Chương 73: Hai Gia Tộc Kết Đồng Minh
Tây Lâu Tiểu Nam
09/12/2013
Editor: HaLinh
Đang lúc này, thình lình bên ngoài truyền tới một loạt tiếng thở hồng hộc cùng tiếng la lối: “Nương, nương, người ở đâu?” Kèm theo là tiếng
bước chân rầm rầm, vừa nghe cũng biết là Cơ Lục Phúc.
Hách Liên Tâm Nhụy mở mắt trừng trừng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hé miệng muốn hét lên điều gì nhưng dây thanh đã bị phá hỏng, làm sao mà ra tiếng được?
Con ngươi mụ vì quá sợ hãi mà giật giật dữ dội.
Thất Nhàn cười khanh khách như yêu quái: “Nhị nương, không nên lao lực như vậy. Yên tâm, ta sẽ không làm gì Lục ca đâu. Mặc dù hắn là đồ đầu heo ngốc nghếch, nhưng trên danh nghĩa vẫn là Lục ca của ta, không tin ngươi nhìn mà xem.” Nói rồi, nàng lấy một cước đá lăng Hách Liên Tam Nhụy nằm trên mặt đất. Hách Liên Tâm Nhụy như tấm giẻ rách bay thẳng vào sau màn trúc, thân ảnh biến mất.
“Phụ thân, người cũng đi vào trốn đi.” Thất Nhàn lại chuyến hướng sang nói với Cơ Nguyên.
Cơ Nguyên há miệng, cuối cùng không biết nên nói gì, gật đầu, nhìn về phía đại nương trấn an một cái rồi tránh đi.
Cửa trúc không chốt, Cơ Lục Phúc đạp một cái đi vào. Quét mắt một vòng bên trong phòng không thấy người mình muốn tìm, lại nhìn thấy Thất Nhàn: “Nha đầu chết tiệt kia sao ngươi lại ở đây?”
Thất Nhàn mỉm cười: “Chỗ Lục ca có thể đến sao lại không cho tiểu muội tới?”
Cơ Lục Phúc hừ một tiếng rồi không để ý tới nàng, xoay người tiến về mỹ nhân đứng trước tường Phật. Hắn đến gần mấy bước, nheo lại hai tròng mắt, mặt lộ ra vẻ háo sắc: “Mỹ nhân, mấy ngày nay không thấy lại càng có ý vị.”
Thất Nhàn lấy ngón tay sờ sờ dưới cằm, cười thầm trong lòng. Hóa ra con heo này dùng vẻ tìm mẫu thân để ngụy trang, đến đây để đùa giỡn mẹ cả. Bất quá, khẩu vị của con heo này cũng đặc biệt thật, tuổi của đại nương này còn lớn hơn cả Hách Liên Tâm Nhụy, vậy mà hắn lại thích, hay là thật sự có tình cảm luyến mẫu cấm kỵ?
Nghĩ lại cũng buồn cười, Thất Nhàn ngẩng đầu quét mắt tới sau màn trúc, con heo này đứng trước mặt Cơ lão gia lại dám nói ra những lời càn rỡ với người phụ nữ mà Cơ lão gia yêu thương nhất, chậc chậc. Cơ lão gia ở sau rèm chắc đã tức sùi bọt mép rồi đây.
Đại nương cúi đầu nhắm mắt, chuyên tâm niệm Phật, không thèm để ý đến hắn.
Cơ Lục Phúc lại tiến thêm một bước, cái tay béo ú đưa tới, nhẹ sờ lên mặt đại nương.
Thất Nhàn nhíu mày, thật là phục hắn rồi, lại coi mình như không khí, hay đã coi mình như người chết mà công khai đùa giỡn đàn bà con gái trước mặt nàng.
Đại nương lập tức đứng lên tránh ra: “Lục công tử xin tự trọng!” Nàng khẽ cau mày lại mang vẻ thành thục tế nhị.
Lời cự tuyệt của nữ nhân từ trước đến giờ đều kích thích dục vọng của nam nhân.
Cơ Lục Phúc vô sỉ lại cười rộng hơn: “Mỹ nhân, dù sao ngươi cũng đã gả cho lão bất tử nhà ta rồi, sao lại cứ nhất định không theo ta chứ?”
Thất Nhàn bó tay, vô sỉ, thật là vô sỉ, đúng là con trai của Hách Liên Tâm Nhụy. Hách Liên Tâm Nhụy ngủ cùng anh trai chưa tính, ngay cả con heo này cũng muốn chung vợ với cha. Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung một cửa*. (* tương tự như ‘Con nhà tông không giống long thì cũng giống cánh.)
Cơ Lục Phúc tiến tới gần, đại nương lùi về phía sau. Thất Nhàn ở một bên suy tính xem có nên xuất thủ hay không.
Nhưng cuối cùng thì cũng có người mất hết kiên nhẫn. Cơ Nguyên ở bên trong lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vén màn trúc lên, sải bước ra ngoài: “Hỗn láo! Tên nghiệt chủng này!” Lão hung hăng vung tay tát một cái lên cái mặt heo của Cơ Lục Phúc. Trên khuôn mặt béo mập trắng bệch trong nháy mắt hiện lên dấu năm ngón tay đỏ thẫm.
Cơ Lục Phúc ngu ngơ một lúc: “Ngươi đánh ta?!” hoàn toàn không ngờ được Cơ lão gia cũng ở trong phòng. Quét mắt sang lại nhìn thấy mẹ ruột của mình phía sau màn trúc đang bò lổm ngổm trên mặt đất, đang trừng mắt hoảng sợ nhìn về phía mình.
“Nương!” Cơ Lục Phúc chạy qua, muốn đỡ Hách Liên Tâm Nhụy dậy nhưng cảm thấy cả người nàng mềm nhũn kỳ lạ: “Nương, người sao vậy?”
Vẻ mặt Hách Liên Tâm Nhụy sợ hãi, không ngừng nháy mắt với Cơ Lục Phúc, ý tứ rõ ràng là muốn Cơ Lục Phúc mau chóng rời đi, đáng tiếc, Cơ Lục Phúc làm sao hiểu được.
Cơ Lục Phúc trừng mắt với Cơ Nguyên: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì mẹ ta?” Hắn đứng đậy, bước đến chỗ Cơ Nguyên, một tay túm lấy cổ áo Cơ Nguyên.
Hắn từ nhỏ đã biết thân phận đặc thù của mình, ở Cơ gia cũng quen thói bá đạo, lại càng không đem người cha trên danh nghĩa là Cơ Nguyên để vào mắt.
Cơ Nguyên dù sao cũng sắp già rồi, làm sao có thể chống đỡ được sức lực trẻ tuổi cùng khí thế hung hãn như tuyển thủ đô vật của Cơ Lục Phúc.
Loáng một cái, Cơ Lục Phúc không mất sức chút nào mà nhấc bổng Cơ Nguyên như nhấc một chú gà con.
“Súc sinh! Thả ta xuống!” Cơ Nguyên cố gắng đẩy tay Cơ Lục Phúc ra, gầm lên.
Đại nương cũng đi lên muốn kéo Cơ Lục Phúc ra, lại bị Cơ Lục Phúc một tay vung ra đẩy ngã nhào xuống, đụng vào bàn gỗ trước tượng Phật, trong nháy mắt máu nhuộm đỏ thái dương.
Cơ Nguyên sao có thể chịu được cảnh vợ cả của mình bị đối đãi như vậy, lại hét lên: “Súc sinh! Cả nhà Hách Liên ngươi là đồ súc sinh!”
Thất Nhàn há hốc miệng, thật là loạn cả nhà rồi.
Nàng tiến lên, một tay đạp vào cổ tay Cơ Lục Phúc. Cơ Nguyên lúc này mới vững vàng rơi xuống đất.
Chỉ nghe thấy “rặc” một tiếng, sau đó liền thấy Cơ Lục Phúc đau quá kêu “A” một tiếng.
Nhìn về phía Hách Liên Tâm Nhụy gục trên mặt đất như đang tế bái, Thất Nhàn cao giọng nói: “Nhị nương, người cũng thấy đấy. Là con ngươi đại nghịch bất đạo, mặc dù không phải cha ruột, nhưng có câu nói, ‘dưỡng phụ chi ân thắng vu sinh phụ’*. Con của người muốn lấy ân báo oán sao? Người như vậy giữ trên đời làm gì?” Vừa nói, nàng vừa tăng thêm lực trên tay của hắn. (*Ơn của cha nuôi hơn cha đẻ)
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Diệt trừ Hách Liên Tâm Nhụy cũng không thể tùy ý mà để lại Cơ Lục Phúc, khiến cho hắn có cơ hội làm mưa làm gió sao? Tuy hắn là một kẻ không gọt giũa nên người được nhưng cũng không thể lại để một tí nguy cơ nào bên mình.
Tình huống xoay chuyển bây giờ cho nàng cơ hội trừ đi kẻ chướng mắt này.
Cơ Nguyên vội vàng đỡ lấy đại nương vừa ngã trên mặt đất, xa xăm nhìn vẻ mặt khí phách của Thất Nhàn. Tất nhiên lão sẽ không khuyên can, phá rối bởi trong lòng cũng đang hận không thể đem Cơ Lục Phúc đi bầm thây ra trăm mảnh. Hôm nay hắn mới nhìn thấy hành động của súc sinh này, vậy khi hắn không có nhà, Mạt Nhi bị súc sinh này làm nhục đến mức nào?
Hách Liên Tâm Nhụy há to mồm.
Cơ Lục Phúc lại càng không ngờ được Thất Nhàn ôn nhu yếu ớt lại có sức mạnh như vậy. Tay phải hắn bị vặn rất đau, vẫn không biết nghe lời mà to mồm mắng: “Tiện nha đầu!” Tay trái lại vung lên.
Thất Nhàn khom lưng tránh, bốn lạn đánh ngàn cân, lấy lực đánh lại lực, đem sức lực của Lục Phúc toàn bộ trả về trên người hắn, khiến thân thể béo núc ních bắn tung ra ngoài.
Chỉ nghe thấy “Oành” một tiếng thật lớn, làm bụi bặm trên mặt đất bay mù mịt.
“Phụt”, Cơ Lục Phúc cảm thấy trong phổi như có lửa đốt, phun ra một ngụm máu đỏ lòm.
Thất Nhàn chậm rãi đi lại gần mấy bước, nhìn xuống dưới, mắt sáng như đuốc, khí thế như quân vương, đem kinh sợ trong đáy mắt hắn lôi ra.
Cơ Lục Phúc ngẩng đầu nhìn, nhìn vào đôi mắt đen sau không thấy đáy của Thất Nhàn, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo thấu xương.
“Ngươi, tốt nhất là không phản lại ta! Nếu không….” Thất Nhàn lạnh lùng nói, đến đoạn cuối thì đột nhiên dừng lại, năm ngón tay phải co thành móng vuốt, hướng về phía Cơ Lục Phúc. Mặt nàng trở nên giống như Diêm la dưới Thập điện, âm trầm lạnh lùng.
Cơ Lục Phúc chỉ kip trợn mắt nhìn móng vuốt tới gần, một tiếng kêu sợ hãi đang ở trong họng chưa kịp thoát ra đã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Thất nhàn dừng tay, mắt trầm xuống. Cảnh giới cao nhất để hủy diệt một người là phá hủy tinh thần của hắn, khiến hắn không dám hành động gì nữa.
Nếu không thể giết Hách Liên Tâm Nhụy cùng Cơ Lục Phúc để diệt trừ hậu họa thì cũng phải làm như thế!
Nàng chuyển mắt cười khẽ, nhìn về phía vợ chồng Cơ Nguyên không biết là kinh hay sợ: “Phụ thân chớ sợ Chẳng qua là xử lý mấy con kiến hôi mà thôi.” Tiện đà, nàng liếc mắt nhìn hai kẻ trên mặt đất, “Phụ thân, người gọi người tới chăm sóc trông coi cho kĩ Lục Phúc cùng Nhị nương đây đi.”
Cơ Nguyên tất nhiên hiểu được tính toán trong câu nói đó, sắc mặt trầm xuống, gật đầu.
“A, đúng rồi.” Thất Nhàn như chợt nhớ tới cái gì, “Thất Nhàn thiếu chút nữa thì quên việc chính rồi. Nghe nói phụ thân gần đây làm ăn lớn, muốn dẹp Chiến gia của chúng ta xuống.” Sắc mặt nàng lại nghiêm trang lại.
Cơ Nguyên ngạc nhiên, người này là kẻ vừa rồi mới giống Tu La sao, sao có thể thay đổi nhanh vậy? Ở trong phòng máu tanh thế này, sao nàng có thể bình thản nói tới đề tài khác, như thể từ trước tới giờ chưa xảy ra chuyện gì.
“Nhàn nhi muốn nói gì?” Cơ Nguyên hỏi, dè dặt từng li từng tí.
“Cũng không có gì. Chỉ là muốn thương lượng cùng phụ thân một chút, Chiến gia cùng Cơ gia đều là nhà buôn lớn, đều bị đế vương ghen ghét, cần gì phải tự giết lẫn nhau?” Thất Nhàn bình thản nói xong, lời nào cũng có lý, “ ‘Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp’*. Phụ thân nói có phải không?”
Cơ Nguyên nhìn về phía Thất Nhàn, Lập tức hiểu ý của nàng: “Nhàn nhi nói rất đúng.”
“Nếu đã như vậy, hôm nay Chiến gia và Cơ gia kết đồng minh, phụ thân thấy thế nào?” Thất Nhàn nói, “Tuy đương gia không có ở đây, nhưng ta đây làm chủ mẫu Chiến gia, tất nhiên có thể làm chủ chuyện này.”
Cơ Nguyên cúi đầu không nói gì.
“Đã nói nhiều như vậy, người có năng lực như thế, chẳng lẽ người muốn một mình đấu với hoàng gia?” Nói xong, Thất Nhàn thuận tay đem tiểu Hổ phù trong ngực lấy ra thưởng thức.
Cái này gọi là sự uy hiếp của lời nói cùng hành động đây.
Cơ Nguyên ngẩng đầu nhìn Thất Nhàn nói: “Được!”
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, đầu óc đã trở lại, tất nhiên có thể nhìn ra đâu là lợi, đâu là hại. Kết đồng minh cùng Chiến gia, xét về việc làm ăn, Cơ gia hắn cũng không thiệt. Hai gia đình lớn kết hợp, tương đương với việc họ có thể lũng đoạn toàn bộ kinh tế hoàng triều, đây là phương pháp để họ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Về thực lực mà nói thì như hổ thêm cánh, Muốn đòi lại công bằng từ hoàng gia họ Hách Liên, nếu có thêm tài sản Chiến gia trợ lực, tất nhiên là trợ thủ hùng mạnh.
Bất kể thế nào thì cũng là chuyện trăm lợi chứ không có một hại.
Chuyện tốt như vậy tất nhiên là không thể bỏ qua.
Thất Nhàn cũng có đánh giá của riêng mình. Chiến Sênh Ca cho nàng xử lý gút mắc làm ăn giữa Chiến gia và Cơ gia ở Phi thành, nếu giờ thành đồng minh thì tất nhiên là không còn tồn tại tranh chấp mua bán gì nữa.
Huống chi Chiến gia đã là cái đinh trong mắt Hách Liên Vân Lam, dù ở bất cứ lúc nào cũng có thể ở đầu sóng ngọn gió, giờ phút này có nhiều bằng hữu so với có nhiều kẻ thù thì vẫn tốt hơn.
Cơ gia thực chất cũng là gia đình hùng hậu, nếu không thì sao tiên đế lại chọn trúng Cơ gia, mà ra tay với Cơ giaTuy nói Chiến gia hiện tại vùng dậy, nhưng rốt cuộc nói về nội tình trong gia đình mà nói thì Cơ gia cũng là loại không thể coi thường.
Còn có Cơ Y Duệ kia không rõ có phải bằng hữu bên cạnh Hách Liên Vân Lam không. Chuyện Cơ gia kết quan hệ đồng minh, chắc hắn không ngồi trong chỗ tối phá đám gì chứ?
Đêm đó, hai gia môn lớn nhất của Thiên Diễm hoàng triều, ở trong một căn phòng, dưới một ngọn đèn, do Phật tổ chứng kiến, cứ như thế mà đạt đến quan hệ đồng minh gần gũi chưa từng có trong lịch sử.
Hách Liên Tâm Nhụy mở mắt trừng trừng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hé miệng muốn hét lên điều gì nhưng dây thanh đã bị phá hỏng, làm sao mà ra tiếng được?
Con ngươi mụ vì quá sợ hãi mà giật giật dữ dội.
Thất Nhàn cười khanh khách như yêu quái: “Nhị nương, không nên lao lực như vậy. Yên tâm, ta sẽ không làm gì Lục ca đâu. Mặc dù hắn là đồ đầu heo ngốc nghếch, nhưng trên danh nghĩa vẫn là Lục ca của ta, không tin ngươi nhìn mà xem.” Nói rồi, nàng lấy một cước đá lăng Hách Liên Tam Nhụy nằm trên mặt đất. Hách Liên Tâm Nhụy như tấm giẻ rách bay thẳng vào sau màn trúc, thân ảnh biến mất.
“Phụ thân, người cũng đi vào trốn đi.” Thất Nhàn lại chuyến hướng sang nói với Cơ Nguyên.
Cơ Nguyên há miệng, cuối cùng không biết nên nói gì, gật đầu, nhìn về phía đại nương trấn an một cái rồi tránh đi.
Cửa trúc không chốt, Cơ Lục Phúc đạp một cái đi vào. Quét mắt một vòng bên trong phòng không thấy người mình muốn tìm, lại nhìn thấy Thất Nhàn: “Nha đầu chết tiệt kia sao ngươi lại ở đây?”
Thất Nhàn mỉm cười: “Chỗ Lục ca có thể đến sao lại không cho tiểu muội tới?”
Cơ Lục Phúc hừ một tiếng rồi không để ý tới nàng, xoay người tiến về mỹ nhân đứng trước tường Phật. Hắn đến gần mấy bước, nheo lại hai tròng mắt, mặt lộ ra vẻ háo sắc: “Mỹ nhân, mấy ngày nay không thấy lại càng có ý vị.”
Thất Nhàn lấy ngón tay sờ sờ dưới cằm, cười thầm trong lòng. Hóa ra con heo này dùng vẻ tìm mẫu thân để ngụy trang, đến đây để đùa giỡn mẹ cả. Bất quá, khẩu vị của con heo này cũng đặc biệt thật, tuổi của đại nương này còn lớn hơn cả Hách Liên Tâm Nhụy, vậy mà hắn lại thích, hay là thật sự có tình cảm luyến mẫu cấm kỵ?
Nghĩ lại cũng buồn cười, Thất Nhàn ngẩng đầu quét mắt tới sau màn trúc, con heo này đứng trước mặt Cơ lão gia lại dám nói ra những lời càn rỡ với người phụ nữ mà Cơ lão gia yêu thương nhất, chậc chậc. Cơ lão gia ở sau rèm chắc đã tức sùi bọt mép rồi đây.
Đại nương cúi đầu nhắm mắt, chuyên tâm niệm Phật, không thèm để ý đến hắn.
Cơ Lục Phúc lại tiến thêm một bước, cái tay béo ú đưa tới, nhẹ sờ lên mặt đại nương.
Thất Nhàn nhíu mày, thật là phục hắn rồi, lại coi mình như không khí, hay đã coi mình như người chết mà công khai đùa giỡn đàn bà con gái trước mặt nàng.
Đại nương lập tức đứng lên tránh ra: “Lục công tử xin tự trọng!” Nàng khẽ cau mày lại mang vẻ thành thục tế nhị.
Lời cự tuyệt của nữ nhân từ trước đến giờ đều kích thích dục vọng của nam nhân.
Cơ Lục Phúc vô sỉ lại cười rộng hơn: “Mỹ nhân, dù sao ngươi cũng đã gả cho lão bất tử nhà ta rồi, sao lại cứ nhất định không theo ta chứ?”
Thất Nhàn bó tay, vô sỉ, thật là vô sỉ, đúng là con trai của Hách Liên Tâm Nhụy. Hách Liên Tâm Nhụy ngủ cùng anh trai chưa tính, ngay cả con heo này cũng muốn chung vợ với cha. Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung một cửa*. (* tương tự như ‘Con nhà tông không giống long thì cũng giống cánh.)
Cơ Lục Phúc tiến tới gần, đại nương lùi về phía sau. Thất Nhàn ở một bên suy tính xem có nên xuất thủ hay không.
Nhưng cuối cùng thì cũng có người mất hết kiên nhẫn. Cơ Nguyên ở bên trong lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vén màn trúc lên, sải bước ra ngoài: “Hỗn láo! Tên nghiệt chủng này!” Lão hung hăng vung tay tát một cái lên cái mặt heo của Cơ Lục Phúc. Trên khuôn mặt béo mập trắng bệch trong nháy mắt hiện lên dấu năm ngón tay đỏ thẫm.
Cơ Lục Phúc ngu ngơ một lúc: “Ngươi đánh ta?!” hoàn toàn không ngờ được Cơ lão gia cũng ở trong phòng. Quét mắt sang lại nhìn thấy mẹ ruột của mình phía sau màn trúc đang bò lổm ngổm trên mặt đất, đang trừng mắt hoảng sợ nhìn về phía mình.
“Nương!” Cơ Lục Phúc chạy qua, muốn đỡ Hách Liên Tâm Nhụy dậy nhưng cảm thấy cả người nàng mềm nhũn kỳ lạ: “Nương, người sao vậy?”
Vẻ mặt Hách Liên Tâm Nhụy sợ hãi, không ngừng nháy mắt với Cơ Lục Phúc, ý tứ rõ ràng là muốn Cơ Lục Phúc mau chóng rời đi, đáng tiếc, Cơ Lục Phúc làm sao hiểu được.
Cơ Lục Phúc trừng mắt với Cơ Nguyên: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì mẹ ta?” Hắn đứng đậy, bước đến chỗ Cơ Nguyên, một tay túm lấy cổ áo Cơ Nguyên.
Hắn từ nhỏ đã biết thân phận đặc thù của mình, ở Cơ gia cũng quen thói bá đạo, lại càng không đem người cha trên danh nghĩa là Cơ Nguyên để vào mắt.
Cơ Nguyên dù sao cũng sắp già rồi, làm sao có thể chống đỡ được sức lực trẻ tuổi cùng khí thế hung hãn như tuyển thủ đô vật của Cơ Lục Phúc.
Loáng một cái, Cơ Lục Phúc không mất sức chút nào mà nhấc bổng Cơ Nguyên như nhấc một chú gà con.
“Súc sinh! Thả ta xuống!” Cơ Nguyên cố gắng đẩy tay Cơ Lục Phúc ra, gầm lên.
Đại nương cũng đi lên muốn kéo Cơ Lục Phúc ra, lại bị Cơ Lục Phúc một tay vung ra đẩy ngã nhào xuống, đụng vào bàn gỗ trước tượng Phật, trong nháy mắt máu nhuộm đỏ thái dương.
Cơ Nguyên sao có thể chịu được cảnh vợ cả của mình bị đối đãi như vậy, lại hét lên: “Súc sinh! Cả nhà Hách Liên ngươi là đồ súc sinh!”
Thất Nhàn há hốc miệng, thật là loạn cả nhà rồi.
Nàng tiến lên, một tay đạp vào cổ tay Cơ Lục Phúc. Cơ Nguyên lúc này mới vững vàng rơi xuống đất.
Chỉ nghe thấy “rặc” một tiếng, sau đó liền thấy Cơ Lục Phúc đau quá kêu “A” một tiếng.
Nhìn về phía Hách Liên Tâm Nhụy gục trên mặt đất như đang tế bái, Thất Nhàn cao giọng nói: “Nhị nương, người cũng thấy đấy. Là con ngươi đại nghịch bất đạo, mặc dù không phải cha ruột, nhưng có câu nói, ‘dưỡng phụ chi ân thắng vu sinh phụ’*. Con của người muốn lấy ân báo oán sao? Người như vậy giữ trên đời làm gì?” Vừa nói, nàng vừa tăng thêm lực trên tay của hắn. (*Ơn của cha nuôi hơn cha đẻ)
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Diệt trừ Hách Liên Tâm Nhụy cũng không thể tùy ý mà để lại Cơ Lục Phúc, khiến cho hắn có cơ hội làm mưa làm gió sao? Tuy hắn là một kẻ không gọt giũa nên người được nhưng cũng không thể lại để một tí nguy cơ nào bên mình.
Tình huống xoay chuyển bây giờ cho nàng cơ hội trừ đi kẻ chướng mắt này.
Cơ Nguyên vội vàng đỡ lấy đại nương vừa ngã trên mặt đất, xa xăm nhìn vẻ mặt khí phách của Thất Nhàn. Tất nhiên lão sẽ không khuyên can, phá rối bởi trong lòng cũng đang hận không thể đem Cơ Lục Phúc đi bầm thây ra trăm mảnh. Hôm nay hắn mới nhìn thấy hành động của súc sinh này, vậy khi hắn không có nhà, Mạt Nhi bị súc sinh này làm nhục đến mức nào?
Hách Liên Tâm Nhụy há to mồm.
Cơ Lục Phúc lại càng không ngờ được Thất Nhàn ôn nhu yếu ớt lại có sức mạnh như vậy. Tay phải hắn bị vặn rất đau, vẫn không biết nghe lời mà to mồm mắng: “Tiện nha đầu!” Tay trái lại vung lên.
Thất Nhàn khom lưng tránh, bốn lạn đánh ngàn cân, lấy lực đánh lại lực, đem sức lực của Lục Phúc toàn bộ trả về trên người hắn, khiến thân thể béo núc ních bắn tung ra ngoài.
Chỉ nghe thấy “Oành” một tiếng thật lớn, làm bụi bặm trên mặt đất bay mù mịt.
“Phụt”, Cơ Lục Phúc cảm thấy trong phổi như có lửa đốt, phun ra một ngụm máu đỏ lòm.
Thất Nhàn chậm rãi đi lại gần mấy bước, nhìn xuống dưới, mắt sáng như đuốc, khí thế như quân vương, đem kinh sợ trong đáy mắt hắn lôi ra.
Cơ Lục Phúc ngẩng đầu nhìn, nhìn vào đôi mắt đen sau không thấy đáy của Thất Nhàn, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo thấu xương.
“Ngươi, tốt nhất là không phản lại ta! Nếu không….” Thất Nhàn lạnh lùng nói, đến đoạn cuối thì đột nhiên dừng lại, năm ngón tay phải co thành móng vuốt, hướng về phía Cơ Lục Phúc. Mặt nàng trở nên giống như Diêm la dưới Thập điện, âm trầm lạnh lùng.
Cơ Lục Phúc chỉ kip trợn mắt nhìn móng vuốt tới gần, một tiếng kêu sợ hãi đang ở trong họng chưa kịp thoát ra đã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Thất nhàn dừng tay, mắt trầm xuống. Cảnh giới cao nhất để hủy diệt một người là phá hủy tinh thần của hắn, khiến hắn không dám hành động gì nữa.
Nếu không thể giết Hách Liên Tâm Nhụy cùng Cơ Lục Phúc để diệt trừ hậu họa thì cũng phải làm như thế!
Nàng chuyển mắt cười khẽ, nhìn về phía vợ chồng Cơ Nguyên không biết là kinh hay sợ: “Phụ thân chớ sợ Chẳng qua là xử lý mấy con kiến hôi mà thôi.” Tiện đà, nàng liếc mắt nhìn hai kẻ trên mặt đất, “Phụ thân, người gọi người tới chăm sóc trông coi cho kĩ Lục Phúc cùng Nhị nương đây đi.”
Cơ Nguyên tất nhiên hiểu được tính toán trong câu nói đó, sắc mặt trầm xuống, gật đầu.
“A, đúng rồi.” Thất Nhàn như chợt nhớ tới cái gì, “Thất Nhàn thiếu chút nữa thì quên việc chính rồi. Nghe nói phụ thân gần đây làm ăn lớn, muốn dẹp Chiến gia của chúng ta xuống.” Sắc mặt nàng lại nghiêm trang lại.
Cơ Nguyên ngạc nhiên, người này là kẻ vừa rồi mới giống Tu La sao, sao có thể thay đổi nhanh vậy? Ở trong phòng máu tanh thế này, sao nàng có thể bình thản nói tới đề tài khác, như thể từ trước tới giờ chưa xảy ra chuyện gì.
“Nhàn nhi muốn nói gì?” Cơ Nguyên hỏi, dè dặt từng li từng tí.
“Cũng không có gì. Chỉ là muốn thương lượng cùng phụ thân một chút, Chiến gia cùng Cơ gia đều là nhà buôn lớn, đều bị đế vương ghen ghét, cần gì phải tự giết lẫn nhau?” Thất Nhàn bình thản nói xong, lời nào cũng có lý, “ ‘Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp’*. Phụ thân nói có phải không?”
Cơ Nguyên nhìn về phía Thất Nhàn, Lập tức hiểu ý của nàng: “Nhàn nhi nói rất đúng.”
“Nếu đã như vậy, hôm nay Chiến gia và Cơ gia kết đồng minh, phụ thân thấy thế nào?” Thất Nhàn nói, “Tuy đương gia không có ở đây, nhưng ta đây làm chủ mẫu Chiến gia, tất nhiên có thể làm chủ chuyện này.”
Cơ Nguyên cúi đầu không nói gì.
“Đã nói nhiều như vậy, người có năng lực như thế, chẳng lẽ người muốn một mình đấu với hoàng gia?” Nói xong, Thất Nhàn thuận tay đem tiểu Hổ phù trong ngực lấy ra thưởng thức.
Cái này gọi là sự uy hiếp của lời nói cùng hành động đây.
Cơ Nguyên ngẩng đầu nhìn Thất Nhàn nói: “Được!”
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, đầu óc đã trở lại, tất nhiên có thể nhìn ra đâu là lợi, đâu là hại. Kết đồng minh cùng Chiến gia, xét về việc làm ăn, Cơ gia hắn cũng không thiệt. Hai gia đình lớn kết hợp, tương đương với việc họ có thể lũng đoạn toàn bộ kinh tế hoàng triều, đây là phương pháp để họ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Về thực lực mà nói thì như hổ thêm cánh, Muốn đòi lại công bằng từ hoàng gia họ Hách Liên, nếu có thêm tài sản Chiến gia trợ lực, tất nhiên là trợ thủ hùng mạnh.
Bất kể thế nào thì cũng là chuyện trăm lợi chứ không có một hại.
Chuyện tốt như vậy tất nhiên là không thể bỏ qua.
Thất Nhàn cũng có đánh giá của riêng mình. Chiến Sênh Ca cho nàng xử lý gút mắc làm ăn giữa Chiến gia và Cơ gia ở Phi thành, nếu giờ thành đồng minh thì tất nhiên là không còn tồn tại tranh chấp mua bán gì nữa.
Huống chi Chiến gia đã là cái đinh trong mắt Hách Liên Vân Lam, dù ở bất cứ lúc nào cũng có thể ở đầu sóng ngọn gió, giờ phút này có nhiều bằng hữu so với có nhiều kẻ thù thì vẫn tốt hơn.
Cơ gia thực chất cũng là gia đình hùng hậu, nếu không thì sao tiên đế lại chọn trúng Cơ gia, mà ra tay với Cơ giaTuy nói Chiến gia hiện tại vùng dậy, nhưng rốt cuộc nói về nội tình trong gia đình mà nói thì Cơ gia cũng là loại không thể coi thường.
Còn có Cơ Y Duệ kia không rõ có phải bằng hữu bên cạnh Hách Liên Vân Lam không. Chuyện Cơ gia kết quan hệ đồng minh, chắc hắn không ngồi trong chỗ tối phá đám gì chứ?
Đêm đó, hai gia môn lớn nhất của Thiên Diễm hoàng triều, ở trong một căn phòng, dưới một ngọn đèn, do Phật tổ chứng kiến, cứ như thế mà đạt đến quan hệ đồng minh gần gũi chưa từng có trong lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.