Chương 15: Xé nát
Nam Triêu Trần
10/04/2013
"Ca ca, ca cẩn thận coi chừng trượt chân đấy!"
Đứng ở dưới sân Diệp Quân Mi ngước đầu lên dặn dò thân thiết.
Lúc này Diệp Quân Sinh đã leo lên đến nóc nhà, đang kiếm ngói để thay vào những chỗ bị hở hay những chỗ ngói bể. Thực ra căn nhà của Diệp gia có diện tích không nhỏ, nhà có hai tầng lại thêm một cái sân riêng. Nhưng mà đồ dùng đáng tiền trong nhà đều bán cả rồi, gia cảnh suy tàn, gian nhà lâu năm không được tu sửa nên nhiều chỗ bị dột nước.
Mỗi khi trời mưa xuống là nước mưa xối vào làm lầy lội không thể tả, rất là khổ sở.
Thế là hôm nay, Diệp Quân Sinh quyết định lấy ba mươi đồng mua một gánh ngói mới về để sửa mái. Để tiết kiệm tiền nên hắn tự mình làm lấy công việc này mà không cần phải thuê người.
Lúc đầu vừa mới leo lên nóc nhà thì còn hơi mất thăng bằng, nhưng hiện tại thể chất của hắn đã hơn xa so với trước đây nên thích ứng cũng nhanh, đứng vững trên đó.
Diệp Quân Mi căng thẳng nhìn lên sợ ca ca té ngã, mà bên ngoài nhà cũng có vài người hàng xóm đứng nhìn chỉ chỏ với vẻ tò mò.
Vật đổi sao dời, chuyện "mọt sách thông suốt" đã từ từ lan truyền ra khắp nơi, mà những hành động tích cực trong thời gian gần đây của Diệp Quân Sinh là minh chứng tốt nhất.
Có người vì chuyện này mà cảm thấy cao hứng, cũng có người cảm thán.
Diệp Quân Sinh cũng chả để ý đến chuyện mọi người thay đổi cách nhìn về mình. Dù sao thì bản thân đã sớm có dự tính cho cuộc sống cũng như đường đi sau này.
Hôm nay đẹp trời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người, chỉ dùng sức một lát là mồ hôi ra khắp cả người.
Đang lúc tập trung vào làm việc thì phía dưới vang lên tiếng náo động, nghĩ có việc gì nên Diệp Quân Sinh dừng công việc, thò người ra ngoài xem có chuyện gì.
"Ca ca, xuống đây đi, có Giang gia gia cùng Giang tỷ tỷ đến!"
Diệp Quân Mi kêu lên.
Hả?
Diệp Quân Sinh ngẩn người ra, không dám thất lễ nên vội vàng leo xuống. Vừa leo xuống tới nơi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Giang Tĩnh Nhi đang bồi tiếp một ông già dáng vẻ khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực ở trong sân.
Ông già kia trông tuổi quá sáu mươi, vóc người khôi ngô, không hề có dấu hiệu lọm khọm, có đôi ba sợi râu dài, hai mắt sáng ngời có thần. Trên người khoác một chiếc áo bào viên ngoại, đầu đội mũ bình đính [1] mang một phong thái ung dung tự nhiên.
Mà hôm nay Giang Tĩnh Nhi lại không giả nam trang như mọi khi, thay vào đó là một chiếc váy màu đỏ tươi trông như một đóa hoa lửa rực rỡ làm tăng thêm mấy phần nhu mì.
Thần sắc của nàng giống như là không hài lòng. Nhưng mà nhìn thấy Diệp Quân Sinh giơ tay gạt mồ hôi khiến cho mặt dính lọ giống như mặt mèo trông rất buồn cười, không nhịn được phải bật cười.
Vừa nở nụ cười bỗng thấy gia gia trừng mắt nhìn mình.
Thục nữ, nhất định phải ra dáng thục nữ!
Giang Tĩnh Nhi vội nhịn xuống, hơi cúi đầu để không cho người ta thấy nàng đang cười.
"Quân Sinh chào Giang gia gia."
Diệp Quân Sinh chắp tay thi lễ.
Giang gia gia tên "Tri Niên", năm nay đã sáu mươi mốt tuổi. Thân là người đứng đầu Giang gia, quanh năm suốt tháng phải bôn ba bận rộn ở bên ngoài thế mà vẫn không thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt ông như những người cùng tuổi. Đó cũng bởi vì ông là người luyện võ nên tinh khí thần luôn được duy trì ở trạng thái tốt.
Ông quan sát Diệp Quân Sinh với vẻ ngạc nhiên: Quân Sinh, tại sao cháu lại leo lên nóc nhà?"
Diệp Quân Sinh trả lời: "Để sửa mấy lỗ hổng."
"Há, cháu cũng có khả năng làm việc này sao?"
Diệp Quân Sinh lạnh nhạt nói: "Có thể đọc sách thánh hiền, tự nhiên có thể trị việc nhà." Cái gọi là việc nhà, tất nhiên là chỉ từ trong tới ngoài, bao hàm hết thảy.
Giang Tri Niên ngẩn ra, lập tức cười ha ha: "Tu thân trị gia, Quân Sinh quả nhiên không phải là tên ngốc." Cũng không cần mời, lập tức nhấc chân bước vào nhà.
Trong nhà không có trà nên Diệp Quân Mi lấy nước sôi ra đãi, trong đó có một chén bị sứt một miếng nhỏ trông rất bắt mắt.
Giang Tri Niên cũng không để ý đến mà đưa mắt quét bốn phía rồi thở dài một tiếng, không nói lời nào.
Diệp Quân Sinh hỏi: "Không biết hôm nay Giang gia gia tới. . ."
Giang Tri Niên khoát tay chặn lại: "Nhiều năm trước tới nay lão phu chưa từng chiếu cố cho hai huynh muội cháu, trong lòng cháu có oán giận hay không?"
Trong lúc nhất thời chưa đoán ra được mục đích đối phương đến là gì, Diệp Quân Sinh chỉ hơi trầm ngâm, nhân tiện nói: "Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, trước đây Quân Sinh ngây ngô dại dột không biết tiến thủ, đúng là gieo gió gặt bão, sao dám giận trời trách người?"
"Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. . ."
Giang Tri Niên lặp lại câu nói này trong miệng, nó khiến người ta phải suy nghĩ, thật không ngờ Diệp Quân Sinh lại đánh giá bản thân như vậy, không hề lấy lý do khác để biện hộ cũng như trách cứ ai.
Giang Tĩnh Nhi cũng ngẩn ngơ nhìn Diệp Quân Sinh với vẻ khác thường.
Một lát sau, Giang Tri Niên lại hỏi: "Quân Sinh, không biết cháu có còn nhớ năm mười hai tuổi cha mẹ cháu có nhờ ta tới khuyên giải cháu không nên mê muội vào đống sách vở cũ nát không?
Trong đầu Diệp Quân Sinh xuất hiện một đoạn ký ức, không khỏi cười khổ nói: "Vẫn còn nhớ, ngày đó người du thuyết tiểu chất ròng rã hai canh giờ, sau đó lại răn dạy một canh giờ, cuối cùng cố sức chửi nửa canh giờ. Mà tiểu chất từ đầu đến cuối chỉ cầm quyển "Tứ thư thập nhị trùng lâu tập chú" cao giọng đọc chậm, làm như không nghe thấy lời giáo huấn của người."
"Còn nhớ là tốt rồi. Ngày hôm đó đến cuối cùng lão phu giận quá có mắng cháu 'Bùn nhão đỡ không nổi tường' rồi phẩy áo bỏ đi. Từ đó về sau cũng chưa từng trở lại đây. Bởi vì ta tuyệt không đồng ý gả đứa cháu gái ta thương yêu nhất cho một tên ngu muội không biết khôn như cháu lúc đó."
Nói đến đây Giang Tri Niên tức giận đến cả chòm râu cũng rung động.
Diệp Quân Sinh đứng trang nghiêm: Tự vấn lòng, gặp chuyện đó thì ai cũng sẽ bức xúc như vậy, dù đã mấy năm rồi thì trong lòng chưa chắc đã có thể bỏ qua được.
"Nhưng mà lão phu cùng gia gia các cháu là bạn cùng chung hoạn nạn, tình cảm thâm sâu, dù cho không thích nhưng cũng không có nói đến chuyện giải trừ hôn ước. Bởi vì ta muốn cho cháu một cơ hội xem cháu có thể thông suốt sau khi đọc hết đống sách đó không. Vậy mà phải chờ đến bảy năm."
Diệp Quân Sinh nói: "Được Giang gia gia nâng đỡ thật khiến tiểu chất xấu hổ."
Giang Tri Niên trợn mắt: "Chớ có vội xấu hổ, lão phu còn chưa nói hết lời. Mặc dù bây giờ trông có vẻ như cháu đã thông suốt nhưng cũng phải chứng minh mới được."
Diệp Quân Sinh hỏi: "Phải làm sao để chứng minh?"
"Đầu xuân sang năm có cuộc thi Đồng tử, nếu cháu có thể thi đậu tú tài thì đủ để chứng minh. Đến lúc đó ta sẽ làm chủ hôn cho cháu cùng với Tĩnh Nhi."
"Gia gia!"
Giang Tĩnh Nhi đứng ở bên cạnh vội thốt lên. Lần này nàng đến đây là muốn giải trừ hôn ước, không ngờ gia gia lại ra ước định như vậy với Diệp Quân Sinh.
"Gia gia, sao người lại làm vậy?"
Giang Tĩnh Nhi oan ức chu cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị. Từ sâu trong lòng nàng không muốn gả không Diệp Quân Sinh mặc dù hắn đã thông suốt không còn là tên mọt sách. Nhưng thư sinh yếu đuối vẫn là thư sinh yếu đuối, không có gì thay đổi dù có đạt được công danh.
Giang Tri Niên khẽ quát: "Tĩnh Nhi, từ nhỏ gia gia đã dạy con thế nào? Đối nhân xử thế, nói lời phải giữ lấy lời."
Bị gia gia răn dạy Giang Tĩnh Nhi bướng bỉnh gióng mắt lên.
Giang Tri Niên quay lại nói với Diệp Quân Sinh: "Mà Quân Sinh này, nếu như thi không đậu thì hôn ước giữa hai nhà sẽ tự động bị hủy. Ngoài ra, trong toàn bộ quá trình, Giang gia sẽ không giúp đỡ cháu, tất cả đều phải dựa vào bản thân cháu thôi? Cháu có ý kiến gì không?"
Ông ấy thuở nhỏ tập võ, tính nết hơi có khí phách của người trên giang hồ, nói chuyện phóng khoáng trực tiếp. Cái mặt này đúng là Giang Tĩnh Nhi được di truyền từ gia gia.
Diệp Quân Sinh bỗng nở nụ cười: "Tiểu chất có ý kiến."
"Hả?"
Lông mày Giang Tri Niên dựng đứng lên, cố nén buồn bực trong lòng: "Cháu muốn thế nào?"
Ánh mắt Diệp Quân Sinh trong suốt, nói từng chữ: "Kỳ thực tiểu chất cũng không thích Giang muội muội, hai bên đều không thích nhau thì việc gì phải miễn cưỡng? Hủy bỏ hôn ước là biện pháp tốt nhất."
Nói rồi lấy trong lồng ngực tờ hôn thư màu đỏ ra, hai tay nhẹ nhàng kéo một cái xé rách tờ giấy, hai mảnh giấy nhẹ nhàng rơi trên đất.
Chú thích:
[1]: Nguyên văn: bính đình cân.
Đứng ở dưới sân Diệp Quân Mi ngước đầu lên dặn dò thân thiết.
Lúc này Diệp Quân Sinh đã leo lên đến nóc nhà, đang kiếm ngói để thay vào những chỗ bị hở hay những chỗ ngói bể. Thực ra căn nhà của Diệp gia có diện tích không nhỏ, nhà có hai tầng lại thêm một cái sân riêng. Nhưng mà đồ dùng đáng tiền trong nhà đều bán cả rồi, gia cảnh suy tàn, gian nhà lâu năm không được tu sửa nên nhiều chỗ bị dột nước.
Mỗi khi trời mưa xuống là nước mưa xối vào làm lầy lội không thể tả, rất là khổ sở.
Thế là hôm nay, Diệp Quân Sinh quyết định lấy ba mươi đồng mua một gánh ngói mới về để sửa mái. Để tiết kiệm tiền nên hắn tự mình làm lấy công việc này mà không cần phải thuê người.
Lúc đầu vừa mới leo lên nóc nhà thì còn hơi mất thăng bằng, nhưng hiện tại thể chất của hắn đã hơn xa so với trước đây nên thích ứng cũng nhanh, đứng vững trên đó.
Diệp Quân Mi căng thẳng nhìn lên sợ ca ca té ngã, mà bên ngoài nhà cũng có vài người hàng xóm đứng nhìn chỉ chỏ với vẻ tò mò.
Vật đổi sao dời, chuyện "mọt sách thông suốt" đã từ từ lan truyền ra khắp nơi, mà những hành động tích cực trong thời gian gần đây của Diệp Quân Sinh là minh chứng tốt nhất.
Có người vì chuyện này mà cảm thấy cao hứng, cũng có người cảm thán.
Diệp Quân Sinh cũng chả để ý đến chuyện mọi người thay đổi cách nhìn về mình. Dù sao thì bản thân đã sớm có dự tính cho cuộc sống cũng như đường đi sau này.
Hôm nay đẹp trời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người, chỉ dùng sức một lát là mồ hôi ra khắp cả người.
Đang lúc tập trung vào làm việc thì phía dưới vang lên tiếng náo động, nghĩ có việc gì nên Diệp Quân Sinh dừng công việc, thò người ra ngoài xem có chuyện gì.
"Ca ca, xuống đây đi, có Giang gia gia cùng Giang tỷ tỷ đến!"
Diệp Quân Mi kêu lên.
Hả?
Diệp Quân Sinh ngẩn người ra, không dám thất lễ nên vội vàng leo xuống. Vừa leo xuống tới nơi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Giang Tĩnh Nhi đang bồi tiếp một ông già dáng vẻ khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực ở trong sân.
Ông già kia trông tuổi quá sáu mươi, vóc người khôi ngô, không hề có dấu hiệu lọm khọm, có đôi ba sợi râu dài, hai mắt sáng ngời có thần. Trên người khoác một chiếc áo bào viên ngoại, đầu đội mũ bình đính [1] mang một phong thái ung dung tự nhiên.
Mà hôm nay Giang Tĩnh Nhi lại không giả nam trang như mọi khi, thay vào đó là một chiếc váy màu đỏ tươi trông như một đóa hoa lửa rực rỡ làm tăng thêm mấy phần nhu mì.
Thần sắc của nàng giống như là không hài lòng. Nhưng mà nhìn thấy Diệp Quân Sinh giơ tay gạt mồ hôi khiến cho mặt dính lọ giống như mặt mèo trông rất buồn cười, không nhịn được phải bật cười.
Vừa nở nụ cười bỗng thấy gia gia trừng mắt nhìn mình.
Thục nữ, nhất định phải ra dáng thục nữ!
Giang Tĩnh Nhi vội nhịn xuống, hơi cúi đầu để không cho người ta thấy nàng đang cười.
"Quân Sinh chào Giang gia gia."
Diệp Quân Sinh chắp tay thi lễ.
Giang gia gia tên "Tri Niên", năm nay đã sáu mươi mốt tuổi. Thân là người đứng đầu Giang gia, quanh năm suốt tháng phải bôn ba bận rộn ở bên ngoài thế mà vẫn không thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt ông như những người cùng tuổi. Đó cũng bởi vì ông là người luyện võ nên tinh khí thần luôn được duy trì ở trạng thái tốt.
Ông quan sát Diệp Quân Sinh với vẻ ngạc nhiên: Quân Sinh, tại sao cháu lại leo lên nóc nhà?"
Diệp Quân Sinh trả lời: "Để sửa mấy lỗ hổng."
"Há, cháu cũng có khả năng làm việc này sao?"
Diệp Quân Sinh lạnh nhạt nói: "Có thể đọc sách thánh hiền, tự nhiên có thể trị việc nhà." Cái gọi là việc nhà, tất nhiên là chỉ từ trong tới ngoài, bao hàm hết thảy.
Giang Tri Niên ngẩn ra, lập tức cười ha ha: "Tu thân trị gia, Quân Sinh quả nhiên không phải là tên ngốc." Cũng không cần mời, lập tức nhấc chân bước vào nhà.
Trong nhà không có trà nên Diệp Quân Mi lấy nước sôi ra đãi, trong đó có một chén bị sứt một miếng nhỏ trông rất bắt mắt.
Giang Tri Niên cũng không để ý đến mà đưa mắt quét bốn phía rồi thở dài một tiếng, không nói lời nào.
Diệp Quân Sinh hỏi: "Không biết hôm nay Giang gia gia tới. . ."
Giang Tri Niên khoát tay chặn lại: "Nhiều năm trước tới nay lão phu chưa từng chiếu cố cho hai huynh muội cháu, trong lòng cháu có oán giận hay không?"
Trong lúc nhất thời chưa đoán ra được mục đích đối phương đến là gì, Diệp Quân Sinh chỉ hơi trầm ngâm, nhân tiện nói: "Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, trước đây Quân Sinh ngây ngô dại dột không biết tiến thủ, đúng là gieo gió gặt bão, sao dám giận trời trách người?"
"Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. . ."
Giang Tri Niên lặp lại câu nói này trong miệng, nó khiến người ta phải suy nghĩ, thật không ngờ Diệp Quân Sinh lại đánh giá bản thân như vậy, không hề lấy lý do khác để biện hộ cũng như trách cứ ai.
Giang Tĩnh Nhi cũng ngẩn ngơ nhìn Diệp Quân Sinh với vẻ khác thường.
Một lát sau, Giang Tri Niên lại hỏi: "Quân Sinh, không biết cháu có còn nhớ năm mười hai tuổi cha mẹ cháu có nhờ ta tới khuyên giải cháu không nên mê muội vào đống sách vở cũ nát không?
Trong đầu Diệp Quân Sinh xuất hiện một đoạn ký ức, không khỏi cười khổ nói: "Vẫn còn nhớ, ngày đó người du thuyết tiểu chất ròng rã hai canh giờ, sau đó lại răn dạy một canh giờ, cuối cùng cố sức chửi nửa canh giờ. Mà tiểu chất từ đầu đến cuối chỉ cầm quyển "Tứ thư thập nhị trùng lâu tập chú" cao giọng đọc chậm, làm như không nghe thấy lời giáo huấn của người."
"Còn nhớ là tốt rồi. Ngày hôm đó đến cuối cùng lão phu giận quá có mắng cháu 'Bùn nhão đỡ không nổi tường' rồi phẩy áo bỏ đi. Từ đó về sau cũng chưa từng trở lại đây. Bởi vì ta tuyệt không đồng ý gả đứa cháu gái ta thương yêu nhất cho một tên ngu muội không biết khôn như cháu lúc đó."
Nói đến đây Giang Tri Niên tức giận đến cả chòm râu cũng rung động.
Diệp Quân Sinh đứng trang nghiêm: Tự vấn lòng, gặp chuyện đó thì ai cũng sẽ bức xúc như vậy, dù đã mấy năm rồi thì trong lòng chưa chắc đã có thể bỏ qua được.
"Nhưng mà lão phu cùng gia gia các cháu là bạn cùng chung hoạn nạn, tình cảm thâm sâu, dù cho không thích nhưng cũng không có nói đến chuyện giải trừ hôn ước. Bởi vì ta muốn cho cháu một cơ hội xem cháu có thể thông suốt sau khi đọc hết đống sách đó không. Vậy mà phải chờ đến bảy năm."
Diệp Quân Sinh nói: "Được Giang gia gia nâng đỡ thật khiến tiểu chất xấu hổ."
Giang Tri Niên trợn mắt: "Chớ có vội xấu hổ, lão phu còn chưa nói hết lời. Mặc dù bây giờ trông có vẻ như cháu đã thông suốt nhưng cũng phải chứng minh mới được."
Diệp Quân Sinh hỏi: "Phải làm sao để chứng minh?"
"Đầu xuân sang năm có cuộc thi Đồng tử, nếu cháu có thể thi đậu tú tài thì đủ để chứng minh. Đến lúc đó ta sẽ làm chủ hôn cho cháu cùng với Tĩnh Nhi."
"Gia gia!"
Giang Tĩnh Nhi đứng ở bên cạnh vội thốt lên. Lần này nàng đến đây là muốn giải trừ hôn ước, không ngờ gia gia lại ra ước định như vậy với Diệp Quân Sinh.
"Gia gia, sao người lại làm vậy?"
Giang Tĩnh Nhi oan ức chu cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị. Từ sâu trong lòng nàng không muốn gả không Diệp Quân Sinh mặc dù hắn đã thông suốt không còn là tên mọt sách. Nhưng thư sinh yếu đuối vẫn là thư sinh yếu đuối, không có gì thay đổi dù có đạt được công danh.
Giang Tri Niên khẽ quát: "Tĩnh Nhi, từ nhỏ gia gia đã dạy con thế nào? Đối nhân xử thế, nói lời phải giữ lấy lời."
Bị gia gia răn dạy Giang Tĩnh Nhi bướng bỉnh gióng mắt lên.
Giang Tri Niên quay lại nói với Diệp Quân Sinh: "Mà Quân Sinh này, nếu như thi không đậu thì hôn ước giữa hai nhà sẽ tự động bị hủy. Ngoài ra, trong toàn bộ quá trình, Giang gia sẽ không giúp đỡ cháu, tất cả đều phải dựa vào bản thân cháu thôi? Cháu có ý kiến gì không?"
Ông ấy thuở nhỏ tập võ, tính nết hơi có khí phách của người trên giang hồ, nói chuyện phóng khoáng trực tiếp. Cái mặt này đúng là Giang Tĩnh Nhi được di truyền từ gia gia.
Diệp Quân Sinh bỗng nở nụ cười: "Tiểu chất có ý kiến."
"Hả?"
Lông mày Giang Tri Niên dựng đứng lên, cố nén buồn bực trong lòng: "Cháu muốn thế nào?"
Ánh mắt Diệp Quân Sinh trong suốt, nói từng chữ: "Kỳ thực tiểu chất cũng không thích Giang muội muội, hai bên đều không thích nhau thì việc gì phải miễn cưỡng? Hủy bỏ hôn ước là biện pháp tốt nhất."
Nói rồi lấy trong lồng ngực tờ hôn thư màu đỏ ra, hai tay nhẹ nhàng kéo một cái xé rách tờ giấy, hai mảnh giấy nhẹ nhàng rơi trên đất.
Chú thích:
[1]: Nguyên văn: bính đình cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.