Nhân Sinh Khoái Ý Của Đích Nữ Ngọc Uyên Thác
Chương 4: Động Thủ
Di Nhiên
23/01/2022
Tôn lão nương lớn tiếng chửi rủa, nhưng có hung hăng đến đâu cũng không dám động thủ đánh nàng. Lão đại kia đem hai phế vật này coi như tròng mắt, vạn nhất nháo lớn chuyện, hắn kiếm tiền rồi lén giấu nhẹm một chút thì sao ? Cả nhà này đều trông cậy vào tiền của hắn sinh sống.
Tạ Ngọc Uyên xách theo giỏ tre đi ra ngoài, lúc bước tới cổng liền cảm thấy phía sau có tầm mắt theo dõi mình.
Quay đầu lại thì thấy trước cửa phòng phía đông, Tôn lão nhị đứng chắp tay đắc ý mà nhìn nàng, hàn quang trong mắt như rắn độc.
Trong lòng run lên, đám súc sinh này chẳng lẽ muốn động thủ trước sao?
Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn mặt trời dần dần lặn, xoay người chạy nhanh vào rừng trúc. Người Tôn gia chú ý mặt mũi, trước khi trời tối hẳn không dám quang minh chính đại động thủ, nàng phải về trước khi mặt trời lặn.
Giang Nam nhiều rừng trúc, một năm bốn mùa đều xanh um tươi tốt. Tạ Ngọc Uyên thả chậm bước chân, ở trong rừng trúc tìm tới tìm lui rất nhanh đã tìm thấy thứ nàng cần. Để tránh người Tôn gia nghi ngờ, nàng lại nhặt một sọt củi khô rồi liều mạng chạy về nhà.
Vừa vào cửa, nhìn thấy ánh đèn lờ mờ trong phòng nương, nàng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, nhà họ Tôn đã ăn tối xong, mỗi người đều đã sớm trở về phòng. Những ngày quỷ này thật sự là quá lạnh.
Tạ Ngọc Uyên xách rổ vào phòng bếp, lại đem chén dơ trên bàn dọn dẹp lại. Mở nồi ra, trong nồi rỗng tuếch, ngay cả cháo loãng cũng không để lại cho nàng. Nàng chỉ thản nhiên cười, tay chân nhanh lẹ cọ sạch nồi chén rồi đổ đày nước vào cái nồi to khác đun nước cho cả nhà rửa chân.
Tôn lão nương cùng Lưu thị trước sau đến lấy nước hầu hạ trượng phu rửa mặt rửa chân. Nhìn thấy Tạ Ngọc Uyên bộ dạng đáng thương co rúm ngồi trước bếp lò, mắng cũng lười mắng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên dtruyen.com @yanajune, những nơi khác đăng đều là re up chưa xin phép!]
Một nồi nước nóng đều dùng hết, Tạ Ngọc Uyên lại đổ vào một nồi nước lạnh. Sau khi đóng kĩ cửa phòng nàng mới lấy từ giỏ tre ra mười mấy cành trúc cứng, hơ trên bếp lửa rồi dùng dao tỉ mỉ chẻ thành cây châm.
Sáu năm làm quỷ, cái khác không học được nhưng nhận biết huyệt đạo và dùng châm nàng học tới lô hỏa thuần thanh.
(*lô hỏa thuần thanh : đạt tới mức điêu luyện)
Lũ súc sinh Tôn gia kia nếu muốn chết, nàng sẵn sàng bồi bọn chúng.
Một nồi nước, đun lại lạnh, lạnh lại đun. Bên cạnh là thiếu nữ tay cầm dao, trước sau không ngừng nghỉ, mặt nàng đỏ bừng, dưới hàng mi dài cong vút ấy ẩn chứa đầy thù hận.
Lúc này….
Phòng ngoài chợt truyền đến âm thanh mở cửa rất nhẹ nhàng, tim Tạ Ngọc Uyên như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Qủa nhiên bọn họ ra tay sớm.
Nàng nhìn lại những cây châm tre trong tay, tâm liền không khỏi lo lắng. Những thứ này so với ngân châm trong tay con quỷ treo cổ kia hẳn không thể so sánh được. Trúc châm này quá thô ráp, không biết có thể một kích tất trúng hay không.
Kệ đi vậy, cứ tạm dùng trước đã, chịu đựng qua một vài ngày rồi tìm cách kiếm tiền mua ít châm tốt.
Giấu kĩ trúc châm, nàng đổ lấy một chậu nước thật nóng, bê trên tay rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa hô lớn : “Nương, nước nóng tới rồi.”
Tôn lão nhị cùng Tôn lão nương đang run run đứng ở cửa đại phòng bàn bạc xem nên trực tiếp xông vào hay lừa Tạ Ngọc Uyên ra mở cửa thì thình lình có giọng nói vang lên từ sau lưng khiến hai kẻ có tật giật mình hoảng sợ.
"Tổ mẫu, nhị thúc, trời lạnh như này hai người đứng đây làm gì ?”
Tôn lão nương ngoài cười nhưng trong không cười đáp : “Nhị thúc nghe tin nương ngươi bị đánh, qua đây thăm nương ngươi, da thịt nương ngươi mềm mại, nhị thúc ngươi cũng đau lòng.”
Đau lòng cái ông nội nhà ngươi !
Tạ Ngọc Uyên run run đi tới, dùng thân mình chắn trước cửa rồi nói : “Nhị thúc, đã muộn rồi, nương cũng đã ngủ, ngày mai lại nói thôi.”
Tôn lão nhị t.inh tr.ùng thượng não, căn bản lười phí lời với nàng, vươn tay đẩy Tạ Ngọc Uyên sang một bên.
Tạ Ngọc Uyên trong lòng cười lạnh, loạng choạng ngã sang bên cạnh, nước nóng trong tay liền đổ ập lên người Tôn lão nhị.
“Aaaaaa....…..”
Tôn lão nhị gào lên như heo bị chọc tiết, liên tục dậm chân.
Tạ Ngọc Uyên xách theo giỏ tre đi ra ngoài, lúc bước tới cổng liền cảm thấy phía sau có tầm mắt theo dõi mình.
Quay đầu lại thì thấy trước cửa phòng phía đông, Tôn lão nhị đứng chắp tay đắc ý mà nhìn nàng, hàn quang trong mắt như rắn độc.
Trong lòng run lên, đám súc sinh này chẳng lẽ muốn động thủ trước sao?
Tạ Ngọc Uyên liếc nhìn mặt trời dần dần lặn, xoay người chạy nhanh vào rừng trúc. Người Tôn gia chú ý mặt mũi, trước khi trời tối hẳn không dám quang minh chính đại động thủ, nàng phải về trước khi mặt trời lặn.
Giang Nam nhiều rừng trúc, một năm bốn mùa đều xanh um tươi tốt. Tạ Ngọc Uyên thả chậm bước chân, ở trong rừng trúc tìm tới tìm lui rất nhanh đã tìm thấy thứ nàng cần. Để tránh người Tôn gia nghi ngờ, nàng lại nhặt một sọt củi khô rồi liều mạng chạy về nhà.
Vừa vào cửa, nhìn thấy ánh đèn lờ mờ trong phòng nương, nàng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, nhà họ Tôn đã ăn tối xong, mỗi người đều đã sớm trở về phòng. Những ngày quỷ này thật sự là quá lạnh.
Tạ Ngọc Uyên xách rổ vào phòng bếp, lại đem chén dơ trên bàn dọn dẹp lại. Mở nồi ra, trong nồi rỗng tuếch, ngay cả cháo loãng cũng không để lại cho nàng. Nàng chỉ thản nhiên cười, tay chân nhanh lẹ cọ sạch nồi chén rồi đổ đày nước vào cái nồi to khác đun nước cho cả nhà rửa chân.
Tôn lão nương cùng Lưu thị trước sau đến lấy nước hầu hạ trượng phu rửa mặt rửa chân. Nhìn thấy Tạ Ngọc Uyên bộ dạng đáng thương co rúm ngồi trước bếp lò, mắng cũng lười mắng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên dtruyen.com @yanajune, những nơi khác đăng đều là re up chưa xin phép!]
Một nồi nước nóng đều dùng hết, Tạ Ngọc Uyên lại đổ vào một nồi nước lạnh. Sau khi đóng kĩ cửa phòng nàng mới lấy từ giỏ tre ra mười mấy cành trúc cứng, hơ trên bếp lửa rồi dùng dao tỉ mỉ chẻ thành cây châm.
Sáu năm làm quỷ, cái khác không học được nhưng nhận biết huyệt đạo và dùng châm nàng học tới lô hỏa thuần thanh.
(*lô hỏa thuần thanh : đạt tới mức điêu luyện)
Lũ súc sinh Tôn gia kia nếu muốn chết, nàng sẵn sàng bồi bọn chúng.
Một nồi nước, đun lại lạnh, lạnh lại đun. Bên cạnh là thiếu nữ tay cầm dao, trước sau không ngừng nghỉ, mặt nàng đỏ bừng, dưới hàng mi dài cong vút ấy ẩn chứa đầy thù hận.
Lúc này….
Phòng ngoài chợt truyền đến âm thanh mở cửa rất nhẹ nhàng, tim Tạ Ngọc Uyên như sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Qủa nhiên bọn họ ra tay sớm.
Nàng nhìn lại những cây châm tre trong tay, tâm liền không khỏi lo lắng. Những thứ này so với ngân châm trong tay con quỷ treo cổ kia hẳn không thể so sánh được. Trúc châm này quá thô ráp, không biết có thể một kích tất trúng hay không.
Kệ đi vậy, cứ tạm dùng trước đã, chịu đựng qua một vài ngày rồi tìm cách kiếm tiền mua ít châm tốt.
Giấu kĩ trúc châm, nàng đổ lấy một chậu nước thật nóng, bê trên tay rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa hô lớn : “Nương, nước nóng tới rồi.”
Tôn lão nhị cùng Tôn lão nương đang run run đứng ở cửa đại phòng bàn bạc xem nên trực tiếp xông vào hay lừa Tạ Ngọc Uyên ra mở cửa thì thình lình có giọng nói vang lên từ sau lưng khiến hai kẻ có tật giật mình hoảng sợ.
"Tổ mẫu, nhị thúc, trời lạnh như này hai người đứng đây làm gì ?”
Tôn lão nương ngoài cười nhưng trong không cười đáp : “Nhị thúc nghe tin nương ngươi bị đánh, qua đây thăm nương ngươi, da thịt nương ngươi mềm mại, nhị thúc ngươi cũng đau lòng.”
Đau lòng cái ông nội nhà ngươi !
Tạ Ngọc Uyên run run đi tới, dùng thân mình chắn trước cửa rồi nói : “Nhị thúc, đã muộn rồi, nương cũng đã ngủ, ngày mai lại nói thôi.”
Tôn lão nhị t.inh tr.ùng thượng não, căn bản lười phí lời với nàng, vươn tay đẩy Tạ Ngọc Uyên sang một bên.
Tạ Ngọc Uyên trong lòng cười lạnh, loạng choạng ngã sang bên cạnh, nước nóng trong tay liền đổ ập lên người Tôn lão nhị.
“Aaaaaa....…..”
Tôn lão nhị gào lên như heo bị chọc tiết, liên tục dậm chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.