Chương 61: Bởi Vì Đây Chính Là Đào Lão Sư (2)
Tân Phong
12/12/2022
Lúc này Trần Hâm Di nhớ tới câu nói kia: "Giữ vững bản tâm, ngày mai sẽ có vận may."
"Thật xin lỗi, tôi không thích hợp với vai diễn này." Trần Hâm Di không chút do dự nói, sau đó đi ra ngoài.
"Nếu cô cứ như thế này, cả đời không khấm khá được." Hoàng Lỗ Hạo chỉ vào Trần Hâm Di nói, sau đó ném thẳng lý lịch của cô vào thùng rác.
Khi Trần Hâm Di nhìn thấy lý lịch bị ném vào thùng rác, trái tim cô đau nhói. Sau đó hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài.
“Cô gái này không tệ, đem lý lịch của cô ấy cho tôi xem một chút.” Giờ phút này, Đào lão sư hiếm khi lộ vẻ tươi cười, cầm lấy lý lịch từ tay nhà đầu tư nhìn qua.
Tuy nhiên, hành động của đám người Hoàng Lỗ Hạo này càng khiến bà cảm thấy ghê tởm.
....
“Hâm Di, sao rồi?” Lạc Đan vội vàng hỏi.
Trần Hâm Di gật đầu: "Hẳn là tạm được."
Sau đó, muốn nói điều gì đó với Lưu Đan...
"Người tiếp theo, Lưu Đan."
“Hâm Di, tôi đi vào trước.” Lưu Đan không đợi Hâm Di nói thì vội vàng đứng dậy đi vào trong.
Không lâu sau, đột nhiên bên trong có tiếng ồn ào.
Lạc Đan trực tiếp một cước đạp cửa, cao giọng quát: "Con heo nái nhà ông, còn muốn dùng quy tắc ngầm với bà đây, soi gương xem đức hạnh của bản thân mà xem. Ông cho rằng mình có thể một tay che trời à, không diễn được bộ này thì bà đây chết đói à."
Trần Tân Di lập tức tiến lên: "Lưu Đan..."
"Hâm Di! Chúng ta đi, đạo diễn gì chứ, bãi cứt chó thì có. Còn dám dùng quy tắc ngầm, không đồng ý sẽ chết à." Lưu Đan hùng hổ hét lên.
Quần chúng xung quanh cũng vây quanh xem.
"Các người bị sao vậy? Cô không phù hợp với vai này thì vu oan cho chúng tôi sao? Ngược lại tôi muốn biết các người đến từ công ty nào." Hoàng Lỗ Hạo không ngờ cô gái này lại nóng tính như vậy, không hợp thì lập tức mắng người, thật sự khiến cho người ta không ngờ mà.
Chị Diêu nhìn thấy cảnh này, lập tức lo lắng: "Lưu Đan, ngậm miệng lại." Sau đó đứng trước mặt Hoàng Lỗ Hạo liên tục cúi đầu xin lỗi.
"Hoàng tổng, đừng nóng giận..."
"Ồ, thì ra là công ty giải trí Thiên Minh, tôi nói cho cô biết, bộ phim truyền hình này, công ty giải trí Thiên Minh các người một vai cũng đừng hòng được nhận."
....
“Tốt! Không tệ, không tệ, hai cô gái này tôi đều thích.” Đào lão sư lúc này mới hài lòng đứng lên, đối với hai cô gái này đều rất thích.
"Ba con sâu làm rầu nồi canh này, tôi không hi vọng bọn hắn đụng vào tác phẩm của tôi."
Thái độ của Đào lão sư rất cứng rắn, những nhà đầu tư đương nhiên không dám trái lời.
Nếu là người thường, nhà đầu tư bọn hắn chính là Thiên Vương Lão Tử, nhưng hiện tại thì không.
Bởi vì cái vị trước mặt này chính là Đào lão sư.
…
Có vị khách đầu tiên, nên cho dù đối với Lâm Phàm hay Điền Thần Côn đều là niềm hạnh phúc.
Lâm Phàm bình tĩnh ngồi trên ghế nhấm nháp chén trà, tâm trí suy nghĩ một vài chuyện.
Chuyện bách khoa toàn thư đột nhiên xuất hiện, khiến cho Lâm Phàm không biết nên xử lý thế nào.
Mặc cho bách khoa toàn thư như thế nào đi nữa, cũng không thể không thừa nhận một điều là từ sau khi lấy được bách khoa toàn thư, cuộc sống bản thân đã thay đổi rất nhiều.
Làm ra được bánh kếp có hương vị thơm ngon tuyệt hảo? Đây là chuyện trước nay chưa từng làm được.
Coi bói như thần, một lời nói đoán định được cả một đời người, đối với Lâm Phàm đây là chuyện mà trước đây hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Trong một thời gian ngắn, có thể mở được cửa tiệm đứng tên mình, chuyện này đối với Lâm Phàm càng là điều không tưởng.
Vì vậy rốt cuộc rút ra kết luận, bách khoa toàn thư chính là điềm tốt.
Thậm chí đối với Lâm Phàm, bất kể nó là tốt hay xấu, giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
Đời người sống đâu quá trăm năm, nếu đã có cơ hội, cứ xem như là một trò chơi đi. Mỗi một phút, mỗi một giây đều nên vui vẽ đẹp đẽ, đây là chuyện mà trước đó chưa từng được tận hưởng.
"Ông chủ nhỏ."
Chính lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại rồi mỉm cười một cái, đặt chén trà xuống rồi sau đó đứng lên: "Đội trưởng Lưu, sao anh lại tới đây?"
"Tôi tới đưa phần thưởng cho cậu." Đội trưởng Lưu vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nở nụ cười đang đứng ở cửa tiệm, cố ý nhìn kỹ tấm biển hiệu của Lâm Phàm.
"Lâm đại sư quả là danh bất hư truyền." Tâm trạng bây giờ của Lưu Hiểu Thiên rất vui vẻ, so với việc được ăn mật ong còn hí hửng hơn.
Hồ sơ vụ án của Tần Xuyên, khiến cho Lưu Hiểu Thiên phải giải quyết một vụ việc khó khăn.
Nhưng cấp trên đã lên tiếng, nếu trong vòng bảy ngày không bắt được tội phạm Tần Xuyênl Những người chịu trách nhiệm có liên quan phải từ chức kiểm điểm, để cho những người có năng lực lên thay.
Vì vậy Lưu Hiểu Thiên giờ này rất biết ơn Lâm Phàm.
"Đội trưởng Lưu quá khen rồi." Lâm Phàm khách sáo nói, Lưu Hiểu Thiên xem Lâm Phàm như quý nhân, từ quý nhân này có vẻ hơi quá, thế nhưng Lâm Phàm xét lại, đúng là như vậy.
Lúc hăn chỉ hướng truy bắt thì cũng có suy nghĩ, nếu không nhờ có đội trưởng Lưu lo giúp đống giấy tờ đăng ký kinh doanh thì mình cũng không có cơ hội bày quán dễ dàng như vậy.
Chỉ có điều ai là quý nhân của ai, ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng không biết.
"Thật xin lỗi, tôi không thích hợp với vai diễn này." Trần Hâm Di không chút do dự nói, sau đó đi ra ngoài.
"Nếu cô cứ như thế này, cả đời không khấm khá được." Hoàng Lỗ Hạo chỉ vào Trần Hâm Di nói, sau đó ném thẳng lý lịch của cô vào thùng rác.
Khi Trần Hâm Di nhìn thấy lý lịch bị ném vào thùng rác, trái tim cô đau nhói. Sau đó hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài.
“Cô gái này không tệ, đem lý lịch của cô ấy cho tôi xem một chút.” Giờ phút này, Đào lão sư hiếm khi lộ vẻ tươi cười, cầm lấy lý lịch từ tay nhà đầu tư nhìn qua.
Tuy nhiên, hành động của đám người Hoàng Lỗ Hạo này càng khiến bà cảm thấy ghê tởm.
....
“Hâm Di, sao rồi?” Lạc Đan vội vàng hỏi.
Trần Hâm Di gật đầu: "Hẳn là tạm được."
Sau đó, muốn nói điều gì đó với Lưu Đan...
"Người tiếp theo, Lưu Đan."
“Hâm Di, tôi đi vào trước.” Lưu Đan không đợi Hâm Di nói thì vội vàng đứng dậy đi vào trong.
Không lâu sau, đột nhiên bên trong có tiếng ồn ào.
Lạc Đan trực tiếp một cước đạp cửa, cao giọng quát: "Con heo nái nhà ông, còn muốn dùng quy tắc ngầm với bà đây, soi gương xem đức hạnh của bản thân mà xem. Ông cho rằng mình có thể một tay che trời à, không diễn được bộ này thì bà đây chết đói à."
Trần Tân Di lập tức tiến lên: "Lưu Đan..."
"Hâm Di! Chúng ta đi, đạo diễn gì chứ, bãi cứt chó thì có. Còn dám dùng quy tắc ngầm, không đồng ý sẽ chết à." Lưu Đan hùng hổ hét lên.
Quần chúng xung quanh cũng vây quanh xem.
"Các người bị sao vậy? Cô không phù hợp với vai này thì vu oan cho chúng tôi sao? Ngược lại tôi muốn biết các người đến từ công ty nào." Hoàng Lỗ Hạo không ngờ cô gái này lại nóng tính như vậy, không hợp thì lập tức mắng người, thật sự khiến cho người ta không ngờ mà.
Chị Diêu nhìn thấy cảnh này, lập tức lo lắng: "Lưu Đan, ngậm miệng lại." Sau đó đứng trước mặt Hoàng Lỗ Hạo liên tục cúi đầu xin lỗi.
"Hoàng tổng, đừng nóng giận..."
"Ồ, thì ra là công ty giải trí Thiên Minh, tôi nói cho cô biết, bộ phim truyền hình này, công ty giải trí Thiên Minh các người một vai cũng đừng hòng được nhận."
....
“Tốt! Không tệ, không tệ, hai cô gái này tôi đều thích.” Đào lão sư lúc này mới hài lòng đứng lên, đối với hai cô gái này đều rất thích.
"Ba con sâu làm rầu nồi canh này, tôi không hi vọng bọn hắn đụng vào tác phẩm của tôi."
Thái độ của Đào lão sư rất cứng rắn, những nhà đầu tư đương nhiên không dám trái lời.
Nếu là người thường, nhà đầu tư bọn hắn chính là Thiên Vương Lão Tử, nhưng hiện tại thì không.
Bởi vì cái vị trước mặt này chính là Đào lão sư.
…
Có vị khách đầu tiên, nên cho dù đối với Lâm Phàm hay Điền Thần Côn đều là niềm hạnh phúc.
Lâm Phàm bình tĩnh ngồi trên ghế nhấm nháp chén trà, tâm trí suy nghĩ một vài chuyện.
Chuyện bách khoa toàn thư đột nhiên xuất hiện, khiến cho Lâm Phàm không biết nên xử lý thế nào.
Mặc cho bách khoa toàn thư như thế nào đi nữa, cũng không thể không thừa nhận một điều là từ sau khi lấy được bách khoa toàn thư, cuộc sống bản thân đã thay đổi rất nhiều.
Làm ra được bánh kếp có hương vị thơm ngon tuyệt hảo? Đây là chuyện trước nay chưa từng làm được.
Coi bói như thần, một lời nói đoán định được cả một đời người, đối với Lâm Phàm đây là chuyện mà trước đây hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Trong một thời gian ngắn, có thể mở được cửa tiệm đứng tên mình, chuyện này đối với Lâm Phàm càng là điều không tưởng.
Vì vậy rốt cuộc rút ra kết luận, bách khoa toàn thư chính là điềm tốt.
Thậm chí đối với Lâm Phàm, bất kể nó là tốt hay xấu, giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
Đời người sống đâu quá trăm năm, nếu đã có cơ hội, cứ xem như là một trò chơi đi. Mỗi một phút, mỗi một giây đều nên vui vẽ đẹp đẽ, đây là chuyện mà trước đó chưa từng được tận hưởng.
"Ông chủ nhỏ."
Chính lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại rồi mỉm cười một cái, đặt chén trà xuống rồi sau đó đứng lên: "Đội trưởng Lưu, sao anh lại tới đây?"
"Tôi tới đưa phần thưởng cho cậu." Đội trưởng Lưu vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nở nụ cười đang đứng ở cửa tiệm, cố ý nhìn kỹ tấm biển hiệu của Lâm Phàm.
"Lâm đại sư quả là danh bất hư truyền." Tâm trạng bây giờ của Lưu Hiểu Thiên rất vui vẻ, so với việc được ăn mật ong còn hí hửng hơn.
Hồ sơ vụ án của Tần Xuyên, khiến cho Lưu Hiểu Thiên phải giải quyết một vụ việc khó khăn.
Nhưng cấp trên đã lên tiếng, nếu trong vòng bảy ngày không bắt được tội phạm Tần Xuyênl Những người chịu trách nhiệm có liên quan phải từ chức kiểm điểm, để cho những người có năng lực lên thay.
Vì vậy Lưu Hiểu Thiên giờ này rất biết ơn Lâm Phàm.
"Đội trưởng Lưu quá khen rồi." Lâm Phàm khách sáo nói, Lưu Hiểu Thiên xem Lâm Phàm như quý nhân, từ quý nhân này có vẻ hơi quá, thế nhưng Lâm Phàm xét lại, đúng là như vậy.
Lúc hăn chỉ hướng truy bắt thì cũng có suy nghĩ, nếu không nhờ có đội trưởng Lưu lo giúp đống giấy tờ đăng ký kinh doanh thì mình cũng không có cơ hội bày quán dễ dàng như vậy.
Chỉ có điều ai là quý nhân của ai, ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.