Chương 4: Mỹ nhân tỷ tỷ
Nguyệt Lệ Phong Hoa
07/03/2019
Tiếp tục ôn chuyện với Phượng Hiên một lúc lâu sau Phượng Nguyệt cáo từ trở về phủ nghĩ ngơi. Vốn nàng tính đi thăm phụ thân và mẫu thân nhưng từ trong miệng Phượng Hiên biết được hai người họ đã đi du ngoạn từ ba ngày trước rồi, đành thôi vậy.
__Phượng Tam Phủ__
Tính tình Phượng Nguyệt từ nhỏ rất giản dị, tùy ý, không quan tâm sự đời và đặc biệt thích yên tĩnh nên phủ đệ của nàng chỉ có duy nhất hai tiên nữ và tiểu Tước. Phàm là Phượng Nguyệt ở đâu là nơi đó không ai dám tới quấy rầy cho nên hiện giờ hoa viên Phượng Tam Phủ vô cùng yên tĩnh, lâu lâu chỉ nghe vài tiếng cạch cạch của bình rượu rơi xuống đất.
Vừa nãy khi đi nàng còn tranh thủ chôm thêm vài bình rượu của Lão Phượng Hiên. Mười vạn năm rời xa U Linh Cốc không được thưởng thức rượu ngon của Phượng Hiên làm nàng thực hoài niệm a. Chẳng hay đêm nay trăng thanh gió mát thích hợp thưởng thức mỹ vị.
Nhưng khung cảnh yên bình chưa tồn tại được bao lâu liền bị người phá đám. Chỉ thấy trong không trung xảy ra một trận dao động nhỏ sau đó xuất hiện một màn truy đuổi ngoạn mục.
Một tiểu nữ tử mặc hoàng y, da vẻ trắng trẻo, gương mặt nhỏ xinh trông vô cùng khả ái, thân hình nhỏ nhắn không quá cao khoảng chừng ngang vai nàng, tóc đen như mực búi kiểu song bình kế*, mắt to tròn sáng như sao.
Tiểu nữ tử đang la to đuổi theo một con bạch miêu: " Tiểu Hắc ngươi đứng lại mau, để ta bắt được sẽ lột da ngươi ra làm áo choàng a..."
Nghe tiểu cô nương đó gọi con tên con bạch miêu kia xuýt làm Phượng Nguyệt rơi từ trên cây xuống. " Tiểu Hắc " thật bội phục tài đặc tên của tiểu cô nương kia. Con mèo kia rõ ràng là có lông màu trắng nói lên chủng loại cao quý của nó. Các chủng tộc ma thú hay thần thú nàng không rành lắm nhưng vẫn biết trên thiên giới có một tộc Thiên Linh Miêu cường đại chỉ đứng sau tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang.
Tộc Thiên Linh Miêu có hai loại màu để phân biệt, màu đỏ là huyết thống cao quý đứng đầu tộc còn màu đen là huyết thống thấp hèn chỉ có thể nghe theo sai khiến của xích miêu, ngoài ra còn có một màu nữa là màu trắng, loại này nàng cũng chỉ nghe Phượng Hiên kể lại thôi, rằng khi Bạch Linh Miêu hiện thế là lúc Thiên Linh Miêu Tộc hưng thịnh nhất. Một con Bạch Linh Miêu chưa trưởng thành lại có thể đánh ngang tay với một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang trưởng thành, theo như lời nói vậy khi Bạch Linh Miêu này bước vào thời kỳ trưởng thành hẳn là rất mạnh, mà sự tồn tại của nó rất hiếm hoi, thời hồng hoang từng xuất hiện một con nay đã bao nhiêu lâu lại xuất hiện thêm một con nữa. Nhưng tiểu cô nương này có thể làm chủ nhân của nó thì thân thế cũng không kém đi, không biết là con nhà nào nữa lại nữa đêm canh ba náo loạn phủ của nàng.
Trong lúc Phượng Nguyệt đang suy nghĩ Tiểu Hắc đã chạy đến trước mặt chui gọn làm ổ trong lòng nàng mặc cho tiểu cô nương kia gọi cỡ nào vẫn không chịu ly khai.
Tiểu cô nương nãy giờ chỉ lo chú ý đến tiểu Hắc vẫn chưa nhìn kỹ Phượng Nguyệt, chưa nhìn thì thôi khi nhìn làm nàng kinh diễm tận tâm can. Từ khi sinh ra cho tới giờ đây là lần đầu tiên Bạch Yến nàng gặp được một nữ tử xinh đẹp đến vậy. Da thịt trắng như ngọc hoàn mỹ vô khuyết, mắt ngọc mài ngài, môi đỏ kều diễm ướt át, khuôn mặt tinh xảo như hoa sen, đặc biệt là đôi mắt màu lam kia sáng như ánh trăng rằm, trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo, sâu không thấy đáy làm người ta không thể không trầm luân vào đó. Mái tóc trắng xóa mềm mại dài tới tận đầu gối không búi chỉ dùng một sợi dây màu đỏ tùy ý buột lại càng lộ ra vẻ phiêu dật, y phục cùng màu thêu hoa bỉ ngạn* toát ra vẻ thanh nhã. Trên eo nhỏ buột một đai lưng bằng gấm màu trắng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của nàng. Toàn thân tỏa ra khí chất thanh cao, thánh khiết không nhiễm bụi trần, một vẻ đẹp tuyệt luân khiến người ta không tiếc trầm mê vào đó.
Càng nhìn ánh mắt tiểu cô nương càng phát sáng mà Phượng Nguyệt cũng mặc cho nàng đánh giá mình. Sau một lúc thất thần tiểu cô nương cười tươi hướng Phượng Nguyệt chào hỏi: " Chào mỹ nhân tỷ tỷ muội là Bạch Yến nhi nữ khả ái của Bạch Long Đế. Không biết mỹ nhân tỷ tỷ tên gì thân phận như thế nào? "
Phượng Nguyệt nghe xong màn giới thiệu của Bạch Yến thì phá lên cười, lần đầu tiên trong suốt hai mươi ba vạn năm có người gọi nàng là mỹ nhân tỷ tỷ, ha ha tiểu muội này thú vị a: " Ta tên Phượng Nguyệt " nàng chỉ đơn giản nói ra tên của mình thôi về phần tiểu muội này có đoán ra được thân phận của nàng hay không thì phải để xem rồi.
Nghe nàng nói tên, Bạch Yến kích động tới đỏ mặt, nói: " Hóa ra mỹ nhân tỷ tỷ chính là vị Thượng Thần trong truyền thuyết đã mất tích mười vạn năm về trước sau? quả nhiên không giống lời đồn chút nào! "
Phượng Nguyệt co rút khóe môi "Truyền thuyết" mới đi không bao lâu đã thành truyền thuyết rồi, haizzz...
" Thế nào gọi là không giống trong lời đồn, Yến Nhi nói ta nghe xem?"
" Lời đồn bảo mỹ nhân tỷ tỷ rất xinh đẹp nhưng không xinh đẹp bằng Lam Nguyệt Thượng Tiên, mà hôm nay tận mắt chứng kiến mỹ nhân tỷ tỷ rõ ràng xinh đẹp hơn nàng ta nhiều không là nữ tử đẹp nhất tứ hải bát hoang mới đúng...." Vì kích động hai bên má Bạch Yến ửng đỏ khả ái trong mắt không hề che dấu sự sùng bái của mình.
Phượng Nguyệt kiềm chế không được vươn tay véo má nàng, cũng chả quan tâm vị thượng tiên trong miệng của Bạch Yến là ai. Đang lúc hai người cười vui vẻ bỗng một tiếng " meo " vang lên thu hút sự chú ý.
Tiểu Hắc ủy khuất kêu lên, chủ nhân thật vô tâm, rõ là trọng sắc khinh bằng hữu à không là trọng sắc khinh sủng vật a. Mới vừa gặp mỹ nhân liền không thèm để ý tới nó.
Nhờ tiếng kêu này Bạch Yến mới nhớ tới mình bỏ quên Tiểu Hắc, liền vươn tay tóm cổ nó về nhưng lại chụp hụt. Tiểu Hắc tránh được ma trảo của Bạch Yến càng chui rút sâu vào lòng Phượng Nguyệt hơn, nhất quyết không chịu ra. Hết cách với nó Bạch Yến đành bỏ mặc quay lại hỏi Phượng Nguyệt: " Mỹ nhân tỷ tỷ ngày mai tỷ có đi dự yến ở Đông Hải không?"
Vậy ra là Bạch Yến tới đây là để tham dự yến tiệc này, cũng náo nhiệt quá chứ, nàng trả lời: " Tất nhiên là đi rồi một nơi hội tụ nhiều nhân vật lớn như vậy ta làm sao không đi góp vui cho được."
" Ha ha vậy thì hay quá, ngày mai muội sẽ ở đó chờ mỹ nhân tỷ tỷ, lúc đó tỷ nhất định phải chơi đùa với muội đó."
"Ân"
" Không còn sớm nữa muội phải quay về đây nếu không phụ quân lại trách tội. Hẹn gặp lại tỷ nha."
Nói xong Bạch Yến tóm lấy Tiểu Hắc trong lòng Phượng Nguyệt rồi biến mất tại chỗ.
Không gian lại trở về sự yên bình trước đó, Phượng Nguyệt vẫn ngồi yên trên nhánh cây đào không hoa của mình trầm tư. Ngày mai chắc chắn là có chuyện vui xảy ra ha, nàng mặc kệ. Chuyện gì thích xảy ra thì cứ xảy ra miễn sao không dính dáng đến nàng là được nàng chỉ muốn được yên ổn thưởng thức rượu ngon thôi, không thích rước phiền toái vào thân đâu... Phượng Nguyệt mỉm cười tùy ý dựa vào thân cây tiếp tục công việc dan dở lúc trước của mình....
* Song bình kế là một kiểu búi tóc muốn biết rõ thì tra anh gồ nha
__Phượng Tam Phủ__
Tính tình Phượng Nguyệt từ nhỏ rất giản dị, tùy ý, không quan tâm sự đời và đặc biệt thích yên tĩnh nên phủ đệ của nàng chỉ có duy nhất hai tiên nữ và tiểu Tước. Phàm là Phượng Nguyệt ở đâu là nơi đó không ai dám tới quấy rầy cho nên hiện giờ hoa viên Phượng Tam Phủ vô cùng yên tĩnh, lâu lâu chỉ nghe vài tiếng cạch cạch của bình rượu rơi xuống đất.
Vừa nãy khi đi nàng còn tranh thủ chôm thêm vài bình rượu của Lão Phượng Hiên. Mười vạn năm rời xa U Linh Cốc không được thưởng thức rượu ngon của Phượng Hiên làm nàng thực hoài niệm a. Chẳng hay đêm nay trăng thanh gió mát thích hợp thưởng thức mỹ vị.
Nhưng khung cảnh yên bình chưa tồn tại được bao lâu liền bị người phá đám. Chỉ thấy trong không trung xảy ra một trận dao động nhỏ sau đó xuất hiện một màn truy đuổi ngoạn mục.
Một tiểu nữ tử mặc hoàng y, da vẻ trắng trẻo, gương mặt nhỏ xinh trông vô cùng khả ái, thân hình nhỏ nhắn không quá cao khoảng chừng ngang vai nàng, tóc đen như mực búi kiểu song bình kế*, mắt to tròn sáng như sao.
Tiểu nữ tử đang la to đuổi theo một con bạch miêu: " Tiểu Hắc ngươi đứng lại mau, để ta bắt được sẽ lột da ngươi ra làm áo choàng a..."
Nghe tiểu cô nương đó gọi con tên con bạch miêu kia xuýt làm Phượng Nguyệt rơi từ trên cây xuống. " Tiểu Hắc " thật bội phục tài đặc tên của tiểu cô nương kia. Con mèo kia rõ ràng là có lông màu trắng nói lên chủng loại cao quý của nó. Các chủng tộc ma thú hay thần thú nàng không rành lắm nhưng vẫn biết trên thiên giới có một tộc Thiên Linh Miêu cường đại chỉ đứng sau tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang.
Tộc Thiên Linh Miêu có hai loại màu để phân biệt, màu đỏ là huyết thống cao quý đứng đầu tộc còn màu đen là huyết thống thấp hèn chỉ có thể nghe theo sai khiến của xích miêu, ngoài ra còn có một màu nữa là màu trắng, loại này nàng cũng chỉ nghe Phượng Hiên kể lại thôi, rằng khi Bạch Linh Miêu hiện thế là lúc Thiên Linh Miêu Tộc hưng thịnh nhất. Một con Bạch Linh Miêu chưa trưởng thành lại có thể đánh ngang tay với một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang trưởng thành, theo như lời nói vậy khi Bạch Linh Miêu này bước vào thời kỳ trưởng thành hẳn là rất mạnh, mà sự tồn tại của nó rất hiếm hoi, thời hồng hoang từng xuất hiện một con nay đã bao nhiêu lâu lại xuất hiện thêm một con nữa. Nhưng tiểu cô nương này có thể làm chủ nhân của nó thì thân thế cũng không kém đi, không biết là con nhà nào nữa lại nữa đêm canh ba náo loạn phủ của nàng.
Trong lúc Phượng Nguyệt đang suy nghĩ Tiểu Hắc đã chạy đến trước mặt chui gọn làm ổ trong lòng nàng mặc cho tiểu cô nương kia gọi cỡ nào vẫn không chịu ly khai.
Tiểu cô nương nãy giờ chỉ lo chú ý đến tiểu Hắc vẫn chưa nhìn kỹ Phượng Nguyệt, chưa nhìn thì thôi khi nhìn làm nàng kinh diễm tận tâm can. Từ khi sinh ra cho tới giờ đây là lần đầu tiên Bạch Yến nàng gặp được một nữ tử xinh đẹp đến vậy. Da thịt trắng như ngọc hoàn mỹ vô khuyết, mắt ngọc mài ngài, môi đỏ kều diễm ướt át, khuôn mặt tinh xảo như hoa sen, đặc biệt là đôi mắt màu lam kia sáng như ánh trăng rằm, trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo, sâu không thấy đáy làm người ta không thể không trầm luân vào đó. Mái tóc trắng xóa mềm mại dài tới tận đầu gối không búi chỉ dùng một sợi dây màu đỏ tùy ý buột lại càng lộ ra vẻ phiêu dật, y phục cùng màu thêu hoa bỉ ngạn* toát ra vẻ thanh nhã. Trên eo nhỏ buột một đai lưng bằng gấm màu trắng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của nàng. Toàn thân tỏa ra khí chất thanh cao, thánh khiết không nhiễm bụi trần, một vẻ đẹp tuyệt luân khiến người ta không tiếc trầm mê vào đó.
Càng nhìn ánh mắt tiểu cô nương càng phát sáng mà Phượng Nguyệt cũng mặc cho nàng đánh giá mình. Sau một lúc thất thần tiểu cô nương cười tươi hướng Phượng Nguyệt chào hỏi: " Chào mỹ nhân tỷ tỷ muội là Bạch Yến nhi nữ khả ái của Bạch Long Đế. Không biết mỹ nhân tỷ tỷ tên gì thân phận như thế nào? "
Phượng Nguyệt nghe xong màn giới thiệu của Bạch Yến thì phá lên cười, lần đầu tiên trong suốt hai mươi ba vạn năm có người gọi nàng là mỹ nhân tỷ tỷ, ha ha tiểu muội này thú vị a: " Ta tên Phượng Nguyệt " nàng chỉ đơn giản nói ra tên của mình thôi về phần tiểu muội này có đoán ra được thân phận của nàng hay không thì phải để xem rồi.
Nghe nàng nói tên, Bạch Yến kích động tới đỏ mặt, nói: " Hóa ra mỹ nhân tỷ tỷ chính là vị Thượng Thần trong truyền thuyết đã mất tích mười vạn năm về trước sau? quả nhiên không giống lời đồn chút nào! "
Phượng Nguyệt co rút khóe môi "Truyền thuyết" mới đi không bao lâu đã thành truyền thuyết rồi, haizzz...
" Thế nào gọi là không giống trong lời đồn, Yến Nhi nói ta nghe xem?"
" Lời đồn bảo mỹ nhân tỷ tỷ rất xinh đẹp nhưng không xinh đẹp bằng Lam Nguyệt Thượng Tiên, mà hôm nay tận mắt chứng kiến mỹ nhân tỷ tỷ rõ ràng xinh đẹp hơn nàng ta nhiều không là nữ tử đẹp nhất tứ hải bát hoang mới đúng...." Vì kích động hai bên má Bạch Yến ửng đỏ khả ái trong mắt không hề che dấu sự sùng bái của mình.
Phượng Nguyệt kiềm chế không được vươn tay véo má nàng, cũng chả quan tâm vị thượng tiên trong miệng của Bạch Yến là ai. Đang lúc hai người cười vui vẻ bỗng một tiếng " meo " vang lên thu hút sự chú ý.
Tiểu Hắc ủy khuất kêu lên, chủ nhân thật vô tâm, rõ là trọng sắc khinh bằng hữu à không là trọng sắc khinh sủng vật a. Mới vừa gặp mỹ nhân liền không thèm để ý tới nó.
Nhờ tiếng kêu này Bạch Yến mới nhớ tới mình bỏ quên Tiểu Hắc, liền vươn tay tóm cổ nó về nhưng lại chụp hụt. Tiểu Hắc tránh được ma trảo của Bạch Yến càng chui rút sâu vào lòng Phượng Nguyệt hơn, nhất quyết không chịu ra. Hết cách với nó Bạch Yến đành bỏ mặc quay lại hỏi Phượng Nguyệt: " Mỹ nhân tỷ tỷ ngày mai tỷ có đi dự yến ở Đông Hải không?"
Vậy ra là Bạch Yến tới đây là để tham dự yến tiệc này, cũng náo nhiệt quá chứ, nàng trả lời: " Tất nhiên là đi rồi một nơi hội tụ nhiều nhân vật lớn như vậy ta làm sao không đi góp vui cho được."
" Ha ha vậy thì hay quá, ngày mai muội sẽ ở đó chờ mỹ nhân tỷ tỷ, lúc đó tỷ nhất định phải chơi đùa với muội đó."
"Ân"
" Không còn sớm nữa muội phải quay về đây nếu không phụ quân lại trách tội. Hẹn gặp lại tỷ nha."
Nói xong Bạch Yến tóm lấy Tiểu Hắc trong lòng Phượng Nguyệt rồi biến mất tại chỗ.
Không gian lại trở về sự yên bình trước đó, Phượng Nguyệt vẫn ngồi yên trên nhánh cây đào không hoa của mình trầm tư. Ngày mai chắc chắn là có chuyện vui xảy ra ha, nàng mặc kệ. Chuyện gì thích xảy ra thì cứ xảy ra miễn sao không dính dáng đến nàng là được nàng chỉ muốn được yên ổn thưởng thức rượu ngon thôi, không thích rước phiền toái vào thân đâu... Phượng Nguyệt mỉm cười tùy ý dựa vào thân cây tiếp tục công việc dan dở lúc trước của mình....
* Song bình kế là một kiểu búi tóc muốn biết rõ thì tra anh gồ nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.