Chương 64: Hưng thủ
Nam Triêu Trần
29/08/2013
"Tĩnh Nhi, thì ra ngươi vẫn nhận ra kiếm của ta."
Người áo đen hờ hững mở miệng, thật sự đúng là Bành Thanh Sơn.
Thân hình Giang Tĩnh Nhi giữa mưa gió chợt run rẩy, nàng thật sự không tin được Bành Thanh Sơn sẽ làm hành vi bỉ ổi như vậy. Bành Thanh Sơn trong lòng nàng văn võ song toàn, ăn nói khéo léo, gia cảnh thịnh vượng, lại có chức quan, đúng là có thể hình dung bằng câu tiền đồ vô hạn lượng.
Hắn là cậu ấm công tử tao nhã, cũng là quan lại, sao lại che mặt giết người, không khác gì mấy kẻ hải tặc kia?
"Tại sao?"
Khi hỏi ra ba chữ kia, Giang Tĩnh Nhi cắn môi đến nỗi chảy xuống một dòng máu tươi: nàng trước giờ không có suy nghĩ tình yêu nam nữ với Bành Thanh Sơn, từ nhỏ đều coi hắn là một vị đại ca ca thân thiện hữu hảo.
Nhưng bây giờ, vị đại ca này đã biến thành một ác ma.
"Ha ha ha!"
Bành Thanh Sơn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: "Tại sao? Tĩnh Nhi ngươi lại hỏi ta tại sao?"
Giang Tĩnh Nhi nói từng chữ một: "Đúng, ta không hiểu."
Bành Thanh Sơn ngưng cười, hai mắt nhíu nhíu, nhìn nước mưa dội lên nón chảy xuống trước mặt: "Có một số chuyện, Tĩnh Nhi ngươi vĩnh viễn không thể hiểu. Ta thật sự không muốn giết ngươi, hiện tại ngươi chỉ có một lựa chọn, thả xuống trường thương, trở thành nữ nhân của ta, chỉ có như vậy ta mới tha cho ngươi."
"Ha ha ha!"
Lần này, đến lượt Giang Tĩnh Nhi cười: "Bành Thanh Sơn, thì ra kẻ không hiểu chuyện, chính là ngươi!"
Mày kiếm của Bành Thanh Sơn nhếch lên: "Ngươi không đồng ý?"
"Ta phun!"
Giang Tĩnh Nhi giận dữ phun nước bọt: "Xem ra gia gia nói đúng, ngươi là tiểu nhân lòng dạ đê tiện hẹp hòi, ngay cả Diệp Quân Sinh cũng tốt hơn ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần!"
Nghe được cái tên rất chán ghét kia, giọng nói Bành Thanh Sơn lạnh lẽo: "Tốt lắm, là ngươi ép ta."
Mày liễu Giang Tĩnh Nhi dựng lên: "Vô sỉ!"
Xuy!
Ô Mộc Thương trong tay cuốn theo một dải bọt nước, chùm tua đỏ lay động phấp phới, nhắm thẳng đến cổ họng Bành Thanh Sơn.
Bành Thanh Sơn thong dong điềm tĩnh, vung kiếm đỡ đòn, miệng nói: "Tĩnh Nhi, ngươi nhớ trước đây chúng ta thường luận võ sao? Thương pháp của ngươi ta không cần nhìn cũng biết rõ kẽ hở ở đâu. Cho nên, hỏi ngươi một lần cuối cùng, có đồng ý hay không?"
"Đi chết!"
Trả lời hắn là hai chữ kiên quyết dứt khoát, cùng một mũi thương sắc bén mãnh liệt.
Trong lòng Giang Tĩnh Nhi ngập tràn phẫn nộ, cùng hổ thẹn. Bành Thanh Sơn vì yêu mà hận, hoàn toàn vứt bỏ vị thế của mình, không tiếc mà đại khai sát giới. Cũng bởi vì như vậy, bọn người tiêu cục canh giữ ở miếu sơn thần mới bị liên lụy, còn cả con mọt sách kia nữa.
Bành Thanh Sơn, vốn đây là đến giết chính mình cùng người kia sao?
Thương kiếm va chạm, tóe ra tia lửa, dù cho mưa gió mịt mù cũng không che lấp được.
Nhưng lúc này, thương pháp của Giang Tĩnh Nhi đã loạn. Luận võ công bản thân, nàng vốn kém hơn Bành Thanh Sơn một bậc, lại còn lộ tuyến thương pháp đã bị đối phương quen từ lâu, hơn nửa tâm tình đang bị giận dữ đến mất lý trí, rõ ràng đã rớt xuống hạ phong.
Đánh đánh đánh, Giang Tĩnh Nhi không thèm đếm xỉa gì khác, đã hoàn toàn liều mạng rồi, mỗi một chiêu tung ra, đều có ý niệm cả hai phải cùng thương tổn.
Lúc này Bành Thanh Sơn cảm thấy đau đầu, tay chân bị phiền phức. Đôi mắt hắn lóe ra một tia độc ác, kiếm pháp biến đổi, thi triển ra bản lĩnh thật sự.
Phanh!
Một chưởng của hắn đánh lên vai Giang Tĩnh Nhi, cả người nàng bay ra xa, phù phù ngã sấp xuống nước mưa lầy lội, nhưng thương vẫn không tuột khỏi tay, dồn lực đè lên mặt đất muốn đứng dậy, không ngờ đã bị thương rất nặng, máu nóng đã dồn nén đến cực độ, lại nghe tiếng bước chân của Bành Thanh Sơn đang đến, lập tức bị tức giận đến hôn mê.
Kết quả này đã sớm được hắn dự liệu, trình độ võ công của hắn rất cao cường, cách cảnh giới Tiên Thiên không xa nửa bước, khống chế lực cũng vô cùng lão luyện chính xác.
Hắn cũng không muốn giết ngay Giang Tĩnh Nhi, quá đáng tiếc.
"Tiếc thật, con mọt sách kia bị đè chết..."
Bành Thanh Sơn lẩm bẩm.
"Bành đại nhân, ngươi đang tìm ta sao?"
Bất thình lình, một âm thanh lạnh lùng từ đống đổ nát bên kia vang tới.
Bành Thanh Sơn ngẩn người, ngay tức khắc nghe ra đó là âm thanh của Diệp Quân Sinh: "Ngươi chưa chết?" Hắn vận công lực, lúc này cũng nhìn thấy một thân hình đi tới, đứng trước người Giang Tĩnh Nhi.
"Ngươi rất muốn ta chết?"
Nghe được một câu rất có ý càn quấy, Bành Thanh Sơn ôm bụng cười lớn: "Diệp Quân Sinh, gạch đá đập ngươi không chết đúng là ý trời, ta có thể tự tay giết ngươi rồi, sảng khoái, thật quá sảng khoái!"
Hắn dường như không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười to, trút hết lửa giận trong lòng.
Diệp Quân Sinh lại hỏi: "Thật ra ngươi đã muốn giết ta từ lâu?"
"Không sai."
"Thì ra là như vậy..."
Diệp Quân Sinh trầm lặng thở dài: "Vậy vì sao ngươi phải chờ bây giờ mới ra tay?"
Bành Thanh Sơn cầm trường kiếm, từng bước tiến tới: "Heo phải nuôi mập mới giết thịt, mà giết người, đặc biệt là giết kẻ thù, nên ra tay lúc hắn khí thế phấn chấn nhất, một kiếm chết ngay, chém bỏ hết thảy oán hận, mới là sướng khoái nhất."
"Kẻ thù?"
Âm thanh Diệp Quân Sinh vẫn nhàn nhạt bình tĩnh.
"Ta hỏi ngươi, chuyện đại ca ta bị giết, có quan hệ tới ngươi hay không?"
"Có."
Con ngươi Bành Thanh Sơn co lại, giọng nói căm hận: "Ra đúng vậy, được, ngươi hay lắm, muội muội kia của ngươi còn ở Bành Thành nha, sau khi ngươi chết, ta cam đoan nàng sẽ không cô đơn."
Hắn đứng cách Diệp Quân Sinh chừng một trượng (3,33m), đứng lại, giơ lên bảo kiếm, hỏi từng chữ: "Nếu như ngươi muốn chết tốt, vậy thì nói cho ta biết, thật sự thì ai là hung thủ?"
Hắn sớm đã suy đoán, huynh muội họ Diệp cùng chuyện Bành Thanh Thành tử vong có quan hệ, nhưng chắc chắn người hành hung là một kẻ khác.
Khóe miệng Diệp Quân Sinh lộ ra một tia cười lạnh lùng: "Thật ra ngươi biết cũng vô dụng."
Bành Thanh Sơn ngẩn ra, bỗng nhiên như nhớ tới gì đó: "Hắn rất lợi hại?"
"Đại khái cũng rất lợi hại."
"Hắn chắc là có thần thông?"
"Có lẽ vậy."
Nghe xong, cả người Bành Thanh Sơn run rẩy: lại thật sự là người thần bí kia, cao nhân thuật sĩ trong lời nói của đại sư Liễu Không. Hắn ở Bành Thành đã bất ngờ ra tay với Bành Thanh Thành, như là khiển trách. Chuyện này Bành Thanh Sơn nghe theo lời khuyên của đại sư Liễu Không không tiếp tục truy tìm nữa, coi như là một lần oan ức khó chịu. Bởi vì đại sư Liễu Không đã nói: "Nếu như chọc đối phương, sẽ có đại họa ập tới."
Đại sư Liễu Không là cao thủ võ đạo Tiên Thiên, kinh nghiệm vô số kể, hắn nhắc nhỏ trịnh trọng, có thể thấy được sự việc rất nghiêm trọng.
Thế nhưng Bành gia bọn họ đã cố nuốt trôi cơn giận, nhân nhượng lùi một bước, vậy thì tại sao ở Đạo An Phủ vị cao nhân thuật sĩ kia vẫn hạ sát thủ với Bành Thanh Thành?
Tại sao? Tại sao? Tại sao? (Nói dối- Phương My)
Chẳng lẽ là Bành Thanh Thành làm quá phận, thế nên chọc giận đối phương?
Đáng giận!
Bành Thanh Sơn giậm mạnh chân xuống đất, một cảm giác uất ức hung tàn trào lên, rống to một tiếng, trường kiếm vút như cầu vồng bay tới, muốn dùng một kiếm chém chết Diệp Quân Sinh, mượn một chiêu này để trút giận sự khó chịu trong nội tâm.
"Hử!"
Sau một kiếm này, hắn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không thấy cảm giác sướng khoái của máu tươi phún vào. Trong đêm mưa gió đen mịt này, hắn thế nhưng mà chỉ cảm nhận được một tia bén sắc tựa như châm lao tới.
Đây là?
Bành Thanh Sơn biến sắc, ý thức nhạy bén phát hiện đó là một nhánh cây mảnh khảnh, mà nhánh cây này vậy mà lại ở trong tay Diệp Quân Sinh, đâm thẳng về cổ họng của hắn.
Hắn khẳng định chắc chắn kiếm của mình chưa đâm chết Diệp Quân Sinh, nhánh cây xem rất bình thường kia đã xuyên thủng cổ họng của mình trước.
Nhanh như chớp lửa, Bành Thanh Sơn làm một hành động tốt nhất lúc này, thu kiếm lùi lại.
Thế nhưng bất đắc dĩ, nhiều khi thực hiện một hành động tốt nhất cũng không thay đổi kết cục, bởi vì có một số việc đã sai lầm từ khi bắt đầu.
Sai đến không hợp lẽ thường!
"Phụt!"
Bành Thanh Sơn nghe một tiếng trầm đục nhẹ nhàng, nhưng lại vang lên từ cổ họng hắn, vô cùng quái dị, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt rất không thể tin nổi:
"Ngươi, a à ngươi!" (ngươi, ra là ngươi)
Một tiếng rống to, phảng phất đã dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng cũng như Diệp Quân Sinh đã nói trước đó: "Thật ra biết rồi cũng vô dụng."
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng sẽ không như vậy, ngày mai thôi, trời mưa cũng được, trời quang càng hay, lại chỉ cần năm canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng) đi đường, vậy là đã chạy đến Vũ Sơn Huyện, làm một huyện thái gia bàn tay che một phương.
Hiện tại đúng là cả đời hắn được khí thế phấn chấn nhất mới đúng, thì ra đúng lúc khí thế phấn chấn nhất lại bị giết, thật không cam lòng nha...
"Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ."
Khoảnh khắc cả người té ngã xuống, Bành Thanh Sơn như ngộ rõ mà trong lòng sáng ra, cuối cùng cũng rõ ràng chân nghĩa tám chữ mà đại sư Liễu Không trước khi Bế Khẩu Thiện đã nhắc nhở, chỉ tiếc, hắn không cách nào quay đầu lại.
Vì người chết thì không thể nào quay đầu lại...
Người áo đen hờ hững mở miệng, thật sự đúng là Bành Thanh Sơn.
Thân hình Giang Tĩnh Nhi giữa mưa gió chợt run rẩy, nàng thật sự không tin được Bành Thanh Sơn sẽ làm hành vi bỉ ổi như vậy. Bành Thanh Sơn trong lòng nàng văn võ song toàn, ăn nói khéo léo, gia cảnh thịnh vượng, lại có chức quan, đúng là có thể hình dung bằng câu tiền đồ vô hạn lượng.
Hắn là cậu ấm công tử tao nhã, cũng là quan lại, sao lại che mặt giết người, không khác gì mấy kẻ hải tặc kia?
"Tại sao?"
Khi hỏi ra ba chữ kia, Giang Tĩnh Nhi cắn môi đến nỗi chảy xuống một dòng máu tươi: nàng trước giờ không có suy nghĩ tình yêu nam nữ với Bành Thanh Sơn, từ nhỏ đều coi hắn là một vị đại ca ca thân thiện hữu hảo.
Nhưng bây giờ, vị đại ca này đã biến thành một ác ma.
"Ha ha ha!"
Bành Thanh Sơn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: "Tại sao? Tĩnh Nhi ngươi lại hỏi ta tại sao?"
Giang Tĩnh Nhi nói từng chữ một: "Đúng, ta không hiểu."
Bành Thanh Sơn ngưng cười, hai mắt nhíu nhíu, nhìn nước mưa dội lên nón chảy xuống trước mặt: "Có một số chuyện, Tĩnh Nhi ngươi vĩnh viễn không thể hiểu. Ta thật sự không muốn giết ngươi, hiện tại ngươi chỉ có một lựa chọn, thả xuống trường thương, trở thành nữ nhân của ta, chỉ có như vậy ta mới tha cho ngươi."
"Ha ha ha!"
Lần này, đến lượt Giang Tĩnh Nhi cười: "Bành Thanh Sơn, thì ra kẻ không hiểu chuyện, chính là ngươi!"
Mày kiếm của Bành Thanh Sơn nhếch lên: "Ngươi không đồng ý?"
"Ta phun!"
Giang Tĩnh Nhi giận dữ phun nước bọt: "Xem ra gia gia nói đúng, ngươi là tiểu nhân lòng dạ đê tiện hẹp hòi, ngay cả Diệp Quân Sinh cũng tốt hơn ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần!"
Nghe được cái tên rất chán ghét kia, giọng nói Bành Thanh Sơn lạnh lẽo: "Tốt lắm, là ngươi ép ta."
Mày liễu Giang Tĩnh Nhi dựng lên: "Vô sỉ!"
Xuy!
Ô Mộc Thương trong tay cuốn theo một dải bọt nước, chùm tua đỏ lay động phấp phới, nhắm thẳng đến cổ họng Bành Thanh Sơn.
Bành Thanh Sơn thong dong điềm tĩnh, vung kiếm đỡ đòn, miệng nói: "Tĩnh Nhi, ngươi nhớ trước đây chúng ta thường luận võ sao? Thương pháp của ngươi ta không cần nhìn cũng biết rõ kẽ hở ở đâu. Cho nên, hỏi ngươi một lần cuối cùng, có đồng ý hay không?"
"Đi chết!"
Trả lời hắn là hai chữ kiên quyết dứt khoát, cùng một mũi thương sắc bén mãnh liệt.
Trong lòng Giang Tĩnh Nhi ngập tràn phẫn nộ, cùng hổ thẹn. Bành Thanh Sơn vì yêu mà hận, hoàn toàn vứt bỏ vị thế của mình, không tiếc mà đại khai sát giới. Cũng bởi vì như vậy, bọn người tiêu cục canh giữ ở miếu sơn thần mới bị liên lụy, còn cả con mọt sách kia nữa.
Bành Thanh Sơn, vốn đây là đến giết chính mình cùng người kia sao?
Thương kiếm va chạm, tóe ra tia lửa, dù cho mưa gió mịt mù cũng không che lấp được.
Nhưng lúc này, thương pháp của Giang Tĩnh Nhi đã loạn. Luận võ công bản thân, nàng vốn kém hơn Bành Thanh Sơn một bậc, lại còn lộ tuyến thương pháp đã bị đối phương quen từ lâu, hơn nửa tâm tình đang bị giận dữ đến mất lý trí, rõ ràng đã rớt xuống hạ phong.
Đánh đánh đánh, Giang Tĩnh Nhi không thèm đếm xỉa gì khác, đã hoàn toàn liều mạng rồi, mỗi một chiêu tung ra, đều có ý niệm cả hai phải cùng thương tổn.
Lúc này Bành Thanh Sơn cảm thấy đau đầu, tay chân bị phiền phức. Đôi mắt hắn lóe ra một tia độc ác, kiếm pháp biến đổi, thi triển ra bản lĩnh thật sự.
Phanh!
Một chưởng của hắn đánh lên vai Giang Tĩnh Nhi, cả người nàng bay ra xa, phù phù ngã sấp xuống nước mưa lầy lội, nhưng thương vẫn không tuột khỏi tay, dồn lực đè lên mặt đất muốn đứng dậy, không ngờ đã bị thương rất nặng, máu nóng đã dồn nén đến cực độ, lại nghe tiếng bước chân của Bành Thanh Sơn đang đến, lập tức bị tức giận đến hôn mê.
Kết quả này đã sớm được hắn dự liệu, trình độ võ công của hắn rất cao cường, cách cảnh giới Tiên Thiên không xa nửa bước, khống chế lực cũng vô cùng lão luyện chính xác.
Hắn cũng không muốn giết ngay Giang Tĩnh Nhi, quá đáng tiếc.
"Tiếc thật, con mọt sách kia bị đè chết..."
Bành Thanh Sơn lẩm bẩm.
"Bành đại nhân, ngươi đang tìm ta sao?"
Bất thình lình, một âm thanh lạnh lùng từ đống đổ nát bên kia vang tới.
Bành Thanh Sơn ngẩn người, ngay tức khắc nghe ra đó là âm thanh của Diệp Quân Sinh: "Ngươi chưa chết?" Hắn vận công lực, lúc này cũng nhìn thấy một thân hình đi tới, đứng trước người Giang Tĩnh Nhi.
"Ngươi rất muốn ta chết?"
Nghe được một câu rất có ý càn quấy, Bành Thanh Sơn ôm bụng cười lớn: "Diệp Quân Sinh, gạch đá đập ngươi không chết đúng là ý trời, ta có thể tự tay giết ngươi rồi, sảng khoái, thật quá sảng khoái!"
Hắn dường như không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười to, trút hết lửa giận trong lòng.
Diệp Quân Sinh lại hỏi: "Thật ra ngươi đã muốn giết ta từ lâu?"
"Không sai."
"Thì ra là như vậy..."
Diệp Quân Sinh trầm lặng thở dài: "Vậy vì sao ngươi phải chờ bây giờ mới ra tay?"
Bành Thanh Sơn cầm trường kiếm, từng bước tiến tới: "Heo phải nuôi mập mới giết thịt, mà giết người, đặc biệt là giết kẻ thù, nên ra tay lúc hắn khí thế phấn chấn nhất, một kiếm chết ngay, chém bỏ hết thảy oán hận, mới là sướng khoái nhất."
"Kẻ thù?"
Âm thanh Diệp Quân Sinh vẫn nhàn nhạt bình tĩnh.
"Ta hỏi ngươi, chuyện đại ca ta bị giết, có quan hệ tới ngươi hay không?"
"Có."
Con ngươi Bành Thanh Sơn co lại, giọng nói căm hận: "Ra đúng vậy, được, ngươi hay lắm, muội muội kia của ngươi còn ở Bành Thành nha, sau khi ngươi chết, ta cam đoan nàng sẽ không cô đơn."
Hắn đứng cách Diệp Quân Sinh chừng một trượng (3,33m), đứng lại, giơ lên bảo kiếm, hỏi từng chữ: "Nếu như ngươi muốn chết tốt, vậy thì nói cho ta biết, thật sự thì ai là hung thủ?"
Hắn sớm đã suy đoán, huynh muội họ Diệp cùng chuyện Bành Thanh Thành tử vong có quan hệ, nhưng chắc chắn người hành hung là một kẻ khác.
Khóe miệng Diệp Quân Sinh lộ ra một tia cười lạnh lùng: "Thật ra ngươi biết cũng vô dụng."
Bành Thanh Sơn ngẩn ra, bỗng nhiên như nhớ tới gì đó: "Hắn rất lợi hại?"
"Đại khái cũng rất lợi hại."
"Hắn chắc là có thần thông?"
"Có lẽ vậy."
Nghe xong, cả người Bành Thanh Sơn run rẩy: lại thật sự là người thần bí kia, cao nhân thuật sĩ trong lời nói của đại sư Liễu Không. Hắn ở Bành Thành đã bất ngờ ra tay với Bành Thanh Thành, như là khiển trách. Chuyện này Bành Thanh Sơn nghe theo lời khuyên của đại sư Liễu Không không tiếp tục truy tìm nữa, coi như là một lần oan ức khó chịu. Bởi vì đại sư Liễu Không đã nói: "Nếu như chọc đối phương, sẽ có đại họa ập tới."
Đại sư Liễu Không là cao thủ võ đạo Tiên Thiên, kinh nghiệm vô số kể, hắn nhắc nhỏ trịnh trọng, có thể thấy được sự việc rất nghiêm trọng.
Thế nhưng Bành gia bọn họ đã cố nuốt trôi cơn giận, nhân nhượng lùi một bước, vậy thì tại sao ở Đạo An Phủ vị cao nhân thuật sĩ kia vẫn hạ sát thủ với Bành Thanh Thành?
Tại sao? Tại sao? Tại sao? (Nói dối- Phương My)
Chẳng lẽ là Bành Thanh Thành làm quá phận, thế nên chọc giận đối phương?
Đáng giận!
Bành Thanh Sơn giậm mạnh chân xuống đất, một cảm giác uất ức hung tàn trào lên, rống to một tiếng, trường kiếm vút như cầu vồng bay tới, muốn dùng một kiếm chém chết Diệp Quân Sinh, mượn một chiêu này để trút giận sự khó chịu trong nội tâm.
"Hử!"
Sau một kiếm này, hắn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không thấy cảm giác sướng khoái của máu tươi phún vào. Trong đêm mưa gió đen mịt này, hắn thế nhưng mà chỉ cảm nhận được một tia bén sắc tựa như châm lao tới.
Đây là?
Bành Thanh Sơn biến sắc, ý thức nhạy bén phát hiện đó là một nhánh cây mảnh khảnh, mà nhánh cây này vậy mà lại ở trong tay Diệp Quân Sinh, đâm thẳng về cổ họng của hắn.
Hắn khẳng định chắc chắn kiếm của mình chưa đâm chết Diệp Quân Sinh, nhánh cây xem rất bình thường kia đã xuyên thủng cổ họng của mình trước.
Nhanh như chớp lửa, Bành Thanh Sơn làm một hành động tốt nhất lúc này, thu kiếm lùi lại.
Thế nhưng bất đắc dĩ, nhiều khi thực hiện một hành động tốt nhất cũng không thay đổi kết cục, bởi vì có một số việc đã sai lầm từ khi bắt đầu.
Sai đến không hợp lẽ thường!
"Phụt!"
Bành Thanh Sơn nghe một tiếng trầm đục nhẹ nhàng, nhưng lại vang lên từ cổ họng hắn, vô cùng quái dị, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt rất không thể tin nổi:
"Ngươi, a à ngươi!" (ngươi, ra là ngươi)
Một tiếng rống to, phảng phất đã dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng cũng như Diệp Quân Sinh đã nói trước đó: "Thật ra biết rồi cũng vô dụng."
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng sẽ không như vậy, ngày mai thôi, trời mưa cũng được, trời quang càng hay, lại chỉ cần năm canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng) đi đường, vậy là đã chạy đến Vũ Sơn Huyện, làm một huyện thái gia bàn tay che một phương.
Hiện tại đúng là cả đời hắn được khí thế phấn chấn nhất mới đúng, thì ra đúng lúc khí thế phấn chấn nhất lại bị giết, thật không cam lòng nha...
"Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ."
Khoảnh khắc cả người té ngã xuống, Bành Thanh Sơn như ngộ rõ mà trong lòng sáng ra, cuối cùng cũng rõ ràng chân nghĩa tám chữ mà đại sư Liễu Không trước khi Bế Khẩu Thiện đã nhắc nhở, chỉ tiếc, hắn không cách nào quay đầu lại.
Vì người chết thì không thể nào quay đầu lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.