Chương 56: Lời thề lúc tám tuổi
Tây Lâu Tiểu Nam
07/12/2013
Editor: Nam Cung Như
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong, chiếu sáng người ở trên giường Bạch Ngọc
Thất Nhàn bỗng dưng mở mắt, cảm thấy cả người sảng khoái. Không biết tại sao, giấc ngủ này đặc biệt an ổn.
Thất Nhàn duỗi tay duỗi chân, bất thình lình bàn tay chạm phải một vật gì đó ấm áp mềm mại, mang theo một chút cứng cỏi.
Nội tâm Thất Nhàn nhảy nhót một cái, tiện tay sờ soạn khắp nơi, phía trên là cánh môi ôn nhuận, hơi thở trầm ổn, tầm mắt lạnh nhạt quen thuộc quanh quẩn trên đỉnh đầu của mình
Thất Nhàn nhất thời cảm thấy trên đầu sao bay đầu trời, giương mắt, lại bắt gặp đôi mắt lạnh lùng nhìn không ra bất kì tâm tình gì
“ Thực khéo a!”
Thất Nhàn giơ tay lên chào hỏi, trên mặt cười đến mức tựa như đóa hoa nhi nở rộ —- không rực rỡ hết lần này đến lần khác muốn nặn ra chút rực rỡ nhưng kết quả muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu
Chiến Sênh Ca nhìn vẻ mặt rối rắm không cách nào hình dung được của Thất Nhàn, đột nhiên trong nội tâm cảm thấy buồn cười. Quay mặt, khóe miệng nhếch lên, như có như không tràn ra nụ cười
Khóe mắt Thất Nhàn co rút, nàng tuyệt đối chưa có tỉnh ngủ!. Nàng cư nhiên lại thấy mỗ tảng đá đang cười a!
“ Uy, ngươi đang cười sao?” Thất Nhàn không nhịn được đặt câu hỏi
Chiến Sênh Ca xoay đầu lại, khôi phục vẻ mặt không biểu tình gì : “ Ngươi nhìn lầm rồi”
Thất Nhàn nhếch miệng, tốt, vấn đề này không truy cứu nữa, nhưng là :
“ Chiến đương gia, sao ngươi ở trong phòng của ta?”
“ Đây là phòng của ta” Chiến Sênh Ca nhìn nàng một chút, nói : “ Ngươi không nhớ rõ chuyện tối hôm qua sao?”
Thất Nhàn nhìn sang bốn phía, đột nhiên nhớ tới sự kiện xảy ra đêm trước, thần trí mơ hồ, thị huyết khát vọng. Nhức đầu a nhức đầu, Thất Nhàn không khỏi vỗ vỗ đầu. Tại sao tình cảnh của chính mình lại đến nơi này?
“Hứa Thượng Dương lão tiểu tử kia!”
Thất nhàn không khỏi oán hận lên tiếng. Cư nhiên có thể hạ quái cổ cho nàng. Đừng để hắn rơi vào tay nàng, nàng sẽ cho hắn nếm thử tư vị này
“Hứa Thượng dương?” Chiến Sênh Ca hỏi ngược lại
“ Một lão tiểu tử đùa bỡn cổ. Đừng hỏi ta vì sao trúng cổ, ta chỉ nhất thời xui xẻo gặp quỷ mà thôi” Thất nhàn giọng căm hận nói.
Thất Nhàn ngẩng đầu, nhìn đầu giường kia dùng bạch ngọc điêu khắc chế thành, khóe miệng giật giật, mình cùng Chiến Sênh Ca chung giường chung gối nói chuyện phiếm rất quái dị : “ Chiến đương gia, chúng ta cô nam quả nữ, nằm chung một giường, tựa hồ có chút không hợp lễ giáo a”
Vừa nói vừa muốn ngồi dậy, lại bị cánh tay của Chiến Sênh Ca chụp lại. Cả người nặng nề ngã vào trong lồng ngực rộng rãi
“ Lễ là cái gì?”
Chiến Sênh Ca lạnh lùng nói : “ Huống chi ngươi là chủ mẫu của chiến gia” Trong giọng nói chứa đầy bá đạo
Thất Nhàn nhếch miệng, nam nhân này thật đúng là mơ hồ, cố chấp đến chết dù nói thế nào cũng không thông
“ Ngươi cũng thấy bộ dạng hôm qua của ta. Một thị huyết ác ma như vậy cũng có thể làm chủ mẫu của Chiến gia?” Thất Nhàn có chút tự giễu
Chiến Sênh Ca liếc nàng một cái: “Ta nói có thể là có thể.”
Thất nhàn thở dài: ” Ác ma như ta, sau này có xuống địa ngục, cũng không chung đường với Chiến đương gia ngươi”
“ Địa ngục, ta cũng xuống với ngươi” Chiến Sênh Ca thản nhiên nói
Thất Nhàn sửng dờ, nàng không nghĩ tới sẽ có được câu trả lời như vậy. Quét mắt nhìn về phía mu bàn tay của Chiến Sênh Ca, vài đạo vết máu đập vào mắt, chắc là hôm qua lúc nàng điên cuồng làm hắn bị thương
“ Như vậy, ngươi có thể đi theo ta chưa?” Chiến Sênh Ca lại hỏi
“ A?”
Thất Nhàn ngạc nhiên, trong lúc nhất thời chưa hiểu ý tứ của hắn
“ Lúc trước có một bé trai, hắn cái gì cũng có, cuộc sống của hắn trôi qua rất nhanh. Cho đến lúc hắn tám tuổi, một ngày nọ, hắn núp ở trong nhà, tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình chết thảm, hắn vì phụ mẫu lập vô danh mộ, hắn đã thề nhất định giết chết hết tất cả cừu nhân” Chiến Sênh Ca nói tiếp, mấy câu ngắn ngủn, giọng nói nhàn nhạt
Thất Nhàn giương mắt nhìn Chiến Sênh Ca, đây chính là hận ý trong đáy lòng hắn, đây chính là lời thề của đứa nhỏ tám tuổi. Trong nội tâm của nàng đột nhiên thấy sợ, nàng tựa hồ có thể nhìn thấy một bé trai núp trong góc phòng như bóng ma, mặc cho cừu hận cắn nuốt chính mình
Nhất thời trầm mặc im lặng.
“Chiến ca ca, chiến ca ca!”
Ngoài cửa vang lên giọng nữ thanh thúy như hoàng oanh, từ xa đến gần, vừa vặn cắt đứt yên lặng.
Trong nội tâm của Thất Nhàn kêu lên không tốt, hai người bọn họ nằm cùng một chỗ, cho dù ai thấy cũng sẽ hiểu lầm. Chiến gia này như đại lốc xoáy, hiện nàng không muốn có quan hệ gì với nó
Lập tức xoay người, tay đè lên hai tay của Chiến Sênh Ca, nhanh chóng nhảy xuống giường
Sau khi mở ra cửa sổ, liền tung người nhảy ra ngoài.
Còn chưa kịp đứng vững, đã nghe Quân Nghị kinh ngạc, gọi : “ Cô nương?”
Thất Nhàn không tự chủ được da mặt run lên. Cố Khuynh Thành kia công kích cửa trước, Quân Nghị hắn xuất hiện ở cửa sau, hai người bọn họ khi nào lại ăn ý như vậy?
Kì thực, nàng cũng chân chân oan uổng cho Quân Nghị rồi, Quân Nghị bất quá vừa khéo đến mà thôi
“ Cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?” Quân Nghị kì quái hỏi
Giả bộ ngu giả bộ ngu!
Lập tức, ánh mắt Thất Nhàn mờ mịt, cước bộ hư hoảng, đi thẳng về phía trước, trong miệng còn lẩm bẩm thì thầm : “ Dưa hấu thật lớn, dưa hấu thậ lớn…”
Nàng mộng du, người rảnh rỗi chớ quấy rầy!
Không nghĩ tới Quân Nghị thật đúng hiểu ý tứ của nàng, lập tức ngậm miệng lại, còn tự giác làm hộ hoa sứ giả cho Thất Nhàn. Nghe nói người mộng du bị làm tỉnh giấc sẽ nguy hiểm đến tính mạng
Bên trong nhà, Chiến Sênh Ca ngồi trên giường nheo mắt lại, nữ nhân này, thật đúng là đi tới đâu trêu hoa ghẹo nguyệt đến đó
Người hắn nhìn trúng, làm sao cho phép nàng lẩn tránh!
———————-ooo—————–
Đại đường Cố phủ, Cố Khuynh Thành chuẩn bị khách yến, nhiệt tình chiêu đãi mọi người, Thác Bạt Quy, Quân Nghị, Chiến Sênh Ca, Thất nhàn đều ở trong nhóm
“Chiến ca ca, nếm thử cái này đi , đây là ta tự mình làm .” Cố Khuynh Thành gắp món ăn bỏ vào trong chén của Chiến Sênh Ca
Nga? Thất Nhàn nhíu mày, nam nhân kia không phải thích sạch sẽ sao?. Sao có thể chịu được người khác gắp thức ăn cho mình. Không tầm thường a không tầm thường!
Chiến sênh ca liếc nhìn nàng một cái, như thế nào không hiểu được tâm tư của nàng . Lập tức nói: “Cố gia đối với ta có ân cứu mạng.”
Thất Nhàn trên trán vạch hắc tuyến, có ai hỏi hắn sao?
Quả nhiên, những người khác đối với câu nói của Chiến Sênh Ca kinh ngạc không dứt
Thác Bạt Quy nghĩ, người này vẻ mặt không chút thay đổi còn chưa tính, đang lúc dùng cơm lại lầm bầm lầu bầu, có bệnh sao?
Quân Nghị tự định giá, nhìn người này khí dồn đan điền ( ý nói nội công thâm hậu), diện mạo bất phàm, tất không phải là nhân vật bình thường. Chỉ tiếc, thần kinh tựa hồ có chút vấn đề.
Cố Khuynh Thành nhìn không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, vội nói tiếp : “ Vậy là Chiến ca ca nhớ chuyện khi còn bé rồi, lúc cha mẹ ta còn sống”
Khi còn bé? Thất Nhàn nhíu mày, chẳng lẽ ý nói biến cố lúc hắn 8 tuổi?
Cố Khuynh Thành làm như không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn về phía Quân Nghị : “ Quân công tử, ngươi là người có tình có nghĩa, Khuynh Thành rất bội phục” Trong lời nói không che dấu hảo cảm đối với Quân Nghị
“Tiểu thư quá lời rồi.” Quân Nghị nói.
“haha” , Cố khuynh thành cười đến vui vẻ, “, công tử, Khuynh Thành mời ngươi một chén.”
Ô ô, nha đầu này một tay chiếm cứ Chiến Sênh Ca , tay còn lại đối với Quân Nghị nhớ mãi không quên, nàng không phải muốn bắt cá 2 tay chứ, công việc quan trọng hơn nha!. Một người tốt!. Mình cả nghĩ rồi, Chiến Sênh Ca làm sao cho phép nàng ta đối đãi ân cần với nam nhân khác?
Lập tức túm lấy chén rượu nhỏ : “ Quân công tử bị thương chưa lành, không nên uống rượu, Cố tiểu thư, rượu này ta uống giúp, thế nào?”
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng suy đoán quan hệ của nàng với Quân Nghị
Quân Nghị lại càng ngạc nhiên, nghĩ lại, cô nương cư nhiên quan tâm đến hắn, trong nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Thất Nhàn càng thêm ôn nhu
Chiến Sênh Ca nheo mắt lại, giơ chén rượu nhỏ lên, phối hợp uống. Nếu như nhìn kĩ, nước trên chén rượu nhỏ chảy dọc theo năm ngón tay
Thác Bạt Quy giương mắt nhìn không khí quái dị trên bàn, cúi đầu, tiếp tục ăn thức ăn của mình. Nữ nhân kia đã nói đừng quản chuyện đâu đâu. Đây tuyệt đối không phải chuyện hắn có thể quản
Thất Nhàn bỗng dưng mở mắt, cảm thấy cả người sảng khoái. Không biết tại sao, giấc ngủ này đặc biệt an ổn.
Thất Nhàn duỗi tay duỗi chân, bất thình lình bàn tay chạm phải một vật gì đó ấm áp mềm mại, mang theo một chút cứng cỏi.
Nội tâm Thất Nhàn nhảy nhót một cái, tiện tay sờ soạn khắp nơi, phía trên là cánh môi ôn nhuận, hơi thở trầm ổn, tầm mắt lạnh nhạt quen thuộc quanh quẩn trên đỉnh đầu của mình
Thất Nhàn nhất thời cảm thấy trên đầu sao bay đầu trời, giương mắt, lại bắt gặp đôi mắt lạnh lùng nhìn không ra bất kì tâm tình gì
“ Thực khéo a!”
Thất Nhàn giơ tay lên chào hỏi, trên mặt cười đến mức tựa như đóa hoa nhi nở rộ —- không rực rỡ hết lần này đến lần khác muốn nặn ra chút rực rỡ nhưng kết quả muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu
Chiến Sênh Ca nhìn vẻ mặt rối rắm không cách nào hình dung được của Thất Nhàn, đột nhiên trong nội tâm cảm thấy buồn cười. Quay mặt, khóe miệng nhếch lên, như có như không tràn ra nụ cười
Khóe mắt Thất Nhàn co rút, nàng tuyệt đối chưa có tỉnh ngủ!. Nàng cư nhiên lại thấy mỗ tảng đá đang cười a!
“ Uy, ngươi đang cười sao?” Thất Nhàn không nhịn được đặt câu hỏi
Chiến Sênh Ca xoay đầu lại, khôi phục vẻ mặt không biểu tình gì : “ Ngươi nhìn lầm rồi”
Thất Nhàn nhếch miệng, tốt, vấn đề này không truy cứu nữa, nhưng là :
“ Chiến đương gia, sao ngươi ở trong phòng của ta?”
“ Đây là phòng của ta” Chiến Sênh Ca nhìn nàng một chút, nói : “ Ngươi không nhớ rõ chuyện tối hôm qua sao?”
Thất Nhàn nhìn sang bốn phía, đột nhiên nhớ tới sự kiện xảy ra đêm trước, thần trí mơ hồ, thị huyết khát vọng. Nhức đầu a nhức đầu, Thất Nhàn không khỏi vỗ vỗ đầu. Tại sao tình cảnh của chính mình lại đến nơi này?
“Hứa Thượng Dương lão tiểu tử kia!”
Thất nhàn không khỏi oán hận lên tiếng. Cư nhiên có thể hạ quái cổ cho nàng. Đừng để hắn rơi vào tay nàng, nàng sẽ cho hắn nếm thử tư vị này
“Hứa Thượng dương?” Chiến Sênh Ca hỏi ngược lại
“ Một lão tiểu tử đùa bỡn cổ. Đừng hỏi ta vì sao trúng cổ, ta chỉ nhất thời xui xẻo gặp quỷ mà thôi” Thất nhàn giọng căm hận nói.
Thất Nhàn ngẩng đầu, nhìn đầu giường kia dùng bạch ngọc điêu khắc chế thành, khóe miệng giật giật, mình cùng Chiến Sênh Ca chung giường chung gối nói chuyện phiếm rất quái dị : “ Chiến đương gia, chúng ta cô nam quả nữ, nằm chung một giường, tựa hồ có chút không hợp lễ giáo a”
Vừa nói vừa muốn ngồi dậy, lại bị cánh tay của Chiến Sênh Ca chụp lại. Cả người nặng nề ngã vào trong lồng ngực rộng rãi
“ Lễ là cái gì?”
Chiến Sênh Ca lạnh lùng nói : “ Huống chi ngươi là chủ mẫu của chiến gia” Trong giọng nói chứa đầy bá đạo
Thất Nhàn nhếch miệng, nam nhân này thật đúng là mơ hồ, cố chấp đến chết dù nói thế nào cũng không thông
“ Ngươi cũng thấy bộ dạng hôm qua của ta. Một thị huyết ác ma như vậy cũng có thể làm chủ mẫu của Chiến gia?” Thất Nhàn có chút tự giễu
Chiến Sênh Ca liếc nàng một cái: “Ta nói có thể là có thể.”
Thất nhàn thở dài: ” Ác ma như ta, sau này có xuống địa ngục, cũng không chung đường với Chiến đương gia ngươi”
“ Địa ngục, ta cũng xuống với ngươi” Chiến Sênh Ca thản nhiên nói
Thất Nhàn sửng dờ, nàng không nghĩ tới sẽ có được câu trả lời như vậy. Quét mắt nhìn về phía mu bàn tay của Chiến Sênh Ca, vài đạo vết máu đập vào mắt, chắc là hôm qua lúc nàng điên cuồng làm hắn bị thương
“ Như vậy, ngươi có thể đi theo ta chưa?” Chiến Sênh Ca lại hỏi
“ A?”
Thất Nhàn ngạc nhiên, trong lúc nhất thời chưa hiểu ý tứ của hắn
“ Lúc trước có một bé trai, hắn cái gì cũng có, cuộc sống của hắn trôi qua rất nhanh. Cho đến lúc hắn tám tuổi, một ngày nọ, hắn núp ở trong nhà, tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình chết thảm, hắn vì phụ mẫu lập vô danh mộ, hắn đã thề nhất định giết chết hết tất cả cừu nhân” Chiến Sênh Ca nói tiếp, mấy câu ngắn ngủn, giọng nói nhàn nhạt
Thất Nhàn giương mắt nhìn Chiến Sênh Ca, đây chính là hận ý trong đáy lòng hắn, đây chính là lời thề của đứa nhỏ tám tuổi. Trong nội tâm của nàng đột nhiên thấy sợ, nàng tựa hồ có thể nhìn thấy một bé trai núp trong góc phòng như bóng ma, mặc cho cừu hận cắn nuốt chính mình
Nhất thời trầm mặc im lặng.
“Chiến ca ca, chiến ca ca!”
Ngoài cửa vang lên giọng nữ thanh thúy như hoàng oanh, từ xa đến gần, vừa vặn cắt đứt yên lặng.
Trong nội tâm của Thất Nhàn kêu lên không tốt, hai người bọn họ nằm cùng một chỗ, cho dù ai thấy cũng sẽ hiểu lầm. Chiến gia này như đại lốc xoáy, hiện nàng không muốn có quan hệ gì với nó
Lập tức xoay người, tay đè lên hai tay của Chiến Sênh Ca, nhanh chóng nhảy xuống giường
Sau khi mở ra cửa sổ, liền tung người nhảy ra ngoài.
Còn chưa kịp đứng vững, đã nghe Quân Nghị kinh ngạc, gọi : “ Cô nương?”
Thất Nhàn không tự chủ được da mặt run lên. Cố Khuynh Thành kia công kích cửa trước, Quân Nghị hắn xuất hiện ở cửa sau, hai người bọn họ khi nào lại ăn ý như vậy?
Kì thực, nàng cũng chân chân oan uổng cho Quân Nghị rồi, Quân Nghị bất quá vừa khéo đến mà thôi
“ Cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?” Quân Nghị kì quái hỏi
Giả bộ ngu giả bộ ngu!
Lập tức, ánh mắt Thất Nhàn mờ mịt, cước bộ hư hoảng, đi thẳng về phía trước, trong miệng còn lẩm bẩm thì thầm : “ Dưa hấu thật lớn, dưa hấu thậ lớn…”
Nàng mộng du, người rảnh rỗi chớ quấy rầy!
Không nghĩ tới Quân Nghị thật đúng hiểu ý tứ của nàng, lập tức ngậm miệng lại, còn tự giác làm hộ hoa sứ giả cho Thất Nhàn. Nghe nói người mộng du bị làm tỉnh giấc sẽ nguy hiểm đến tính mạng
Bên trong nhà, Chiến Sênh Ca ngồi trên giường nheo mắt lại, nữ nhân này, thật đúng là đi tới đâu trêu hoa ghẹo nguyệt đến đó
Người hắn nhìn trúng, làm sao cho phép nàng lẩn tránh!
———————-ooo—————–
Đại đường Cố phủ, Cố Khuynh Thành chuẩn bị khách yến, nhiệt tình chiêu đãi mọi người, Thác Bạt Quy, Quân Nghị, Chiến Sênh Ca, Thất nhàn đều ở trong nhóm
“Chiến ca ca, nếm thử cái này đi , đây là ta tự mình làm .” Cố Khuynh Thành gắp món ăn bỏ vào trong chén của Chiến Sênh Ca
Nga? Thất Nhàn nhíu mày, nam nhân kia không phải thích sạch sẽ sao?. Sao có thể chịu được người khác gắp thức ăn cho mình. Không tầm thường a không tầm thường!
Chiến sênh ca liếc nhìn nàng một cái, như thế nào không hiểu được tâm tư của nàng . Lập tức nói: “Cố gia đối với ta có ân cứu mạng.”
Thất Nhàn trên trán vạch hắc tuyến, có ai hỏi hắn sao?
Quả nhiên, những người khác đối với câu nói của Chiến Sênh Ca kinh ngạc không dứt
Thác Bạt Quy nghĩ, người này vẻ mặt không chút thay đổi còn chưa tính, đang lúc dùng cơm lại lầm bầm lầu bầu, có bệnh sao?
Quân Nghị tự định giá, nhìn người này khí dồn đan điền ( ý nói nội công thâm hậu), diện mạo bất phàm, tất không phải là nhân vật bình thường. Chỉ tiếc, thần kinh tựa hồ có chút vấn đề.
Cố Khuynh Thành nhìn không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, vội nói tiếp : “ Vậy là Chiến ca ca nhớ chuyện khi còn bé rồi, lúc cha mẹ ta còn sống”
Khi còn bé? Thất Nhàn nhíu mày, chẳng lẽ ý nói biến cố lúc hắn 8 tuổi?
Cố Khuynh Thành làm như không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn về phía Quân Nghị : “ Quân công tử, ngươi là người có tình có nghĩa, Khuynh Thành rất bội phục” Trong lời nói không che dấu hảo cảm đối với Quân Nghị
“Tiểu thư quá lời rồi.” Quân Nghị nói.
“haha” , Cố khuynh thành cười đến vui vẻ, “, công tử, Khuynh Thành mời ngươi một chén.”
Ô ô, nha đầu này một tay chiếm cứ Chiến Sênh Ca , tay còn lại đối với Quân Nghị nhớ mãi không quên, nàng không phải muốn bắt cá 2 tay chứ, công việc quan trọng hơn nha!. Một người tốt!. Mình cả nghĩ rồi, Chiến Sênh Ca làm sao cho phép nàng ta đối đãi ân cần với nam nhân khác?
Lập tức túm lấy chén rượu nhỏ : “ Quân công tử bị thương chưa lành, không nên uống rượu, Cố tiểu thư, rượu này ta uống giúp, thế nào?”
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng suy đoán quan hệ của nàng với Quân Nghị
Quân Nghị lại càng ngạc nhiên, nghĩ lại, cô nương cư nhiên quan tâm đến hắn, trong nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Thất Nhàn càng thêm ôn nhu
Chiến Sênh Ca nheo mắt lại, giơ chén rượu nhỏ lên, phối hợp uống. Nếu như nhìn kĩ, nước trên chén rượu nhỏ chảy dọc theo năm ngón tay
Thác Bạt Quy giương mắt nhìn không khí quái dị trên bàn, cúi đầu, tiếp tục ăn thức ăn của mình. Nữ nhân kia đã nói đừng quản chuyện đâu đâu. Đây tuyệt đối không phải chuyện hắn có thể quản
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.