Chương 121: Đứa con biến thái
Tây Lâu Tiểu Nam
09/12/2013
Edit: Hà Linh
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Các ngươi chính là cao nhân tới từ trên Thiên Sơn?” Bắc Đường Hành
ngồi trên đại điện sơn son thếp vàng, từ trên cao nhìn xuống ba người
phía dưới.
Ba người này đều có râu dài thườn thượt, khí chất phi phàm, cũng thật sự có chút khí thế của tiên nhân. Hơn nữa, mặt mũi hai người phía sau đều lạnh tanh, thức sự khác hẳn với những kẻ phàm tục đang quỳ gối kia.
“Đúng vậy, thưa bệ hạ.” Cố Thanh Ảnh tách ra đi trước, “Ba người sư huynh đệ ta phụng mệnh xuống núi cứu trợ người trần. Đi tới quý quốc thì nghe được thái tử điện hạ nhiễm độc khắp người, hy vọng có thể góp chút sức mọn của chúng ta.” Hắn thu hồi toàn bộ ngữ điệu bỡn cợt thường ngày, ra vẻ bí hiểm mà nói.
Trong ba người, Vân Lẫm vốn vẫn ôm đầy một bụng tức, nếu bảo hắn nói chuyện chỉ sợ hắn sẽ nổi khùng ngay; Phượng Lai cũng có cái tính làm người ta sợ mà sặc chết người không đền mạng. Vậy là chỉ có một mình Cố Thanh Ảnh đảm trách sứ mạng giao tiếp này.
“Tốt quá! Tốt quá!” Bắc Đường Hành kích động, “Các vị đến đúng lúc lắm. Bây giờ quả nhân sẽ mang mấy vị đi gặp Thái tử. Nếu các ngươi có thể chữa lành cho thái tử thì bất kể các ngươi có điều kiện gì, quả nhân cũng cũng sẽ thỏa mãn các ngươi.”
Vừa nói, Bắc Đường Hành vừa đứng lên, vội vàng bước khỏi ngôi cao đi xuống. Chỉ hy vọng lần này sẽ không làm hắn thất vọng.
Trong tẩm cung thái tử, Bắc Đường Tẫn vẫn nhắm mắt như cũ, trên mặt có vẻ xanh đen, rõ ràng là độc tố đã đi vào sâu trong phổi, nếu không có thuốc chắc là xuống âm phủ từ lâu rồi.
Cố Thanh Ảnh nhẹ nhàng xem mạch, nhắm mắt vuốt râu, rung đùi đắc ý, giống như có chuyện gì hay ho vậy.
“Cố đạo trưởng, tình hình sao rồi?” Bắc Đường Hành vội hỏi, tim như vuột vào trong cổ họng.
Cố Thanh Ảnh thả tay xuống: “Độc trong người Thái tử quả là không dễ giải.”
Lòng Bắc Đường Hành lại lạnh xuống.
“Chẳng qua…” Cố Thanh Ảnh dài giọng, nói thêm một câu lấp lửng, khiến tim Bắc Đường Hành lại bay lên.
“Chẳng qua cái gì? Đạo trưởng cứ nói tiếp!”
“Chẳng qua thứ này làm sao có thể làm khó ba sư huynh đệ chúng ta được.” Cố Thanh Ảnh dừng lại một chút rồi nói, “Mong rằng bệ hạ cho sư huynh đệ chúng ta thời gian một đêm để nghĩ ra biện pháp tốt nhất, ngày mai đảm bảo có thể khiến điện hạ khỏe mạnh không tổn hao gì đứng trước mặt điện hạ.” Hắn nói láo mà chẳng hề đỏ mặt.
Thật ra thì hắn biết giải độc thế quái nào được! Chẳng qua là muốn hoãn một đêm để có thời gian tìm người mà thôi.
“Thật sao?” Bắc Đường Hành hỏi lại, có chút kích động, lại vừa bán tín bán nghi.
“Chẳng lẽ bệ hạ không tin chúng ta?” Cố Thanh Ảnh huơ hoắng trường bào, ra vẻ tức giận. “Thế thì coi như Thiên Sơn chúng ta cùng điện hạ không có duyên rồi.” Hắn đứng dậy, chắp tay định rời đi.
“Ôi chao? Đạo trưởng, quả nhân thực sự không có ý này.” Bắc Đường Hành vội vàng ngăn cản, “Quả nhân chẳng qua là quá lo lắng cho thái tử, mong các vị cao nhân tha lỗi! Tất nhiên là quả nhân hiểu độc này không thể nóng lòng mà giải ngay lập tức . Chẳng qua là đã cố gắng bảo vệ tính mạng thái tử đến kì hạn bẩy ngày, đến ngày mai là hết nên quả nhân có chút lo lắng…”
“Bệ hạ không cần lo lắng như vậy, “ Cố Thanh Ảnh tỏ rõ hào khí ngút trời, “Giải độc xong, ba người sư huynh đệ chúng ta còn trả lại thái tử điện hạ khỏ mạnh như lúc ban đầu cho điện hạ.”
Trong lòng hắn lại thầm mắng, người như thế, chết cũng đáng!
Bắc Đường Hành cũng thầm than trong lòng, cũng chỉ có thể chấp nhận như thế, không còn cách nào khác.
Hắn phất phất tay: “Người đâu! Đưa mấy vị cao nhân đến Lưu Vân điện nghỉ ngơi.”
Cố Thanh Ảnh cung kính làm lễ rồi rời đi.
Hắn vừa bước một bước định đi thì liếc sang bên cạnh thấy lão hoàng đế đang ngạc nhiên nhìn hai người phía sau mình.
Cố Thanh Ảnh xoay người, nhìn thấy tình hình trước mắt thì chỉ muốn ôm trán kêu trời.
Trước mắt hắn là Vân Lẫm đang trừng mắt nhìn Bắc Đường Tẫn nằm ở trên giường, trong mắt hắn tản ra từng đợt khí lạnh. Phượng Lai đứng bên cạnh đang níu lấy tay áo Vân Lẫm, chỉ sợ hắn không nhịn được mà đánh ra một chưởng.
“Vị đạo trưởng này có chuyện gì vậy?” Bắc Đường Hành run run hỏi, sao hắn lại có cảm giác người này tỏa ra khí thế uy hiếp vậy?
“Bệ hạ không cần phải lo lắng,” Cố Thanh Ảnh vội đáp, “Vị Vân sư đệ này của ta đại khái là đang cố gắng nhớ kĩ bệnh trạng của điện hạ, sau đó mới có thể có kế sách giải độc thích hợp.”
“Ồ.” Bắc Đường Hành gật đầu, “Vậy thì tốt quá!” Mấy người này thật đúng là rất có tinh thần trách nhiệm.
Cố Thanh Ảnh ho một tiếng, gọi: “Vân sư đệ, chúng ta đi được chưa? Chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ khác nữa.” Vân Lẫm cũng thật là, vội vã nhất thời lúc này làm gì? Dù sao bọn họ cũng không giải được độc này, qua ngày mai, Bắc Đường Tẫn chết chắc rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Đã như vậy thì cần gì phải mệt người lần nữa làm gì?
Vân Lẫm lúc này mới đưa mắt lên nhìn, trông mắt lóe lên mấy tia sáng. Đúng là tìm được Thất Nhàn mới là mục tiêu chính của bọn hắn. Về phần tên thái tử này, chỉ cần hắn không chết thì mình tất có cơ hội báo thù mối hận đoạt vợ này.
Phía sau Vân Cung, cảnh vệ canh gác nghiêm ngặt, ba bước có một trạm gác, năm bước có một tốp lính canh, biến sân trước thành một cái lồng tre gió thổi không lọt.
Trong sân có một cái ghế mỹ nhân bằng trúc, bên trên là một cô gái đang nằm ngủ. Ngồi bên cạnh nàng là một đứa trẻ trắng hồng nõn nà, phun nước bọt phì phì, a ô không biết trời đất là gì.
“Phu nhân, đã đến giờ ăn canh.” Cách đó không xa truyền đến tiếng của một mama già, càng ngày càng gần.
Thất Nhàn lười biếng mở mắt, hiệu lực của thuốc lần trước còn chưa hết mà đã đem tới thêm một chén canh thuốc rồi. Nếu của như vậy thì chắc nàng là người đầu tiên chết vì uống quá nhiều nhuyễn cân tán mất!
“Phu nhân… “ Mama già đến gần người Thất Nhàn, lại gọi lần nữa.
Thất Nhàn mất kiên nhẫn, đưa tay nắm chén canh, ‘vô tình’ trượt tay, ‘Xoảng’ một tiếng, chén canh rơi trên mặt đất, vỡ tan.
Nàng vô tội ngẩng đầu: “Mama…”
Mama già lập tức nói: “Phu nhân, ngài đợi một chút, lão nô lai đi bưng cho phu nhân một chén.” Mụ không thể mềm lòng được, lần trước cũng vì mình thất trách mà để cho phu nhân này chạy đi. Mình lại còn bị đánh 20 đại bản. Bây giờ nghĩ lại, ai ui, vẫn còn thấy đau đây này.
Mụ vội vã đi ra.
Thất Nhàn đặt mình xuống, tiếp tục nhắm mắt.
Ngày mai đúng là ngày cuối cùng rồi. Đến tận lúc này mà Bắc Đường Tẫn vẫn còn không tỉnh lại. Nếu cái tên điên kia cứ thế mà chết thì nàng cũng không muốn bị chôn cùng đâu, nhưng tình hình như thế này, căn bản là nàng không có cơ hội rời đi, nên làm thế nào cho phải bây giờ?
Vân Lẫm, giờ chàng đang ở đâu?
Cung nhân dẫn ba người Vân Lẫm nghiêm chỉnh đi qua Hậu Vân Cung.
Thấy Hậu Vân Cung canh phòng cực kì nghiêm ngặt khiến ba người âm thầm suy nghĩ.
“Xin hỏi nơi này có ai ở vây? Chỗ ở của bệ hạ cũng không canh phòng cẩn mật như vậy.” Cố Thanh Ảnh chỉ chỉ Hậu Vân Cung nói.
Cung nhân cúi đầu nói: “Xin thưa đạo trưởng, nơi này là chỗ ở của ái thiếp của thái tử điện hạ.” Đây cũng là câu trả lời được thống nhất trong hoàng cung.
Mày Vân Lẫm nhăn lại, ái cơ sao? Hắn muốn đánh lớn như vậy sao?
Đôt nhiên mắt hắn trợn lên. Từ ngoài cửa rộng vào sân, hắn thấy gì đây?
Một bóng lưng mặc áo tơ trắng quen thuộc! Mấy đóa hoa tím nho nhỏ này là loại hoa Thất Nhàn thích nhất!
Nàng kia đang đưa lưng về phía của sân, nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân, cả người không còn có sức sống như trước kia, như một đóa hoa héo rũ.
Tuy không nhìn được tận mặt nhưng Vân Lẫm sao có thể nhận lầm? Cô gái kia chắc chắn là Thất Nhàn, không thể nghi ngờ gì nữa!
Lòng hắn xoắn chặt lại, Thất Nhàn rút cuộc bị người ta đối xử thế nào rồi?
Trong nháy mắt trong mắt hắn đã không còn những người trong hoàng cung Bắc Hãn, nhấc chân lên, định đi tới bên người mình vẫn tưởng nhớ.
Bọn Cố Thanh Ảnh lập tức phát hiện Vân Lẫm có biểu hiện khác thường, ngăn hắn lại, chặn bước Vân Lẫm.
“Không nên đánh rắn động cỏ!” Cố Thanh Ảnh cau mày, nói thầm bên tai Vân Lẫm. Hắn cũng đã nhìn thấy hình bóng kia. Không cần nói gì nữa, nơi này nhất định là nơi giam giữ Thất Nhàn. Có thể khiến Vân Lẫm mê muội đến mức này thì cô gái đó chắc chắn là Thất Nhàn.
Phượng Lai nhìn bên mặt Vân Lẫm, trong mắt có chứa cảm xúc khó lường.
“Mấy vị có chuyện gì vậy?” Cung nhân đi trước có chút thắc mắc.
“Không có gì, không có gì! Mời tiếp tục dẫn đường.” Cố Thanh Ảnh buông Vân Lẫm ra, cười nói.
Vân Lẫm quay đầu nhìn bóng lưng kia, có gắng kìm chế nỗi hoảng sợ trong mắt thật sâu.
Thất Nhi, ta tới tìm nàng đây!
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thất Nhàn đột nhiên cảm thấy môt ánh mắt nóng bỏng sau lưng. Cảm giác này giống hệt như lúc Vân Lẫm nhìn nàng!
Nàng vội vã xoay người, sau lưng nàng chỉ toàn thị vệ là thị vệ.
Nàng đau khổ cười một tiếng, chẳng lẽ mình nhớ Vân Lẫm tới phát điên nên mới có ảo giác sao?
Tiểu Ái Nhàn ngồi bên cạnh cười khanh khách không ngừng, ánh mắt nhìn thẳng cửa viện, hai bàn tay vỗ lép bép.
Thất Nhàn nhéo chặt đầu mũi nho nhỏ của bé: “Quỷ con, sao mà vui thế?”
Tiểu Ái Nhàn ngẩng đầu, cười toét miệng: “Nương…nương…nhìn…”
Thất Nhàn nhìn theo ngón tay béo múp của hắn, ngoài cửa sân trừ không khí thì chả có bóng ma nào.
Thằng nhóc vẫn cười sung sướng như cũ.
Thất Nhàn thật buồn bức, chẳng lẽ thằng bé này cùng mình giống nhau, cũng bị ảo giác mất rồi? (Chị ơi, mắt của con chị 20/20, hàng chưa ra chợ mà chị đã phá giá thế? T^T)
Màn đêm yên như nước.
Trong hoàng cung, mọi người đều ngủ say.
Ba bóng đen tung người nhảy lên trên Hậu Vân Cung.
Ngón tay nhanh như chớp điểm huyệt ngủ, thị vệ trong phòng đồng loạt ngã xuống, không một tiếng động.
Vân Lẫm gật đầu với Cố Thanh Ảnh, nhảy quả cửa sổ vào phòng.
Bên ngoài, Cố Thanh Ảnh cùng Phượng Lai canh gác.
Người trên giường này đáng lẽ lúc này nên cười đùa cợt nhả mới đúng. Tại sao bây giờ lại ngủ không yên, nâng không nổi mí mắt đây?
Vân Lẫm ngồi xuống bên cạnh người nàng, đưa tay khẽ vuốt nếp nhăn giữa hai mày của Thất Nhàn.
Bắc Hãn! Lại còn dám đối xử như vậy với Thất Nhàn! Được lắm! Được lắm! Mắt Vân Lẫm lạnh hẳn xuống.
Trong lúc mông lung, Thất Nhàn như cảm tháy ánh mắt Vân Lẫm. Mắt đen hé mở, đối diện là khuôn mặt lạnh lùng, nàng nghĩ là mình đang nằm mơ: “Vân Lẫm, thật tốt quá, hôm nay là lần thứ hai ta cảm thấy chàng đang ở đây. Là do ta quá nhớ chàng sao?”
Bàn tay trắng nõn của nàng run lẩy bẩy đưa lên, muốn xoa lên gương mặt lạnh lùng kia.
Giọng nàng ẩn chứa dịu dàng vô hạn.
Thất Nhàn cười: “Vân Lẫm, giấc mộng này thật đẹp ….Nếu như ta không bao giờ phải tỉnh giấc thì tốt biết mấy.”
“Ta tới thật rồi.” Vân Lẫm cúi đầu, đôi môi tái nhợt tiến tới, mang theo yêu thương vô hạn, “Nếu không phải thật thì sao hôn được nàng thế này?”
“Vân Lẫm…” Thất Nhàn nhất thời mở to mắt, ý thức bắt đầu tỉnh táo lại, “Chàng…Thật sự sao…không phải là ta đang nằm mơ…”
“Thật sự!” Vân Lẫm nhẹ vỗ về gương mặt Thất Nhàn, “Ta tới chậm, thật xin lỗi.”
Thất Nhàn lắc đầu, chỉ nhìn thật kỹ người trước mắt, không muốn nháy mắt. “Vết thương của chàng…”
“Không có chuyện gì rồi.” Vân Lẫm nói nhỏ. Trong mắt hắn cũng chỉ còn người mặt tái nhợt đang nằm trên giường kia
Chỉ có người này, hắn đã nguyện bảo vệ suốt đời này kiếp này. “Vân Lẫm…”
“Thất Nhi…”
Thâm tình nơi này, vượt qua ngàn núi vạn sông, xuyên suốt từ kiếp trước tới kiếp này.
Vân Lẫm đỡ Thất Nhàn dậy.
Thất Nhàn đưa tay ôm lấy hắn, đưa môi hồng lên, nhẹ nhàng mút lấy.
Cái lưỡi thơm ngọt, dùng hết sức trêu chọc hắn.
Nhiệt độ trong phòng dâng cao.
Hết lần này tới lần khác lại có một tên quỷ con vô duyên, phả hỏng không khí lãng mạn trong phòng.
“Nương, nương…” Tiếng nói non nớt vang lên, chính là tiểu Ái Nhàn vửa tỉnh ngủ.
Cái tay bé xinh hư hỏng vươn ra, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Ô hay, sao mà ầm ỹ thế không biết!
Thất Nhàn lập tức tỉnh táo lại. Chết thật, sao nàng lại quên mất là con mình đang ngủ ngay bên cạnh!
Nàng lập tức bứt ra, mềm người tựa vào trong ngực Vân Lẫm, quay đầu lại dịu dàng nhìn bạn bé nào đó đang lồm cồm bò dậy chỉ về phía mình.
Vân Lẫm đột nhiên mất quyền hưởng thụ môi xinh thấy trong lòng mất mát, cố gắng nhịn xuống uất ức dâng trào, lạnh lùng liếc xéo con quỷ con phá hỏng chuyện tốt của người khác. Nương à? Đây là quỷ con từ chỗ nào ra thế? (Đồ Made in Chiến gia chứ ở đâu, có cần địa chỉ cụ thể không >:D)
Bé con cố gắng ngồi thẳng dậy thì lại nhìn thấy một người ôm mẫu thân nhà mình, mặt mũi hằm hằm tức giận liền lập tức trợn tròn con mắt.
Cho nên quỷ lớn nổi giận đùng đùng thì quỷ con cũng không cam lòng yếu thế.
Bốn mắt nhìn nhau, sấm sét giật tung trời, lừa bốc phừng phừng.
Cảnh tưởng vô vùng quái dị.
Thất Nhàn thậm chí có thể cảm nhận được không khí giữa tầm mắt hai kẻ này đang “Xẹt xẹt” mấy tia lửa điện.
“Tiểu Nhàn, đây là phụ thân, con gọi đi.” Lòng Thất Nhàn thật buồn thiu, cái con quỷ con này, lần đầu tiên thấy nó có vẻ mặt kì quái này. Cứ như thể có thâm cừu đại hận, muốn đem người trước mặt mình đánh cho một trận không bằng. Lúc trước không phải còn lưu loát gọi Bắc Đường Tẫn đấy sao, sao bây giờ thấy cha mình lại không gọi nữa?
“Phụ thân?” Vân Lẫm ngớ ra, quay đầu lại. Thất Nhàn nhận con nuôi từ bao giờ vậy?
“Đây là con trai chàng đấy.” Thất Nhàn vuốt trán, “Ta sinh.” Thật là cha con gặp nhau mà còn không nhận ra nhau nữa.
Vân Lẫm lại ngẩn ra lần nữa, đầu quay mòng mòng. Con của hắn sao? Không phải bị hai lão quái đản kia bắt đi rồi sao? Sao lại còn xuất hiện nữa?
Lại thấy con quỷ con huỳnh huỵch bò lại, tới trước người Vân Lẫm rồi dừng lại.
Hai người đám Thất Nhàn tò mò nhìn hắn.
Cả hai chỉ thấy con quỷ con vươn cái tay béo múp ra, “Bẹp bẹp” hai tiếng ‘chào hỏi’ gương mặt Vân Lẫm.
Hừ! Hai tiếng vang làm hai người tỉnh khỏi mộng.
Mặt Vân Lẫm nhăn nhúm cả lại. Lại còn dám…láo xược đánh hắn như vậy, cái thằng khỉ con này mới là kẻ đầu tiên đấy!
Trán Thất Nhàn đổ mồ hôi, cái thằng bé này, lại nổi điên làm gì?
Lúc này con quỷ con lại bắt đầu động tác mới, “Phụt phụt” thổi ra hai quả bóng nước bọt thật to về phía mặt Vân Lẫm.
A? Hai người bây giờ không thể dùng từ ngạc nhiên để miêu tả tâm trạng của mình nữa.
Mặt Vân Lẫm từ từ đen lại. Thằng khỉ con này thiếu giáo dục hả?
Quỷ con lại bắt đầu động đậy, từ từ xoay người bò đi, đặt mông xuống, xoay lưng lại với Vân Lẫm, trong miệng lúng búng mấy từ đơn: “Phụ thân…hư hư….bay bay…Nhàn…đánh….” Cứ thế nói đi nói lại.
Bay bay Nhàn? Nói chuyện khỉ gì thế này? Đột nhiên trong đầu Thất Nhàn lóe lên một ý tưởng, nhớ lại chuyện từ xửa xưa của một ‘kẻ nào đó’. Khóe mắt nàng run run: “Tiểu Nhàn, chẳng lẽ con đang muốn nói chuyện phụ thân ném bay con đi hồi trước?”
Vân Lẫm không đồng ý lắm nhìn Thất Nhàn, con quỷ con bé tí thế mà nghe hiểu được Thất Nhàn nói gì sao?
Thế mà cái ót xinh xinh kia lại hiểu được, ra sức gật gù mấy cái, lại bắt đầu bất chấp mọi thứ mà kêu gào oán giận: “Bay bay…hư…đánh”
Khóe miệng Thất Nhàn co quắp lại, giật giật, nàng quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt quái dị nhàn Vân Lẫm: “Con của chàng thật biến thái!” Khi đó nó mới có mấy tháng mà ôm hận đến tận bây giờ?
Lông mày Vân Lẫm cũng không nhịn được nữa mà giương lên: “Đó cũng là con của nàng.” (Đây là bằng chứng cho thấy gien biến thái là gien trội hoàn toàn, không có cách nào sửa được.)
Ba người này đều có râu dài thườn thượt, khí chất phi phàm, cũng thật sự có chút khí thế của tiên nhân. Hơn nữa, mặt mũi hai người phía sau đều lạnh tanh, thức sự khác hẳn với những kẻ phàm tục đang quỳ gối kia.
“Đúng vậy, thưa bệ hạ.” Cố Thanh Ảnh tách ra đi trước, “Ba người sư huynh đệ ta phụng mệnh xuống núi cứu trợ người trần. Đi tới quý quốc thì nghe được thái tử điện hạ nhiễm độc khắp người, hy vọng có thể góp chút sức mọn của chúng ta.” Hắn thu hồi toàn bộ ngữ điệu bỡn cợt thường ngày, ra vẻ bí hiểm mà nói.
Trong ba người, Vân Lẫm vốn vẫn ôm đầy một bụng tức, nếu bảo hắn nói chuyện chỉ sợ hắn sẽ nổi khùng ngay; Phượng Lai cũng có cái tính làm người ta sợ mà sặc chết người không đền mạng. Vậy là chỉ có một mình Cố Thanh Ảnh đảm trách sứ mạng giao tiếp này.
“Tốt quá! Tốt quá!” Bắc Đường Hành kích động, “Các vị đến đúng lúc lắm. Bây giờ quả nhân sẽ mang mấy vị đi gặp Thái tử. Nếu các ngươi có thể chữa lành cho thái tử thì bất kể các ngươi có điều kiện gì, quả nhân cũng cũng sẽ thỏa mãn các ngươi.”
Vừa nói, Bắc Đường Hành vừa đứng lên, vội vàng bước khỏi ngôi cao đi xuống. Chỉ hy vọng lần này sẽ không làm hắn thất vọng.
Trong tẩm cung thái tử, Bắc Đường Tẫn vẫn nhắm mắt như cũ, trên mặt có vẻ xanh đen, rõ ràng là độc tố đã đi vào sâu trong phổi, nếu không có thuốc chắc là xuống âm phủ từ lâu rồi.
Cố Thanh Ảnh nhẹ nhàng xem mạch, nhắm mắt vuốt râu, rung đùi đắc ý, giống như có chuyện gì hay ho vậy.
“Cố đạo trưởng, tình hình sao rồi?” Bắc Đường Hành vội hỏi, tim như vuột vào trong cổ họng.
Cố Thanh Ảnh thả tay xuống: “Độc trong người Thái tử quả là không dễ giải.”
Lòng Bắc Đường Hành lại lạnh xuống.
“Chẳng qua…” Cố Thanh Ảnh dài giọng, nói thêm một câu lấp lửng, khiến tim Bắc Đường Hành lại bay lên.
“Chẳng qua cái gì? Đạo trưởng cứ nói tiếp!”
“Chẳng qua thứ này làm sao có thể làm khó ba sư huynh đệ chúng ta được.” Cố Thanh Ảnh dừng lại một chút rồi nói, “Mong rằng bệ hạ cho sư huynh đệ chúng ta thời gian một đêm để nghĩ ra biện pháp tốt nhất, ngày mai đảm bảo có thể khiến điện hạ khỏe mạnh không tổn hao gì đứng trước mặt điện hạ.” Hắn nói láo mà chẳng hề đỏ mặt.
Thật ra thì hắn biết giải độc thế quái nào được! Chẳng qua là muốn hoãn một đêm để có thời gian tìm người mà thôi.
“Thật sao?” Bắc Đường Hành hỏi lại, có chút kích động, lại vừa bán tín bán nghi.
“Chẳng lẽ bệ hạ không tin chúng ta?” Cố Thanh Ảnh huơ hoắng trường bào, ra vẻ tức giận. “Thế thì coi như Thiên Sơn chúng ta cùng điện hạ không có duyên rồi.” Hắn đứng dậy, chắp tay định rời đi.
“Ôi chao? Đạo trưởng, quả nhân thực sự không có ý này.” Bắc Đường Hành vội vàng ngăn cản, “Quả nhân chẳng qua là quá lo lắng cho thái tử, mong các vị cao nhân tha lỗi! Tất nhiên là quả nhân hiểu độc này không thể nóng lòng mà giải ngay lập tức . Chẳng qua là đã cố gắng bảo vệ tính mạng thái tử đến kì hạn bẩy ngày, đến ngày mai là hết nên quả nhân có chút lo lắng…”
“Bệ hạ không cần lo lắng như vậy, “ Cố Thanh Ảnh tỏ rõ hào khí ngút trời, “Giải độc xong, ba người sư huynh đệ chúng ta còn trả lại thái tử điện hạ khỏ mạnh như lúc ban đầu cho điện hạ.”
Trong lòng hắn lại thầm mắng, người như thế, chết cũng đáng!
Bắc Đường Hành cũng thầm than trong lòng, cũng chỉ có thể chấp nhận như thế, không còn cách nào khác.
Hắn phất phất tay: “Người đâu! Đưa mấy vị cao nhân đến Lưu Vân điện nghỉ ngơi.”
Cố Thanh Ảnh cung kính làm lễ rồi rời đi.
Hắn vừa bước một bước định đi thì liếc sang bên cạnh thấy lão hoàng đế đang ngạc nhiên nhìn hai người phía sau mình.
Cố Thanh Ảnh xoay người, nhìn thấy tình hình trước mắt thì chỉ muốn ôm trán kêu trời.
Trước mắt hắn là Vân Lẫm đang trừng mắt nhìn Bắc Đường Tẫn nằm ở trên giường, trong mắt hắn tản ra từng đợt khí lạnh. Phượng Lai đứng bên cạnh đang níu lấy tay áo Vân Lẫm, chỉ sợ hắn không nhịn được mà đánh ra một chưởng.
“Vị đạo trưởng này có chuyện gì vậy?” Bắc Đường Hành run run hỏi, sao hắn lại có cảm giác người này tỏa ra khí thế uy hiếp vậy?
“Bệ hạ không cần phải lo lắng,” Cố Thanh Ảnh vội đáp, “Vị Vân sư đệ này của ta đại khái là đang cố gắng nhớ kĩ bệnh trạng của điện hạ, sau đó mới có thể có kế sách giải độc thích hợp.”
“Ồ.” Bắc Đường Hành gật đầu, “Vậy thì tốt quá!” Mấy người này thật đúng là rất có tinh thần trách nhiệm.
Cố Thanh Ảnh ho một tiếng, gọi: “Vân sư đệ, chúng ta đi được chưa? Chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ khác nữa.” Vân Lẫm cũng thật là, vội vã nhất thời lúc này làm gì? Dù sao bọn họ cũng không giải được độc này, qua ngày mai, Bắc Đường Tẫn chết chắc rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Đã như vậy thì cần gì phải mệt người lần nữa làm gì?
Vân Lẫm lúc này mới đưa mắt lên nhìn, trông mắt lóe lên mấy tia sáng. Đúng là tìm được Thất Nhàn mới là mục tiêu chính của bọn hắn. Về phần tên thái tử này, chỉ cần hắn không chết thì mình tất có cơ hội báo thù mối hận đoạt vợ này.
Phía sau Vân Cung, cảnh vệ canh gác nghiêm ngặt, ba bước có một trạm gác, năm bước có một tốp lính canh, biến sân trước thành một cái lồng tre gió thổi không lọt.
Trong sân có một cái ghế mỹ nhân bằng trúc, bên trên là một cô gái đang nằm ngủ. Ngồi bên cạnh nàng là một đứa trẻ trắng hồng nõn nà, phun nước bọt phì phì, a ô không biết trời đất là gì.
“Phu nhân, đã đến giờ ăn canh.” Cách đó không xa truyền đến tiếng của một mama già, càng ngày càng gần.
Thất Nhàn lười biếng mở mắt, hiệu lực của thuốc lần trước còn chưa hết mà đã đem tới thêm một chén canh thuốc rồi. Nếu của như vậy thì chắc nàng là người đầu tiên chết vì uống quá nhiều nhuyễn cân tán mất!
“Phu nhân… “ Mama già đến gần người Thất Nhàn, lại gọi lần nữa.
Thất Nhàn mất kiên nhẫn, đưa tay nắm chén canh, ‘vô tình’ trượt tay, ‘Xoảng’ một tiếng, chén canh rơi trên mặt đất, vỡ tan.
Nàng vô tội ngẩng đầu: “Mama…”
Mama già lập tức nói: “Phu nhân, ngài đợi một chút, lão nô lai đi bưng cho phu nhân một chén.” Mụ không thể mềm lòng được, lần trước cũng vì mình thất trách mà để cho phu nhân này chạy đi. Mình lại còn bị đánh 20 đại bản. Bây giờ nghĩ lại, ai ui, vẫn còn thấy đau đây này.
Mụ vội vã đi ra.
Thất Nhàn đặt mình xuống, tiếp tục nhắm mắt.
Ngày mai đúng là ngày cuối cùng rồi. Đến tận lúc này mà Bắc Đường Tẫn vẫn còn không tỉnh lại. Nếu cái tên điên kia cứ thế mà chết thì nàng cũng không muốn bị chôn cùng đâu, nhưng tình hình như thế này, căn bản là nàng không có cơ hội rời đi, nên làm thế nào cho phải bây giờ?
Vân Lẫm, giờ chàng đang ở đâu?
Cung nhân dẫn ba người Vân Lẫm nghiêm chỉnh đi qua Hậu Vân Cung.
Thấy Hậu Vân Cung canh phòng cực kì nghiêm ngặt khiến ba người âm thầm suy nghĩ.
“Xin hỏi nơi này có ai ở vây? Chỗ ở của bệ hạ cũng không canh phòng cẩn mật như vậy.” Cố Thanh Ảnh chỉ chỉ Hậu Vân Cung nói.
Cung nhân cúi đầu nói: “Xin thưa đạo trưởng, nơi này là chỗ ở của ái thiếp của thái tử điện hạ.” Đây cũng là câu trả lời được thống nhất trong hoàng cung.
Mày Vân Lẫm nhăn lại, ái cơ sao? Hắn muốn đánh lớn như vậy sao?
Đôt nhiên mắt hắn trợn lên. Từ ngoài cửa rộng vào sân, hắn thấy gì đây?
Một bóng lưng mặc áo tơ trắng quen thuộc! Mấy đóa hoa tím nho nhỏ này là loại hoa Thất Nhàn thích nhất!
Nàng kia đang đưa lưng về phía của sân, nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân, cả người không còn có sức sống như trước kia, như một đóa hoa héo rũ.
Tuy không nhìn được tận mặt nhưng Vân Lẫm sao có thể nhận lầm? Cô gái kia chắc chắn là Thất Nhàn, không thể nghi ngờ gì nữa!
Lòng hắn xoắn chặt lại, Thất Nhàn rút cuộc bị người ta đối xử thế nào rồi?
Trong nháy mắt trong mắt hắn đã không còn những người trong hoàng cung Bắc Hãn, nhấc chân lên, định đi tới bên người mình vẫn tưởng nhớ.
Bọn Cố Thanh Ảnh lập tức phát hiện Vân Lẫm có biểu hiện khác thường, ngăn hắn lại, chặn bước Vân Lẫm.
“Không nên đánh rắn động cỏ!” Cố Thanh Ảnh cau mày, nói thầm bên tai Vân Lẫm. Hắn cũng đã nhìn thấy hình bóng kia. Không cần nói gì nữa, nơi này nhất định là nơi giam giữ Thất Nhàn. Có thể khiến Vân Lẫm mê muội đến mức này thì cô gái đó chắc chắn là Thất Nhàn.
Phượng Lai nhìn bên mặt Vân Lẫm, trong mắt có chứa cảm xúc khó lường.
“Mấy vị có chuyện gì vậy?” Cung nhân đi trước có chút thắc mắc.
“Không có gì, không có gì! Mời tiếp tục dẫn đường.” Cố Thanh Ảnh buông Vân Lẫm ra, cười nói.
Vân Lẫm quay đầu nhìn bóng lưng kia, có gắng kìm chế nỗi hoảng sợ trong mắt thật sâu.
Thất Nhi, ta tới tìm nàng đây!
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thất Nhàn đột nhiên cảm thấy môt ánh mắt nóng bỏng sau lưng. Cảm giác này giống hệt như lúc Vân Lẫm nhìn nàng!
Nàng vội vã xoay người, sau lưng nàng chỉ toàn thị vệ là thị vệ.
Nàng đau khổ cười một tiếng, chẳng lẽ mình nhớ Vân Lẫm tới phát điên nên mới có ảo giác sao?
Tiểu Ái Nhàn ngồi bên cạnh cười khanh khách không ngừng, ánh mắt nhìn thẳng cửa viện, hai bàn tay vỗ lép bép.
Thất Nhàn nhéo chặt đầu mũi nho nhỏ của bé: “Quỷ con, sao mà vui thế?”
Tiểu Ái Nhàn ngẩng đầu, cười toét miệng: “Nương…nương…nhìn…”
Thất Nhàn nhìn theo ngón tay béo múp của hắn, ngoài cửa sân trừ không khí thì chả có bóng ma nào.
Thằng nhóc vẫn cười sung sướng như cũ.
Thất Nhàn thật buồn bức, chẳng lẽ thằng bé này cùng mình giống nhau, cũng bị ảo giác mất rồi? (Chị ơi, mắt của con chị 20/20, hàng chưa ra chợ mà chị đã phá giá thế? T^T)
Màn đêm yên như nước.
Trong hoàng cung, mọi người đều ngủ say.
Ba bóng đen tung người nhảy lên trên Hậu Vân Cung.
Ngón tay nhanh như chớp điểm huyệt ngủ, thị vệ trong phòng đồng loạt ngã xuống, không một tiếng động.
Vân Lẫm gật đầu với Cố Thanh Ảnh, nhảy quả cửa sổ vào phòng.
Bên ngoài, Cố Thanh Ảnh cùng Phượng Lai canh gác.
Người trên giường này đáng lẽ lúc này nên cười đùa cợt nhả mới đúng. Tại sao bây giờ lại ngủ không yên, nâng không nổi mí mắt đây?
Vân Lẫm ngồi xuống bên cạnh người nàng, đưa tay khẽ vuốt nếp nhăn giữa hai mày của Thất Nhàn.
Bắc Hãn! Lại còn dám đối xử như vậy với Thất Nhàn! Được lắm! Được lắm! Mắt Vân Lẫm lạnh hẳn xuống.
Trong lúc mông lung, Thất Nhàn như cảm tháy ánh mắt Vân Lẫm. Mắt đen hé mở, đối diện là khuôn mặt lạnh lùng, nàng nghĩ là mình đang nằm mơ: “Vân Lẫm, thật tốt quá, hôm nay là lần thứ hai ta cảm thấy chàng đang ở đây. Là do ta quá nhớ chàng sao?”
Bàn tay trắng nõn của nàng run lẩy bẩy đưa lên, muốn xoa lên gương mặt lạnh lùng kia.
Giọng nàng ẩn chứa dịu dàng vô hạn.
Thất Nhàn cười: “Vân Lẫm, giấc mộng này thật đẹp ….Nếu như ta không bao giờ phải tỉnh giấc thì tốt biết mấy.”
“Ta tới thật rồi.” Vân Lẫm cúi đầu, đôi môi tái nhợt tiến tới, mang theo yêu thương vô hạn, “Nếu không phải thật thì sao hôn được nàng thế này?”
“Vân Lẫm…” Thất Nhàn nhất thời mở to mắt, ý thức bắt đầu tỉnh táo lại, “Chàng…Thật sự sao…không phải là ta đang nằm mơ…”
“Thật sự!” Vân Lẫm nhẹ vỗ về gương mặt Thất Nhàn, “Ta tới chậm, thật xin lỗi.”
Thất Nhàn lắc đầu, chỉ nhìn thật kỹ người trước mắt, không muốn nháy mắt. “Vết thương của chàng…”
“Không có chuyện gì rồi.” Vân Lẫm nói nhỏ. Trong mắt hắn cũng chỉ còn người mặt tái nhợt đang nằm trên giường kia
Chỉ có người này, hắn đã nguyện bảo vệ suốt đời này kiếp này. “Vân Lẫm…”
“Thất Nhi…”
Thâm tình nơi này, vượt qua ngàn núi vạn sông, xuyên suốt từ kiếp trước tới kiếp này.
Vân Lẫm đỡ Thất Nhàn dậy.
Thất Nhàn đưa tay ôm lấy hắn, đưa môi hồng lên, nhẹ nhàng mút lấy.
Cái lưỡi thơm ngọt, dùng hết sức trêu chọc hắn.
Nhiệt độ trong phòng dâng cao.
Hết lần này tới lần khác lại có một tên quỷ con vô duyên, phả hỏng không khí lãng mạn trong phòng.
“Nương, nương…” Tiếng nói non nớt vang lên, chính là tiểu Ái Nhàn vửa tỉnh ngủ.
Cái tay bé xinh hư hỏng vươn ra, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Ô hay, sao mà ầm ỹ thế không biết!
Thất Nhàn lập tức tỉnh táo lại. Chết thật, sao nàng lại quên mất là con mình đang ngủ ngay bên cạnh!
Nàng lập tức bứt ra, mềm người tựa vào trong ngực Vân Lẫm, quay đầu lại dịu dàng nhìn bạn bé nào đó đang lồm cồm bò dậy chỉ về phía mình.
Vân Lẫm đột nhiên mất quyền hưởng thụ môi xinh thấy trong lòng mất mát, cố gắng nhịn xuống uất ức dâng trào, lạnh lùng liếc xéo con quỷ con phá hỏng chuyện tốt của người khác. Nương à? Đây là quỷ con từ chỗ nào ra thế? (Đồ Made in Chiến gia chứ ở đâu, có cần địa chỉ cụ thể không >:D)
Bé con cố gắng ngồi thẳng dậy thì lại nhìn thấy một người ôm mẫu thân nhà mình, mặt mũi hằm hằm tức giận liền lập tức trợn tròn con mắt.
Cho nên quỷ lớn nổi giận đùng đùng thì quỷ con cũng không cam lòng yếu thế.
Bốn mắt nhìn nhau, sấm sét giật tung trời, lừa bốc phừng phừng.
Cảnh tưởng vô vùng quái dị.
Thất Nhàn thậm chí có thể cảm nhận được không khí giữa tầm mắt hai kẻ này đang “Xẹt xẹt” mấy tia lửa điện.
“Tiểu Nhàn, đây là phụ thân, con gọi đi.” Lòng Thất Nhàn thật buồn thiu, cái con quỷ con này, lần đầu tiên thấy nó có vẻ mặt kì quái này. Cứ như thể có thâm cừu đại hận, muốn đem người trước mặt mình đánh cho một trận không bằng. Lúc trước không phải còn lưu loát gọi Bắc Đường Tẫn đấy sao, sao bây giờ thấy cha mình lại không gọi nữa?
“Phụ thân?” Vân Lẫm ngớ ra, quay đầu lại. Thất Nhàn nhận con nuôi từ bao giờ vậy?
“Đây là con trai chàng đấy.” Thất Nhàn vuốt trán, “Ta sinh.” Thật là cha con gặp nhau mà còn không nhận ra nhau nữa.
Vân Lẫm lại ngẩn ra lần nữa, đầu quay mòng mòng. Con của hắn sao? Không phải bị hai lão quái đản kia bắt đi rồi sao? Sao lại còn xuất hiện nữa?
Lại thấy con quỷ con huỳnh huỵch bò lại, tới trước người Vân Lẫm rồi dừng lại.
Hai người đám Thất Nhàn tò mò nhìn hắn.
Cả hai chỉ thấy con quỷ con vươn cái tay béo múp ra, “Bẹp bẹp” hai tiếng ‘chào hỏi’ gương mặt Vân Lẫm.
Hừ! Hai tiếng vang làm hai người tỉnh khỏi mộng.
Mặt Vân Lẫm nhăn nhúm cả lại. Lại còn dám…láo xược đánh hắn như vậy, cái thằng khỉ con này mới là kẻ đầu tiên đấy!
Trán Thất Nhàn đổ mồ hôi, cái thằng bé này, lại nổi điên làm gì?
Lúc này con quỷ con lại bắt đầu động tác mới, “Phụt phụt” thổi ra hai quả bóng nước bọt thật to về phía mặt Vân Lẫm.
A? Hai người bây giờ không thể dùng từ ngạc nhiên để miêu tả tâm trạng của mình nữa.
Mặt Vân Lẫm từ từ đen lại. Thằng khỉ con này thiếu giáo dục hả?
Quỷ con lại bắt đầu động đậy, từ từ xoay người bò đi, đặt mông xuống, xoay lưng lại với Vân Lẫm, trong miệng lúng búng mấy từ đơn: “Phụ thân…hư hư….bay bay…Nhàn…đánh….” Cứ thế nói đi nói lại.
Bay bay Nhàn? Nói chuyện khỉ gì thế này? Đột nhiên trong đầu Thất Nhàn lóe lên một ý tưởng, nhớ lại chuyện từ xửa xưa của một ‘kẻ nào đó’. Khóe mắt nàng run run: “Tiểu Nhàn, chẳng lẽ con đang muốn nói chuyện phụ thân ném bay con đi hồi trước?”
Vân Lẫm không đồng ý lắm nhìn Thất Nhàn, con quỷ con bé tí thế mà nghe hiểu được Thất Nhàn nói gì sao?
Thế mà cái ót xinh xinh kia lại hiểu được, ra sức gật gù mấy cái, lại bắt đầu bất chấp mọi thứ mà kêu gào oán giận: “Bay bay…hư…đánh”
Khóe miệng Thất Nhàn co quắp lại, giật giật, nàng quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt quái dị nhàn Vân Lẫm: “Con của chàng thật biến thái!” Khi đó nó mới có mấy tháng mà ôm hận đến tận bây giờ?
Lông mày Vân Lẫm cũng không nhịn được nữa mà giương lên: “Đó cũng là con của nàng.” (Đây là bằng chứng cho thấy gien biến thái là gien trội hoàn toàn, không có cách nào sửa được.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.