Chương 40: Trở về
Nam Triêu Trần
29/08/2013
Trên dòng Thông giang, có rất nhiều thuyền bè neo đậu, ở giữa có một chiếc thuyền lớn. Trên thuyền đèn đuốc sáng rực, có rất nhiều người đang tụ tập ở đây, đều là những kẻ có danh tiếng một thời.
Hội thơ Đạo An được tổ chức trên chính chiếc thuyền này, khoang thuyền rất rộng được chia ra làm hai sảnh một trước một sau. Ở ngoại sảnh có mười người, chịu trách nhiệm xét qua các bài thơ từ được tập trung trên thuyền, nếu cảm thấy bài nào quá tầm thường không thể tả thì đóng lên con dấu rồi chồng qua một bên. Đến lúc nếu như có thí sinh nào muốn lấy lại bài viết của mình thì có cái mà giao, tránh cho bị nghi ngờ là làm việc mờ ám.
Bên trong phòng có bốn người, họ chính là ban giám khảo vòng cuối của của hội thơ, cả bốn đều là những tên tuổi nổi danh trong giới văn học Ký Châu .
Trong đó có văn hào Lâm Viễn Sơn, hồng nho Lưu Chí Thanh, danh gia Ngô Hướng Hằng và lão phu tử Tống Văn Bác đức cao vọng trọng.
(*)lão phu tử: nghĩa là thầy dạy học có thâm niên.
(*)hồng nho: nhà nho danh tiếng
Cả bốn người bây giờ đều đang nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
“Tống lão, theo ý kiến của ngươi thì ai sẽ đạt giải nhất hội thơ lần này”
Ngô Hướng Hằng nhấp một ngụm trà, hờ hững hỏi.
Tống Văn Bác, râu tóc bạc trắng phất phơ, khẽ mỉm cười trả lời: ”Theo ý ta có thể đoạt giải nhất lần này không ngoài ba người”.
Lưu Chí Thanh cảm thấy hứng thú liền hỏi: “Là ba người nào vậy?”
Tống Văn Bác nói nhẹ nhàng: ”Một trong số đó chính là Bành Thành Bành Thanh Sơn, người này xuất thân tiến sĩ, hiện nay đang giữ chức cửu phẩm văn thư ở Ký Châu. Hắn là kẻ văn võ song toàn, tài hoa lỗi lạc, không thể coi thường, lần này tham gia hội thơ e là sẽ có mục tiêu không nhỏ”.
Nghe vậy, cả ba người còn lại đều gật đầu tán thành, rất là tán đồng. Một người đã có chức quan, tiền đồ vô cùng tươi sáng, lại đến tham gia hội thơ chắc chắn là vì muốn thanh danh càng lớn, danh vọng càng cao, ý đồ để ngày sau càng có thể tiến xa.
Tống Văn Bác nói tiếp: ”Người thứ hai là Vũ Sơn Huyện Trương Trí Nguyên, hắn là kẻ nổi bật ở lớp trẻ, thanh danh thơ từ của hắn từ lâu đã được người khen ngợi, có danh xưng là Vũ Sơn đệ nhất tài tử. Đêm nay chỉ cần hắn phát huy tốt năng lực, thì một trong ba vị trí đầu như là vật nằm trong túi.”
“Nói rất có lý.”
Lại tiếp tục là một hồi tán đồng.
Tống Văn Bác lại nói tiếp: "Thật ra trong ba người, người mà ta coi trọng nhất chính là người cuối cùng, chắc chư vị cũng đã biết người đó là người nào rồi”.
Hắn ngập ngừng, chính là đang cố ý tăng sự hấp dẫn.
Lâm Viễn Sơn cười ha hả rồi nói: ”Đó chắc chắn là Quách Nam Minh.”
Ngô Hướng Hằng cùng Lưu Chí Thành cũng đều vỗ tay cười to: " Là Quách Nam Minh”.
Tống Văn Bác nghe vậy cũng cười nói: “Ngoài Quách Nam Minh của Quan Trần thư viện ra thì còn có thể là ai", lời nói thể hiện rõ ràng sự coi trọng của hắn đối với Quách Nam Minh, biểu lộ đồng tình.
Quan Trần thư viện chính là Ký Châu đệ nhất quan học, có lịch sử hết sức lâu đời, bắt nguồn từ xa xưa, nơi này đã đào tạo ra không biết bao nhiêu nhân tài xuất sắc.
Những người như Tống Văn Bác, đều đã từng học qua ở Quan Trần thư viện.
Ngô Hướng Hằng nói: “Quách Nam Minh là tuấn kiệt đỉnh cao, rất là hiếm thấy, lần này hắn tham gia hội thơ cũng là chuyện ít có, có hắn tham gia nhất định sẽ làm trình độ của hội thơ năm nay tăng lên vài cấp bậc”.
“Chuyện đó còn phải nói sao, Ký Châu của chúng ta đã rất lâu rồi không có được một người trẻ tài hoa kinh người, tưởng rằng đã đến thời kỳ xuống dốc, nhưng ông trời có mắt lại để cho Quách Nam Minh ngang trời xuất thế”.
“Ta thật nóng lòng muốn được duyệt qua tác phẩm đêm nay của hắn”.
“Ngô huynh đừng vội, đêm nay mới chỉ là vòng sơ tuyển, đợi các bài thơ được người của ngoại sảnh sàng lọc xong xuôi, bài thơ nào có thể vượt qua vòng sơ tuyển sẽ được niêm phong kín rồi đưa vào trong này. Đến lúc đó chúng ta có thể từ từ đánh giá từng bài rồi công bố kết quả, như vậy chẳng phải hay hơn ư?”.
Có không dưới năm trăm người báo danh tham gia hội thơ, ước chừng mỗi người một bài thơ tính ra sẽ là năm trăm bài. Nếu không sàng lọc loại bỏ bớt một nhóm tác phẩm tầm thường thì bốn vị giám khảo sẽ phải xem đến mù mắt mất. Vì vậy mới định ra hai ải là sơ tuyển và chung tuyển.
Người chấm bài vòng sơ tuyển tuy rằng danh vọng tài học không bằng bốn vị giám khảo, nhưng cũng đều được chọn lựa kĩ càng. Hơn nữa mỗi bài thơ sẽ được mười người truyền qua đọc một lượt, nếu tất cả đều không ý kiến thì bài thơ mới được tính là bị loại hoặc là vào vòng sau.
Bởi vậy toàn bộ trình tự của hội thơ khá là công bằng nghiêm minh, ít khi có chuyện bỏ sót ngọc quý. Dù sao nếu có sai sót, sau đó có người làm to chuyện lên thì sẽ khó mà giải quyết.
Khi các bài thơ đã được xét duyệt xong, các bài thơ thông qua sẽ được niêm phong cẩn mật rồi chuyển tới vòng bình phẩm cuối cùng. Mà ở toàn bộ quá trình, những người trong ngoại sảnh phải giữ kín như bưng, không được nói bừa.
“Thơ hay, thơ hay!”
“Mau cho ta nhìn với”
Trong ngoại sảnh, bỗng trở nên ồn ào, không giống như bình thường, hình như là vì phát hiện được một bài thơ vô cùng xuất sắc khiến cho những người xét duyệt kích động đến nỗi cướp đoạt của nhau để xem.
Trong nội sảnh, bốn người nghe được tiếng ồn ào bên ngoài thì đều lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý, trong lòng đều âm thầm đoán chắc là những người kia xét duyệt đến tác phẩm của Quách Nam Minh hoặc là Trương Trí Nguyên.
Quả thật rất đáng mong chờ.
...
Mưa gió dai dẳng, mà lại càng ngày càng lớn, vô số hạt mưa rơi trên mặt Thông Giang, nổi lên dày đằng đặc những gợn sóng.
Sắp đến giờ Hợi, khi nhìn thấy Diệp Quân Sinh cả người ướt sũng xuất hiện trên boong thuyền, Giang Tĩnh Nhi phải cố nén cảm xúc đá bay hắn xuống sông, hỏi ngay: “Diệp Quân Sinh, rốt cuộc các ngươi đã đi đâu hả? Ngươi có biết bao nhiêu người đã phải đi tìm ngươi hay không?”
Diệp Quân Sinh thầm giật mình, rất nhanh đã nghĩ tới việc hội thơ, chắc chắn là mình đã lỡ mất canh giờ. Giang Tĩnh Nhi tức giận như vậy cũng dễ hiểu.
Hắn lập tức nói “Đột nhiên trời mưa khiến chúng ta bị lạc đường, mãi đi lòng vòng mới tìm được đường về”.
Lúc này Giang Tri Niên nghe tin cũng chạy ra, nhìn thấy hắn toàn thân ướt sũng vội vàng nói: “Quân Sinh mau vào khoang thuyền thay quần áo, đừng để bị cảm nhiễm lạnh.”
Hắn đã nói vậy, một bụng tức giận của Giang Tĩnh Nhi cũng không tiện trút ra, thậm chí nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy chật vật của hắn, còn thấy có chút tội nghiệp đáng thương.
Còn Diệp Quân Mi thì cả người không bị ướt quá nhiều.
Diệp Quân Sinh liền trở về phòng, thay quần áo. Một lúc sau, Diệp Quân Mi bưng vào cho hắn một bát canh gừng, nàng cũng đã thay một bộ quần áo khác.
Đợi hắn uống xong, Diệp Quân Mi liền thu dọn chén đĩa muốn đi ra ngoài.
Diệp Quân Sinh đột nhiên mở miệng hỏi: “Quân Mi, tại sao muội không hỏi ta?”
Diệp Quân Mi quay đầu lại cười trả lời: “Bởi vì huynh là ca ca của muội nha.”
Bởi vì là ca ca, nên sự tin tưởng không bao giờ thiếu đi. Tuy rằng lúc đó nàng ngồi ở trong xe không nhìn thấy những chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng ca ca đã nói có hắn ở đây không phải sợ. Vậy nàng sẽ không sợ, đến tận khi ca ca vào trong buồng ngựa, cứu nàng ra ngoài...
Khoảnh khắc lúc đó, nàng thật muốn khóc.
Nàng không biết ca ca dùng cách nào giải quyết bọn ác nhân kia, nàng không biết bọn chúng bị ca ca đánh bỏ chạy hay là bị giết chết, nàng không biết ca ca trở nên lợi hại như vậy từ khi nào...
Những việc này nàng không biết, không muốn biết và cũng không cần biết.
Trong lòng nàng chỉ cần rõ là từ nay về sau bên cạnh mình đã có một ca ca rất lợi hại, như vậy là đủ rồi. Ở trong lòng mỗi muội muội, chẳng phải luôn hy vọng mình sẽ có được một vị ca ca anh hùng lợi hại như vậy sao?
Nhìn đôi mắt trong suốt như nước suối kia khiến Diệp Quân Sinh cảm thấy cay cay: "Tình cảm đơn thuần trong sáng như thế này sớm đã tuyệt chủng ở đời trước. Cả gia đình khi đó đã thành một nơi rất nhiều lục đục, và người thân nhất cũng đều phủ kín một tầng hoạ bì (*) đẹp đẽ.
(*)hoạ bì: bộ da trong "Liêu trai chí dị" kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên. Ví với vẽ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong.
Trong phút chốc, Diệp Quân Sinh như đang hưởng thụ thời khắc vô cùng ấm áp và cảm động này. Có cảm giác ngờ ngợ giống như khi cầm lên Linh Hồ Đồ, khi đắm chìm trong hoạ cảnh an lành tĩnh lặng, có mấy phần giống như lúc này.
Hội thơ Đạo An được tổ chức trên chính chiếc thuyền này, khoang thuyền rất rộng được chia ra làm hai sảnh một trước một sau. Ở ngoại sảnh có mười người, chịu trách nhiệm xét qua các bài thơ từ được tập trung trên thuyền, nếu cảm thấy bài nào quá tầm thường không thể tả thì đóng lên con dấu rồi chồng qua một bên. Đến lúc nếu như có thí sinh nào muốn lấy lại bài viết của mình thì có cái mà giao, tránh cho bị nghi ngờ là làm việc mờ ám.
Bên trong phòng có bốn người, họ chính là ban giám khảo vòng cuối của của hội thơ, cả bốn đều là những tên tuổi nổi danh trong giới văn học Ký Châu .
Trong đó có văn hào Lâm Viễn Sơn, hồng nho Lưu Chí Thanh, danh gia Ngô Hướng Hằng và lão phu tử Tống Văn Bác đức cao vọng trọng.
(*)lão phu tử: nghĩa là thầy dạy học có thâm niên.
(*)hồng nho: nhà nho danh tiếng
Cả bốn người bây giờ đều đang nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
“Tống lão, theo ý kiến của ngươi thì ai sẽ đạt giải nhất hội thơ lần này”
Ngô Hướng Hằng nhấp một ngụm trà, hờ hững hỏi.
Tống Văn Bác, râu tóc bạc trắng phất phơ, khẽ mỉm cười trả lời: ”Theo ý ta có thể đoạt giải nhất lần này không ngoài ba người”.
Lưu Chí Thanh cảm thấy hứng thú liền hỏi: “Là ba người nào vậy?”
Tống Văn Bác nói nhẹ nhàng: ”Một trong số đó chính là Bành Thành Bành Thanh Sơn, người này xuất thân tiến sĩ, hiện nay đang giữ chức cửu phẩm văn thư ở Ký Châu. Hắn là kẻ văn võ song toàn, tài hoa lỗi lạc, không thể coi thường, lần này tham gia hội thơ e là sẽ có mục tiêu không nhỏ”.
Nghe vậy, cả ba người còn lại đều gật đầu tán thành, rất là tán đồng. Một người đã có chức quan, tiền đồ vô cùng tươi sáng, lại đến tham gia hội thơ chắc chắn là vì muốn thanh danh càng lớn, danh vọng càng cao, ý đồ để ngày sau càng có thể tiến xa.
Tống Văn Bác nói tiếp: ”Người thứ hai là Vũ Sơn Huyện Trương Trí Nguyên, hắn là kẻ nổi bật ở lớp trẻ, thanh danh thơ từ của hắn từ lâu đã được người khen ngợi, có danh xưng là Vũ Sơn đệ nhất tài tử. Đêm nay chỉ cần hắn phát huy tốt năng lực, thì một trong ba vị trí đầu như là vật nằm trong túi.”
“Nói rất có lý.”
Lại tiếp tục là một hồi tán đồng.
Tống Văn Bác lại nói tiếp: "Thật ra trong ba người, người mà ta coi trọng nhất chính là người cuối cùng, chắc chư vị cũng đã biết người đó là người nào rồi”.
Hắn ngập ngừng, chính là đang cố ý tăng sự hấp dẫn.
Lâm Viễn Sơn cười ha hả rồi nói: ”Đó chắc chắn là Quách Nam Minh.”
Ngô Hướng Hằng cùng Lưu Chí Thành cũng đều vỗ tay cười to: " Là Quách Nam Minh”.
Tống Văn Bác nghe vậy cũng cười nói: “Ngoài Quách Nam Minh của Quan Trần thư viện ra thì còn có thể là ai", lời nói thể hiện rõ ràng sự coi trọng của hắn đối với Quách Nam Minh, biểu lộ đồng tình.
Quan Trần thư viện chính là Ký Châu đệ nhất quan học, có lịch sử hết sức lâu đời, bắt nguồn từ xa xưa, nơi này đã đào tạo ra không biết bao nhiêu nhân tài xuất sắc.
Những người như Tống Văn Bác, đều đã từng học qua ở Quan Trần thư viện.
Ngô Hướng Hằng nói: “Quách Nam Minh là tuấn kiệt đỉnh cao, rất là hiếm thấy, lần này hắn tham gia hội thơ cũng là chuyện ít có, có hắn tham gia nhất định sẽ làm trình độ của hội thơ năm nay tăng lên vài cấp bậc”.
“Chuyện đó còn phải nói sao, Ký Châu của chúng ta đã rất lâu rồi không có được một người trẻ tài hoa kinh người, tưởng rằng đã đến thời kỳ xuống dốc, nhưng ông trời có mắt lại để cho Quách Nam Minh ngang trời xuất thế”.
“Ta thật nóng lòng muốn được duyệt qua tác phẩm đêm nay của hắn”.
“Ngô huynh đừng vội, đêm nay mới chỉ là vòng sơ tuyển, đợi các bài thơ được người của ngoại sảnh sàng lọc xong xuôi, bài thơ nào có thể vượt qua vòng sơ tuyển sẽ được niêm phong kín rồi đưa vào trong này. Đến lúc đó chúng ta có thể từ từ đánh giá từng bài rồi công bố kết quả, như vậy chẳng phải hay hơn ư?”.
Có không dưới năm trăm người báo danh tham gia hội thơ, ước chừng mỗi người một bài thơ tính ra sẽ là năm trăm bài. Nếu không sàng lọc loại bỏ bớt một nhóm tác phẩm tầm thường thì bốn vị giám khảo sẽ phải xem đến mù mắt mất. Vì vậy mới định ra hai ải là sơ tuyển và chung tuyển.
Người chấm bài vòng sơ tuyển tuy rằng danh vọng tài học không bằng bốn vị giám khảo, nhưng cũng đều được chọn lựa kĩ càng. Hơn nữa mỗi bài thơ sẽ được mười người truyền qua đọc một lượt, nếu tất cả đều không ý kiến thì bài thơ mới được tính là bị loại hoặc là vào vòng sau.
Bởi vậy toàn bộ trình tự của hội thơ khá là công bằng nghiêm minh, ít khi có chuyện bỏ sót ngọc quý. Dù sao nếu có sai sót, sau đó có người làm to chuyện lên thì sẽ khó mà giải quyết.
Khi các bài thơ đã được xét duyệt xong, các bài thơ thông qua sẽ được niêm phong cẩn mật rồi chuyển tới vòng bình phẩm cuối cùng. Mà ở toàn bộ quá trình, những người trong ngoại sảnh phải giữ kín như bưng, không được nói bừa.
“Thơ hay, thơ hay!”
“Mau cho ta nhìn với”
Trong ngoại sảnh, bỗng trở nên ồn ào, không giống như bình thường, hình như là vì phát hiện được một bài thơ vô cùng xuất sắc khiến cho những người xét duyệt kích động đến nỗi cướp đoạt của nhau để xem.
Trong nội sảnh, bốn người nghe được tiếng ồn ào bên ngoài thì đều lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý, trong lòng đều âm thầm đoán chắc là những người kia xét duyệt đến tác phẩm của Quách Nam Minh hoặc là Trương Trí Nguyên.
Quả thật rất đáng mong chờ.
...
Mưa gió dai dẳng, mà lại càng ngày càng lớn, vô số hạt mưa rơi trên mặt Thông Giang, nổi lên dày đằng đặc những gợn sóng.
Sắp đến giờ Hợi, khi nhìn thấy Diệp Quân Sinh cả người ướt sũng xuất hiện trên boong thuyền, Giang Tĩnh Nhi phải cố nén cảm xúc đá bay hắn xuống sông, hỏi ngay: “Diệp Quân Sinh, rốt cuộc các ngươi đã đi đâu hả? Ngươi có biết bao nhiêu người đã phải đi tìm ngươi hay không?”
Diệp Quân Sinh thầm giật mình, rất nhanh đã nghĩ tới việc hội thơ, chắc chắn là mình đã lỡ mất canh giờ. Giang Tĩnh Nhi tức giận như vậy cũng dễ hiểu.
Hắn lập tức nói “Đột nhiên trời mưa khiến chúng ta bị lạc đường, mãi đi lòng vòng mới tìm được đường về”.
Lúc này Giang Tri Niên nghe tin cũng chạy ra, nhìn thấy hắn toàn thân ướt sũng vội vàng nói: “Quân Sinh mau vào khoang thuyền thay quần áo, đừng để bị cảm nhiễm lạnh.”
Hắn đã nói vậy, một bụng tức giận của Giang Tĩnh Nhi cũng không tiện trút ra, thậm chí nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy chật vật của hắn, còn thấy có chút tội nghiệp đáng thương.
Còn Diệp Quân Mi thì cả người không bị ướt quá nhiều.
Diệp Quân Sinh liền trở về phòng, thay quần áo. Một lúc sau, Diệp Quân Mi bưng vào cho hắn một bát canh gừng, nàng cũng đã thay một bộ quần áo khác.
Đợi hắn uống xong, Diệp Quân Mi liền thu dọn chén đĩa muốn đi ra ngoài.
Diệp Quân Sinh đột nhiên mở miệng hỏi: “Quân Mi, tại sao muội không hỏi ta?”
Diệp Quân Mi quay đầu lại cười trả lời: “Bởi vì huynh là ca ca của muội nha.”
Bởi vì là ca ca, nên sự tin tưởng không bao giờ thiếu đi. Tuy rằng lúc đó nàng ngồi ở trong xe không nhìn thấy những chuyện xảy ra ở bên ngoài, nhưng ca ca đã nói có hắn ở đây không phải sợ. Vậy nàng sẽ không sợ, đến tận khi ca ca vào trong buồng ngựa, cứu nàng ra ngoài...
Khoảnh khắc lúc đó, nàng thật muốn khóc.
Nàng không biết ca ca dùng cách nào giải quyết bọn ác nhân kia, nàng không biết bọn chúng bị ca ca đánh bỏ chạy hay là bị giết chết, nàng không biết ca ca trở nên lợi hại như vậy từ khi nào...
Những việc này nàng không biết, không muốn biết và cũng không cần biết.
Trong lòng nàng chỉ cần rõ là từ nay về sau bên cạnh mình đã có một ca ca rất lợi hại, như vậy là đủ rồi. Ở trong lòng mỗi muội muội, chẳng phải luôn hy vọng mình sẽ có được một vị ca ca anh hùng lợi hại như vậy sao?
Nhìn đôi mắt trong suốt như nước suối kia khiến Diệp Quân Sinh cảm thấy cay cay: "Tình cảm đơn thuần trong sáng như thế này sớm đã tuyệt chủng ở đời trước. Cả gia đình khi đó đã thành một nơi rất nhiều lục đục, và người thân nhất cũng đều phủ kín một tầng hoạ bì (*) đẹp đẽ.
(*)hoạ bì: bộ da trong "Liêu trai chí dị" kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên. Ví với vẽ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong.
Trong phút chốc, Diệp Quân Sinh như đang hưởng thụ thời khắc vô cùng ấm áp và cảm động này. Có cảm giác ngờ ngợ giống như khi cầm lên Linh Hồ Đồ, khi đắm chìm trong hoạ cảnh an lành tĩnh lặng, có mấy phần giống như lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.