Chương 51: Xem khí
Nam Triêu Trần
29/08/2013
Diệp Quân Mi tươi cười vui vẻ… gần đây do trong nhà sung túc hơn, cơm canh được cải thiện, nên lúc thiếu nữ trải qua nhiều khổ sở nay đã dần thoát khỏi ảnh hưởng trước kia, trông nảy nở hẳn ra, dáng vẻ cũng thay đổi hẳn, có thể hình dung là "mặt mày xán lạn".
Chỉ là lúc này, Diệp Quân Sinh tuy nhìn nàng nhưng căn bản không chú ý đến điều ấy, mà là phát hiện trên đỉnh đầu của nàng, chợt thoáng hiện một đoàn linh quang to bằng nắm tay.
Ánh sáng ấy màu đỏ, cũng không quá sậm màu mà là đỏ thường, ngưng tụ thành một đoàn hình cầu lơ lửng cách đầu ba tấc, cực kỳ bắt mắt.
Diệp Quân Sinh còn tưởng là mình hoa mắt, vội vàng chớp mắt, nhưng linh quang trên đầu em gái mình vẫn cứ ở đó, không hề có vẻ gì sẽ biến mất.
“Ủa?”
Diệp Quân Mi thấy ca ca nhìn mình chằm chằm, tưởng rằng là lúc nấu cơm mặt bị dính tro than, vội lấy tay lau chùi nhưng cũng không thấy có gì lạ, bèn hỏi: “Ca ca, có chuyện gì thế ạ?”
“À…”
Diệp Quân Sinh như vừa tỉnh mộng, cười dấu diếm: “Không có gì đâu, ăn cơm thôi.” Trong lòng rung động, lại không gì sánh được.
Ăn qua loa cho xong bữa, để chứng thực suy đoán của mình, hắn tìm cớ ra đường dạo phố.
“Ủa?”
Ra phố ngắm nhìn người qua lại, nhưng mắt không hề thấy gì lạ.
Hắn trầm tư một lát, bèn bình tĩnh trở lại, nhắm mắt thả lỏng, trong óc có năm đạo kiếm ý sôi nổi bơi lượn. Quả nhiên, vừa mở mắt ra liền thấy mỗi người qua lại, trên đầu đều có linh quang lơ lửng, chỉ là kích thước lớn nhỏ khác nhau, và tuy rằng cơ bản đều là màu đỏ, nhưng có chút đậm nhạt khác biệt.
Có cái to chừng nắm tay con nít, màu đỏ rất nhạt, trông có vẻ tan rã không hề ngưng tụ, nhìn người thì ra là một ông lão sáu mươi gần đất xa trời.
Lại có đoàn linh quang sáng rỡ ước chừng to bằng nắm tay người lớn, màu sắc rất đều, đỏ tươi như lửa mà chủ nhân của nó thì là một gã trai tráng vạm vỡ…
Từng đóa linh quang lần lượt hiện ra, trông có vẻ kỳ lạ mà tráng lệ, giống như cả thế gian này, chỉ trong chớp mắt liền phát sinh biến hóa diệu kỳ, có một cảm giác như đất trời đảo lộn.
“Người có ngũ khổng thất khiếu nên trên đầu có linh quang thể hiện khí tức, nhưng người thường không tự biết được mà chỉ thuật sĩ có thể nhìn thấy…”
Không hề tự chủ, hắn đột nhiên nghĩ đến câu này. Lời này vốn là khi chép kinh thư ở Độ Vân tự, hắn vô tình nhìn thấy trên tờ bút ký kia.
Trên tờ bút ký kia, còn trình bày lý luận là: “Người thường vốn phát ra ánh sáng của năm loại khí, gồm có huyết khí, văn khí, sát khí, quan khí, phú quý khí. Huyết khí là gốc rễ con người, thân khỏe thì khí mạnh, thân yếu thì khí yếu; văn khí, bụng có thi thư khí như hoa, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Người có văn khí đại thành, văn chương rực rỡ, có thể viết nên những bài văn chương như gấm như ngọc, quỷ thần đều sợ. Sát khí do hung tàn bạo ngược mà sinh. Quan khí là khi bước vào quan trường, trở thành người bề trên, tự nhiên có quan khí quanh người. Phú quý khí do cuộc sống vàng son no đủ có thể dưỡng ra…”
Những câu trình bày giải thích trên, Diệp Quan Sinh đã nhớ nằm lòng, chỉ là mãi không thể chứng minh được, không sao biết được đúng sai, đến tận hôm nay hắn đột nhiên như mở linh khiếu, liền có thể nhìn thấy linh quang khí tức trên đầu người khác.
Chẳng lẽ là hắn đã bước vào hàng ngũ thuật sĩ?
Liên quan đến Vĩnh Tự Bát Kiếm, Diệp Quân Sinh đã sớm nhận ra nó không phải tầm thường, rất có khả năng là một môn thần thông, như hôm nay có thể phát huy ra năm đạo kiếm ý đột phá ngưỡng cửa, có thể nhìn thấy linh quang huyết khí là minh chứng không thể chối cãi.
Chỉ là, môn thần thông này so với bản bút ký kia, dường như có nhiều chỗ khác biệt.
Ví dụ như thuật sĩ tu luyện, đều phải từng bước một, đầu tiên khai khiếu phóng âm thần ra, sau đó lại rèn luyện âm thần, giúp nó lớn mạnh, rồi ngưng tụ Pháp Tướng, khi đó mới có thể sử dụng thần thông, nhưng nhìn lại mình, đến khiếu còn chưa mở đây.
“Hắc, thế gian vốn có rất nhiều thần thông, làm sao có thể quơ đũa cả nắm? Mà những thứ bút ký kia viết, rõ ràng rất đơn sơ, chỉ có thể tính là lý luận nhập môn, tuyệt đối không phải là khuôn vàng thước ngọc. Huống chi Vĩnh Tự Bát Kiếm là do Hồ Tiên truyền thừa cho, đương nhiên không thể xem như bình thường được.”
Diệp Quân Sinh vốn chẳng phải ngu ngốc, thoáng chốc đã hiểu hết những nghi hoặc trong lòng, chỉ tiếc là mãi không liên hệ được với vị Hồ Tiên truyền cho kiếm ý kia, nếu không nhất định sẽ hỏi thăm được rõ ràng.
“Người đời phát ra ánh sáng của năm loại khí, hiện giờ vẫn chỉ nhìn thấy huyết khí, chắc phải đi quan sát thêm vài người nhìn các loại linh quang khí tức khác xem xem thế nào.”
Có được một loại kỹ năng mới, Diệp Quân Sinh mừng rỡ không thôi, hăm hở muốn dùng. Vô tình nhìn thấy gà vịt đi ngang, hắn chăm chú quan sát, trên đầu của chúng không ngờ cũng có xuất hiện huyết khí, chỉ là rất yếu ớt nhỏ bé, tầm củ lạc đổ lại mà thôi.
Hắc, hóa ra loài vật cũng có thể nhìn thấy đặc điểm khác… Cứ vậy mà suy, xem quỷ xem yêu không biết thế nào?
Lại ngửa mặt nhìn trời, thấy khoảng trời rộng phía trên Bành Thành đều có tầng tầng huyết quang bao trùm, sức sống bừng bừng, ngẫm ra cũng do dân cư đông đúc mới sinh ra được, nếu như ra chốn ngoại thành hoang vắng làm sao có được.
Ở chốn đông người, huyết khí nồng đậm, nối liền thành một mảnh, như tạo thành một trận pháp.
Đi được vài bước hắn đột nhiên bị một phen nhức đầu hoa mắt, kiếm ý trong đầu kêu ong ong một trận, muốn quan sát thêm, nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
“Thì ra là kiếm ý phát ra sẽ làm hao tổn tinh thần, nên không thể kéo dài được.”
Diệp Quân Sinh hiểu ra bèn bình tâm trở lại, hắn liền quay trở về nhà, thời gian còn dài còn có nhiều cơ hội thử nghiệm.
Sau khi về nhà, hắn liền đánh một giấc thật say, đợi đến khi tỉnh lại quả nhiên là tinh thần lại phấn chấn, chợt nảy ý hay bèn vào phòng em gái lấy một cái gương đồng ra soi, để xem xem linh quang khí tức của mình như thế nào…
Là một đoàn ánh sáng đỏ so với nắm tay người lớn thì có nhỏ hơn đôi chút, màu sắc lại rất tươi sáng, nhìn vào giống như có một ngọn lửa đỏ đang cháy rực trên đầu, cho thấy sức sống tràn đầy.
Bỗng nhiên, hắn chợt liếc mắt nhìn thấy ở giữa chùm sáng đỏ ấy lại có một quầng sáng nhỏ xuất hiện, trông như một cầu vồng nhỏ bé rất là rõ ràng.
Nó là?
Nó là văn khí ư?
Diệp Quân Sinh thoáng chốc liền ngẫm ra.
Tia văn khí này trông rất nhỏ, chỉ cỡ chừng sợi tóc. Chỉ không biết là, nó xuất hiện do anh chàng thư sinh mọt sách mình có tài văn chương, hay là do vô tình đoạt được giải nhất hội thơ Đạo An hoặc giả do cả hai cũng nên, sau này mình phải thường xuyên chú ý mới được.
Vì ngăn chặn tinh thần bị hao tổn quá mức, hắn bèn nhanh chóng để gương xuống, thu liễm kiếm ý, bình tĩnh ngồi xuống suy tư.
Bấm tay tính toán, hắn về nhà ở Bành Thành cũng đã hai ngày. Trong hai ngày này, kể cũng có người nghe tin mà tới nhà xin gặp, nhưng đều bị Diệp Quân Sinh lấy cớ "phải tập trung ôn lại bài vở, chuẩn bị kỳ thi Đồng tử’ mà từ chối không gặp, càng không nhận lời mời tham gia các loại yến tiệc vẽ vời.
Kể từ đó trong mắt kẻ khác, Diệp Quân Sinh liền có dòng chữ "không biết điều" dán trên trán.
Giải nhất hội thơ Đạo An, xem như một loại thanh danh, mà nếu muốn mở rộng thanh danh này thêm nữa, ắt phải biết nắm thời cơ ra sức nâng lên, phải a dua săn đón mới có thể duy trì. Mà Diệp Quân Sinh vốn là trốn tránh hơn mười hôm mới về, giờ về lại không nể mặt ai, người ngoài tự nhiên thấy căm tức, có người sẽ nghĩ: “Tên mọt sách này biết làm thơ nhưng chẳng biết làm người.” Lại có những kẻ lòng dạ đểu cáng, liền cảm thấy hắn chỉ là hạng người danh hão lừa đời, sợ bị xấu mặt nên mới không dám đi giao lưu làm quen…
Về phần dân chúng bình thường ở Bành Thành, có rất nhiều người còn chẳng biết chữ càng khỏi phải nói đến việc thưởng thức văn thơ câu cú. Trong mắt bọn họ, bất kể giải nhất giải bét gì của các hội thi thơ đều không so được với cái công danh tú tài, cho nên sự náo nhiệt của văn đàn đối với bọn họ, thật sự quá lạ lùng mới mẻ, cũng không cần nói đến sức ảnh hưởng.
Diệp Quân Sinh không muốn chen chân vào nhóm văn nhân nhã sĩ ấy, cả ngày dạo núi xem sông, chơi bời trăng gió, khóc xuân buồn thu, rền rĩ đau khổ. Có thời gian rảnh, không bằng cố tu luyện thêm Vĩnh Tự Bát Kiếm có hơn không. Đương nhiên, ôn bài cũng là một việc hắn không thể bỏ qua, vì đến tháng hai đầu xuân, kỳ thi Đồng Tử sẽ bắt đầu, không thể sơ sẩy.
Chỉ là lúc này, Diệp Quân Sinh tuy nhìn nàng nhưng căn bản không chú ý đến điều ấy, mà là phát hiện trên đỉnh đầu của nàng, chợt thoáng hiện một đoàn linh quang to bằng nắm tay.
Ánh sáng ấy màu đỏ, cũng không quá sậm màu mà là đỏ thường, ngưng tụ thành một đoàn hình cầu lơ lửng cách đầu ba tấc, cực kỳ bắt mắt.
Diệp Quân Sinh còn tưởng là mình hoa mắt, vội vàng chớp mắt, nhưng linh quang trên đầu em gái mình vẫn cứ ở đó, không hề có vẻ gì sẽ biến mất.
“Ủa?”
Diệp Quân Mi thấy ca ca nhìn mình chằm chằm, tưởng rằng là lúc nấu cơm mặt bị dính tro than, vội lấy tay lau chùi nhưng cũng không thấy có gì lạ, bèn hỏi: “Ca ca, có chuyện gì thế ạ?”
“À…”
Diệp Quân Sinh như vừa tỉnh mộng, cười dấu diếm: “Không có gì đâu, ăn cơm thôi.” Trong lòng rung động, lại không gì sánh được.
Ăn qua loa cho xong bữa, để chứng thực suy đoán của mình, hắn tìm cớ ra đường dạo phố.
“Ủa?”
Ra phố ngắm nhìn người qua lại, nhưng mắt không hề thấy gì lạ.
Hắn trầm tư một lát, bèn bình tĩnh trở lại, nhắm mắt thả lỏng, trong óc có năm đạo kiếm ý sôi nổi bơi lượn. Quả nhiên, vừa mở mắt ra liền thấy mỗi người qua lại, trên đầu đều có linh quang lơ lửng, chỉ là kích thước lớn nhỏ khác nhau, và tuy rằng cơ bản đều là màu đỏ, nhưng có chút đậm nhạt khác biệt.
Có cái to chừng nắm tay con nít, màu đỏ rất nhạt, trông có vẻ tan rã không hề ngưng tụ, nhìn người thì ra là một ông lão sáu mươi gần đất xa trời.
Lại có đoàn linh quang sáng rỡ ước chừng to bằng nắm tay người lớn, màu sắc rất đều, đỏ tươi như lửa mà chủ nhân của nó thì là một gã trai tráng vạm vỡ…
Từng đóa linh quang lần lượt hiện ra, trông có vẻ kỳ lạ mà tráng lệ, giống như cả thế gian này, chỉ trong chớp mắt liền phát sinh biến hóa diệu kỳ, có một cảm giác như đất trời đảo lộn.
“Người có ngũ khổng thất khiếu nên trên đầu có linh quang thể hiện khí tức, nhưng người thường không tự biết được mà chỉ thuật sĩ có thể nhìn thấy…”
Không hề tự chủ, hắn đột nhiên nghĩ đến câu này. Lời này vốn là khi chép kinh thư ở Độ Vân tự, hắn vô tình nhìn thấy trên tờ bút ký kia.
Trên tờ bút ký kia, còn trình bày lý luận là: “Người thường vốn phát ra ánh sáng của năm loại khí, gồm có huyết khí, văn khí, sát khí, quan khí, phú quý khí. Huyết khí là gốc rễ con người, thân khỏe thì khí mạnh, thân yếu thì khí yếu; văn khí, bụng có thi thư khí như hoa, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Người có văn khí đại thành, văn chương rực rỡ, có thể viết nên những bài văn chương như gấm như ngọc, quỷ thần đều sợ. Sát khí do hung tàn bạo ngược mà sinh. Quan khí là khi bước vào quan trường, trở thành người bề trên, tự nhiên có quan khí quanh người. Phú quý khí do cuộc sống vàng son no đủ có thể dưỡng ra…”
Những câu trình bày giải thích trên, Diệp Quan Sinh đã nhớ nằm lòng, chỉ là mãi không thể chứng minh được, không sao biết được đúng sai, đến tận hôm nay hắn đột nhiên như mở linh khiếu, liền có thể nhìn thấy linh quang khí tức trên đầu người khác.
Chẳng lẽ là hắn đã bước vào hàng ngũ thuật sĩ?
Liên quan đến Vĩnh Tự Bát Kiếm, Diệp Quân Sinh đã sớm nhận ra nó không phải tầm thường, rất có khả năng là một môn thần thông, như hôm nay có thể phát huy ra năm đạo kiếm ý đột phá ngưỡng cửa, có thể nhìn thấy linh quang huyết khí là minh chứng không thể chối cãi.
Chỉ là, môn thần thông này so với bản bút ký kia, dường như có nhiều chỗ khác biệt.
Ví dụ như thuật sĩ tu luyện, đều phải từng bước một, đầu tiên khai khiếu phóng âm thần ra, sau đó lại rèn luyện âm thần, giúp nó lớn mạnh, rồi ngưng tụ Pháp Tướng, khi đó mới có thể sử dụng thần thông, nhưng nhìn lại mình, đến khiếu còn chưa mở đây.
“Hắc, thế gian vốn có rất nhiều thần thông, làm sao có thể quơ đũa cả nắm? Mà những thứ bút ký kia viết, rõ ràng rất đơn sơ, chỉ có thể tính là lý luận nhập môn, tuyệt đối không phải là khuôn vàng thước ngọc. Huống chi Vĩnh Tự Bát Kiếm là do Hồ Tiên truyền thừa cho, đương nhiên không thể xem như bình thường được.”
Diệp Quân Sinh vốn chẳng phải ngu ngốc, thoáng chốc đã hiểu hết những nghi hoặc trong lòng, chỉ tiếc là mãi không liên hệ được với vị Hồ Tiên truyền cho kiếm ý kia, nếu không nhất định sẽ hỏi thăm được rõ ràng.
“Người đời phát ra ánh sáng của năm loại khí, hiện giờ vẫn chỉ nhìn thấy huyết khí, chắc phải đi quan sát thêm vài người nhìn các loại linh quang khí tức khác xem xem thế nào.”
Có được một loại kỹ năng mới, Diệp Quân Sinh mừng rỡ không thôi, hăm hở muốn dùng. Vô tình nhìn thấy gà vịt đi ngang, hắn chăm chú quan sát, trên đầu của chúng không ngờ cũng có xuất hiện huyết khí, chỉ là rất yếu ớt nhỏ bé, tầm củ lạc đổ lại mà thôi.
Hắc, hóa ra loài vật cũng có thể nhìn thấy đặc điểm khác… Cứ vậy mà suy, xem quỷ xem yêu không biết thế nào?
Lại ngửa mặt nhìn trời, thấy khoảng trời rộng phía trên Bành Thành đều có tầng tầng huyết quang bao trùm, sức sống bừng bừng, ngẫm ra cũng do dân cư đông đúc mới sinh ra được, nếu như ra chốn ngoại thành hoang vắng làm sao có được.
Ở chốn đông người, huyết khí nồng đậm, nối liền thành một mảnh, như tạo thành một trận pháp.
Đi được vài bước hắn đột nhiên bị một phen nhức đầu hoa mắt, kiếm ý trong đầu kêu ong ong một trận, muốn quan sát thêm, nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
“Thì ra là kiếm ý phát ra sẽ làm hao tổn tinh thần, nên không thể kéo dài được.”
Diệp Quân Sinh hiểu ra bèn bình tâm trở lại, hắn liền quay trở về nhà, thời gian còn dài còn có nhiều cơ hội thử nghiệm.
Sau khi về nhà, hắn liền đánh một giấc thật say, đợi đến khi tỉnh lại quả nhiên là tinh thần lại phấn chấn, chợt nảy ý hay bèn vào phòng em gái lấy một cái gương đồng ra soi, để xem xem linh quang khí tức của mình như thế nào…
Là một đoàn ánh sáng đỏ so với nắm tay người lớn thì có nhỏ hơn đôi chút, màu sắc lại rất tươi sáng, nhìn vào giống như có một ngọn lửa đỏ đang cháy rực trên đầu, cho thấy sức sống tràn đầy.
Bỗng nhiên, hắn chợt liếc mắt nhìn thấy ở giữa chùm sáng đỏ ấy lại có một quầng sáng nhỏ xuất hiện, trông như một cầu vồng nhỏ bé rất là rõ ràng.
Nó là?
Nó là văn khí ư?
Diệp Quân Sinh thoáng chốc liền ngẫm ra.
Tia văn khí này trông rất nhỏ, chỉ cỡ chừng sợi tóc. Chỉ không biết là, nó xuất hiện do anh chàng thư sinh mọt sách mình có tài văn chương, hay là do vô tình đoạt được giải nhất hội thơ Đạo An hoặc giả do cả hai cũng nên, sau này mình phải thường xuyên chú ý mới được.
Vì ngăn chặn tinh thần bị hao tổn quá mức, hắn bèn nhanh chóng để gương xuống, thu liễm kiếm ý, bình tĩnh ngồi xuống suy tư.
Bấm tay tính toán, hắn về nhà ở Bành Thành cũng đã hai ngày. Trong hai ngày này, kể cũng có người nghe tin mà tới nhà xin gặp, nhưng đều bị Diệp Quân Sinh lấy cớ "phải tập trung ôn lại bài vở, chuẩn bị kỳ thi Đồng tử’ mà từ chối không gặp, càng không nhận lời mời tham gia các loại yến tiệc vẽ vời.
Kể từ đó trong mắt kẻ khác, Diệp Quân Sinh liền có dòng chữ "không biết điều" dán trên trán.
Giải nhất hội thơ Đạo An, xem như một loại thanh danh, mà nếu muốn mở rộng thanh danh này thêm nữa, ắt phải biết nắm thời cơ ra sức nâng lên, phải a dua săn đón mới có thể duy trì. Mà Diệp Quân Sinh vốn là trốn tránh hơn mười hôm mới về, giờ về lại không nể mặt ai, người ngoài tự nhiên thấy căm tức, có người sẽ nghĩ: “Tên mọt sách này biết làm thơ nhưng chẳng biết làm người.” Lại có những kẻ lòng dạ đểu cáng, liền cảm thấy hắn chỉ là hạng người danh hão lừa đời, sợ bị xấu mặt nên mới không dám đi giao lưu làm quen…
Về phần dân chúng bình thường ở Bành Thành, có rất nhiều người còn chẳng biết chữ càng khỏi phải nói đến việc thưởng thức văn thơ câu cú. Trong mắt bọn họ, bất kể giải nhất giải bét gì của các hội thi thơ đều không so được với cái công danh tú tài, cho nên sự náo nhiệt của văn đàn đối với bọn họ, thật sự quá lạ lùng mới mẻ, cũng không cần nói đến sức ảnh hưởng.
Diệp Quân Sinh không muốn chen chân vào nhóm văn nhân nhã sĩ ấy, cả ngày dạo núi xem sông, chơi bời trăng gió, khóc xuân buồn thu, rền rĩ đau khổ. Có thời gian rảnh, không bằng cố tu luyện thêm Vĩnh Tự Bát Kiếm có hơn không. Đương nhiên, ôn bài cũng là một việc hắn không thể bỏ qua, vì đến tháng hai đầu xuân, kỳ thi Đồng Tử sẽ bắt đầu, không thể sơ sẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.