Chương 12: Tầm mắt
Nam Triêu Trần
10/04/2013
"Thanh Sơn, huynh muốn làm gì?"
Giang Tĩnh Nhi vượt lên một bước chắn trước mặt Bành Thanh Sơn với thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Bành Thanh Sơn cau mày: "Tĩnh Nhi, muội muốn bảo vệ hắn sao?"
"Trước khi hôn ước được hủy bỏ thì hắn vẫn còn là vị hôn phu của muội, muội không thể đứng nhìn xem huynh tùy tiện bắt nạt hắn được."
Mắt Bành Thanh Sơn ánh lên, bỗng nhiên cười ha ha: "Thôi được, chỉ là một tên ngốc mà thôi, cho dù có dẫm đạp cũng không thú vị lắm."
Hắn thân là tiến sĩ đang nhậm chức ở Ký Châu, mặc dù chức quan nhàn hạ nhưng dù sao cũng thuộc tầng lớp có địa vị, muốn dẫm đạp tên học trò nghèo như Diệp Quân Sinh thật là chuỳ sắt đập trứng gà, không có gì phải lo lắng.
Giang Tĩnh Nhi cắn cắn môi: "Chúng ta đi thôi." Cùng Bành Thanh Sơn đi qua chỗ khác, đến ngõ rẽ liếc lại nhìn Diệp Quân Sinh một chút, thầm nghĩ: Đợi ông nội về, mình sẽ hủy bỏ hôn ước... Diệp Quân Sinh ơi Diệp Quân Sinh, ngươi tự lo liệu lấy đi...
Một cảm giác không tên nổi lên trong lòng Bành Thanh Sơn, sau đó rất lâu vẫn không cách nào tiêu tan. Hắn thích Giang Tĩnh Nhi đã lâu nhưng đối phương cứ như gần như xa làm hắn có phần không vui. Mặc dù biết Giang Tĩnh Nhi không thích tên mọt sách kia nhưng cái cảm giác không tên kia đâm vào lòng càng ngày càng sâu. Đặc biệt là trước lúc rời mắt đi thấy dáng vẻ khoan thai đứng cạnh lan can của tên thư sinh bần hàn kia, càng thêm bực bội:
"Hừ, một hạt cát nho nhỏ mà cũng dám nhảy ra chặn chân người, không biết chừng mực, thật là đáng ghét, biết điều thì biến đi cho đỡ phải chướng mắt."
Khi bóng lưng của hai người khuất xa, đôi mắt Diệp Quân Sinh xẹt qua tia sáng, ngón tay gõ nhẹ lên lan can. Mặc dù hắn không biết thân phận của Giang Tĩnh Nhi cùng Bành Thanh Sơn nhưng những việc xảy ra vừa nãy đều thu trong tầm mắt, ước chừng cũng có thể đoán ra một số chuyện.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, ngọn gió này không thuận theo ý người!"
Xoay người về phòng tiếp tục công việc chép sách.
Lúc này, hắn sao chép đến một quyển có tên là "kinh Lăng Nghiêm". Theo thói quen, hắn lật từng trang để xem qua. Lật đến trang thứ sáu thì phát hiện có một tờ kinh văn khác loại, lại nhìn kỹ thì thấy rằng tờ giấy này là do người ngoài thêm vào chứ không thuộc về quyển kinh này.
Diệp Quân Sinh cảm thấy nghi hoặc trong lòng bèn cầm tờ giấy kia xem qua, tâm thần không khỏi khuấy động: Tờ giấy này không phải chép kinh Phật mà giống như một tờ bút ký hơn, ghi lại một ít kiến thức về "Thuật sĩ", tuy rằng không tường tận nhưng đối với Diệp Quân Sinh mà nói đây chính là mở một cánh cửa sổ nhìn ra một thế giới mới đầy tráng lệ.
Dựa theo kiến giải trong bút ký thì hóa ra thần tiên có thật trên thế giới này.
Đương nhiên cái gọi là thần tiên không phải là những người ngồi tít trên cao như trong màn ảnh mà là một đám người tu luyện với tên gọi "Thuật sĩ".
Thuật sĩ tu hồn thần, chia làm năm cảnh giới lớn: Khai khiếu, Âm thần, Dương quan, Pháp tướng, Tán tiên.
Trong đó Khai khiếu chính là hồn thần thoát xác, là giai đoạn khởi đầu. Sau khi ngưng tụ Âm thần là đã có thể đi chơi trong đêm tối, dạo chơi nghe nhìn, nhưng hạn chế rất nhiều, sợ tinh lực không đủ dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Đến cảnh giới Dương quan, hồn thần tiến một bước lớn mạnh, dù cho giữa ban ngày, cũng có thể thoát xác đi ra. Còn cảnh giới Pháp tướng thì có thể nói là chân chính đột phá, hồn thần thành tựu Pháp tướng là đã có thể khu vật, sử dụng rất nhiều thần thông, mà điển hình nhất chính là khả năng phi kiếm.
Cuối cùng Tán tiên càng huyền diệu, phi thiên độn địa, khó có thể nói nên lời. Nhưng đó chưa phải là cuối cùng, vượt qua bước này là có tư cách trở thành thần tiên.
Đối với việc làm sao để trở thành thần tiên thì trong bút ký không có viết ra mà sợ rằng người viết cũng không biết. Chỉ là đoạn cuối có để lại một câu cảm thán: "Cõi đời này căn bản không có thần, nhưng được nhiều người lễ bái thì thành thần."
Ý tứ sâu xa, khiến người ta tỉnh ngộ.
Tờ bút ký này ghi chép rất nhiều điều ly kỳ và khó hiểu. Người bình thường xem qua tất nhiên là cảm thấy hoang đường, tưởng như là lời nói vô căn cứ, ý nghĩ hão huyền. Nhưng mà bằng trực giác của mình, Diệp Quân Sinh nhận định những gì viết trên tờ bút ký này đều là sự thật.
Hắn nhanh chóng tập trung, xem đi xem lại, đọc từng chữ, thậm chí còn quên cả việc chép sách.
o0o
Giữa đêm, trời bỗng đổ mưa phùn rả rích. Cùng những hạt mưa rơi xuống là không khí mùa thu tràn ngập trong đất trời càng đậm hơn.
Trong Tàng Kinh các ở hậu điện Độ Vân tự, Liễu Không đại sư đang tìm kiếm gì đó trên giá sách, tìm lâu không thấy bèn đi đến tăng xá tìm Nguyên Khánh:
"Nguyên Khánh, ngươi có thấy quyển kinh Lăng Nghiêm trong Tàng Kinh các đâu không ?"
Nguyên Khánh vội hỏi: "Bẩm báo chủ trì, hôm trước Liễu Nhiên trưởng lão có dặn dò, lấy mười tám quyển kinh thư nhờ người sao chép, trong đó có quyển kinh Lăng Nghiêm."
Liễu Không đại sư "Há" một tiếng, hỏi: "Ngươi mời ai sao chép?"
Nguyên Khánh trả lời: "Một thư sinh họ Diệp ở Bành thành."
Liễu Không không để ý mà khoát tay chặn lại: "Vậy chắc người thư sinh kia đang ở trong chùa, ngươi đi lấy quyển kinh Lăng Nghiêm về đây, ta muốn xem chút kinh nghĩa."
Nguyên Khánh không rõ vì sao nhưng chủ trì dặn dò nên không dám không nghe theo, vội chạy đến phòng Diệp Quân Sinh gõ cửa phòng nói rõ ý đồ đến.
Diệp Quân Sinh nói: "Tiểu sinh vẫn chưa chép đến quyển này, đây ngài cầm lấy." Diệp Quân Sinh đến bên án thư lấy quyển kinh Lăng Nghiêm giao cho Nguyên Khánh.
Nhận được kinh thư, Nguyên Khánh chắp tay trước ngực cáo từ.
Ánh mắt Diệp Quân Sinh lấp lóe nhìn bóng lưng hòa thượng rời đi, ý nghĩ dâng lên trong đầu: thực ra những gì ghi chép trên tờ bút ký kia đối với rất nhiều người không có ý nghĩa gì, chẳng qua xem như là một câu chuyện thần thoại mà thôi.
Vấn đề ở chỗ Diệp Quân Sinh gặp hồ tiên, khúc mắc trong lòng đã lâu, tờ bút ký này xuất hiện đúng lúc, giống như ngọn đèn sáng giúp mở rộng tầm mắt...
Nguyên Khánh cầm kinh thư bước nhanh trở về giao quyển kinh Lăng Nghiêm cho chủ trì.
Liễu Không đại sư tiện tay lật đến vị trí tờ bút ký kia rồi đóng lại ngay lập tức, nói: "Người thư sinh kia đã sao chép đến quyển kinh này chưa?"
Nguyên Khánh trả lời: "Bẩm trụ trì, chưa đến."
Liễu Không đại sư hơi gật đầu: "Như vậy đi, đợi đêm nay ta đọc xong xuôi rồi sáng ngày mai ngươi lại đến lấy giao cho thư sinh sao chép đi."
Nguyên Khánh không có suy nghĩ nhiều, nói: "Cẩn tôn pháp chỉ chủ trì."
Liễu Không đại sư trở về thiền phòng, mở kinh thư, chỉ hơi trầm ngâm rồi lấy tờ bút ký kia ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí kẹp nó vào quyển kinh Kim Cương. Có vài thứ lan truyền ra ngoài khó tránh khỏi sẽ kinh thế hãi tục, không thể để con mắt người phàm nhìn thấy được.
Những gì Liễu Không biết về thuật sĩ cùng với thần thông cơ bản bắt nguồn từ tờ bút ký này cùng với thêm vào một ít kiến thức giang hồ cho nên biết không nhiều. Giang Tĩnh Nhi trách lão keo kiệt đúng là oan uổng. Mà Liễu Không mặc dù có thể chữa thương cho Bành Thanh Thành cũng vì uy lực kiếm ý của Diệp Quân Sinh còn yếu, mới chỉ dừng lại ở mức võ đạo chưa thể tính là do tác dụng của thần thông gây ra được.
Nhưng Liễu Không đâu cho rằng như vậy, mà xem đó là do Diệp Quân Sinh hạ thủ lưu tình, vì vậy cảm thấy áp lực rất lớn. Bành thành bất quá là cái huyện thành nhỏ mà bỗng dưng lại xuất hiện vị cao nhân như vậy, chẳng lẽ là đi ngang qua?
Chỉ mong rằng thực sự là đi ngang qua đi.
Liễu Không thở dài, cũng không biết việc mình ra tay cứu Bành đại thiếu gia là phúc hay là họa.
"Nhưng mà nói đi nói lại, đây chưa chắc đã không phải là một kỳ ngộ... Không được, ta phải hạ sơn một chuyến, nếu như may mắn được kết giao với vị cao nhân này, được chỉ điểm đôi chút đó chính là duyên phận trời cho.
Nghĩ như vậy, ánh mắt bỗng nóng lên.
Lúc này bóng đêm càng ngày càng sâu lắng, mưa gió càng nặng hơn, bỗng chốc khiến người ta tự dưng sinh ra cảm giác rùng mình.
Giang Tĩnh Nhi vượt lên một bước chắn trước mặt Bành Thanh Sơn với thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Bành Thanh Sơn cau mày: "Tĩnh Nhi, muội muốn bảo vệ hắn sao?"
"Trước khi hôn ước được hủy bỏ thì hắn vẫn còn là vị hôn phu của muội, muội không thể đứng nhìn xem huynh tùy tiện bắt nạt hắn được."
Mắt Bành Thanh Sơn ánh lên, bỗng nhiên cười ha ha: "Thôi được, chỉ là một tên ngốc mà thôi, cho dù có dẫm đạp cũng không thú vị lắm."
Hắn thân là tiến sĩ đang nhậm chức ở Ký Châu, mặc dù chức quan nhàn hạ nhưng dù sao cũng thuộc tầng lớp có địa vị, muốn dẫm đạp tên học trò nghèo như Diệp Quân Sinh thật là chuỳ sắt đập trứng gà, không có gì phải lo lắng.
Giang Tĩnh Nhi cắn cắn môi: "Chúng ta đi thôi." Cùng Bành Thanh Sơn đi qua chỗ khác, đến ngõ rẽ liếc lại nhìn Diệp Quân Sinh một chút, thầm nghĩ: Đợi ông nội về, mình sẽ hủy bỏ hôn ước... Diệp Quân Sinh ơi Diệp Quân Sinh, ngươi tự lo liệu lấy đi...
Một cảm giác không tên nổi lên trong lòng Bành Thanh Sơn, sau đó rất lâu vẫn không cách nào tiêu tan. Hắn thích Giang Tĩnh Nhi đã lâu nhưng đối phương cứ như gần như xa làm hắn có phần không vui. Mặc dù biết Giang Tĩnh Nhi không thích tên mọt sách kia nhưng cái cảm giác không tên kia đâm vào lòng càng ngày càng sâu. Đặc biệt là trước lúc rời mắt đi thấy dáng vẻ khoan thai đứng cạnh lan can của tên thư sinh bần hàn kia, càng thêm bực bội:
"Hừ, một hạt cát nho nhỏ mà cũng dám nhảy ra chặn chân người, không biết chừng mực, thật là đáng ghét, biết điều thì biến đi cho đỡ phải chướng mắt."
Khi bóng lưng của hai người khuất xa, đôi mắt Diệp Quân Sinh xẹt qua tia sáng, ngón tay gõ nhẹ lên lan can. Mặc dù hắn không biết thân phận của Giang Tĩnh Nhi cùng Bành Thanh Sơn nhưng những việc xảy ra vừa nãy đều thu trong tầm mắt, ước chừng cũng có thể đoán ra một số chuyện.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, ngọn gió này không thuận theo ý người!"
Xoay người về phòng tiếp tục công việc chép sách.
Lúc này, hắn sao chép đến một quyển có tên là "kinh Lăng Nghiêm". Theo thói quen, hắn lật từng trang để xem qua. Lật đến trang thứ sáu thì phát hiện có một tờ kinh văn khác loại, lại nhìn kỹ thì thấy rằng tờ giấy này là do người ngoài thêm vào chứ không thuộc về quyển kinh này.
Diệp Quân Sinh cảm thấy nghi hoặc trong lòng bèn cầm tờ giấy kia xem qua, tâm thần không khỏi khuấy động: Tờ giấy này không phải chép kinh Phật mà giống như một tờ bút ký hơn, ghi lại một ít kiến thức về "Thuật sĩ", tuy rằng không tường tận nhưng đối với Diệp Quân Sinh mà nói đây chính là mở một cánh cửa sổ nhìn ra một thế giới mới đầy tráng lệ.
Dựa theo kiến giải trong bút ký thì hóa ra thần tiên có thật trên thế giới này.
Đương nhiên cái gọi là thần tiên không phải là những người ngồi tít trên cao như trong màn ảnh mà là một đám người tu luyện với tên gọi "Thuật sĩ".
Thuật sĩ tu hồn thần, chia làm năm cảnh giới lớn: Khai khiếu, Âm thần, Dương quan, Pháp tướng, Tán tiên.
Trong đó Khai khiếu chính là hồn thần thoát xác, là giai đoạn khởi đầu. Sau khi ngưng tụ Âm thần là đã có thể đi chơi trong đêm tối, dạo chơi nghe nhìn, nhưng hạn chế rất nhiều, sợ tinh lực không đủ dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Đến cảnh giới Dương quan, hồn thần tiến một bước lớn mạnh, dù cho giữa ban ngày, cũng có thể thoát xác đi ra. Còn cảnh giới Pháp tướng thì có thể nói là chân chính đột phá, hồn thần thành tựu Pháp tướng là đã có thể khu vật, sử dụng rất nhiều thần thông, mà điển hình nhất chính là khả năng phi kiếm.
Cuối cùng Tán tiên càng huyền diệu, phi thiên độn địa, khó có thể nói nên lời. Nhưng đó chưa phải là cuối cùng, vượt qua bước này là có tư cách trở thành thần tiên.
Đối với việc làm sao để trở thành thần tiên thì trong bút ký không có viết ra mà sợ rằng người viết cũng không biết. Chỉ là đoạn cuối có để lại một câu cảm thán: "Cõi đời này căn bản không có thần, nhưng được nhiều người lễ bái thì thành thần."
Ý tứ sâu xa, khiến người ta tỉnh ngộ.
Tờ bút ký này ghi chép rất nhiều điều ly kỳ và khó hiểu. Người bình thường xem qua tất nhiên là cảm thấy hoang đường, tưởng như là lời nói vô căn cứ, ý nghĩ hão huyền. Nhưng mà bằng trực giác của mình, Diệp Quân Sinh nhận định những gì viết trên tờ bút ký này đều là sự thật.
Hắn nhanh chóng tập trung, xem đi xem lại, đọc từng chữ, thậm chí còn quên cả việc chép sách.
o0o
Giữa đêm, trời bỗng đổ mưa phùn rả rích. Cùng những hạt mưa rơi xuống là không khí mùa thu tràn ngập trong đất trời càng đậm hơn.
Trong Tàng Kinh các ở hậu điện Độ Vân tự, Liễu Không đại sư đang tìm kiếm gì đó trên giá sách, tìm lâu không thấy bèn đi đến tăng xá tìm Nguyên Khánh:
"Nguyên Khánh, ngươi có thấy quyển kinh Lăng Nghiêm trong Tàng Kinh các đâu không ?"
Nguyên Khánh vội hỏi: "Bẩm báo chủ trì, hôm trước Liễu Nhiên trưởng lão có dặn dò, lấy mười tám quyển kinh thư nhờ người sao chép, trong đó có quyển kinh Lăng Nghiêm."
Liễu Không đại sư "Há" một tiếng, hỏi: "Ngươi mời ai sao chép?"
Nguyên Khánh trả lời: "Một thư sinh họ Diệp ở Bành thành."
Liễu Không không để ý mà khoát tay chặn lại: "Vậy chắc người thư sinh kia đang ở trong chùa, ngươi đi lấy quyển kinh Lăng Nghiêm về đây, ta muốn xem chút kinh nghĩa."
Nguyên Khánh không rõ vì sao nhưng chủ trì dặn dò nên không dám không nghe theo, vội chạy đến phòng Diệp Quân Sinh gõ cửa phòng nói rõ ý đồ đến.
Diệp Quân Sinh nói: "Tiểu sinh vẫn chưa chép đến quyển này, đây ngài cầm lấy." Diệp Quân Sinh đến bên án thư lấy quyển kinh Lăng Nghiêm giao cho Nguyên Khánh.
Nhận được kinh thư, Nguyên Khánh chắp tay trước ngực cáo từ.
Ánh mắt Diệp Quân Sinh lấp lóe nhìn bóng lưng hòa thượng rời đi, ý nghĩ dâng lên trong đầu: thực ra những gì ghi chép trên tờ bút ký kia đối với rất nhiều người không có ý nghĩa gì, chẳng qua xem như là một câu chuyện thần thoại mà thôi.
Vấn đề ở chỗ Diệp Quân Sinh gặp hồ tiên, khúc mắc trong lòng đã lâu, tờ bút ký này xuất hiện đúng lúc, giống như ngọn đèn sáng giúp mở rộng tầm mắt...
Nguyên Khánh cầm kinh thư bước nhanh trở về giao quyển kinh Lăng Nghiêm cho chủ trì.
Liễu Không đại sư tiện tay lật đến vị trí tờ bút ký kia rồi đóng lại ngay lập tức, nói: "Người thư sinh kia đã sao chép đến quyển kinh này chưa?"
Nguyên Khánh trả lời: "Bẩm trụ trì, chưa đến."
Liễu Không đại sư hơi gật đầu: "Như vậy đi, đợi đêm nay ta đọc xong xuôi rồi sáng ngày mai ngươi lại đến lấy giao cho thư sinh sao chép đi."
Nguyên Khánh không có suy nghĩ nhiều, nói: "Cẩn tôn pháp chỉ chủ trì."
Liễu Không đại sư trở về thiền phòng, mở kinh thư, chỉ hơi trầm ngâm rồi lấy tờ bút ký kia ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí kẹp nó vào quyển kinh Kim Cương. Có vài thứ lan truyền ra ngoài khó tránh khỏi sẽ kinh thế hãi tục, không thể để con mắt người phàm nhìn thấy được.
Những gì Liễu Không biết về thuật sĩ cùng với thần thông cơ bản bắt nguồn từ tờ bút ký này cùng với thêm vào một ít kiến thức giang hồ cho nên biết không nhiều. Giang Tĩnh Nhi trách lão keo kiệt đúng là oan uổng. Mà Liễu Không mặc dù có thể chữa thương cho Bành Thanh Thành cũng vì uy lực kiếm ý của Diệp Quân Sinh còn yếu, mới chỉ dừng lại ở mức võ đạo chưa thể tính là do tác dụng của thần thông gây ra được.
Nhưng Liễu Không đâu cho rằng như vậy, mà xem đó là do Diệp Quân Sinh hạ thủ lưu tình, vì vậy cảm thấy áp lực rất lớn. Bành thành bất quá là cái huyện thành nhỏ mà bỗng dưng lại xuất hiện vị cao nhân như vậy, chẳng lẽ là đi ngang qua?
Chỉ mong rằng thực sự là đi ngang qua đi.
Liễu Không thở dài, cũng không biết việc mình ra tay cứu Bành đại thiếu gia là phúc hay là họa.
"Nhưng mà nói đi nói lại, đây chưa chắc đã không phải là một kỳ ngộ... Không được, ta phải hạ sơn một chuyến, nếu như may mắn được kết giao với vị cao nhân này, được chỉ điểm đôi chút đó chính là duyên phận trời cho.
Nghĩ như vậy, ánh mắt bỗng nóng lên.
Lúc này bóng đêm càng ngày càng sâu lắng, mưa gió càng nặng hơn, bỗng chốc khiến người ta tự dưng sinh ra cảm giác rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.