Nhàn Thê Đương Gia

Chương 115: Bắc Đường Ái Nhàn

Tây Lâu Tiểu Nam

09/12/2013

Edit: Aquarrius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi Thất Nhàn khóe miệng giật giật, đứa nhỏ này, chắc không phải là con của mình chứ? Lại còn nhận ra được mình? Có phải quá thông minh rồi không?

Thoáng cái vừa tức vừa căm phẫn, hai lão đầu kia rốt cuộc trông nom đứa nhỏ như thế nào, tại sao lại để cho đứa nhỏ một mình đợi ở giữa đường? Hai lão chạy đi đâu rồi?

Ngày thường bọn họ chăm sóc đứa nhỏ như vậy sao? Cho nó đeo bánh mì, rồi mặc kệ nó?

Thật là quá đáng.

Đừng để cho nàng thấy được hai người kia, nếu không nàng gặp một lần đánh một lần.

Run run vươn cánh tay vô lực ra: “Đưa đứa nhỏ cho ta.”

Bắc Đường Tẫn dĩ nhiên không nghĩ tới đứa nhỏ này chính là con của Thất Nhàn, chỉ cho là đứa trẻ bị vứt bỏ ở nơi này, tùy tiện nhận mẫu thân.

Nhưng thấy Thất Nhàn có vẻ rất thích, liền ôm đứa nhỏ, đưa tới trong ngực Thất Nhàn.

Đứa nhỏ vừa vào trong ngực Bắc Đường Tẫn, liền cười càng tươi, há miệng liền gọi: “Phụ thân!”

Phụ thân? Thất Nhàn mồ hôi nhỏ giọt, đứa nhỏ này, làm sao lại tùy tiện gọi? Nếu bị Vân Lẫm nghe được, đoán chừng cũng sẽ muốn bóp chết nó mất.

Bắc Đường Tẫn sửng sốt một chút, chợt cười to: “Tốt! Bé ngoan!” Đứa nhỏ này thật biết điều, gọi Thất Nhàn là mẹ, gọi hắn là phụ thân, không phải là đem hắn cùng Thất Nhàn tạo thành một đôi sao? Đây tuyệt đối là dấu hiệu tốt.

Cánh tay mập của đứa nhỏ nhéo vạt áo của Bắc Đường Tẫn, cũng “khanh khách” cười không ngừng cho đến khi “nước xanh” từ lỗ mũi nhỏ chảy xuống.

Thất Nhàn trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn đầu đứa nhỏ đưa một cái về phía trước, vật màu xanh sền sệt cùng mấy cái rỉ mũi lập tức bôi ở trên vạt áo sạch sẽ cao quý của Bắc Đường Tẫn.

Khóe mắt Thất Nhàn co giật dời đi chỗ khác. Nàng không thấy! Nàng không nhìn thấy!

Rốt cuộc là người nào đem con nhà nàng dạy thành nham hiểm như vậy? Đứa nhỏ này không phải là cố ý chỉnh hắn chứ?

Một áo bào thượng hạng, liền cứ như vậy bị đứa nhỏ này độc hại.

Đứa nhỏ đã buông lỏng vạt áo của Bắc Đường Tẫn, cánh tay mập chụp lại chụp, ánh mắt cười thành hình trăng non lưỡi liềm, tựa hồ cực kỳ vừa lòng với tác phẩm của mình.

Ách? Bắc Đường Tẫn lập tức ngưng cười. Cau mày, trợn mắt. Hắn khi nào thì gặp qua đãi ngộ như vậy? Cho dù là mấy đứa nhỏ trong nhà, có đứa nào không biết điều? Đứa nhỏ này quả nhiên là trẻ con nơi thôn dã, không có quy củ, lên không được mặt bàn.

Cực kỳ chán ghét cách xa đứa nhỏ, đảo mắt nhìn Thất Nhàn: “Nàng nếu thích trẻ con, tự chúng ta sinh một đứa.” Ngụ ý chính là muốn bỏ đứa nhỏ này.

“Khụ khụ.” Thất Nhàn nghe vậy, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Hung hăng trợn mắt trắng với Bắc Đường Tẫn một cái. Ai nói muốn cùng hắn sinh con chứ? Người nam nhân này, mắt có thể sáng hơn một chút không?

Hung ác nói: “Đưa đứa nhỏ cho ta!”

Bắc Đường Tẫn lúc này mới giống như xách đồ bỏ đi, túm cổ áo đứa nhỏ đưa tới cho Thất Nhàn: “Đứa nhỏ này rất bẩn. Coi chừng nó làm hỏng quần áo nàng.” Rất là hảo tâm nhắc nhở Thất Nhàn. Mình tuyệt đối là ví dụ điển hình.

Đứa nhỏ vừa đến trong ngực Thất Nhàn, lập tức giống như bạch tuộc tám chân, thật chặt dính trên cổ Thất Nhàn. Dùng sức cọ lại cọ, bộ dạng cực kỳ thỏa mãn. Trên đỉnh đầu mấy mấy sợi tóc tơ màu vàng mềm mại cũng dụi lên sườn mặt Thất Nhàn, cọ cọ khiến nàng cũng ngứa.

Khóe miệng Thất Nhàn dâng lên nụ cười hạnh phúc.

Trong nội tâm Bắc Đường Tẫn cực kỳ buồn bực, đứa nhỏ này, làm sao đến tay Thất Nhàn liền biết điều như vậy?

Lần nữa nâng mắt nhìn Thất Nhàn, đây là lần đầu tiên cười trong mấy ngày qua. Nếu đứa nhỏ này có thể chọc cho Thất Nhàn vui vẻ, lưu lại nó cũng được.



“Đi thôi.” Vén rèm lên, ra lệnh với người phía dưới.

Xe ngựa tiếp tục đi, ngựa tung vó, lưu lại bụi mù cuồn cuộn.

Một khắc đồng hồ sau, trên đường lớn xuất hiện hai bóng người lo lắng.

“Đứa nhỏ, ngươi bò đi đâu rồi?” Lão già áo tím mang theo tiếng la khóc nức nở. Đứa bé này, thật sự là không an phận mà. Lúc chỉ biết nằm, đã hành hạ hắn cùng lão áo xám đến khổ rồi. Sau khi biết đi, thì càng thêm quậy phá khắp nơi. Mới không nhìn chút xíu, lập tức liền không thấy tăm hơi.

Hôm nay, hắn cùng lão áo xám mang đứa nhỏ xuất cốc đi chơi, thừa dịp lúc hắn cùng lão áo xám tìm quán trà nhỏ ăn điểm tâm, đứa nhỏ này lại biến mất.

Nhìn cha của đứa bé này lúc nào cũng mang khuôn mặt người chết, còn tưởng hắn khi nhỏ sẽ không phải đứa nhỏ thích nháo; nương của hắn xem bộ coi phiền toái như bò cạp độc, vậy con cũng không thể là người thích gây chuyện. Bất quá làm sao hết lần này tới lần khác lại sinh ra đứa nhỏ hành hạ người như vậy?

Đề phòng lúc dừng chân đứa nhỏ vì đi xa mà đói bụng chết, hắn mới nghĩ biện pháp ngày ngày treo trên cổ đứa nhỏ một khối bánh mì, ít nhất tạm thời cũng sẽ không khiến cho nó bị đói.

“Oa Oa, mau ra đây a.” Lão áo tím hô một tiếng chua xót gạt lệ: “Sư phụ tìm ngươi tìm thật khổ cực a.”

“Còn khóc?” Lão áo xám lườm hắn một cái: “Không phải đều tại ngươi, tham ăn, làm mất đứa nhỏ.”

“Trách ta? Ta tham ăn?” Lão áo tím lập tức cãi ầm lên, “Ngươi lão đầu chết tiệt, ngươi cũng không phải giống vậy sao. Ăn so với ta còn khoan khoái hơn, cũng không nhìn tới đứa nhỏ bị mất tích, ngươi còn nói?”

“Đứa bé kia là ngươi giám hộ, không phải ta.” Lão áo xám lành lạnh cho một câu.

Đầu của Lão áo tím trong nháy mắt cúi xuống. Quả thật, là hắn cố ý mang đứa nhỏ kia đi. Nếu để cho cha hắn biết được mình lại đánh mất con của hắn, không biết sẽ làm ra cái phản ứng gì.

Nhớ tới Vân Lẫm khuôn mặt băng lạnh như người chết, cả người Lão áo tím liền run run. Tìm! Phải nhanh chóng tìm!

Dọc theo đường đi, đứa nhỏ không ít lần làm Bắc Đường Tẫn tức giận. Trong miệng tuy là thân ái hô: “Phụ thân”, nhưng không hề khách khí đối với Bắc Đường Tẫn, làm cho Thất Nhàn dở khóc dở cười.

Thí dụ như, vừa đến lúc muốn đi tiểu, đứa nhỏ liền lập tức buông Thất Nhàn, mà nhảy lên người Bắc Đường Tẫn, coi Bắc Đường Tẫn thành bô đựng nước tiểu nhà mình. Sau khi xong chuyện, vẻ mặt còn vô tội cười như ánh mặt trời nhìn Bắc Đường Tẫn.

Bắc Đường Tẫn giận đến nghiến răng, hận không thể đem đứa nhỏ này nghiền xương thành tro, có ai dám càn rỡ như thế trên người đường đường là thái tử điện hạ như hắn?

Nhưng vừa nhìn thái độ của Thất Nhàn cực kỳ yêu thích đứa nhỏ này, Bắc Đường Tẫn đành nhịn xuống. Hơn nữa hết sức lấy lòng, muốn cùng đứa nhỏ này quan hệ tốt hơn.

Hết lần này tới lần khác đứa nhỏ này lại không thèm ngó tới. Nên làm cái gì liền như cũ làm cái đó.

Giận đến Bắc Đường Tẫn nhảy xuống ngựa xe, trực tiếp cưỡi ngựa đi. Đứa nhỏ này, vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Xe ngựa một đường đi đến ngọn núi lửa tiếp giáp với ranh giới của Bắc Hãn, Bắc Đường Tẫn mới hơi yên tâm, lo lắng đến ngày một tháng bảy mà xe ngựa vẫn còn ở nơi hoang dã, phải ngủ nơi rừng núi thì thân thể sẽ không chịu nổi. Liền quyết định vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi.

Dù sao đây cũng là chỗ giao nhau giữa hai nước, mọi người hai nước ở chỗ này buôn bán lui tới thường xuyên, Bắc Đường Tẫn lớn lên ở nước ngoài đến đây cũng thành người bình thường rồi, dĩ nhiên không dậy nổi sóng to gió lớn gì.

Phục vụ bất đồng, tiếng nói bất đồng, tràn ngập ở thành nhỏ nơi biên cảnh này, phồn hoa cùng náo nhiệt không thua nơi kinh thành.

Bắc Đường Tẫn dắt Thất Nhàn xuống xe, trong ngực Thất Nhàn là tiểu oa nhi ló ra một cái đầu tóc tơ.

Đứa nhỏ mở ra hai mắt mông lung, nước miếng giọt giọt chảy xuống. Một cánh tay mập lập tức kéo tay áo rộng thùng thình của Bắc Đường Tẫn, lau! Lau! lau!

Sau khi lau sạch sẽ xong, mới ngẩng khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn, lấy lòng cười với Thất Nhàn: “Mẹ mẹ. . . . . .” Bé ngoan ngoãn gọi, bé không làm dơ quần áo của mẹ nha.

Bắc Đường Tẫn lập tức hóa đá, đứa nhỏ này, thật đúng là không buông tha một tia một cơ hội làm bẩn áo bào hắn mà. Tròng mắt nghiêm khắc trừng nói: “Ngươi. . . . . .”

Thất Nhàn hung hăng nhịn cười, cắt đứt việc hắn gầm thét con mình: “Đi vào ăn cơm đi.”



Lời nói bình thản của nàng khiến cho Bắc Đường Tẫn vui mừng trong bụng. Thất Nhàn có lúc nào nói chuyện cùng hắn nhẹ nhàng như vậy chứ? Luôn thọc gậy bánh xe, khẩu khí xông đến khiến cho hắn tức giận. Tuy nói hắn đối với đứa bé này thật sự không có hảo cảm gì, nhưng lại khiến cho Thất Nhàn vui vẻ, tựa hồ cũng không bài xích hắn như vậy nữa. Đứa bé này, chung quy mang theo cũng có lợi.

Trong tửu lâu, Bắc Đường Tẫn mang theo Thất Nhàn cùng đứa nhỏ ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, quả thật ấm áp giống như một nhà ba người.

Bề ngoài của Bắc Đường Tẫn tuấn mỹ, tự nhiên khiến cho không ít cô gái nhìn lại. Chậc chậc, thật là rất tuấn lãng đây. Nhìn trang phục, nhìn khí chất, hẳn là người nhà giàu. Đáng tiếc, cô gái bên cạnh kia chỉ là liễu yếu đào tơ, rất khó nói là xứng đôi với nam tử xuất sắc như vậy.

Các cô gái trong lòng âm thầm so đo, mình không phải xinh đẹp hơn rất nhiều so với nữ nhân kia sao? Tại sao nữ nhân kia có thể có được nam tử kia? Nếu nam tử kia quen với mình, tất nhiên sẽ càng yêu thương mình hơn.

Cho nên, các cô gái nhỏ giọng nghị luận, nóng lòng muốn thử, rất nhiều cô gái muốn tự đề cử mình.

Trên mặt Bắc Đường Tẫn treo lên một nụ cười, đối với Thất Nhàn nói: “Nàng nghe được bọn họ nói gì không?”

Thất Nhàn bĩu môi, lớn tiếng như vậy, nàng cũng không phải là người điếc, có thể không nghe được sao?

“Cho nên, nàng gả cho ta, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.” Khẳng định rất đắc ý.

Phi! Thất Nhàn trong lòng thầm mắng. Lựa chọn tốt nhất? Đây chính là rõ ràng chỉ mục đích của kẻ điên. Hắn thật không biết xấu hổ nói ra. Hắn tại sao không đi cưới những nữ nhân này đi? Những người đó hẳn là mừng rỡ như điên nếu được gả cho hắn đó.

“Phụt phụt!” Đứa nhỏ cũng rất không nể tình với Bắc Đường Tẫn phun ra hai ngụm nước miếng.

Thất Nhàn vừa nhìn, vui vẻ. Con trai, trong lòng con hẳn cũng đang chửi cái tên vô sỉ này đi. Hai tiếng “phốc phốc” kia, không phải là hai chữ “phi phi” sao?

Bắc Đường Tẫn thấy lời của mình không được Thất Nhàn đáp lại, lập tức biến chuyển đề tài: “Nhàn nhi, đứa nhỏ này còn không có tên nha. Nếu không, nàng chọn một tên cho nó đi.” Hắn biết, chỉ cần chủ đề liên quan đến đứa nhỏ, hẳn là Thất Nhàn sẽ nói.

Tên sao? Thất Nhàn đột nhiên nhớ ra, quả thật vẫn chưa có, Vân Lẫm xem chừng đối với đứa nhỏ này cũng rất oán hận, cho nên vẫn không đặt tên cho nó. Nàng mong đợi tranh thủ quyền lợi cho con, kết quả, Vân Lẫm tùy tiện ném ra hai chữ: “Ái Nhàn”, lúc ấy làm cho mồ hôi nàng nhỏ giọt rơi đấy đất.

Cái tên này cũng quá cường đại rồi. Lại dùng cái tên đệm “ái”, mang theo nùng tình mật ý của cha nó đeo vào. Sợ người bên cạnh không biết hắn yêu sao?

Nhưng mà, đứa nhỏ này sau này lớn lên, có khi nào sẽ trách cha mẹ mình lấy tên nữ tính như vậy đặt cho nó hay không?

Sau đó, đứa nhỏ lại bị Lão áo tím mang đi, khiến cho chuyện này liền bị Bỏ qua sang một bên.

Lúc này, nhắc lại, hẳn đúng là lúc nên đặt chữ rồi. Nhưng mà, Vân Lẫm không có ở đây, tên này làm sao đặt đây?

Đột nhiên, Thất Nhàn linh quang chợt lóe. Ái Nhàn? Thích rảnh rỗi. Vừa là cha hắn ban cho chữ, vậy liền lấy nghĩa từ, gọi là Hách Liên Ái Nhàn đi.

“Nghĩ ra tên chưa?” Bắc Đường Tẫn lại hỏi: “Nếu không ta đặt tên cho đứa nhỏ này nha?”

Khóe mắt Thất Nhàn giật giật. Nam nhân này, thật đúng cho mình là cha của đứa nhỏ sao, ngay cả tên cũng muốn đặt? Nếu thật để cho hắn đặt, lấy tính cách bình dấm chua kia của Vân Lẫm, nhất định sẽ nổi điên.

“Ái Nhàn.” Thất Nhàn bất đắc dĩ phun ra. Tên của con mình tại sao phải nói cho hắn biết?

Hai mắt Bắc Đường Tẫn tỏa sáng: “Tên rất hay!”

Thất Nhàn nâng chung trà lên, tự mình uống một ngụm. Tất nhiên là tên rất hay.

“Bắc Đường Ái Nhàn! Ngươi sau này liền gọi là Bắc Đường Ái Nhàn rồi!” Nâng cằm của đứa nhỏ lên, lời của Bắc Đường Tẫn không biết hù chết bao nhiêu người.

“Khụ khụ.” Một ngụm trà trong miệng Thất Nhàn phun ra, bị ngữ điệu kinh người của Bắc Đường Tẫn làm cho sợ đến ho sặc sụa.

Sắc mặt nàng quái dị nhìn Bắc Đường Tẫn. Bắc Đường Ái Nhàn? Nam nhân này, sẽ không có bệnh chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Đương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook