Chương 25: Nuốt chửng
Nam Triêu Trần
10/04/2013
Ánh mặt trời ngày mới ấm áp chiếu lên người, vừa tạo cảm giác ấm áp vừa làm con người ta trở nên lười biếng.
Diệp Quân Sinh lấy ra một chiếc ghế làm bằng cây mây, thoải mái tựa đầu ra sau nằm phơi nắng, suy nghĩ về mọi chuyện.
Nhà của tổ tiên họ Hoàng nằm ở gần nhiều thôn xóm, đều thuộc Quảng Bình hương - ở thời đại này, hương là đơn vị hành chính nhỏ nhất.
Trên hương là huyện, do chính quyền huyện quản lý, trên nữa là châu – là đơn vị cao nhất của Thiên Hoa triều.
Thiên Hoa triều có tất cả chín Châu, gồm có : Ký Châu, Hạ Châu, Nhung Châu, Nhung Châu, Bình Châu, Vĩnh Châu, Dự châu, Tịnh Châu, Dương Châu, Kinh Châu.
Tất nhiên, trong thế giới này, không chỉ có Thiên Hoa triều, ở phía Bắc giáp Nhung Châu là một đồng cỏ mênh mông, là nơi chăn nuôi của Vương quốc “Mông Nguyên”; ở phía tây giáp Hạ Châu, có vùng đất được gọi là “một nửa sa mạc một nửa Phật” Thiên Trúc; hải ngoại có đảo quốc tên là : “Nhật Bản”, còn những địa phương khác, do giới hạn tầm nhìn nên không được biết đến.
Dù sao nơi này cũng không phải là Trái đất. Lịch sử và địa lý, không thể nào hoàn toàn giống nhau được.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân Sinh không phải chỉ ngồi trong nhà chờ ăn cơm, mà hắn không ngừng tiêu hóa kiến thức của tên mọt sách, do đó càng hiểu rõ hơn về thế giới này.
Không thể không nói, tuy tên mọt sách không biết đến chuyện ngoài thiên hạ, nhưng những tri thức uyên bác mà hắn đọc được trong sách vở lại rất hữu ích.
Nhưng dù sao, “Biết” là một chuyện , “Làm” là một chuyện khác, không nhất thiết phải đi cùng nhau. Nếu không, mấy năm rồi tên mọt sách cũng không phải chịu cảnh cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, chỉ có thể ăn “cơm nhão” mà sống.
Diệp Quân Sinh từ tương lai đến đây, đích đến của cuộc đời hắn sẽ không chỉ giới hạn ở việc mong muốn ăn no mặc ấm, kể từ khi 《 Linh Hồ đồ 》xuất hiện, hắn được biết đến một lĩnh vực khác vô cùng thần bí.
Hắn muốn tiến vào lĩnh vực này, nhưng mà lúc này lại không tìm được cửa ngỏ.
Kể từ khi hồ tiên hiện ra muốn Diệp Quân Sinh mua lão Ngưu, sau đó nó không xuất hiện nữa. Điều này khiến Diệp Quân Sinh nghi ngờ liệu thân thể hồ tiên có bị thương hay không, cho nên mới phải trốn trong bức tranh nghỉ ngơi, không thể hiện ra… Hay là, nàng đang tránh né kẻ thù.
Không giải thích được, Diệp Quân Sinh lại nghĩ tới tên đạo sĩ lùn vô tình gặp được ngoài đường. Mặc dù đối phương là tiên trong truyền thuyết nhưng lại mang theo sát khí nồng đậm, hắn xuất hiện tại huyện Bành Thành là ngẫu nhiên đi ngang qua hay có âm mưu gì đây?
Hồ tiên không hiện thân nữa, trước mắt Diệp Quân Sinh chỉ còn có thể đem hy vọng đặt trên người “Đại Thánh”, mong rằng thông qua nó để mở ra cánh cửa đột phá.
Bất lực thay, hiện tại Đại Thánh sơn bất lộ thủy*, không thể đi đến được kết luận tốt nào.
(*Sơn bất lộ thủy : đại khái là có tài nhưng không lộ ra )
Hàng ngàn suy nghĩ xoay quanh trong đầu như những hạt bụi không nhìn thấy được bằng mắt thường. Dần dần, suy nghĩ của hắn lại quay trở về vấn đề khó khăn muôn thưở “Miếng cơm manh áo ”.
Trên tất cả, phải sống sót thì mới có tương lai, mà muốn vậy thì điều kiện tiên quyết là được ăn no mặc ấm. Đồ ăn dự trữ còn quá ít, cấp bách lắm rồi.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân Mi dắt lão Ngưu trở lại rồi bắt đầu nấu bữa trưa. Nàng ăn xong, nghỉ ngơi một lúc rồi đi vào thôn dạo một vòng, tìm việc làm phù hợp.
Nhìn theo dáng đi nhỏ bé và yếu ớt của muội muội, Diệp Quân Sinh dâng lên cảm giác xấu hổ.
Nhưng hắn biết, chuyến đi này của muội muội, sợ là gặp nhiều trắc trở phải quay về. Ở hương khác với huyện, có gì để mà làm đây? Nhưng những lời này, khó mà nói ra để tránh đả kích.
Quả nhiên, mặt trời gần xuống núi thì Diệp Quân Mi buồn bực quay trở lại.
“Quân Mi, trời không tuyệt đường người, luôn luôn có biện pháp.”
Đối mặt với ca ca đang an ủi, Diệp Quân Mi tỏ vẻ nghiêm túc thật sự: “Dạ, ca ca yên tâm, muội nhất định kiếm được tiền, ca không cần lo lắng, có thời gian nên ôn bài, chuẩn bị đầu xuân đi thi nha.”
Diệp Quân Sinh cười : “Ca đọc sách nhiều năm, các sách thánh hiền đều nằm trong đầu, không cần phải ôn lại.”
Tuy nói vậy, nhưng nhiều chuyện chưa đi đến hồi kết thì vẫn có thể xuất hiện nhiều điều không như ý.
Trở thành tú tài mới có thể tham gia khoa cử, tiến vào con đường để trở thành quan, đó chỉ là bước bắt đầu của người đọc sách trong thiên hạ. Nhưng mà tại bước này, giống như xuất hiện một rãnh trời, có người thi cả đời cho đến khi tóc trắng xóa, hai mắt mờ mà không qua được, vẫn không thể thoát được thân phận xấu hổ “gà tơ”.
Sáu, bảy mươi tuổi mới thi đậu không phải là việc được mọi người ca tụng, mà là chê cười.
Ăn tối xong, đêm đến, trên bầu trời đêm rải rác vài ngôi sao tỏa ánh sáng ảm đạm. Đến giờ tuất, đột nhiên gió lốc nổi lên, cao tới tận mây đen, ùn ùn kéo đến, trong khoảnh khắc từng đợt từng đợt tràn về.
Tính toán thời gian thì mùa đông đã tới.
Tiếng gió vù vù, Diệp Quân Sinh không ngủ được, nhớ tới Đại Thánh ở sân trong nhà, sợ nó lạnh nên hắn ra sân sau, tới nơi thì thấy Diệp Quân Mi đã ở đó.
“Ca ca, gió lớn như vậy, không chừng có thể mưa, làm gì với Đại Thánh bây giờ ? “
“Dắt nó lại mái hiên bên kia một đêm đi.”
Nghe vậy Diệp Quân Mi liền dắt Đại Thánh đi, nàng để nó nằm trong hành lang ngoài phòng ở, tạm thời ở đó.
Lão Ngưu này thật biết nghe lời, nằm im lìm không có bất kỳ động tác kích động nào.
Từng cơn gió Bắc rít gào, đến khoảng giờ Tý thì trời đổ mưa to lạnh giá. Đây chính là một cơn mưa mùa đông mang theo một chút rét lạnh, nếu như rơi vào người, chỉ sợ da gà nổi hết cả lên .
Bởi vì phía dưới giường có bếp sưởi nên cũng bớt lạnh giá, nhưng Diệp Quân Sinh vẫn trở người liên tục, đầu óc không yên nên hắn khó ngủ. Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ như bị thôi miên.
Cửa sổ này trông cũ nát, có hai cái khe hở có thể nhìn xuyên ra ngoài, thấy được bóng đêm thăm thẳm.
Đột nhiên, một đốm sáng xanh xuất hiện, đặc biệt dễ thấy.
Ma trơi?
Trái tim Diệp Quân Sinh đánh thót một cái, hắn leo ra khỏi giường, len lén đi đến bên cửa sổ và chăm chú nhìn cảnh giác. Sau đó hắn đã chứng kiến một cảnh không bao giờ quên được :
Một đốm lửa xanh to khoảng cỡ đầu người, trôi nổi trong mưa gió, hình dạng thay đổi liên tục, đôi khi trở nên giống như hình người, có thể thấy được lờ mờ đó là một bộ mặt của một đứa bé mặt xanh nanh vàng, cực kỳ hung dữ. Vào lúc này là nửa đêm, nhìn thấy thứ này sợ rằng nếu là người nhát gan thì hồn vía lên mây, tiểu tiện ngay tại chỗ.
Miệng Diệp Quân Sinh khô khốc, mồ hôi lạnh vô thức chảy ròng.
Đốm lửa chậm rãi bay theo quỹ đạo bí ẩn, bỗng nhiên bay theo đường cong hướng về phía căn phòng của Diệp Quân Mi.
Không tốt!
Diệp Quân Sinh kêu thầm một tiếng, ngay lập tức xông ra khỏi cửa đi cứu viện. Nhưng ngay lúc này, một bóng dáng ban đầu vốn giữ yên lặng nằm ở hành lang - “ Đại Thánh” - , chợt mở to đôi mắt tròn và sáng, sự phấn khích lóe lên xuyên qua màn đêm rộng lớn, phát sáng lấp lánh.
Hành động này của nó làm cho đốm lửa như sợ hãi, kêu lên một tiếng “Chi” quái dị, không phải là tiếng con người rồi muốn bay đi.
Xì!
Mũi Đại Thánh phun ra một chùm sáng màu vàng nhạt giống như một cái roi, với tốc độ cực lớn, trực tiếp lôi ma trơi ngược trở về, nhanh chóng đưa vào miệng rồi nhai nhóp nhép.
“Nhai cỏ, lá cây nhạt miệng rồi, cuối cùng tối nay cũng có thể khai trai (*) non mềm và sảng khoái, thật sự ngon .”
(* Khai trai : Tín đồ Phật giáo ăn mặn trở lại sau kì ăn chay)
Đột nhiên con trâu già cất tiếng nói làm cho người cho người ta sợ hãi, sau đó lại điềm tĩnh nằm xuống. Trong khoảnh khắc, tiếng ngáy o o vang lên, nó đã ngủ say như chết.
Diệp Quân Sinh lấy ra một chiếc ghế làm bằng cây mây, thoải mái tựa đầu ra sau nằm phơi nắng, suy nghĩ về mọi chuyện.
Nhà của tổ tiên họ Hoàng nằm ở gần nhiều thôn xóm, đều thuộc Quảng Bình hương - ở thời đại này, hương là đơn vị hành chính nhỏ nhất.
Trên hương là huyện, do chính quyền huyện quản lý, trên nữa là châu – là đơn vị cao nhất của Thiên Hoa triều.
Thiên Hoa triều có tất cả chín Châu, gồm có : Ký Châu, Hạ Châu, Nhung Châu, Nhung Châu, Bình Châu, Vĩnh Châu, Dự châu, Tịnh Châu, Dương Châu, Kinh Châu.
Tất nhiên, trong thế giới này, không chỉ có Thiên Hoa triều, ở phía Bắc giáp Nhung Châu là một đồng cỏ mênh mông, là nơi chăn nuôi của Vương quốc “Mông Nguyên”; ở phía tây giáp Hạ Châu, có vùng đất được gọi là “một nửa sa mạc một nửa Phật” Thiên Trúc; hải ngoại có đảo quốc tên là : “Nhật Bản”, còn những địa phương khác, do giới hạn tầm nhìn nên không được biết đến.
Dù sao nơi này cũng không phải là Trái đất. Lịch sử và địa lý, không thể nào hoàn toàn giống nhau được.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân Sinh không phải chỉ ngồi trong nhà chờ ăn cơm, mà hắn không ngừng tiêu hóa kiến thức của tên mọt sách, do đó càng hiểu rõ hơn về thế giới này.
Không thể không nói, tuy tên mọt sách không biết đến chuyện ngoài thiên hạ, nhưng những tri thức uyên bác mà hắn đọc được trong sách vở lại rất hữu ích.
Nhưng dù sao, “Biết” là một chuyện , “Làm” là một chuyện khác, không nhất thiết phải đi cùng nhau. Nếu không, mấy năm rồi tên mọt sách cũng không phải chịu cảnh cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, chỉ có thể ăn “cơm nhão” mà sống.
Diệp Quân Sinh từ tương lai đến đây, đích đến của cuộc đời hắn sẽ không chỉ giới hạn ở việc mong muốn ăn no mặc ấm, kể từ khi 《 Linh Hồ đồ 》xuất hiện, hắn được biết đến một lĩnh vực khác vô cùng thần bí.
Hắn muốn tiến vào lĩnh vực này, nhưng mà lúc này lại không tìm được cửa ngỏ.
Kể từ khi hồ tiên hiện ra muốn Diệp Quân Sinh mua lão Ngưu, sau đó nó không xuất hiện nữa. Điều này khiến Diệp Quân Sinh nghi ngờ liệu thân thể hồ tiên có bị thương hay không, cho nên mới phải trốn trong bức tranh nghỉ ngơi, không thể hiện ra… Hay là, nàng đang tránh né kẻ thù.
Không giải thích được, Diệp Quân Sinh lại nghĩ tới tên đạo sĩ lùn vô tình gặp được ngoài đường. Mặc dù đối phương là tiên trong truyền thuyết nhưng lại mang theo sát khí nồng đậm, hắn xuất hiện tại huyện Bành Thành là ngẫu nhiên đi ngang qua hay có âm mưu gì đây?
Hồ tiên không hiện thân nữa, trước mắt Diệp Quân Sinh chỉ còn có thể đem hy vọng đặt trên người “Đại Thánh”, mong rằng thông qua nó để mở ra cánh cửa đột phá.
Bất lực thay, hiện tại Đại Thánh sơn bất lộ thủy*, không thể đi đến được kết luận tốt nào.
(*Sơn bất lộ thủy : đại khái là có tài nhưng không lộ ra )
Hàng ngàn suy nghĩ xoay quanh trong đầu như những hạt bụi không nhìn thấy được bằng mắt thường. Dần dần, suy nghĩ của hắn lại quay trở về vấn đề khó khăn muôn thưở “Miếng cơm manh áo ”.
Trên tất cả, phải sống sót thì mới có tương lai, mà muốn vậy thì điều kiện tiên quyết là được ăn no mặc ấm. Đồ ăn dự trữ còn quá ít, cấp bách lắm rồi.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân Mi dắt lão Ngưu trở lại rồi bắt đầu nấu bữa trưa. Nàng ăn xong, nghỉ ngơi một lúc rồi đi vào thôn dạo một vòng, tìm việc làm phù hợp.
Nhìn theo dáng đi nhỏ bé và yếu ớt của muội muội, Diệp Quân Sinh dâng lên cảm giác xấu hổ.
Nhưng hắn biết, chuyến đi này của muội muội, sợ là gặp nhiều trắc trở phải quay về. Ở hương khác với huyện, có gì để mà làm đây? Nhưng những lời này, khó mà nói ra để tránh đả kích.
Quả nhiên, mặt trời gần xuống núi thì Diệp Quân Mi buồn bực quay trở lại.
“Quân Mi, trời không tuyệt đường người, luôn luôn có biện pháp.”
Đối mặt với ca ca đang an ủi, Diệp Quân Mi tỏ vẻ nghiêm túc thật sự: “Dạ, ca ca yên tâm, muội nhất định kiếm được tiền, ca không cần lo lắng, có thời gian nên ôn bài, chuẩn bị đầu xuân đi thi nha.”
Diệp Quân Sinh cười : “Ca đọc sách nhiều năm, các sách thánh hiền đều nằm trong đầu, không cần phải ôn lại.”
Tuy nói vậy, nhưng nhiều chuyện chưa đi đến hồi kết thì vẫn có thể xuất hiện nhiều điều không như ý.
Trở thành tú tài mới có thể tham gia khoa cử, tiến vào con đường để trở thành quan, đó chỉ là bước bắt đầu của người đọc sách trong thiên hạ. Nhưng mà tại bước này, giống như xuất hiện một rãnh trời, có người thi cả đời cho đến khi tóc trắng xóa, hai mắt mờ mà không qua được, vẫn không thể thoát được thân phận xấu hổ “gà tơ”.
Sáu, bảy mươi tuổi mới thi đậu không phải là việc được mọi người ca tụng, mà là chê cười.
Ăn tối xong, đêm đến, trên bầu trời đêm rải rác vài ngôi sao tỏa ánh sáng ảm đạm. Đến giờ tuất, đột nhiên gió lốc nổi lên, cao tới tận mây đen, ùn ùn kéo đến, trong khoảnh khắc từng đợt từng đợt tràn về.
Tính toán thời gian thì mùa đông đã tới.
Tiếng gió vù vù, Diệp Quân Sinh không ngủ được, nhớ tới Đại Thánh ở sân trong nhà, sợ nó lạnh nên hắn ra sân sau, tới nơi thì thấy Diệp Quân Mi đã ở đó.
“Ca ca, gió lớn như vậy, không chừng có thể mưa, làm gì với Đại Thánh bây giờ ? “
“Dắt nó lại mái hiên bên kia một đêm đi.”
Nghe vậy Diệp Quân Mi liền dắt Đại Thánh đi, nàng để nó nằm trong hành lang ngoài phòng ở, tạm thời ở đó.
Lão Ngưu này thật biết nghe lời, nằm im lìm không có bất kỳ động tác kích động nào.
Từng cơn gió Bắc rít gào, đến khoảng giờ Tý thì trời đổ mưa to lạnh giá. Đây chính là một cơn mưa mùa đông mang theo một chút rét lạnh, nếu như rơi vào người, chỉ sợ da gà nổi hết cả lên .
Bởi vì phía dưới giường có bếp sưởi nên cũng bớt lạnh giá, nhưng Diệp Quân Sinh vẫn trở người liên tục, đầu óc không yên nên hắn khó ngủ. Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ như bị thôi miên.
Cửa sổ này trông cũ nát, có hai cái khe hở có thể nhìn xuyên ra ngoài, thấy được bóng đêm thăm thẳm.
Đột nhiên, một đốm sáng xanh xuất hiện, đặc biệt dễ thấy.
Ma trơi?
Trái tim Diệp Quân Sinh đánh thót một cái, hắn leo ra khỏi giường, len lén đi đến bên cửa sổ và chăm chú nhìn cảnh giác. Sau đó hắn đã chứng kiến một cảnh không bao giờ quên được :
Một đốm lửa xanh to khoảng cỡ đầu người, trôi nổi trong mưa gió, hình dạng thay đổi liên tục, đôi khi trở nên giống như hình người, có thể thấy được lờ mờ đó là một bộ mặt của một đứa bé mặt xanh nanh vàng, cực kỳ hung dữ. Vào lúc này là nửa đêm, nhìn thấy thứ này sợ rằng nếu là người nhát gan thì hồn vía lên mây, tiểu tiện ngay tại chỗ.
Miệng Diệp Quân Sinh khô khốc, mồ hôi lạnh vô thức chảy ròng.
Đốm lửa chậm rãi bay theo quỹ đạo bí ẩn, bỗng nhiên bay theo đường cong hướng về phía căn phòng của Diệp Quân Mi.
Không tốt!
Diệp Quân Sinh kêu thầm một tiếng, ngay lập tức xông ra khỏi cửa đi cứu viện. Nhưng ngay lúc này, một bóng dáng ban đầu vốn giữ yên lặng nằm ở hành lang - “ Đại Thánh” - , chợt mở to đôi mắt tròn và sáng, sự phấn khích lóe lên xuyên qua màn đêm rộng lớn, phát sáng lấp lánh.
Hành động này của nó làm cho đốm lửa như sợ hãi, kêu lên một tiếng “Chi” quái dị, không phải là tiếng con người rồi muốn bay đi.
Xì!
Mũi Đại Thánh phun ra một chùm sáng màu vàng nhạt giống như một cái roi, với tốc độ cực lớn, trực tiếp lôi ma trơi ngược trở về, nhanh chóng đưa vào miệng rồi nhai nhóp nhép.
“Nhai cỏ, lá cây nhạt miệng rồi, cuối cùng tối nay cũng có thể khai trai (*) non mềm và sảng khoái, thật sự ngon .”
(* Khai trai : Tín đồ Phật giáo ăn mặn trở lại sau kì ăn chay)
Đột nhiên con trâu già cất tiếng nói làm cho người cho người ta sợ hãi, sau đó lại điềm tĩnh nằm xuống. Trong khoảnh khắc, tiếng ngáy o o vang lên, nó đã ngủ say như chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.