gì sớm đã không ai biết được, chỉ là nghe nói hắn tu đạo không vì thành tiên, chỉ vì tìm kiếm phương pháp bổ hồn, nghe nói đạo lữ của hắn là hắn thê tử kết tóc lúc phàm trần, sau gặp phải biến cố, bởi vì cứu hắn mà chết, chỉ để lại một hồn một phách.
Lạc Phong Tử đến vì Cửu Cảnh Kim Liên, bởi vì liên hoa đài của Cửu Cảnh Kim Liên có công hiệu Uẩn Dưỡng* hồn phách , Lạc Phong Tử bình thường còn tốt, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến đạo lữ của hắn, thì vô cùng điên cuồng, làm việc bất kể hậu quả. Về phần tu vi của hắn, ở trăm năm trước đã là Xuất Khiếu hậu kỳ .
*chứa đựng, nuôi nấng.
"Tốt, vậy thì thề đi, lão phu nghe đây." Lạc Phong Tử khí thế bức người mở miệng. Bình thường thì, một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đã có thể khai sơn tự lập tông môn, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, thọ nguyên thấp nhất là năm nghìn năm. Bởi vì vậy, cho dù là tu sĩ cao cấp, thấy tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng sẽ để lại vài phần tình mọn, dù sao năm tháng vô tình, chuyện đời vô thường, dù ai cũng không cách nào dự liệu nhiều năm sau đó, mình có còn ngồi ở vị trí cao hay không.
Mặc Vân ngẩn người một chút, tuy hắn là Xuất Khiếu kỳ, nhưng chỉ là sơ kỳ mà thôi, tu sĩ tu vi càng cao, thăng cấp lại càng khó, sau Nguyên Anh kỳ, khác biệt rất nhỏ của từng đẳng cấp đều là trí mạng .
Tỷ như một Trúc Cơ sơ kì và Trúc Cơ hậu kỳ cũng tồn tại thực lực khác biệt, nhưng khác biệt này không tính quá lớn, nhưng nếu là một Nguyên Anh sơ kì và Nguyên Anh hậu kỳ, vậy cũng là khoảng cách không cách nào vượt qua, mà khoảng cách này theo đẳng cấp càng kéo càng lớn, cho nên cho dù Lạc Phong Tử vẫn chỉ là Xuất Khiếu hậu kỳ, Mặc Vân cũng không dám đắc tội hắn, đành phải lập lời thề.
Thấy Mặc Vân thề, các tu sĩ lòng còn hoài nghi cũng không khỏi bỏ hiểu lầm xuống, tâm ma thề sẽ ứng nghiệm lúc độ kiếp, trừ phi Mặc Vân không muốn sống. Lạc Phong Tử thấy vậy cũng không cắn chặt Mặc Vân nữa, ánh mắt quay lại Kính Đàm, trầm mặc không nói.
Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu không thấy dấu vết, tu sĩ tự nhiên đặt sự chú ý trên ủy thác Mặc Đan Môn, chỉ cần hoàn thành thì có thể đạt được một món bảo vật trong Trân Bảo các Mặc Đan Môn, thù lao như thế cũng tương đối mê người.
Mặc Vân đi đến bên bờ, vừa phất tay, trên Kính Đàm xuất hiện một bè trúc màu xanh biếc, diện tích bè trúc không lớn, chỉ có thể chứa mười mấy người, bốn góc bè trúc bay bổng nổi lơ lửng chén Lưu Ly Đăng nhỏ, chỉ là chưa thắp sáng.
"Chư vị đạo hữu, bè trúc này có khả năng đi xuống đáy đầm , có một chút tác dụng khắc chế nước hồ Kính Đàm, bốn chén Lưu Ly Đăng nhỏ bốn góc này cần linh lực thắp sáng, cũng là mấu chốt vận hành của bè trúc, yêu cầu của tông môn ta rất đơn giản, chỉ cần có thể đứng lên bè trúc này, hơn nữa thắp sáng Lưu Ly Đăng, giúp đệ tử môn ta đi vào đáy đầm Kính Đàm là được."
Mặc Vân vừa dứt lời, có người đã đề ra nghi vấn."Mặc tiền bối, bè trúc này xem ra nhiều nhất chỉ có thể chứa mười mấy người, mà số lượng tu sĩ lại vô cùng đông đảo, chẳng lẽ phải từng nhóm vào nước sao?"
"Cũng không phải là như thế, bè trúc này là khai sơn thuỷ tổ của Mặc Đan Môn sáng chế, đến giờ đã có vạn năm năm, linh trúc sẽ tự chủ lựa chọn ra người được chọn thích hợp nhất, đệ tử Mặc Đan Môn cũng chỉ vẻn vẹn có ba người có thể leo lên bè trúc, những đệ tử còn lại sẽ chờ trên bờ."
Mọi người bán tín bán nghi, bè trúc nhìn như bình thường này lẽ nào có ý thức bản thân sao? Đây chẳng phải là đã hình thành khí linh? Truyền thuyết linh khí có được khí linh trưởng thành đến cuối cùng thậm chí có thể hóa thành hình người, có năng lựchành động và suy tư độc lập, nhưng đây cũng vẻn vẹn là truyền thuyết mà thôi, bởi vì thật sự có khí linh, hơn nữa linh khí có tiềm lực trưởng thành ai cũng chưa từng gặp qua.
"Chư vị đạo hữu, còn mời theo thứ tự lên bè trúc." Ba đệ tử Mặc Đan Môn đạp lên bè trúc trước, mà Mặc Vân chờ trên bờ như cũ.
Có tu sĩ chân đạp mặt nước, đã bay về phía bè trúc, kết quả lại ngoài dự đoán mọi người, trên không bè trúc xuất hiện nửa vòng tròn màu xanh biếc làm thành bình phong che chở, chắn người văng ra.
Có người mở đầu, tu sĩ bắt đầu lục tục thăm dò, có người không thể bước lên bè trúc, có người không thể thắp sáng Lưu Ly Đăng, người có thể ở lại thật là lác đác lơ thơ.
Mặc dù đa phần tu sĩ vấp phải trắc trở, lại không càn quấy, huống chi hoa kỳ kim liên chưa qua, ở trên bờ cũng có thể tiếp tục tìm kiếm Cửu Cảnh Kim Liên.
Theo nguyên một đám thất tu sĩ bại, chúng tu sĩ mới hiểu muốn leo lên bè trúc này có bao nhiêu khó khăn, hơn nữa xem ra, Mặc Đan Môn cũng không cách nào biết tiêu chuẩnbè trúc nhắm người , thật đúng là một vật hiếm thấy .
"Có người thành công !"
"Là hoa mẫu đơnỶ Nguyệt Môn kia ."
"Ta cũng là linh tu, vì cái gì thắp không sáng Lưu Ly Đăng?"
Đối với người thành công đầu tiên, tu sĩ khó tránh khỏi nhiều chú ý một phen. Mặc dù Lưu Ly Đăng chỉ sáng một chiếc, nhưng cũng là lần đầu tiên sáng lên.
Y Vũ đang vấp phải trắc trở trên tìm kiếm Cửu Cảnh Kim Liên, tự giác có thể dựa vào ủy thác Mặc Đan Môn đền bù, hiện thời có thể thành công, cũng coi như hãnh diện, ánh mắt đảo qua, tìm kiếm chỗ Long Tiểu Chi, hiện tại nàng rất muốn nhìn một chút, tiểu yêu tử điệp quý khí kia có dám nói gì không.
Hành động của các tu sĩ đều hết sức nhanh chóng, không đến hai khắc đồng hồ, khảo nghiệm bè trúc đã chuẩn bị kết thúc, trong đó lại có một vị tán tu thành công thắp sáng Lưu Ly Đăng.
Y Vũ thấy đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết chậm chạp không có hành động, cho rằng mấy người muốn buông tay, trong nội tâm lập tức dâng lên một trận khoái ý, vì vậy dùng linh lực nâng cao giọng nói nói với mấy người.
"Hiện thời ta đứng ở chỗ này, chắc hẳn các ngươi thất vọng đến cực điểm đi, vẫn là đang cảm thán trong lòng, linh trúc này cũng có lúc mắt mù, thế nhưng cho phép ta thắp sáng chén nhỏ. Vài vị đến đều đến, vì cái gì không lên thử một lần, vẫn là sợ mất mặt mũi?"
Khúc mắc giữa Y Vũ và mấy người Nguyễn Thanh Tuyết có không ít người nhìn trong mắt, giờ lời Y Vũ vừa ra khỏi miệng, mấy người Nguyễn Thanh Tuyết tự nhiên là bị chú ý. Trước đây không lâu, tử điệp kia còn nói chuẩn xác, hoa mẫu đơn mất phẩm tính, bị hoa sen khiển trách, hiện thời người ta lại leo lên bè trúc có linh trúc danh xưng tứ quân tử.
Long Tiểu Chi cũng không hiểu Y Vũ leo lên bè trúc như thế nào, trúc sở dĩ được gọi là tứ quân tử, tự nhiên có phẩm tính và cốt khí, bè trúc có thể tự chủ quyết định người được chọn, giải thích rõ nó có trí khôn và tư duy nhất định.
Hoang mang như Long Tiểu Chi có khối người, dù sao chỉ cần tu sĩ có chút lịch duyệt và tu vi cũng có thể nhìn ra được Y Vũ này tu cũng không phải là con đường sáng sủa gì.
Ngược lại là Phàm Tâm, niệm câu ngã phật từ bi, trong mắt trong suốt, tựa như hiểu gì đó, giọng nói có vài phần cảm khái và thương cảm.
Mặc kệ thế nào, mấy người cuối cùng là phải thử một lần. Vì vậy, dưới ánh mắt hoặc mong đợi, hoặc đùa cợt của mọi người , Phàm Tâm, Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu, còn có một con tiểu yêu tử điệp, dần dần dựa vào gần bè trúc.
Phàm Tâm dẫn đầu hành động, thoải mái bước lên bè trúc, Lưu Ly Đăng cũng đồng thời sáng lên toàn bộ, bốn chén Lưu Ly Đăng nhỏ bao phủ bè trúc, tỏ ra u tĩnh đến cực điểm.
Chúng tu sĩ thấy vậy ào ào cảm khái không hổ là Phàm Tâm, đồng thời cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thân là phật tu, dù là khí chất hay là phẩm chất của Phàm Tâm đều không thể bắt bẻ, lại có công đức kim quang hộ thể, có thể được linh trúc công nhận không gì đáng trách.
Theo sát phía sau, Nguyễn Thanh Tuyết cũng bước lên bè trúc, nhưng khiến người ta mở rộng tầm mắt là, bốn chén nhỏ Lưu Ly Đăng chẳng những thắp sáng toàn bộ, hơn nữa hào quang tỏa sáng, ánh sáng lung linh, chiếu sáng nửa bên Kính Đàm.
Hào quang Lưu Ly Đăng vừa mới dập tắt, lại theo Hoa Vũ Lâu đi lên mà thắp sáng toàn bộ lần nữa, theo sát phía sau, tiểu yêu tử điệp cũng bay vào bình phong bè trúc, bốn chén nhỏ Lưu Ly Đăng cũng tỏa hào quang bốn phía.
Chúng tu sĩ đã bị nghi vấn làm hồ đồ, tiêu chuẩn bè trúc này chọn người quả nhiên là hay thay đổi, khiến người ta tìm không thấy quy luật.
_Hết chương 13_
p/s: tiêu chuẩn chọn đồ đệ của Hiên Khâu Thiên Giác khá là đáng khen ngợi chứ nhỉ? Mỗi người đều được trúc - một trong tứ quân tử - công nhận hết kìa.
Trúc
Trúc đại diện cho mùa hạ. Trúc trong tiếng Hán chỉ loài tre nói chung chứ không phải cây tre ở Việt Nam. Cây trúc là một cây có thể sống nơi khô cằn, quanh năm xanh tốt, đốt ngay thẳng từ bé. Đốt thân cây tre thì đốt than của nó vẫn thẳng chữ không cong gãy.
Trúc là biểu tượng của mẫu người quân từ bởi loài cây này tuy cứng mà vẫn mềm mại, đổ mà không gãy, rỗng ruột như tinh thần an nhiên tự tại. Cũng như một người quân tử, hoa trúc chết đứng chứ không rũ xuống như những loài hoa khác. Đây là hình ảnh hiếm thấy giữa đất trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.