Nhàn Thê Đương Gia

Chương 109: Rời kinh đô

Tây Lâu Tiểu Nam

09/12/2013

Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi. Sách sử ghi làm sao ghi lại biến cố này đây?

“Núi đao biển lửa, thử gan quần thần.”

Chỉ một câu, sao có thể nói hết dối trá cùng hèn nhát trong chuyện này?

Hiệu suất xử lý của ám vệ đúng là rất cao.

Chỉ trong thời gian một khắc, liền mang toàn bộ đạo cụ lên đại điện thiên tử.

Tấm ván gỗ cắm đầy đại đao, bóng loáng chói mắt, truyền ra từng tiếng đao chạm vào nhau.

Vạc lớn đốt một đống củi, ngọn lửa đỏ ngầu từng trận nổi lên, tranh nhau vọt khỏi đỉnh vạc, nhảy múa giống như lưỡi rắn độc.

“Thời gian cấp bách, tiểu phụ nhân cũng chỉ kịp chuẩn bị những đồ này cho các vị đại thần anh dũng. Mặc dù cách núi đao cùng biển lửa còn kém một chút, nhưng xét cho cùng cũng chạm ngưỡng một ít.”

Vừa nói, Thất Nhàn vừa dạo bước đi tới trước lưỡi đao, lấy ra dải lụa, thử đao.

Chỉ nhẹ nhàng đụng, mảnh lụa kia đã bị cắt ngọt một cái, không thừa ra một sợi tơ nào.

“Chậc chậc, đao này đúng là rất sắc bén.”

Lại chậm rãi bước tới bên cạnh vạc hỏa, đem mảnh lụa kia ném vào.

Chỉ chớp mắt một cái lập tức biến thành tro bụi.

“Ừ. Lửa cháy cũng rất vựng.”

Giương mắt, cười, làm bộ dáng cúi người mời: “Chư vị đại nhân, người nào tới trước?”

Mọi người trước còn nói hùng hồn sau khi thấy những đồ này được bày lên, liền ngây ngẩn cả người.

Nói đến trung quân ái quốc, ai cũng có thể nhấc lên mấy câu như vậy. Nào có ai nghĩ đến, người này thật sự khiêng lên những thứ kia?

Chẳng lẽ, thật muốn giẫm lên bàn đao này, nhảy vào vạc lửa kia, làm người anh dũng hy sinh thân mình sao?

Hai bên bất kể là bên nào, thì dính vào đó cũng khẳng định là chết đi.

Mọi người âm thầm nuốt nước miếng. Không ai nói chuyện, không ai dám tiến lên một bước.

“Vị đại nhân này, ngài mới vừa rồi nhiệt huyết sôi trào như vậy, vậy ngài tới trước thì tốt rồi.” Thất Nhàn chỉ đích danh về phía vị quan viên nói lên câu “núi đao biển lửa”.

Người nọ sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau một bước. Cái này là làm thật, sao có thể so sánh với chứ? Núi đao như vậy, biển lửa như vậy, làm sao bảo người ta “không chối từ”?

“Các vị, sợ nàng làm gì?” Độc Cô hữu tướng ở phía sau dẫn đầu hô một tiếng: “Hôm nay, cũng thật sự có thể đoán được ai là trung thần ai là phản bội rồi. Bây giờ, những thứ đảng phản bội này toàn bộ đều tụ ở đây. Chỉ cần có thể một lưới bắt hết, thì tại sao phải sợ nàng làm chi?”

Mọi người oán hận, cái này nói rất đúng. Nhưng mà bằng bọn họ mấy người này có thể đánh lại những người đối diện hơn nữa bên trong còn bao gồm võ tướng sao?

“Độc Cô đại nhân là muốn nói tới tinh vệ Độc Cô gia của ngài sao?” Thất Nhàn vẻ mặt rất là dễ thương.

Tinh Vệ? Tim Vân Lam đột nhiên đập rộn lên, đúng! Còn có Tinh Vệ! Nhưng câu tiếp theo của Thất Nhàn liền đem hắn đánh càng sâu vào trong địa ngục.

“Theo như ta biết, những Tinh Vệ kia lúc này đang cùng tiểu thái tử chơi trò chơi nha.”

“Cái gì?” Độc Cô hữu tướng vẻ mặt khiếp sợ. Chẳng lẽ Hồng nhi đã. . . . . .

Một trận tĩnh lặng.

“Vân Lẫm a Vân Lẫm, ngươi cho rằng như vậy có thể thay thế được trẫm sao?” Vân Lam đột nhiên cười to hai tiếng: “Loạn thần cuối cùng cũng vẫn là loạn thần. Ngươi cho rằng hôm nay bức vua thoái vị là có thể ngồi vững vàng ở giang sơn này sao?” Nụ cười cuồng vọng.

Vân Lẫm ngưng mắt.

“Ai nói là Vương gia nhà ta muốn ngồi lên cái ghế này?” Một câu lanh lảnh vang lên cắt đứt tiếng cười của Vân Lam.

Trợn mắt nhìn về phía Thất Nhàn. Nữ nhân này, mới vừa nói gì? Không phải là Vân Lẫm muốn đoạt vị, vậy bọn họ đang làm cái gì?

Chúng thần cũng kinh ngạc. Vậy làm ra cục diện này là vì cái gì?

Vân Lẫm liếc mắt nhìn Thất Nhàn.

“Là tiểu thái tử, con ruột của bệ hạ, tiểu ngoại tôn của Độc Cô đại nhân.”

“Xoạt xoạt xoạt”, tất cả ánh mắt đều bắn về phía Độc Cô hữu tướng hiện đã chìm vào đờ đẫn.

“Độc Cô Chỉ!” Vân Lam chợt quát: “Thì ra là ngươi cũng là lòng lang dạ sói. Còn giả bộ giống như thật.”

Độc Cô hữu tướng vội vàng giải thích: “Bệ hạ minh giám. Vi thần đối với bệ hạ tuyệt không hai lòng. Đừng tin tưởng lời nói nhảm kia của tặc nhân!”

“Nói nhảm? Trẫm xem ngươi mới là nói năng bậy bạ. Nếu không hai lòng, Tinh Vệ của Độc Cô gia nhà ngươi đi đâu rồi? Độc Cô gia ngươi mưu đoạt soán vị, càng là loạn đảng trong loạn đảng.” Trong mắt đỏ bừng, đã bị đả kích làm cho đầu óc mụ mị.

Nhảy dựng lên, rút ra một thanh kim kiếm sau lưng long ỷ, liền nhào tới trước người Độc Cô hữu tướng.

Độc Cô Chỉ không kịp đề phòng, vị trí nơi trái tim ngay lập tức bị đâm một kiếm.

Một búng máu từ trong miệng phun ra, mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin: “Bệ hạ. . . . . .”

Vân Lam hung hăng rút kiếm ra.

Độc Cô Chỉ đôi mắt trắng dã nhất thời ngã xuống đất, đứt hơi bỏ mình.

Nhóm đại thần nguyên bản vây bốn phía quanh Vân Lam đều kinh hãi tản ra. Nhìn bệ hạ bộ dạng như vậy, đã giết đỏ cả mắt rồi. Nguy hiểm quá!

Vân Lam tiến lên trước mấy bước, cầm kiếm chỉ vào chúng thần: “Các ngươi tất cả đều là những kẻ làm loạn giang sơn của ta! Tất cả đều đáng chết! Trẫm giết các ngươi!”



Quơ kiếm, không có chiêu thức gì cứ thế nhào về phía mọi người.

Thất Nhàn cau mày, Vân Lam này đại khái là bị tập kích liên tiếp hành hạ đến điên cuồng rồi.

Khóe mắt liếc nhìn về phía thân hình Vân Lẫm lay động, vội vàng túm lại. Lúc này, hắn động thủ chính là nhược điểm. Hắn phải làm thiên cổ nhất đế, không thể dính vào bất kỳ máu tanh gì. Những chuyện này, nên nàng để làm thì tốt hơn.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhạc nhi. Nhạc nhi gật đầu, vọt người phi tới phía sau Vân Lam, nhanh mạnh mẽ điểm một huyệt.

“Keng” một tiếng, kiếm vàng rơi xuống đất, giòn vang.

Vân Lam cứng người tại chỗ.

Thất Nhàn từng bước tiến lên, khuôn mặt xinh đẹp, cất cao giọng nói: “Chư vị, bệ hạ đã bị tâm ma quấn thân, các vị cũng có thể làm chứng. Nhưng thiên hạ này, không thể một ngày không có vua? Tiểu phụ nhân mặc dù không hiểu triều đình phong vân, nhưng vẫn hiểu được những thứ nông cạn này. Bệ hạ thoái vị, tiểu thái tử tới kế vị, rất thích hợp. Các vị nghĩ thế nào?”

Lập tức, hai phái đại thần trong bụng so đo tính toán. Quả thật, đây là lúc lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, tiểu thái tử kế vị, đối với hai phái cũng không có chút tổn thương nào.

Lập tức, rối rít gật đầu đồng ý, không có dị nghị.

Một cuộc chính biến nhìn như sẽ tạo nên gió tanh mưa máu lại ngay lúc này lặng yên không một tiếng động kết thúc.

Dân chúng chỉ nghe triều đình ban chỉ: bệ hạ đột ngột bệnh nặng, truyền ngôi cho tiểu thái tử, hoàng hậu trước kia buông rèm chấp chính.

Triều đình như cũ gió êm sóng lặng, nét mặt hài hòa.

Kinh thành vẫn có khí phái kinh đô, phồn hoa náo nhiệt, buôn bán thịnh vượng.

Trên phố cũng chỉ cho trận biến thiên này là chuyện tiếu lâm để nói, dù sao, chuyển biến hôm này, cũng là con của bệ hạ không phải sao? Con kế vị cha, là bình thường. Nhưng mà “con” này mới bao nhiêu tuổi, hẳn là có người từ đó ngư ông đắc lợi đi.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tất cả đều khốn kiếp!” tiếng quát lớn, truyền ra từ Chiêu Hoa điện. Cộng thêm tiếng “choang” “bịch” của đồ vật đổ xuống đất.

Cung điện vốn sặc sỡ loá mắt, lúc này cũng bởi vì chủ nhân thất thế, mà ảm đạm rất nhiều.

Độc Cô Hồng đề phòng Vân Lam, phái Tinh Vệ trông chừng Chiêu Hoa điện thật chặt, đem Vân Lam nhốt ở trong nội cung Kim điện này.

Thất Nhàn đẩy cánh cửa, đi vào.

Đế vương ngày trước, lúc này đầu tóc rối bù, quần áo không ngay ngắn, chỉ có cảm giác chán chường.

“Ngươi tới làm cái gì?” Vân Lam tàn bạo nhìn nàng: “Ngươi là đến chê cười trẫm sao?”

Lúc này, hắn không thể không nói, là do hắn xem thường nữ nhân này. Hắn chỉ cho rằng đề phòng Vân Lẫm là được, bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện hẳn là đều do nữ nhân này giở trò.

Bởi vì nàng, khiến cho mình bị chúng bạn xa lánh, rơi vào tình cảnh như vậy.

“Ai mà rảnh rỗi đi quản ngươi?” Thất Nhàn cũng không quản được giọng nói tức giận của mình. Nếu không phải bởi vì cái kẻ thối nát này, Tam Huệ sao lại đến nông nỗi như vậy.

Phủi tay, ném cho Vân Lam một phong thư. Rồi xoay người rời đi.

Đi vài bước, rốt cục không nhịn được, ngừng lại, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Ngươi tỉnh ra chưa? Vì vị trí kia, ngươi mất đi còn chưa đủ nhiều sao? Thương tổn hại người còn chưa đủ nhiều sao?”

Nếu không phải vì Tam Huệ, nàng cần gì phải nói nhảm cùng hắn nhiều thế này?

Vân Lam ngơ ngác nhìn phong thư trên tay, thể chữ xinh đẹp quen thuộc kia là của Tam Huệ: Thân gửi Bệ hạ.

Vân Lam đột nhiên nhớ tới, Huệ Nhi, nàng đâu?

Ra khỏi Chiêu Hoa điện, Thất Nhàn từ trong ngực lấy ra một phong thư khác viết “Thân gửi Tiểu Thất”.

Nặng nề than thở. Hôm đó nàng quay lại đi tìm Tam Huệ, muốn đón nàng ấy xuất cung, lại chỉ tìm được hai phong thư này.

Nàng tìm tất cả các chỗ, nhưng lại không thể tìm thấy bóng dáng Tam Huệ.

Tam Huệ lớn như thế nhưng lại biến mất từ trong nội thành.

Lấy ra phong thư, nhìn lại một lần.

“Tiểu Thất, lúc muội thấy được phong thư này, tỷ chắc đã rời khỏi kinh thành rồi. Có người nói cho tỷ biết, muội không có chuyện gì. Tỷ thật yên tâm.

Tiểu Thất, muội trước kia sớm đã khuyên tỷ nên rời đi thôi. Nhưng tỷ cũng không nghe. Tự cho là mình có thể thay đổi được lòng chấp nhất của bệ hạ đối với ngôi vị hoàng đế kia.

Nghĩ đến, là tỷ đánh giá mình quá cao.

Tỷ nghĩ muốn đi ra xem một chút phong cảnh bên ngoài, tỷ muốn một mình yên lặng một chút.

Không cần phải lo lắng, không cần tìm tỷ.”

Thất Nhàn nhíu mày, Tam Huệ một mình sao có thể từ trong nội thành đi ra? Một mình nàng có thể đi tới nơi nào chứ?

Trong thư kia nói “có người” rốt cuộc là người nào?

Nàng đã hỏi Hải Đường, Nhạc nhi, Nhị Tuyệt, Lâm Duẫn Chi, thậm chí cả Cơ Y Duệ, đều nói chưa từng thấy qua Tam Huệ, như thế nào lại có người nói cho nàng biết tình huống của mình?

Chuyện này, sao lại lộ ra nhiều điều quỷ dị như vậy?

Chỉ mong, Tam Huệ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cất bước, đi về phía bên trong cửa thành.

Cái chỗ này, hẳn là sớm rời đi một chút cho thỏa đáng. Tân đế đăng vị, tuy nói vui mừng, nhưng mà, lúc này người trong thành, có ai không biết chuyện xấu trong đây?

Vạn nhất Độc Cô Hồng kia trở mặt, muốn truy cứu tội trạng gì. Vậy thì cũng phiền toái.

Không phải nàng sợ cái thế lực nho nhỏ kia của Độc Cô Hồng, chỉ là cảm thấy chuyện hoàng cung quyền lực, cũng rất phiền toái.

Thật vất vả mới bố trí cục diện này, nàng không muốn nhanh như vậy liền làm hỏng, vẫn là sớm rời xa, mới là thượng sách.



Trước đó, nàng đi tử lao một chuyến, đem tiểu Hổ phù ném trả lại cho Hách Liên Tâm Nhụy.

Lại đem Hổ Phù đại biểu binh quyền giao cho Liên tướng quân.

Quyền lực liên tiếp phân chia, từ đó chôn xuống mầm tai hoạ, khiến triều đình không lâu sau lại thay đổi lần nữa. Tất nhiên cái này nói sau.

Bên trong cửa thành, sớm có xe ngựa của vương phủ đang chờ.

Màn xe nhấc lên, xuất hiện gương mặt ôn hòa của nam tử áo bào trắng, vươn tay về phía Thất Nhàn.

Cuộc đời này, chính là như nàng mong muốn, chắp tay tới già.

Thất Nhàn mỉm cười, đưa tay qua.

Cuộc đời này, chính là chàng tới chỗ nào, ta đi tới đó.

Đường xá xa xa, xe ngựa xóc nảy.

Thất Nhàn tựa vào trên vai Vân Lẫm: “Những người khác đâu?”

“Đi trước rồi.”

“Vậy tại sao không đem nó mang đi luôn?” Thất Nhàn khóe miệng co rút, bất đắc dĩ được nhìn Cẩu Nhi nào đó vô lại ôm lấy bắp đùi của mình.

Vân Lẫm như ném cây đao quét qua một cái: “Nó không muốn đi.” Hắn thật là bực mình, mấy người Nhị Tuyệt làm sao tha cũng không tha được nó.

Đáng tiếc ánh mắt người nọ có đao kiếm thế nào cũng đều nhắn nhủ không tới được Cẩu Nhi thần kinh chậm lụi kia. Người nọ chỉ đành phải buông tha, lựa chọn không nhìn.

Thất Nhàn nâng mắt, nhíu nhíu mày: “Vẫn là bộ dáng nguyên bản đẹp mắt.”

Vân Lẫm giơ tay lên, lấy xuống mặt nạ, lộ ra bộ mặt núi băng vạn năm bất động.

“Nghĩ thế nào lại để cho tiểu thái tử kế vị?” Vân Lẫm mở miệng.

“Nếu ta nói nguyên nhân là ta không muốn chàng sớm như vậy liền ngồi lên vị trí đó, chàng sẽ như thế nào?” Thất Nhàn gục trên ngực Vân Lẫm, nghe nhịp tim đập quy luật của hắn, hỏi.

Không đợi Vân Lẫm trả lời, nàng lại nói: “Thật ra thì, nếu như có thể, ta thật không muốn đi cái chỗ kia, ngồi lên vị trí đó. . . . . .”

Trong mắt Vân Lẫm hiện lên tia sáng: “Nếu như là nàng muốn . . . . . .”

“Nhưng mà, đây là phương châm nhiều năm như vậy của chàng, dĩ nhiên không thể bỏ dở giữa chừng.” Thất Nhàn cắt đứt: “Chàng không đi chiếm vị trí kia cho mình, chẳng phải sẽ khiến cho bọn hắn ngược lại tới van cầu chàng.” Tràn đầy tự tin.

Vân Lẫm thông minh, vốn cũng suy đoán như thế, lúc này từ trong miệng Thất Nhàn chứng thực, lại càng khẳng định. Quả nhiên, giống như suy nghĩ của mình.

“Chúng ta đừng vội về Nam Cương.” Thất Nhàn nói nhỏ, “Chúng ta thấy núi liền dạo, thấy nước liền chơi, có được hay không? Cuộc sống nhàn nhã đi chơi như vậy, sợ sau này cũng sẽ không có.” Tinh thần có chút sa sút, có chút khổ sở. Nếu Vân Lẫm thật muốn làm đế vương, đó chính là cả ngày bị ngăn ở bên trong bức tường cao kia.

Trong lòng Vân Lẫm căng thẳng , Thất Nhàn xem ra thật sự không muốn đi lên cái ghế kia. Hai cánh tay ôm chặt lấy người trong ngực: “Sau này cũng sẽ có cơ hội.” Giống như cam đoan.

Thất Nhàn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy giống như hồ nước của Vân Lẫm.

Bốn mắt nhìn nhau, tình ý liên miên.

Tình sâu thăm thẳm, cảm thấy bao khó khăn đều tự động giảm xuống.

Bên trong xe ngựa, xuất hiện cảnh uyên ương.

Đôi môi giao nhau như keo dán, quấn thật chặt lại với nhau.

Bọn họ như đã quên, lần này, còn có một cái đèn lồng lớn lòe lòe tỏa sáng ở đây.

Cẩu Nhi ngẩng đầu, thấy một màn như vậy, lập tức nổi giận.

Đứng dậy, không nói hai lời, liền giương nanh múa vuốt đánh về phía Vân Lẫm.

Thất Nhàn tinh mắt, lập tức quay vòng, tránh qua, né đi.

Vân Lẫm đang ăn môi nhỏ, ăn thật ngon, đột nhiên trước mắt một mảnh tối đen, trong nội tâm thầm kêu không tốt rồi. Cuối cùng vẫn là không tránh được hắc thủ của Cẩu Nhi. Cẩu Nhi đụng ngã ở trên người Vân Lẫm, vẻ mặt dương dương đắc ý.

Hừ! Ai bảo nam nhân này dám ăn đậu hũ của chủ nhân nhà mình. Đặt mông ngồi cho chết.

Vân Lẫm dùng hết khí lực đẩy rồi đẩy.

Cẩu Nhi dùng sức ngồi lại ngồi.

Trong nháy mắt, cả xe ngựa thành một cuộc chiến giữa người và đại cẩu.

Thất Nhàn tựa vào một bên cửa sổ, buồn cười nhìn người và thú đấu vật đối kháng lẫn nhau.

Bởi vì vậy bên trong xe ngựa kịch liệt chấn động, xóc nảy càng thêm lợi hại. Khiến hai người mã phu bên ngoài xe cũng không khỏi sờ đầu, thầm nói đường này có phải nên tu sửa hay không?

Giờ phút này, dọc theo đường đi lảo đảo, thế cho nên đội ngũ Cố Thanh Ảnh chậm hơn Vân Lẫm vài ngày lúc này mới vào kinh đô, giờ mới biết được chuyện thay Tân Đế.

Cố Thanh Ảnh há to miệng, thật lâu vẫn còn thẫn thờ, nhanh như vậy liền đã biến thiên rồi? Nhưng mà tại sao lại là tiểu thái tử kế vị?

Sau đó thầm mắng Vân Lẫm không trượng nghĩa, mình chạy đi, tại sao cũng không lưu lại tin nhắn gì?

Quay đầu lại nhìn một chút, xem chừng hiện tại dùng khoái mã đuổi theo, cũng sẽ kịp người nọ.

Lập tức, quay đầu ngựa lại, vung mạnh roi ngựa: “Giá” một tiếng, cưỡi trên hắc mã liền giống như tên rời khỏi cung bay đi, từ trong kinh thành xông ra ngoài.

“Ninh vương!” Quân Nghị giơ tay lên, hô. Vẻ mặt không giải thích được. Người này, lại muốn đi đâu?

Này tốt rồi, chủ tướng, phó tướng hoàng triều mang binh đi Nam Cương, tất cả đều không thấy. Cái này bái kiến, nên bẩm báo như thế nào với tân đế đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Đương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook