Chương 6
Mộc Tử Linh
07/06/2019
Lúc đi toilet, Hạ Trừng bị Từ Ninh và ba bạn nữ cùng lớp với cô ấy chặn lại.
Lúc này, Tô Hằng đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, vô cùng lo lắng nói: "Trừng Trừng, con phải cẩn thận!"
Hạ Trừng chậm rãi rửa tay, trên mặt không có nhiều biểu cảm lắm.
Lần đầu tiên Tô Hằng cảm thấy thất vọng vì sự vô dụng của mình.
Có lẽ vì đã nhìn cô lớn lên nên tình cảm mà hắn dành cho cô bây giờ rất phức tạp.
Hạ Trừng là vợ của hắn, nhưng dường như cũng là con gái của hắn.
Sự khác biệt giữa hai loại quan hệ đó chính là tình cảm vợ chồng sẽ có một ngày không còn mãnh liệt, từ từ nhạt phai, nhưng sự yêu thương từ tận đáy lòng của người ba dành cho con gái thì sẽ càng ngày càng tăng lên.
Theo như tình huống Tô Hằng được nghe kể lại thì lúc đó Hạ Trừng có thể trở thành chị đại của đám nữ sinh lớp K là xuất phát từ trận đánh này.
Qua đó cũng xác định thứ hạng trước sau ở trường học của cô và Từ Ninh, mà tình cảm chị em thắm thiết của bọn họ cũng trở nên sâu đậm hơn sau trận chiến này.
Nhưng cô bé Hạ Trừng mà Tô Hằng nhìn lớn lên từng ngày lại vô cùng ngoan ngoãn. Hắn không nghĩ với sức lực của mình, cô có thể đánh thắng Từ Ninh.
Bởi vì sợ cô bị bắt nạt, Tô Hằng không kiềm được lo lắng, hỏi: "Trừng Trừng, chạy mau, nếu con chạy không thoát thì cứ hét lên thật to, giáo viên đang đi ngoài hành lang chắc chắn sẽ nghe thấy."
Hạ Trừng đã ở bên Phó Mạn một thời gian. Tính cách của cô đã có thêm sự bình tĩnh, ung dung không nóng vội.
Cô vờ như không nghe Tô Hằng nói, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn người đứng phía sau.
Từ Ninh đặt tay lên vai cô, dùng giọng điệu không thân thiện nói: "Bạn học, cậu qua đây, mình có lời muốn nói với cậu!"
Hạ Trừng không thèm quay đầu lại, thờ ơ nói: "Mình không quen biết cậu, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả."
Người đứng phía sau Từ Ninh chính là bạn học của cô ấy, tên Lật Tử, dáng người cao lớn, tính tình cực kỳ nóng nảy. Cô nhóc đi tới sau lưng Hạ Trừng, đẩy vai cô rồi lớn tiếng mắng: "Hay lắm, thành tích tốt thì giỏi lắm sao, tôi biết ngay loại người như cậu rất thích ra oai mà."
Khóe miệng Hạ Trừng giật giật, cô xoay người nhìn Từ Ninh, chậm rãi nói: "Từ Ninh, nếu như hai người chúng ta xảy ra mâu thuẫn ở trường học, lúc đó chắc chắn mẹ cậu không biết phải xử lý thế nào đâu, cậu đừng để bà ấy khó xử."
Không có nhiều người biết quan hệ giữa hai người, dù sao chuyện Phó Mạn và Từ Diệu Khánh ly hôn cũng đã xảy ra rất lâu rồi.
Tử Ninh nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đúng là cô ấy chưa từng nghĩ Hạ Trừng sẽ lấy mẹ ra dọa mình.
Lớn lên trong gia đình giàu có, cô ấy không khác gì con cưng của trời, chưa từng ăn nói khép nép với ai bao giờ. Nhưng trong lòng cô ấy luôn có một gút mắc, chính là mẹ của cô ấy không cần cô ấy, tái giá với người đàn ông khác.
Suy nghĩ này của cô ấy đương nhiên là do những người lớn trong Từ gia nói vào tai cô ấy từ bé cho đến lớn.
Lật Tử không phát hiện Tử Ninh đã hơi do dự, vẫn tiếp tục la mắng Hạ Trừng: "Đừng tưởng lấy người khác ra thì chúng tôi sẽ sợ cậu, loại học sinh thích mách lẻo với người lớn như cậu chị đây đã gặp nhiều!"
Hạ Trừng rũ mắt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà khẽ bật cười. Nhưng nụ cười muốn xóa đi hiểu lầm này của cô lại động đến lòng tự trọng của Lật Tử một cách nghiêm trọng.
Lật Tử giơ tay lên cao định tát Hạ Trừng một bạt tai để cô nhớ kỹ bài học này: "Cười cái gì? Cậu mà cũng muốn đi quyến rũ người khác à, thật không biết xấu hổ... A!"
Chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả Tô Hằng đứng bên cạnh cũng cũng kinh ngạc há to miệng.
Lúc tay Lật Tử vừa vung tới, Hạ Trừng đã nắm chặt cổ tay đối phương kéo về phía trước, thuận thế tàn nhẫn nắm lấy tóc của cô ấy đập vào vách tường.
Không để Lật Tử vỡ đầu chảy máu, Hạ Trừng đã đá thật mạnh vào sau đầu gối của cô ấy, khiến cho Lật Tử lập tức quỳ rạp xuống trước vách tường, nhìn tường mà hối lỗi.
Hai mắt Hạ Trừng toát ra sự ác độc và kiêu ngạo, không chỉ có Từ Ninh bị dọa không phản ứng kịp, không thể ngăn cản.
Mà đường đường là một người đàn ông trưởng thành như Tô Hằng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Con... đừng đánh nữa!"
Khó khăn lắm Từ Ninh và một bạn học khác mới tỉnh táo lại, lúc bọn họ định cùng nhau xông lên cứu Lật Tử, Hạ Trừng đã đến bên cạnh thùng nước và cầm cây lau nhà bẩn thỉu lên.
Cô hờ hững vung tay, hất nước bẩn vào chân Từ Ninh: "Nếu không chê nước bồn cầu buồn nôn, hai người các cậu có thể đến thử."
Lúc này, Lật Tử giãy giụa muốn đứng lên, nhưng chân Hạ Trừng đã đạp lên vị trí yếu ớt sau đầu gối của cô bé, tóc cũng bị bàn tay Hạ Trừng nắm chặt, cho nên cô bé đành phải khua tay lung tung để thoát khỏi sự kềm chế của Hạ Trừng.
Da đầu Tô Hằng căng ra, chợt nhớ tới lúc hắn và Hạ Trừng cãi nhau trước kia, chỉ khi cô thật sự tức giận mới cãi vã với hắn.
Da đầu Tô Hằng căng ra, chợt nhớ tới trước kia, khi hắn và Hạ Trừng cãi nhau, chỉ khi cô thật sự tức giận mới cãi vã với hắn.
Thì ra cô đã thủ hạ lưu tình với hắn rồi, hắn rất may mắn vì chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung ác thật sự của cô.
Tình hình hết sức căng thẳng, nhưng Hạ Trừng và mấy cô bé kia chưa kịp lao vào đánh nhau thì các bạn học sinh lớp A đã vây quanh giáo viên chủ nhiệm lớp mình, cùng đi vào nhà vệ sinh.
Chuyện này ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng đến mặt mũi của lớp, mấy bạn nam trong lớp đã sớm để ý xem người lớp K có tới gây chuyện với Hạ Trừng hay không, cuối cùng, quả nhiên bọn họ đã chờ được.
Chủ nhiệm lớp A đi vào nhà vệ sinh, cô ấy vừa dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Từ Ninh và bạn của cô ấy đã ỉu xìu như ba bông hoa rơi rụng vì gió rét, hoàn toàn mất hết dáng vẻ kiêu căng phách lối vừa rồi.
Alien Queen nổi tiếng ở chỗ chuyên dùng thủ đoạn ác liệt để quản lý, dạy dỗ học sinh.
Mặc dù trong trường cao trung T có không ít học sinh có gia thế bối cảnh, nhưng vẫn không ngăn được tỷ lệ học sinh lên lớp của lớp do Queen chủ nhiệm là cực cao. Cho nên bất kể là nhà trường, phụ huynh hay học sinh, chỉ cần cô ấy xuất hiện là sẽ vô thức kính trọng.
Cô ấy nhìn vào học sinh mình tâm đắc nhất, hỏi: "Hạ Trừng, có phải các bạn ấy đang bắt nạt em không?"
Hạ Trừng mỉm cười, qua loa nói: "Không có, chẳng qua bạn học này bị trượt chân té trong nhà xí, em chỉ muốn đỡ bạn ấy thôi."
Từ Ninh nhíu mày, nhìn Hạ Trừng một cách khó hiểu, nhưng cô ấy còn chưa kịp hiểu rõ thái độ của Hạ Trừng thì chủ nhiệm lớp A đã trừng mắt với bọn họ, nói: "Các em mau theo cô vào văn phòng". Sau đó nói thêm: "Hạ Trừng đi về trước đi, chuyện này cứ giao cho cô xử lý là được."
Sau khi về nhà, Hạ Trừng cũng không có nói chuyện đã xảy ra ở trường học hôm nay cho Hạ Chấn Trì và Phó Mạn biết.
Thân là một người chứng kiến toàn bộ quá trình, Tô Hằng không nhịn được mà bày ra thái độ trưởng bối với Hạ Trừng: "Trừng Trừng, mặc dù mấy bạn kia có lỗi khi bắt nạt con, nhưng con cũng không nên dùng cách thức bạo lực như vậy để đối phó bọn họ."
Hạ Trừng đang lấy tập vở ra khỏi cặp, mở bài tập hôm nay ra, cầm bút nhìn chằm chằm vào trang sách, lẩm bẩm: "Phiền phức quá!"
Tô Hằng không hiểu tâm lý con gái mới lớn, bắt đầu bước vào thời kỳ nổi loạn, hắn uể oải nói: "Con đừng chê chú phiền, chú nói ra những lời này là vì muốn tốt cho con."
Bỗng nhiên, Hạ Trừng ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không trước mặt, cười "ha ha" hai tiếng.
Hạ Trừng ngồi trên ghế xoay người lại, lạnh lùng nhìn con ma trước mắt một cách chăm chú: "Chú..." Cô nhấn mạnh từ này: "Chuyện này không liên quan tới chú."
Tô Hằng bị thái độ xa cách mười ngàn dặm của Hạ Trừng làm cho uất nghẹn, không nói được gì. Hắn biết cô khá là nóng tính, nhưng ở thế giới kia, cô ít khi biểu lộ trước mặt hắn cho nên bây giờ hắn thật sự có hơi không quen.
Thật ra đàn ông rất sĩ diện, huống chi là một người đàn ông trung niên đã lăn lộn nhiều năm ở thương trường như hắn.
Tô Hằng ho một tiếng: "Chú chỉ là lo lắng cho con thôi."
"Ừm!" Hạ Trừng xoay ghế qua chỗ khác, bất ngờ nói một câu: "Chú lo lắng thì có ích gì? Chú cũng không giúp được cho tôi."
Tô Hằng đi đến bên cạnh bàn học của cô, cố ý khơi lên chủ đề không vui, hỏi: "Nếu bài tập có chỗ nào khó hiểu, chú có thể dạy cho con."
Chuyện khác không nói, nhưng hắn vẫn khá tự tin với khả năng làm bài tập của mình.
Lúc còn là học sinh, tuy thành tích học tập khá tốt nhưng hắn lại đến lớp học lại, đơn giản là vì lúc thi tuyển sinh đại học không may bị rớt, chỉ thiếu một chút điểm nữa là hắn có thể đậu vào ngôi trường lý tưởng trong nguyện vọng của mình.
Vì mời chào hắn tham gia, cao trung T còn miễn toàn bộ chi phí học thêm cho hắn.
Nhà trường không chỉ kỳ vọng Tô Hằng có thể đậu vào đại học chính quy, mà với kết quả học tập xuất sắc của hắn ở cấp ba, giáo viên toàn trường đều cho rằng hắn rất có cơ hội đứng đầu toàn tỉnh.
Sau đó, mặc dù Tô Hằng không có đậu vào top 3 như ý muốn, nhưng hắn vẫn lấy được học bổng của cao trung T dành cho thủ khoa thi đại học.
Thật ra hắn thấy thành tích như vậy cũng đủ rồi, nhưng lúc đó, kể cả mẹ của hắn và phần lớn người trong trường đều nói do Hạ Trừng ảnh hưởng nên hắn mới mất phong độ.
Hạ Trừng nhếch khóe miệng, lắc đầu nói: "Chú cũng đã quên mất không ít, đừng nói đến dạy con, chỉ cần chú tránh xa con một chút, để con có thể tập trung làm bài tập là đã giúp con nhiều lắm rồi."
Đây cũng không phải là lời nói dối, cô không có nói oan cho hắn.
Tô Hằng đã không làm học sinh lâu lắm rồi, với trí nhớ của mình, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với bài vở sơ trung của Hạ Trừng, nhưng từ cao trung trở về sau, quả thực hắn có hơi lực bất tòng tâm.
Tổng thành tích học tập cuối kỳ của lớp mười được công bố, Hạ Trừng đoạt được hạng ba toàn khóa, vượt xa người hạng tư mấy con phố.
Tập thể càng ưu tú, mức chênh lệch giữa mỗi người càng nhỏ, chỉ thua một phần trăm là sẽ thua mấy chục người, nhưng Hạ Trừng đã chen vào nhóm nhỏ dẫn đầu, kéo xa khoảng cách với những người phía sau.
Nhưng cô vẫn không hài lòng, thời gian cô ngồi trước bàn học càng lâu hơn trước.
Tô Hằng vừa xúc động vừa đau lòng, hắn đã nhìn Hạ Trừng lớn lên từ những ngày còn bé, không người nào biết rõ hơn hắn việc cô đã cố gắng bao nhiêu.
Hạ Trừng gần như không đi ra ngoài chơi, cô dùng tất cả thời gian để đọc sách, ngoại trừ thời gian tập thể dục định kỳ với máy tập tại nhà.
Nếu là trước kia, có đánh chết hắn cũng không tin Hạ Trừng có thể làm học bá.
Những lúc cô khổ sở đến mức không thể không hỏi ý kiến hắn, hắn luôn mất kiên nhẫn nói: "Con đừng quan tâm đến việc này, con không hiểu chuyện gì cả."
Thật ra sao Hạ Trừng có thể không hiểu chứ?
Loại khinh thường và coi rẻ ẩn giấu đó chính là thứ làm người ta tổn thương nhất, huống chi hắn lại thể hiện ra ngoài rõ ràng đến thế.
Hạ Trừng âm thầm chịu đựng là vì không muốn vạch trần ý nghĩ xấu xa giấu đầu hở đuôi kia thôi.
Sau chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, trong suốt một quãng thời gian, nếu Từ Ninh gặp phải Hạ Trừng ở trường thì sẽ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cho đến một ngày, dường như Hạ Trừng cố ý để Từ Ninh chặn đường, theo cô ấy đến một góc tối không người qua lại trong trường.
Vườn hoa cuối thu không có hoa, chỉ có bùn lầy khắp trên mặt đất.
Thời tiết giá rét, hai người không nói chuyện, hơi thở phả ra từng luồng khói.
Thời tiết giá rét, hai người không nói chuyện, hơi thở phả ra từng luồng khói.
Từ Ninh do dự một lúc mới nói: "Mình phải cảm ơn cậu vì việc đó, nếu như không có sự đảm bảo của cậu, chắc chắn chủ nhiệm lớp cậu sẽ không bỏ qua cho bọn mình."
Hạ Trừng chăm chú nhìn mặt Từ Ninh một lúc lâu, nói: "Cậu lớn lên trông rất giống bà ấy."
"Hả?" Quả nhiên cấu tạo não của đứa con riêng được nuôi dưỡng tốt không phải là thứ người bình thường có thể hiểu được, Từ Ninh cảm thấy lối suy nghĩ của Hạ Trừng quá khác biệt, cô ấy hoàn toàn không thể bắt kịp.
"Từ Ninh, đôi mắt của cậu cũng xinh đẹp như của mẹ cậu vậy, nhưng tính cách hai người lại không giống nhau."
"Hứ!" Từ Ninh không thích nghe người khác nhắc đến những chuyện có liên quan tới mẹ cô ấy, thật ra thì cô ấy không có quá nhiều tình cảm với Phó Mạn, rất lâu hai người mới gặp nhau một lần.
Bởi vì có hơi bực bội, Từ Ninh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi đồng phục, cô ấy rút ra một điếu rồi châm lên, sau đó đưa gói thuốc cho Hạ Trừng, trong ánh mắt hiện lên ý khiêu khích.
Hạ Trừng lấy một điếu thuốc lá, động tác châm lửa rất thuần thục, cô chậm rãi hút một hơi, hỏi: "Từ Ninh, cậu nghĩ dáng người đẹp có quan trọng không?"
Từ Ninh mở to đôi mắt ướt át đào hoa, nói: "Nói thừa!"
Hạ Trừng dụi điếu thuốc: "Nếu cậu không muốn răng cửa ố vàng, làn da xấu đi, cơ thể bốc mùi nhựa đường thì đừng học người khác hút thuốc."
Từ Ninh cười giễu: "Mình còn tưởng cậu không giống đám mọt sách kiểu cách lớp A kia, kết quả...?"
Hạ Trừng không biết làm thế nào, nói: "Cậu nói kiểu cách thì kiểu cách, nhưng đám mọt sách bọn mình hiểu rõ hơn các cậu một chuyện. Muốn thay đổi vận mệnh tương lai của mình, phương pháp trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất cũng chỉ có giai đoạn học sinh hiện tại."
Từ Ninh trừng mắt: "Mẹ nó, sao cậu nói chuyện cứ như là ba mình vậy!"
Hạ Trừng không mặn không nhạt nói: "Là tự cậu nói như thế đấy, con gái ngoan, mau gọi một tiếng ba nghe xem nào!"
Lúc này, Tô Hằng đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, vô cùng lo lắng nói: "Trừng Trừng, con phải cẩn thận!"
Hạ Trừng chậm rãi rửa tay, trên mặt không có nhiều biểu cảm lắm.
Lần đầu tiên Tô Hằng cảm thấy thất vọng vì sự vô dụng của mình.
Có lẽ vì đã nhìn cô lớn lên nên tình cảm mà hắn dành cho cô bây giờ rất phức tạp.
Hạ Trừng là vợ của hắn, nhưng dường như cũng là con gái của hắn.
Sự khác biệt giữa hai loại quan hệ đó chính là tình cảm vợ chồng sẽ có một ngày không còn mãnh liệt, từ từ nhạt phai, nhưng sự yêu thương từ tận đáy lòng của người ba dành cho con gái thì sẽ càng ngày càng tăng lên.
Theo như tình huống Tô Hằng được nghe kể lại thì lúc đó Hạ Trừng có thể trở thành chị đại của đám nữ sinh lớp K là xuất phát từ trận đánh này.
Qua đó cũng xác định thứ hạng trước sau ở trường học của cô và Từ Ninh, mà tình cảm chị em thắm thiết của bọn họ cũng trở nên sâu đậm hơn sau trận chiến này.
Nhưng cô bé Hạ Trừng mà Tô Hằng nhìn lớn lên từng ngày lại vô cùng ngoan ngoãn. Hắn không nghĩ với sức lực của mình, cô có thể đánh thắng Từ Ninh.
Bởi vì sợ cô bị bắt nạt, Tô Hằng không kiềm được lo lắng, hỏi: "Trừng Trừng, chạy mau, nếu con chạy không thoát thì cứ hét lên thật to, giáo viên đang đi ngoài hành lang chắc chắn sẽ nghe thấy."
Hạ Trừng đã ở bên Phó Mạn một thời gian. Tính cách của cô đã có thêm sự bình tĩnh, ung dung không nóng vội.
Cô vờ như không nghe Tô Hằng nói, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn người đứng phía sau.
Từ Ninh đặt tay lên vai cô, dùng giọng điệu không thân thiện nói: "Bạn học, cậu qua đây, mình có lời muốn nói với cậu!"
Hạ Trừng không thèm quay đầu lại, thờ ơ nói: "Mình không quen biết cậu, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả."
Người đứng phía sau Từ Ninh chính là bạn học của cô ấy, tên Lật Tử, dáng người cao lớn, tính tình cực kỳ nóng nảy. Cô nhóc đi tới sau lưng Hạ Trừng, đẩy vai cô rồi lớn tiếng mắng: "Hay lắm, thành tích tốt thì giỏi lắm sao, tôi biết ngay loại người như cậu rất thích ra oai mà."
Khóe miệng Hạ Trừng giật giật, cô xoay người nhìn Từ Ninh, chậm rãi nói: "Từ Ninh, nếu như hai người chúng ta xảy ra mâu thuẫn ở trường học, lúc đó chắc chắn mẹ cậu không biết phải xử lý thế nào đâu, cậu đừng để bà ấy khó xử."
Không có nhiều người biết quan hệ giữa hai người, dù sao chuyện Phó Mạn và Từ Diệu Khánh ly hôn cũng đã xảy ra rất lâu rồi.
Tử Ninh nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đúng là cô ấy chưa từng nghĩ Hạ Trừng sẽ lấy mẹ ra dọa mình.
Lớn lên trong gia đình giàu có, cô ấy không khác gì con cưng của trời, chưa từng ăn nói khép nép với ai bao giờ. Nhưng trong lòng cô ấy luôn có một gút mắc, chính là mẹ của cô ấy không cần cô ấy, tái giá với người đàn ông khác.
Suy nghĩ này của cô ấy đương nhiên là do những người lớn trong Từ gia nói vào tai cô ấy từ bé cho đến lớn.
Lật Tử không phát hiện Tử Ninh đã hơi do dự, vẫn tiếp tục la mắng Hạ Trừng: "Đừng tưởng lấy người khác ra thì chúng tôi sẽ sợ cậu, loại học sinh thích mách lẻo với người lớn như cậu chị đây đã gặp nhiều!"
Hạ Trừng rũ mắt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà khẽ bật cười. Nhưng nụ cười muốn xóa đi hiểu lầm này của cô lại động đến lòng tự trọng của Lật Tử một cách nghiêm trọng.
Lật Tử giơ tay lên cao định tát Hạ Trừng một bạt tai để cô nhớ kỹ bài học này: "Cười cái gì? Cậu mà cũng muốn đi quyến rũ người khác à, thật không biết xấu hổ... A!"
Chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả Tô Hằng đứng bên cạnh cũng cũng kinh ngạc há to miệng.
Lúc tay Lật Tử vừa vung tới, Hạ Trừng đã nắm chặt cổ tay đối phương kéo về phía trước, thuận thế tàn nhẫn nắm lấy tóc của cô ấy đập vào vách tường.
Không để Lật Tử vỡ đầu chảy máu, Hạ Trừng đã đá thật mạnh vào sau đầu gối của cô ấy, khiến cho Lật Tử lập tức quỳ rạp xuống trước vách tường, nhìn tường mà hối lỗi.
Hai mắt Hạ Trừng toát ra sự ác độc và kiêu ngạo, không chỉ có Từ Ninh bị dọa không phản ứng kịp, không thể ngăn cản.
Mà đường đường là một người đàn ông trưởng thành như Tô Hằng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Con... đừng đánh nữa!"
Khó khăn lắm Từ Ninh và một bạn học khác mới tỉnh táo lại, lúc bọn họ định cùng nhau xông lên cứu Lật Tử, Hạ Trừng đã đến bên cạnh thùng nước và cầm cây lau nhà bẩn thỉu lên.
Cô hờ hững vung tay, hất nước bẩn vào chân Từ Ninh: "Nếu không chê nước bồn cầu buồn nôn, hai người các cậu có thể đến thử."
Lúc này, Lật Tử giãy giụa muốn đứng lên, nhưng chân Hạ Trừng đã đạp lên vị trí yếu ớt sau đầu gối của cô bé, tóc cũng bị bàn tay Hạ Trừng nắm chặt, cho nên cô bé đành phải khua tay lung tung để thoát khỏi sự kềm chế của Hạ Trừng.
Da đầu Tô Hằng căng ra, chợt nhớ tới lúc hắn và Hạ Trừng cãi nhau trước kia, chỉ khi cô thật sự tức giận mới cãi vã với hắn.
Da đầu Tô Hằng căng ra, chợt nhớ tới trước kia, khi hắn và Hạ Trừng cãi nhau, chỉ khi cô thật sự tức giận mới cãi vã với hắn.
Thì ra cô đã thủ hạ lưu tình với hắn rồi, hắn rất may mắn vì chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung ác thật sự của cô.
Tình hình hết sức căng thẳng, nhưng Hạ Trừng và mấy cô bé kia chưa kịp lao vào đánh nhau thì các bạn học sinh lớp A đã vây quanh giáo viên chủ nhiệm lớp mình, cùng đi vào nhà vệ sinh.
Chuyện này ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng đến mặt mũi của lớp, mấy bạn nam trong lớp đã sớm để ý xem người lớp K có tới gây chuyện với Hạ Trừng hay không, cuối cùng, quả nhiên bọn họ đã chờ được.
Chủ nhiệm lớp A đi vào nhà vệ sinh, cô ấy vừa dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Từ Ninh và bạn của cô ấy đã ỉu xìu như ba bông hoa rơi rụng vì gió rét, hoàn toàn mất hết dáng vẻ kiêu căng phách lối vừa rồi.
Alien Queen nổi tiếng ở chỗ chuyên dùng thủ đoạn ác liệt để quản lý, dạy dỗ học sinh.
Mặc dù trong trường cao trung T có không ít học sinh có gia thế bối cảnh, nhưng vẫn không ngăn được tỷ lệ học sinh lên lớp của lớp do Queen chủ nhiệm là cực cao. Cho nên bất kể là nhà trường, phụ huynh hay học sinh, chỉ cần cô ấy xuất hiện là sẽ vô thức kính trọng.
Cô ấy nhìn vào học sinh mình tâm đắc nhất, hỏi: "Hạ Trừng, có phải các bạn ấy đang bắt nạt em không?"
Hạ Trừng mỉm cười, qua loa nói: "Không có, chẳng qua bạn học này bị trượt chân té trong nhà xí, em chỉ muốn đỡ bạn ấy thôi."
Từ Ninh nhíu mày, nhìn Hạ Trừng một cách khó hiểu, nhưng cô ấy còn chưa kịp hiểu rõ thái độ của Hạ Trừng thì chủ nhiệm lớp A đã trừng mắt với bọn họ, nói: "Các em mau theo cô vào văn phòng". Sau đó nói thêm: "Hạ Trừng đi về trước đi, chuyện này cứ giao cho cô xử lý là được."
Sau khi về nhà, Hạ Trừng cũng không có nói chuyện đã xảy ra ở trường học hôm nay cho Hạ Chấn Trì và Phó Mạn biết.
Thân là một người chứng kiến toàn bộ quá trình, Tô Hằng không nhịn được mà bày ra thái độ trưởng bối với Hạ Trừng: "Trừng Trừng, mặc dù mấy bạn kia có lỗi khi bắt nạt con, nhưng con cũng không nên dùng cách thức bạo lực như vậy để đối phó bọn họ."
Hạ Trừng đang lấy tập vở ra khỏi cặp, mở bài tập hôm nay ra, cầm bút nhìn chằm chằm vào trang sách, lẩm bẩm: "Phiền phức quá!"
Tô Hằng không hiểu tâm lý con gái mới lớn, bắt đầu bước vào thời kỳ nổi loạn, hắn uể oải nói: "Con đừng chê chú phiền, chú nói ra những lời này là vì muốn tốt cho con."
Bỗng nhiên, Hạ Trừng ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không trước mặt, cười "ha ha" hai tiếng.
Hạ Trừng ngồi trên ghế xoay người lại, lạnh lùng nhìn con ma trước mắt một cách chăm chú: "Chú..." Cô nhấn mạnh từ này: "Chuyện này không liên quan tới chú."
Tô Hằng bị thái độ xa cách mười ngàn dặm của Hạ Trừng làm cho uất nghẹn, không nói được gì. Hắn biết cô khá là nóng tính, nhưng ở thế giới kia, cô ít khi biểu lộ trước mặt hắn cho nên bây giờ hắn thật sự có hơi không quen.
Thật ra đàn ông rất sĩ diện, huống chi là một người đàn ông trung niên đã lăn lộn nhiều năm ở thương trường như hắn.
Tô Hằng ho một tiếng: "Chú chỉ là lo lắng cho con thôi."
"Ừm!" Hạ Trừng xoay ghế qua chỗ khác, bất ngờ nói một câu: "Chú lo lắng thì có ích gì? Chú cũng không giúp được cho tôi."
Tô Hằng đi đến bên cạnh bàn học của cô, cố ý khơi lên chủ đề không vui, hỏi: "Nếu bài tập có chỗ nào khó hiểu, chú có thể dạy cho con."
Chuyện khác không nói, nhưng hắn vẫn khá tự tin với khả năng làm bài tập của mình.
Lúc còn là học sinh, tuy thành tích học tập khá tốt nhưng hắn lại đến lớp học lại, đơn giản là vì lúc thi tuyển sinh đại học không may bị rớt, chỉ thiếu một chút điểm nữa là hắn có thể đậu vào ngôi trường lý tưởng trong nguyện vọng của mình.
Vì mời chào hắn tham gia, cao trung T còn miễn toàn bộ chi phí học thêm cho hắn.
Nhà trường không chỉ kỳ vọng Tô Hằng có thể đậu vào đại học chính quy, mà với kết quả học tập xuất sắc của hắn ở cấp ba, giáo viên toàn trường đều cho rằng hắn rất có cơ hội đứng đầu toàn tỉnh.
Sau đó, mặc dù Tô Hằng không có đậu vào top 3 như ý muốn, nhưng hắn vẫn lấy được học bổng của cao trung T dành cho thủ khoa thi đại học.
Thật ra hắn thấy thành tích như vậy cũng đủ rồi, nhưng lúc đó, kể cả mẹ của hắn và phần lớn người trong trường đều nói do Hạ Trừng ảnh hưởng nên hắn mới mất phong độ.
Hạ Trừng nhếch khóe miệng, lắc đầu nói: "Chú cũng đã quên mất không ít, đừng nói đến dạy con, chỉ cần chú tránh xa con một chút, để con có thể tập trung làm bài tập là đã giúp con nhiều lắm rồi."
Đây cũng không phải là lời nói dối, cô không có nói oan cho hắn.
Tô Hằng đã không làm học sinh lâu lắm rồi, với trí nhớ của mình, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với bài vở sơ trung của Hạ Trừng, nhưng từ cao trung trở về sau, quả thực hắn có hơi lực bất tòng tâm.
Tổng thành tích học tập cuối kỳ của lớp mười được công bố, Hạ Trừng đoạt được hạng ba toàn khóa, vượt xa người hạng tư mấy con phố.
Tập thể càng ưu tú, mức chênh lệch giữa mỗi người càng nhỏ, chỉ thua một phần trăm là sẽ thua mấy chục người, nhưng Hạ Trừng đã chen vào nhóm nhỏ dẫn đầu, kéo xa khoảng cách với những người phía sau.
Nhưng cô vẫn không hài lòng, thời gian cô ngồi trước bàn học càng lâu hơn trước.
Tô Hằng vừa xúc động vừa đau lòng, hắn đã nhìn Hạ Trừng lớn lên từ những ngày còn bé, không người nào biết rõ hơn hắn việc cô đã cố gắng bao nhiêu.
Hạ Trừng gần như không đi ra ngoài chơi, cô dùng tất cả thời gian để đọc sách, ngoại trừ thời gian tập thể dục định kỳ với máy tập tại nhà.
Nếu là trước kia, có đánh chết hắn cũng không tin Hạ Trừng có thể làm học bá.
Những lúc cô khổ sở đến mức không thể không hỏi ý kiến hắn, hắn luôn mất kiên nhẫn nói: "Con đừng quan tâm đến việc này, con không hiểu chuyện gì cả."
Thật ra sao Hạ Trừng có thể không hiểu chứ?
Loại khinh thường và coi rẻ ẩn giấu đó chính là thứ làm người ta tổn thương nhất, huống chi hắn lại thể hiện ra ngoài rõ ràng đến thế.
Hạ Trừng âm thầm chịu đựng là vì không muốn vạch trần ý nghĩ xấu xa giấu đầu hở đuôi kia thôi.
Sau chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, trong suốt một quãng thời gian, nếu Từ Ninh gặp phải Hạ Trừng ở trường thì sẽ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cho đến một ngày, dường như Hạ Trừng cố ý để Từ Ninh chặn đường, theo cô ấy đến một góc tối không người qua lại trong trường.
Vườn hoa cuối thu không có hoa, chỉ có bùn lầy khắp trên mặt đất.
Thời tiết giá rét, hai người không nói chuyện, hơi thở phả ra từng luồng khói.
Thời tiết giá rét, hai người không nói chuyện, hơi thở phả ra từng luồng khói.
Từ Ninh do dự một lúc mới nói: "Mình phải cảm ơn cậu vì việc đó, nếu như không có sự đảm bảo của cậu, chắc chắn chủ nhiệm lớp cậu sẽ không bỏ qua cho bọn mình."
Hạ Trừng chăm chú nhìn mặt Từ Ninh một lúc lâu, nói: "Cậu lớn lên trông rất giống bà ấy."
"Hả?" Quả nhiên cấu tạo não của đứa con riêng được nuôi dưỡng tốt không phải là thứ người bình thường có thể hiểu được, Từ Ninh cảm thấy lối suy nghĩ của Hạ Trừng quá khác biệt, cô ấy hoàn toàn không thể bắt kịp.
"Từ Ninh, đôi mắt của cậu cũng xinh đẹp như của mẹ cậu vậy, nhưng tính cách hai người lại không giống nhau."
"Hứ!" Từ Ninh không thích nghe người khác nhắc đến những chuyện có liên quan tới mẹ cô ấy, thật ra thì cô ấy không có quá nhiều tình cảm với Phó Mạn, rất lâu hai người mới gặp nhau một lần.
Bởi vì có hơi bực bội, Từ Ninh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi đồng phục, cô ấy rút ra một điếu rồi châm lên, sau đó đưa gói thuốc cho Hạ Trừng, trong ánh mắt hiện lên ý khiêu khích.
Hạ Trừng lấy một điếu thuốc lá, động tác châm lửa rất thuần thục, cô chậm rãi hút một hơi, hỏi: "Từ Ninh, cậu nghĩ dáng người đẹp có quan trọng không?"
Từ Ninh mở to đôi mắt ướt át đào hoa, nói: "Nói thừa!"
Hạ Trừng dụi điếu thuốc: "Nếu cậu không muốn răng cửa ố vàng, làn da xấu đi, cơ thể bốc mùi nhựa đường thì đừng học người khác hút thuốc."
Từ Ninh cười giễu: "Mình còn tưởng cậu không giống đám mọt sách kiểu cách lớp A kia, kết quả...?"
Hạ Trừng không biết làm thế nào, nói: "Cậu nói kiểu cách thì kiểu cách, nhưng đám mọt sách bọn mình hiểu rõ hơn các cậu một chuyện. Muốn thay đổi vận mệnh tương lai của mình, phương pháp trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất cũng chỉ có giai đoạn học sinh hiện tại."
Từ Ninh trừng mắt: "Mẹ nó, sao cậu nói chuyện cứ như là ba mình vậy!"
Hạ Trừng không mặn không nhạt nói: "Là tự cậu nói như thế đấy, con gái ngoan, mau gọi một tiếng ba nghe xem nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.