Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ
Chương 59
Diệp Sáp
23/12/2021
—— Chị có thể giúp em không, Nguyễn tổng?
Tần Hải Dao quần áo nửa kín nửa hở nhìn Nguyễn Y Hàm, dùng âm thanh suy yếu nhất để khẩn cầu, phát ra lời mời gọi dụ hoặc linh hồn.
Có thể sao.........
Trái tim của Nguyễn tổng giống như bị lửa thiêu đốt. Lý trí bảo cô đừng đi, đi chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng cảm xúc đã thúc đẩy đôi chân cô từng bước đi tới.
Cho dù đó là cạm bẫy, chỉ cần là Tần Hải Dao cấp, cô cũng bằng lòng.
Khoảnh khắc đôi tay run rẩy chạm vào làn da của nàng, khuôn mặt Nguyễn Y Hàm lập tức đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng.
Đã lâu.
Bị thống khổ tra tấn, cô cho rằng cả đời này, hai người sẽ không bao giờ được gần nhau nữa.
Cho rằng...... Ba kiếp dây dưa của các nàng đã hoàn toàn kết thúc.
Rất nhiều bất hạnh cùng thống khổ, đều là bởi vì các nàng yêu nhau mà có.
Thậm chí, Nguyễn Y Hàm còn nghĩ tới, nếu cô cùng Tiểu Hải chưa từng yêu nhau.
Như vậy vô luận cô trả thù thế nào, tính kế thế nào, có lẽ cô cũng chỉ cảm thấy y hệt như khi biết A Ly lừa dối, lúc đầu thì đau đớn, sau đó thì giống như miếng thịt trên người bị xẻo trực tiếp, thời gian lâu dần, miệng vết thương chung quy cũng lành lại.........
Nhưng hiện giờ, vết sẹo màu hồng phấn giống như bạch ngọc dừng ở trên vai của Tần Hải Dao, đã trở nên nhạt màu, đó là bởi vì cô nên mới lưu lại.
Nếu thời điểm Cindy được thả ra cô để tâm tới.
Nếu......
"Chị khóc."
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm rơi lệ nhẹ giọng nói, nàng không nghĩ tới Nguyễn tổng sẽ phản ứng ngoài ý muốn như vậy, làm tâm nàng đau như dao cắt.
Nguyễn Y Hàm quay đầu, lau đi nước mắt muốn che giấu: "Tôi bị đau mắt hột. Thời điểm có gió thổi qua sẽ như vậy."
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Nhưng đây là trong nhà, cửa sổ cũng đã đóng."
Nguyễn Y Hàm:......
Bác sĩ Tần vẫn phản ứng nhanh như vậy, không cho người con đường sống.
Từ góc độ của Tần Hải Dao, đây là lần đầu tiên nàng ở gần Nguyễn Y Hàm đến vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi dài đang chớp động của cô cùng vành mắt đen nhánh, thời điểm thoa thuốc cho nàng, ánh mắt cô ôn nhu lại thương tiếc.
Này còn nói không quen thuộc?
Nhìn bộ dáng đau lòng của Nguyễn Y Hàm, nàng cảm giác hai người nhất định không phải mối quan hệ thân thiết bình thường.
"Đau không?"
Có lẽ quá nhập tâm suy nghĩ, Tần Hải Dao cư nhiên đã quên rằng Nguyễn tổng đang thoa thuốc cho nàng, nàng vừa rồi động một chút liền sẽ đau, hiện tại Nguyễn tổng đang thoa thuốc, nếu nàng không thể hiện đau đớn, có phải là giấu đầu lòi đuôi hay không?
"Ừm........."
Tần Hải Dao nhíu mày than nhẹ một tiếng, hai mắt dán vào Nguyễn Y Hàm, yếu ớt nói: "Có một chút, nhưng không sao...... kỹ thuật của Nguyễn tổng thực tốt."
Hai chân của Nguyễn Y Hàm mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ tại chỗ, cô vội vàng mặc lại quần áo cho Tần Hải Dao: "Đó là vì thuốc tốt, em nằm nghỉ một lát đi."
Cô đang muốn chạy, Tần Hải Dao lại lập tức gọi cô, "Nguyễn tổng."
Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn nàng, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, sâu kín hỏi: "Vết thương này của em, là bởi vì chị nên mới có sao?"
Một câu nói thâm nhập linh hồn.
Nguyễn Y Hàm khiếp sợ nhìn nàng, cho rằng nàng nhớ tới cái gì.
Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, đem phản ứng của cô thu hết vào mắt: "Em...... Thời điểm em tỉnh lại, mọi người nói em cùng hàng xóm cách vách cãi nhau khi đang cắt lúa, bị liềm đâm bị thương." Ánh mắt của nàng có chút mơ hồ, "Nhưng em có thử qua lưỡi liềm, dấu vết tựa hồ không đúng."
Tiểu Hải tuy rằng không có ký ức, nhưng chỉ số thông minh siêu phàm cũng không hề biến mất.
Nàng lẩm bẩm: "Em đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng đều bị phủ định, về sau em lại nghĩ...... Có lẽ vết thương này là sự trừng phạt của ông trời dành cho em, có lẽ trước kia em đã làm sai chuyện gì, ăn một nhát dao, để thanh tỉnh đầu óc, đúng không?"
Tay Nguyễn Y Hàm đều run rẩy, trong lòng đều là nước mắt.
Không phải Tiểu Hải......
Không phải em sai......
Tần Hải Dao cắn cắn môi, "Đây cũng là nguyên nhân chị tránh né em sao?"
......
Cuối cùng, vẫn là trốn ra khỏi phòng.
Nguyễn Y Hàm không biết phải trả lời Tần Hải Dao như thế nào.
Một mình cô ngồi ở phòng bên cạnh thật lâu, cuối cùng cô đi tìm Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, tôi......"
Khương Trăn Nguyệt mới nướng xong vài xiên, qua làn khói, nàng nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Y Hàm, nhẹ nhàng nói: "A Hàm, đừng rời đi, sắp ăn tết rồi, cậu ở bên cạnh cô ấy đi, cô ấy rất cô đơn."
Một câu cắt tâm.
Điểm này, Nguyễn Y Hàm đã từng nghĩ đến.
Bị thương như vậy, chảy nhiều máu như vậy, thậm chí...... Thiếu chút nữa sống không nổi.
Nàng làm sao từ thống khổ cùng mờ mịt giãy giụa thoát khỏi.
"Cậu vẫn lo lắng chuyện Phật châu sao?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, tình cảm giữa bọn họ không giống như tình yêu hay tình thân, đã vượt hơn rất nhiều.
Nàng quá hiểu Nguyễn Y Hàm, cũng minh bạch chuyện các nàng từng trải qua.
Nguyễn Y Hàm nghẹn ngào nói: "Năm đó, em ấy cũng có thể lựa chọn quên tôi." Có ai nguyện ý mang theo thống khổ như vậy lần lượt luân hồi.
Sau hai lần trở về, tùy tiện một lần, nếu Tiểu Hải không có ý niệm cùng chấp nhất cường đại, nàng đã sớm giải thoát rồi.
Nguyễn Y Hàm sợ hãi.
Có lẽ bị thống khổ tra tấn đã lâu.
Cô luôn cảm thấy tốt đẹp không phải lúc nào cũng hiện hữu, chỉ như một giấc mơ, vụt tắt trong nháy mắt.
Nhưng sau khi nó rời đi, nỗi đau để lại cho các nàng là mãi mãi.
Giống như cô......
Kiếp đầu tiên tuy rằng không có ký ức, nhưng Tần Hải Dao sẽ không lừa cô. Cô giết người, bị bỏ tù, đem vô hạn thống khổ lưu lại.
Kiếp thứ hai thì sao?
Bà nội của cô bị nghiền nát thành tro, cô thống khổ tuyệt vọng nhảy vực bỏ mình......
Tới cuối cùng một đời này......
Tiểu Hải của cô thật vất vả mới hạnh phúc.
Nếu lại bởi vì cô có chuyện gì ngoài ý muốn......
Nguyễn Y Hàm không thể chịu đựng được, trái tim cô đã vỡ nát rồi, cô đã từng nghĩ đến việc buông tay, nhưng tình yêu này đã sớm khắc sâu vào bên trong linh hồn, cô chỉ muốn đứng xa xa nhìn Tần Hải Dao, cứ như vậy yên lặng bảo hộ nàng thật tốt, nhưng tình cảm của các nàng, cũng không phải một câu cô nói liền có thể tính toán.
Tiểu Hải kiên cường như vậy, chấp nhất như vậy.
Giống như hiện tại.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên liền đã nhận định, nàng cùng Nguyễn Y Hàm không phải là một mối quan hệ đơn giản.
Nàng chấp nhất muốn biết vì cái gì, Nguyễn Y Hàm lại sợ hãi phần chấp nhất đó sẽ huỷ hoại nàng.
"Nếu cậu cảm thấy không tiện, thì đến bên phòng tôi nghỉ ngơi đi."
Khương Trăn Nguyệt ngữ khí hòa hoãn xuống, nàng biết trong lòng Nguyễn Y Hàm đau khổ, Nguyễn Y Hàm sâu kín nói: "Được, kỳ thật ở nơi nào cũng giống nhau."
"Vẫn ngủ không được sao?"
Trái tim của Khương Trăn Nguyệt căng thẳng, Nguyễn Y Hàm cười khổ cúi đầu. "A Hàm, cậu đây là tự trừng phạt mình."
Âm thanh của Khương Trăn Nguyệt thực nhu hòa, "Những chuyện trước đây đã qua, người chết cũng chết rồi, người sống thì nên thật vui vẻ, không tốt sao?"
Không tốt sao?
Tất nhiên là tốt.
Tất cả đạo lý, Nguyễn Y Hàm đều hiểu.
Những người từng trải qua chấn thương tâm lý sẽ hiểu, mỗi sáng thức dậy, mỗi ngày trôi qua, Nguyễn Y Hàm đều tự nói với bản thân rằng hãy để nó qua đi, bước ra ngoài và tạm biệt quá khứ.
Nhưng mỗi đêm, những ký ức màu đen sẽ không buông tha cho cô, lần lượt nhấn chìm, làm cô hít thở không thông.
Cô không có cách nào.
Cô không thể thoát ra.
Buổi tối thời điểm ăn que nướng.
Tần Hải Dao trầm mặc nhìn Nguyễn Y Hàm kéo hành lý của mình đi tới phòng bên cạnh, cô cười với Tiểu Hải giải thích: "Nguyệt Nguyệt bên kia là giường nệm, tôi ngủ quen hơn một chút."
Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Phải không?"
Nàng cúi đầu cười nhạt.
Nụ cười kia, Nguyễn Y Hàm quen thuộc, cô biết, Tiểu Hải thương tâm. Đêm nay ăn que nướng, trừ bỏ Lạp Trân không tim không phổi ăn vui vẻ, những người còn lại đều tâm sự nặng nề.
Hiện tại, Khương Trăn Nguyệt lo lắng không phải Tiểu Hải, sức khỏe của Tiểu Hải đã ngày càng tốt lên, tuy rằng ngẫu nhiên cũng đa sầu đa cảm, nhưng hầu hết thời gian đều tốt hơn trước rất nhiều. Trái lại Nguyễn Y Hàm, cô cực kỳ giống Tần Hải Dao ban đầu, tâm sự nặng nề, một đêm lại một đêm ngủ không yên.
Các nàng như lạc vào bên trong mê cung không lối thoát.
Người ngoài cuộc là Khương Trăn Nguyệt cảm thấy, rằng người biết nhiều nhất lại là người chịu nhiều tổn thương nhất.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Nếu tất cả mọi người đều có thể làm được điều này, sẽ có bao nhiêu tốt. Đêm hôm đó, không chỉ Nguyễn Y Hàm, Tần Hải Dao cũng mất ngủ.
Nàng ngồi dưới giàn nho, nhìn chằm chú vào hạt bồ đề trắng trên cổ tay.
Từng viên hạt châu kia, phảng phất tản ra ánh sáng nhàn nhạt, tay Tần Hải Dao nhẹ nhàng sờ soạng Phật châu, nhớ tới lời nói của sư phụ.
—— Không được tùy tiện tháo xuống, Tiểu Hải, nhớ kỹ.
Trong lòng Tần Hải Dao nhất thời có một cỗ nóng nảy, nàng muốn gỡ chuỗi Phật châu ra khỏi tay mình, coi như là như vậy, nàng có thể nhớ đến chuyện đã từng, có thể biết được nguyên nhân Nguyễn Y Hàm thống khổ cùng dằn vặt như vậy.
Khương Trăn Nguyệt đang nhảy qua tường với rượu nho trong tay, thấy một màn như vậy sợ ngây người, "Ầm" một tiếng, bầu rượu trong tay nàng ấy rơi xuống đất.
Tần Hải Dao hoảng sợ, Khương Trăn Nguyệt hai mắt đăm đăm nhìn nàng: "Tiểu Hải, cô đang làm gì vậy?"
Nàng ấy rốt cuộc cũng hiểu được lo lắng của Nguyễn Y Hàm.
......
Sáng sớm hôm sau.
Tần Hải Dao đến bệnh viện như thường lệ, lần này, Nguyễn Y Hàm không đi theo nàng.
Cô đến trường học trong thôn, tìm cán bộ của trường nói chuyện phiếm, cuối cùng ngồi vào phòng hiệu trưởng.
Thời điểm hiệu trưởng nghe về kế hoạch tài trợ của Nguyễn Y Hàm, miệng hắn há to đến mức không thể khép lại được.
Khương Trăn Nguyệt ở bên cạnh hơi mỉm cười, nàng cùng Nguyễn Y Hàm đã có một đoạn thời gian không gặp nhau.
Thời điểm Nguyễn tổng nói đến chuyện chính sự rất ít khi cười, tuy rằng làm chuyện tốt, nhưng bộ dáng sấm rền gió cuốn kia thật sự dọa người.
Nguyệt Nguyệt đột nhiên có điểm chua xót.
Nàng nhớ tới Tiểu Hải trước kia đã giúp người dân khám bệnh miễn phí như thế nào, lại nhìn xem Nguyễn Y Hàm.
Cô không chỉ đáp ứng đem các tuyến đường xung quanh tu sửa, vì trường học hỗ trợ kinh phí mạnh mẽ mà còn giảm học phí cho học sinh nghèo, còn bố trí người đến tiếp đón Phòng Giáo dục và các cấp ban ngành có liên quan.
Theo quan điểm của Nguyễn Y Hàm, việc giúp đỡ trẻ em địa phương nâng cao chất lượng giáo dục là điều quan trọng nhất, điều này tốt hơn nhiều so với việc tài trợ trực tiếp cho người dân địa phương.
Lối vào khuôn viên trường.
Một đám thiếu nam thiếu nữ đeo khăn quàng đỏ đi ngang qua, tò mò nhìn xem hai người.
Khương Trăn Nguyệt nghiêng nghiêng đầu: "An bài nhanh như vậy, đã sớm có tính toán?"
Nguyễn Y Hàm đứng ở cửa, gió thổi loạn mái tóc, cô nhàn nhạt nói: "Bọn trẻ còn nhỏ, tôi hy vọng về sau chúng có thể thông qua sự nỗ lực của bản thân rời khỏi nông thôn, thoát khỏi cảnh nghèo, có năng lực trải qua nhân sinh mình muốn, có được người mình muốn yêu." Âm thanh của cô có chút khàn khàn.
Có lẽ đã định sẵn không có hạnh phúc.
Nếu vậy, nhìn người khác vui vẻ cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc. —— Thế giới hôn ta với nỗi đau và muốn ta hát đáp lại.
Có lẽ, một ngày nào đó, ông trời cảm động, sẽ đối xử với Tiểu Hải của cô tốt hơn một chút cũng không chừng.
......
Thời gian một tuần này, Nguyễn Y Hàm đều cố tình tránh mặt Tần Hải Dao, cho dù phải gặp, cô cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
Bộ dáng lễ phép kia, nhàn nhạt xa cách, thật sự giống như đối với một người xa lạ.
Tần Hải Dao không nói gì, chỉ là thường xuyên ở thời điểm làm cơm trưa hoặc cơm chiều, ở món Nguyễn tổng thích ăn như tôm tích hoặc một số món khác, "lỡ tay" cho quá nhiều muối hoặc dấm, làm người ăn một ngụm tóc liền muốn dựng hết cả lên, tóm lại, không muốn để cô thoải mái.
Nhưng Nguyễn tổng không thể nói gì, bác sĩ Tần thì sao?
Nàng sẽ mỉm cười ôn nhu nhìn Nguyễn Y Hàm, từng đũa gắp đồ ăn cho cô: "Nguyễn tổng, ngài mệt mỏi như vậy, nên ăn nhiều một chút."
Nguyễn Y Hàm:......
Khương Trăn Nguyệt cùng Lạp Trân bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện, sợ vô tội lại trở thành nạn nhân.
Buổi tối, Khương Trăn Nguyệt đi tìm Tiểu Hải một chuyến, nàng ấy cùng Lạp Trân sắp phải rời đi, nên muốn hỏi nàng còn cần gì nữa không?
Tần Hải Dao chải tóc, hơi mỉm cười: "Nguyệt Nguyệt, sau khi trở về cô hảo hảo chăm sóc chú và dì, trong khoảng thời gian này cảm ơn cô đã chăm sóc tôi."
Khương Trăn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Hải Dao: "Thật khách khí." Nàng ấy nhướng mày: "Tôi thấy cô tựa hồ đã nghĩ thông suốt?"
Nghĩ thông suốt sao?
Tần Hải Dao nâng lên Phật châu trên cổ tay nhìn nhìn, "Có chút nghĩ thông suốt, Nguyệt Nguyệt, trước kia tôi cảm thấy chuỗi Phật châu này hạn chế tôi, thậm chí là trói buộc tôi, cho dù không có Nguyễn Y Hàm, tôi cũng nghĩ tới có nên tháo xuống hay không. Nhưng nếu nghĩ ở một góc độ khác, nó đã giúp tôi một lần nữa có được hạnh phúc. "
Có lẽ, quá khứ của nàng thật sự vất vả, cho nên mới muốn quên đi.
Trước kia, nàng không nghĩ muốn tiếp thu, nhưng mấy ngày nay, nàng cũng nghĩ thông suốt.
"Quá khứ đã qua, tôi không có cách nào đền bù, tất cả những gì tôi có thể làm là giành lấy hiện tại." Tần Hải Dao cùng Khương Trăn Nguyệt bên cạnh nhau lâu như vậy, đã sớm không giấu giếm điều gì.
"Hiện tại......" Khương Trăn Nguyệt nỉ non một câu, nàng ấy cảm giác Tiểu Hải đã có chủ ý rồi.
Tần Hải Dao gật đầu, nhìn vào gương, cầm thỏi son lên thoa nhẹ, với ánh mắt kiên định: "Ít nhất, tôi phải trở về giống trước kia."
Khương Trăn Nguyệt:...........
Nàng luôn có một nét quyến rũ đến mê người, này là yêu tinh chuẩn bị xuất động để câu dẫn thư sinh mặt trắng sao?
Nguyễn tổng đáng thương, thích chịu ngược còn đang tự mình giãy giụa kia phải làm sao......
Nhìn dáng vẻ này, sự nhẫn nại của Tần tổng tựa hồ đã hết sạch, liệu có thể áp dụng thủ đoạn bá đạo năm đó cô đối với nàng dùng qua hay không?
Khương Trăn Nguyệt đột nhiên muốn lưu lại một đoạn thời gian, lưu lại ăn dưa cũng tốt.
Hiện tại, sinh hoạt nông thôn về đêm cũng không tệ.
Mắt thấy muốn ăn tết, buổi tối, trong thôn cũng tổ chức các loại hoạt động.
Những người có số tuổi lớn tự nhiên là đến quảng trường nhảy múa linh tinh.
Đối với những người trẻ tuổi, trong thôn có một vũ hội đeo mặt nạ hoá trang.
Nguyễn Y Hàm chỉ đơn giản là......... Ngày thường cũng hay tham gia các loại yến tiệc vũ hội, đều cảm thấy phiền chán, hôm nay ai nói cái gì cũng không muốn đi.
Cô thích ngắm sao dưới bầu trời đêm, mặc dù cô vẫn không thể ngủ được, nhưng cô cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều khi nhìn chúng.
Cô cùng Tần Hải Dao đã vài ngày không nói gì.
Nguyễn Y Hàm trong lòng khó xử, lại chỉ có thể buồn rầu, cuối tuần sau, Nguyệt Nguyệt cùng Lạp Trân sẽ rời đi, đến lúc đó các nàng sẽ ở cùng một chỗ, điều này càng khiến cô lo lắng hơn. Cô gần đây tuy rằng ở nông thôn, nhưng vì muốn tê liệt bản thân, đem lực chú ý đều chuyển dời đến công tác, mỗi ngày điều khiển công việc từ xa, thủ hạ đều mệt đến phát khóc, một đám hướng ông trời thành kính cầu nguyện: Nhanh lên, làm cho Boss biến thái của bọn họ mau có được tình yêu, đừng tra tấn bọn họ nữa.
Khương Trăn Nguyệt vẫn là bộ dáng cũ, cũng không biết lấy đâu ra áo choàng, đeo mặt nạ giang hồ, bên phải còn vác đao, trực tiếp giả thành Đông Phương giáo chủ.
Bởi vì mang mặt nạ, âm thanh nàng ồm ồm: "Cô bé, như thế nào còn không trang điểm?"
Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, Lạp Trân cũng từ phía sau đi đến, nàng ấy giả thành bộ dáng một tiểu hòa thượng, trông rất đáng yêu. "Tôi sẽ không đi."
Nguyễn Y Hàm một ngụm cự tuyệt, Lạp Trân chưa từ bỏ ý định hỏi, "Thật sự không đi sao?"
Nguyễn Y Hàm vô cùng kiên quyết: "Đánh chết cũng không đi!"
Lạp Trân thất vọng cực kỳ, bởi vì mặt nạ của Nguyễn tỷ là Khương tỷ cố ý chọn cho cô, là công chúa Bạch Tuyết nha.
Còn giúp cô chọn một bộ váy dài trắng như tuyết, đặc biệt xinh đẹp, hoa lệ cao quý.
Khương Trăn Nguyệt mặc kệ cô, "Đi thôi, Lạp Trân, chúng ta đi tìm Tần tỷ của em, cậu ấy không đi, sẽ không nhìn thấy bộ dáng mỹ nữ Giang Nam mặc sườn xám."
Chờ......... Cái gì?
Cái gì mỹ nữ?
Thời điểm Nguyễn Y Hàm quay đầu lại, Khương Trăn Nguyệt đã kéo Lạp Trân biến mất dưới ánh trăng, thuận tiện, nàng ấy đóng sầm cửa lại với một tiếng "rầm" tàn bạo.
Nguyễn Y Hàm:......
Đêm nay rất đẹp.
Cánh đồng được trang trí khắp nơi với những ngọn đèn đủ màu lấp lánh, nghê hồng một mảnh.
Cảm giác rất kỳ diệu
Tất cả các loại Superman, Batman, Xì Trum, Thanos, và thậm chí cả Peppa Pig đều có ở đây.
Đúng là gần như toàn bộ người trong thôn đều ăn mặc lộng lẫy.
Bên cạnh Khương Trăn Nguyệt chính là bảy chú lùn đều tụ tập lại với nhau nhìn nàng. Mọi người tụ thành từng đống nhỏ trò chuyện.
Chỉ chốc lát sau, một mùi hương bạc hà thoang thoảng bay tới, Khương Trăn Nguyệt cong cong khóe môi, nàng quay đầu nhìn lại.
"Đánh chết cũng không tới" Nguyễn công chúa Bạch Tuyết ngồi ở bên cạnh nàng, mặt vô biểu tình nói: "Cho tôi một ly Cocktail, cảm ơn."
Khương Trăn Nguyệt cười trộm, nàng kéo mặt nạ của Nguyễn Y Hàm xuống, kinh ngạc che miệng lại: "Oa, đây là công chúa Bạch Tuyết của ai?"
Lạp Trân kinh ngạc tháo mặt nạ xuống, "Nguyễn tỷ, chị không phải nói đánh chết cũng không tới sao?"
Nguyễn Y Hàm:...............
Tiểu hòa thượng gì đó.
Đôi khi thật chán ghét nha.
Mặt vô biểu tình đoạt lại mặt nạ, Nguyễn Y Hàm sau khi đeo vào liền hỏi: "Cậu không nói cho em ấy biết, tôi đeo mặt nạ này đúng không?"
"Tất nhiên không có, nói ra còn có ý nghĩa gì?" Khương Trăn Nguyệt mỉm cười xấu xa, nàng nhướng mày: "Bất quá, Nguyễn tổng, cậu không phải không tới sao? Làm gì hấp tấp như vậy chạy lại đây?"
Cô chưa kịp trả lời thì đã có một trận xôn xao náo động.
Ba người quay đầu, cùng nhau nhìn xem.
Cách đó không xa, dưới ánh trăng, trời đất như hòa làm một.
Tần Hải Dao mặc một thân sườn xám, bóng dáng yểu điệu thướt tha, trên tay còn cầm một chiếc ô màu xanh lá, trong mắt mang theo ánh sáng cùng nụ cười, nàng lướt nhanh qua đám người, cuối cùng dừng ở trên người Nguyễn công chúa Bạch Tuyết.
Tần Hải Dao mỉm cười, giống như một đóa hoa sen trong nước, phẳng lặng và tràn ngập dụ hoặc.
Nàng không mang mặt nạ, nhưng chiếc ô này tương đương với mặt nạ của nàng.
Sáng tạo khác người.
Bộ sườn xám này làm cho những kẻ đeo mặt nạ "Yêu ma quỷ quái" đều nhìn thẳng nàng, Tần Hải Dao cầm ô, trong mắt mỉm cười lập tức đi về hướng của Nguyễn Y Hàm.
Mỗi khi nàng cất bước, trái tim của Nguyễn Y Hàm liền đập nhanh hơn một chút.
Khương Trăn Nguyệt uống một ngụm rượu, cảm khái nói: "Tình yêu, thật là đáng sợ."
Nàng tuy rằng không có ký ức.
Mất đi toàn bộ hồi ức đã từng.
Nhưng tình yêu khắc trong xương cốt kia, chưa bao giờ biến mất.
Tần Hải Dao giống như cao thủ, có thể chọc thủng thẩm mỹ của Nguyễn tổng.
Cũng may là có mặt nạ, bằng không sẽ lại nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Nguyễn tổng, cùng đôi mắt đăm đăm không thể tin được kia.
Khương Trăn Nguyệt vẫn là bộ dáng cũ, kéo Lạp Trân rời đi.
Chủ đề đêm nay là Bữa tiệc mặt nạ.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều không biết đối phương là ai. Đây chính là điểm kích thích bọn họ muốn.
Có quá nhiều đàn ông và phụ nữ lớn tuổi trong thôn, điều này khiến trưởng thôn phải đau đầu, bữa tiệc mặt nạ thực chất là một bữa tiệc xem mắt trá hình.
Từng bước một.
Tần Hải Dao đến gần công chúa Bạch Tuyết, nàng đứng ở bên cạnh cô, vòng eo duyên dáng dựa vào tường, nhìn công chúa Bạch Tuyết hơi mỉm cười: "Chào công chúa."
Giọng nói của Nguyễn Y Hàm bị nghẹn lại.
Cô xoay người muốn đi, nhưng Tần Hải Dao lại nhanh hơn một bước vòng tay qua eo cô, kéo vào trong ngực mình, dán sát Nguyễn Y Hàm, nhìn vào đôi mắt cô: "Em lại không phải hoàng hậu độc ác, chị chạy cái gì?"
Nguyễn công chúa Bạch Tuyết:???!!!
Nàng biết cô là ai sao?
Bác sĩ Tần, Tần tổng, em từ khi nào trở nên bá đạo như vậy?
"Buông ra."
Nguyễn tổng thay đổi ngữ điệu, người thừa kế của Nguyễn gia cũng không phải chỉ là tấm bình phong, trước kia, thời điểm cô cùng Tiểu Hải đùa giỡn, thậm chí còn có thể bắt chước âm thanh của mười mấy người nói chuyện, đem Tiểu Hải hù đến sửng sốt.
Tần Hải Dao không buông, dán chặt eo cô, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Nàng vốn không cao bằng Nguyễn Y Hàm, nhưng hôm nay, nàng cố ý mang giày cao gót mười cm. Như vậy nhìn vào, công chúa Bạch Tuyết liền có vẻ giống như chim nhỏ nép vào người.
Nguyễn tổng nóng nảy, theo lý thuyết Tần Hải Dao đang mặc một thân sườn xám là bộ dáng của nữ nhân Giang Nam, cô hạ giọng nói: "Em ăn mặc thành như vậy còn làm những hành động vừa rồi không thấy xấu hổ sao?"
Mặc như vậy phải nên rụt rè, thục nữ, nàng làm như vậy không thấy xấu hổ sao?
Cũng đúng.
Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao đem ô cầm trong tay vừa vặn che hết ánh nhìn của mọi người, môi nàng áp xuống bên tai Nguyễn Y Hàm, nhẹ nhàng nói: "Em không chỉ mặc sườn xám đâu."
Nguyễn Y Hàm:......
Có ý tứ gì?
Tóc của Tần Hải Dao chạm vào vành tai của Nguyễn Y Hàm, nàng ngửi hương vị trên người cô, cong cong khóe môi: "Em còn mang tất chân màu đen nữa."
Nguyễn tổng bị một câu nói làm tê liệt, tay nàng lại chậm rãi hướng về phía trước, xoa mặt nạ của Nguyễn Y Hàm, thật giống như đang chạm vào khuôn mặt cô.
Nàng không phải là một nữ nhân đơn giản.
Nàng là một nữ nhân hư hỏng.
Nguyễn Y Hàm:......
Tần Hải Dao cư nhiên còn sơn móng tay đỏ thẫm, ngón tay thon dài tinh tế trắng như tuyết kia quả thực......
"Công chúa." Giọng nói của Tần Hải Dao tràn ngập dụ hoặc: "Đêm nay, có muốn cùng em về nhà không?"
Nguyễn Y Hàm quả thực sắp phát điên, "Về nhà làm cái gì?"
Tần Hải Dao mỉm cười vũ mị, nàng dính sát vào cô, "Chị muốn làm cái gì thì làm cái đó ~"
Xé sườn xám.
Xé tất chân gì đó.
Nàng không có ý kiến.
Rốt cuộc, hai người họ đã không nói chuyện mấy ngày, nội tâm thô bạo muốn phóng túng của Tần tổng đang muốn rít gào.
Quản cái gì tổng tài.
Bước vào vùng đất này.
Chính là người trong địa bàn của nàng.
Ban đêm gió lớn.
Liền các nàng hai người.
Nguyễn tổng suy nhược kia, đánh thắng được nàng sao?
Lại nói, cô nỡ đánh nàng sao?
Nguyễn Y Hàm đưa tay định đẩy Tần Hải Dao ra, lại bị một tay giống như cái kìm giữ lại chặt chẽ, đôi mắt nàng mang theo một tia phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, chị là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của em sao?"
Nguyễn Y Hàm:...............????
Tần Hải Dao quần áo nửa kín nửa hở nhìn Nguyễn Y Hàm, dùng âm thanh suy yếu nhất để khẩn cầu, phát ra lời mời gọi dụ hoặc linh hồn.
Có thể sao.........
Trái tim của Nguyễn tổng giống như bị lửa thiêu đốt. Lý trí bảo cô đừng đi, đi chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng cảm xúc đã thúc đẩy đôi chân cô từng bước đi tới.
Cho dù đó là cạm bẫy, chỉ cần là Tần Hải Dao cấp, cô cũng bằng lòng.
Khoảnh khắc đôi tay run rẩy chạm vào làn da của nàng, khuôn mặt Nguyễn Y Hàm lập tức đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng.
Đã lâu.
Bị thống khổ tra tấn, cô cho rằng cả đời này, hai người sẽ không bao giờ được gần nhau nữa.
Cho rằng...... Ba kiếp dây dưa của các nàng đã hoàn toàn kết thúc.
Rất nhiều bất hạnh cùng thống khổ, đều là bởi vì các nàng yêu nhau mà có.
Thậm chí, Nguyễn Y Hàm còn nghĩ tới, nếu cô cùng Tiểu Hải chưa từng yêu nhau.
Như vậy vô luận cô trả thù thế nào, tính kế thế nào, có lẽ cô cũng chỉ cảm thấy y hệt như khi biết A Ly lừa dối, lúc đầu thì đau đớn, sau đó thì giống như miếng thịt trên người bị xẻo trực tiếp, thời gian lâu dần, miệng vết thương chung quy cũng lành lại.........
Nhưng hiện giờ, vết sẹo màu hồng phấn giống như bạch ngọc dừng ở trên vai của Tần Hải Dao, đã trở nên nhạt màu, đó là bởi vì cô nên mới lưu lại.
Nếu thời điểm Cindy được thả ra cô để tâm tới.
Nếu......
"Chị khóc."
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm rơi lệ nhẹ giọng nói, nàng không nghĩ tới Nguyễn tổng sẽ phản ứng ngoài ý muốn như vậy, làm tâm nàng đau như dao cắt.
Nguyễn Y Hàm quay đầu, lau đi nước mắt muốn che giấu: "Tôi bị đau mắt hột. Thời điểm có gió thổi qua sẽ như vậy."
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Nhưng đây là trong nhà, cửa sổ cũng đã đóng."
Nguyễn Y Hàm:......
Bác sĩ Tần vẫn phản ứng nhanh như vậy, không cho người con đường sống.
Từ góc độ của Tần Hải Dao, đây là lần đầu tiên nàng ở gần Nguyễn Y Hàm đến vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi dài đang chớp động của cô cùng vành mắt đen nhánh, thời điểm thoa thuốc cho nàng, ánh mắt cô ôn nhu lại thương tiếc.
Này còn nói không quen thuộc?
Nhìn bộ dáng đau lòng của Nguyễn Y Hàm, nàng cảm giác hai người nhất định không phải mối quan hệ thân thiết bình thường.
"Đau không?"
Có lẽ quá nhập tâm suy nghĩ, Tần Hải Dao cư nhiên đã quên rằng Nguyễn tổng đang thoa thuốc cho nàng, nàng vừa rồi động một chút liền sẽ đau, hiện tại Nguyễn tổng đang thoa thuốc, nếu nàng không thể hiện đau đớn, có phải là giấu đầu lòi đuôi hay không?
"Ừm........."
Tần Hải Dao nhíu mày than nhẹ một tiếng, hai mắt dán vào Nguyễn Y Hàm, yếu ớt nói: "Có một chút, nhưng không sao...... kỹ thuật của Nguyễn tổng thực tốt."
Hai chân của Nguyễn Y Hàm mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ tại chỗ, cô vội vàng mặc lại quần áo cho Tần Hải Dao: "Đó là vì thuốc tốt, em nằm nghỉ một lát đi."
Cô đang muốn chạy, Tần Hải Dao lại lập tức gọi cô, "Nguyễn tổng."
Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn nàng, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, sâu kín hỏi: "Vết thương này của em, là bởi vì chị nên mới có sao?"
Một câu nói thâm nhập linh hồn.
Nguyễn Y Hàm khiếp sợ nhìn nàng, cho rằng nàng nhớ tới cái gì.
Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, đem phản ứng của cô thu hết vào mắt: "Em...... Thời điểm em tỉnh lại, mọi người nói em cùng hàng xóm cách vách cãi nhau khi đang cắt lúa, bị liềm đâm bị thương." Ánh mắt của nàng có chút mơ hồ, "Nhưng em có thử qua lưỡi liềm, dấu vết tựa hồ không đúng."
Tiểu Hải tuy rằng không có ký ức, nhưng chỉ số thông minh siêu phàm cũng không hề biến mất.
Nàng lẩm bẩm: "Em đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng đều bị phủ định, về sau em lại nghĩ...... Có lẽ vết thương này là sự trừng phạt của ông trời dành cho em, có lẽ trước kia em đã làm sai chuyện gì, ăn một nhát dao, để thanh tỉnh đầu óc, đúng không?"
Tay Nguyễn Y Hàm đều run rẩy, trong lòng đều là nước mắt.
Không phải Tiểu Hải......
Không phải em sai......
Tần Hải Dao cắn cắn môi, "Đây cũng là nguyên nhân chị tránh né em sao?"
......
Cuối cùng, vẫn là trốn ra khỏi phòng.
Nguyễn Y Hàm không biết phải trả lời Tần Hải Dao như thế nào.
Một mình cô ngồi ở phòng bên cạnh thật lâu, cuối cùng cô đi tìm Khương Trăn Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, tôi......"
Khương Trăn Nguyệt mới nướng xong vài xiên, qua làn khói, nàng nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Y Hàm, nhẹ nhàng nói: "A Hàm, đừng rời đi, sắp ăn tết rồi, cậu ở bên cạnh cô ấy đi, cô ấy rất cô đơn."
Một câu cắt tâm.
Điểm này, Nguyễn Y Hàm đã từng nghĩ đến.
Bị thương như vậy, chảy nhiều máu như vậy, thậm chí...... Thiếu chút nữa sống không nổi.
Nàng làm sao từ thống khổ cùng mờ mịt giãy giụa thoát khỏi.
"Cậu vẫn lo lắng chuyện Phật châu sao?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, tình cảm giữa bọn họ không giống như tình yêu hay tình thân, đã vượt hơn rất nhiều.
Nàng quá hiểu Nguyễn Y Hàm, cũng minh bạch chuyện các nàng từng trải qua.
Nguyễn Y Hàm nghẹn ngào nói: "Năm đó, em ấy cũng có thể lựa chọn quên tôi." Có ai nguyện ý mang theo thống khổ như vậy lần lượt luân hồi.
Sau hai lần trở về, tùy tiện một lần, nếu Tiểu Hải không có ý niệm cùng chấp nhất cường đại, nàng đã sớm giải thoát rồi.
Nguyễn Y Hàm sợ hãi.
Có lẽ bị thống khổ tra tấn đã lâu.
Cô luôn cảm thấy tốt đẹp không phải lúc nào cũng hiện hữu, chỉ như một giấc mơ, vụt tắt trong nháy mắt.
Nhưng sau khi nó rời đi, nỗi đau để lại cho các nàng là mãi mãi.
Giống như cô......
Kiếp đầu tiên tuy rằng không có ký ức, nhưng Tần Hải Dao sẽ không lừa cô. Cô giết người, bị bỏ tù, đem vô hạn thống khổ lưu lại.
Kiếp thứ hai thì sao?
Bà nội của cô bị nghiền nát thành tro, cô thống khổ tuyệt vọng nhảy vực bỏ mình......
Tới cuối cùng một đời này......
Tiểu Hải của cô thật vất vả mới hạnh phúc.
Nếu lại bởi vì cô có chuyện gì ngoài ý muốn......
Nguyễn Y Hàm không thể chịu đựng được, trái tim cô đã vỡ nát rồi, cô đã từng nghĩ đến việc buông tay, nhưng tình yêu này đã sớm khắc sâu vào bên trong linh hồn, cô chỉ muốn đứng xa xa nhìn Tần Hải Dao, cứ như vậy yên lặng bảo hộ nàng thật tốt, nhưng tình cảm của các nàng, cũng không phải một câu cô nói liền có thể tính toán.
Tiểu Hải kiên cường như vậy, chấp nhất như vậy.
Giống như hiện tại.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên liền đã nhận định, nàng cùng Nguyễn Y Hàm không phải là một mối quan hệ đơn giản.
Nàng chấp nhất muốn biết vì cái gì, Nguyễn Y Hàm lại sợ hãi phần chấp nhất đó sẽ huỷ hoại nàng.
"Nếu cậu cảm thấy không tiện, thì đến bên phòng tôi nghỉ ngơi đi."
Khương Trăn Nguyệt ngữ khí hòa hoãn xuống, nàng biết trong lòng Nguyễn Y Hàm đau khổ, Nguyễn Y Hàm sâu kín nói: "Được, kỳ thật ở nơi nào cũng giống nhau."
"Vẫn ngủ không được sao?"
Trái tim của Khương Trăn Nguyệt căng thẳng, Nguyễn Y Hàm cười khổ cúi đầu. "A Hàm, cậu đây là tự trừng phạt mình."
Âm thanh của Khương Trăn Nguyệt thực nhu hòa, "Những chuyện trước đây đã qua, người chết cũng chết rồi, người sống thì nên thật vui vẻ, không tốt sao?"
Không tốt sao?
Tất nhiên là tốt.
Tất cả đạo lý, Nguyễn Y Hàm đều hiểu.
Những người từng trải qua chấn thương tâm lý sẽ hiểu, mỗi sáng thức dậy, mỗi ngày trôi qua, Nguyễn Y Hàm đều tự nói với bản thân rằng hãy để nó qua đi, bước ra ngoài và tạm biệt quá khứ.
Nhưng mỗi đêm, những ký ức màu đen sẽ không buông tha cho cô, lần lượt nhấn chìm, làm cô hít thở không thông.
Cô không có cách nào.
Cô không thể thoát ra.
Buổi tối thời điểm ăn que nướng.
Tần Hải Dao trầm mặc nhìn Nguyễn Y Hàm kéo hành lý của mình đi tới phòng bên cạnh, cô cười với Tiểu Hải giải thích: "Nguyệt Nguyệt bên kia là giường nệm, tôi ngủ quen hơn một chút."
Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Phải không?"
Nàng cúi đầu cười nhạt.
Nụ cười kia, Nguyễn Y Hàm quen thuộc, cô biết, Tiểu Hải thương tâm. Đêm nay ăn que nướng, trừ bỏ Lạp Trân không tim không phổi ăn vui vẻ, những người còn lại đều tâm sự nặng nề.
Hiện tại, Khương Trăn Nguyệt lo lắng không phải Tiểu Hải, sức khỏe của Tiểu Hải đã ngày càng tốt lên, tuy rằng ngẫu nhiên cũng đa sầu đa cảm, nhưng hầu hết thời gian đều tốt hơn trước rất nhiều. Trái lại Nguyễn Y Hàm, cô cực kỳ giống Tần Hải Dao ban đầu, tâm sự nặng nề, một đêm lại một đêm ngủ không yên.
Các nàng như lạc vào bên trong mê cung không lối thoát.
Người ngoài cuộc là Khương Trăn Nguyệt cảm thấy, rằng người biết nhiều nhất lại là người chịu nhiều tổn thương nhất.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Nếu tất cả mọi người đều có thể làm được điều này, sẽ có bao nhiêu tốt. Đêm hôm đó, không chỉ Nguyễn Y Hàm, Tần Hải Dao cũng mất ngủ.
Nàng ngồi dưới giàn nho, nhìn chằm chú vào hạt bồ đề trắng trên cổ tay.
Từng viên hạt châu kia, phảng phất tản ra ánh sáng nhàn nhạt, tay Tần Hải Dao nhẹ nhàng sờ soạng Phật châu, nhớ tới lời nói của sư phụ.
—— Không được tùy tiện tháo xuống, Tiểu Hải, nhớ kỹ.
Trong lòng Tần Hải Dao nhất thời có một cỗ nóng nảy, nàng muốn gỡ chuỗi Phật châu ra khỏi tay mình, coi như là như vậy, nàng có thể nhớ đến chuyện đã từng, có thể biết được nguyên nhân Nguyễn Y Hàm thống khổ cùng dằn vặt như vậy.
Khương Trăn Nguyệt đang nhảy qua tường với rượu nho trong tay, thấy một màn như vậy sợ ngây người, "Ầm" một tiếng, bầu rượu trong tay nàng ấy rơi xuống đất.
Tần Hải Dao hoảng sợ, Khương Trăn Nguyệt hai mắt đăm đăm nhìn nàng: "Tiểu Hải, cô đang làm gì vậy?"
Nàng ấy rốt cuộc cũng hiểu được lo lắng của Nguyễn Y Hàm.
......
Sáng sớm hôm sau.
Tần Hải Dao đến bệnh viện như thường lệ, lần này, Nguyễn Y Hàm không đi theo nàng.
Cô đến trường học trong thôn, tìm cán bộ của trường nói chuyện phiếm, cuối cùng ngồi vào phòng hiệu trưởng.
Thời điểm hiệu trưởng nghe về kế hoạch tài trợ của Nguyễn Y Hàm, miệng hắn há to đến mức không thể khép lại được.
Khương Trăn Nguyệt ở bên cạnh hơi mỉm cười, nàng cùng Nguyễn Y Hàm đã có một đoạn thời gian không gặp nhau.
Thời điểm Nguyễn tổng nói đến chuyện chính sự rất ít khi cười, tuy rằng làm chuyện tốt, nhưng bộ dáng sấm rền gió cuốn kia thật sự dọa người.
Nguyệt Nguyệt đột nhiên có điểm chua xót.
Nàng nhớ tới Tiểu Hải trước kia đã giúp người dân khám bệnh miễn phí như thế nào, lại nhìn xem Nguyễn Y Hàm.
Cô không chỉ đáp ứng đem các tuyến đường xung quanh tu sửa, vì trường học hỗ trợ kinh phí mạnh mẽ mà còn giảm học phí cho học sinh nghèo, còn bố trí người đến tiếp đón Phòng Giáo dục và các cấp ban ngành có liên quan.
Theo quan điểm của Nguyễn Y Hàm, việc giúp đỡ trẻ em địa phương nâng cao chất lượng giáo dục là điều quan trọng nhất, điều này tốt hơn nhiều so với việc tài trợ trực tiếp cho người dân địa phương.
Lối vào khuôn viên trường.
Một đám thiếu nam thiếu nữ đeo khăn quàng đỏ đi ngang qua, tò mò nhìn xem hai người.
Khương Trăn Nguyệt nghiêng nghiêng đầu: "An bài nhanh như vậy, đã sớm có tính toán?"
Nguyễn Y Hàm đứng ở cửa, gió thổi loạn mái tóc, cô nhàn nhạt nói: "Bọn trẻ còn nhỏ, tôi hy vọng về sau chúng có thể thông qua sự nỗ lực của bản thân rời khỏi nông thôn, thoát khỏi cảnh nghèo, có năng lực trải qua nhân sinh mình muốn, có được người mình muốn yêu." Âm thanh của cô có chút khàn khàn.
Có lẽ đã định sẵn không có hạnh phúc.
Nếu vậy, nhìn người khác vui vẻ cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc. —— Thế giới hôn ta với nỗi đau và muốn ta hát đáp lại.
Có lẽ, một ngày nào đó, ông trời cảm động, sẽ đối xử với Tiểu Hải của cô tốt hơn một chút cũng không chừng.
......
Thời gian một tuần này, Nguyễn Y Hàm đều cố tình tránh mặt Tần Hải Dao, cho dù phải gặp, cô cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
Bộ dáng lễ phép kia, nhàn nhạt xa cách, thật sự giống như đối với một người xa lạ.
Tần Hải Dao không nói gì, chỉ là thường xuyên ở thời điểm làm cơm trưa hoặc cơm chiều, ở món Nguyễn tổng thích ăn như tôm tích hoặc một số món khác, "lỡ tay" cho quá nhiều muối hoặc dấm, làm người ăn một ngụm tóc liền muốn dựng hết cả lên, tóm lại, không muốn để cô thoải mái.
Nhưng Nguyễn tổng không thể nói gì, bác sĩ Tần thì sao?
Nàng sẽ mỉm cười ôn nhu nhìn Nguyễn Y Hàm, từng đũa gắp đồ ăn cho cô: "Nguyễn tổng, ngài mệt mỏi như vậy, nên ăn nhiều một chút."
Nguyễn Y Hàm:......
Khương Trăn Nguyệt cùng Lạp Trân bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện, sợ vô tội lại trở thành nạn nhân.
Buổi tối, Khương Trăn Nguyệt đi tìm Tiểu Hải một chuyến, nàng ấy cùng Lạp Trân sắp phải rời đi, nên muốn hỏi nàng còn cần gì nữa không?
Tần Hải Dao chải tóc, hơi mỉm cười: "Nguyệt Nguyệt, sau khi trở về cô hảo hảo chăm sóc chú và dì, trong khoảng thời gian này cảm ơn cô đã chăm sóc tôi."
Khương Trăn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Hải Dao: "Thật khách khí." Nàng ấy nhướng mày: "Tôi thấy cô tựa hồ đã nghĩ thông suốt?"
Nghĩ thông suốt sao?
Tần Hải Dao nâng lên Phật châu trên cổ tay nhìn nhìn, "Có chút nghĩ thông suốt, Nguyệt Nguyệt, trước kia tôi cảm thấy chuỗi Phật châu này hạn chế tôi, thậm chí là trói buộc tôi, cho dù không có Nguyễn Y Hàm, tôi cũng nghĩ tới có nên tháo xuống hay không. Nhưng nếu nghĩ ở một góc độ khác, nó đã giúp tôi một lần nữa có được hạnh phúc. "
Có lẽ, quá khứ của nàng thật sự vất vả, cho nên mới muốn quên đi.
Trước kia, nàng không nghĩ muốn tiếp thu, nhưng mấy ngày nay, nàng cũng nghĩ thông suốt.
"Quá khứ đã qua, tôi không có cách nào đền bù, tất cả những gì tôi có thể làm là giành lấy hiện tại." Tần Hải Dao cùng Khương Trăn Nguyệt bên cạnh nhau lâu như vậy, đã sớm không giấu giếm điều gì.
"Hiện tại......" Khương Trăn Nguyệt nỉ non một câu, nàng ấy cảm giác Tiểu Hải đã có chủ ý rồi.
Tần Hải Dao gật đầu, nhìn vào gương, cầm thỏi son lên thoa nhẹ, với ánh mắt kiên định: "Ít nhất, tôi phải trở về giống trước kia."
Khương Trăn Nguyệt:...........
Nàng luôn có một nét quyến rũ đến mê người, này là yêu tinh chuẩn bị xuất động để câu dẫn thư sinh mặt trắng sao?
Nguyễn tổng đáng thương, thích chịu ngược còn đang tự mình giãy giụa kia phải làm sao......
Nhìn dáng vẻ này, sự nhẫn nại của Tần tổng tựa hồ đã hết sạch, liệu có thể áp dụng thủ đoạn bá đạo năm đó cô đối với nàng dùng qua hay không?
Khương Trăn Nguyệt đột nhiên muốn lưu lại một đoạn thời gian, lưu lại ăn dưa cũng tốt.
Hiện tại, sinh hoạt nông thôn về đêm cũng không tệ.
Mắt thấy muốn ăn tết, buổi tối, trong thôn cũng tổ chức các loại hoạt động.
Những người có số tuổi lớn tự nhiên là đến quảng trường nhảy múa linh tinh.
Đối với những người trẻ tuổi, trong thôn có một vũ hội đeo mặt nạ hoá trang.
Nguyễn Y Hàm chỉ đơn giản là......... Ngày thường cũng hay tham gia các loại yến tiệc vũ hội, đều cảm thấy phiền chán, hôm nay ai nói cái gì cũng không muốn đi.
Cô thích ngắm sao dưới bầu trời đêm, mặc dù cô vẫn không thể ngủ được, nhưng cô cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều khi nhìn chúng.
Cô cùng Tần Hải Dao đã vài ngày không nói gì.
Nguyễn Y Hàm trong lòng khó xử, lại chỉ có thể buồn rầu, cuối tuần sau, Nguyệt Nguyệt cùng Lạp Trân sẽ rời đi, đến lúc đó các nàng sẽ ở cùng một chỗ, điều này càng khiến cô lo lắng hơn. Cô gần đây tuy rằng ở nông thôn, nhưng vì muốn tê liệt bản thân, đem lực chú ý đều chuyển dời đến công tác, mỗi ngày điều khiển công việc từ xa, thủ hạ đều mệt đến phát khóc, một đám hướng ông trời thành kính cầu nguyện: Nhanh lên, làm cho Boss biến thái của bọn họ mau có được tình yêu, đừng tra tấn bọn họ nữa.
Khương Trăn Nguyệt vẫn là bộ dáng cũ, cũng không biết lấy đâu ra áo choàng, đeo mặt nạ giang hồ, bên phải còn vác đao, trực tiếp giả thành Đông Phương giáo chủ.
Bởi vì mang mặt nạ, âm thanh nàng ồm ồm: "Cô bé, như thế nào còn không trang điểm?"
Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, Lạp Trân cũng từ phía sau đi đến, nàng ấy giả thành bộ dáng một tiểu hòa thượng, trông rất đáng yêu. "Tôi sẽ không đi."
Nguyễn Y Hàm một ngụm cự tuyệt, Lạp Trân chưa từ bỏ ý định hỏi, "Thật sự không đi sao?"
Nguyễn Y Hàm vô cùng kiên quyết: "Đánh chết cũng không đi!"
Lạp Trân thất vọng cực kỳ, bởi vì mặt nạ của Nguyễn tỷ là Khương tỷ cố ý chọn cho cô, là công chúa Bạch Tuyết nha.
Còn giúp cô chọn một bộ váy dài trắng như tuyết, đặc biệt xinh đẹp, hoa lệ cao quý.
Khương Trăn Nguyệt mặc kệ cô, "Đi thôi, Lạp Trân, chúng ta đi tìm Tần tỷ của em, cậu ấy không đi, sẽ không nhìn thấy bộ dáng mỹ nữ Giang Nam mặc sườn xám."
Chờ......... Cái gì?
Cái gì mỹ nữ?
Thời điểm Nguyễn Y Hàm quay đầu lại, Khương Trăn Nguyệt đã kéo Lạp Trân biến mất dưới ánh trăng, thuận tiện, nàng ấy đóng sầm cửa lại với một tiếng "rầm" tàn bạo.
Nguyễn Y Hàm:......
Đêm nay rất đẹp.
Cánh đồng được trang trí khắp nơi với những ngọn đèn đủ màu lấp lánh, nghê hồng một mảnh.
Cảm giác rất kỳ diệu
Tất cả các loại Superman, Batman, Xì Trum, Thanos, và thậm chí cả Peppa Pig đều có ở đây.
Đúng là gần như toàn bộ người trong thôn đều ăn mặc lộng lẫy.
Bên cạnh Khương Trăn Nguyệt chính là bảy chú lùn đều tụ tập lại với nhau nhìn nàng. Mọi người tụ thành từng đống nhỏ trò chuyện.
Chỉ chốc lát sau, một mùi hương bạc hà thoang thoảng bay tới, Khương Trăn Nguyệt cong cong khóe môi, nàng quay đầu nhìn lại.
"Đánh chết cũng không tới" Nguyễn công chúa Bạch Tuyết ngồi ở bên cạnh nàng, mặt vô biểu tình nói: "Cho tôi một ly Cocktail, cảm ơn."
Khương Trăn Nguyệt cười trộm, nàng kéo mặt nạ của Nguyễn Y Hàm xuống, kinh ngạc che miệng lại: "Oa, đây là công chúa Bạch Tuyết của ai?"
Lạp Trân kinh ngạc tháo mặt nạ xuống, "Nguyễn tỷ, chị không phải nói đánh chết cũng không tới sao?"
Nguyễn Y Hàm:...............
Tiểu hòa thượng gì đó.
Đôi khi thật chán ghét nha.
Mặt vô biểu tình đoạt lại mặt nạ, Nguyễn Y Hàm sau khi đeo vào liền hỏi: "Cậu không nói cho em ấy biết, tôi đeo mặt nạ này đúng không?"
"Tất nhiên không có, nói ra còn có ý nghĩa gì?" Khương Trăn Nguyệt mỉm cười xấu xa, nàng nhướng mày: "Bất quá, Nguyễn tổng, cậu không phải không tới sao? Làm gì hấp tấp như vậy chạy lại đây?"
Cô chưa kịp trả lời thì đã có một trận xôn xao náo động.
Ba người quay đầu, cùng nhau nhìn xem.
Cách đó không xa, dưới ánh trăng, trời đất như hòa làm một.
Tần Hải Dao mặc một thân sườn xám, bóng dáng yểu điệu thướt tha, trên tay còn cầm một chiếc ô màu xanh lá, trong mắt mang theo ánh sáng cùng nụ cười, nàng lướt nhanh qua đám người, cuối cùng dừng ở trên người Nguyễn công chúa Bạch Tuyết.
Tần Hải Dao mỉm cười, giống như một đóa hoa sen trong nước, phẳng lặng và tràn ngập dụ hoặc.
Nàng không mang mặt nạ, nhưng chiếc ô này tương đương với mặt nạ của nàng.
Sáng tạo khác người.
Bộ sườn xám này làm cho những kẻ đeo mặt nạ "Yêu ma quỷ quái" đều nhìn thẳng nàng, Tần Hải Dao cầm ô, trong mắt mỉm cười lập tức đi về hướng của Nguyễn Y Hàm.
Mỗi khi nàng cất bước, trái tim của Nguyễn Y Hàm liền đập nhanh hơn một chút.
Khương Trăn Nguyệt uống một ngụm rượu, cảm khái nói: "Tình yêu, thật là đáng sợ."
Nàng tuy rằng không có ký ức.
Mất đi toàn bộ hồi ức đã từng.
Nhưng tình yêu khắc trong xương cốt kia, chưa bao giờ biến mất.
Tần Hải Dao giống như cao thủ, có thể chọc thủng thẩm mỹ của Nguyễn tổng.
Cũng may là có mặt nạ, bằng không sẽ lại nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Nguyễn tổng, cùng đôi mắt đăm đăm không thể tin được kia.
Khương Trăn Nguyệt vẫn là bộ dáng cũ, kéo Lạp Trân rời đi.
Chủ đề đêm nay là Bữa tiệc mặt nạ.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều không biết đối phương là ai. Đây chính là điểm kích thích bọn họ muốn.
Có quá nhiều đàn ông và phụ nữ lớn tuổi trong thôn, điều này khiến trưởng thôn phải đau đầu, bữa tiệc mặt nạ thực chất là một bữa tiệc xem mắt trá hình.
Từng bước một.
Tần Hải Dao đến gần công chúa Bạch Tuyết, nàng đứng ở bên cạnh cô, vòng eo duyên dáng dựa vào tường, nhìn công chúa Bạch Tuyết hơi mỉm cười: "Chào công chúa."
Giọng nói của Nguyễn Y Hàm bị nghẹn lại.
Cô xoay người muốn đi, nhưng Tần Hải Dao lại nhanh hơn một bước vòng tay qua eo cô, kéo vào trong ngực mình, dán sát Nguyễn Y Hàm, nhìn vào đôi mắt cô: "Em lại không phải hoàng hậu độc ác, chị chạy cái gì?"
Nguyễn công chúa Bạch Tuyết:???!!!
Nàng biết cô là ai sao?
Bác sĩ Tần, Tần tổng, em từ khi nào trở nên bá đạo như vậy?
"Buông ra."
Nguyễn tổng thay đổi ngữ điệu, người thừa kế của Nguyễn gia cũng không phải chỉ là tấm bình phong, trước kia, thời điểm cô cùng Tiểu Hải đùa giỡn, thậm chí còn có thể bắt chước âm thanh của mười mấy người nói chuyện, đem Tiểu Hải hù đến sửng sốt.
Tần Hải Dao không buông, dán chặt eo cô, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Nàng vốn không cao bằng Nguyễn Y Hàm, nhưng hôm nay, nàng cố ý mang giày cao gót mười cm. Như vậy nhìn vào, công chúa Bạch Tuyết liền có vẻ giống như chim nhỏ nép vào người.
Nguyễn tổng nóng nảy, theo lý thuyết Tần Hải Dao đang mặc một thân sườn xám là bộ dáng của nữ nhân Giang Nam, cô hạ giọng nói: "Em ăn mặc thành như vậy còn làm những hành động vừa rồi không thấy xấu hổ sao?"
Mặc như vậy phải nên rụt rè, thục nữ, nàng làm như vậy không thấy xấu hổ sao?
Cũng đúng.
Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao đem ô cầm trong tay vừa vặn che hết ánh nhìn của mọi người, môi nàng áp xuống bên tai Nguyễn Y Hàm, nhẹ nhàng nói: "Em không chỉ mặc sườn xám đâu."
Nguyễn Y Hàm:......
Có ý tứ gì?
Tóc của Tần Hải Dao chạm vào vành tai của Nguyễn Y Hàm, nàng ngửi hương vị trên người cô, cong cong khóe môi: "Em còn mang tất chân màu đen nữa."
Nguyễn tổng bị một câu nói làm tê liệt, tay nàng lại chậm rãi hướng về phía trước, xoa mặt nạ của Nguyễn Y Hàm, thật giống như đang chạm vào khuôn mặt cô.
Nàng không phải là một nữ nhân đơn giản.
Nàng là một nữ nhân hư hỏng.
Nguyễn Y Hàm:......
Tần Hải Dao cư nhiên còn sơn móng tay đỏ thẫm, ngón tay thon dài tinh tế trắng như tuyết kia quả thực......
"Công chúa." Giọng nói của Tần Hải Dao tràn ngập dụ hoặc: "Đêm nay, có muốn cùng em về nhà không?"
Nguyễn Y Hàm quả thực sắp phát điên, "Về nhà làm cái gì?"
Tần Hải Dao mỉm cười vũ mị, nàng dính sát vào cô, "Chị muốn làm cái gì thì làm cái đó ~"
Xé sườn xám.
Xé tất chân gì đó.
Nàng không có ý kiến.
Rốt cuộc, hai người họ đã không nói chuyện mấy ngày, nội tâm thô bạo muốn phóng túng của Tần tổng đang muốn rít gào.
Quản cái gì tổng tài.
Bước vào vùng đất này.
Chính là người trong địa bàn của nàng.
Ban đêm gió lớn.
Liền các nàng hai người.
Nguyễn tổng suy nhược kia, đánh thắng được nàng sao?
Lại nói, cô nỡ đánh nàng sao?
Nguyễn Y Hàm đưa tay định đẩy Tần Hải Dao ra, lại bị một tay giống như cái kìm giữ lại chặt chẽ, đôi mắt nàng mang theo một tia phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, chị là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của em sao?"
Nguyễn Y Hàm:...............????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.