Nhân Sinh Khoái Ý Của Đích Nữ Ngọc Uyên Thác
Chương 12: Văn Tự
Di Nhiên
10/04/2022
Quả nhiên đúng như dự đoán.
Tôn lão đại ánh mắt xin lỗi nhìn nữ nhi "A Uyên, con đi nhóm lửa trước, cha sẽ nấu cơm"
Tạ Ngọc Uyên cười cười : “Cha, con cũng cũng chỉ có thể giúp người hôm nay thôi, ngày mai Trương lang trung muốn con đến nhà hắn làm việc”
"Làm việc cái rắm nhà ngươi"
Lưu thị nghe vậy đột ngột đứng lên quát, tinh thần nào có giống người vừa mới ngất xỉu.
“Trương lang trung sao có thể để ngươi đế nhà hắn làm việc, ban ngày ban mặt, ngươi nói mộng cái gì vậy?”
Nơi này ai mà không biết Trương lang trung là người nhỏ nhen, thấy người ngỏ ý liền sợ người ta học trộm y thuật, đoạt bát cơm của hắn. Nhị tiểu tử nhà trưởng thôn muốn hắn nhận làm dược đồng tặng vài lượng bạc, quỳ trước cửa nhà hắn dập chảy máu đầu cũng không nhận, nha đầu này thì coi là cái gì.
Tôn lão nương nghe tiếng quát của Lưu thị cũng đi ra.
"A Uyên, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó?"
"Tổ mẫu, nàng với nương nàng điên giống nhau rồi, đều ăn nói linh tinh" Tôn Lan Hoa khinh thường bĩu môi.
Tôn lão đại lạnh lùng liếc mắt nhìn chất nữ rồi quay sang nữ nhi hỏi : "A Uyên, con nói thật hả?"
"Đương nhiên là thật rồi"
Trong mắt Tạ Ngọc uyên lóe qua tia châm chọc liếc nhìn Tôn Lan Hoa
"Trương đại phu còn nói mỗi tháng sẽ trả ta năm văn tiền làm tiền công. Lan Hoa tỷ tỷ, nương tỷ đang hoài thai, về sau việc trong nhà nên đến phiên tỷ làm rồi, ta còn phải đi kiếm tiền nữa.”
Tôn Lan Hoa biểu cảm chế nhạo thầm nghĩ trong lòng: {Tiểu tiện nhân này điên thật rồi}
Lưu thị cũng thầm cười nhạo : {Đúng là một kẻ điên sinh ra một nha đầu điên, Tôn gia ta lại từ nhà thổ chuyển thành trại điên}
Tôn lão nương: {Tiểu tiện nhân nếu thật có thể mỗi tháng kiếm năm văn tiền, muốn ta gọi nàng là tổ tông cũng được}
Tạ Ngọc Uyên nhìn hết vẻ mặt của ba người bọn họ, đi đến trước mặt Tôn lão nương lấy ra tờ giấy từ trong ngực : "Tổ mẫu, người xem, đây là văn tự Trương đại phu viết cho con"
Tôn lão nương không biết chữ, trong nhà chỉ có duy nhất đại tôn tử biết chữ. Thế là Tôn Phú Quý liền bị lôi từ trong thư phòng ra, Tôn lão nương giơ ra tờ giấy vội vàng hỏi : "Đại tôn tử, trên này viết gì vậy?"
"Mời Ngọc Uyên tới làm người hầu, mỗi tháng năm văn tiền, làm sao vậy?" Tôn Phú Quý vẻ mặt mờ mịt hỏi
"Ôi chao, tiểu tổ tông của ta!" Tôn lão nương thực hiện đúng lời hứa thầm ban nãy, cười híp mắt. Tôn gia như vậy là sắp giàu rồi.
“Tổ mẫu à, ai biết tờ giấy này là thật hay là giả, nếu nhỡ là giả, hàng xóm láng giềng mà biết người ta cười chết Tôn gia mất !” Tôn Lan Hoa chế nhạo
Vừa mới dứt lời, Tôn lão nương liền vỗ “bốp” một tiếng lên đùi, cao giọng hỏi : “Tạ Ngọc Uyên, ngươi nói thật cho ta, giấy này là thật hay giả, nếu là giả, lão nương sẽ đánh gãy chân của ngươi.”
[dtruyen.com_yan06] Tạ Ngọc Uyên giả vờ bị dọa, nhanh chân chạy trốn phía sau lưng cha, co rụt đầu lại, không nói lời nào. Tôn Lan Hoa trong mắt xẹt qua một mạt không rõ ràng ý cười “Muội muội à, nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng cũng không thể nói dối đâu”
“Đúng vậy, ngươi cả ngày ăn nói bậy bạ, ai dạy ngươi như vậy” Lưu thị càng đắc ý châm biếm.
Tạ Ngọc Uyên vẫn làm bộ sợ sệt, kéo kéo góc áo Tôn lão đại : “Cha, A Uyên không có nói dối, không tin, người đến hỏi Trương đại phu đi”
“Đại bá, để ta đi hỏi” Tôn Phú Quý để lại câu này rồi nhanh chân chạy đi. Không tới vài phút, hắn đã thở hổn hển chạy trở về.
“Trương…… Trương…… Trương lang trung nói, ngày mai giờ dần canh ba, hắn muốn ăn cháo nóng cùng bánh khoai tây, làm muộn nửa khắc sẽ trừ vào tiền công.”
Nghe Tôn Phú Quý nói xong, mặt hai mẹ con Lưu thị trông còn khó coi hơn người chết. Tôn lão nương lại như vui như mở cờ trong bụng , ánh mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên giống như là nhìn thần tài. Một tháng năm văn, mười tháng chính là năm mươi văn, sau một năm thì đây là một khoản tiền cực lớn.
Tôn lão nương vung tay tát Tôn Lan Hoa một cái, hung tợn mắng “Miệng chó không thể nhổ ra ngà voi, còn không mau đi chăn gà, chăn heo, giặt đồ nấu cơm mau. Những việc này hôm nay làm không xong, ngươi đừng nghĩ tới ăn cơm"
Tôn Lan Hoa che nửa bên mặt bị đánh, hung hăng liếc mắt trừng Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên cười nhẹ, căn bản không để ý sự dữ tơn trong mắt nàng ta, cúi đầu, đáng thương nói: “Cha, Lan Hoa tỷ tỷ trừng mắt với con, có phải tỷ ấy không vui khi con kiếm tiền không”
Tôn lão đại ánh mắt xin lỗi nhìn nữ nhi "A Uyên, con đi nhóm lửa trước, cha sẽ nấu cơm"
Tạ Ngọc Uyên cười cười : “Cha, con cũng cũng chỉ có thể giúp người hôm nay thôi, ngày mai Trương lang trung muốn con đến nhà hắn làm việc”
"Làm việc cái rắm nhà ngươi"
Lưu thị nghe vậy đột ngột đứng lên quát, tinh thần nào có giống người vừa mới ngất xỉu.
“Trương lang trung sao có thể để ngươi đế nhà hắn làm việc, ban ngày ban mặt, ngươi nói mộng cái gì vậy?”
Nơi này ai mà không biết Trương lang trung là người nhỏ nhen, thấy người ngỏ ý liền sợ người ta học trộm y thuật, đoạt bát cơm của hắn. Nhị tiểu tử nhà trưởng thôn muốn hắn nhận làm dược đồng tặng vài lượng bạc, quỳ trước cửa nhà hắn dập chảy máu đầu cũng không nhận, nha đầu này thì coi là cái gì.
Tôn lão nương nghe tiếng quát của Lưu thị cũng đi ra.
"A Uyên, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó?"
"Tổ mẫu, nàng với nương nàng điên giống nhau rồi, đều ăn nói linh tinh" Tôn Lan Hoa khinh thường bĩu môi.
Tôn lão đại lạnh lùng liếc mắt nhìn chất nữ rồi quay sang nữ nhi hỏi : "A Uyên, con nói thật hả?"
"Đương nhiên là thật rồi"
Trong mắt Tạ Ngọc uyên lóe qua tia châm chọc liếc nhìn Tôn Lan Hoa
"Trương đại phu còn nói mỗi tháng sẽ trả ta năm văn tiền làm tiền công. Lan Hoa tỷ tỷ, nương tỷ đang hoài thai, về sau việc trong nhà nên đến phiên tỷ làm rồi, ta còn phải đi kiếm tiền nữa.”
Tôn Lan Hoa biểu cảm chế nhạo thầm nghĩ trong lòng: {Tiểu tiện nhân này điên thật rồi}
Lưu thị cũng thầm cười nhạo : {Đúng là một kẻ điên sinh ra một nha đầu điên, Tôn gia ta lại từ nhà thổ chuyển thành trại điên}
Tôn lão nương: {Tiểu tiện nhân nếu thật có thể mỗi tháng kiếm năm văn tiền, muốn ta gọi nàng là tổ tông cũng được}
Tạ Ngọc Uyên nhìn hết vẻ mặt của ba người bọn họ, đi đến trước mặt Tôn lão nương lấy ra tờ giấy từ trong ngực : "Tổ mẫu, người xem, đây là văn tự Trương đại phu viết cho con"
Tôn lão nương không biết chữ, trong nhà chỉ có duy nhất đại tôn tử biết chữ. Thế là Tôn Phú Quý liền bị lôi từ trong thư phòng ra, Tôn lão nương giơ ra tờ giấy vội vàng hỏi : "Đại tôn tử, trên này viết gì vậy?"
"Mời Ngọc Uyên tới làm người hầu, mỗi tháng năm văn tiền, làm sao vậy?" Tôn Phú Quý vẻ mặt mờ mịt hỏi
"Ôi chao, tiểu tổ tông của ta!" Tôn lão nương thực hiện đúng lời hứa thầm ban nãy, cười híp mắt. Tôn gia như vậy là sắp giàu rồi.
“Tổ mẫu à, ai biết tờ giấy này là thật hay là giả, nếu nhỡ là giả, hàng xóm láng giềng mà biết người ta cười chết Tôn gia mất !” Tôn Lan Hoa chế nhạo
Vừa mới dứt lời, Tôn lão nương liền vỗ “bốp” một tiếng lên đùi, cao giọng hỏi : “Tạ Ngọc Uyên, ngươi nói thật cho ta, giấy này là thật hay giả, nếu là giả, lão nương sẽ đánh gãy chân của ngươi.”
[dtruyen.com_yan06] Tạ Ngọc Uyên giả vờ bị dọa, nhanh chân chạy trốn phía sau lưng cha, co rụt đầu lại, không nói lời nào. Tôn Lan Hoa trong mắt xẹt qua một mạt không rõ ràng ý cười “Muội muội à, nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng cũng không thể nói dối đâu”
“Đúng vậy, ngươi cả ngày ăn nói bậy bạ, ai dạy ngươi như vậy” Lưu thị càng đắc ý châm biếm.
Tạ Ngọc Uyên vẫn làm bộ sợ sệt, kéo kéo góc áo Tôn lão đại : “Cha, A Uyên không có nói dối, không tin, người đến hỏi Trương đại phu đi”
“Đại bá, để ta đi hỏi” Tôn Phú Quý để lại câu này rồi nhanh chân chạy đi. Không tới vài phút, hắn đã thở hổn hển chạy trở về.
“Trương…… Trương…… Trương lang trung nói, ngày mai giờ dần canh ba, hắn muốn ăn cháo nóng cùng bánh khoai tây, làm muộn nửa khắc sẽ trừ vào tiền công.”
Nghe Tôn Phú Quý nói xong, mặt hai mẹ con Lưu thị trông còn khó coi hơn người chết. Tôn lão nương lại như vui như mở cờ trong bụng , ánh mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên giống như là nhìn thần tài. Một tháng năm văn, mười tháng chính là năm mươi văn, sau một năm thì đây là một khoản tiền cực lớn.
Tôn lão nương vung tay tát Tôn Lan Hoa một cái, hung tợn mắng “Miệng chó không thể nhổ ra ngà voi, còn không mau đi chăn gà, chăn heo, giặt đồ nấu cơm mau. Những việc này hôm nay làm không xong, ngươi đừng nghĩ tới ăn cơm"
Tôn Lan Hoa che nửa bên mặt bị đánh, hung hăng liếc mắt trừng Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên cười nhẹ, căn bản không để ý sự dữ tơn trong mắt nàng ta, cúi đầu, đáng thương nói: “Cha, Lan Hoa tỷ tỷ trừng mắt với con, có phải tỷ ấy không vui khi con kiếm tiền không”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.