Chương 20
Mộc Tử Linh
07/06/2019
Nếu sớm biết rằng người khác sẽ đến cướp hắn đi, thì cô sẽ dùng mọi cách che giấu hắn, không cho người khác phát hiện ưu điểm của hắn.
Tô Hằng nhẹ nhàng thở dài:“ Em còn có cơ hội mà, lần này đừng ngốc đến mức tài bồi bất kì ai nữa.”
Hạ Trừng cúi đầu, bình tĩnh nói: “Cảm ơn lời khuyên của anh.”
Cô cũng biết sợ hãi.
Ngã một lần, nếu không biết ghi nhớ bài học, cô sợ ông trời sẽ hối hận rồi lấy lại cơ hội này của cô.
Hạ Trừng không chỉ có nói được làm được, mà còn làm rất tốt.
Cô không cận thị, nhưng lại phối một bộ kính mắt có thể che khuất hơn nửa gương mặt, còn lựa chọn kiểu gọng plastic tầm thường nhất.
Thời này còn chưa lưu hành mang gọng kính plastic. Chất liệu kim loại mới đúng chủ lưu, chỉ có mắt kính của người già mới dùng plastic dày nặng, nhưng cô còn khá thoải mái. Mỗi ngày đến trường không thấy cô tháo ra, có vẻ như đôi mắt kính vốn dĩ là một bộ phận trên gương mặt cô.
Hạ Trừng và Tô Hằng bị phân vào cùng một lớp, bọn họ trở thành bạn cùng lớp, nhưng giữa họ cũng không có giao thiệp gì.
Tính cách của Hạ Trừng vẫn lãnh đạm như trước, có điều lúc này cô đã là học sinh mà Thẩm Chi tin tưởng nhất.
Không có việc gì ngoài đi học, Hạ Trừng hễ rảnh rỗi sẽ làm việc giúp chủ nhiệm lớp.
Điểm ấy hoàn toàn khác với Tô Hằng, sau giờ học gần như lúc nào anh cũng bị mấy nữ sinh cố định vây chặt trong lớp học.
Cho đến lúc này, Hạ Trừng mới biết được, tại sao lúc trước Thẩm Chi lại có thành kiến sâu như vậy với Tô Hằng.
Tô Hằng thật sự là một người tốt, anh rất vui vẻ khi giúp đỡ bạn học. Nhưng bởi vì ai đến anh cũng không từ chối nên đã khiến vài cô gái tự phát tranh chấp vì anh.
Trong tập thể sợ nhất là kiểu người có sức hấp dẫn quần chúng rất mạnh, lại còn dẫn đầu làm loạn như vậy.
Thẩm Chi hết sức đau đầu vì chuyện này, cô ấy là chủ nhiệm lớp, có thể can thiệp, cũng có thể cấm đoán rõ ràng.
Nhưng nếu làm như vậy, sẽ khiến bầu không khí học tập trong lớp học bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cố gắng dốc sức học tốt là chuyện tốt, nhưng nếu động cơ là vì sự ưu ái của một cậu bạn, thì không hay nữa rồi.
Thẩm Chi đã từng nói lời thấm thía:“Hạ Trừng, thành tích của em không kém Tô Hằng chút nào, cũng không phải không giảng bài cho các bạn, sao những cô bé đó lại không chịu tới hỏi em?”
Hạ Trừng đẩy đẩy mắt kính:“Có lẽ là do em giảng không hay, các cậu ấy nghe không hiểu.”
Kết quả cuộc thi thử lần đầu tiên ra lò, dưới tình huống bị nhiều ngoại lực ảnh hưởng như vậy mà tổng điểm của Tô Hằng vẫn cao hơn Hạ Trừng mấy điểm.
Trong điểm của anh có vài môn sàn sàn ngang bằng cô, nhưng mà môn ngữ văn của cô đúng là một bi kịch từ đầu chí cuối.
Đối với rất nhiều người mà nói, bọn họ chỉ cần nghe giảng trên lớp, cho dù không học bài ngữ văn, cũng có thể thi được thành tích tốt.
Nhưng Hạ Trừng thì không được, cô có thể đọc thuộc lòng mỗi một bà. Trước khi thi cũng đọc thuộc hết tất cả giải thích câu từ, bình luận cũng như các loại hình văn chương cùng loại, nhưng kết quả cuộc thi luôn luôn chỉ ở mức tạm được.
Mặc dù của thành tích cô tệ hơn Tô Hằng, nhưng người đạt vị trí nhất khối như anh, vẫn tìm cơ hội đến hỏi bài cô.
“Hạ Trừng, bài toán này tôi không giải được, tôi muốn hỏi cậu có phương pháp nào giải được không.”
Ngữ điệu khi anh nói chuyện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt nhu hòa kia lại mơ hồ lộ ra hương vị thăm dò.
Đương nhiên không thể dựa vào chuyện này mà nói Tô Hằng tìm đến Hạ Trừng hỏi bài là do có rắp tâm khác.
Dù sao bài toán mà người ưu tú như anh giải không được, người có thể thảo luận cùng anh trong lớp học, gần như lác đác lơ thơ.
Chỉ là thái độ của anh lại cẩn thận đến mức khiến cho người ta hoài nghi, làm gì có ai nói chuyện với bạn học mà cẩn thận như vậy?
Tô Hằng trung niên ở bên cạnh vừa nhìn vừa cười lạnh.
Phương pháp kém như vậy, thật không giống hắn chút nào.
Hắn thậm chí cho rằng thủ đoạn Lục Trí Viễn dùng bóng đập trúng Hạ Trừng, còn có vẻ nhanh độc chuẩn hơn, ít nhất Hạ Trừng tìm không thấy lý do khéo léo từ chối sự quan tâm từ cậu ta.
Hạ Trừng nhìn đề mục một cái, ngay cả thử giải toán cũng không thèm làm, đã lạnh lùng nói: “Tôi không biết làm.”
Tô Hằng trẻ tuổi ngẩn người, nhưng anh không nổi giận, không ngừng cố gắng:“ Hay là cậu và tôi mỗi người viết quá trình giải toán, xem xem trong quá trình giải có chỗ nào khác nhau không.”
Hạ Trừng không lên tiếng, cô cũng không nhúc nhích gì, cứ ngồi trên ghế, không có ý cầm bút.
Tô Hằng đuổi người bạn học xui xẻo ngồi phía trước cô đi, mới vừa đặt bài thi xuống, cô lại từng chữ từng chữ, nghiêm túc nói:
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết làm, anh có thể đừng tới tìm tôi được không, muốn hỏi thì anh hãy đi mà hỏi giáo viên số học, tôi tin tưởng thầy ấy sẽ rất vui lòng giải đáp cho anh.”
Trong cuộc đời Tô Hằng, lần đầu tiên gặp khó khăn trước mặt con gái.
Ngay tức khắc anh đã nhận ra Hạ Trừng không phải người dễ trêu chọc, cô hoàn toàn khác với những cô gái mà anh từng gặp.
Hạ Trừng luôn giữ khoảng cách như gần như xa với người khác, vô cùng lãnh đạm với anh, nhưng lại có tình cảm rất tốt với Thẩm Chi.
Tô Hằng không thích Thẩm Chi, mỗi lần anh bắt gặp ánh mắt của Thẩm Chi, đều có cảm giác như bị nhìn xuyên qua mọi thứ.
Cứ có cảm giác như, bộ mặt thật của anh và bí mật anh lén giấu dưới đáy lòng, không thể nào che giấu khỏi Hỏa Nhãn Kim Tình của cô ấy.
Sau vài lần thăm dò không giải quyết được gì, Tô Hằng không ôm lòng hiếu kỳ với Hạ Trừng nữa.
Có lẽ cô là kiểu con gái thích ỷ sự yêu thương của thầy cô, thì thích cáo mượn oai hùm sử dụng đặc quyền, anh không có hứng thú với kiểu con mọt sách như vậy.
Tô Hằng không phải người chịu phục tùng quyền uy, trong lòng anh vô cùng phản nghịch, tuy nhiên điều đó không thể hiện ra rõ ràng.
Bởi vì chán ghét sự quản giáo của Thẩm Chi, thế nên anh cũng ghét lây sang Hạ Trừng.
Tô Hằng nhẹ nhàng thở dài:“ Em còn có cơ hội mà, lần này đừng ngốc đến mức tài bồi bất kì ai nữa.”
Hạ Trừng cúi đầu, bình tĩnh nói: “Cảm ơn lời khuyên của anh.”
Cô cũng biết sợ hãi.
Ngã một lần, nếu không biết ghi nhớ bài học, cô sợ ông trời sẽ hối hận rồi lấy lại cơ hội này của cô.
Hạ Trừng không chỉ có nói được làm được, mà còn làm rất tốt.
Cô không cận thị, nhưng lại phối một bộ kính mắt có thể che khuất hơn nửa gương mặt, còn lựa chọn kiểu gọng plastic tầm thường nhất.
Thời này còn chưa lưu hành mang gọng kính plastic. Chất liệu kim loại mới đúng chủ lưu, chỉ có mắt kính của người già mới dùng plastic dày nặng, nhưng cô còn khá thoải mái. Mỗi ngày đến trường không thấy cô tháo ra, có vẻ như đôi mắt kính vốn dĩ là một bộ phận trên gương mặt cô.
Hạ Trừng và Tô Hằng bị phân vào cùng một lớp, bọn họ trở thành bạn cùng lớp, nhưng giữa họ cũng không có giao thiệp gì.
Tính cách của Hạ Trừng vẫn lãnh đạm như trước, có điều lúc này cô đã là học sinh mà Thẩm Chi tin tưởng nhất.
Không có việc gì ngoài đi học, Hạ Trừng hễ rảnh rỗi sẽ làm việc giúp chủ nhiệm lớp.
Điểm ấy hoàn toàn khác với Tô Hằng, sau giờ học gần như lúc nào anh cũng bị mấy nữ sinh cố định vây chặt trong lớp học.
Cho đến lúc này, Hạ Trừng mới biết được, tại sao lúc trước Thẩm Chi lại có thành kiến sâu như vậy với Tô Hằng.
Tô Hằng thật sự là một người tốt, anh rất vui vẻ khi giúp đỡ bạn học. Nhưng bởi vì ai đến anh cũng không từ chối nên đã khiến vài cô gái tự phát tranh chấp vì anh.
Trong tập thể sợ nhất là kiểu người có sức hấp dẫn quần chúng rất mạnh, lại còn dẫn đầu làm loạn như vậy.
Thẩm Chi hết sức đau đầu vì chuyện này, cô ấy là chủ nhiệm lớp, có thể can thiệp, cũng có thể cấm đoán rõ ràng.
Nhưng nếu làm như vậy, sẽ khiến bầu không khí học tập trong lớp học bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cố gắng dốc sức học tốt là chuyện tốt, nhưng nếu động cơ là vì sự ưu ái của một cậu bạn, thì không hay nữa rồi.
Thẩm Chi đã từng nói lời thấm thía:“Hạ Trừng, thành tích của em không kém Tô Hằng chút nào, cũng không phải không giảng bài cho các bạn, sao những cô bé đó lại không chịu tới hỏi em?”
Hạ Trừng đẩy đẩy mắt kính:“Có lẽ là do em giảng không hay, các cậu ấy nghe không hiểu.”
Kết quả cuộc thi thử lần đầu tiên ra lò, dưới tình huống bị nhiều ngoại lực ảnh hưởng như vậy mà tổng điểm của Tô Hằng vẫn cao hơn Hạ Trừng mấy điểm.
Trong điểm của anh có vài môn sàn sàn ngang bằng cô, nhưng mà môn ngữ văn của cô đúng là một bi kịch từ đầu chí cuối.
Đối với rất nhiều người mà nói, bọn họ chỉ cần nghe giảng trên lớp, cho dù không học bài ngữ văn, cũng có thể thi được thành tích tốt.
Nhưng Hạ Trừng thì không được, cô có thể đọc thuộc lòng mỗi một bà. Trước khi thi cũng đọc thuộc hết tất cả giải thích câu từ, bình luận cũng như các loại hình văn chương cùng loại, nhưng kết quả cuộc thi luôn luôn chỉ ở mức tạm được.
Mặc dù của thành tích cô tệ hơn Tô Hằng, nhưng người đạt vị trí nhất khối như anh, vẫn tìm cơ hội đến hỏi bài cô.
“Hạ Trừng, bài toán này tôi không giải được, tôi muốn hỏi cậu có phương pháp nào giải được không.”
Ngữ điệu khi anh nói chuyện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt nhu hòa kia lại mơ hồ lộ ra hương vị thăm dò.
Đương nhiên không thể dựa vào chuyện này mà nói Tô Hằng tìm đến Hạ Trừng hỏi bài là do có rắp tâm khác.
Dù sao bài toán mà người ưu tú như anh giải không được, người có thể thảo luận cùng anh trong lớp học, gần như lác đác lơ thơ.
Chỉ là thái độ của anh lại cẩn thận đến mức khiến cho người ta hoài nghi, làm gì có ai nói chuyện với bạn học mà cẩn thận như vậy?
Tô Hằng trung niên ở bên cạnh vừa nhìn vừa cười lạnh.
Phương pháp kém như vậy, thật không giống hắn chút nào.
Hắn thậm chí cho rằng thủ đoạn Lục Trí Viễn dùng bóng đập trúng Hạ Trừng, còn có vẻ nhanh độc chuẩn hơn, ít nhất Hạ Trừng tìm không thấy lý do khéo léo từ chối sự quan tâm từ cậu ta.
Hạ Trừng nhìn đề mục một cái, ngay cả thử giải toán cũng không thèm làm, đã lạnh lùng nói: “Tôi không biết làm.”
Tô Hằng trẻ tuổi ngẩn người, nhưng anh không nổi giận, không ngừng cố gắng:“ Hay là cậu và tôi mỗi người viết quá trình giải toán, xem xem trong quá trình giải có chỗ nào khác nhau không.”
Hạ Trừng không lên tiếng, cô cũng không nhúc nhích gì, cứ ngồi trên ghế, không có ý cầm bút.
Tô Hằng đuổi người bạn học xui xẻo ngồi phía trước cô đi, mới vừa đặt bài thi xuống, cô lại từng chữ từng chữ, nghiêm túc nói:
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết làm, anh có thể đừng tới tìm tôi được không, muốn hỏi thì anh hãy đi mà hỏi giáo viên số học, tôi tin tưởng thầy ấy sẽ rất vui lòng giải đáp cho anh.”
Trong cuộc đời Tô Hằng, lần đầu tiên gặp khó khăn trước mặt con gái.
Ngay tức khắc anh đã nhận ra Hạ Trừng không phải người dễ trêu chọc, cô hoàn toàn khác với những cô gái mà anh từng gặp.
Hạ Trừng luôn giữ khoảng cách như gần như xa với người khác, vô cùng lãnh đạm với anh, nhưng lại có tình cảm rất tốt với Thẩm Chi.
Tô Hằng không thích Thẩm Chi, mỗi lần anh bắt gặp ánh mắt của Thẩm Chi, đều có cảm giác như bị nhìn xuyên qua mọi thứ.
Cứ có cảm giác như, bộ mặt thật của anh và bí mật anh lén giấu dưới đáy lòng, không thể nào che giấu khỏi Hỏa Nhãn Kim Tình của cô ấy.
Sau vài lần thăm dò không giải quyết được gì, Tô Hằng không ôm lòng hiếu kỳ với Hạ Trừng nữa.
Có lẽ cô là kiểu con gái thích ỷ sự yêu thương của thầy cô, thì thích cáo mượn oai hùm sử dụng đặc quyền, anh không có hứng thú với kiểu con mọt sách như vậy.
Tô Hằng không phải người chịu phục tùng quyền uy, trong lòng anh vô cùng phản nghịch, tuy nhiên điều đó không thể hiện ra rõ ràng.
Bởi vì chán ghét sự quản giáo của Thẩm Chi, thế nên anh cũng ghét lây sang Hạ Trừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.