Chương 20: Mua trâu
Nam Triêu Trần
10/04/2013
“Được, đây là hai xâu tiền của ngươi”
Náo nhiệt vẫn còn tiếp diễn, bất giác Giang đại tiểu thư rốt cuộc cũng nhớ đến Diệp Quân Sinh bèn lấy thù lao đem cho hắn.
Cẩn thận từng li từng tí một đem xâu tiền cất vào trong ngực, Diệp Quân Sinh mặt mày hớn hở nói: “Giang tiểu thư, ngày sau còn muốn nhấc hổ, cứ việc lên tiếng với ta.”
Giang Tĩnh Nhi không khỏi nhíu mày: Tên ngốc này cho rằng hổ ở khắp nơi, muốn là giết sao. Giết đi một con cũng tốn không ít công sức.
Thấy không có chuyện gì, Diệp Quân Sinh liền cất bước trở về thành. Chính vì trong tay có tiền nên rất vững dạ, dọc đường cũng không thèm nhặt củi khô.
Đi tới đầu thôn, hắn chợt nghe thấy tiếng trâu kêu “Ó ò”, liền ngẩng đầu nhìn lên thấy phía trước có một thanh niên gầy yếu đang dắt một con trâu nước.
Con trâu kia da thịt khô quắt, ánh mắt vẩn đục, một bên sừng còn bị gẫy, biểu hiện rõ ràng là một con trâu già bệnh tật. Lúc này nó bốn chân đứng yên, mặc cho thanh niên dẫn dắt, nó không chịu đi về phía trước, miệng kêu “Ó ò”, thần thái trông rất con người, hướng về phía thanh niên, dáng vẻ trông rất thê lương.
"Lão Ngưu, ta biết ngươi rất sợ, không muốn bị chém, nhưng bây giờ ngươi đã già rồi, không làm được việc nữa, ta chỉ còn cách đem ngươi bán đi, đổi chút ngân lượng. . ."
Thanh niên dỗ dành nhưng thấy lão ngưu không chịu đi, liền lấy cành cây xua xua ở sau đít. Lão Ngưu liên tục kêu to, nhưng vẫn như cũ không chịu bước đi.
Nghe tiếng trâu kêu mà lòng thanh niên chua xót, hắn thở dài một tiếng, cắn răng một cái muốn ra tay đánh mạnh.
“Công tử, nhanh mua lại con trâu kia.”
Diệp Quân Sinh vốn muốn vượt qua, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh gấp gáp.
Là hồ tiên đang nói chuyện.
Hắn nửa mừng nửa lo, tay phải không kìm lòng được liền sờ vào trong lòng, ở đó có linh hồ đang ẩn nấp.
Thời gian đã trôi qua nhiều ngày, hồ tiên rốt cục hiển linh lần thứ hai. Nhưng mà đối phương vẻn vẹn chỉ nói ra một câu, rồi lập tức im lặng không một tiếng động.
Diệp Quân Sinh nghi ngờ không thôi, trầm ngâm nghĩ ngợi. Nhưng rất nhanh, hắn đã có chủ ý, liền đi tới gọi thanh niên kia lại: "Vị tiểu ca này, ngươi có phải là mang trâu đi bán?"
Thanh niên kia nhìn hắn, đáp lại: "Đúng như vậy."
"Oh, ngươi muốn mang đi đâu bán?"
Thanh niên có sắc mặt mờ mịt nói: "Chuẩn bị bán cho Ngô đồ tể ở làng trên."
Bán cho đồ tể [1] để hắn mổ thịt.
Ở Thiên Hoa triều, trâu cày có tác dụng rất quan trọng, đồ tể không được tự mình giết thịt, chỉ có những con trâu già yếu, bệnh tật đến nỗi mất sức lao động mới có thể xin lệnh giết thịt.
Đó là thủ tục, từ xưa đã như vậy.
Diệp Quân Sinh đổi đề tài, hỏi thăm thân thế đối phương. Thanh niên này thật thà nên có gì nói nấy. Thì ra hắn được gọi là "A Vĩnh", thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, ca tẩu lại là người cực kỳ cay nghiệt, bắt ở riêng nhưng không chia cho cái gì, chỉ có con trâu này cùng sống nương tựa lẫn nhau, tới bây giờ đã qua nhiều năm. Thời điểm này con trâu đã già yếu lắm rồi, cũng không đủ sức để mà làm đồng nữa, vì vậy không còn cách nào khác đành đem nó bán đi, kiếm lấy chút bạc cưới vợ, sống qua ngày.
Nghe vậy, Diệp Quân Sinh suy tư, nghĩ ngợi lúc lâu, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu ca, có thể bán con trâu này cho ta được không?”
Thanh niên "A" một tiếng, nhìn hắn: "Ngươi muốn mua?"
Diệp Quân Sinh mỉm cười nói: "Đúng, nhưng mà ta mua trâu không phải để giết."
Thanh niên rất kinh ngạc: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân Sinh cười ha ha: "Cái này tiểu ca không cần hỏi nhiều, có bán hay không? Ngươi yên tâm, Ngô đồ tể bên kia ra giá bao nhiêu, ta cũng giống vậy."
Thanh niên ngoẹo cổ, ngây ngốc nói: “Hai xâu tiền [2]."
Hai xâu tiền, tương đương hai mươi lượng bạc, giá cả không ít. Nhưng giá tiền này chỉ có thể mua được trâu già, trâu cày giá cao hơn, có thể lên tới hơn mười xâu tiền, thậm chí còn cao hơn so với giá mua nô tỳ.
Trâu so với người còn quý hơn.
“Hai quan…”
Khóe miệng Diệp Quân Sinh lộ ra một nụ cười khổ: sớm hơn một lúc, đừng nói hai quan, hai đồng tiền hắn cũng không đưa ra được. Nhưng trùng hợp chính là, hắn mới từ chỗ Giang Tĩnh Nhi có được hai mươi lượng bạc tiền thù lao.
Nói như vậy, nếu như hắn mua lại con trâu này, đồng nghĩa với việc đồng tiền đến chưa ấm tay đã phải đổi chủ.
Thật không cam lòng.
Chỉ là hồ tiên đột nhiên hiển linh, muốn chính mình mua lại con trâu này, khẳng định trong đó có lý do chính đáng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành cắn răng: "Được, ta mua."
"Không cho phép ngươi mua!"
Đột nhiên phía sau có tiếng người quát mắng, quay đầu nhìn lại, chính là Giang Tĩnh Nhi, không biết tại sao lại đi ra.
"Tên ngốc, ngươi choáng váng sao? Ngươi mua con trâu này làm chi?"
Diệp Quân Sinh nói: "Mua để nuôi."
Giang Tĩnh Nhi vẻ mặt không hề có thiện ý, lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút chuyển biến, kéo qua hắn qua một bên, trầm giọng hỏi: "Ngươi không phải muốn mua con trây này mang về trong thành bán sang tay giá cao đấy chứ?"
Diệp Quân Sinh lắc đầu một cái, rất nghiêm túc nói: "Không phải, ta đúng là mua để nuôi mà."
Giang đại tiểu thư suýt chút nữa bị tức đến tối tăm mặt mũi: "Ngươi kẻ ngu si này, không cho phép ngươi xài tiền bậy bạ."
Diệp Quân Sinh hấp háy mắt, ngạc nhiên nói: "Ta hỏi Giang tiểu thư, tiền là của ta, sử dụng như thế nào còn cần phải xin phép ngươi sao."
"Ngươi!"
Giang Tĩnh Nhi tức giận giậm chân một cái: "Bùn nhão đở không nổi tường!" Nàng thở phì phò quay người rời đi, ý định ban đầu tìm đến Diệp Quân Sinh đã không còn nhớ.
Phía nam Ký Châu năm trăm dặm, có núi "Cảnh Dương", đó là một thế giới núi non, cả ngày mây trắng huyền ảo lượn lờ, như thực như mơ.
Phía sau núi Cảnh Dương hiểm trở, vách núi san sát, nước chảy như thác, khe rãnh chằng chịt, ở giữa thương tùng thúy bách, um tùm rậm rạp, thỉnh thoảng có thể thấy được tiên hạc bay lượn, linh hầu nhảy múa.
Một đạo quan lớn được xây dựng ở đây.
Trong Đại điện Cảnh Dương, lúc này một đạo nhân đang ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhập định tu luyện. Đạo nhân này tuổi chừng trung tuần, râu dài phất phơ, da dẻ óng ánh, mềm mại như trẻ con, trên người mặc đạo bào bát quái.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy
Đột nhiên, "Cheng" một tiếng, dị thường kinh động. Nếu như Diệp Quân Sinh nghe thấy, nhất định sẽ giật nảy mình, bởi vì thời khắc này, chính là lúc hồ tiên hiển linh nói chuyện với hắn
Đạo nhân bỗng nhiên mở mắt ra, quang mang hai mắt bắn ra, phi thường dọa người. Hắn đưa tay, "Vèo" tức thì một chiếc gương cổ bay vào lòng bàn tay.
Cái gương này, bất quá to bằng bàn tay, cổ sắc sinh hương. Trên mặt gương cảnh tượng mịt mù, cuối cùng chậm rãi hình thành một bức đồ án, phảng phất hình dạng địa đồ, có thành trì sơn mạch phân bố một cách rõ ràng. Trong một chỗ, có một điểm chỉ như hạt gạo đang phát sáng nhấp nháy.
Đạo nhân quan sát tỉ mỉ, lông mày hơi nhíu lên, lẩm bẩm nói: "Phía tây huyện Bành Thành… Chẳng lẽ nàng ở đó ẩn trốn đã trăm năm? Hừ!"
Sắc mặt hắn âm trầm, bỗng nhiên đánh ra một đạo pháp quyết. Rất nhanh, ngoài điện có tiếng nói vang lên: "Chu Loạn Sơn bái kiến sư tôn, không biết sư tôn có gì phân phó?"
Người tới là một thanh niên, hình dáng ba tấc trông như quả hồ lô, mặc một bộ đạo bào rọng lớn, nhìn qua có vẻ hơi buồn cười, da dẻ khô vàng, có một chòm râu ngắn, lúc này quỳ rạp dưới đất, chờ đợi pháp chỉ.
Đạo nhân trong nháy mắt bắn ra một viên bảo ngọc hình tròn, nói: "Loạn Sơn, ngươi đi Bành thành huyện một chuyến, theo khí tức này mà tìm, có phát hiện gì, không được manh động, tức khắc báo lại cho ta."
Chu Loạn Sơn tiếp nhận bảo ngọc, đưa tay một cái, liền đem đạo khí tức này khắc trong tim, cung kính nói: "Tuân pháp chỉ."
Lui ra đi.
Đại điện, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Ngồi ngay ngắn bất động một lúc lâu, đạo nhân bỗng nhiên chỉ tay một cái, một bức tranh cuộn rộng lớn đột nhiên xuất hiện, giữa trời mở ra, hiển lộ không sót chút nào.
Đây là một bức họa, vẽ một cô gái mặc áo trắng, hàng mi tựa dãy núi xa, mắt như tô sơn, dung nhan kỳ ảo thoát tục có thể khiến người ta nhìn vào cảm thấy khó thở. Nàng đang nhìn xa xăm, ánh mắt hướng về phương xa, giống đang chờ mong một cái gì đó.
Mà ở sau lưng nàng, đột ngột lộ ra một cái đuôi hoàn toàn trắng muốt, lông xù, nghịch ngợm dựng thẳng, tựa hồ không cam lòng bị quần áo che giấu.
Đây là một cái đuôi cáo.
Thân người, đuôi cáo, đây chắc chắn là hồ yêu
"Nếu như đúng là nàng, sự tình trở nên nghiêm trọng, trước hết nhất định phải hồi bẩm tông môn mới được. . ."
Giọng nói của đạo nhân quanh quẩn ở trong điện , dần dần đi vào hư vô.
Náo nhiệt vẫn còn tiếp diễn, bất giác Giang đại tiểu thư rốt cuộc cũng nhớ đến Diệp Quân Sinh bèn lấy thù lao đem cho hắn.
Cẩn thận từng li từng tí một đem xâu tiền cất vào trong ngực, Diệp Quân Sinh mặt mày hớn hở nói: “Giang tiểu thư, ngày sau còn muốn nhấc hổ, cứ việc lên tiếng với ta.”
Giang Tĩnh Nhi không khỏi nhíu mày: Tên ngốc này cho rằng hổ ở khắp nơi, muốn là giết sao. Giết đi một con cũng tốn không ít công sức.
Thấy không có chuyện gì, Diệp Quân Sinh liền cất bước trở về thành. Chính vì trong tay có tiền nên rất vững dạ, dọc đường cũng không thèm nhặt củi khô.
Đi tới đầu thôn, hắn chợt nghe thấy tiếng trâu kêu “Ó ò”, liền ngẩng đầu nhìn lên thấy phía trước có một thanh niên gầy yếu đang dắt một con trâu nước.
Con trâu kia da thịt khô quắt, ánh mắt vẩn đục, một bên sừng còn bị gẫy, biểu hiện rõ ràng là một con trâu già bệnh tật. Lúc này nó bốn chân đứng yên, mặc cho thanh niên dẫn dắt, nó không chịu đi về phía trước, miệng kêu “Ó ò”, thần thái trông rất con người, hướng về phía thanh niên, dáng vẻ trông rất thê lương.
"Lão Ngưu, ta biết ngươi rất sợ, không muốn bị chém, nhưng bây giờ ngươi đã già rồi, không làm được việc nữa, ta chỉ còn cách đem ngươi bán đi, đổi chút ngân lượng. . ."
Thanh niên dỗ dành nhưng thấy lão ngưu không chịu đi, liền lấy cành cây xua xua ở sau đít. Lão Ngưu liên tục kêu to, nhưng vẫn như cũ không chịu bước đi.
Nghe tiếng trâu kêu mà lòng thanh niên chua xót, hắn thở dài một tiếng, cắn răng một cái muốn ra tay đánh mạnh.
“Công tử, nhanh mua lại con trâu kia.”
Diệp Quân Sinh vốn muốn vượt qua, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh gấp gáp.
Là hồ tiên đang nói chuyện.
Hắn nửa mừng nửa lo, tay phải không kìm lòng được liền sờ vào trong lòng, ở đó có linh hồ đang ẩn nấp.
Thời gian đã trôi qua nhiều ngày, hồ tiên rốt cục hiển linh lần thứ hai. Nhưng mà đối phương vẻn vẹn chỉ nói ra một câu, rồi lập tức im lặng không một tiếng động.
Diệp Quân Sinh nghi ngờ không thôi, trầm ngâm nghĩ ngợi. Nhưng rất nhanh, hắn đã có chủ ý, liền đi tới gọi thanh niên kia lại: "Vị tiểu ca này, ngươi có phải là mang trâu đi bán?"
Thanh niên kia nhìn hắn, đáp lại: "Đúng như vậy."
"Oh, ngươi muốn mang đi đâu bán?"
Thanh niên có sắc mặt mờ mịt nói: "Chuẩn bị bán cho Ngô đồ tể ở làng trên."
Bán cho đồ tể [1] để hắn mổ thịt.
Ở Thiên Hoa triều, trâu cày có tác dụng rất quan trọng, đồ tể không được tự mình giết thịt, chỉ có những con trâu già yếu, bệnh tật đến nỗi mất sức lao động mới có thể xin lệnh giết thịt.
Đó là thủ tục, từ xưa đã như vậy.
Diệp Quân Sinh đổi đề tài, hỏi thăm thân thế đối phương. Thanh niên này thật thà nên có gì nói nấy. Thì ra hắn được gọi là "A Vĩnh", thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, ca tẩu lại là người cực kỳ cay nghiệt, bắt ở riêng nhưng không chia cho cái gì, chỉ có con trâu này cùng sống nương tựa lẫn nhau, tới bây giờ đã qua nhiều năm. Thời điểm này con trâu đã già yếu lắm rồi, cũng không đủ sức để mà làm đồng nữa, vì vậy không còn cách nào khác đành đem nó bán đi, kiếm lấy chút bạc cưới vợ, sống qua ngày.
Nghe vậy, Diệp Quân Sinh suy tư, nghĩ ngợi lúc lâu, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu ca, có thể bán con trâu này cho ta được không?”
Thanh niên "A" một tiếng, nhìn hắn: "Ngươi muốn mua?"
Diệp Quân Sinh mỉm cười nói: "Đúng, nhưng mà ta mua trâu không phải để giết."
Thanh niên rất kinh ngạc: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân Sinh cười ha ha: "Cái này tiểu ca không cần hỏi nhiều, có bán hay không? Ngươi yên tâm, Ngô đồ tể bên kia ra giá bao nhiêu, ta cũng giống vậy."
Thanh niên ngoẹo cổ, ngây ngốc nói: “Hai xâu tiền [2]."
Hai xâu tiền, tương đương hai mươi lượng bạc, giá cả không ít. Nhưng giá tiền này chỉ có thể mua được trâu già, trâu cày giá cao hơn, có thể lên tới hơn mười xâu tiền, thậm chí còn cao hơn so với giá mua nô tỳ.
Trâu so với người còn quý hơn.
“Hai quan…”
Khóe miệng Diệp Quân Sinh lộ ra một nụ cười khổ: sớm hơn một lúc, đừng nói hai quan, hai đồng tiền hắn cũng không đưa ra được. Nhưng trùng hợp chính là, hắn mới từ chỗ Giang Tĩnh Nhi có được hai mươi lượng bạc tiền thù lao.
Nói như vậy, nếu như hắn mua lại con trâu này, đồng nghĩa với việc đồng tiền đến chưa ấm tay đã phải đổi chủ.
Thật không cam lòng.
Chỉ là hồ tiên đột nhiên hiển linh, muốn chính mình mua lại con trâu này, khẳng định trong đó có lý do chính đáng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành cắn răng: "Được, ta mua."
"Không cho phép ngươi mua!"
Đột nhiên phía sau có tiếng người quát mắng, quay đầu nhìn lại, chính là Giang Tĩnh Nhi, không biết tại sao lại đi ra.
"Tên ngốc, ngươi choáng váng sao? Ngươi mua con trâu này làm chi?"
Diệp Quân Sinh nói: "Mua để nuôi."
Giang Tĩnh Nhi vẻ mặt không hề có thiện ý, lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút chuyển biến, kéo qua hắn qua một bên, trầm giọng hỏi: "Ngươi không phải muốn mua con trây này mang về trong thành bán sang tay giá cao đấy chứ?"
Diệp Quân Sinh lắc đầu một cái, rất nghiêm túc nói: "Không phải, ta đúng là mua để nuôi mà."
Giang đại tiểu thư suýt chút nữa bị tức đến tối tăm mặt mũi: "Ngươi kẻ ngu si này, không cho phép ngươi xài tiền bậy bạ."
Diệp Quân Sinh hấp háy mắt, ngạc nhiên nói: "Ta hỏi Giang tiểu thư, tiền là của ta, sử dụng như thế nào còn cần phải xin phép ngươi sao."
"Ngươi!"
Giang Tĩnh Nhi tức giận giậm chân một cái: "Bùn nhão đở không nổi tường!" Nàng thở phì phò quay người rời đi, ý định ban đầu tìm đến Diệp Quân Sinh đã không còn nhớ.
Phía nam Ký Châu năm trăm dặm, có núi "Cảnh Dương", đó là một thế giới núi non, cả ngày mây trắng huyền ảo lượn lờ, như thực như mơ.
Phía sau núi Cảnh Dương hiểm trở, vách núi san sát, nước chảy như thác, khe rãnh chằng chịt, ở giữa thương tùng thúy bách, um tùm rậm rạp, thỉnh thoảng có thể thấy được tiên hạc bay lượn, linh hầu nhảy múa.
Một đạo quan lớn được xây dựng ở đây.
Trong Đại điện Cảnh Dương, lúc này một đạo nhân đang ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhập định tu luyện. Đạo nhân này tuổi chừng trung tuần, râu dài phất phơ, da dẻ óng ánh, mềm mại như trẻ con, trên người mặc đạo bào bát quái.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy
Đột nhiên, "Cheng" một tiếng, dị thường kinh động. Nếu như Diệp Quân Sinh nghe thấy, nhất định sẽ giật nảy mình, bởi vì thời khắc này, chính là lúc hồ tiên hiển linh nói chuyện với hắn
Đạo nhân bỗng nhiên mở mắt ra, quang mang hai mắt bắn ra, phi thường dọa người. Hắn đưa tay, "Vèo" tức thì một chiếc gương cổ bay vào lòng bàn tay.
Cái gương này, bất quá to bằng bàn tay, cổ sắc sinh hương. Trên mặt gương cảnh tượng mịt mù, cuối cùng chậm rãi hình thành một bức đồ án, phảng phất hình dạng địa đồ, có thành trì sơn mạch phân bố một cách rõ ràng. Trong một chỗ, có một điểm chỉ như hạt gạo đang phát sáng nhấp nháy.
Đạo nhân quan sát tỉ mỉ, lông mày hơi nhíu lên, lẩm bẩm nói: "Phía tây huyện Bành Thành… Chẳng lẽ nàng ở đó ẩn trốn đã trăm năm? Hừ!"
Sắc mặt hắn âm trầm, bỗng nhiên đánh ra một đạo pháp quyết. Rất nhanh, ngoài điện có tiếng nói vang lên: "Chu Loạn Sơn bái kiến sư tôn, không biết sư tôn có gì phân phó?"
Người tới là một thanh niên, hình dáng ba tấc trông như quả hồ lô, mặc một bộ đạo bào rọng lớn, nhìn qua có vẻ hơi buồn cười, da dẻ khô vàng, có một chòm râu ngắn, lúc này quỳ rạp dưới đất, chờ đợi pháp chỉ.
Đạo nhân trong nháy mắt bắn ra một viên bảo ngọc hình tròn, nói: "Loạn Sơn, ngươi đi Bành thành huyện một chuyến, theo khí tức này mà tìm, có phát hiện gì, không được manh động, tức khắc báo lại cho ta."
Chu Loạn Sơn tiếp nhận bảo ngọc, đưa tay một cái, liền đem đạo khí tức này khắc trong tim, cung kính nói: "Tuân pháp chỉ."
Lui ra đi.
Đại điện, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Ngồi ngay ngắn bất động một lúc lâu, đạo nhân bỗng nhiên chỉ tay một cái, một bức tranh cuộn rộng lớn đột nhiên xuất hiện, giữa trời mở ra, hiển lộ không sót chút nào.
Đây là một bức họa, vẽ một cô gái mặc áo trắng, hàng mi tựa dãy núi xa, mắt như tô sơn, dung nhan kỳ ảo thoát tục có thể khiến người ta nhìn vào cảm thấy khó thở. Nàng đang nhìn xa xăm, ánh mắt hướng về phương xa, giống đang chờ mong một cái gì đó.
Mà ở sau lưng nàng, đột ngột lộ ra một cái đuôi hoàn toàn trắng muốt, lông xù, nghịch ngợm dựng thẳng, tựa hồ không cam lòng bị quần áo che giấu.
Đây là một cái đuôi cáo.
Thân người, đuôi cáo, đây chắc chắn là hồ yêu
"Nếu như đúng là nàng, sự tình trở nên nghiêm trọng, trước hết nhất định phải hồi bẩm tông môn mới được. . ."
Giọng nói của đạo nhân quanh quẩn ở trong điện , dần dần đi vào hư vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.