Nhân Thần

Chương 73: Sống chết

Nam Triêu Trần

29/08/2013

Có giang hồ, liền có chính tà, có đại hiệp , có đại ma đầu , truyền thuyết giang hồ thường rất đẹp,"hiệp cốt đan tâm", "cấp công hảo nghĩa", "can đảm tương trợ", "nhiệt huyết dâng trào"... Từng cái chuyện cũ như là truyện cổ tích ,dẫn dắt người ta hướng tới.

Những truyện cổ tích này , giống như giấc mộng.

Giang Tĩnh Nhi đã mộng gần mười năm, vó ngựa giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, ân thù sảng khoái...Ngày gần đây, nàng rốt cục đã được như ý nguyện mà gặp được giang hồ đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không , người nàng ngưỡng mộ từ lâu, nàng còn vinh hạnh cùng hắn một lần chém giết Hà yêu , vì dân trừ hại.

Nàng cảm thấy, chuyện này sẽ trở thành một đoạn kí ức tốt đẹp không thể xoá nhoà.

Ngoài ra , Giang Tĩnh Nhi còn muốn nhờ dịp này nói bóng nói gió ra cái đêm mưa gió kia, cuối cùng có phải là Tạ Hành Không rút kiếm trợ giúp giệt trừ Bành Thanh Sơn hay không. Sau khi vào Ký Châu, nàng từng âm thầm nghe ngóng tin tức Bành Thanh Sơn, đúng là không ngoài dự kiến, Bành Thanh Sơn sắp tiến về huyện Vũ Sơn nhận chức thì mất tích một cách khó hiểu.

Mất tích thường thường đồng nghĩa với đã chết.

Chuyện này lại làm cho tâm tư Giang Tĩnh Nhi buông lỏng, nhưng đối với người ra tay kia càng thêm tò mò.

Mà người này, mười phần chính là Tạ Hành Không.

Bản thân Tạ Hành Không thành danh đã lâu, si mê kiếm đạo, tính cách cao ngạo, cao thủ tịch mịch. Ở trong truyền thuyết giang hồ, hắn giống như một thanh trường kiếm đã lộ ra sự sắc bén.

Dưới thân kiếm lúc này đã chết qua vô số tên đạo tặc xấu số, do đó mà Tạ Hành Không có được hiệp danh , mà ở trong suy nghĩ của Giang Tĩnh Nhi , nàng cho rằng giống như tuyệt đại kiếm khách Tạ Hành Không , mới xem như đại nhân vật , đại anh hùng.

Trên đời này, có thiếu nữ nào không ngưỡng mộ anh hùng ?

Nhưng hôm nay, ngay lúc kiếm của Tạ Hành Không chém thôn dân một khắc này , giấc mộng mà Giang Tĩnh Nhi luôn mơ , lập tức thì giống như bọt biển tan rã không còn dấu vết.

Tỉnh.

"Trong lòng của ta chỉ có kiếm, không có dân tâm."

" "Không có dân tâm, thì cũng không có thiện ác mạnh yếu."

"Vì cầu kiếm đạo Vô Thượng , ai ngăn cản , đều có thể giết"

Tạ Hành Không theo đuổi kiếm đạo, thuần tuý mà đơn giản, cũng chính là bởi vì như thế , hắn mới có thể trở thành giang hồ đệ nhất thần kiếm. Mà ngay cả cuồng kiếm Vạn Kiếm Sinh. Đều không đỡ nổi một chiêu.

Có thể nói, trong phạm trù con đường kiếm đạo , Tạ Hành Không đã đạt đến mức tận cùng. Mà ý nghĩa của tận cùng là đi tới cuối cùng của con đường.

Tạ Hành Không không cam lòng.

Hắn nghe được truyền thuyết về thuật sĩ. Lập tức cần mẫn mà cầu lấy tiên duyên, không ngờ tại Ngao Đầu đảo bị Trư yêu ngư ông đắc lợi, mất đi Ngọc phù , hắn rất là hối hận, tiếc nuối không thôi. Về sau , hắn lại nghe nói chuyện Hà Bá đón dâu thì lập tức chạy đến.

Tấm Ngọc phù kia đúng là một đạo sắc mệnh , ai có được nó có thể đảm nhiệm thần vị Hà Bá Thông Giang , do đó siêu việt võ đạo mà tiến vào tiên đạo.

Tạ Hành Không đến đây chém giết Trư yêu chỉ vì giành lại Ngọc Phù mà thôi. Về phần "Vì dân trừ hại" , chẳng qua là dân chúng tự gọi mà thôi.

Một kiếm khách trong lòng chỉ có kiếm, thì không có khả năng lại tiếp nhận sự vật khác quấy nhiễu hắn.

Mũi kiếm chém nghiêng , vốn là dễ dàng nhất, cực đoan nhất mà đi!

"Ai ngăn ta, ai muốn chết!"

Lại là một cái đầu người bay lên, mũi kiếm nhỏ máu , dân chúng hoảng sợ chạy trốn bốn phía, Giang Tĩnh Nhi cảm thấy miệng đắng chát. Nói khẽ : " Tên ngôc. Chúng ta đi thôi."

Hiện tại, nàng chỉ muốn rời đi.

Diệp Quân Sinh nhìn qua nàng , thở dài một tiếng. Hắn hiểu được cảm thụ trước mắt của Giang Tĩnh Nhi, giống như đột nhiên phát hiện thần tượng ngưỡng mộ, sùng bái từ nhỏ , thật ra chỉ giống như một tên khốn kiếp "tâm ngoan thủ lạt" , có cảm giác vỡ mộng , thậm chí so với lúc Bành Thanh Sơn lộ ra sự gian ác còn thấy khó chịu hơn nhiều lắm.

"Ta cảm thấy cần đi ngăn cản hắn."

Giang Tĩnh Nhi sững sờ. Lập tức, vẻ mặt cười khổ : " Tên ngốc, ta tuy rất muốn làm nữ hiệp. Nhưng không muốn vì đi làm nữ hiệp mà toi mạng."

Diệp Quân Sinh cười cười: "Ta nói là ta đi."

Giang Tịnh Nhi suýt nữa nhảy dựng lên: "Ngươi điên rồi, lại đang nói mê cái gì ?"

Hiện tại Tạ Hành Không. Không thể nghi ngờ đã lâm vào một loại trạng thái cuồng nhiệt , ai đi trêu chọc hắn, liền tương đương chịu chết

Giang hồ đệ nhất thần kiếm, thanh danh hiển hách, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, ai có thể địch nổi?

Trước mắt , chỉ có cách là trước tiên rời khỏi , đi báo quan , hi vọng quan phủ bên kia có thể điều động đại đội quan binh ra, mới hoặc có khả năng bắt được Tạ Hành Không. Chỉ là khoảng cách thôn Trần gia với phủ Đạo An là khá xa, đi báo quan , đợi lát nữa quan binh ra , chỉ sợ mất hai ba ngày. Khi đó ,dưa leo cũng nguội rồi.

Diệp Quân Sinh híp híp hai mắt : " Không thử một lần, sao có thể biết được hay không ? Trời đất bao la, đạo lý lớn nhất ở chỗ luôn giảng đạo lý."

Lúc này Giang Tĩnh Nhi hoàn toàn im lặng : " Thì ra Diệp Quân Sinh cũng không phải điên rồi mà là choáng váng. Nói như vậy ,còn nhân tài nào ngốc hơn có thể nói ?



Nhìn thấy Diệp Quân Sinh thật muốn tiến lên, nàng tranh thủ thời gian bắt lấy hắn, mặc kệ như thế nào cũng không chịu buông tay:

"Mà thôi mà thôi, hay là dứt khoát đánh hắn ngất xỉu, khiêng đi là được rồi, nói nhảm cùng một con mọt sách , thật sự là lãng phí miệng lưỡi..."

Ý nghĩ thay đổi , thì muốn ra tay.

Diệp Quân Sinh bỗng nhiên quay đầu lại, nhoẻn miệng cười , ngón trỏ bàn tay phải như gió, trực tiếp điểm lên trán nàng.

"Ngươi muốn làm gì..."

Một chữ "vậy" còn chưa phát ra, Giang Tĩnh Nhi cảm thấy trước mắt tối sầm , ù ù thoáng một phát ngã trên mặt đất.

Diệp Quân Sinh lẩm bẩm nói: "Vĩnh Tự Bát Kiếm, không chỉ có thể giết người. . ."

Một màn này, lập tức bị Tạ Hành Không nhìn thấy rồi, trầm giọng nói: "Thì ra ngươi biết võ công."

Một đường võ đạo, cho dù khám phá Tiên Thiên cảnh, cũng không cách nào quan sát linh quang trên đầu người khác . Cho nên đối với Diệp Quân Sinh, hắn vẫn cho là hắn chẳng qua là cái thư sinh nhã nhặn.

Diệp Quân Sinh cúi người tìm nhặt lên một cành cây , đi tới.

Tạ Hành Không mỉm cười nói: "Ngươi muốn ra tay?"

Diệp Quân Sinh rất chân thành gật đầu: "Ta muốn thử một lần kiếm của giang hồ đệ nhất thần kiếm ."

"Được, như ngươi mong muốn!".

Tạ Hành Không dứt khoát ,lưu loát mà đáp. Cổ tay rung động , vù vù , toàn thân Huyền Thiết Kiếm phát ra rung động tần suất cực cao , thanh âm như sóng nước nhộn nhạo, khiến màng tai người khiếp sợ.

Diệp Quân Sinh mặt sắc mặt chăm chú, Tạ Hành Không là đối thủ mạnh mẽ nhất mà hắn đối mặt từ khi xuyên việt đến nay , tuyệt đối không phải Bành Thanh Sơn có khả năng bằng được, nếu như hắn tu luyện đại thành《 Vĩnh Tự Bát Kiếm 》 , đương nhiên không có lo lắng, nhưng nhưng bây giờ không thể khinh thường.

Vèo!

Tạ Hành Không người động kiếm động, Huyền Thiết Kiếm trong tay vạch ra một đường vòng cung ảo diệu, nghiêng nghiêng chém thẳng đến Diệp Quân Sinh.

Một kiếm này, có được sâu sắc ba vị của kiếm đạo : biến phức tạp thành đơn giản, lực lượng mạnh mẽ, một kiếm muốn chém Diệp Quân Sinh xuống dưới lưỡi.

Con mắt Diệp Quân Sinh co rụt lại, cành khô trong tay bỗng nhiên điểm ra, mới nhìn có vẻ quá chậm , nhưng trong nháy mắt điểm trúng mũi kiếm Tạ Hành Không.

"Điểm bút kiếm ý", sắc bén như ngòi bút.

Trong trời đất, thứ sắc bén hơn không phải mũi kiếm vết đao, mà là ngòi bút.

Xoẹt!

Âm thanh rất nhỏ vừa vang lên , Tạ Hành Không chợt cảm thấy được một lực lượng kì lạ theo trên thân Huyền Thiết Kiếm thẩm thấu xuống, thẳng vào lòng bàn tay, làm rung động kinh mạch , lộn xộn mộ trận ,hắn kìm lòng không được thì lui về phía sau nửa bước. Nhờ việc này giảm mất kình lực.

Bên kia Diệp Quân Sinh đồng dạng không dễ chịu, một nửa trước của nhánh cây trong tay "bùm" nổ tung, mảnh vỏ bay loạn.

"Ngươi đây là cái gì kiếm pháp?"

Tạ Hành Không lớn tiếng quát hỏi.

"《 Vĩnh Tự Bát Kiếm 》!"

Diệp Quân Sinh không cần nghĩ ngợi. Một nửa nhánh cây chủ động đánh ra, lúc này đây,hắn dùng chính là "Thụ bút kiếm ý", chính giữa hung hăng mổ xuống.

Thời gian xuất ra một chiêu này. Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một cảnh viết chữ , giống như múa bút trên không, giống như cây bút hạ thẳng xuống.

Mà ở trong mắt Tạ Hành Không, lại là một cảnh tượng khác, trong tay Diệp Quân Sinh cầm lơ lỏng ,vốn là một nhánh cây bình thường. Bỗng nhiên biến thành một thanh thần binh cứng rắn vô đối ,khí thế không gì so sánh nổi đánh xuống , giống như có thể bổ đôi được cả một ngọn núi.

Khí thế mạnh mẽ,, sắc bén, quả thực chưa bao giờ thấy.

Càng kì lạ hơn chính là, từ đó cảm giác không được ít nội lực nào rung động.

Ý nghĩ trôi qua trong chốc lát, Tạ Hành Không không kịp khiếp sợ. Huyền Thiết Kiếm khẽ đảo. Ra sức nghênh đón.

Bành!

Cả người Diệp Quân Sinh bị chấn ngã về phía sau , tuy cuối cùng miễn cưỡng đứng vững, nhưng một nửa nhánh cây trong tay sớm bị nổ không thấy bóng dáng, một đám máu tươi đỏ thẫm chậm rãi theo khóe miệng chảy ra.

Bước chân Tạ Hành Không lảo đảo, lại nhìn Huyền Thiết Kiếm trong tay. Phía trên mũi kiếm, rõ ràng xuất hiện một tia vết rạn. Đây chính là huyền thiết dùng ngàn vàng khó mua tạo thành bảo kiếm đấy, vậy mà bị một nửa nhánh cây đánh vỡ. Trong óc hắn lóe lên linh quang. Hoảng sợ kêu to: "Thần thông, ngươi dùng chính là thần thông!"

Trong lòng hắn rung động , giống như dời sông lấp biển.

Truyền thuyết thuật sĩ, tuy nhiên thần bí trong võ lâm , một ít cao thủ cao cấp nhất lại có nghe nói, cũng cần mẫn mà cầu lấy. Đều bởi vì ở trên con đường võ đạo, bọn hắn đã đạt đến đỉnh điểm , đi tới đường cụt, phải khám phá đến cấp độ khác đi, mới có thể tiếp tục phát triển.



Cái này là truyền thuyết Thần Tiên , thành được Thần Tiên, trường sanh bất lão, từ đế vương, cho tới đầy tớ, ai người không muốn?

Nhưng mà tiên duyên mù mịt, có thể ngộ nhưng không thể cầu, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu võ lâm cao thủ cho dù đến chết, đều vô duyên nhìn thấy , không thể không buồn bực, sầu não mà chết.

Cầu còn không được, sẽ hoài nghi độ chân thật.

Độ Vân Tự -Liễu Không Đại Sư khát vọng tiên duyên, sau khi lỡ mất dịp tốt dứt khoát tu luyện Bế Khẩu Thiện; hôm nay Tạ Hành Không không tiếc hết thảy mà đến chém giết Trư Yêu, chẳng phải vì đạt được tiên duyên? Nhưng hắn tuyệt đối thật không ngờ, vậy mà sẽ đụng phải một người đọc sách thân mang thần thông.

"Không, không đúng, nếu như ngươi sở dụng chính là thần thông, ta sớm chết rồi. . ."

Tạ Hành Không lẩm bẩm nói, nhanh chóng ổn định tâm thần, trong truyền thuyết, thần thông sát thương to lớn, nghe rợn cả người, căn bản không phải thân thể bình thường có khả năng chống cự,, dù hắn là giang hồ đệ nhất thần kiếm đều không được.

"Mặc kệ ngươi dùng kiếm pháp gì, một trận chiến hôm nay, chắc chắn phân ra thắng bại."

Hắn cắn răng một cái, Huyền Thiết Kiếm móc lên , lăng không chém về phía cổ Diệp Quân Sinh.

Mũi kiếm bén nhọn, thổi tóc tóc đứt (chỉ sự sắc bén) , theo tốc độ nhanh, chỉ cần chớp mắt một cái, đầu lâu sẽ vĩnh viễn chia lìa với thân thể.

Sống chết chỉ cần trong nháy mắt.

Diệp Quân Sinh mở thật to đôi mắt, bằng tốc độ ánh sáng nắm được một sơ hở trong kiếm pháp Tạ Hành Không, xoay tay hất lên , lấy ngón trỏ làm kiếm, phát ra kiếm ý.

Oanh!

Huyền Thiết Kiếm mà người trong võ lâm mơ ước bị chia năm xẻ bảy, vỡ rơi trên đất.

Tạ Hành Không cùng Diệp Quân Sinh gần như đồng thời ngã xuống đất.

Diệp Quân Sinh phun ra một ngụm máu tươi, hắn chỉ cảm thấy toàn thân giường như muốn rời ra từng mảnh , đợi khi hắn quay đầu lại, bỗng nhiên cùng với một đôi mắt to, long lanh bốn mắt nhìn nhau.

Giang Tịnh Nhi lắc đầu, thở dài: "Tạ đại hiệp ra tay giống như linh dương móc sừng, không thể tìm ra vết tích, ta sao có thể trông thấy?"

"Ta nhìn thấy rồi."

Lăng đầu lăng não ,Diệp Quân Sinh nói xen vào.

Nghe vậy, Giang Tịnh Nhi cùng tiêu sư liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng cười ra tiếng.

"Một kiếm kia mặc dù nhanh, mặc dù chuẩn, tuy nhiên vẫn có ba cái sơ hở lộ ra. . ."

Diệp Quân Sinh lại tiếp tục làm bộ mà nói.

Giang Tịnh Nhi nghe, giống như nghe thấy một cái chuyện cười buồn cười nhất trên đời , chỉ là nàng cười đến nước mắt đều muốn chảy xuống rồi. . .

. . .

"Thì ra khi đó, tên ngốc này nói không phải chuyện cười, mà là nói thật;

Thì ra từ đầu tới cuối, luôn luôn ngu ngốc, là bản thân mình!"

* chú thích :

-(*) hiệp cốt đan tâm, cấp công hảo nghĩa tạm hiểu : phong cách làm việc đúng đắn, tấm lòng nghĩa hiệp , son sắt ,chính trực, nhiệt tình vì lợi ích chung...

-cao thủ tịch mịch : cao thủ cô đơn ( ít đối thủ )

-hiệp danh : danh nghĩa hiệp , dành cho những người làm việc nghĩa vì dân vì nước

-khắc : đơn vị tính thời gian ngày xưa, 1 khắc = 15'

-tiên duyên : duyên với tiên, duyên thành tiên

- sắc mệnh : mệnh lệnh phong chức, nhận chức

- thần vị Hà Bá : Hà bá là một chức thần, thần vị là địa vị, chức vị của thần

-"tâm ngoan thủ lạt" : lòng dạ độc ác

-xuất thần nhập hoá : biến ảo khó lường

-Lăng đầu lăng não : sững sờ, ngây người

-linh quang trong óc : ý nghĩ đột nhiên xuất hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook