Chương 100: Bách hoa thịnh yến
Tây Lâu Tiểu Nam
09/12/2013
Editor: Hà Linh
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đến Bách hoa thịnh yến, đám nữ quyến tụ tập chật cả Dực Vương phủ.
Ai ai cũng mang trang phục lộng lẫy, trâm cài lủng lẳng, cảnh tượng hết sức xa hoa.
Cửa trước mở rộng, cung nghênh thánh giá.
“Vương phi, trong phủ từ trên xuống dưới đều đã quét dọn xong. Quả như Vương phi dự liệu.” Hải Đường ghé vào bên tai Thất Nhàn nói nhỏ.
Thất Nhàn mỉm cười chào hỏi một vị phu nhân nào đó, khoe miệng khẽ động: “Phát hiện cái gì?”
“Phượng ấn.” Hải Đường nhíu mày một cái.
Phượng ấn? Vân Lam lần này ra tay mạnh ghê, ngay cả phượng ấn mà cũng mang ra, sao không mang cả ngọc tỉ ra luôn một thể? Nét cười trên mặt Thất Nhàn vẫn không giảm.
“Dưới giường vương phi còn phát hiện rất nhiều hình nhân vu cổ ghi sinh nhật của hoàng hậu.”
Đây là định châm ngòi ly gián giữa Tam Huệ và mình sao? Nhưng tình cảm giữa nàng và Tam Huệ có thể chỉ vì những vật ngoại thân này mà dao động sao?
“Đem hình nhân đốt đi. Còn phượng ấn thì ném cho Hách Liên Tâm Nhụy.” Thất Nhàn khẽ nhếch miệng, vẻ mặt vẫn không động.
“Vâng.” Hải Đường lặng lẽ lui xuống.
“Bệ hạ, Hoàng hậu giá lâm!” Một tiếng gọi truyền đến.
Vân Lam cùng Tam Huệ mặc áo bào tay rộng màu vàng, trên thêu đầy long phượng, từng chum tơ rủ xuống, bước qua cửa chính.
“Bệ hạ cát tường, hoàng hậu nương nương cát tường!” Chúng nữ nhân trong phủ cúi người.
“Bình thân!” Vân Lam cười lớn, “Hôm nay mọi người cũng đừng khách sáo, đừng vì quả nhân ở đây mà làm giảm hứng thú của mọi người. Yến hội ngày thường làm thế nào thì giờ vẫn cứ thế ấy đi.”
Hắn chuyển hướng về phía Thất Nhàn: “Dực vương phi, quả nhân đành tới làm phiền ngươi vậy. Lần đầu tiên chuẩn bị thịnh yến nên chắc ngươi cũng rất vất vả nhỉ? Không biết chuẩn bị đến đâu rồi?” Vẻ mặt hắn tươi cười, còn đôi mắt lại híp lại thành một khe hở, như là rắn độc rình mồi.
Thất Nhàn ra vẻ ngoan ngoãn, cười rạng rỡ: “Bệ hạ sao lại nói vậy, bệ hạ có thể tới đã là vinh dự cho kẻ hèn này rồi. Các tiết mục trong Bách hoa thịnh yến này đều do nô tì tỉ mỉ chuẩn bị, đảm bảo là cực kì đặc sắc!”
“Vậy thì tốt!” Vân Lam cười xòa, sải bước vào phía trong.
Tam Huệ mỉm cười dắt tay Thất Nhàn, cũng đi theo.
Những kẻ khác bám sát phía sau.
“Mẹ, đây là vật gì?” Ở trong biệt uyển tại kinh đô của hoàng gia, Lục Phúc cầm một cái ấn lớn hình vuông trong tay, buồn bực nhìn mẫu thân của mình.
Lúc nãy hắn đang vội, chạy đến phía hậu niện, lại bị khối đá lớn này làm cho vấp ngã. Hắn vốn định đá bay nó một phát, chỉ một tảng đá mà cũng dám phản lại hắn!
Có điều hắn nhìn kĩ lại thì hình như đây không phải hòn đá bình thường, lập tức liền đem lên cho mẫu thân xem.
Hách Liên Tâm Nhụy híp mắt nhìn một lúc lâu, mặt mụ lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Phượng ấn a phượng ấn, cuối cùng mụ cũng có được. Lúc trước khi tiên đế còn tại vị, mụ vì tham vọng của tiên đế mà tự nguyện buông tha cho con dấu biểu tượng cao quý này.
Bây giờ nó lại trở về trong tay mụ, mụ sẽ không buông tay lần nữa.
Mụ lại sực tỉnh ra, thứ này sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện tại chỗ của mụ được? Chẳng lẽ là Vân Lam sắp ra tay với mụ?
Đôi mắt mụ lóe lên vẻ ngoan độc, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương*. Đã như vậy thì mụ cũng không ngốc đến nỗi ngồi đợi ở đây. (*ra tay trước để nắm phần thắng, kẻ đánh sau dễ nhận phải tai ương)
Mụ lập tức giao cho Lục Phúc: “Phúc, đem thứ này giấu đi. Chúng ta ra ngoài!”
Hôm nay đúng dịp Dực vương phủ mở Bách Hoa thịnh yến, sao có thể thiếu mất vị công chúa tôn quý nhất trong hoàng triều này được?
Trên nóc nhà, một thân hình màu đen thản nhiên cười giữa màn đêm mị hoặc, quay người, làn váy hoa hiện ra, đi về phía Dực vương phủ.
Trong Dực vương phủ, đèn đuốc sáng trưng, sân khấu cao cao, màn che mở rộng.
“Nương nương gặp nạn, oan cũng quá sâu, thứ cho thần thất hẹn…”
Trên sân khấu diễn một khúc “Li miêu hoán thái tử*” động lòng người đang trình diễn. (*Báo giả thái tử: đem tráo hoàng tử thành con báo, vu tội cho phi tấn sinh ra nghiệt chủng.)
Trong số các phu nhân có kẻ rơi lệ, có kẻ cảm khái, cũng có kẻ than thở thương tiếc.
“Dực vương phi, đó là khúc ca gì vậy? Quả nhân chưa từng nghe qua.” Vân Lam híp mắt, quay đầu lại hỏi.
“Bẩm bệ hạ, đây là khúc ca vốn ở quê quán nô tì, chẳn qua là dùng tài uốn lưỡi của nghệ nhân mà lấy lòng dân chúng thôi. Nô tì nghĩ, mấy tiết mục bình thường chắc mọi người cũng nghe chán rồi. Vậy nên mới lấy chút trò giải trí của dân chúng mà dâng lên, khiến cho bệ hạ cũng các phu nhân chê cười rồi.” Thất Nhàn cúi đầu nói.
“Dực vương phi đừng quá khiêm nhường.” Một phu nhân ngồi ở bên cạnh vừa gạt lệ vừa nói: “Khúc ca này thật sự là cảm động vô cùng, khiến người ta rơi lệ. Quả thật so với mấy tiết mục ngớ nhẩn kia thú vị hơn nhiều.”
Thất Nhàn nhìn nàng: “Lãnh phu nhân thích là tốt rồi.” Vị này chính là mẫu thân của Lãnh Tiêm Vũ, phu nhân tả tướng.
Vân Lam liếc mắt, tiếp tục xem kịch.
“Vương phi, người uống ngụm trà cho ấm giọng đi.” Hải Đường mỉm cười bưng lên một chén trà mới, từ từ đến trước mặt Thất Nhàn.
Thất Nhàn nhận lấy: “Hải Đường đến rồi à?”
“Dạ, đến rồi thưa vương phi!” Hải Đường nói một câu mà bao hàm hai ý nghĩa.
Thất Nhàn lại càng vui vẻ hơn: “Ngươi cũng đừng vội như vậy, ngồi xuống đi; cũng ngồi một chỗ xem kịch vui a.”
Hải Đường dạ một tiếng, đem cái ghế nhỏ đến, ngồi xuống bên cạnh Thất Nhàn.
Trên sân khấu, tình thâm ý nặng, rung động đến tâm can.
Bên dưới đài cũng là từng đợt cảm xúc mãnh liệt.
“Bệ hạ” Một ám vệ nói vào bên lỗ tai Vân Lam “…không tìm thấy…”
Thất Nhàn quay lại nhìn thấy mặt Vân Lam khẽ biến sắc, lại lập tức hồi phục.
Hắn quay đầu lại, mang hàm ý không rõ liếc nhìn Thất Nhàn, Thất Nhàn lịch sự gật đầu.
“Làm sao vậy?” Tam Huệ ngồi bên người Vân Lam bực bội nói, hai người này sao lại trao đổi động tác kì quái với nhau như vậy? Cầu trời đừng có xảy ra chuyện gì!
Vân Lam xoay qua trấn an nàng, vỗ vỗ bàn tay Tam Huệ: “Không có việc gì” Hắn lại dừng một chút, “Quả nhân chỉ đang nghĩ tiết mục Dực vương phi dàn dựng thật là đặc sắc.”
“Đa tạ bệ hạ đã khích lệ.” Thất Nhàn từ trước đến nay luôn là kẻ mặt dày, không khách khí tiếp nhận.
“Phúc Ninh công chúa đến!” Đột nhiên một tiếng gọi vang lên, không hề hòa hợp với tiếng múa hát cười nói bên trong.
Mọi người đều nghe rõ mồn một âm thanh vừa rồi. Phúc Ninh công chúa? Nếu không nhớ nhầm thì đây là phong hào tiên đế ban thưởng cho muội muội mà hắn yêu thương nhất. Chẳng phải người này đã hương tiêu ngọc vẫn từ mười mấy năm trước sao? Sao lại có thể xuất hiện? Hình như là có chút quái dị?
Đám nữ quyến đều kinh ngạc.
Ánh mắt Vân Lam trầm xuống.
Mọi người quay đầu thì thấy một chiếc ghế dựa xuất hiện trước cửa. Ngồi trên xe lăn là một nữ nhân khoảng 30, tuổi đã lớn, nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, trang phục đồng màu, ngay ngắn xinh đẹp. Chỉ là nhìn thân thể mềm nhũn kia cũng biết là người này là kẻ tàn phế.
Đây là Phúc Ninh công chúa sao?
Đi cùng là một kẻ béo tròn như quả khí cầu, khuôn mặt kia có mấy phần giống bệ hạ. Nhưng khí chất đó thì thật không dám khen.
Tiếp đó, lại nhìn thấy đám phu quân phía sau đang cau chặt mày, đi theo vào.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Sao lại đến hết thế?”
“…”
Đám phu nhân quay lại nhìn phu quân mình, nhao nhao hỏi.
Thất Nhàn vung tay lên, đào hát từ trên sân khấu lẳng lặng đi xuống.
Ha ha, màn hài kịch chính đã mở màn, mấy trò đùa vặt vãnh kia nên xuống đài được rồi.
“Tiểu Thất, đây là…chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tam Huệ không thể tin, giữ chặt ống tay áo Thất Nhàn không buông. Hai người kia rõ ràng là Nhị nương cùng Lục đệ ở Cơ gia của nàng mới phải.
Thất Nhàn thở dài, đúng rồi, hiện nay Tam tỷ của nàng vẫn chưa biết khúc mắc bên trong chuyện này. Nàng cầm tay Tam Huệ: “Tam tỷ đừng sợ. Xem kĩ rồi hãy nói.”
Nàng không nghĩ Vân Lam sẽ vì đòn đánh này mà mất đi ngôi vị đế vương, lại càng không cho rằng chỉ bằng ba mẹ con Hách Liên Tâm Nhụy sẽ có thể làm rung chuyển trụ cột đế vị của Hách Liên Vân Lam, chỉ có điều nàng muốn bọn họ chém giết một hồi, làm giảm tinh thần của Hách Liên Vân Lam.
“Cô cô sao không thông báo một tiếng mà lại xông vào vậy? Khiến quả nhân thật sự không kịp đón.” Hách Liên Vân Lam đưa tay qua, tiến lên vài bước.
“Bệ hạ cát tường, hoàng hậu nương nương cát tường.” Chúng thần vội vàng hành lễ.
Phúc Ninh công chúa đột nhiên xuất hiện, khiến bọn hắn liền có cảm giác sắp có biến cố.
Hôm nay vị công chúa này tới Dực vương phủ hô hoán bọn hắn, khí thế hung hãn, lai giả bất thiện*!
Hoàng gia này sợ là sắp rối loạn!
“Bệ hạ còn nhớ rõ cô cô là bổn cung sao?” Âm thanh như cành khô xát qua thủy tinh vang lên “Vậy sao Bách Hoa thịnh yến lớn như vậy lại không gọi bổn cung một tiếng đây?”
“Quả nhân sợ là cô cô không tiện, nên mới không cho gọi cô cô. Trái lại xem ra quả nhân nghĩ không chu toàn rồi.” Vân Lam tỏ rõ khí khái thiên tử mà nói với nàng.
Hách Liên Tâm Nhụy khẽ nhếch miệng: “Chẳng lẽ không phải bệ hạ sợ bổn cung nói ra việc không nên nói sao? Sợ ta lật đổ ngôi vị hoàng đế của ngươi?”
Đôi mắt Vân Lam lóe sáng: “Cô cô nói đùa sao? Quả nhân là chính nhân quân tử việc gì phải sợ?”
“Không sợ càng tốt!” Hách Liên Tâm Nhụy cười lạnh một tiếng, “Phúc, mang thứ đó ra!”
Lục Phúc từ trong bọc vải phía sau lấy ra một cái bình nhỏ, để xuống đất.
“Các vị đều biết, Hách Liên hoàng gia ta vì bảo vệ huyết thông thuần khiết, tổ tiên từng uống thần dược của Xích Huyền đạo nhân. Nếu là con cháu của Hách Liên gia ta, máu hắn nhất định có thể hòa cùng Xích Huyền thần dược!” Hách Liên Tâm Nhụy nói.
Bên dưới mọi người xì xào bàn tán.
“Cô cô, người nói vậy là có ý gì?” Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay áo.
Xích huyền thần dược? Không ngờ mụ còn giấu vật này! Là do hắn sơ sót!
“Bổn cung có ý nói là, ngươi, Hách Liên Vân Lam, mang họ Hách Liên của ta, nhưng lại không phải con cháu họ Hách Liên!”
Mọi người xôn xao kinh hãi!
Phúc Ninh công chúa nói bệ hạ không phải long tử? Vậy có nghĩa là bệ hạ được bọn họ phù tá nhiều năm như vậy căn bản không phải chủ nhân chân chính của bọn họ?
“Hoang đường!” Có người phất tay áo lên, trừng mắt nhìn Hách Liên Tâm Nhụy, chính là Độc Cô hữu tướng, “Công chúa Phúc Ninh của hoàng gia đã qua đời nhiều năm nay, lúc này lại đột nhiên xuất hiện. Ngươi lại nói một đám lời lẽ kì quái như vậy, không thể không khiến cho người ta nghi ngờ thân phận công chúa của ngươi!”
Chỉ có chừng đó cũng đủ bảo toàn tâm trí của phái theo Hoàng thượng.
Vị công chúa này xuất hiện rất kì quặc, đúng là khiến bọn họ hoài nghi.
“Khốn kiếp! Lời của bổn cung há có thể để cho đám tiểu nhân các ngươi chất vấn sao?” Hách Liên Tâm Nhụy nhìn Độc Cô hữu tướng, kẻ thù gặp nhau, mắt đỏ cả lên, “Phúc, đem phù ra!”
Lục Phúc vội vàng giơ tiểu Hổ phù bị làm giả ra.
“Thấy hổ phù như gặp tiên đế, Độc Cô hữu tướng, ngươi còn không mau quỳ xuống.” Giọng nói khàn khàn hét to.
“Hừ, ngươi là đồ đàn bà điên nói nhảm. Không chừng ngay cả hổ phù kia cũng là giả.” Hữu tướng vung tay áo choàng, vẻ mặt kiêu căng nhìn Hách Liên Tâm Nhụy.
“Ngươi…Được lắm!” Hách Liên Tâm Nhụy khò khè tức giận, “Phúc, đem chiếu thư của tiên hoàng ra.”
Thất Nhàn đưa mắt nhìn màn kịch đã từng chứng kiến một lần ở Cơ gia.
Hữu tướng giở ra xem xét, đúng là bút tích tiên đế cùng long ấn.
“Hữu tướng, ngươi còn gì để nói?”
“Vi thần không còn lời nào để nói!” Độc Cô hữu tướng tôn sùng nhất là tiên đế, hiện giờ đã có bằng chừng xác thực, tất nhiên hắn không còn lời nào để nói.
“Loại hữu tướng nho nhỏ như ngươi mà cũng dám hoài nghi thân phận của bổn cung. Người đâu, kéo xuống, đánh 50 trượng!” Rốt cuộc thì mụ cũng là hoàng nữ, khí thế sẽ không yếu đuối tí nào.
Thì vệ đang định tiến lên.
“Làm càn!” Vân Lam quát một tiếng, sắc mặt vô cũng xấu.
Cục diện lâm vào thế bế tắc.
Bọn thị vệ lập tức dừng lại.
Một bên là công chúa đã được xác nhận thân phận trước đây, bên bên là đương triều bệ hạ đang bị hoài nghi nguồn gốc.
Hách Liên Tâm Nhụy muốn đánh người của hắn, là muốn tát cho hắn một cái, xem ra là hạ quyết tâm muốn đạp nát uy nghiêm của hắn, chiếm vị trí của hắn!
Hắn từ nhỏ đã biết mình không phải huyết mạch hoàng thân, phụ hoàng tuy là đè ép các hoàng tử khác mà leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng luôn luôn hoảng loạn, cuối cùng sầu lo mà chết. Chính mình sao lại có thể theo gót được?
Hắn ngàn phòng vạn phòng, phòng kẻ có công, phòng Chiến gia, phòng Dực Vương, ngay cả em ruột của mình cũng phòng mà lại bỏ qua một kẻ này.
Cứ nghĩ đây là nữ nhân phụ hoàng yêu thương nhất, lại tàn tật đến mức này, cũng không muốn giày vò gì thêm, không ngờ mụ lại có dã tâm lớn như vậy!
Nếu nữ nhân này ngoan ngoãn giao tiểu Hổ phù tượng trưng cho quyền lực kia ra, hắn tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng.
Đã như vậy thì hắn chỉ mong phụ hoàng dưới đất không trách hắn tâm ngoan thủ lạt. Cái này gọi là nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Hắn dĩ nhiên có bài học trước đây, sẽ không buông tha cho kẻ trước mắt này!
“Cô cô, chỉ dựa vào thần dược cổ xưa này thì sao có thể nói được quả nhân không phải con cháu Hách Liên tộc? Không khỏi có chút hàm hồ?
“Hàm hồ hay không hàm hồ thì ngươi đến đây thử xem.”
Thấy Hách Liên Vân Lam không động đậy, Hách Liên Tâm Nhụy trào phúng nở nụ cười: “Thế nào? Không dám sao?”
Vân Lam cười một tiếng: “Cô cô nói thật buồn cười. Quả nhân sợ gì chứ?”
“Bệ hạ, công chúa đã có nghi hoặc này, liền mời bệ hạ làm theo là được. Cái này gọi là vàng thật không sợ lửa, bệ hạ đã là người trong hoàng gia, liền thử cái kia xem sao? Cũng tiện thể chặn lại mồm miệng mọi người.”
Vàng thật không sợ lửa? Thất Nhàn thầm cười trong lòng một tiếng. Nói thế thì cũng phải có vàng thật mới được. Vân Lam này là đồ giả mà, tất nhiên là sợ lửa nung rồi.
Vân Lam đảo mắt nhìn vị đại thần kia, vẻ lạnh lẽo trong mắt làm đại thần sợ run cả người, trong lòng kinh ngạc, chính mình cũng đang thật tâm vì bệ hạ suy nghĩ mà, sao bệ hạ lại cho hắn ánh mắt đáng sợ như vậy?
“Không dám đi lên là thừa nhận ngươi không phải người Hách Liên tộc đúng không?” Hách Liên Tâm Nhụy ra vẻ hùng hổ dọa người.
Vân Lam híp mắt lại.
“Ta có thể chứng minh!” Ngoài cửa vang lên giọng nữ khàn khàn.
Ô la la! Còn có ai tới góp vui thế này?
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy trên cửa ra vào có một người đàn bà trẻ mặc áo đen, lụa đen che mặt, loáng thoáng thấy vết sẹo bên trong, chỉ chừa lại một đôi mắt xinh đẹp cực kì mị hoặc – chính là Ngũ Nhiêu.
Tay trái nàng bế một đứa bé trai đi đến.
Tam Huệ kinh hãi kêu một tiếng: “Diệp Nhi!” Đó chính là thái tử do hoàng hậu trước kia lưu lại!
Ai ai cũng mang trang phục lộng lẫy, trâm cài lủng lẳng, cảnh tượng hết sức xa hoa.
Cửa trước mở rộng, cung nghênh thánh giá.
“Vương phi, trong phủ từ trên xuống dưới đều đã quét dọn xong. Quả như Vương phi dự liệu.” Hải Đường ghé vào bên tai Thất Nhàn nói nhỏ.
Thất Nhàn mỉm cười chào hỏi một vị phu nhân nào đó, khoe miệng khẽ động: “Phát hiện cái gì?”
“Phượng ấn.” Hải Đường nhíu mày một cái.
Phượng ấn? Vân Lam lần này ra tay mạnh ghê, ngay cả phượng ấn mà cũng mang ra, sao không mang cả ngọc tỉ ra luôn một thể? Nét cười trên mặt Thất Nhàn vẫn không giảm.
“Dưới giường vương phi còn phát hiện rất nhiều hình nhân vu cổ ghi sinh nhật của hoàng hậu.”
Đây là định châm ngòi ly gián giữa Tam Huệ và mình sao? Nhưng tình cảm giữa nàng và Tam Huệ có thể chỉ vì những vật ngoại thân này mà dao động sao?
“Đem hình nhân đốt đi. Còn phượng ấn thì ném cho Hách Liên Tâm Nhụy.” Thất Nhàn khẽ nhếch miệng, vẻ mặt vẫn không động.
“Vâng.” Hải Đường lặng lẽ lui xuống.
“Bệ hạ, Hoàng hậu giá lâm!” Một tiếng gọi truyền đến.
Vân Lam cùng Tam Huệ mặc áo bào tay rộng màu vàng, trên thêu đầy long phượng, từng chum tơ rủ xuống, bước qua cửa chính.
“Bệ hạ cát tường, hoàng hậu nương nương cát tường!” Chúng nữ nhân trong phủ cúi người.
“Bình thân!” Vân Lam cười lớn, “Hôm nay mọi người cũng đừng khách sáo, đừng vì quả nhân ở đây mà làm giảm hứng thú của mọi người. Yến hội ngày thường làm thế nào thì giờ vẫn cứ thế ấy đi.”
Hắn chuyển hướng về phía Thất Nhàn: “Dực vương phi, quả nhân đành tới làm phiền ngươi vậy. Lần đầu tiên chuẩn bị thịnh yến nên chắc ngươi cũng rất vất vả nhỉ? Không biết chuẩn bị đến đâu rồi?” Vẻ mặt hắn tươi cười, còn đôi mắt lại híp lại thành một khe hở, như là rắn độc rình mồi.
Thất Nhàn ra vẻ ngoan ngoãn, cười rạng rỡ: “Bệ hạ sao lại nói vậy, bệ hạ có thể tới đã là vinh dự cho kẻ hèn này rồi. Các tiết mục trong Bách hoa thịnh yến này đều do nô tì tỉ mỉ chuẩn bị, đảm bảo là cực kì đặc sắc!”
“Vậy thì tốt!” Vân Lam cười xòa, sải bước vào phía trong.
Tam Huệ mỉm cười dắt tay Thất Nhàn, cũng đi theo.
Những kẻ khác bám sát phía sau.
“Mẹ, đây là vật gì?” Ở trong biệt uyển tại kinh đô của hoàng gia, Lục Phúc cầm một cái ấn lớn hình vuông trong tay, buồn bực nhìn mẫu thân của mình.
Lúc nãy hắn đang vội, chạy đến phía hậu niện, lại bị khối đá lớn này làm cho vấp ngã. Hắn vốn định đá bay nó một phát, chỉ một tảng đá mà cũng dám phản lại hắn!
Có điều hắn nhìn kĩ lại thì hình như đây không phải hòn đá bình thường, lập tức liền đem lên cho mẫu thân xem.
Hách Liên Tâm Nhụy híp mắt nhìn một lúc lâu, mặt mụ lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Phượng ấn a phượng ấn, cuối cùng mụ cũng có được. Lúc trước khi tiên đế còn tại vị, mụ vì tham vọng của tiên đế mà tự nguyện buông tha cho con dấu biểu tượng cao quý này.
Bây giờ nó lại trở về trong tay mụ, mụ sẽ không buông tay lần nữa.
Mụ lại sực tỉnh ra, thứ này sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện tại chỗ của mụ được? Chẳng lẽ là Vân Lam sắp ra tay với mụ?
Đôi mắt mụ lóe lên vẻ ngoan độc, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương*. Đã như vậy thì mụ cũng không ngốc đến nỗi ngồi đợi ở đây. (*ra tay trước để nắm phần thắng, kẻ đánh sau dễ nhận phải tai ương)
Mụ lập tức giao cho Lục Phúc: “Phúc, đem thứ này giấu đi. Chúng ta ra ngoài!”
Hôm nay đúng dịp Dực vương phủ mở Bách Hoa thịnh yến, sao có thể thiếu mất vị công chúa tôn quý nhất trong hoàng triều này được?
Trên nóc nhà, một thân hình màu đen thản nhiên cười giữa màn đêm mị hoặc, quay người, làn váy hoa hiện ra, đi về phía Dực vương phủ.
Trong Dực vương phủ, đèn đuốc sáng trưng, sân khấu cao cao, màn che mở rộng.
“Nương nương gặp nạn, oan cũng quá sâu, thứ cho thần thất hẹn…”
Trên sân khấu diễn một khúc “Li miêu hoán thái tử*” động lòng người đang trình diễn. (*Báo giả thái tử: đem tráo hoàng tử thành con báo, vu tội cho phi tấn sinh ra nghiệt chủng.)
Trong số các phu nhân có kẻ rơi lệ, có kẻ cảm khái, cũng có kẻ than thở thương tiếc.
“Dực vương phi, đó là khúc ca gì vậy? Quả nhân chưa từng nghe qua.” Vân Lam híp mắt, quay đầu lại hỏi.
“Bẩm bệ hạ, đây là khúc ca vốn ở quê quán nô tì, chẳn qua là dùng tài uốn lưỡi của nghệ nhân mà lấy lòng dân chúng thôi. Nô tì nghĩ, mấy tiết mục bình thường chắc mọi người cũng nghe chán rồi. Vậy nên mới lấy chút trò giải trí của dân chúng mà dâng lên, khiến cho bệ hạ cũng các phu nhân chê cười rồi.” Thất Nhàn cúi đầu nói.
“Dực vương phi đừng quá khiêm nhường.” Một phu nhân ngồi ở bên cạnh vừa gạt lệ vừa nói: “Khúc ca này thật sự là cảm động vô cùng, khiến người ta rơi lệ. Quả thật so với mấy tiết mục ngớ nhẩn kia thú vị hơn nhiều.”
Thất Nhàn nhìn nàng: “Lãnh phu nhân thích là tốt rồi.” Vị này chính là mẫu thân của Lãnh Tiêm Vũ, phu nhân tả tướng.
Vân Lam liếc mắt, tiếp tục xem kịch.
“Vương phi, người uống ngụm trà cho ấm giọng đi.” Hải Đường mỉm cười bưng lên một chén trà mới, từ từ đến trước mặt Thất Nhàn.
Thất Nhàn nhận lấy: “Hải Đường đến rồi à?”
“Dạ, đến rồi thưa vương phi!” Hải Đường nói một câu mà bao hàm hai ý nghĩa.
Thất Nhàn lại càng vui vẻ hơn: “Ngươi cũng đừng vội như vậy, ngồi xuống đi; cũng ngồi một chỗ xem kịch vui a.”
Hải Đường dạ một tiếng, đem cái ghế nhỏ đến, ngồi xuống bên cạnh Thất Nhàn.
Trên sân khấu, tình thâm ý nặng, rung động đến tâm can.
Bên dưới đài cũng là từng đợt cảm xúc mãnh liệt.
“Bệ hạ” Một ám vệ nói vào bên lỗ tai Vân Lam “…không tìm thấy…”
Thất Nhàn quay lại nhìn thấy mặt Vân Lam khẽ biến sắc, lại lập tức hồi phục.
Hắn quay đầu lại, mang hàm ý không rõ liếc nhìn Thất Nhàn, Thất Nhàn lịch sự gật đầu.
“Làm sao vậy?” Tam Huệ ngồi bên người Vân Lam bực bội nói, hai người này sao lại trao đổi động tác kì quái với nhau như vậy? Cầu trời đừng có xảy ra chuyện gì!
Vân Lam xoay qua trấn an nàng, vỗ vỗ bàn tay Tam Huệ: “Không có việc gì” Hắn lại dừng một chút, “Quả nhân chỉ đang nghĩ tiết mục Dực vương phi dàn dựng thật là đặc sắc.”
“Đa tạ bệ hạ đã khích lệ.” Thất Nhàn từ trước đến nay luôn là kẻ mặt dày, không khách khí tiếp nhận.
“Phúc Ninh công chúa đến!” Đột nhiên một tiếng gọi vang lên, không hề hòa hợp với tiếng múa hát cười nói bên trong.
Mọi người đều nghe rõ mồn một âm thanh vừa rồi. Phúc Ninh công chúa? Nếu không nhớ nhầm thì đây là phong hào tiên đế ban thưởng cho muội muội mà hắn yêu thương nhất. Chẳng phải người này đã hương tiêu ngọc vẫn từ mười mấy năm trước sao? Sao lại có thể xuất hiện? Hình như là có chút quái dị?
Đám nữ quyến đều kinh ngạc.
Ánh mắt Vân Lam trầm xuống.
Mọi người quay đầu thì thấy một chiếc ghế dựa xuất hiện trước cửa. Ngồi trên xe lăn là một nữ nhân khoảng 30, tuổi đã lớn, nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, trang phục đồng màu, ngay ngắn xinh đẹp. Chỉ là nhìn thân thể mềm nhũn kia cũng biết là người này là kẻ tàn phế.
Đây là Phúc Ninh công chúa sao?
Đi cùng là một kẻ béo tròn như quả khí cầu, khuôn mặt kia có mấy phần giống bệ hạ. Nhưng khí chất đó thì thật không dám khen.
Tiếp đó, lại nhìn thấy đám phu quân phía sau đang cau chặt mày, đi theo vào.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Sao lại đến hết thế?”
“…”
Đám phu nhân quay lại nhìn phu quân mình, nhao nhao hỏi.
Thất Nhàn vung tay lên, đào hát từ trên sân khấu lẳng lặng đi xuống.
Ha ha, màn hài kịch chính đã mở màn, mấy trò đùa vặt vãnh kia nên xuống đài được rồi.
“Tiểu Thất, đây là…chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tam Huệ không thể tin, giữ chặt ống tay áo Thất Nhàn không buông. Hai người kia rõ ràng là Nhị nương cùng Lục đệ ở Cơ gia của nàng mới phải.
Thất Nhàn thở dài, đúng rồi, hiện nay Tam tỷ của nàng vẫn chưa biết khúc mắc bên trong chuyện này. Nàng cầm tay Tam Huệ: “Tam tỷ đừng sợ. Xem kĩ rồi hãy nói.”
Nàng không nghĩ Vân Lam sẽ vì đòn đánh này mà mất đi ngôi vị đế vương, lại càng không cho rằng chỉ bằng ba mẹ con Hách Liên Tâm Nhụy sẽ có thể làm rung chuyển trụ cột đế vị của Hách Liên Vân Lam, chỉ có điều nàng muốn bọn họ chém giết một hồi, làm giảm tinh thần của Hách Liên Vân Lam.
“Cô cô sao không thông báo một tiếng mà lại xông vào vậy? Khiến quả nhân thật sự không kịp đón.” Hách Liên Vân Lam đưa tay qua, tiến lên vài bước.
“Bệ hạ cát tường, hoàng hậu nương nương cát tường.” Chúng thần vội vàng hành lễ.
Phúc Ninh công chúa đột nhiên xuất hiện, khiến bọn hắn liền có cảm giác sắp có biến cố.
Hôm nay vị công chúa này tới Dực vương phủ hô hoán bọn hắn, khí thế hung hãn, lai giả bất thiện*!
Hoàng gia này sợ là sắp rối loạn!
“Bệ hạ còn nhớ rõ cô cô là bổn cung sao?” Âm thanh như cành khô xát qua thủy tinh vang lên “Vậy sao Bách Hoa thịnh yến lớn như vậy lại không gọi bổn cung một tiếng đây?”
“Quả nhân sợ là cô cô không tiện, nên mới không cho gọi cô cô. Trái lại xem ra quả nhân nghĩ không chu toàn rồi.” Vân Lam tỏ rõ khí khái thiên tử mà nói với nàng.
Hách Liên Tâm Nhụy khẽ nhếch miệng: “Chẳng lẽ không phải bệ hạ sợ bổn cung nói ra việc không nên nói sao? Sợ ta lật đổ ngôi vị hoàng đế của ngươi?”
Đôi mắt Vân Lam lóe sáng: “Cô cô nói đùa sao? Quả nhân là chính nhân quân tử việc gì phải sợ?”
“Không sợ càng tốt!” Hách Liên Tâm Nhụy cười lạnh một tiếng, “Phúc, mang thứ đó ra!”
Lục Phúc từ trong bọc vải phía sau lấy ra một cái bình nhỏ, để xuống đất.
“Các vị đều biết, Hách Liên hoàng gia ta vì bảo vệ huyết thông thuần khiết, tổ tiên từng uống thần dược của Xích Huyền đạo nhân. Nếu là con cháu của Hách Liên gia ta, máu hắn nhất định có thể hòa cùng Xích Huyền thần dược!” Hách Liên Tâm Nhụy nói.
Bên dưới mọi người xì xào bàn tán.
“Cô cô, người nói vậy là có ý gì?” Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay áo.
Xích huyền thần dược? Không ngờ mụ còn giấu vật này! Là do hắn sơ sót!
“Bổn cung có ý nói là, ngươi, Hách Liên Vân Lam, mang họ Hách Liên của ta, nhưng lại không phải con cháu họ Hách Liên!”
Mọi người xôn xao kinh hãi!
Phúc Ninh công chúa nói bệ hạ không phải long tử? Vậy có nghĩa là bệ hạ được bọn họ phù tá nhiều năm như vậy căn bản không phải chủ nhân chân chính của bọn họ?
“Hoang đường!” Có người phất tay áo lên, trừng mắt nhìn Hách Liên Tâm Nhụy, chính là Độc Cô hữu tướng, “Công chúa Phúc Ninh của hoàng gia đã qua đời nhiều năm nay, lúc này lại đột nhiên xuất hiện. Ngươi lại nói một đám lời lẽ kì quái như vậy, không thể không khiến cho người ta nghi ngờ thân phận công chúa của ngươi!”
Chỉ có chừng đó cũng đủ bảo toàn tâm trí của phái theo Hoàng thượng.
Vị công chúa này xuất hiện rất kì quặc, đúng là khiến bọn họ hoài nghi.
“Khốn kiếp! Lời của bổn cung há có thể để cho đám tiểu nhân các ngươi chất vấn sao?” Hách Liên Tâm Nhụy nhìn Độc Cô hữu tướng, kẻ thù gặp nhau, mắt đỏ cả lên, “Phúc, đem phù ra!”
Lục Phúc vội vàng giơ tiểu Hổ phù bị làm giả ra.
“Thấy hổ phù như gặp tiên đế, Độc Cô hữu tướng, ngươi còn không mau quỳ xuống.” Giọng nói khàn khàn hét to.
“Hừ, ngươi là đồ đàn bà điên nói nhảm. Không chừng ngay cả hổ phù kia cũng là giả.” Hữu tướng vung tay áo choàng, vẻ mặt kiêu căng nhìn Hách Liên Tâm Nhụy.
“Ngươi…Được lắm!” Hách Liên Tâm Nhụy khò khè tức giận, “Phúc, đem chiếu thư của tiên hoàng ra.”
Thất Nhàn đưa mắt nhìn màn kịch đã từng chứng kiến một lần ở Cơ gia.
Hữu tướng giở ra xem xét, đúng là bút tích tiên đế cùng long ấn.
“Hữu tướng, ngươi còn gì để nói?”
“Vi thần không còn lời nào để nói!” Độc Cô hữu tướng tôn sùng nhất là tiên đế, hiện giờ đã có bằng chừng xác thực, tất nhiên hắn không còn lời nào để nói.
“Loại hữu tướng nho nhỏ như ngươi mà cũng dám hoài nghi thân phận của bổn cung. Người đâu, kéo xuống, đánh 50 trượng!” Rốt cuộc thì mụ cũng là hoàng nữ, khí thế sẽ không yếu đuối tí nào.
Thì vệ đang định tiến lên.
“Làm càn!” Vân Lam quát một tiếng, sắc mặt vô cũng xấu.
Cục diện lâm vào thế bế tắc.
Bọn thị vệ lập tức dừng lại.
Một bên là công chúa đã được xác nhận thân phận trước đây, bên bên là đương triều bệ hạ đang bị hoài nghi nguồn gốc.
Hách Liên Tâm Nhụy muốn đánh người của hắn, là muốn tát cho hắn một cái, xem ra là hạ quyết tâm muốn đạp nát uy nghiêm của hắn, chiếm vị trí của hắn!
Hắn từ nhỏ đã biết mình không phải huyết mạch hoàng thân, phụ hoàng tuy là đè ép các hoàng tử khác mà leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng luôn luôn hoảng loạn, cuối cùng sầu lo mà chết. Chính mình sao lại có thể theo gót được?
Hắn ngàn phòng vạn phòng, phòng kẻ có công, phòng Chiến gia, phòng Dực Vương, ngay cả em ruột của mình cũng phòng mà lại bỏ qua một kẻ này.
Cứ nghĩ đây là nữ nhân phụ hoàng yêu thương nhất, lại tàn tật đến mức này, cũng không muốn giày vò gì thêm, không ngờ mụ lại có dã tâm lớn như vậy!
Nếu nữ nhân này ngoan ngoãn giao tiểu Hổ phù tượng trưng cho quyền lực kia ra, hắn tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng.
Đã như vậy thì hắn chỉ mong phụ hoàng dưới đất không trách hắn tâm ngoan thủ lạt. Cái này gọi là nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Hắn dĩ nhiên có bài học trước đây, sẽ không buông tha cho kẻ trước mắt này!
“Cô cô, chỉ dựa vào thần dược cổ xưa này thì sao có thể nói được quả nhân không phải con cháu Hách Liên tộc? Không khỏi có chút hàm hồ?
“Hàm hồ hay không hàm hồ thì ngươi đến đây thử xem.”
Thấy Hách Liên Vân Lam không động đậy, Hách Liên Tâm Nhụy trào phúng nở nụ cười: “Thế nào? Không dám sao?”
Vân Lam cười một tiếng: “Cô cô nói thật buồn cười. Quả nhân sợ gì chứ?”
“Bệ hạ, công chúa đã có nghi hoặc này, liền mời bệ hạ làm theo là được. Cái này gọi là vàng thật không sợ lửa, bệ hạ đã là người trong hoàng gia, liền thử cái kia xem sao? Cũng tiện thể chặn lại mồm miệng mọi người.”
Vàng thật không sợ lửa? Thất Nhàn thầm cười trong lòng một tiếng. Nói thế thì cũng phải có vàng thật mới được. Vân Lam này là đồ giả mà, tất nhiên là sợ lửa nung rồi.
Vân Lam đảo mắt nhìn vị đại thần kia, vẻ lạnh lẽo trong mắt làm đại thần sợ run cả người, trong lòng kinh ngạc, chính mình cũng đang thật tâm vì bệ hạ suy nghĩ mà, sao bệ hạ lại cho hắn ánh mắt đáng sợ như vậy?
“Không dám đi lên là thừa nhận ngươi không phải người Hách Liên tộc đúng không?” Hách Liên Tâm Nhụy ra vẻ hùng hổ dọa người.
Vân Lam híp mắt lại.
“Ta có thể chứng minh!” Ngoài cửa vang lên giọng nữ khàn khàn.
Ô la la! Còn có ai tới góp vui thế này?
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy trên cửa ra vào có một người đàn bà trẻ mặc áo đen, lụa đen che mặt, loáng thoáng thấy vết sẹo bên trong, chỉ chừa lại một đôi mắt xinh đẹp cực kì mị hoặc – chính là Ngũ Nhiêu.
Tay trái nàng bế một đứa bé trai đi đến.
Tam Huệ kinh hãi kêu một tiếng: “Diệp Nhi!” Đó chính là thái tử do hoàng hậu trước kia lưu lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.